Hắc Dạ sinh ra đối với Sơn Khấu Minh mà nói cũng không có gì là bí mật. Tá Đằng Thái THần khá e ngại với sự cường đại của Hắc Dạ nên mới không giết chết tên sứ giả kia. Đương nhiên, ông ta muốn đạt được một ít chỗ tốt từ đó. Bởi vì bọn họ có chung một kẻ thù. Hắn vốn là người kiêu ngạo nhưng sau khi trải qua trận huyết chiến năm đó, hắn cũng hiểu được phải dùng mưu kế. Nếu như có thể làm cho Hắc Dạ ra mặt thu thập kẻ địch cường đại này. Điều này là điều ông ta rất muốn thấy. Bởi vì từ trong miệng Tuyền Sinh, ông ta mơ hồ có lo lắng, đó có phải là một Long Thần nữa hay không?
“Bát Cát, lập tức phái người đi tìm kiếm, nhất định phải bắt được nó”
Thái Thần giận dũ, võ sĩ đáp: “Vâng….”
Hà Hướng Nam cũng không có bỏ chạy mà là ở trong Tá Đằng gia. Người cứu hắn không phải ai khác mà là con trai thứ ba của Tá Đằng Thái Thần, Tá Đằng Tinh Sinh. Lúc này hắn đang ngồi uống trà rất thoải mái.
Đối với Thái THần mà nói, nhiều con cũng không phải chuyện tốt. Bởi vì quyền kế thừa Sơn Khấu Minh nên trong đám anh em đã tiến hành tranh đấu ngấm ngầm. Thấy Thái Thần đã già, bọn họ đều không muốn cho đối thủ cơ hội.
Tá Đằng Tinh Sinh sở dĩ cứu Hà Hướng Nam, đương nhiên là muốn hợp tác với Hắc Dạ. Chỉ cần có quyền khống chế Sơn Khấu Minh, tương lai hắn muốn làm gì thì ai có thể ngăn cản hắn chứ.
Hội nghị xong, Tá Đằng Tinh Sinh đi vào mật thất. Mặc dù nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhưng đề phòng bất trắc, hắn vẫn không dám coi thường.
“Sứ giả, xin lỗi làm anh chờ lâu như vậy. Tình huống bên ngoài rất không xong, anh ở lại đây sẽ an toàn hơn”
“Lại đây, Tinh Sinh tiên sinh, uống một chén. Lục Trà của Nhật Bản đúng là rất tuyệt”
Hà Hướng Nam đã không còn là công tử ăn chơi đàng điếm nữa. Vì mạng sống, hắn có thể bán đi sự tôn nghiêm của mình. Cũng có thẻ trở nên tàn nhẫn, ngay cả bố của mình cũng có thể giết. Tất cả đối với hắn mà nói đã không còn quan trọng.
Tá đằng Tinh Sinh cười nói: “Vậy sứ giả cứ uống thêm mấy chén. Tôi đã sai người mang rượu và đồ ăn đến. Rượu Nhật Bản chúng tôi tin rằng anh sẽ thích”
Tá Đằng Tinh Sinh không nói gì nữa mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Lục trà nhập khẩu từ Trung Quốc. Nhật Bản chỉ là một quốc đảo. Trong lòng bọn họ đây là chuyện đáng tự ti nhất. Cho nên mỗi lần nói đến đất nước bọn họ đều tự xuqưng là Đại Nhật Bản. Điều này để thể hiện sự cường đại của đất nước.
Nhưng Hà Hướng Nam lại biết rõ tâm tính của người Nhật Bản, nghe vậy khẽ cười nhạo trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn vui vẻ đáp lại: “Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được thưởng thức, thật là tuyệt”
Kẻ dối trá gặp phải kẻ tự ti, nói chuyện với nhau làm cho người ta buồn nôn.
