Một cổ lực lượng cường đại, đã vọt tới, Ruth đứng phía sau Tiêu Thu Phong đã động, tức giận vô cùng, tựa hồ như muốn động thủ, nàng mặt kệ là đối mặt với ai, dám vô lễ với chồng nàng, thì nàng sẽ không cần nể mặt.
Vũ chụp lấy bả vai nàng, ngăn nàng manh động, bây giờ chưa đến lúc liều mạng, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, không cần phải sốt ruột.
Tiêu Thu Phong cũng không để ý, hai tay hơi hơi nhấc lên, lực lượng tinh mang đã bắt đầu khởi động, ngăn cản cổ lực lượng kia, giống như mặt biển rộng lớn, tiêu ẩn vô tung.
Trong những người này, chỉ có Đinh lão đầu là không cảm nhận được luồng khí triều này, mở miệng tiếp đón mọi người ngồi xuống, nói : “Long Tương, Thu Phong là do Ái Quốc mời đến làm khách, nghe nói còn vài người nữa, nếu Long Tương có hứng thú, thì các người có thể trao đổi một chút, chẳng qua chờ sau khi quân lực đại tái kết thúc thì sẽ có nhiều thời gian hơn”
Trận chiến hôm nay, Thần Binh chiến đội và Long Vệ quân đều có thực lực tương đương, bây giờ chỉ cần xem khí thế hai bên kiên trì như thế nào, chỉ cần tiểu tử này có thể áp đảo Long Tương thì Kinh Vệ quân có cơ hội giành thắng lợi.
Khí kình của Long Tương bị áp chế, cũng không lộ ra chút gì không vui, ngược lại nói : “Nhất định, nhất định ...”Nhưng đằng sau nụ cười ấy thì ẩn chứa rất nhiều hàm ý, không ai có thể nhìn thấu.
“Ta tuyên bố, trận chung kết của quân lực đại tái bây giờ bắt đầu, Long Vệ quân đấu với Kinh Vệ quân, minh pháo!”Theo tiếng quát của Đinh lão đầu, trên sàn vang lên tiếng pháo mừng “Bang bang bang”ba tiếng giòn vang, hai bên bắt đầu.
Quân lực so đấu đại tái, chia làm ba bộ phận, bao gồm vượt chướng ngại vật, ngắm bắn và lực lượng binh vương. Nhưng đây là trận chung kết của Long Vệ quân và Kinh Vệ quân, không quan hệ đến súng, bởi vì đây là một cuộc thi, lại có nhiều người quan sát, cho nên sau khi thương lượng thì phần súng đạn được hủy bỏ. Cuối cùng đổi thành đoàn thể đàn tranh.
Phần vượt chướng ngại vật, hai bên đều có trăm người, đều theo thời gian quy định, dựa theo số người vượt được chướng ngại mà quyết định thắng bại. Loại chướng ngại này đương nhiên cũng không phải loại quân huấn bình thường, trừ việc binh lính có được bản lĩnh huấn luyện thâm hậu ra, còn phải cơ trí linh hoạt, thoáng vô ý sẽ bị chướng ngại làm khó khăn.
Vì để bảo đảm công bằng, đã chuẩn bị hai phương án vượt chướng ngại, hai bên rút thăm, Long Vệ quân lên trước, một gã quan nhận lệnh giám sát xung quanh, chướng ngại vật đầu tiên đã muốn bắt đầu, một trong bát đại long sử, trong nước được xưng là lão Tam Thủy Thượng Phiêu, đã động đầu tiên.
Ngay cả đi cũng ngại chậm, khi tiếng còi vang lên, hai chân hắn búng mạnh trên mặt đất, thân hình giống như chim ưng giương cánh, nhảy lên trên chướng ngại vật, phóng nhanh về phía trước, cấp tốc chạy, bay nhanh cúi người, sau đó bay vọt qua chiến hào, vượt qua những chướng ngại hai bên cùng ám khí và tất cả tiến trình quấy nhiễu
.
