Tần Đông Nhạc xuống xe, khẽ ấn ấn hai cái ở tai nghe.
“Trước mặt cậu, hướng 2 giờ, sáu trăm mét.”
Tần Đông Nhạc quay lại ra hiệu với mấy người sau lưng, mấy đại hán giống như cú đêm vô thanh vô tức lánh mình ẩn vào trong bóng tối mù mờ lúc rạng sáng.
Nơi này là một khu đất hoang gồ ghề rộng lớn, xa gần có những ao nước lớn nhỏ không đồng nhất, Tần Đông Nhạc nhất thời không dám chắc chắn đây là ao hồ bỏ hoang hay là vẫn có người thuê để nuôi cá. Hoặc có lẽ do thời gian còn sớm mà tầm nhìn phóng ra xa cũng không hề thấy bất cứ một ai đi lại.
Trên mặt đất, đoàn người nhanh chóng di chuyển như những bóng ma, sau khi vượt qua sườn núi toàn rác rưởi hư hư thực thực, chỉ nhìn thấy hai hồ nước liền nhau, ở giữa bờ ruộng có một tòa nhà thấp đơn độc đứng vững, giờ khắc này, chỉ có ánh đèn từ khe hở chiếc cửa sổ chiếu ra.
Tần Đông Nhạc ra hiệu cho cả đội dừng lại, phái mấy người trinh sát tới gần tìm hiểu. Mất phút đồng hồ sau mang về tin tức: trong ngoài có hai gian phòng, một gian có bốn người, một gian 2 người, đều là nam nhân, thân phận không rõ.
Tần Đông Nhạc liền chia mọi người thành ba đội nhỏ, một đội bao vây bên ngoài, hai đội còn lại chia nhau bọc hai bên sườn căn nhà. Tần Đông Nhạc tự mình dẫn theo ba người lính đi thẳng vào cửa chính. Điều khiến anh cảm thấy may mắn chính là những người mà Bạch tướng quân cho mượn đều là những binh lính đã từng được anh huấn luyện trước đây, phối hợp hành động với nhau không cần phải nói, vô cùng ăn ý.
Lẻn tới phụ cận, nghe thấy trong phòng có tiếng nam nhân lải nhải cằn nhằn, Tần Đông Nhạc nhấc chân đá văng cánh cửa….
******************
Trọng Nham lại một lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy vào trong. Lúc này, cậu coi như đã có kinh nghiệm, dưới chân lảo đảo một chút liền đứng vững thân thể. Sau khi cánh cửa phòng phía sau đóng sầm lại, trên mặt nhất thời lộ ra nét vui mừng, ba bước thành hai chạy tới góc tường, đè thấp thanh âm thì thầm với hai người cùng cảnh ngộ: “Tôi có biện pháp!”
Lý Ngạn Thanh thần sắc do dự nhìn cậu, Lý Duyên Lân hai mắt sáng ngời: “biện pháp gì?”
Trọng Nham nhìn anh ta, lại dừng tầm mắt trên mặt Lý Ngạn Thanh. Lý Ngạn Thanh bả vai co rúm lại, không hiểu sao bỗng sinh ra một loại dự cảm bất hảo, chợt nghe Trọng Nham nói tiếp: “Tôi phát hiện trong WC nam có một cửa sổ thông khí, cách mặt đất khoảng một mét sáu, tôi đã thử rồi, có thể miễn cưỡng cho được nửa người qua, tạng người anh so với tôi to hơn chút, cũng không được.” Cậu chỉ Lý Duyên Lân một chút, lại nhìn sang Lý Ngạn Thanh, có chút hâm mộ nói: “Chỉ có mày, thân thể trẻ con chưa phát dục là có thể chui qua.”
Lý Ngạn Thanh lộ ra thần sắc kinh hoảng: “Vì sao lại là tôi?!”
Trọng Nham: “…”
Lý Duyên Lân biết Lý Ngạn Thanh vừa yếu đuối lại nhát gan, lúc này chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành nó: “Bọn bắt cóc này có súng, có cơ hội chạy trốn, em không trốn chẳng lẽ ở lại chờ bị giết sao? Em nên biết rằng, em tuổi còn nhỏ, bọn chúng muốn uy hiếp anh hay Trọng Nham để giết gà dọa khỉ, khẳng định sẽ ra tay với em trước.”