Mười mấy đĩa thức ăn nhưng rất ít, đối với một thằng đàn ông đang đói khát mà nói thực sự không thể nào ăn no. Nhưng phải ra vẻ lễ độ, thư ra Hà Hướng Nam đang thầm mắng trong lòng, mẹ nó, không biết ông mày bị giam ba ngày, bụng đang rất đối sao?
Ba quả trứng bé xíu, miếng cá vẫn đang bốc hương thơm, một chút cân hoàn toàn không đủ để no bụng. Con mẹ nó, tốt hơn hết là cho ông mày một bát cơm t rắng.
“Sứ giả, đây là thức ăn hàng ngày trang trọng nấht của Đại Nhật Bản chúng tôi. Anh thử một lần…” Thấy Tá Đằng Tinh Sinh còn khách khí như vậy, Hà Hướng Nam rất muốn nói loại đồ này ngay cả lợn cũng không ăn. Nhưng lúc này hắn thật sự đang rất đói.
Mỗi món thử một miếng, không khỏi gật đầu, trong miệng kêu lên: “Ngon, rất ngon” Nhưng càng ăn càng đói, không thể no bụng.
“Ha ha ha. Nếu sứ giả thích, lát nữa tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị” Nghe Tá đằng Tinh Sinh nói, Hà Hướng Nam thiếu chút nữa ngất đi. Điều này còn thảm hơn ngồi nhà giam nhiều. Ít nhất ngồi nhà giam còn có mấy chiếc bánh bao mà ăn”
Hà Hướng Nam khách khí nói: “Tá Đằng tiên sinh, tôi có thể không ở lại đây lâu được. Nếu không chúng ta bị Thái Thần phát hiện. Anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức”.
Tá Đằng Tinh Sinh sửng sối nói: “Vậy sứ giả định như thế nào?”
Hà Hướng Nam cười cười lạnh lùng, trên mặt xuất hiện một tia tàn nhẫn: “Lần này Sơn Khấu Minh đang gặp nguy hiểm chính là cơ hội tốt nhất của anh. Câu nói đó, trong trận chiến này phải dùng mọi khả năng duy trì lực lượng của mình. Người đàn ông kia rất cường đại, lần này sẽ làm cho Sơn Khấu Minh gặp kiếp nạn”
Nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Tá Đằng Tinh Sinh, Hà Hướng Nam còn nói thêm: “Tá Đằng tiên sinh không cần lo lắng. Đó chính là kẻ thù chung của chúng ta. Vừa nãy tôi đã báo cáo với cảnh trưởng. Cảnh trưởng đã phái cao thủ đến đây. Trong vòng ba ngày sẽ tới. Không những giúp anh đối phó kẻ thù này. Cũng có thể giúp anh đối phó với những kẻ không biết thời vụ. Tá đằng Tinh Sinh động tâm nói: “Lực lưọng này mạnh như thế nào?”
Hà Hướng Nam an ủi: “Chắc chắn sẽ làm Tá Đằng tiên sinh hài lòng. Chỉ là trước khi chiến sự giữa Sơn Khấu Minh và người đàn ông kia phân ra rõ ràng, chúng ta sẽ không ra tay. Điều này, Tá Đằng tiên sinh nhất định phải chú ý. Nếu như có thể làm cho nó và Thái Thần đánh nhau sống chết. Chúng ta càng dễ đạt đến mục đích”
Lời nói đại nghịch bất đạo này mà Tá Đằng Tinh Sinh lại không hề giận dữ. Bởi vì hắn đã mất hết kiên nhẫn với ông bố của mình. Từ trước đến nay, ông ta đều có ý truyền Sơn Khấu Minh cho Tá Đằng Tam Lang là con thứ ba của con trai thứ hai ông ta. Nhưng thật không ngờ, tất cả lời nguyền rủa đều linh nghiệm. Tên Tá Đằng Tam Lang kiêu ngạo kia đã bị người ta đánh cho tan xương nát thịt ở HongKong.
