Edit: Ngũ Ngũ
Nói muốn xuất cung thực sự chỉ là ý nghĩ nhất thời.
Nhưng lúc nghe được Tiết Như Ngọc ngã bệnh, trong lòng ta có chút tư vị không nói nên lời, không muốn đi thăm cũng không muốn gặp mặt, vì vậy liền xuất cung. Chẳng qua vừa đi đến sông hộ thành, ta liền có chút hối hận, trong lòng thầm nghĩ, đáng lẽ nên xuất cung cùng Trác Văn Tĩnh, ít nhất cũng có người bầu bạn, bên cạnh sẽ không vắng vẻ như vậy.
Nghĩ đến đó, ta liền dừng bước, không đi tiếp về phía trước cũng không quay trở về.
Nguyên Bảo ở bên cạnh liếc nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nếu không chúng ta trở về đi.”
Ta nhìn hắn một cái, bộ dáng của Nguyên Bảo có chút ngốc nghếch, ta nhếch khóe miệng nói: “Được rồi, dù sao đã đi ra, cũng không thể cứ như vậy mà quay trở về, ra ngoài nhìn một chút xem sao a.”
Dứt lời, ta cất bước đi tiếp, Nguyên Bảo đi theo phía sau ta. Kỳ thật bây giờ ta cũng không có tưởng tượng chuyện gì, chỉ là nghĩ đến muốn xuất cung một chuyến cũng không dễ dàng gì, nghe ngóng tình hình của dân chúng một chút kể ra cũng tốt.
Ít nhất hiện tại ngôi vị hoàng đế này của ta cũng chưa làm gì khiến họ thất vọng, chuyện này làm cho ta có chút cao hứng, cứ như vậy dạo chơi một vòng. Lúc đi qua ngã tư, ta thấy có một vị chủ quán đang bày quầy hàng bán kiếm, bên trên sạp hàng của hắn có một thanh bảo kiếm, kiếm kia toàn thân trắng muốt, màu sắc thập phần nổi bật. Ta nhướng mày, thầm nghĩ nếu Trác Văn Tĩnh cầm kiếm này trong tay khẳng định rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy ta liền bước tới, cầm lấy kiếm tuốt vỏ ra nhìn, mũi kiếm rất sắc bén, đây đích thực là một thanh bảo kiếm.
Trong sách thường nói, kiếm là binh khí đứng đầu, nếu bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng sắc, vì vậy ta nhìn người bán hàng hỏi: “Thanh kiếm này bán thế nào?”
Người bán hàng nhìn ta trả lời: “Công tử, thanh kiếm này đã bán rồi.”
“Ngươi đừng nói dối công tử nhà ta, cây kiếm này rõ ràng còn nằm ở đây mà đã nói bán rồi là sao?” Nguyên Bảo tiến lên phía trước nói.
Chủ sạp nhìn chúng ta mấp máy miệng nói: “Nhìn công tử phóng khoáng như vậy, thôi thì thế này đi, cái vị vừa rồi kia chưa quay lại, thanh kiếm này ta sẽ bán cho công tử, bất quá thanh kiếm này chính là Tuyết Y kiếm mất tích trên giang hồ đã lâu, chém sắt như chém bùn, cắt thép như cắt tơ. Cho nên trên phương diện giá cả so với kiếm thường cao hơn vài phần, không biết công tử định như thế nào?”
Ta nghe xong nhẹ gật đầu đáp ứng, Nguyên Bảo ở bên cạnh ngẩng đầu hừ lạnh nói: “Ngươi xem công tử nhà chúng ta không mua nổi một thanh kiếm của ngươi hay sao?”
Chủ hàng nghe xong gương mặt lập tức tươi cười nói: “Vậy thì giá là tám trăm lượng bạc.”
