Tiêu Thu Phong cảm thụ được, bên trong cơ thể có một lực lượng rất mạnh, nhưng cũng rất xa lạ, lần trước dưới mưa, lúc đánh với hai lão Miêu, lực lượng này cũng lơ đãng xuất hiện, bây giờ, trong lòng đang rất phiền nhiễu, thì đột nhiên nó lại xuất hiện.
Loại lực lượng này, rất khác, khác hoàn toàn so với Long Biến Tâm Quyết và Võ Chi Phách, là một cá thể tồn tại độc lập. Tiêu Thu Phong không thể tượng được, loại lực lượng này, cuối cùng là từ đâu mà có?
Không chỉ trong lòng Tiêu Thu Phong có nghi hoặc, mà Mộng Thanh Linh cũng thế, tuy rằng bị Thông Tâm Thuật phản phệ lúc sáng, nhưng cũng đã chậm rãi tỉnh lại. Nàng vẫn nhớ rõ tình tiết xảy ra lúc đó, chỉ là, trong lòng không có hứng thú đi tìm kẻ vô sỉ vô lễ kia tính sổ, nàng chỉ muốn biết, Thông Tâm Thuật có thể bắt nguồn từ máu, nhưng lại xuất hiện nguyên nhân thất bại.
Bọn họ đều không hiểu, không rõ bên trong là gì. Nhưng, lực lượng này, đã tồn tại từ rất lâu, huyết mạch linh thể của Mộng gia, cùng với Võ Chi Phách của Tiêu gia, chính là chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp bí mật.
Nằm trên giường, Mộng Thanh Linh không ngồi dậy nổi, một nửa là do bị tên xấu xa kia đánh cho sưng lên, không còn mặt mũi nhìn người, nửa kia là vì suy nghĩ về bí mật của Thông Tâm Thuật. Sau khi cẩn thận an ủi, thấy nàng cũng đã bình tĩnh lại, chúng nữ cũng không ép buộc nữa.
Ba ngày, nàng vốn sẽ không gặp mặt Tiêu Thu Phong. Thật ra trong lòng, nàng vẫn rất rất muốn gặp người đó. Nhưng, là con gái, cuối cùng vẫn phải giữ một chút thể diện.
Vũ cùng chúng nữ đến, nhìn thấy trên gương mặt đẹp kia đầy vẻ u sầu, Thiên Nhan Duyệt tiến lại, ngồi xuống giường bên cạnh Mộng Thanh Linh, bất đắc dĩ nói : “Chị Mộng hôm nay chị phải đi, thật sự không thể ở thêm vài ngày sao?”
Mộng Thanh Linh giống như là tự mình đa tình, những người con gái này biết mình phải đi nên cố ý giữ lại. Nhưng Liễu Yên Nguyệt đã không nhịn được ôm lấy Vũ, nói : “Chị Vũ, Yên Nguyệt thật sự không muốn để cho chị đi, Tiêu gia không có chị, sẽ mất đi nhiều niềm vui”
Thiên Nhan Duyệt cũng quay đầu lại nói : “Hy vọng chị Mộng có thể ở lâu thêm vài ngày, vậy chị Vũ cũng có thể ở thêm vài ngày”Trời ơi, thì ra giữ nàng lại, bất quá chỉ là một cái cớ, nàng không phải là người của Tiêu gia, ai mà thèm nhớ đến nàng?
“Mộng tiểu thư, thời gian không còn sớm lắm, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi”Âm thanh của Dạ Ưng từ cửa truyền vào, hôm nay chính là kỳ hẹn ba ngày.
Mộng Thanh Linh mặc dù trong lòng có chút mất mác, nhưng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, vuốt mặt Thiên Nhan Duyệt nói : “Tiểu Duyệt, kinh thành cách nơi này không xa, chỉ cần muốn gặp, lúc nào cũng có thể. Nếu mọi người muốn gặp Vũ, có thể lên kinh thành chơi, yên tâm, thân là chị, nhất định sẽ hoan nghênh mọi người”
Vũ cũng an ủi : “Được rồi, mọi người không cần đau buồn, tin chắc rằng không bao lâu nữa, chị em chúng ta lại có thể gặp lại. Mọi người xuống lầu đi, Thu Phong đang ở sảnh chờ chúng ta”
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt là nữ chủ nhân của Tiêu gia, nên thu xếp đưa tiễn cho Mộng Thanh Linh rất tốt. Mọi người phụ một tay, rồi tất cả ra đại sảnh. Tiêu Thu Phong đã ngồi ở đó từ lâu, bây giờ đang lẳng lặng uống trà, cả người toát lên vẻ im lặng lạnh lùng kỳ lạ. Nội kình kỳ quái này, có thể thay đổi cả bản chất hắn, ngay cả chính hắn cũng không ngờ.