Lý Ngạn Thanh sợ ngây người. nó dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp 2, vừa mới được đón về Lý gia có mấy tháng, nói tới tình cảm với người Lý gia tự nhiên không sánh bằng Lý Duyên Lân, huống chi người ta còn có Trình gia – danh môn hiểu hách là nhà ngoại chống lưng. Trọng Nham tuy rằng không thân thiết gì với Lý gia, nhưng anh ta có công ty riêng của mình, có tiền, bọn bắt cóc nói không chừng sẽ giữ anh ta lại để lấy tiền chuộc. Như vậy so ra, với tình cảnh của nó mà nói, ở lại thật sự không phải là ý hay.
“Nghe tao nói này…” Trọng Nham đánh gãy hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ: “Mày từ chỗ này chạy đi, tận lực chạy tới chỗ có nhiều người, tìm mọi cách liên hệ với cảnh sát — điện thoại công cộng ven đường có thể gọi trực tiếp tới số 110, không cần tiền, mày biết không?”
Lý Ngạn Thanh cứng cổ không phục mà trừng trừng nhìn Trọng Nham, trong lòng lại lẳng lặng nhớ kỹ điều này. Nó mới không để cho bọn họ biết nó không biết những điều này đâu.
Trọng Nham nhìn Lý Duyên Lân tỏ rõ không thể nào tin tưởng được cái thằng nhãi con yểu điệu này, miễn cưỡng kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng liền đổ thêm dầu vào lửa: “Bọn chúng tân tân khổ khổ bắt cóc được ba người chúng ta, kết quả để xổng mất một đứa, hai người còn lại chắc chắn sẽ bị đánh chết. Lý Ngạn Thanh, nếu mày thật sự không dám đi, vậy để tao đi cho. Vừa rồi tao chỉ thử nửa người, lát nữa thử lại, nói không chừng có thể chui được cả người qua… yên tâm đi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ tao ra được bên ngoài rồi sẽ nghĩ biện pháp gọi người tới cứu hai người.”
Lý Ngạn Thanh nghe thấy hai chữ “bị đánh” nhất thời sau lưng cứng đờ: “Tôi đi!”
Lý Duyên Lân vội vàng cúi đầu, che dấu nụ cười cong cong nơi khóe môi.
Trọng Nham nhất thời vừa lòng: “Được, cứ thế đi, lát nữa Lý Duyên Lân giả bộ bị trặc chân, muốn Lý Ngạn Thanh đỡ tới wc, chờ hai người đi vào, thằng canh giữ sẽ không ở cạnh ngửi thối — vừa rồi tôi đã thử rồi, gã đạp tôi một cước, sau đó ra ngoài cửa chờ. Cửa nhà vệ sinh khép hờ nhưng gã sẽ không nhìn lén qua khe cửa, cho nên động tác của hai người nhất định phải nhanh, nhẹ, không được kinh động tới gã.”
Trọng Nham nhìn hai gương mặt đầy căng thẳng trước mắt, cảm thấy chính mình cũng bị bọn họ lây nhiễm cảm xúc, adrenaline (hoocmon có tác dụng trên dây thần kinh cảm giác) cũng bắt đầu đại lượng phân bố: “Cái cửa sổ kia tôi đã đẩy rộng ra, anh đỡ Lý Ngạn Thanh từ từ chui qua cái cửa, bờ tường bên ngoài khá gồ ghề, cẩn thận một chút là có thể bám vào trèo xuống được.” Trọng Nham nói tới đây, trong lòng cũng thoáng khẩn trương, cái thằng nhãi Lý Ngạn Thanh không thích rèn luyện thân thể này, có thể thuận lợi trốn đi được hay không thật sự khó nói, vì thế cậu săn sóc mà bổ sung thêm một câu: “Dưới cửa sổ đều là đất cát, dù có té xuống cũng không sao, đừng sợ, sẽ không đau.”
Lý Ngạn Thanh ừng ực nuốt một ngụm nước miếng.
