Lâm Khải Dược là cháu trưởng của Lâm gia, địa vị đương nhiên không bình thường, Lâm Thu Nhã tuy được lão gia tử yêu thương nhất, nhưng rất đáng tiếc, nàng lại là con gái, chiếu theo truyền thống của Lâm gia, nàng cuối cùng cũng vẫn là người của nhà khác.
Hắn hùng hùng hổ hổ kéo tới Tiêu gia, khi nhìn thấy Lâm Yên Nguyệt cũng ngạc nhiên tới mức ngỡ như là người trời, đặc biệt là Liễu Yên Hồng cũng đến, đôi tỷ muội đẹp như hoa này càng khiến cho hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, hắn cũng coi như là thử qua vô số nữ nhân, nhưng hai đóa sen ngọc tuyệt thế này thì lần đầu được thấy.
Nếu không phải là muốn biểu hiện một chút thì hắn sớm đã cường hành mang Lâm Thu Nhã đi rồi, dây dưa lâu như vậy chỉ là muốn thưởng thức đôi tỷ muội đẹp như hoa này một phen mà thôi.
Khi Tiêu Thu Phong tới, Liễu Yên Nguyệt lao vào lòng y, Liễu Yên Hồng thì hưng phấn, đôi mắt không thèm liếc nhìn hắn, một loại lệ khí u ám đã bao phủ bộ mặt cũng được coi là anh tuấn của hắn, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần là ghen ghét đều có thể khiến hắn có chút mất đi lý trí.
“Thì ra các hạ chính là phong lưu công tử nổi danh của Đông Nam, quả thật có mấy phần thủ đoạn, cả người của Lâm gia chúng ta cũng dám câu dẫn, lá gan quả là không nhỏ!”
Liễu Yên Nguyệt đưa trà do Ngọc thẩm bưng đến cho Tiêu Thu Phong, giờ phút này, nàng dường như cũng không còn tâm tình mà để ý đến người kia có chút thần kinh này, ông xã về rồi, tất cả mọi chuyện ở đây đều do anh ấy làm chủ, anh ấy không phải là chỗ dựa của nàng và của cả Tiêu gia sao?
Tiêu Thu Phong uống một ngụm trà, thưởng thức dư vị một hồi lâu mới vẫy vẫy tay về phía Lâm Thu Nhã, nói: “Thu Nhã, ngồi xa như vậy làm gì, người ta đều nói anh câu dẫn em mà không cho anh ôm một cái được sao?” Lâm Thu Nhã ngây người, sau một thoáng ngập ngừng, quả thật rất nghe lời đến ngồi cạnh Tiêu Thu Phong, đôi mắt đầy quyến rũ tựa hồ có một loại tâm tình nào đó, giơ cánh tay lên kéo lấy tay của Tiêu Thu Phong giống như Liễu Yên Nguyệt, ghé vào tai hắn thỏ thẻ: “Đây không phải là chuyện chơi đâu. Anh thật sự muốn giúp em ư?”
Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “ Người này thật là đáng ghét, trước tiên đuổi hắn đi rồi hẵng nói, ông xã, trông vào anh đó!”
Tiêu Thu Phong không mở miệng, nhưng cánh tay vừa giang ra đã ôm Lâm Thu Nhã vào trong lòng, thân hình thơm tho trắng nõn mang lại cảm giác rất dịu dàng. Bất kỳ thằng đàn ông nào khi ôm nàng đều sẽ có một loại cảm thụ dễ chịu đầy lưu luyến.
“Cho dù tôi câu dẫn nàng ấy thì cũng chẳng phải là chuyện của người khác, hai người đều nguyện ý cả mà, vị này, ngài nhìn cũng đã đủ rồi, có phải là nên rời đi rồi không, Tiêu gia chúng tôi từ trước đến giờ không có thói quen nuôi thú cưng, cho nên không hoan nghênh ngài".
Tiêu gia phụ mẫu chỉ ngồi cạnh nhau không lên tiếng, lẳng lặng thưởng thức con trai mình biểu diễn, loại kịch vui như thế này, bọn họ đương nhiên chỉ mong được xem thêm một lát.