Mà bây giờ, ngay cả Tá Đằng Tuyền Sinh cũng đã thành phế nhân. Mặc dù đó là nhị ca của hắn. nhưng hắn vẫn rất hưng phấn. Bởi vì trong Tá Đằng gia tộc bây giờ đã không còn bao người có thể cạnh tranh với hắn.
Không chỉ có hắn, mấy người anh em khác lúc này đều đang vui mừng.
Điều lo lắng duy nhất chỉ có Tá Đằng Thái Thần hơn trăm tuổi. Chỉ đáng tiếc ông ta không phải Thần, càng không thể khống chế được suy nghĩ của các con mình. Cũng không biết giờ phút này đám con trai của ông ta, mỗi người đều hy vọng ông ta sớm về chầu trời.
Giết chóc vẫn đang diễn ra. Mặc kệ Sơn Khấu Minh tăng cuờng phòng ngự như thế nào, những đợt tấn công vô hình vô ảnh đó thật sự làm bọn họ không thể đề phòng. Hôm nay lai có một cứ điểm bị phá huỷ. Ngày mai một bộ phận người bị giết. Thần binh chiến đội đi đến đâu sẽ để lại những vùng đất chết.
Thần binh chiến đội sở dĩ có thể đạt được hiệu quả tuyệt vời này, đương nhiên có quan hệ rất lớn đối với mấy người con của Tá Đằng Thái Thần. Như Tá Đằng Tinh Sinh, ngày hôm sau đã tập trung toàn bộ lực lượng của hắn ở Yokohama về đây, cố thủ Tá Đằng gia tộc.
Mày mấy người còn lại hình như cũng nghe được tin tức, nên không muốn làm cho lực lượng của mình bị yếu đi. Cho nên trước mặt Thái Thần đều ra vẻ liều chết. Nhưng sau lưng đều có một vài động tác. Đối mặt với sự giết chóc của Thần binh chiến đội, bọn họ rất coi trọng lực lượng của mình. Mấy ngày liên tiếp, Sơn Khấu Minh đã có hơn ngàn người bị giết.
Mà mấy người còn lại hình như cũng nghe được tin tức, nên không muốn làm cho lực lượng của mình bị yếu đi. Cho nên trước mặt Thái Thần đều ra vẻ liều chết. Nhưng sau lưng đuề có một vài động tác. Đối mặt với sự giết chóc của Thần Binh chiến đội, bọn hộ rất coi trọng lực lượng của mình. Mấy ngày liên tiếp, Sơn Khấu Minh đã có hơn ngàn người bị giết.
Tiêu Thu Phong không có gì lo ngại ở hậu phương nên cũng không hề nóng vội. Mỗi ngày ngoại trừ giám sát mọi hành động của Sơn Khấu Minh thì hắn hoá trang thành du khách đi lại khắp nơi trong thành phố. Dù trông hắn có vẻ xa lạ, nhưng không bị ai hoài nghi.
So sánh với Thần binh chiến đội, hắn là một người nhàn hạ nhất.
Thần binh chiến đội chia làm bốn đội. Bọn hộ âm thầm đấu, từ bốn phương hướng không ngừng đến gần Sơn Khấu Minh. Giết chóc càng lúc càng hung ác hơn. Đối với đám người Nhật Bản này, bọn họ căn bản không cần khách khí.
Trong một góc tối có mấy bóng người đang lẳng lặng đứng ở đó. Ngay cả Hà Hướng Nam luôn luôn tự cho mình hơn người cũng sợ hãi cúi đầu: “Bọn mày làm tao quá thất vọng. Thử Vương, cho mày nhiều thời gian như vậy, không ngờ mày còn không tìm được Thần Khí Bát Kỳ Đại Xà. Tao bắt đầu nghi ngờ vè năng lực của mày”
Đây là một người rất thần bí. Hà Hướng Nam chỉ biết hắn gọi là Sư Tông. Nhưng không ai biết hắn trông như thế nào. Hắn mặc một bộ áo dài đen trên người, không có một chút nhân khí. Mà trên mặt hắn lại đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng.