“Lý Duyên Lân, anh ở trong nhà vệ sinh cố kéo dài thời gian một chút, tranh thủ để cho nó chạy xa khỏi tầm mắt.” Trọng Nham nhớ lại hình ảnh vừa rồi mình ghé vào cửa sổ nhìn ra: quanh nơi này đều là đất hoang, xa hơn một chút là những mô đất gồ ghề, còn có rừng cây, không biết Lý Ngạn Thanh có thể chạy được bao xa. Trọng Nham thở dài, quyết định không cần suy xét vấn đề khó nhằn này nữa: “Còn tôi sẽ nghĩ biện pháp thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng cũng không kéo dài được lâu đâu. Lý Ngạn Thanh, mấy anh em đều nhờ hết vào mày đấy.”
Lý Ngạn Thanh rốt cuộc cũng là một nam hài tử, bị hai thanh niên lớn tuổi hơn nó dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn vào, trái tim nó cũng bắt đầu thình thịch kinh hoảng đập dồn dập.
“Tốt nhất nên hành động vào lúc chạng vạng.” Trọng Nham nói: “Trời tối sẽ dễ dàng che dấu.” Lý Ngạn Thanh phỏng chừng sẽ không chạy được nhanh, ban ngày ban mặt mà chạy đi, nói không chừng còn chưa ra khỏi khu đất này đã bị bọn chúng tóm trở lại. Nhưng trời tối cũng là một vấn đề lớn, khắp nơi đều tối om, vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé này khả năng không có một chút kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn nào, tình hình thế nào rất khó nói. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa. Dù sao cửa sổ bé như vậy, cậu hay Lý Duyên Lân trừ phi chặt nửa người đi nếu không không thể chui ra được, còn về biện pháp khác… trong tay bọn bắt cóc có súng, trông coi lại nghiêm ngặt, Trọng Nham thật sự không dám manh động.
Huynh đệ ba người ánh mắt trông mong mà nhìn ra cửa sổ nhỏ, hận không thể làm cho ánh sáng bên ngoài mau mau bị dập tắt. Ban ngày rốt cuộc đi qua, hoàng hôn buông xuống, Trọng Nham lần đầu tiên trong đời chủ động giang tay ôm lấy hai người anh em cùng cha khác mẹ của mình.
“Không phải luôn nói tà không thể thắng chính đó sao.” Trọng Nham xiết chặt vòng tay: “Ông trời nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.”
Hai mắt Lý Ngạn Thanh nhất thời đỏ ửng.
Đôi mắt Lý Duyên Lân cũng hơi đỏ lên.
“Được rồi, giữ vững tinh thần.” Trọng Nham buông hai người bọn họ ra, đi tới đá rầm rầm lên cánh cửa phòng, tên thủ vệ canh giữ bên ngoài không chút kiên nhẫn quát ầm lên: “Chuyện gì?!”
“Có thể gọi lão đại của mày tới không?” Trọng Nham gân cổ họng đáp lại: “Tôi biết mấy người muốn cái gì, tôi biết nội tình. Có thể nói chuyện không?”
Bên ngoài vang lên mấy tiếng thì thào nho nhỏ, sau một lát, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa phòng khẽ mở ra, một nam nhân gương mặt sứt sẹo xuất hiện. Chính là cái gã đã xách cậu từ trong thùng hàng ra. Trọng Nham cao thấp đánh giá gã, trong lòng có chút hoài nghi gã đã từng tham gia quân ngũ. Bởi vì gã thường toát ra loại khí tức sắc lạnh như dao, có chút giống với khí tức của Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền.
Tầm mắt gã quét một vòng trên ba người, chuẩn xác dừng lại trên mặt Trọng Nham: “Mày gọi?”
Trọng Nham rất nghiêm túc nhìn gã: “Mấy chú đã liên lạc với Lý gia rồi? Muốn cái gì? Tiền mặt? hay là…” cậu muốn xác minh phỏng đoán mơ hồ trong lòng mình, lưu ý nhìn biểu tình nam nhân nói: “Hay là đồ cổ?”
Đuôi lông mày của gã khẽ động.
Trọng Nham mỉm cười: “Xem ra là đồ cổ.”
Gã ngưng thần nhìn cậu, ánh mắt tối sầm không rõ: “Mày biết cái gì?”
Trọng Nham hỏi lại gã: “Cái người thuê mấy chú có nói gì về đống đồ cổ đó không? Món nào đáng giá? Giá trị bao nhiêu?”