“Lão đại, hy vọng không lâu sau chúng ta có thể gặp lại ở kinh thành. Mặc dù tao không phục, nhưng túm lại là, mày là người mà Dâm Tặc tao kính nể nhất. Không người nào dám cuồng ngạo với Mộng tiểu thư như thế, hắc hắc ...”
Câu đầu thì còn nghe giống người, câu sau lại hiển thể sự dâm đãng, đúng là bản chất đặc thù của hắn rồi, nhìn là thấy khinh.
Mộng Thanh Linh đi vào đại sảnh, nghe được những lời này, liền biết. Nhục nhã xấu hổ ở Tiêu gia,tuyệt đối không thể bù đắp lại, bởi vì, đã có rất nhiều người chứng kiến.
Một cái nhìn cũng không có về hướngTiêu Thu Phong, Mộng Thanh Linh lạnh lùng nói : “Chúng ta đi ...”
“Vũ, các con thật sự phải đi rồi, ai, mẹ thật sự nhớ các con!”Điền Phù và Tiêu Viễn Hà cùng bước vào, nói : “Vũ à, hy vọng con có thể sớm trở về, về sau không cần rời đi nữa. Sức ép như vậy, mẹ thật sự không chịu nổi”
Tiêu Viễn Hà lại khách khí nói với Mộng Thanh Linh : “Mộng tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô ở đây ba ngày, lại bị tiểu Phong làm cho mất hứng, xin cô không nên tức giận, tôi thay nó xin lỗi cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió”
Chỉ tức giận với hắn, nhưng với hai người lớn của Tiêu gia, Mộng Thanh Linh lại thấy rằng mình rất thất lễ, ngượng ngùng nói : “Bá phụ, người nói quá lời, là Thanh Linh nói xin lỗi mới đúng. Vô cớ quấy rầy mợi người, chịu ân tình của Tiêu gia, con xin ghi nhớ trong lòng”
“Không có việc gì, Mộng tiểu thư là thiên chi kiều nữ, có thể đến Tiêu gia, bà già này hoan nghênh còn không kịp, về sau nếu Mộng tiểu thư có cơ hội đến Đông Nam, nhất định phải ghé Tiêu gia ngồi chơi, tôi nhất định sẽ vui mừng hoan nghênh”Điền Phù cũng mở miệng, mặc dù có chút khách sáo, nhưng cũng làm cho Mộng Thanh Linh cảm kích.
“Nhất định, nhất định”
Tiêu Thu Phong đứng lên, đi đến trước mặt người khinh thường hắn nhất, nói : “Mộng tiểu thư, có duyên gặp nhau, âu cũng là ý trời. Tuy rằng giữa hai ta có chút bất đồng, nhất tôi cũng chúc cô lên đường bình an. Đương nhiên, thuận miệng nói một câu, Mộng tiểu thư là người được vạn người theo đuổi, nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái. Ngày đó đánh nặng tay vậy, nhưng cũng hy vọng nhờ vào cái tát này, có thể làm cho Mộng tiểu thư hiểu được, như thế nào là một người con gái chân chính”
Vẻ thư thái khi đối mặt với hai người lớn, bây giờ đã không còn, sắc mặt của Mộng Thanh Linh đổi màu như tắc kè, tức giận nghiến chặt răng, tên khốn nạn này, đánh nàng mà còn nói lý lẽ.
“Đừng, đừng, Mộng tiểu thư, đi thôi, đi thôi, trễ giờ rồi”Vũ thấy tình thế không ổn, lập tức ngăn cản hai người, nhón chân lên hôn vào mặt của Tiêu Thu Phong một cái : “Thu Phong, ông xã, mau đến tìm em, không được để em chờ lâu nha!”
Kéo Mộng Thanh Linh ra cửa, những chiếc xe ngoài đó, đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi.
Chu dù là xe đã chạy, nhưng xuyên qua cửa xe, Tiêu Thu Phong vẫn có thể cảm nhận được hận ý nồng đậm của Mộng Thanh Linh, chuyện xưa của bọn họ, vẫn chưa kết thúc, hay là, đây chỉ là sự khởi đầu.
