Lúc từ máy quan sát thấy được căn cứ đang bị bao bao vây bởi cơn sóng tang thi, ban lãnh đạo đều không nhịn được hít khí, lạnh lẽo dọc theo sống lưng chạy thẳng lên đầu, da đầu nhanh chóng cũng muốn run lên.
Có đôi khi nguy cơ quá lớn hoặc là vượt qua năng lực thừa nhận của con người thì con người cũng sẽ không còn muốn chống cự mà lập tức đầu hàng — trước mắt loại tình huống này chính là như thế, khi nhìn đến một màn này tất cả mọi người như bị rút hết tất cả sức lực, điều này không phải có nghĩa rằng bọn họ chuẩn bị buông tha chống cự, chỉ là thời điểm chống cự sẽ lo lắng: chúng ta có thể thắng sao? Có thể kiên trì tiếp tục sao? Có hy vọng sống sót sao? Chúng ta… có phải sẽ chết ở trong này hay không?
Tang thi quá nhiều, rất rất nhiều, vũ khí bình thường với thế cục địch mạnh ta yếu đã không còn tác dụng, chẳng lẽ phải sử dụng vũ khí hạt nhân? Hội tụ dày đặc tang thi như vậy, sử dụng vũ khí hạt nhân xác thực có thể đánh tan, nhưng căn cứ B thị rất lớn, uy lực của một đầu đạn hạt nhân hủy diệt có thể tới 20.000 km2, một khi sử dụng trong phạm vi đó tất cả mọi thứ sẽ trở nên hoang tàn. Hơn nữa trong tương lai mấy trăm năm về sau chất phóng xạ còn sót sẽ ảnh hưởng lâu dài. Điều này có nghĩa căn cứ B thị sẽ không tồn tại nữa, đó sẽ là biện pháp tự tổn hại một ngàn tiêu diệt địch thủ tám trăm.
Nếu không đến bước đường cùng, họ sẽ không sử dụng biện pháp đó.
“Nó không phải muốn ‘A Lại Da’ sao? Tìm ‘A Lại Da’ đến đưa nó nó ! Mau !”
Đột nhiên xuất hiện báo cáo liên quan đến cơn sóng tang thi, người nói chuyện bí ẩn kia hiển nhiên sẽ không phải là loài người, tang thi trí lực đã bị giết chết chẳng lẽ đây là con tang thi trí lực thứ hai? Vậy có phải là nó muốn con tang thi trí lực bị giết chết kia hay không? Tuy rằng chỉ còn thi thể nhưng may mắn chưa bị tách rời, mau giao ra! Có người đoán rất có thể điều này đúng vì vậy vội vàng vừa phái người đem xác đến vừa cầu nguyện nhìn thấy thi thể bị phá hỏng một chút nó sẽ không phẫn nộ mà gây hiệu quả phản ngược…
Lúc họ đang chuẩn bị, bầy tang thi lại không có chút kiên nhẫn chờ đợi, càng lúc cách căn cứ càng gần, phía sau tường vây truyền đến mùi vị thịt con người mới mẻ càng hấp dẫn chúng nó, không cần tang thi trí lực chỉ huy chúng liền tiếp tục đổ về hướng căn cứ. Tang thi bình thường tuy rằng không tiến hóa mạnh mẽ giống như tang thi sức mạnh nhưng chúng có ưu thế tuyệt đối nhờ số lượng khổng lồ cùng với ý niệm khát thịt điên cuồng, từng lớp lại từng lớp tường điện bị bẻ gãy bị nghiền nát, từng hào nước sâu xung quanh bị tang thi dùng chính thân thể của chúng lấp đầy…
Bốn bề là địch, tầng tầng bố trí cũng không thể ngăn cản bao lâu, nếu chúng nó tiếp tục bổ nhào vào chắc chắn tường vây cũng ngăn không được, cho nên thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho căn cứ. Nước Z làm việc hiệu suất đại khái cũng rất nhanh chóng, thi thể tang thi trí lực được mang ra từ tháp truyền hình đến tầng ngoài chỉ dùng không đến mười phút.
“Chúng tôi đã đưa ‘A Lại Da’ tới, ở trong này, mời anh trước hết khống chế bầy tang thi, chúng ta có thể bàn bạc việc giao trả!”
Thanh âm cực lớn được truyền ra từ căn cứ, dẫu bên ngoài hỗn loạn đến mấy cũng có thể nghe được không sót một tiếng. Đợi mấy chục giây, không có ai đáp lại, cơ quan ngoại giao lại đổi nhiều ngôn ngữ khác nhưng cũng không có động tĩnh.