Mười sáu chướng ngại vật, đều bị hắn né qua, coi như là cho người sau kinh nghiệm, Thủy Thượng Phiêu vừa chạy chưa được mười giây thì lão đại Long Sử đã lớn tiếng ra lệnh cho người sau bắt đầu xuất phát. Bởi vì thời gian có hạn, chỉ có năm phút đồng hồ, cho nên phải tận dụng từng giây từng phút.
Long Vệ quân cứ từng người từng người như vậy, chạy nhanh, cúi người, bò sát, hành quân gấp. Nhưng một trăm tên lính, có mạnh có yếu, có vài người không chịu nổi, buộc phải rời trận. Bát đại long sử xen kẽ trong đó, có thể cứu liền cứu, không thể cứu thì bỏ lại, một trăm người, năm phút, đã có sáu mươi ba người vượt qua.
Loại chướng ngại vật cao cấp này, làm cho người xung quanh đớ lươi, nghĩ rằng huấn luyện trong ngày thường không thể so sánh với đám chướng ngại vật này. Không có mấy người có đủ tự tin vượt qua, nhưng Long Vệ quân lộ ra thực lực, làm cho nhiều người chấn động, một trăm người có sáu mươi ba người vượt qua, hơn một nửa, đây là do thời gian không đủ, bằng không sẽ càng nhiều người hơn nữa.
Nhưng nhìn Long Tương trên đài lại có chút thất vọng, mà bây giờ, chướng ngại vật của Kinh Vệ quân đã bắt đầu, mặc dù phương thức có hơi khác, nhưng Long Vệ quân đã cho mọi người một cảnh kỳ. Lý Cường Binh mang Thần Binh chiến đội xen lẫn vào trong quân thần, để bọn họ bù đắp, để an toàn gấp đôi.
Thực lực chính thể không dám nói, nhưng nếu thật sự so sánh, thì quân thần so với Thần Binh, còn kém rất nhiều. Sự cường đại của long sử, Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã cảm nhận được, trận chiến hôm nay nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.
Thiết Trụ là người xông vào đầu tiên, tuy rằng hắn không đặc biệt linh hoạt thông minh, nhưng hắn thắng là nhờ sự cường hãn, hai bao cát hướng đến chổ của hắn, ít nhất cũng hơn hai trăm kg, mà lại bị hắn đấm một cái bay ngược lên trời, giống như một đám bụi mù vậy, để cho mọi người thưởng lãm lực lượng siêu nhiên của Thần Binh chiến đội.
“Hay, thật cường đại....”Tuy rằng mọi người không có hy vọng nhiều với Kinh Vệ quân, nhưng chiêu thức của Thiết Trụ đã làm kích động lòng người. Lúc này bọn họ mới biết, thì ra trong quân ngũ của Kinh Vệ quân lại có cao thủ loại này.
Long Tương đương nhiên đã sớm biết lai lịch của những người này, hơi hơi nhíu mày, không khỏi quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong, nhưng Tiêu Thu Phong lại không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn lên giáo trường, thưởng thức màn biểu diễn của đám Lý Cường Binh, những người này do một tay hắn huấn luyện ra, có bao nhiêu thực lực, hắn đương nhiên biết rõ, cỡ những chướng ngại này, dĩ nhiên không thể làm khó họ.
Bất quá, đối với quân thần, thì hắn lại không có tin tưởng.
Một quân thần đội viên động, đi theo phía sau hắn, thực lực của quân thần không phải là yếu, trừ ba trạm kiểm soát cuối cùng có chút phiền phức ra, những thứ khác không thành vấn đề. Khi ba cây trúc quét ngang, mắt thấy một quân thần đội viên thân hình vừa rơi xuống đất, chân chưa kịp ổn, không có lực bắn lên, một thần bình phía sau đã như mũi tên bắn lên, đẩy mạnh sau lưng người kia, lúc này mới vượt qua điểm đích.