Tám trăm lượng bạc đối với phí tiêu pha của ta trước đây thì không coi là nhiều, nhưng hiện tại ta lại nhíu mày, trong lòng thầm tính toán. Cuối cùng vẫn quyết định mua thanh kiếm, trở về sẽ tặng cho Trác Văn Tĩnh, ta nghĩ có lẽ hắn sẽ thích, người ta thường nói ‘bảo kiếm tặng anh hùng’, mà hắn thật sự là một anh hùng.
Vì vậy ta nhìn Nguyên Bảo nhẹ gật đầu, Nguyên Bảo mấp máy miệng chuẩn bị móc ra ngân phiếu. Đúng lúc này, ta nghe được có người ở phía sau khẽ cười nói: “Ta nói nè Vương tiểu nhị, ngươi đây là cố ý nâng giá? Tám trăm lượng bạc, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
Nghe được thanh âm của người nọ, ta kinh ngạc quay đầu lại, cái người này lại chính là Tiết Tầm. Hắn nhìn ta khẽ gật đầu, cười nói: “Hoàng… Hoàng công tử.”
Thật không nghĩ tới lúc xuất cung vậy mà lại gặp người quen, ta có chút sửng sốt sau đó gật đầu cười cười. Cái người chủ hàng này dường như có biết Tiết Tầm, nhìn thấy hắn liền thu lại vẻ mặt gian thương, vội nói: “Thì ra là Tiết công tử.”
Tiết Tầm đi đến bên cạnh ta, nhìn nhìn thanh kiếm kia, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng nói: “Thanh kiếm này đích thực là hảo kiếm, nhưng mà Vương tiểu nhị, ngươi ra cái giá cũng quá cao rồi, không thể thấy bằng hữu của ta là người thành thật mà dọa người ta a.”
Giờ phút này Tiết Tầm đã bỏ đi vẻ câu nệ trong cung, hắn một thân bạch y, cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng chuyển động, nét phong lưu không sai biệt lắm.
Ta nhìn Tiết Tầm hàn huyên cùng Vương tiểu nhị, mặt khẽ cười nhưng trong nội tâm cảm thấy phiền phức, ta suy nghĩ cả cái kinh thành này tuy rằng có người không biết đến hoàng đế nhưng có ai lại không biết Tiết Thanh với Tiết Tầm, điều đó khiến lòng ta buồn bực vô cùng.
Vương tiểu nhị nhìn Tiết Tầm nói: “Tiết công tử, nếu sớm biết vị công tử này chính là bằng hữu của ngài, cho ta mười lá gan cũng không dám mở miệng nói vậy a.” Dứt lời hắn hướng ta ôm quyền nói: “Vị công tử lúc nãy thật sự đã đắc tội rồi, nếu ngài cảm thấy thích thanh kiếm này, cứ đem đi đi không cần trả tiền, coi như Vương tiểu nhị ta bán một cái nhân tình cho Tiết công tử.”
Nghe xong lời hắn nói, ta nhìn nhìn kiếm trong tay, lại nhìn sang Tiết Tầm, không nói gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy kỳ thật hôm nay đáng lẽ không nên xuất cung.
Tiết Tầm nghe xong lời nói của Vương tiểu nhị thì lập tức bật cười, nói: “Vương tiểu nhị, gần đây Hoàng thượng rất ghét loại quan hệ kiểu này, ngươi đừng có hại ta, thanh kiếm này thật sự rất có giá trị, ngươi đây buôn bán là để nuôi sống gia đình, ta cũng không thể hại ngươi, hay là giá năm trăm lượng được không.”
Giờ phút này này Vương tiểu nhị cười chất phác nói: “Tiết công tử đã nói, một thanh kiếm giá như vậy thì tất nhiên hợp lý.”
Tiết Tầm chỉ nhàn nhạt cười, từ trong y phục móc ra ngân phiếu năm trăm lượng đặt trong tay Vương tiểu nhị, Vương tiểu nhị liền nhận lấy.