Động tĩnh lớn như vậy chỉ cần không phải người chết thì không có khả năng tiếp tục thờ ơ mà ngủ, cho nên toàn bộ mọi người trong căn cứ đều bối rối ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, quản lý B thị vẫn vô cùng nghiêm khắc áp chế cho nên cơ hồ không xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn. Khi mà trong lòng những người sống sót cùng các vị lãnh đạo không yên, thanh âm kia lại xuất hiện, lần này nhân viên ở đài phát thanh trực tiếp truyền tải giọng nói thu được ra toàn bộ căn cứ: “Giao ra. A Lại Da.”
Không có ai trông thấy, ở giữa biển tang thi rậm rạp có một đôi mắt đỏ lừ thoáng lóe lên một cái rồi lại bị chôn vùi trong cơn sóng tang thi.
Vừa dứt lời, xác tang thi trí lực được bao trong vải trắng bỗng nhiên nổ tung, tại tường vây lại xảy ra một trận tinh phong huyết vũ, thịt nát lớn nhỏ không đồng đều rơi trên mặt đất gây ra tiếng vang như có như không, may mà không có thương vong gì — có điều cũng không ai để ý có thương vong hay không. Nếu không thể giao ra “A Lại Da” trong miệng nó, bị bầy tang thi xúm lại chỉ là chuyện một sớm một chiều!
“Mau tìm ‘A Lại Da’ cho nó!”
Khốn khiếp! Các vị lãnh đạo nhịn không được muốn gào thét, “A Lại Da” rốt cuộc là cái quái gì mày cũng không nói rõ ràng! Nói rõ ra thì chỉ cần không phải đầu đạn hạt nhân đều có thể cho mày! Thế nhưng bất luận hỏi như thế nào nó đều không có bất cứ đáp án phản hồi.
Nhận được mệnh lệnh, quản lý căn cứ và nhân viên lập tức bắt đầu điều tra lại người và vật phẩm: cơn sóng tang thi đêm nay mới xuất hiện, chứng tỏ “A Lại Da” chỉ mới xuất hiện tại căn cứ trong hai ngày qua… Kết quả tìm được vài trang dày đặc thông tin về vật phẩm, điều tra ai là người mang vật phẩm về rồi lại đưa đám người đó tới tầng ngoài để kiểm nghiệm. Có thi thể bị nổ tung trước đó làm ví dụ, khi mà còn chưa rõ thi thể là tự phát nổ hay là bị ‘hắn’ làm cho nổ tung, người bị gọi đến đương nhiên không muốn đi chịu chết nhưng dưới cường quyền của chính phủ không phải nói không đi liền có thể như ý.
Kết cục của những người này và vật phẩm như thế nào tạm thời không nói tới, bên trong căn cứ, quân đội đều bị điều động đứng canh giữ nơi cần phòng thủ, người sống sót có kẻ cầm lấy vũ khí chờ đợi, chuẩn bị tường đổ một cái liền hợp lại chiến đầu với nó, có người tụ lại một chỗ cầu nguyện, có kẻ chết lặng chờ đợi cái chết cận kề, có người lại đóng gói đồ đạc chuẩn bị tìm cơ hội đào tẩu, tuy rằng hy vọng xa vời…
Vào thời điểm bên ngoài loạn thành một đống, viện nghiên cứu khoa học đặt tại tháp truyền hình ngược lại thực bình tĩnh, không phải trong lòng bọn họ không vội mà chỉ là hoảng sợ cũng vô dụng. Đa số bọn họ đều có thể mặt không đổi sắc giải phẫu tang thi thậm chí là thi thể tang thi tiến hóa, làm các loại thí nghiệm mà người bình thường nhìn đến liền cảm giác lông tóc dựng đứng, ghi lại đủ loại hiện tượng đáng sợ nhưng bọn họ rất ít ai có thể cầm lấy vũ khí tự tay giết chết tang thi, hoặc là nói gần như không có.
Vũ lực không phải sở trường của bọn họ, thứ quý giá nhất ở họ là bộ não, cho nên khi bùng nổ mạt thế quốc gia liền phái quân đội tới cứu bọn họ, bảo vệ họ, tuy rằng bọn họ không thể giết địch nhưng nếu căn cứ có thể vượt qua nguy cơ lần này, không hề nghi ngờ địa vị của bọn họ vẫn sẽ cao như cũ, không có chút dao động. Đây đại khái chính là nguyên nhân khi Lý Lâm đối mặt Đường Á vẫn cảm giác cậu ta cao cao tại thượng hơn hẳn.