Đinh ái quốc cũng quay đầu lại đây, hơi hơi gật đầu với Tiêu Thu Phong, vào giờ phúc này, sự chênh lệch giữa quân thần và Thần Binh, có thể nói đã nhìn thấy rất rõ ràng, sự lợi hại của vệ đội do Tiêu Thu Phong huấn luyện ra, quả thật làm cho ông ta có chút sợ hãi, không ai biết rằng, Thần Binh chiến đội có thể đạt được như ngày hôm nay, đã phải trải qua bao phen giết chóc.
Một ... hai ... ba... cơ hồ không dừng lại, tất cả Thần Binh đã thông qua, phần lớn quân thần dưới sự “chăm sóc”của Thần Binh, cũng bình yên vượt qua. Mắt thấy thời gian ngày càng ít, Lý Cường Binh biết không có khả năng để tất cả thử nghiệm.
Chỉ có thể chọn một ít quân thần có thực lực, tiến lên lần cuối, về phần có vượt qua hay không cũng chỉ có thể xem vận khí của bọn họ, Lý Cường Binh là người cuối cùng xông lên, trong lúc đó, thời gian chỉ còn lại mười lăm giây, nếu so sánh với Thiết Trụ thì động tác của hắn càng hấp dẫn sự chú ý hơn.
Bởi vì trong mười lăm giây, mà có thể vượt qua loại chướng ngại siêu cường này, quả là một kỳ tích.
Thực lực của Lý Cường Binh cũng tương đương Thiết Trụ, nhưng hắn lại thông minh hơn rất nhiều, tránh phải né trái, rất nhanh đã đuổi kịp ba quân thần phía trước. Tập kích bốn phía, thật sự quá nhanh, quá mau, mỗi bước tiến của họ đều rất khó khăn, đồng hồ bấm giờ đã gần hết thời gian ...5 ... 4... 3... chỉ còn hai giây cuối cùng, sắp kết thúc.
Thân hình biến đổi, giống như gió thổi, hai quân thần đã bị đá bay, mà thân hình của Lý Cường Binh còn nhanh hơn tốc độ tiếp đất của họ, “Bốp bốp”hai tiếng chạm đất, khi Lý Cường Binh vừa chạm đất thì quan giám sát cũng đã hô to : “Hết giờ!”
Mặc dù có chút hơi bất nhã, nhưng hai người kia vẫn được thông qua, Kinh Vệ quân tổng cộng có sáu mươi bảy người vượt qua, trận đầu tiên Kinh Vệ quân thắng. Trên mặt bát long sử đã không được tốt lắm.
Khi kết quả được công bố, Long Tương nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt đinh bản quân nói : “Đinh thủ trưởng, tôi thấy không cần lãng phí thời gian như vậy, cứ thực chiến đi, để cho hai trăm người này cận chiến với nhau, toàn bộ ngã xuống coi như thua, như vậy nhanh chóng hơn nhiều”
Vốn đã chuẩn bị đấu ba trận, nhưng giờ phút này trận đầu bất lợi, Long Tương không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn cần phải phô diễn lực lượng của Long Vệ quân, phô diễn uy lực của cao thủ đệ nhất kinh thành.
Đinh lão đầu không mở miệng, chỉ quay lại nhìn đinh ái quốc, tựa hồ như muốn hỏi ý hắn. Thật ra thì ... bất kể là tỷ thí thế nào, đánh giá cuối cùng chính là năng lực thực chiến của hai quân, đây mới là điều quan trọng.
Đinh ái quốc không mở miệng, nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng dậy, từ từ đi tới trước đài, làm cho tất cả Thần Binh đội viên nhìn thấy thân hình của hắn, đây là niềm tin của bọn họ, chỉ cần Tiêu thiếu gia còn, Thần Binh Chiến Đội mãi mãi bách chiến bách thắng.
“Nếu Long Tương đã có ý nguyện này, lão thủ trưởng vì sao không đáp ứng, quân nhân chú trọng không phải là kỹ xảo, mà chính là quân lực, kỳ thật điều mọi người muốn nhìn nhất, không phải là chiến sự nhiệt huyết sao?”