“Lâm Thu Nhã, thật không ngờ chị lại là một người con gái lẳng lơ, làm mất hết cả mắt mũi của Lâm gia ta. Bàng công tử người ta có thể nhìn trúng chị, cũng chính là ủy khuất cho người ta rồi, tên họ Tiêu kia, đừng cho rằng lăn lộn trong xã hội đen thì có thể ngông cuồng không biết điểm dừng, Lâm gia chúng ta không để cho ai đùa bỡn đâu".
Tiêu Thu Phong lắc lắc đầu, người này quả thật không chỉ đáng ghét mà còn không hiểu chuyện nữa, vì sao cứ phải bức hắn đánh người chứ?
“Thiếu gia, thật xin lỗi. Phiền các vị một chút. Chúng tôi cùng với hộ vệ của vị công tử này cãi lộn, mọi người không ai chịu ai nên đánh nhau một trận, bọn họ hình như có mấy người cần phải đưa tới bệnh viện".
Tiêu Thu Phong gật đầu, có thế mới được chứ, nếu hộ vệ của Tiêu gia nhút nhát như vậy, hắn sẽ rất thất vọng.
Rất nhanh, một hộ vệ của Lâm gia xông vào. Báo cáo với Lâm Khải Dược một cách rất khẩn trương: "Thiếu gia. Người của chúng ta bị đánh rồi”.
Lâm Khải Dược giận dữ nhảy tới trước mặt Tiêu Thu Phong, quát mắng: “Gan chó của Tiêu gia các ngươi to lắm, cả người của Lâm gia cũng dám động vào”.
“Bốp”, một cái tát đánh lên mặt con người có thái độ vô cùng kiêu ngạo này, mặt Tiêu Thu Phong trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Động đến đấy thì sao, mày dám cắn tao chắc?”
“Ngươi, ngươi, đánh ta… ngươi dám động thủ ư?”
“Bốp”, lại thêm một cái tát nữa, nếu như thằng này vẫn chưa xác định được có phải bị đánh hay không thì Tiêu Thu Phong có nghĩa vụ nhắc nhở hắn thêm một lần nữa, có điều lần này là mặt phải bị đánh.
Năm vết ngón tay màu đen đã hiện ra trên mặt hắn, thấy vẻ lạnh lùng tàn độc của vị phong lưu công tử này, Lâm Khải Dược cũng sợ ba phần, hắn chẳng phải là một người dũng cảm.
“Ngươi sẽ hối hận" Vẻ mặt đầy tức giận mang theo một loại khát vọng muốn giết người, bị người đàn ông kia cho hai cái tát tai, nhưng hắn ngay cả cái bóng của người ta cũng không thấy, biết rằng không phải là đổi thủ của nam nhân này, hơn nữa người hắn mang tới đã bị chế trụ, không ai có thể giúp hắn nữa. Để lại câu uy hiếp này, quay mình chuẩn bị rời đi, lúc này hắn biết, nam nhân này không hề biết nể mặt Lâm gia, nhưng hắn cũng sẽ không để cho Tiêu gia được yên.
“Trông ngươi có vẻ rất ấm ức, thế này đi, ngày mai ta tới Lâm gia các người bái phỏng một phen, để cho ngươi một cơ hội" Tiêu Thu Phong vẫn ngồi ở đó, trái ôm phải ấp, đối với sự uy hiếp của Lâm Khải Dược căn bản không thèm để ý đến.
“Rất tốt, chỉ cần ngươi có gan này, Lâm gia chúng ta sẽ rất hoan nghênh ngươi”
Nếu không phải Lâm Thu Nhã cũng là người của Lâm gia, bằng vào bộ dạng đáng ghét của Lâm Khải Dược này, tuyệt đối không có cách nào bước ra khỏi Tiêu gia mà không lưu lại mạng của hắn, chí ít cũng đánh gãy chân hắn, Tiêu Thu Phong tự thấy rằng mình làm vậy là đã rất có tình người rồi.