Đường Á sau khi được Đường Ngao giữ lại liền đưa cả hai vào không gian nghe Đường Ngao nói tình huống bên ngoài, cậu có chút không thể tin được, không phải hoài nghi lời thiếu niên mà chỉ là không thể tin được lại xuất hiện loại tình huống thế này, toàn nước Z có biết bao nhiêu người? Gần 1,3 tỷ người, từ khi mạt thế bắt đầu đến bây giờ có bao nhiêu người biến thành tang thi? Cứ cho là chỉ có năm trăm triệu biến thành tang thi và cũng không thể lập tức xuất hiện toàn bộ nhưng căn cứ B thị có bao nhiêu người? Hơn mười triệu? Trong đó lại có bao nhiêu người có năng lực chiến đấu? Số lượng chênh lệch lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
“Tang thi trí lực vì sao lại muốn tấn công căn cứ B thị với quy mô lớn đến vậy?” Đường Á theo bản năng nghĩ đến sự lãnh đạo của tang thi trí lực, bởi vì lúc trước căn cứ N thị diệt vong cũng vì nó, cậu dĩ nhiên không biết căn cứ phái ra quân đội giết chết tang thi trí lực, Đường Ngao cũng không biết. Cậu chỉ là nghe được câu kia đột nhiên thốt ra câu hỏi mà thôi. Đường Ngao nói cho cậu thanh âm xa lạ kia đòi căn cứ giao ra “A Lại Da”.
Bởi vì “A Lại Da” mà vây công căn cứ…“A Lại Da” là cái gì? Đường Ngao lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong lòng Đường Á ẩn ẩn có dự cảm nhưng chỉ như ánh sáng chợt lóe còn chưa kịp bắt lấy liền biến mất. Căn cứ B thị nếu diệt vong sẽ tạo thành ảnh hưởng không đơn giản như khi căn cứ N thị bị tiêu diệt, đây chính là đả kích trầm trọng trước nay chưa có. Căn cứ B thị… không thể sụp đổ!
Vậy nên cậu phải chóng giải quyết Lý Lâm, ôm Vượng Tử về sau đó đi xem tình huống cụ thể. Đường Á kéo Đường Ngao ra khỏi không gian, đầu tiên cảm giác được từ lòng bàn chân truyền đến xúc cảm bén nhọn, bởi vì xung quanh phát ra âm thanh vỡ vụn khó chịu, sức nặng Đường Ngao trực tiếp dẫm mảnh thủy tinh dưới chân thành bột phấn. Dụng cụ thủy tinh trước mặt cơ hồ toàn bộ đều bị đập nát, chất lỏng bên trong chảy ra lênh láng, tầm mắt không hề bị trở ngại khiến Đường Á rõ ràng thấy được căn phòng gần như bị biến dạng.
“A á á!” Lý Lâm kêu thảm, cậu ta tê liệt ngã xuống mặt đất không ngừng lui về phía sau, lui thẳng về góc tường. Ở trước mặt cậu ta là một con quái vật trên thân đầy cơ thịt cùng dung dịch hóa chất nhỏ tong tong, là sản phẩm bị bắt sống rồi được tiến hành thực nghiệm nhưng thất bại, bị các nhà khoa học nhốt trong ***g thủy tinh, hơn nữa bị tiêm rất nhiều hóa chất ức chế hoạt tính virus nhưng khi nó nhận đến ảnh hưởng từ sóng âm liền bừng tỉnh.
Ngắn ngủi mấy chục giây, tất cả dụng cụ trong phòng đều bị đánh vỡ, một tầng này đều là kho cất giữ tài liệu thí nghiệm, ngoại trừ tài liệu chép tay cùng tài liệu ghi lại biến hóa thì rất ít có người đến, hơn nữa Bình Hoằng Soái còn nhiệt tình giúp Lý Lâm viện cớ đuổi tất cả người đi, cho nên cậu ta hiện tại mới có thể lâm vào hoàn cảnh kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay thế này.
“Đừng ăn tao ! Đừng ăn tao !” Lý Lâm chật vật lui về phía sau, Vượng Tử bị đặt ở nơi chỉ cách cậu ta mấy mét, cậu ta chỉ vào đứa trẻ hô lớn: “Mày ăn nó đi! Ăn nó! Thịt nó rất mềm!”