Gã cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc: “Đem những gì mày biết nói nghe chút.”
Trọng Nham mờ mịt nhìn lướt qua gã nam nhân không nói một lời đứng khuất ở trong bóng tối phía sau gã. Canh giữ ba người bọn họ thực chất vẫn luôn là hai người, chính là nam nhân từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào, và người luôn đứng khuất trong bóng tối, tựa hồ cố ý ẩn đi cảm giác tồn tại của bản thân. Nếu không phải kiếp trước đã từng gặp gã, nói không chừng Trọng Nham sẽ xem nhẹ sự hiện hữu của gã, mà dồn lực chú ý vào người có cảm giác tồn tại cường đại — tỷ như tên bắt cóc đã từng tham gia quân ngũ này.
Cậu và nam nhân mặt mày tối tăm kia tuy rằng mới gặp, nhưng đời trước cậu đã từng thấy gã chạy loanh quanh bên người Trương Hách. Trọng Nham còn biết gã tên Vương Tập, là trợ lý đặc biệt Trương Hách mang về từ nước ngoài, chuyên môn phụ trách nghiệp vụ đầu tư của hắn ta, là thủ hạ Trương Hách thập phần tín nhiệm. Bởi vì nhìn thấy gã nên lúc bị ghi âm giọng nói, Trọng Nham mới ám chỉ chuyện này có liên quan với Trương Hách.
Trọng Nham bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt: “Mấy người hẳn là được thuê làm đi? Người nọ cho mấy người cái gì? Tiền mặt?”
Gã không nói.
“Vô luận hắn ta cho mấy người bao nhiêu tiền, cũng không đáng nhắc tới so với đống đồ cổ đó.” Trọng Nham cười cười: “Không biết đại ca có thể quyết định không? Nếu lời tôi nói hữu ích, có thể đối xử khoan hồng chút không?”
“Còn phải xem lời mày nói có ích lợi gì không đã.” Nam nhân hờ hững nhìn cậu: “Mày vừa nhắc tới đồ cổ? cái đó không dễ ra tay, anh em bọn tao lại không hiểu cái này, thiệt già cũng nhìn không ra, nếu là giả không phải là phí công sao?”
Trọng Nham hỏi lại: “Nếu là hàng giả, người thuê mấy chú sẽ làm lớn chuyện như vậy sao? Đồng thời giết chết bốn đứa con Lý gia, ngay cả một cái đường lui cũng không chừa lại cho mình, hắn ta hẳn biết rõ làm như vậy sẽ chọc giận Lý gia thế nào, nói không chừng hắn ta còn có ý định đẩy mấy chú ra làm người chịu tội thay, còn hắn ta ôm đống đồ cổ vô giá đó tiêu dao khoái hoạt…”
Vương Tập đứng ở ngoài cửa khẽ ho khan một tiếng.
Nam nhân hơi nhướn mày một chút, lại hạ xuống: “Đừng có ở trong này châm ngòi ly gián, mày rốt cuộc có biết rõ chuyện Lý gia hay không? Không phải đang đùa giỡn ông đây đấy chứ?”
“Không nói trước, chỉ riêng bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ đã là tuyệt phẩm trong đống đồ cổ đó, định giá lên tới hàng trăm triệu nguyên.” Trọng Nham nhìn lướt qua Vương Tập, quả nhiên thấy sắc mặt gã khẽ thay đổi, đôi mắt âm trầm hung tợn nhìn chằm chằm Trọng Nham, giống như hận không thể xông lên cắn cậu một miếng.
“Đáng giá vậy sao?” nam nhân phả khói thuốc, ánh mắt hơi nheo lại.
“Đương nhiên rồi.” Trọng Nham tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Kỳ thật muốn tiêu thụ đồ cổ cũng dễ thôi. Chỉ cần lặng lẽ đưa đi bán đấu giá, hiện tại thị trường buôn bán đồ cổ cạnh tranh rất lợi hại, các nhà bán đấu giá cũng cạnh tranh làm ăn gay gắt, ai cũng muốn chiếm cho mình một món hời. Hơn nữa, nếu làm như vậy thì khi đồ vật được bán ra sẽ không hỏi được nguồn gốc, đó là quy củ…”
Vương Tập ở ngoài cửa lại ho khan một tiếng.