Có điều Lâm Khải Dược nhân lúc hắn không có ở đây, đến Tiêu gia hung hăng càn quấy một hồi, hắn cũng nên hồi đáp lại mới được, không phải vì Lâm Thu Nhã, mà là vị tôn nghiêm của Tiêu gia, hắn muốn tất cả mọi người đều phải biết, Tiêu gia, không phải chỗ để người khác muốn đến là đến, muốn đi là đi.
“Này, người đó đi rồi mà, tay của ngươi có phải là nên bỏ xuống rồi không, thật là đáng ghét, thấy con gái xinh đẹp là lại muốn chiếm tiện nghi”.
Mọi người vẫn còn chưa có cơ hội để nói, mồm miệng của Liễu Yên Hồng là nhanh nhẩu nhất, cũng chẳng có cách nào, người đàn ông này có ấn tượng rất không tốt, trừ chị ruột ra, đã có một chị Vũ rồi, nàng nhất định phải giúp hai chị giám sát hắn chặt chẽ, tránh cho các chị lại phải chịu thiệt.
Liễu Yên Nguyệt thì không nói, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, nhìn thật kỹ nam nhân mà mình yêu thích này, đem nỗi nhớ nhung phải chia cắt bấy lâu dung nhập vào trong niềm vui sướng được tương phùng. Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng đẩy tay của Tiêu Thu Phong ra rồi thoát ra khỏi lòng hắn, quét mắt nhìn mọi người, có chút không tự nhiên rồi xấu hổ đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trừ lần trước ở Dương Châu bị hắn kéo tay ra, nàng chưa từng cùng bất cứ người trẻ tuổi nào tiếp xúc thân mật như thế này.
Tiêu Thu Phòng trợn mắt nhìn tiểu nha đầu này rồi không thèm để ý đến nữa, chỉ nhìn cha mẹ đang mặt mày hớn hở, nhất thời trong lòng cảm khái vạn phận, tuy bọn họ không phải là cha mẹ ruột của hắn, nhưng sự quan tâm và thương yêu đó đã cho hắn được hưởng một hạnh phúc gia đình trọn vẹn.
Hắn là người của Tiêu gia, từ đầu tới cuối đều là vậy.
“Cha, mẹ, mọi người những ngày này vẫn khỏe chứ!"
Tiêu Viễn Hà nhẹ nhàng gật đầu, nhưng Điền Phù thì lại quát: "Cái thằng nhỏ thối tha này, đi một cái là cả ba tháng trời, coi chúng ta đều là người chết rồi à, cho dù chúng ta không nhớ con, Yên Nguyệt người ta cũng sẽ nhớ, đúng là đáng ghét quá mà, không thèm chăm sóc, để ý đến con nữa?
Rõ ràng trong mắt có yêu thương và vui mừng, nhưng miệng của Điền Phù lại vẫn cứ nói ngược lại.
“Chị cháu không thèm nhớ đến hắn đâu!” Liễu Yên Hồng la lên, kỳ thật nàng cũng biết, điều này là không thể, những ngày không có hắn, nỗi nhớ nhung của chị khiến nàng có chút chịu không nổi, đâu phải chỉ nhớ không thôi đâu, còn nhớ đến điên cuồng ý chứ, đây có còn là người chị luôn luôn cao quý lạnh lùng của nàng không?
Liễu Yên Nguyệt lại đã rất thâm tình nói: “Ông xã, em không nhớ anh thì còn có thể nhớ ai nữa, người ta mặc kệ đó, cho dù sau này muốn đi xa, em cũng muốn đi theo, đi một cái là cả ba tháng trời, khiến cho người ta chịu không nổi" Ý tứ nũng nịu đó đã khiến cho Lâm Thu Nhã ở bên cạnh có chút thấy làm lạ, trong cảm nhận của nàng, Liễu Yên Nguyệt là một người con gái rất mạnh mẽ, rất nhạy cảm, một người xử lý sự vụ của một tập đoàn khổng lồ một cách rất có trật tự, sự vững vàng và thành thục này ngay cả nàng cũng phải kính nể vài phần.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, tất cả những thứ đó của nàng ta đều không thấy đâu, duy nhất chỉ còn lại là sự dịu vàng và ngoan ngoan vâng lời, lúc này trong phòng khách bất kỳ một ai đều có thể cảm thấy được điều đó.