Đường Á cùng Đường Ngao đột nhiên xuất hiện ở nơi không có gì che chắn, Lý Lâm vừa vặn trông thấy, cậu ta trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ nhìn bọn họ, nhất thời ngay cả quái vật tang thi gần trong gang tấc cũng đã quên mà tang thi cao lớn giống như thật sự bị mấy chữ “thịt mềm” của cậu ta hấp dẫn, quay qua hướng Vượng Tử.
Không xong!
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Á và Đường Ngao nhanh chóng chạy tới hướng tang thi cao lớn kia, bởi vì thân ảnh quá nhanh Đường Ngao cơ hồ chỉ lưu lại tàn ảnh trong không trung, vọt tới bên cạnh ỷ vào đôi chân dài trực tiếp đạp ngang, tang thi cao lớn bị đạp văng đến bên kia vách tường, có nhiều miếng thịt bởi vì hành động kịch liệt mà chấn động rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ giống như thanh âm nhựa đường đổ trên mặt đất.
Đường Á chậm hơn so với Đường Ngao, đợi đến khi Lý Lâm không thấy cậu liền lôi thảm lông khô ráo từ trong không gian ra bọc lấy Vượng Tử vô lực đã sắp hôn mê, sau đó đưa bình sữa đến trong lòng bé. Bánh bao nhỏ ngửi thấy hương sữa, lập tức tìm đến núm vú cao su chuẩn xác ngậm vào bắt đầu dùng lực hút. Đồng thời lúc này Đường Á cũng thấy rõ diện mạo tang thi cao lớn: nó tựa như ngọn nến bị bỏ vào lò nướng, không tiếng động sắp sửa tan chảy, nhiều chỗ trên mặt cùng trước ngực đều lộ ra xương trắng đáng sợ, cho dù không có một đạp vừa rồi của Đường Ngao thì nó cũng kiên trì không được bao lâu — Đường Á cũng không tin một đống xương cốt lại có thể hoạt động.
Quả nhiên, Đường Ngao thô bạo trực tiếp đập nát xương cốt nhiều chỗ của tang thi, thịt đỏ nát bấy bị văng ra rất xa, Đường Á bước đến phát hiện chúng có vẻ rất dính. Khi cơ thịt cùng dây thần kinh bao trùm bên ngoài đều hòa tan rơi xuống, nội tạng không có gì ngăn cản ào ào chảy ra, mùi hôi thối tanh tưởi nồng đậm xông lên khiến Đường Á không khỏi lui về phía sau một bước, Đường Ngao càng phản ứng kịch liệt mà tránh rất xa. Tang thi cao lớn cơ hồ chỉ còn một khung xương nghiêng lệch, đôi chỗ còn dính lại vài miếng thịt hồng nhạt, nơi da đầu biến mất lộ ra vết lõm do Đường Ngao đạp trúng, có chất lỏng màu vàng trắng từ trong óc chậm rãi chảy ra.
Đường Á tưởng rằng đây là kết thúc, kết quả trên hành lang lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, Lý Lâm tự cho là không bị kẻ nào chú ý đã đi đến cửa, cậu ta vừa lộ ra cái đầu liền kêu thảm lui trở về, cậu ta thối lui không bao lâu, cửa phòng ướp lạnh lại bị phá, bản lề đang lắc lư kịch liệt vì tác động của bên ngoài, trên vách tường cạnh cánh cửa trắng xuất hiện vết nứt rõ ràng.
Mấy đôi cánh tay thịt bởi vì nhìn không tới mục tiêu mà vung lung tung, bàn tay đã không còn hình dạng con người mà là bộ dáng móng tay màu đen dài sắc nhọn như thép, dài nhất có hơn 1 m, chúng nó đều có thân thể cao hơn 3m, đứng thẳng có thể cao hơn cửa một khúc dài, con phía sau nối tiếp phía trước đều muốn chen vào, vết rạn trên cửa càng ngày càng nhiều, mảng tường màu trắng như muốn rơi xuống.
Phòng ướp lạnh vốn không lớn, nếu như bị chúng nó chen vào sẽ càng chật chội không thể hoạt động, chi bằng trực tiếp giải quyết hết ở hành lang rộng rãi. Đường Ngao hiển nhiên suy nghĩ giống Đường Á, không cần cậu bảo hắn liền tung vài cú đá vào phần dưới không quá vững chắc của mấy con tang thi sức mạnh, mấy cổ thân thể cao lớn trượt về sau cách cửa một khoảng dài.
Trên hành lang tiếng đánh nhau truyền đến đứt quãng ồn ào, không có tiếng người hít thở, Đường Ngao là vì hoàn toàn thu liễm khí tức của chính mình nhưng kẻ khác… có phải là con người hay không? Cậu muốn đi giúp hắn!