Ta nhìn nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội vàng rút ra tấm ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Tiết Tầm. Tiết Tầm kinh ngạc nhìn ta cười nói: “Hoàng công tử, cái này…”
“Thanh kiếm này trẫm… Thật ra là muốn tặng cho một người, nên không muốn để ngươi xuất ngân phiếu.” Ta cười nhạt nói.
Tiết Tầm nghe lời nói của ta xong liền kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Dứt lời hắn lấy lại ngân phiếu bỏ vào trong y phục.
“Hoàng công tử đây là muốn hồi cung… Đi trở về sao?” Tiết Tầm nhìn ta thấp giọng hỏi.
Ta nhìn sắc trời một chút, sau đó nhẹ gật đầu. Tiết Tầm khẽ thở phào, nói: “Cái kia… Để ta tiễn Hoàng công tử trở về.”
Ta suy nghĩ rồi nói: “Để ta tự về cũng được.” Ngụ ý là không muốn kinh động người khác, tất nhiên là bao gồm cả phụ thân Tiết Thanh của hắn.
Tiết Tầm lên tiếng ưng thuận, đúng lúc khi chúng ta quay người rời đi, thì có một người từ đằng xa vội vã chạy tới. Lúc nhìn thấy kiếm trong tay của ta đột nhiên dừng bước, ánh mắt không thể tin, sau đó hắn chỉ vào người của ta nói: “Sao kiếm này lại nằm trong tay của ngươi?”
Người này ước chừng mười tám mười chín tuổi, lớn lên khí khái tràn đầy, tuy chỉ mặc trên người một bộ thanh sam, nhưng vải vóc lại vô cùng tốt, xem chừng là đích tử trong nhà quan quyền quý nào đó, chỉ là tại sao ta không có ấn tượng gì?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nghe giọng Tiết Tầm nói: “Tiểu Hầu gia, ngươi tại sao lại ở đây?”
Tiểu Hầu gia? Ta có chút sửng sốt, vương triều này phong hầu bái tướng cũng không có mấy ai, thừa tướng chính là Trác Luân, mà Hầu gia theo lời nói thì chính là Ngôn Chi Chương rồi.
Ngôn Chi Chương chính là võ tướng, mấy năm nay trấn thủ ở biên quan, được phong vị làm trấn viễn Đại tướng quân. Phụ hoàng trước lúc lâm chung có triệu ông ta trở về trấn thủ kinh thành, kể ra thì ông ta còn cùng Trác Văn Tĩnh đi giết địch đấy. Trước kia bởi vì ta không thích võ quan lắm, cho nên cũng không chú ý nhiều đến ông ta, chưa từng nghĩ tới giờ phút này lại gặp được nhi tử của ông ấy, đúng là ý trời, coi như đây là dịp để ta đánh giá nhân phẩm của Ngôn Chi Chương.
Nhưng mà theo ta được biết, Ngôn Chi Chương dường như không thích gia tộc nhà Tiết Thanh lắm, không biết tiểu Hầu gia này vì sao lại thân thiết với Tiết Tầm như vậy.
Ta bên này đang suy nghĩ, thì hai người bên kia cũng đang hàn huyên với nhau, nhìn bộ dáng đó xem ra quan hệ cũng không tồi.
Hai người dừng lại, Tiết Tầm nhìn ta nói: “Còn đây là… Hoàng công tử, Hoàng công tử, đây là tiểu Hầu gia, Ngôn Nhất.”
Ta nghe xong nở nụ cười nói: “Tại hạ tự là Hoàng Tứ.”
Ngôn Nhất nhìn ta, nét mặt không vui, mi nhíu chặt nói: “Tiết Vân, ngươi quen hắn?”
Tiết Tầm cười cười, rất là phong lưu mà nói: “Ngôn Nhất, tên tự của ta đã sửa lại, chữ Vân kia sau này chớ dùng. Ta đương nhiên là biết Hoàng công tử.”
Ngôn Nhất nhìn ta, lúc sau âm thanh lạnh lùng nói: “Loại tên trộm này làm sao mà ngươi lại quen biết?”
Tên trộm? Ta? Ah!