Chị hai nhớ nhung thật quá mức mà, những lời này khiến cho Liễu Yên Hồng mắc cỡ không nghe nổi nữa, mất mặt quá, cứ như là không có nam nhân này thì không thể sống nổi ý.
Kỳ thật nàng không hề biết rằng, trong lòng của Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong chính là tất cả, nếu không có hắn, nàng thật sự không thể sống nổi nữa.
“Được rồi, đám thanh niên các ngươi nói chuyện đi, tiểu Phong quay về cao hứng như vậy, ta đi làm thêm vài món ăn" Điền Phù vừa đứng dậy liền bị Tiêu Viễn Hà kéo lại.
“Bà xã, nàng vừa rồi không phải nói rằng thằng nhỏ thối tha này rất là đáng ghét, không thèm để ý đến nó cơ mà?”
Điền Phù đỏ mặt, có chút xấu hổ mắng: “Cái lão già thối này, có phải là giáo huấn không đủ không, tiểu Phong là bảo bối của tôi, trong lòng tôi, nó so với ông thì quan trọng hơn nhiều, hừ, cho dù là ông đói chết thì cũng không thể để cho tiểu Phong đói được."
Mọi người nhịn không được liền che miệng cười, đặc biệt là Liễu Yên Hồng, nàng có một loại cảm giác rất ấm áp, mỗi lần có thời gian rỗi đều đến Tiêu gia, có lẽ là nàng muốn tìm một loại cảm giác ấm áp của gia đình.
Tiêu Viễn Hà xấu hổ lắc lắc đầu, nói với Tiêu Thu Phong: "Tiểu phong, con hiện tại nên biết, đối với đàn bà, bất luận là lớn hay nhỏ nói lời đều là khẩu thị tâm phi, hiện tại cả ta cũng nhiễm thói quen này rồi, kỳ thật lão đầu tử cũng rất nhớ con, nhưng mà chỉ kém hơn Yên Nguyệt một chút mà thôi."
Giống như là lãng tử ra ngoài, trong nhà có nỗi nhớ nhung dịu dàng, đối với bất kỳ ai xa nhà mà nói đều là một loại hạnh phúc.
Hắn hùng hùng hổ hổ kéo tới Tiêu gia, khi nhìn thấy Lâm Yên Nguyệt cũng ngạc nhiên tới mức ngỡ như là người trời, đặc biệt là Liễu Yên Hồng cũng đến, đôi tỷ muội đẹp như hoa này càng khiến cho hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, hắn cũng coi như là thử qua vô số nữ nhân, nhưng hai đóa sen ngọc tuyệt thế này thì lần đầu được thấy.
Nếu không phải là muốn biểu hiện một chút thì hắn sớm đã cường hành mang Lâm Thu Nhã đi rồi, dây dưa lâu như vậy chỉ là muốn thưởng thức đôi tỷ muội đẹp như hoa này một phen mà thôi.
Khi Tiêu Thu Phong tới, Liễu Yên Nguyệt lao vào lòng y, Liễu Yên Hồng thì hưng phấn, đôi mắt không thèm liếc nhìn hắn, một loại lệ khí u ám đã bao phủ bộ mặt cũng được coi là anh tuấn của hắn, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần là ghen ghét đều có thể khiến hắn có chút mất đi lý trí.
“Thì ra các hạ chính là phong lưu công tử nổi danh của Đông Nam, quả thật có mấy phần thủ đoạn, cả người của Lâm gia chúng ta cũng dám câu dẫn, lá gan quả là không nhỏ!”
Liễu Yên Nguyệt đưa trà do Ngọc thẩm bưng đến cho Tiêu Thu Phong, giờ phút này, nàng dường như cũng không còn tâm tình mà để ý đến người kia có chút thần kinh này, ông xã về rồi, tất cả mọi chuyện ở đây đều do anh ấy làm chủ, anh ấy không phải là chỗ dựa của nàng và của cả Tiêu gia sao?