“Cấm động!”
Có đôi khi nguy cơ quá lớn hoặc là vượt qua năng lực thừa nhận của con người thì con người cũng sẽ không còn muốn chống cự mà lập tức đầu hàng — trước mắt loại tình huống này chính là như thế, khi nhìn đến một màn này tất cả mọi người như bị rút hết tất cả sức lực, điều này không phải có nghĩa rằng bọn họ chuẩn bị buông tha chống cự, chỉ là thời điểm chống cự sẽ lo lắng: chúng ta có thể thắng sao? Có thể kiên trì tiếp tục sao? Có hy vọng sống sót sao? Chúng ta… có phải sẽ chết ở trong này hay không?
Tang thi quá nhiều, rất rất nhiều, vũ khí bình thường với thế cục địch mạnh ta yếu đã không còn tác dụng, chẳng lẽ phải sử dụng vũ khí hạt nhân? Hội tụ dày đặc tang thi như vậy, sử dụng vũ khí hạt nhân xác thực có thể đánh tan, nhưng căn cứ B thị rất lớn, uy lực của một đầu đạn hạt nhân hủy diệt có thể tới 20.000 km2, một khi sử dụng trong phạm vi đó tất cả mọi thứ sẽ trở nên hoang tàn. Hơn nữa trong tương lai mấy trăm năm về sau chất phóng xạ còn sót sẽ ảnh hưởng lâu dài. Điều này có nghĩa căn cứ B thị sẽ không tồn tại nữa, đó sẽ là biện pháp tự tổn hại một ngàn tiêu diệt địch thủ tám trăm.
Nếu không đến bước đường cùng, họ sẽ không sử dụng biện pháp đó.
“Nó không phải muốn ‘A Lại Da’ sao? Tìm ‘A Lại Da’ đến đưa nó nó ! Mau !”
Đột nhiên xuất hiện báo cáo liên quan đến cơn sóng tang thi, người nói chuyện bí ẩn kia hiển nhiên sẽ không phải là loài người, tang thi trí lực đã bị giết chết chẳng lẽ đây là con tang thi trí lực thứ hai? Vậy có phải là nó muốn con tang thi trí lực bị giết chết kia hay không? Tuy rằng chỉ còn thi thể nhưng may mắn chưa bị tách rời, mau giao ra! Có người đoán rất có thể điều này đúng vì vậy vội vàng vừa phái người đem xác đến vừa cầu nguyện nhìn thấy thi thể bị phá hỏng một chút nó sẽ không phẫn nộ mà gây hiệu quả phản ngược…
Lúc họ đang chuẩn bị, bầy tang thi lại không có chút kiên nhẫn chờ đợi, càng lúc cách căn cứ càng gần, phía sau tường vây truyền đến mùi vị thịt con người mới mẻ càng hấp dẫn chúng nó, không cần tang thi trí lực chỉ huy chúng liền tiếp tục đổ về hướng căn cứ. Tang thi bình thường tuy rằng không tiến hóa mạnh mẽ giống như tang thi sức mạnh nhưng chúng có ưu thế tuyệt đối nhờ số lượng khổng lồ cùng với ý niệm khát thịt điên cuồng, từng lớp lại từng lớp tường điện bị bẻ gãy bị nghiền nát, từng hào nước sâu xung quanh bị tang thi dùng chính thân thể của chúng lấp đầy…
Bốn bề là địch, tầng tầng bố trí cũng không thể ngăn cản bao lâu, nếu chúng nó tiếp tục bổ nhào vào chắc chắn tường vây cũng ngăn không được, cho nên thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho căn cứ. Nước Z làm việc hiệu suất đại khái cũng rất nhanh chóng, thi thể tang thi trí lực được mang ra từ tháp truyền hình đến tầng ngoài chỉ dùng không đến mười phút.
“Chúng tôi đã đưa ‘A Lại Da’ tới, ở trong này, mời anh trước hết khống chế bầy tang thi, chúng ta có thể bàn bạc việc giao trả!”
Thanh âm cực lớn được truyền ra từ căn cứ, dẫu bên ngoài hỗn loạn đến mấy cũng có thể nghe được không sót một tiếng. Đợi mấy chục giây, không có ai đáp lại, cơ quan ngoại giao lại đổi nhiều ngôn ngữ khác nhưng cũng không có động tĩnh.