Tầm mắt Trọng Nham nhanh chóng quét một vòng trên mặt tên bắt cóc, thấy đáy mắt gã toát ra vẻ không vui, cảm thấy thực vừa lòng, tay phải để sau lưng khẽ ra hiệu với Lý Duyên Lân và Lý Ngạn Thanh ở góc phòng.
Lý Duyên Lân và Lý Ngạn Thanh khó khó nhọc nhọc đứng lên, tiếp tục sắm vai quý công tử yếu ớt: “Đi vệ sinh.”
Tầm mắt nam nhân quét một vòng trên người cả hai: “Từng đứa đi một.”
Lý Duyên Lân vẻ mặt vừa khuất nhục vừa ẩn nhẫn: “Trặc chân, không đi được.”
Nam nhân lại nhìn nhìn cả hai.
Lý Ngạn Thanh đỡ cánh tay Lý Duyên Lân, khẩn trương tới phát run.
Trọng Nham thản nhiên cười cười: “Để bọn họ đi ra ngoài càng tốt, bọn họ đều ở trong nhà chính Lý gia, nếu nghe thấy tôi tiết lộ với người ngoài Lý gia có bao nhiêu bảo vật, nói không chừng còn hận chết tôi ấy chứ.”
Nam nhân do dự một chút, quay người vứt cho tên đồng bọn ở bên cạnh Vương Tập một ánh mắt ra hiệu: “Theo dõi cẩn thận.”
Trọng Nham trong lòng khẽ thở phào, ngay sau đó lại tập trung tinh thần. Bên ngoài miệng nói hươu nói vượn, cố gắng giữ chân cái tên lão đại này ở đây, trong đầu lại chạy tới trên người Lý Ngạn Thanh.
Hết
“Trước mặt cậu, hướng 2 giờ, sáu trăm mét.”
Tần Đông Nhạc quay lại ra hiệu với mấy người sau lưng, mấy đại hán giống như cú đêm vô thanh vô tức lánh mình ẩn vào trong bóng tối mù mờ lúc rạng sáng.
Nơi này là một khu đất hoang gồ ghề rộng lớn, xa gần có những ao nước lớn nhỏ không đồng nhất, Tần Đông Nhạc nhất thời không dám chắc chắn đây là ao hồ bỏ hoang hay là vẫn có người thuê để nuôi cá. Hoặc có lẽ do thời gian còn sớm mà tầm nhìn phóng ra xa cũng không hề thấy bất cứ một ai đi lại.
Trên mặt đất, đoàn người nhanh chóng di chuyển như những bóng ma, sau khi vượt qua sườn núi toàn rác rưởi hư hư thực thực, chỉ nhìn thấy hai hồ nước liền nhau, ở giữa bờ ruộng có một tòa nhà thấp đơn độc đứng vững, giờ khắc này, chỉ có ánh đèn từ khe hở chiếc cửa sổ chiếu ra.
Tần Đông Nhạc ra hiệu cho cả đội dừng lại, phái mấy người trinh sát tới gần tìm hiểu. Mất phút đồng hồ sau mang về tin tức: trong ngoài có hai gian phòng, một gian có bốn người, một gian 2 người, đều là nam nhân, thân phận không rõ.
Tần Đông Nhạc liền chia mọi người thành ba đội nhỏ, một đội bao vây bên ngoài, hai đội còn lại chia nhau bọc hai bên sườn căn nhà. Tần Đông Nhạc tự mình dẫn theo ba người lính đi thẳng vào cửa chính. Điều khiến anh cảm thấy may mắn chính là những người mà Bạch tướng quân cho mượn đều là những binh lính đã từng được anh huấn luyện trước đây, phối hợp hành động với nhau không cần phải nói, vô cùng ăn ý.
Lẻn tới phụ cận, nghe thấy trong phòng có tiếng nam nhân lải nhải cằn nhằn, Tần Đông Nhạc nhấc chân đá văng cánh cửa….