“Chị Vũ thật sự đi rồi”Liễu Yên Nguyệt đỡ lấy cánh tay của Điền Phù, thê lương thở dài.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn mở miệng : “Cha, mẹ, con cũng muốn đi ra ngoài một thời gia”Xoay người lại, chúng nữ nghe được những lời hắn nói, hốc mắt đã đầy nước, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Phượng Hề cuối cùng vẫn cười nói : “Không sao đâu, chị em bọn em làm bạn với nhau, một ngày trôi qua cũng không quá buồn, nếu anh có chuyện chưa làm thì cứ làm đi, bọn em sẽ chờ anh”
Trong một ngày mà phải ly biệt mấy lần, cả Tiêu gia được bao phủ trong bầu không khí u ám, một đêm điên cuồng này, nhất định là xuân ý dào dạt. Lúc sáng, khi chúng nữ tỉnh dậy, ngoại trừ xuân ý nhộn nhạt, thì người đàn ông mình yêu, đã không thấy.
Còn trong trang viên của Tiêu gia, lại xuất hiện rất nhiều người.
“Chị Phượng, Tiêu thiếu gia dặn dò, từ hôm nay trở đi, Thiết Huyết Vệ đội có nhiệm vụ, bảo vệ cho trang viên Tiêu gia”Tiểu Lục Tử nói thật, bởi vì từ đó đến giờ Tiêu Thu Phong chưa bao giờ nghiêm khắc ra lệnh cho hắn.
Khi cơn bão bắt đầu, cái mà Tiêu Thu Phong quan tâm đầu tiên, chính là người của Tiêu gia.
Trải qua nhiều tháng huấn luyện, Thiết Huyết Vệ đội cũng không kém gì Huyết Sát tổ của Thiết Huyết Đoàn năm đó, hơn nữa nhân số nhiều hơn, chỉ là, thông minh hơn, tàn ác hơn, mạnh mẽ hơn. Lý Hưng cùng Quan Đao đã bố trí lực lượng trong nơi ở của Tiêu gia, nhưng lực lượng này, tạm thời ẩn thân.
Trừ những việc này ra, kế hoạch tương lai mà Tiêu Thu Phong giao lại cho Phượng Hề chỉ vỏn vẹn hai chữ : “Bắc Công!”
Phượng Hề có thể hiểu, khi cơn bão hình thành, hoặc cơn mưa bắt đầu, có thể ảnh hưởng đến người đàn ông mình yêu. Sát khí, sẽ tràn ngập cả thế giới.
Không hủy diệt, làm sao có thể hồi sinh. Phượng Hề biết, người đàn ông này sở dĩ nhận kế hoạch trọng sinh, không chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của cha, mà theo từng bước trong đó, có thể tìm được nguyên nhân tử vong của Long Thần.
Có vài người, có một số việc, đều đã bắt đầu nhúc nhích.
Ba ngày sau, Tiêu Thu Phong đã đến Trung Đông, ở trong thành phố, hắn nhìn giống một người Ả Rập chính gốc, khăn quấn đầu, quần áo thô sơ, một người tịch liêu. Gia đình rất hạnh phúc, nhưng hành trình của con người, lại vẫn tiếp tục xoay, cho dù hắn không muốn, nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi.
Vài tháng không thấy, cái thành phố này đã chuyển mình rất nhiều, trên đường, nhiều cửa hàng hơn, mà các tòa nhà cao tầng cũng đã và đang mọc lên. Làm cho cái thành phố có phong cách cổ xưa này tăng thêm vài phần hiện đại.
Nhưng, có điều làm cho Tiêu Thu Phong rất kỳ quái, trên đường, rõ ràng rất ít lính đánh thuê, so với lần đầu tiên đến đây, lính đánh thuê tràn ngập ra đường, thì bây giờ lại yên lặng hơn rất nhiều. Nhưng ở giữa sự yên lặng này, lại tồn tại hơi thở của giết chóc.
Lần trước, bác gọi điện báo, tình hình của Trung Đông bây giờ không sáng sủa lắm, có nhiều người tâm địa bất chính, làm ảnh hưởng đến sự khởi động Long Đằng, làm thành sự uy hiếp. Mà bây giờ, Tiêu Thu Phong đến Trung Đông, chính là muốn bình định hết tất cả chướng ngại, bất kể là Tiêm Thứ hay Vương Bài, cũng theo con đường : Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Khi âm thanh ly trà bị vỡ vang lên, bồi bàn xoay người lại nhìn, thì trên bàn chỉ còn lại tờ tiền, khách đã không thấy đâu.