Động tĩnh lớn như vậy chỉ cần không phải người chết thì không có khả năng tiếp tục thờ ơ mà ngủ, cho nên toàn bộ mọi người trong căn cứ đều bối rối ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, quản lý B thị vẫn vô cùng nghiêm khắc áp chế cho nên cơ hồ không xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn. Khi mà trong lòng những người sống sót cùng các vị lãnh đạo không yên, thanh âm kia lại xuất hiện, lần này nhân viên ở đài phát thanh trực tiếp truyền tải giọng nói thu được ra toàn bộ căn cứ: “Giao ra. A Lại Da.”
Không có ai trông thấy, ở giữa biển tang thi rậm rạp có một đôi mắt đỏ lừ thoáng lóe lên một cái rồi lại bị chôn vùi trong cơn sóng tang thi.
Vừa dứt lời, xác tang thi trí lực được bao trong vải trắng bỗng nhiên nổ tung, tại tường vây lại xảy ra một trận tinh phong huyết vũ, thịt nát lớn nhỏ không đồng đều rơi trên mặt đất gây ra tiếng vang như có như không, may mà không có thương vong gì — có điều cũng không ai để ý có thương vong hay không. Nếu không thể giao ra “A Lại Da” trong miệng nó, bị bầy tang thi xúm lại chỉ là chuyện một sớm một chiều!
“Mau tìm ‘A Lại Da’ cho nó!”
Khốn khiếp! Các vị lãnh đạo nhịn không được muốn gào thét, “A Lại Da” rốt cuộc là cái quái gì mày cũng không nói rõ ràng! Nói rõ ra thì chỉ cần không phải đầu đạn hạt nhân đều có thể cho mày! Thế nhưng bất luận hỏi như thế nào nó đều không có bất cứ đáp án phản hồi.
Nhận được mệnh lệnh, quản lý căn cứ và nhân viên lập tức bắt đầu điều tra lại người và vật phẩm: cơn sóng tang thi đêm nay mới xuất hiện, chứng tỏ “A Lại Da” chỉ mới xuất hiện tại căn cứ trong hai ngày qua… Kết quả tìm được vài trang dày đặc thông tin về vật phẩm, điều tra ai là người mang vật phẩm về rồi lại đưa đám người đó tới tầng ngoài để kiểm nghiệm. Có thi thể bị nổ tung trước đó làm ví dụ, khi mà còn chưa rõ thi thể là tự phát nổ hay là bị ‘hắn’ làm cho nổ tung, người bị gọi đến đương nhiên không muốn đi chịu chết nhưng dưới cường quyền của chính phủ không phải nói không đi liền có thể như ý.
Kết cục của những người này và vật phẩm như thế nào tạm thời không nói tới, bên trong căn cứ, quân đội đều bị điều động đứng canh giữ nơi cần phòng thủ, người sống sót có kẻ cầm lấy vũ khí chờ đợi, chuẩn bị tường đổ một cái liền hợp lại chiến đầu với nó, có người tụ lại một chỗ cầu nguyện, có kẻ chết lặng chờ đợi cái chết cận kề, có người lại đóng gói đồ đạc chuẩn bị tìm cơ hội đào tẩu, tuy rằng hy vọng xa vời…
Vào thời điểm bên ngoài loạn thành một đống, viện nghiên cứu khoa học đặt tại tháp truyền hình ngược lại thực bình tĩnh, không phải trong lòng bọn họ không vội mà chỉ là hoảng sợ cũng vô dụng. Đa số bọn họ đều có thể mặt không đổi sắc giải phẫu tang thi thậm chí là thi thể tang thi tiến hóa, làm các loại thí nghiệm mà người bình thường nhìn đến liền cảm giác lông tóc dựng đứng, ghi lại đủ loại hiện tượng đáng sợ nhưng bọn họ rất ít ai có thể cầm lấy vũ khí tự tay giết chết tang thi, hoặc là nói gần như không có.
Vũ lực không phải sở trường của bọn họ, thứ quý giá nhất ở họ là bộ não, cho nên khi bùng nổ mạt thế quốc gia liền phái quân đội tới cứu bọn họ, bảo vệ họ, tuy rằng bọn họ không thể giết địch nhưng nếu căn cứ có thể vượt qua nguy cơ lần này, không hề nghi ngờ địa vị của bọn họ vẫn sẽ cao như cũ, không có chút dao động. Đây đại khái chính là nguyên nhân khi Lý Lâm đối mặt Đường Á vẫn cảm giác cậu ta cao cao tại thượng hơn hẳn.