“Sư Tông đại nhân, Thần Khí Bát Kỳ Đại Xà là thần khí trấn quốc của Tiểu Nhật Bản. Chúng ta chỉ nghe nói ở Sơn Khấu Minh. Nhưng tôi sau nhiều ngày điều tra được biết ngoại trừ Tá Đằng Thái Thần ra thì không có bất cứ ai biết. Ngay cả mấy người con của Tá Đằng Thái Thần cũng không nghe nói đến. Cho nên mới bị kéo dài thời gian. Mong đại nhân minh xét”
Sư Tông ngẩng đầu lên. lạnh lùng nhìn Hà Hướng Nam một cái: “Tao không cần giải thích. Chỉ cần mày nghĩ ra biện pháp, cho tao một thời gian. Cảnh trưởng không cho mày bao nhiêu thời gian đâu”
Hà Hướng Nam vội vàng xác nhận: “Sư Tông đại nhân, Hà Hướng Nam đã nghĩ được biện pháp. Thần Khí Bát Kỳ lưu truyền đến nay chỉ truyền một người. Cho nên chúng ta có thể làm cho Thái Thần chết và để cho Tá Đằng Tinh Sinh là đồng minh của chúng ta lên ngôi gia chủ. Như vậy Thần Khí ở đâu nhất định có thể tra ra được”
Người này trầm ngâm một lát, hơi chần chờ nói: “Tá Đằng Thái Thần có công lực không tầm thường. Dù là Sư Tông tự mình ra tay cũng không dám nói có thể giết chết ông ta. Trời không tuyệt ông ta, ai có giết được ông ta chứ?”
Hà Hướng Nam cười cuời nói: “Lần này tôi cầu cứu Cảnh trưởng là bởi vì cơ hội đã tới. Tiêu Thu Phong đã bắt đầu đối phó với Sơn Khấu Minh. Chúng ta chỉ cần ngồi im xem biến. Đợi hai bên đánh nhau sống chết. Đến lúc đó Sư Tông sẽ ra tay. Không biết chừng có thể một mũi tên trúng hai con chim, tiêu diệt hai kẻ thù lớn nhất của chúng ta”.
“Bát Cát, lập tức phái người đi tìm kiếm, nhất định phải bắt được nó”
Thái Thần giận dũ, võ sĩ đáp: “Vâng….”
Hà Hướng Nam cũng không có bỏ chạy mà là ở trong Tá Đằng gia. Người cứu hắn không phải ai khác mà là con trai thứ ba của Tá Đằng Thái Thần, Tá Đằng Tinh Sinh. Lúc này hắn đang ngồi uống trà rất thoải mái.
Đối với Thái THần mà nói, nhiều con cũng không phải chuyện tốt. Bởi vì quyền kế thừa Sơn Khấu Minh nên trong đám anh em đã tiến hành tranh đấu ngấm ngầm. Thấy Thái Thần đã già, bọn họ đều không muốn cho đối thủ cơ hội.
Tá Đằng Tinh Sinh sở dĩ cứu Hà Hướng Nam, đương nhiên là muốn hợp tác với Hắc Dạ. Chỉ cần có quyền khống chế Sơn Khấu Minh, tương lai hắn muốn làm gì thì ai có thể ngăn cản hắn chứ.
Hội nghị xong, Tá Đằng Tinh Sinh đi vào mật thất. Mặc dù nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhưng đề phòng bất trắc, hắn vẫn không dám coi thường.