Đinh Bản Quân đứng lên, gật đầu nói : “Được, vậy cứ theo ý của Long Tương đi!”
Khi đinh bản quân tuyên bố quy tắc của trận đấu, toàn trường lập tức náo nhiệt, trước kia tỷ thí quân lực, chỉ có mười người tham gia thôi. Nhưng lần này là đại chiến trăm người, chắc chắn sẽ rất tàn khốc, những người này đều là cao thủ, kẻ ngã xuống không biết sẽ là ai?
Tuy rằng chỉ thử thân thủ một chút, nhưng sự cường hãn của Lý Cường Binh và Thiết Trụ trong lúc vượt chướng ngại vật kia, đã làm mọi người đoán trước được, ai cũng hy vọng thấy được thực lực chân chính của họ, sau Long Tương, lại xuất hiện một tuyệt thế cao thủ mới.
Tuy rằng Long Tương vội vã tìm mặt mũi lại, nhưng Tiêu Thu Phong tuyệt đối không cho hắn cơ hội đó, bởi vì hắn muốn đấu một trận với đối phương, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi, hắn không hy vọng Long Tương tìm cơ hội tránh né.
Làm cho Long Tương hoàn toàn thất bại ở lần quân lực đại tái này, cơ hội duy nhất của hắn chính là biểu thị công khai lực lượng của hắn ra bên ngoài, lấy sức một người mà làm cho Long Vệ quân thất thế, Tiêu Thu Phong tin tưởng, khi hắn đưa ra lời khiêu chiến, Long Tương không thể nào cự tuyệt được.
Lúc này đây, trên sân càng lúc càng chật, trừ hai trăm người ở giữa sân ra, Long Tương cũng đã đi vào trong đó, nhỏ giọng nói với đám chiến sĩ của mình. Hắn là Long Tương, không thể bại, đây là vinh quang tồn tại của hắn.
Nhưng Tiêu Thu Phong đứng trên đài, trầm giọng nói : “Nếu các người bị đánh bại, các người được tự do, từ nay về sau không cần đi theo tôi nữa, tất cả đều có tương lai riêng!”
Vũ chụp lấy bả vai nàng, ngăn nàng manh động, bây giờ chưa đến lúc liều mạng, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, không cần phải sốt ruột.
Tiêu Thu Phong cũng không để ý, hai tay hơi hơi nhấc lên, lực lượng tinh mang đã bắt đầu khởi động, ngăn cản cổ lực lượng kia, giống như mặt biển rộng lớn, tiêu ẩn vô tung.
Trong những người này, chỉ có Đinh lão đầu là không cảm nhận được luồng khí triều này, mở miệng tiếp đón mọi người ngồi xuống, nói : “Long Tương, Thu Phong là do Ái Quốc mời đến làm khách, nghe nói còn vài người nữa, nếu Long Tương có hứng thú, thì các người có thể trao đổi một chút, chẳng qua chờ sau khi quân lực đại tái kết thúc thì sẽ có nhiều thời gian hơn”
Trận chiến hôm nay, Thần Binh chiến đội và Long Vệ quân đều có thực lực tương đương, bây giờ chỉ cần xem khí thế hai bên kiên trì như thế nào, chỉ cần tiểu tử này có thể áp đảo Long Tương thì Kinh Vệ quân có cơ hội giành thắng lợi.
Khí kình của Long Tương bị áp chế, cũng không lộ ra chút gì không vui, ngược lại nói : “Nhất định, nhất định ...”Nhưng đằng sau nụ cười ấy thì ẩn chứa rất nhiều hàm ý, không ai có thể nhìn thấu.
“Ta tuyên bố, trận chung kết của quân lực đại tái bây giờ bắt đầu, Long Vệ quân đấu với Kinh Vệ quân, minh pháo!”Theo tiếng quát của Đinh lão đầu, trên sàn vang lên tiếng pháo mừng “Bang bang bang”ba tiếng giòn vang, hai bên bắt đầu.