Đường Á sau khi được Đường Ngao giữ lại liền đưa cả hai vào không gian nghe Đường Ngao nói tình huống bên ngoài, cậu có chút không thể tin được, không phải hoài nghi lời thiếu niên mà chỉ là không thể tin được lại xuất hiện loại tình huống thế này, toàn nước Z có biết bao nhiêu người? Gần 1,3 tỷ người, từ khi mạt thế bắt đầu đến bây giờ có bao nhiêu người biến thành tang thi? Cứ cho là chỉ có năm trăm triệu biến thành tang thi và cũng không thể lập tức xuất hiện toàn bộ nhưng căn cứ B thị có bao nhiêu người? Hơn mười triệu? Trong đó lại có bao nhiêu người có năng lực chiến đấu? Số lượng chênh lệch lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
“Tang thi trí lực vì sao lại muốn tấn công căn cứ B thị với quy mô lớn đến vậy?” Đường Á theo bản năng nghĩ đến sự lãnh đạo của tang thi trí lực, bởi vì lúc trước căn cứ N thị diệt vong cũng vì nó, cậu dĩ nhiên không biết căn cứ phái ra quân đội giết chết tang thi trí lực, Đường Ngao cũng không biết. Cậu chỉ là nghe được câu kia đột nhiên thốt ra câu hỏi mà thôi. Đường Ngao nói cho cậu thanh âm xa lạ kia đòi căn cứ giao ra “A Lại Da”.
Bởi vì “A Lại Da” mà vây công căn cứ…“A Lại Da” là cái gì? Đường Ngao lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong lòng Đường Á ẩn ẩn có dự cảm nhưng chỉ như ánh sáng chợt lóe còn chưa kịp bắt lấy liền biến mất. Căn cứ B thị nếu diệt vong sẽ tạo thành ảnh hưởng không đơn giản như khi căn cứ N thị bị tiêu diệt, đây chính là đả kích trầm trọng trước nay chưa có. Căn cứ B thị… không thể sụp đổ!
Vậy nên cậu phải chóng giải quyết Lý Lâm, ôm Vượng Tử về sau đó đi xem tình huống cụ thể. Đường Á kéo Đường Ngao ra khỏi không gian, đầu tiên cảm giác được từ lòng bàn chân truyền đến xúc cảm bén nhọn, bởi vì xung quanh phát ra âm thanh vỡ vụn khó chịu, sức nặng Đường Ngao trực tiếp dẫm mảnh thủy tinh dưới chân thành bột phấn. Dụng cụ thủy tinh trước mặt cơ hồ toàn bộ đều bị đập nát, chất lỏng bên trong chảy ra lênh láng, tầm mắt không hề bị trở ngại khiến Đường Á rõ ràng thấy được căn phòng gần như bị biến dạng.
“A á á!” Lý Lâm kêu thảm, cậu ta tê liệt ngã xuống mặt đất không ngừng lui về phía sau, lui thẳng về góc tường. Ở trước mặt cậu ta là một con quái vật trên thân đầy cơ thịt cùng dung dịch hóa chất nhỏ tong tong, là sản phẩm bị bắt sống rồi được tiến hành thực nghiệm nhưng thất bại, bị các nhà khoa học nhốt trong ***g thủy tinh, hơn nữa bị tiêm rất nhiều hóa chất ức chế hoạt tính virus nhưng khi nó nhận đến ảnh hưởng từ sóng âm liền bừng tỉnh.
Ngắn ngủi mấy chục giây, tất cả dụng cụ trong phòng đều bị đánh vỡ, một tầng này đều là kho cất giữ tài liệu thí nghiệm, ngoại trừ tài liệu chép tay cùng tài liệu ghi lại biến hóa thì rất ít có người đến, hơn nữa Bình Hoằng Soái còn nhiệt tình giúp Lý Lâm viện cớ đuổi tất cả người đi, cho nên cậu ta hiện tại mới có thể lâm vào hoàn cảnh kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay thế này.
“Đừng ăn tao ! Đừng ăn tao !” Lý Lâm chật vật lui về phía sau, Vượng Tử bị đặt ở nơi chỉ cách cậu ta mấy mét, cậu ta chỉ vào đứa trẻ hô lớn: “Mày ăn nó đi! Ăn nó! Thịt nó rất mềm!”
Đường Á cùng Đường Ngao đột nhiên xuất hiện ở nơi không có gì che chắn, Lý Lâm vừa vặn trông thấy, cậu ta trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ nhìn bọn họ, nhất thời ngay cả quái vật tang thi gần trong gang tấc cũng đã quên mà tang thi cao lớn giống như thật sự bị mấy chữ “thịt mềm” của cậu ta hấp dẫn, quay qua hướng Vượng Tử.