“Sứ giả, xin lỗi làm anh chờ lâu như vậy. Tình huống bên ngoài rất không xong, anh ở lại đây sẽ an toàn hơn”
“Lại đây, Tinh Sinh tiên sinh, uống một chén. Lục Trà của Nhật Bản đúng là rất tuyệt”
Hà Hướng Nam đã không còn là công tử ăn chơi đàng điếm nữa. Vì mạng sống, hắn có thể bán đi sự tôn nghiêm của mình. Cũng có thẻ trở nên tàn nhẫn, ngay cả bố của mình cũng có thể giết. Tất cả đối với hắn mà nói đã không còn quan trọng.
Tá đằng Tinh Sinh cười nói: “Vậy sứ giả cứ uống thêm mấy chén. Tôi đã sai người mang rượu và đồ ăn đến. Rượu Nhật Bản chúng tôi tin rằng anh sẽ thích”
Tá Đằng Tinh Sinh không nói gì nữa mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Lục trà nhập khẩu từ Trung Quốc. Nhật Bản chỉ là một quốc đảo. Trong lòng bọn họ đây là chuyện đáng tự ti nhất. Cho nên mỗi lần nói đến đất nước bọn họ đều tự xuqưng là Đại Nhật Bản. Điều này để thể hiện sự cường đại của đất nước.
Nhưng Hà Hướng Nam lại biết rõ tâm tính của người Nhật Bản, nghe vậy khẽ cười nhạo trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn vui vẻ đáp lại: “Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được thưởng thức, thật là tuyệt”
Kẻ dối trá gặp phải kẻ tự ti, nói chuyện với nhau làm cho người ta buồn nôn.
Mười mấy đĩa thức ăn nhưng rất ít, đối với một thằng đàn ông đang đói khát mà nói thực sự không thể nào ăn no. Nhưng phải ra vẻ lễ độ, thư ra Hà Hướng Nam đang thầm mắng trong lòng, mẹ nó, không biết ông mày bị giam ba ngày, bụng đang rất đối sao?
Ba quả trứng bé xíu, miếng cá vẫn đang bốc hương thơm, một chút cân hoàn toàn không đủ để no bụng. Con mẹ nó, tốt hơn hết là cho ông mày một bát cơm t rắng.
“Sứ giả, đây là thức ăn hàng ngày trang trọng nấht của Đại Nhật Bản chúng tôi. Anh thử một lần…” Thấy Tá Đằng Tinh Sinh còn khách khí như vậy, Hà Hướng Nam rất muốn nói loại đồ này ngay cả lợn cũng không ăn. Nhưng lúc này hắn thật sự đang rất đói.
Mỗi món thử một miếng, không khỏi gật đầu, trong miệng kêu lên: “Ngon, rất ngon” Nhưng càng ăn càng đói, không thể no bụng.
“Ha ha ha. Nếu sứ giả thích, lát nữa tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị” Nghe Tá đằng Tinh Sinh nói, Hà Hướng Nam thiếu chút nữa ngất đi. Điều này còn thảm hơn ngồi nhà giam nhiều. Ít nhất ngồi nhà giam còn có mấy chiếc bánh bao mà ăn”
Hà Hướng Nam khách khí nói: “Tá Đằng tiên sinh, tôi có thể không ở lại đây lâu được. Nếu không chúng ta bị Thái Thần phát hiện. Anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức”.
Tá Đằng Tinh Sinh sửng sối nói: “Vậy sứ giả định như thế nào?”
Hà Hướng Nam cười cười lạnh lùng, trên mặt xuất hiện một tia tàn nhẫn: “Lần này Sơn Khấu Minh đang gặp nguy hiểm chính là cơ hội tốt nhất của anh. Câu nói đó, trong trận chiến này phải dùng mọi khả năng duy trì lực lượng của mình. Người đàn ông kia rất cường đại, lần này sẽ làm cho Sơn Khấu Minh gặp kiếp nạn”
Nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Tá Đằng Tinh Sinh, Hà Hướng Nam còn nói thêm: “Tá Đằng tiên sinh không cần lo lắng. Đó chính là kẻ thù chung của chúng ta. Vừa nãy tôi đã báo cáo với cảnh trưởng. Cảnh trưởng đã phái cao thủ đến đây. Trong vòng ba ngày sẽ tới. Không những giúp anh đối phó kẻ thù này. Cũng có thể giúp anh đối phó với những kẻ không biết thời vụ. Tá đằng Tinh Sinh động tâm nói: “Lực lưọng này mạnh như thế nào?”