Tiêu Thu Phong uống một ngụm trà, thưởng thức dư vị một hồi lâu mới vẫy vẫy tay về phía Lâm Thu Nhã, nói: “Thu Nhã, ngồi xa như vậy làm gì, người ta đều nói anh câu dẫn em mà không cho anh ôm một cái được sao?” Lâm Thu Nhã ngây người, sau một thoáng ngập ngừng, quả thật rất nghe lời đến ngồi cạnh Tiêu Thu Phong, đôi mắt đầy quyến rũ tựa hồ có một loại tâm tình nào đó, giơ cánh tay lên kéo lấy tay của Tiêu Thu Phong giống như Liễu Yên Nguyệt, ghé vào tai hắn thỏ thẻ: “Đây không phải là chuyện chơi đâu. Anh thật sự muốn giúp em ư?”
Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “ Người này thật là đáng ghét, trước tiên đuổi hắn đi rồi hẵng nói, ông xã, trông vào anh đó!”
Tiêu Thu Phong không mở miệng, nhưng cánh tay vừa giang ra đã ôm Lâm Thu Nhã vào trong lòng, thân hình thơm tho trắng nõn mang lại cảm giác rất dịu dàng. Bất kỳ thằng đàn ông nào khi ôm nàng đều sẽ có một loại cảm thụ dễ chịu đầy lưu luyến.
“Cho dù tôi câu dẫn nàng ấy thì cũng chẳng phải là chuyện của người khác, hai người đều nguyện ý cả mà, vị này, ngài nhìn cũng đã đủ rồi, có phải là nên rời đi rồi không, Tiêu gia chúng tôi từ trước đến giờ không có thói quen nuôi thú cưng, cho nên không hoan nghênh ngài".
Tiêu gia phụ mẫu chỉ ngồi cạnh nhau không lên tiếng, lẳng lặng thưởng thức con trai mình biểu diễn, loại kịch vui như thế này, bọn họ đương nhiên chỉ mong được xem thêm một lát.
“Lâm Thu Nhã, thật không ngờ chị lại là một người con gái lẳng lơ, làm mất hết cả mắt mũi của Lâm gia ta. Bàng công tử người ta có thể nhìn trúng chị, cũng chính là ủy khuất cho người ta rồi, tên họ Tiêu kia, đừng cho rằng lăn lộn trong xã hội đen thì có thể ngông cuồng không biết điểm dừng, Lâm gia chúng ta không để cho ai đùa bỡn đâu".
Tiêu Thu Phong lắc lắc đầu, người này quả thật không chỉ đáng ghét mà còn không hiểu chuyện nữa, vì sao cứ phải bức hắn đánh người chứ?
“Thiếu gia, thật xin lỗi. Phiền các vị một chút. Chúng tôi cùng với hộ vệ của vị công tử này cãi lộn, mọi người không ai chịu ai nên đánh nhau một trận, bọn họ hình như có mấy người cần phải đưa tới bệnh viện".
Tiêu Thu Phong gật đầu, có thế mới được chứ, nếu hộ vệ của Tiêu gia nhút nhát như vậy, hắn sẽ rất thất vọng.
Rất nhanh, một hộ vệ của Lâm gia xông vào. Báo cáo với Lâm Khải Dược một cách rất khẩn trương: "Thiếu gia. Người của chúng ta bị đánh rồi”.
Lâm Khải Dược giận dữ nhảy tới trước mặt Tiêu Thu Phong, quát mắng: “Gan chó của Tiêu gia các ngươi to lắm, cả người của Lâm gia cũng dám động vào”.
“Bốp”, một cái tát đánh lên mặt con người có thái độ vô cùng kiêu ngạo này, mặt Tiêu Thu Phong trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Động đến đấy thì sao, mày dám cắn tao chắc?”
“Ngươi, ngươi, đánh ta… ngươi dám động thủ ư?”
“Bốp”, lại thêm một cái tát nữa, nếu như thằng này vẫn chưa xác định được có phải bị đánh hay không thì Tiêu Thu Phong có nghĩa vụ nhắc nhở hắn thêm một lần nữa, có điều lần này là mặt phải bị đánh.