Quân lực so đấu đại tái, chia làm ba bộ phận, bao gồm vượt chướng ngại vật, ngắm bắn và lực lượng binh vương. Nhưng đây là trận chung kết của Long Vệ quân và Kinh Vệ quân, không quan hệ đến súng, bởi vì đây là một cuộc thi, lại có nhiều người quan sát, cho nên sau khi thương lượng thì phần súng đạn được hủy bỏ. Cuối cùng đổi thành đoàn thể đàn tranh.
Phần vượt chướng ngại vật, hai bên đều có trăm người, đều theo thời gian quy định, dựa theo số người vượt được chướng ngại mà quyết định thắng bại. Loại chướng ngại này đương nhiên cũng không phải loại quân huấn bình thường, trừ việc binh lính có được bản lĩnh huấn luyện thâm hậu ra, còn phải cơ trí linh hoạt, thoáng vô ý sẽ bị chướng ngại làm khó khăn.
Vì để bảo đảm công bằng, đã chuẩn bị hai phương án vượt chướng ngại, hai bên rút thăm, Long Vệ quân lên trước, một gã quan nhận lệnh giám sát xung quanh, chướng ngại vật đầu tiên đã muốn bắt đầu, một trong bát đại long sử, trong nước được xưng là lão Tam Thủy Thượng Phiêu, đã động đầu tiên.
Ngay cả đi cũng ngại chậm, khi tiếng còi vang lên, hai chân hắn búng mạnh trên mặt đất, thân hình giống như chim ưng giương cánh, nhảy lên trên chướng ngại vật, phóng nhanh về phía trước, cấp tốc chạy, bay nhanh cúi người, sau đó bay vọt qua chiến hào, vượt qua những chướng ngại hai bên cùng ám khí và tất cả tiến trình quấy nhiễu
.
Mười sáu chướng ngại vật, đều bị hắn né qua, coi như là cho người sau kinh nghiệm, Thủy Thượng Phiêu vừa chạy chưa được mười giây thì lão đại Long Sử đã lớn tiếng ra lệnh cho người sau bắt đầu xuất phát. Bởi vì thời gian có hạn, chỉ có năm phút đồng hồ, cho nên phải tận dụng từng giây từng phút.
Long Vệ quân cứ từng người từng người như vậy, chạy nhanh, cúi người, bò sát, hành quân gấp. Nhưng một trăm tên lính, có mạnh có yếu, có vài người không chịu nổi, buộc phải rời trận. Bát đại long sử xen kẽ trong đó, có thể cứu liền cứu, không thể cứu thì bỏ lại, một trăm người, năm phút, đã có sáu mươi ba người vượt qua.
Loại chướng ngại vật cao cấp này, làm cho người xung quanh đớ lươi, nghĩ rằng huấn luyện trong ngày thường không thể so sánh với đám chướng ngại vật này. Không có mấy người có đủ tự tin vượt qua, nhưng Long Vệ quân lộ ra thực lực, làm cho nhiều người chấn động, một trăm người có sáu mươi ba người vượt qua, hơn một nửa, đây là do thời gian không đủ, bằng không sẽ càng nhiều người hơn nữa.
Nhưng nhìn Long Tương trên đài lại có chút thất vọng, mà bây giờ, chướng ngại vật của Kinh Vệ quân đã bắt đầu, mặc dù phương thức có hơi khác, nhưng Long Vệ quân đã cho mọi người một cảnh kỳ. Lý Cường Binh mang Thần Binh chiến đội xen lẫn vào trong quân thần, để bọn họ bù đắp, để an toàn gấp đôi.
Thực lực chính thể không dám nói, nhưng nếu thật sự so sánh, thì quân thần so với Thần Binh, còn kém rất nhiều. Sự cường đại của long sử, Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã cảm nhận được, trận chiến hôm nay nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.