Hà Hướng Nam an ủi: “Chắc chắn sẽ làm Tá Đằng tiên sinh hài lòng. Chỉ là trước khi chiến sự giữa Sơn Khấu Minh và người đàn ông kia phân ra rõ ràng, chúng ta sẽ không ra tay. Điều này, Tá Đằng tiên sinh nhất định phải chú ý. Nếu như có thể làm cho nó và Thái Thần đánh nhau sống chết. Chúng ta càng dễ đạt đến mục đích”
Lời nói đại nghịch bất đạo này mà Tá Đằng Tinh Sinh lại không hề giận dữ. Bởi vì hắn đã mất hết kiên nhẫn với ông bố của mình. Từ trước đến nay, ông ta đều có ý truyền Sơn Khấu Minh cho Tá Đằng Tam Lang là con thứ ba của con trai thứ hai ông ta. Nhưng thật không ngờ, tất cả lời nguyền rủa đều linh nghiệm. Tên Tá Đằng Tam Lang kiêu ngạo kia đã bị người ta đánh cho tan xương nát thịt ở HongKong.
Mà bây giờ, ngay cả Tá Đằng Tuyền Sinh cũng đã thành phế nhân. Mặc dù đó là nhị ca của hắn. nhưng hắn vẫn rất hưng phấn. Bởi vì trong Tá Đằng gia tộc bây giờ đã không còn bao người có thể cạnh tranh với hắn.
Không chỉ có hắn, mấy người anh em khác lúc này đều đang vui mừng.
Điều lo lắng duy nhất chỉ có Tá Đằng Thái Thần hơn trăm tuổi. Chỉ đáng tiếc ông ta không phải Thần, càng không thể khống chế được suy nghĩ của các con mình. Cũng không biết giờ phút này đám con trai của ông ta, mỗi người đều hy vọng ông ta sớm về chầu trời.
Giết chóc vẫn đang diễn ra. Mặc kệ Sơn Khấu Minh tăng cuờng phòng ngự như thế nào, những đợt tấn công vô hình vô ảnh đó thật sự làm bọn họ không thể đề phòng. Hôm nay lai có một cứ điểm bị phá huỷ. Ngày mai một bộ phận người bị giết. Thần binh chiến đội đi đến đâu sẽ để lại những vùng đất chết.
Thần binh chiến đội sở dĩ có thể đạt được hiệu quả tuyệt vời này, đương nhiên có quan hệ rất lớn đối với mấy người con của Tá Đằng Thái Thần. Như Tá Đằng Tinh Sinh, ngày hôm sau đã tập trung toàn bộ lực lượng của hắn ở Yokohama về đây, cố thủ Tá Đằng gia tộc.
Mày mấy người còn lại hình như cũng nghe được tin tức, nên không muốn làm cho lực lượng của mình bị yếu đi. Cho nên trước mặt Thái Thần đều ra vẻ liều chết. Nhưng sau lưng đều có một vài động tác. Đối mặt với sự giết chóc của Thần binh chiến đội, bọn họ rất coi trọng lực lượng của mình. Mấy ngày liên tiếp, Sơn Khấu Minh đã có hơn ngàn người bị giết.
Mà mấy người còn lại hình như cũng nghe được tin tức, nên không muốn làm cho lực lượng của mình bị yếu đi. Cho nên trước mặt Thái Thần đều ra vẻ liều chết. Nhưng sau lưng đuề có một vài động tác. Đối mặt với sự giết chóc của Thần Binh chiến đội, bọn hộ rất coi trọng lực lượng của mình. Mấy ngày liên tiếp, Sơn Khấu Minh đã có hơn ngàn người bị giết.