Loại lực lượng này, rất khác, khác hoàn toàn so với Long Biến Tâm Quyết và Võ Chi Phách, là một cá thể tồn tại độc lập. Tiêu Thu Phong không thể tượng được, loại lực lượng này, cuối cùng là từ đâu mà có?
Không chỉ trong lòng Tiêu Thu Phong có nghi hoặc, mà Mộng Thanh Linh cũng thế, tuy rằng bị Thông Tâm Thuật phản phệ lúc sáng, nhưng cũng đã chậm rãi tỉnh lại. Nàng vẫn nhớ rõ tình tiết xảy ra lúc đó, chỉ là, trong lòng không có hứng thú đi tìm kẻ vô sỉ vô lễ kia tính sổ, nàng chỉ muốn biết, Thông Tâm Thuật có thể bắt nguồn từ máu, nhưng lại xuất hiện nguyên nhân thất bại.
Bọn họ đều không hiểu, không rõ bên trong là gì. Nhưng, lực lượng này, đã tồn tại từ rất lâu, huyết mạch linh thể của Mộng gia, cùng với Võ Chi Phách của Tiêu gia, chính là chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp bí mật.
Nằm trên giường, Mộng Thanh Linh không ngồi dậy nổi, một nửa là do bị tên xấu xa kia đánh cho sưng lên, không còn mặt mũi nhìn người, nửa kia là vì suy nghĩ về bí mật của Thông Tâm Thuật. Sau khi cẩn thận an ủi, thấy nàng cũng đã bình tĩnh lại, chúng nữ cũng không ép buộc nữa.
Ba ngày, nàng vốn sẽ không gặp mặt Tiêu Thu Phong. Thật ra trong lòng, nàng vẫn rất rất muốn gặp người đó. Nhưng, là con gái, cuối cùng vẫn phải giữ một chút thể diện.
Vũ cùng chúng nữ đến, nhìn thấy trên gương mặt đẹp kia đầy vẻ u sầu, Thiên Nhan Duyệt tiến lại, ngồi xuống giường bên cạnh Mộng Thanh Linh, bất đắc dĩ nói : “Chị Mộng hôm nay chị phải đi, thật sự không thể ở thêm vài ngày sao?”
Mộng Thanh Linh giống như là tự mình đa tình, những người con gái này biết mình phải đi nên cố ý giữ lại. Nhưng Liễu Yên Nguyệt đã không nhịn được ôm lấy Vũ, nói : “Chị Vũ, Yên Nguyệt thật sự không muốn để cho chị đi, Tiêu gia không có chị, sẽ mất đi nhiều niềm vui”
Thiên Nhan Duyệt cũng quay đầu lại nói : “Hy vọng chị Mộng có thể ở lâu thêm vài ngày, vậy chị Vũ cũng có thể ở thêm vài ngày”Trời ơi, thì ra giữ nàng lại, bất quá chỉ là một cái cớ, nàng không phải là người của Tiêu gia, ai mà thèm nhớ đến nàng?
“Mộng tiểu thư, thời gian không còn sớm lắm, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi”Âm thanh của Dạ Ưng từ cửa truyền vào, hôm nay chính là kỳ hẹn ba ngày.
Mộng Thanh Linh mặc dù trong lòng có chút mất mác, nhưng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, vuốt mặt Thiên Nhan Duyệt nói : “Tiểu Duyệt, kinh thành cách nơi này không xa, chỉ cần muốn gặp, lúc nào cũng có thể. Nếu mọi người muốn gặp Vũ, có thể lên kinh thành chơi, yên tâm, thân là chị, nhất định sẽ hoan nghênh mọi người”
Vũ cũng an ủi : “Được rồi, mọi người không cần đau buồn, tin chắc rằng không bao lâu nữa, chị em chúng ta lại có thể gặp lại. Mọi người xuống lầu đi, Thu Phong đang ở sảnh chờ chúng ta”
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt là nữ chủ nhân của Tiêu gia, nên thu xếp đưa tiễn cho Mộng Thanh Linh rất tốt. Mọi người phụ một tay, rồi tất cả ra đại sảnh. Tiêu Thu Phong đã ngồi ở đó từ lâu, bây giờ đang lẳng lặng uống trà, cả người toát lên vẻ im lặng lạnh lùng kỳ lạ. Nội kình kỳ quái này, có thể thay đổi cả bản chất hắn, ngay cả chính hắn cũng không ngờ.