Thiết Trụ là người xông vào đầu tiên, tuy rằng hắn không đặc biệt linh hoạt thông minh, nhưng hắn thắng là nhờ sự cường hãn, hai bao cát hướng đến chổ của hắn, ít nhất cũng hơn hai trăm kg, mà lại bị hắn đấm một cái bay ngược lên trời, giống như một đám bụi mù vậy, để cho mọi người thưởng lãm lực lượng siêu nhiên của Thần Binh chiến đội.
“Hay, thật cường đại....”Tuy rằng mọi người không có hy vọng nhiều với Kinh Vệ quân, nhưng chiêu thức của Thiết Trụ đã làm kích động lòng người. Lúc này bọn họ mới biết, thì ra trong quân ngũ của Kinh Vệ quân lại có cao thủ loại này.
Long Tương đương nhiên đã sớm biết lai lịch của những người này, hơi hơi nhíu mày, không khỏi quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong, nhưng Tiêu Thu Phong lại không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn lên giáo trường, thưởng thức màn biểu diễn của đám Lý Cường Binh, những người này do một tay hắn huấn luyện ra, có bao nhiêu thực lực, hắn đương nhiên biết rõ, cỡ những chướng ngại này, dĩ nhiên không thể làm khó họ.
Bất quá, đối với quân thần, thì hắn lại không có tin tưởng.
Một quân thần đội viên động, đi theo phía sau hắn, thực lực của quân thần không phải là yếu, trừ ba trạm kiểm soát cuối cùng có chút phiền phức ra, những thứ khác không thành vấn đề. Khi ba cây trúc quét ngang, mắt thấy một quân thần đội viên thân hình vừa rơi xuống đất, chân chưa kịp ổn, không có lực bắn lên, một thần bình phía sau đã như mũi tên bắn lên, đẩy mạnh sau lưng người kia, lúc này mới vượt qua điểm đích.
Đinh ái quốc cũng quay đầu lại đây, hơi hơi gật đầu với Tiêu Thu Phong, vào giờ phúc này, sự chênh lệch giữa quân thần và Thần Binh, có thể nói đã nhìn thấy rất rõ ràng, sự lợi hại của vệ đội do Tiêu Thu Phong huấn luyện ra, quả thật làm cho ông ta có chút sợ hãi, không ai biết rằng, Thần Binh chiến đội có thể đạt được như ngày hôm nay, đã phải trải qua bao phen giết chóc.
Một ... hai ... ba... cơ hồ không dừng lại, tất cả Thần Binh đã thông qua, phần lớn quân thần dưới sự “chăm sóc”của Thần Binh, cũng bình yên vượt qua. Mắt thấy thời gian ngày càng ít, Lý Cường Binh biết không có khả năng để tất cả thử nghiệm.
Chỉ có thể chọn một ít quân thần có thực lực, tiến lên lần cuối, về phần có vượt qua hay không cũng chỉ có thể xem vận khí của bọn họ, Lý Cường Binh là người cuối cùng xông lên, trong lúc đó, thời gian chỉ còn lại mười lăm giây, nếu so sánh với Thiết Trụ thì động tác của hắn càng hấp dẫn sự chú ý hơn.
Bởi vì trong mười lăm giây, mà có thể vượt qua loại chướng ngại siêu cường này, quả là một kỳ tích.
Thực lực của Lý Cường Binh cũng tương đương Thiết Trụ, nhưng hắn lại thông minh hơn rất nhiều, tránh phải né trái, rất nhanh đã đuổi kịp ba quân thần phía trước. Tập kích bốn phía, thật sự quá nhanh, quá mau, mỗi bước tiến của họ đều rất khó khăn, đồng hồ bấm giờ đã gần hết thời gian ...5 ... 4... 3... chỉ còn hai giây cuối cùng, sắp kết thúc.
Thân hình biến đổi, giống như gió thổi, hai quân thần đã bị đá bay, mà thân hình của Lý Cường Binh còn nhanh hơn tốc độ tiếp đất của họ, “Bốp bốp”hai tiếng chạm đất, khi Lý Cường Binh vừa chạm đất thì quan giám sát cũng đã hô to : “Hết giờ!”