Nói muốn xuất cung thực sự chỉ là ý nghĩ nhất thời.
Nhưng lúc nghe được Tiết Như Ngọc ngã bệnh, trong lòng ta có chút tư vị không nói nên lời, không muốn đi thăm cũng không muốn gặp mặt, vì vậy liền xuất cung. Chẳng qua vừa đi đến sông hộ thành, ta liền có chút hối hận, trong lòng thầm nghĩ, đáng lẽ nên xuất cung cùng Trác Văn Tĩnh, ít nhất cũng có người bầu bạn, bên cạnh sẽ không vắng vẻ như vậy.
Nghĩ đến đó, ta liền dừng bước, không đi tiếp về phía trước cũng không quay trở về.
Nguyên Bảo ở bên cạnh liếc nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nếu không chúng ta trở về đi.”
Ta nhìn hắn một cái, bộ dáng của Nguyên Bảo có chút ngốc nghếch, ta nhếch khóe miệng nói: “Được rồi, dù sao đã đi ra, cũng không thể cứ như vậy mà quay trở về, ra ngoài nhìn một chút xem sao a.”
Dứt lời, ta cất bước đi tiếp, Nguyên Bảo đi theo phía sau ta. Kỳ thật bây giờ ta cũng không có tưởng tượng chuyện gì, chỉ là nghĩ đến muốn xuất cung một chuyến cũng không dễ dàng gì, nghe ngóng tình hình của dân chúng một chút kể ra cũng tốt.
Ít nhất hiện tại ngôi vị hoàng đế này của ta cũng chưa làm gì khiến họ thất vọng, chuyện này làm cho ta có chút cao hứng, cứ như vậy dạo chơi một vòng. Lúc đi qua ngã tư, ta thấy có một vị chủ quán đang bày quầy hàng bán kiếm, bên trên sạp hàng của hắn có một thanh bảo kiếm, kiếm kia toàn thân trắng muốt, màu sắc thập phần nổi bật. Ta nhướng mày, thầm nghĩ nếu Trác Văn Tĩnh cầm kiếm này trong tay khẳng định rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy ta liền bước tới, cầm lấy kiếm tuốt vỏ ra nhìn, mũi kiếm rất sắc bén, đây đích thực là một thanh bảo kiếm.
Trong sách thường nói, kiếm là binh khí đứng đầu, nếu bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng sắc, vì vậy ta nhìn người bán hàng hỏi: “Thanh kiếm này bán thế nào?”
Người bán hàng nhìn ta trả lời: “Công tử, thanh kiếm này đã bán rồi.”
“Ngươi đừng nói dối công tử nhà ta, cây kiếm này rõ ràng còn nằm ở đây mà đã nói bán rồi là sao?” Nguyên Bảo tiến lên phía trước nói.
Chủ sạp nhìn chúng ta mấp máy miệng nói: “Nhìn công tử phóng khoáng như vậy, thôi thì thế này đi, cái vị vừa rồi kia chưa quay lại, thanh kiếm này ta sẽ bán cho công tử, bất quá thanh kiếm này chính là Tuyết Y kiếm mất tích trên giang hồ đã lâu, chém sắt như chém bùn, cắt thép như cắt tơ. Cho nên trên phương diện giá cả so với kiếm thường cao hơn vài phần, không biết công tử định như thế nào?”
Ta nghe xong nhẹ gật đầu đáp ứng, Nguyên Bảo ở bên cạnh ngẩng đầu hừ lạnh nói: “Ngươi xem công tử nhà chúng ta không mua nổi một thanh kiếm của ngươi hay sao?”
Chủ hàng nghe xong gương mặt lập tức tươi cười nói: “Vậy thì giá là tám trăm lượng bạc.”