“Lão đại, hy vọng không lâu sau chúng ta có thể gặp lại ở kinh thành. Mặc dù tao không phục, nhưng túm lại là, mày là người mà Dâm Tặc tao kính nể nhất. Không người nào dám cuồng ngạo với Mộng tiểu thư như thế, hắc hắc ...”
Câu đầu thì còn nghe giống người, câu sau lại hiển thể sự dâm đãng, đúng là bản chất đặc thù của hắn rồi, nhìn là thấy khinh.
Mộng Thanh Linh đi vào đại sảnh, nghe được những lời này, liền biết. Nhục nhã xấu hổ ở Tiêu gia,tuyệt đối không thể bù đắp lại, bởi vì, đã có rất nhiều người chứng kiến.
Một cái nhìn cũng không có về hướngTiêu Thu Phong, Mộng Thanh Linh lạnh lùng nói : “Chúng ta đi ...”
“Vũ, các con thật sự phải đi rồi, ai, mẹ thật sự nhớ các con!”Điền Phù và Tiêu Viễn Hà cùng bước vào, nói : “Vũ à, hy vọng con có thể sớm trở về, về sau không cần rời đi nữa. Sức ép như vậy, mẹ thật sự không chịu nổi”
Tiêu Viễn Hà lại khách khí nói với Mộng Thanh Linh : “Mộng tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô ở đây ba ngày, lại bị tiểu Phong làm cho mất hứng, xin cô không nên tức giận, tôi thay nó xin lỗi cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió”
Chỉ tức giận với hắn, nhưng với hai người lớn của Tiêu gia, Mộng Thanh Linh lại thấy rằng mình rất thất lễ, ngượng ngùng nói : “Bá phụ, người nói quá lời, là Thanh Linh nói xin lỗi mới đúng. Vô cớ quấy rầy mợi người, chịu ân tình của Tiêu gia, con xin ghi nhớ trong lòng”
“Không có việc gì, Mộng tiểu thư là thiên chi kiều nữ, có thể đến Tiêu gia, bà già này hoan nghênh còn không kịp, về sau nếu Mộng tiểu thư có cơ hội đến Đông Nam, nhất định phải ghé Tiêu gia ngồi chơi, tôi nhất định sẽ vui mừng hoan nghênh”Điền Phù cũng mở miệng, mặc dù có chút khách sáo, nhưng cũng làm cho Mộng Thanh Linh cảm kích.
“Nhất định, nhất định”
Tiêu Thu Phong đứng lên, đi đến trước mặt người khinh thường hắn nhất, nói : “Mộng tiểu thư, có duyên gặp nhau, âu cũng là ý trời. Tuy rằng giữa hai ta có chút bất đồng, nhất tôi cũng chúc cô lên đường bình an. Đương nhiên, thuận miệng nói một câu, Mộng tiểu thư là người được vạn người theo đuổi, nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái. Ngày đó đánh nặng tay vậy, nhưng cũng hy vọng nhờ vào cái tát này, có thể làm cho Mộng tiểu thư hiểu được, như thế nào là một người con gái chân chính”
Vẻ thư thái khi đối mặt với hai người lớn, bây giờ đã không còn, sắc mặt của Mộng Thanh Linh đổi màu như tắc kè, tức giận nghiến chặt răng, tên khốn nạn này, đánh nàng mà còn nói lý lẽ.
“Đừng, đừng, Mộng tiểu thư, đi thôi, đi thôi, trễ giờ rồi”Vũ thấy tình thế không ổn, lập tức ngăn cản hai người, nhón chân lên hôn vào mặt của Tiêu Thu Phong một cái : “Thu Phong, ông xã, mau đến tìm em, không được để em chờ lâu nha!”
Kéo Mộng Thanh Linh ra cửa, những chiếc xe ngoài đó, đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi.
Chu dù là xe đã chạy, nhưng xuyên qua cửa xe, Tiêu Thu Phong vẫn có thể cảm nhận được hận ý nồng đậm của Mộng Thanh Linh, chuyện xưa của bọn họ, vẫn chưa kết thúc, hay là, đây chỉ là sự khởi đầu.