Năm vết ngón tay màu đen đã hiện ra trên mặt hắn, thấy vẻ lạnh lùng tàn độc của vị phong lưu công tử này, Lâm Khải Dược cũng sợ ba phần, hắn chẳng phải là một người dũng cảm.
“Ngươi sẽ hối hận" Vẻ mặt đầy tức giận mang theo một loại khát vọng muốn giết người, bị người đàn ông kia cho hai cái tát tai, nhưng hắn ngay cả cái bóng của người ta cũng không thấy, biết rằng không phải là đổi thủ của nam nhân này, hơn nữa người hắn mang tới đã bị chế trụ, không ai có thể giúp hắn nữa. Để lại câu uy hiếp này, quay mình chuẩn bị rời đi, lúc này hắn biết, nam nhân này không hề biết nể mặt Lâm gia, nhưng hắn cũng sẽ không để cho Tiêu gia được yên.
“Trông ngươi có vẻ rất ấm ức, thế này đi, ngày mai ta tới Lâm gia các người bái phỏng một phen, để cho ngươi một cơ hội" Tiêu Thu Phong vẫn ngồi ở đó, trái ôm phải ấp, đối với sự uy hiếp của Lâm Khải Dược căn bản không thèm để ý đến.
“Rất tốt, chỉ cần ngươi có gan này, Lâm gia chúng ta sẽ rất hoan nghênh ngươi”
Nếu không phải Lâm Thu Nhã cũng là người của Lâm gia, bằng vào bộ dạng đáng ghét của Lâm Khải Dược này, tuyệt đối không có cách nào bước ra khỏi Tiêu gia mà không lưu lại mạng của hắn, chí ít cũng đánh gãy chân hắn, Tiêu Thu Phong tự thấy rằng mình làm vậy là đã rất có tình người rồi.
Có điều Lâm Khải Dược nhân lúc hắn không có ở đây, đến Tiêu gia hung hăng càn quấy một hồi, hắn cũng nên hồi đáp lại mới được, không phải vì Lâm Thu Nhã, mà là vị tôn nghiêm của Tiêu gia, hắn muốn tất cả mọi người đều phải biết, Tiêu gia, không phải chỗ để người khác muốn đến là đến, muốn đi là đi.
“Này, người đó đi rồi mà, tay của ngươi có phải là nên bỏ xuống rồi không, thật là đáng ghét, thấy con gái xinh đẹp là lại muốn chiếm tiện nghi”.
Mọi người vẫn còn chưa có cơ hội để nói, mồm miệng của Liễu Yên Hồng là nhanh nhẩu nhất, cũng chẳng có cách nào, người đàn ông này có ấn tượng rất không tốt, trừ chị ruột ra, đã có một chị Vũ rồi, nàng nhất định phải giúp hai chị giám sát hắn chặt chẽ, tránh cho các chị lại phải chịu thiệt.
Liễu Yên Nguyệt thì không nói, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, nhìn thật kỹ nam nhân mà mình yêu thích này, đem nỗi nhớ nhung phải chia cắt bấy lâu dung nhập vào trong niềm vui sướng được tương phùng. Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng đẩy tay của Tiêu Thu Phong ra rồi thoát ra khỏi lòng hắn, quét mắt nhìn mọi người, có chút không tự nhiên rồi xấu hổ đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trừ lần trước ở Dương Châu bị hắn kéo tay ra, nàng chưa từng cùng bất cứ người trẻ tuổi nào tiếp xúc thân mật như thế này.
Tiêu Thu Phòng trợn mắt nhìn tiểu nha đầu này rồi không thèm để ý đến nữa, chỉ nhìn cha mẹ đang mặt mày hớn hở, nhất thời trong lòng cảm khái vạn phận, tuy bọn họ không phải là cha mẹ ruột của hắn, nhưng sự quan tâm và thương yêu đó đã cho hắn được hưởng một hạnh phúc gia đình trọn vẹn.
Hắn là người của Tiêu gia, từ đầu tới cuối đều là vậy.
“Cha, mẹ, mọi người những ngày này vẫn khỏe chứ!"