Không xong!
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Á và Đường Ngao nhanh chóng chạy tới hướng tang thi cao lớn kia, bởi vì thân ảnh quá nhanh Đường Ngao cơ hồ chỉ lưu lại tàn ảnh trong không trung, vọt tới bên cạnh ỷ vào đôi chân dài trực tiếp đạp ngang, tang thi cao lớn bị đạp văng đến bên kia vách tường, có nhiều miếng thịt bởi vì hành động kịch liệt mà chấn động rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ giống như thanh âm nhựa đường đổ trên mặt đất.
Đường Á chậm hơn so với Đường Ngao, đợi đến khi Lý Lâm không thấy cậu liền lôi thảm lông khô ráo từ trong không gian ra bọc lấy Vượng Tử vô lực đã sắp hôn mê, sau đó đưa bình sữa đến trong lòng bé. Bánh bao nhỏ ngửi thấy hương sữa, lập tức tìm đến núm vú cao su chuẩn xác ngậm vào bắt đầu dùng lực hút. Đồng thời lúc này Đường Á cũng thấy rõ diện mạo tang thi cao lớn: nó tựa như ngọn nến bị bỏ vào lò nướng, không tiếng động sắp sửa tan chảy, nhiều chỗ trên mặt cùng trước ngực đều lộ ra xương trắng đáng sợ, cho dù không có một đạp vừa rồi của Đường Ngao thì nó cũng kiên trì không được bao lâu — Đường Á cũng không tin một đống xương cốt lại có thể hoạt động.
Quả nhiên, Đường Ngao thô bạo trực tiếp đập nát xương cốt nhiều chỗ của tang thi, thịt đỏ nát bấy bị văng ra rất xa, Đường Á bước đến phát hiện chúng có vẻ rất dính. Khi cơ thịt cùng dây thần kinh bao trùm bên ngoài đều hòa tan rơi xuống, nội tạng không có gì ngăn cản ào ào chảy ra, mùi hôi thối tanh tưởi nồng đậm xông lên khiến Đường Á không khỏi lui về phía sau một bước, Đường Ngao càng phản ứng kịch liệt mà tránh rất xa. Tang thi cao lớn cơ hồ chỉ còn một khung xương nghiêng lệch, đôi chỗ còn dính lại vài miếng thịt hồng nhạt, nơi da đầu biến mất lộ ra vết lõm do Đường Ngao đạp trúng, có chất lỏng màu vàng trắng từ trong óc chậm rãi chảy ra.
Đường Á tưởng rằng đây là kết thúc, kết quả trên hành lang lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, Lý Lâm tự cho là không bị kẻ nào chú ý đã đi đến cửa, cậu ta vừa lộ ra cái đầu liền kêu thảm lui trở về, cậu ta thối lui không bao lâu, cửa phòng ướp lạnh lại bị phá, bản lề đang lắc lư kịch liệt vì tác động của bên ngoài, trên vách tường cạnh cánh cửa trắng xuất hiện vết nứt rõ ràng.
Mấy đôi cánh tay thịt bởi vì nhìn không tới mục tiêu mà vung lung tung, bàn tay đã không còn hình dạng con người mà là bộ dáng móng tay màu đen dài sắc nhọn như thép, dài nhất có hơn 1 m, chúng nó đều có thân thể cao hơn 3m, đứng thẳng có thể cao hơn cửa một khúc dài, con phía sau nối tiếp phía trước đều muốn chen vào, vết rạn trên cửa càng ngày càng nhiều, mảng tường màu trắng như muốn rơi xuống.
Phòng ướp lạnh vốn không lớn, nếu như bị chúng nó chen vào sẽ càng chật chội không thể hoạt động, chi bằng trực tiếp giải quyết hết ở hành lang rộng rãi. Đường Ngao hiển nhiên suy nghĩ giống Đường Á, không cần cậu bảo hắn liền tung vài cú đá vào phần dưới không quá vững chắc của mấy con tang thi sức mạnh, mấy cổ thân thể cao lớn trượt về sau cách cửa một khoảng dài.
Trên hành lang tiếng đánh nhau truyền đến đứt quãng ồn ào, không có tiếng người hít thở, Đường Ngao là vì hoàn toàn thu liễm khí tức của chính mình nhưng kẻ khác… có phải là con người hay không? Cậu muốn đi giúp hắn!
“Cấm động!”
/69
|