Mặc dù có chút hơi bất nhã, nhưng hai người kia vẫn được thông qua, Kinh Vệ quân tổng cộng có sáu mươi bảy người vượt qua, trận đầu tiên Kinh Vệ quân thắng. Trên mặt bát long sử đã không được tốt lắm.
Khi kết quả được công bố, Long Tương nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt đinh bản quân nói : “Đinh thủ trưởng, tôi thấy không cần lãng phí thời gian như vậy, cứ thực chiến đi, để cho hai trăm người này cận chiến với nhau, toàn bộ ngã xuống coi như thua, như vậy nhanh chóng hơn nhiều”
Vốn đã chuẩn bị đấu ba trận, nhưng giờ phút này trận đầu bất lợi, Long Tương không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn cần phải phô diễn lực lượng của Long Vệ quân, phô diễn uy lực của cao thủ đệ nhất kinh thành.
Đinh lão đầu không mở miệng, chỉ quay lại nhìn đinh ái quốc, tựa hồ như muốn hỏi ý hắn. Thật ra thì ... bất kể là tỷ thí thế nào, đánh giá cuối cùng chính là năng lực thực chiến của hai quân, đây mới là điều quan trọng.
Đinh ái quốc không mở miệng, nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng dậy, từ từ đi tới trước đài, làm cho tất cả Thần Binh đội viên nhìn thấy thân hình của hắn, đây là niềm tin của bọn họ, chỉ cần Tiêu thiếu gia còn, Thần Binh Chiến Đội mãi mãi bách chiến bách thắng.
“Nếu Long Tương đã có ý nguyện này, lão thủ trưởng vì sao không đáp ứng, quân nhân chú trọng không phải là kỹ xảo, mà chính là quân lực, kỳ thật điều mọi người muốn nhìn nhất, không phải là chiến sự nhiệt huyết sao?”
Đinh Bản Quân đứng lên, gật đầu nói : “Được, vậy cứ theo ý của Long Tương đi!”
Khi đinh bản quân tuyên bố quy tắc của trận đấu, toàn trường lập tức náo nhiệt, trước kia tỷ thí quân lực, chỉ có mười người tham gia thôi. Nhưng lần này là đại chiến trăm người, chắc chắn sẽ rất tàn khốc, những người này đều là cao thủ, kẻ ngã xuống không biết sẽ là ai?
Tuy rằng chỉ thử thân thủ một chút, nhưng sự cường hãn của Lý Cường Binh và Thiết Trụ trong lúc vượt chướng ngại vật kia, đã làm mọi người đoán trước được, ai cũng hy vọng thấy được thực lực chân chính của họ, sau Long Tương, lại xuất hiện một tuyệt thế cao thủ mới.
Tuy rằng Long Tương vội vã tìm mặt mũi lại, nhưng Tiêu Thu Phong tuyệt đối không cho hắn cơ hội đó, bởi vì hắn muốn đấu một trận với đối phương, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi, hắn không hy vọng Long Tương tìm cơ hội tránh né.
Làm cho Long Tương hoàn toàn thất bại ở lần quân lực đại tái này, cơ hội duy nhất của hắn chính là biểu thị công khai lực lượng của hắn ra bên ngoài, lấy sức một người mà làm cho Long Vệ quân thất thế, Tiêu Thu Phong tin tưởng, khi hắn đưa ra lời khiêu chiến, Long Tương không thể nào cự tuyệt được.
Lúc này đây, trên sân càng lúc càng chật, trừ hai trăm người ở giữa sân ra, Long Tương cũng đã đi vào trong đó, nhỏ giọng nói với đám chiến sĩ của mình. Hắn là Long Tương, không thể bại, đây là vinh quang tồn tại của hắn.
Nhưng Tiêu Thu Phong đứng trên đài, trầm giọng nói : “Nếu các người bị đánh bại, các người được tự do, từ nay về sau không cần đi theo tôi nữa, tất cả đều có tương lai riêng!”
/585
|