******************
Trọng Nham lại một lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy vào trong. Lúc này, cậu coi như đã có kinh nghiệm, dưới chân lảo đảo một chút liền đứng vững thân thể. Sau khi cánh cửa phòng phía sau đóng sầm lại, trên mặt nhất thời lộ ra nét vui mừng, ba bước thành hai chạy tới góc tường, đè thấp thanh âm thì thầm với hai người cùng cảnh ngộ: “Tôi có biện pháp!”
Lý Ngạn Thanh thần sắc do dự nhìn cậu, Lý Duyên Lân hai mắt sáng ngời: “biện pháp gì?”
Trọng Nham nhìn anh ta, lại dừng tầm mắt trên mặt Lý Ngạn Thanh. Lý Ngạn Thanh bả vai co rúm lại, không hiểu sao bỗng sinh ra một loại dự cảm bất hảo, chợt nghe Trọng Nham nói tiếp: “Tôi phát hiện trong WC nam có một cửa sổ thông khí, cách mặt đất khoảng một mét sáu, tôi đã thử rồi, có thể miễn cưỡng cho được nửa người qua, tạng người anh so với tôi to hơn chút, cũng không được.” Cậu chỉ Lý Duyên Lân một chút, lại nhìn sang Lý Ngạn Thanh, có chút hâm mộ nói: “Chỉ có mày, thân thể trẻ con chưa phát dục là có thể chui qua.”
Lý Ngạn Thanh lộ ra thần sắc kinh hoảng: “Vì sao lại là tôi?!”
Trọng Nham: “…”
Lý Duyên Lân biết Lý Ngạn Thanh vừa yếu đuối lại nhát gan, lúc này chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành nó: “Bọn bắt cóc này có súng, có cơ hội chạy trốn, em không trốn chẳng lẽ ở lại chờ bị giết sao? Em nên biết rằng, em tuổi còn nhỏ, bọn chúng muốn uy hiếp anh hay Trọng Nham để giết gà dọa khỉ, khẳng định sẽ ra tay với em trước.”
Lý Ngạn Thanh sợ ngây người. nó dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp 2, vừa mới được đón về Lý gia có mấy tháng, nói tới tình cảm với người Lý gia tự nhiên không sánh bằng Lý Duyên Lân, huống chi người ta còn có Trình gia – danh môn hiểu hách là nhà ngoại chống lưng. Trọng Nham tuy rằng không thân thiết gì với Lý gia, nhưng anh ta có công ty riêng của mình, có tiền, bọn bắt cóc nói không chừng sẽ giữ anh ta lại để lấy tiền chuộc. Như vậy so ra, với tình cảnh của nó mà nói, ở lại thật sự không phải là ý hay.
“Nghe tao nói này…” Trọng Nham đánh gãy hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ: “Mày từ chỗ này chạy đi, tận lực chạy tới chỗ có nhiều người, tìm mọi cách liên hệ với cảnh sát — điện thoại công cộng ven đường có thể gọi trực tiếp tới số 110, không cần tiền, mày biết không?”
Lý Ngạn Thanh cứng cổ không phục mà trừng trừng nhìn Trọng Nham, trong lòng lại lẳng lặng nhớ kỹ điều này. Nó mới không để cho bọn họ biết nó không biết những điều này đâu.
Trọng Nham nhìn Lý Duyên Lân tỏ rõ không thể nào tin tưởng được cái thằng nhãi con yểu điệu này, miễn cưỡng kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng liền đổ thêm dầu vào lửa: “Bọn chúng tân tân khổ khổ bắt cóc được ba người chúng ta, kết quả để xổng mất một đứa, hai người còn lại chắc chắn sẽ bị đánh chết. Lý Ngạn Thanh, nếu mày thật sự không dám đi, vậy để tao đi cho. Vừa rồi tao chỉ thử nửa người, lát nữa thử lại, nói không chừng có thể chui được cả người qua… yên tâm đi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ tao ra được bên ngoài rồi sẽ nghĩ biện pháp gọi người tới cứu hai người.”
Lý Ngạn Thanh nghe thấy hai chữ “bị đánh” nhất thời sau lưng cứng đờ: “Tôi đi!”
Lý Duyên Lân vội vàng cúi đầu, che dấu nụ cười cong cong nơi khóe môi.