Tám trăm lượng bạc đối với phí tiêu pha của ta trước đây thì không coi là nhiều, nhưng hiện tại ta lại nhíu mày, trong lòng thầm tính toán. Cuối cùng vẫn quyết định mua thanh kiếm, trở về sẽ tặng cho Trác Văn Tĩnh, ta nghĩ có lẽ hắn sẽ thích, người ta thường nói ‘bảo kiếm tặng anh hùng’, mà hắn thật sự là một anh hùng.
Vì vậy ta nhìn Nguyên Bảo nhẹ gật đầu, Nguyên Bảo mấp máy miệng chuẩn bị móc ra ngân phiếu. Đúng lúc này, ta nghe được có người ở phía sau khẽ cười nói: “Ta nói nè Vương tiểu nhị, ngươi đây là cố ý nâng giá? Tám trăm lượng bạc, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
Nghe được thanh âm của người nọ, ta kinh ngạc quay đầu lại, cái người này lại chính là Tiết Tầm. Hắn nhìn ta khẽ gật đầu, cười nói: “Hoàng… Hoàng công tử.”
Thật không nghĩ tới lúc xuất cung vậy mà lại gặp người quen, ta có chút sửng sốt sau đó gật đầu cười cười. Cái người chủ hàng này dường như có biết Tiết Tầm, nhìn thấy hắn liền thu lại vẻ mặt gian thương, vội nói: “Thì ra là Tiết công tử.”
Tiết Tầm đi đến bên cạnh ta, nhìn nhìn thanh kiếm kia, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng nói: “Thanh kiếm này đích thực là hảo kiếm, nhưng mà Vương tiểu nhị, ngươi ra cái giá cũng quá cao rồi, không thể thấy bằng hữu của ta là người thành thật mà dọa người ta a.”
Giờ phút này Tiết Tầm đã bỏ đi vẻ câu nệ trong cung, hắn một thân bạch y, cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng chuyển động, nét phong lưu không sai biệt lắm.
Ta nhìn Tiết Tầm hàn huyên cùng Vương tiểu nhị, mặt khẽ cười nhưng trong nội tâm cảm thấy phiền phức, ta suy nghĩ cả cái kinh thành này tuy rằng có người không biết đến hoàng đế nhưng có ai lại không biết Tiết Thanh với Tiết Tầm, điều đó khiến lòng ta buồn bực vô cùng.
Vương tiểu nhị nhìn Tiết Tầm nói: “Tiết công tử, nếu sớm biết vị công tử này chính là bằng hữu của ngài, cho ta mười lá gan cũng không dám mở miệng nói vậy a.” Dứt lời hắn hướng ta ôm quyền nói: “Vị công tử lúc nãy thật sự đã đắc tội rồi, nếu ngài cảm thấy thích thanh kiếm này, cứ đem đi đi không cần trả tiền, coi như Vương tiểu nhị ta bán một cái nhân tình cho Tiết công tử.”
Nghe xong lời hắn nói, ta nhìn nhìn kiếm trong tay, lại nhìn sang Tiết Tầm, không nói gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy kỳ thật hôm nay đáng lẽ không nên xuất cung.
Tiết Tầm nghe xong lời nói của Vương tiểu nhị thì lập tức bật cười, nói: “Vương tiểu nhị, gần đây Hoàng thượng rất ghét loại quan hệ kiểu này, ngươi đừng có hại ta, thanh kiếm này thật sự rất có giá trị, ngươi đây buôn bán là để nuôi sống gia đình, ta cũng không thể hại ngươi, hay là giá năm trăm lượng được không.”
Giờ phút này này Vương tiểu nhị cười chất phác nói: “Tiết công tử đã nói, một thanh kiếm giá như vậy thì tất nhiên hợp lý.”
Tiết Tầm chỉ nhàn nhạt cười, từ trong y phục móc ra ngân phiếu năm trăm lượng đặt trong tay Vương tiểu nhị, Vương tiểu nhị liền nhận lấy.
Ta nhìn nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội vàng rút ra tấm ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Tiết Tầm. Tiết Tầm kinh ngạc nhìn ta cười nói: “Hoàng công tử, cái này…”
“Thanh kiếm này trẫm… Thật ra là muốn tặng cho một người, nên không muốn để ngươi xuất ngân phiếu.” Ta cười nhạt nói.