Tiêu Thu Phong không có gì lo ngại ở hậu phương nên cũng không hề nóng vội. Mỗi ngày ngoại trừ giám sát mọi hành động của Sơn Khấu Minh thì hắn hoá trang thành du khách đi lại khắp nơi trong thành phố. Dù trông hắn có vẻ xa lạ, nhưng không bị ai hoài nghi.
So sánh với Thần binh chiến đội, hắn là một người nhàn hạ nhất.
Thần binh chiến đội chia làm bốn đội. Bọn hộ âm thầm đấu, từ bốn phương hướng không ngừng đến gần Sơn Khấu Minh. Giết chóc càng lúc càng hung ác hơn. Đối với đám người Nhật Bản này, bọn họ căn bản không cần khách khí.
Trong một góc tối có mấy bóng người đang lẳng lặng đứng ở đó. Ngay cả Hà Hướng Nam luôn luôn tự cho mình hơn người cũng sợ hãi cúi đầu: “Bọn mày làm tao quá thất vọng. Thử Vương, cho mày nhiều thời gian như vậy, không ngờ mày còn không tìm được Thần Khí Bát Kỳ Đại Xà. Tao bắt đầu nghi ngờ vè năng lực của mày”
Đây là một người rất thần bí. Hà Hướng Nam chỉ biết hắn gọi là Sư Tông. Nhưng không ai biết hắn trông như thế nào. Hắn mặc một bộ áo dài đen trên người, không có một chút nhân khí. Mà trên mặt hắn lại đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng.
“Sư Tông đại nhân, Thần Khí Bát Kỳ Đại Xà là thần khí trấn quốc của Tiểu Nhật Bản. Chúng ta chỉ nghe nói ở Sơn Khấu Minh. Nhưng tôi sau nhiều ngày điều tra được biết ngoại trừ Tá Đằng Thái Thần ra thì không có bất cứ ai biết. Ngay cả mấy người con của Tá Đằng Thái Thần cũng không nghe nói đến. Cho nên mới bị kéo dài thời gian. Mong đại nhân minh xét”
Sư Tông ngẩng đầu lên. lạnh lùng nhìn Hà Hướng Nam một cái: “Tao không cần giải thích. Chỉ cần mày nghĩ ra biện pháp, cho tao một thời gian. Cảnh trưởng không cho mày bao nhiêu thời gian đâu”
Hà Hướng Nam vội vàng xác nhận: “Sư Tông đại nhân, Hà Hướng Nam đã nghĩ được biện pháp. Thần Khí Bát Kỳ lưu truyền đến nay chỉ truyền một người. Cho nên chúng ta có thể làm cho Thái Thần chết và để cho Tá Đằng Tinh Sinh là đồng minh của chúng ta lên ngôi gia chủ. Như vậy Thần Khí ở đâu nhất định có thể tra ra được”
Người này trầm ngâm một lát, hơi chần chờ nói: “Tá Đằng Thái Thần có công lực không tầm thường. Dù là Sư Tông tự mình ra tay cũng không dám nói có thể giết chết ông ta. Trời không tuyệt ông ta, ai có giết được ông ta chứ?”
Hà Hướng Nam cười cuời nói: “Lần này tôi cầu cứu Cảnh trưởng là bởi vì cơ hội đã tới. Tiêu Thu Phong đã bắt đầu đối phó với Sơn Khấu Minh. Chúng ta chỉ cần ngồi im xem biến. Đợi hai bên đánh nhau sống chết. Đến lúc đó Sư Tông sẽ ra tay. Không biết chừng có thể một mũi tên trúng hai con chim, tiêu diệt hai kẻ thù lớn nhất của chúng ta”.
/585
|