“Chị Vũ thật sự đi rồi”Liễu Yên Nguyệt đỡ lấy cánh tay của Điền Phù, thê lương thở dài.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn mở miệng : “Cha, mẹ, con cũng muốn đi ra ngoài một thời gia”Xoay người lại, chúng nữ nghe được những lời hắn nói, hốc mắt đã đầy nước, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Phượng Hề cuối cùng vẫn cười nói : “Không sao đâu, chị em bọn em làm bạn với nhau, một ngày trôi qua cũng không quá buồn, nếu anh có chuyện chưa làm thì cứ làm đi, bọn em sẽ chờ anh”
Trong một ngày mà phải ly biệt mấy lần, cả Tiêu gia được bao phủ trong bầu không khí u ám, một đêm điên cuồng này, nhất định là xuân ý dào dạt. Lúc sáng, khi chúng nữ tỉnh dậy, ngoại trừ xuân ý nhộn nhạt, thì người đàn ông mình yêu, đã không thấy.
Còn trong trang viên của Tiêu gia, lại xuất hiện rất nhiều người.
“Chị Phượng, Tiêu thiếu gia dặn dò, từ hôm nay trở đi, Thiết Huyết Vệ đội có nhiệm vụ, bảo vệ cho trang viên Tiêu gia”Tiểu Lục Tử nói thật, bởi vì từ đó đến giờ Tiêu Thu Phong chưa bao giờ nghiêm khắc ra lệnh cho hắn.
Khi cơn bão bắt đầu, cái mà Tiêu Thu Phong quan tâm đầu tiên, chính là người của Tiêu gia.
Trải qua nhiều tháng huấn luyện, Thiết Huyết Vệ đội cũng không kém gì Huyết Sát tổ của Thiết Huyết Đoàn năm đó, hơn nữa nhân số nhiều hơn, chỉ là, thông minh hơn, tàn ác hơn, mạnh mẽ hơn. Lý Hưng cùng Quan Đao đã bố trí lực lượng trong nơi ở của Tiêu gia, nhưng lực lượng này, tạm thời ẩn thân.
Trừ những việc này ra, kế hoạch tương lai mà Tiêu Thu Phong giao lại cho Phượng Hề chỉ vỏn vẹn hai chữ : “Bắc Công!”
Phượng Hề có thể hiểu, khi cơn bão hình thành, hoặc cơn mưa bắt đầu, có thể ảnh hưởng đến người đàn ông mình yêu. Sát khí, sẽ tràn ngập cả thế giới.
Không hủy diệt, làm sao có thể hồi sinh. Phượng Hề biết, người đàn ông này sở dĩ nhận kế hoạch trọng sinh, không chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của cha, mà theo từng bước trong đó, có thể tìm được nguyên nhân tử vong của Long Thần.
Có vài người, có một số việc, đều đã bắt đầu nhúc nhích.
Ba ngày sau, Tiêu Thu Phong đã đến Trung Đông, ở trong thành phố, hắn nhìn giống một người Ả Rập chính gốc, khăn quấn đầu, quần áo thô sơ, một người tịch liêu. Gia đình rất hạnh phúc, nhưng hành trình của con người, lại vẫn tiếp tục xoay, cho dù hắn không muốn, nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi.
Vài tháng không thấy, cái thành phố này đã chuyển mình rất nhiều, trên đường, nhiều cửa hàng hơn, mà các tòa nhà cao tầng cũng đã và đang mọc lên. Làm cho cái thành phố có phong cách cổ xưa này tăng thêm vài phần hiện đại.
Nhưng, có điều làm cho Tiêu Thu Phong rất kỳ quái, trên đường, rõ ràng rất ít lính đánh thuê, so với lần đầu tiên đến đây, lính đánh thuê tràn ngập ra đường, thì bây giờ lại yên lặng hơn rất nhiều. Nhưng ở giữa sự yên lặng này, lại tồn tại hơi thở của giết chóc.
Lần trước, bác gọi điện báo, tình hình của Trung Đông bây giờ không sáng sủa lắm, có nhiều người tâm địa bất chính, làm ảnh hưởng đến sự khởi động Long Đằng, làm thành sự uy hiếp. Mà bây giờ, Tiêu Thu Phong đến Trung Đông, chính là muốn bình định hết tất cả chướng ngại, bất kể là Tiêm Thứ hay Vương Bài, cũng theo con đường : Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Khi âm thanh ly trà bị vỡ vang lên, bồi bàn xoay người lại nhìn, thì trên bàn chỉ còn lại tờ tiền, khách đã không thấy đâu.
/585
|