Tiết Tầm nghe lời nói của ta xong liền kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Dứt lời hắn lấy lại ngân phiếu bỏ vào trong y phục.
“Hoàng công tử đây là muốn hồi cung… Đi trở về sao?” Tiết Tầm nhìn ta thấp giọng hỏi.
Ta nhìn sắc trời một chút, sau đó nhẹ gật đầu. Tiết Tầm khẽ thở phào, nói: “Cái kia… Để ta tiễn Hoàng công tử trở về.”
Ta suy nghĩ rồi nói: “Để ta tự về cũng được.” Ngụ ý là không muốn kinh động người khác, tất nhiên là bao gồm cả phụ thân Tiết Thanh của hắn.
Tiết Tầm lên tiếng ưng thuận, đúng lúc khi chúng ta quay người rời đi, thì có một người từ đằng xa vội vã chạy tới. Lúc nhìn thấy kiếm trong tay của ta đột nhiên dừng bước, ánh mắt không thể tin, sau đó hắn chỉ vào người của ta nói: “Sao kiếm này lại nằm trong tay của ngươi?”
Người này ước chừng mười tám mười chín tuổi, lớn lên khí khái tràn đầy, tuy chỉ mặc trên người một bộ thanh sam, nhưng vải vóc lại vô cùng tốt, xem chừng là đích tử trong nhà quan quyền quý nào đó, chỉ là tại sao ta không có ấn tượng gì?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nghe giọng Tiết Tầm nói: “Tiểu Hầu gia, ngươi tại sao lại ở đây?”
Tiểu Hầu gia? Ta có chút sửng sốt, vương triều này phong hầu bái tướng cũng không có mấy ai, thừa tướng chính là Trác Luân, mà Hầu gia theo lời nói thì chính là Ngôn Chi Chương rồi.
Ngôn Chi Chương chính là võ tướng, mấy năm nay trấn thủ ở biên quan, được phong vị làm trấn viễn Đại tướng quân. Phụ hoàng trước lúc lâm chung có triệu ông ta trở về trấn thủ kinh thành, kể ra thì ông ta còn cùng Trác Văn Tĩnh đi giết địch đấy. Trước kia bởi vì ta không thích võ quan lắm, cho nên cũng không chú ý nhiều đến ông ta, chưa từng nghĩ tới giờ phút này lại gặp được nhi tử của ông ấy, đúng là ý trời, coi như đây là dịp để ta đánh giá nhân phẩm của Ngôn Chi Chương.
Nhưng mà theo ta được biết, Ngôn Chi Chương dường như không thích gia tộc nhà Tiết Thanh lắm, không biết tiểu Hầu gia này vì sao lại thân thiết với Tiết Tầm như vậy.
Ta bên này đang suy nghĩ, thì hai người bên kia cũng đang hàn huyên với nhau, nhìn bộ dáng đó xem ra quan hệ cũng không tồi.
Hai người dừng lại, Tiết Tầm nhìn ta nói: “Còn đây là… Hoàng công tử, Hoàng công tử, đây là tiểu Hầu gia, Ngôn Nhất.”
Ta nghe xong nở nụ cười nói: “Tại hạ tự là Hoàng Tứ.”
Ngôn Nhất nhìn ta, nét mặt không vui, mi nhíu chặt nói: “Tiết Vân, ngươi quen hắn?”
Tiết Tầm cười cười, rất là phong lưu mà nói: “Ngôn Nhất, tên tự của ta đã sửa lại, chữ Vân kia sau này chớ dùng. Ta đương nhiên là biết Hoàng công tử.”
Ngôn Nhất nhìn ta, lúc sau âm thanh lạnh lùng nói: “Loại tên trộm này làm sao mà ngươi lại quen biết?”
Tên trộm? Ta? Ah!
/83
|