Tiêu Viễn Hà nhẹ nhàng gật đầu, nhưng Điền Phù thì lại quát: "Cái thằng nhỏ thối tha này, đi một cái là cả ba tháng trời, coi chúng ta đều là người chết rồi à, cho dù chúng ta không nhớ con, Yên Nguyệt người ta cũng sẽ nhớ, đúng là đáng ghét quá mà, không thèm chăm sóc, để ý đến con nữa?
Rõ ràng trong mắt có yêu thương và vui mừng, nhưng miệng của Điền Phù lại vẫn cứ nói ngược lại.
“Chị cháu không thèm nhớ đến hắn đâu!” Liễu Yên Hồng la lên, kỳ thật nàng cũng biết, điều này là không thể, những ngày không có hắn, nỗi nhớ nhung của chị khiến nàng có chút chịu không nổi, đâu phải chỉ nhớ không thôi đâu, còn nhớ đến điên cuồng ý chứ, đây có còn là người chị luôn luôn cao quý lạnh lùng của nàng không?
Liễu Yên Nguyệt lại đã rất thâm tình nói: “Ông xã, em không nhớ anh thì còn có thể nhớ ai nữa, người ta mặc kệ đó, cho dù sau này muốn đi xa, em cũng muốn đi theo, đi một cái là cả ba tháng trời, khiến cho người ta chịu không nổi" Ý tứ nũng nịu đó đã khiến cho Lâm Thu Nhã ở bên cạnh có chút thấy làm lạ, trong cảm nhận của nàng, Liễu Yên Nguyệt là một người con gái rất mạnh mẽ, rất nhạy cảm, một người xử lý sự vụ của một tập đoàn khổng lồ một cách rất có trật tự, sự vững vàng và thành thục này ngay cả nàng cũng phải kính nể vài phần.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, tất cả những thứ đó của nàng ta đều không thấy đâu, duy nhất chỉ còn lại là sự dịu vàng và ngoan ngoan vâng lời, lúc này trong phòng khách bất kỳ một ai đều có thể cảm thấy được điều đó.
Chị hai nhớ nhung thật quá mức mà, những lời này khiến cho Liễu Yên Hồng mắc cỡ không nghe nổi nữa, mất mặt quá, cứ như là không có nam nhân này thì không thể sống nổi ý.
Kỳ thật nàng không hề biết rằng, trong lòng của Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong chính là tất cả, nếu không có hắn, nàng thật sự không thể sống nổi nữa.
“Được rồi, đám thanh niên các ngươi nói chuyện đi, tiểu Phong quay về cao hứng như vậy, ta đi làm thêm vài món ăn" Điền Phù vừa đứng dậy liền bị Tiêu Viễn Hà kéo lại.
“Bà xã, nàng vừa rồi không phải nói rằng thằng nhỏ thối tha này rất là đáng ghét, không thèm để ý đến nó cơ mà?”
Điền Phù đỏ mặt, có chút xấu hổ mắng: “Cái lão già thối này, có phải là giáo huấn không đủ không, tiểu Phong là bảo bối của tôi, trong lòng tôi, nó so với ông thì quan trọng hơn nhiều, hừ, cho dù là ông đói chết thì cũng không thể để cho tiểu Phong đói được."
Mọi người nhịn không được liền che miệng cười, đặc biệt là Liễu Yên Hồng, nàng có một loại cảm giác rất ấm áp, mỗi lần có thời gian rỗi đều đến Tiêu gia, có lẽ là nàng muốn tìm một loại cảm giác ấm áp của gia đình.
Tiêu Viễn Hà xấu hổ lắc lắc đầu, nói với Tiêu Thu Phong: "Tiểu phong, con hiện tại nên biết, đối với đàn bà, bất luận là lớn hay nhỏ nói lời đều là khẩu thị tâm phi, hiện tại cả ta cũng nhiễm thói quen này rồi, kỳ thật lão đầu tử cũng rất nhớ con, nhưng mà chỉ kém hơn Yên Nguyệt một chút mà thôi."
Giống như là lãng tử ra ngoài, trong nhà có nỗi nhớ nhung dịu dàng, đối với bất kỳ ai xa nhà mà nói đều là một loại hạnh phúc.
/585
|