Trọng Nham nhất thời vừa lòng: “Được, cứ thế đi, lát nữa Lý Duyên Lân giả bộ bị trặc chân, muốn Lý Ngạn Thanh đỡ tới wc, chờ hai người đi vào, thằng canh giữ sẽ không ở cạnh ngửi thối — vừa rồi tôi đã thử rồi, gã đạp tôi một cước, sau đó ra ngoài cửa chờ. Cửa nhà vệ sinh khép hờ nhưng gã sẽ không nhìn lén qua khe cửa, cho nên động tác của hai người nhất định phải nhanh, nhẹ, không được kinh động tới gã.”
Trọng Nham nhìn hai gương mặt đầy căng thẳng trước mắt, cảm thấy chính mình cũng bị bọn họ lây nhiễm cảm xúc, adrenaline (hoocmon có tác dụng trên dây thần kinh cảm giác) cũng bắt đầu đại lượng phân bố: “Cái cửa sổ kia tôi đã đẩy rộng ra, anh đỡ Lý Ngạn Thanh từ từ chui qua cái cửa, bờ tường bên ngoài khá gồ ghề, cẩn thận một chút là có thể bám vào trèo xuống được.” Trọng Nham nói tới đây, trong lòng cũng thoáng khẩn trương, cái thằng nhãi Lý Ngạn Thanh không thích rèn luyện thân thể này, có thể thuận lợi trốn đi được hay không thật sự khó nói, vì thế cậu săn sóc mà bổ sung thêm một câu: “Dưới cửa sổ đều là đất cát, dù có té xuống cũng không sao, đừng sợ, sẽ không đau.”
Lý Ngạn Thanh ừng ực nuốt một ngụm nước miếng.
“Lý Duyên Lân, anh ở trong nhà vệ sinh cố kéo dài thời gian một chút, tranh thủ để cho nó chạy xa khỏi tầm mắt.” Trọng Nham nhớ lại hình ảnh vừa rồi mình ghé vào cửa sổ nhìn ra: quanh nơi này đều là đất hoang, xa hơn một chút là những mô đất gồ ghề, còn có rừng cây, không biết Lý Ngạn Thanh có thể chạy được bao xa. Trọng Nham thở dài, quyết định không cần suy xét vấn đề khó nhằn này nữa: “Còn tôi sẽ nghĩ biện pháp thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng cũng không kéo dài được lâu đâu. Lý Ngạn Thanh, mấy anh em đều nhờ hết vào mày đấy.”
Lý Ngạn Thanh rốt cuộc cũng là một nam hài tử, bị hai thanh niên lớn tuổi hơn nó dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn vào, trái tim nó cũng bắt đầu thình thịch kinh hoảng đập dồn dập.
“Tốt nhất nên hành động vào lúc chạng vạng.” Trọng Nham nói: “Trời tối sẽ dễ dàng che dấu.” Lý Ngạn Thanh phỏng chừng sẽ không chạy được nhanh, ban ngày ban mặt mà chạy đi, nói không chừng còn chưa ra khỏi khu đất này đã bị bọn chúng tóm trở lại. Nhưng trời tối cũng là một vấn đề lớn, khắp nơi đều tối om, vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé này khả năng không có một chút kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn nào, tình hình thế nào rất khó nói. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa. Dù sao cửa sổ bé như vậy, cậu hay Lý Duyên Lân trừ phi chặt nửa người đi nếu không không thể chui ra được, còn về biện pháp khác… trong tay bọn bắt cóc có súng, trông coi lại nghiêm ngặt, Trọng Nham thật sự không dám manh động.
Huynh đệ ba người ánh mắt trông mong mà nhìn ra cửa sổ nhỏ, hận không thể làm cho ánh sáng bên ngoài mau mau bị dập tắt. Ban ngày rốt cuộc đi qua, hoàng hôn buông xuống, Trọng Nham lần đầu tiên trong đời chủ động giang tay ôm lấy hai người anh em cùng cha khác mẹ của mình.
“Không phải luôn nói tà không thể thắng chính đó sao.” Trọng Nham xiết chặt vòng tay: “Ông trời nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.”
Hai mắt Lý Ngạn Thanh nhất thời đỏ ửng.
Đôi mắt Lý Duyên Lân cũng hơi đỏ lên.
“Được rồi, giữ vững tinh thần.” Trọng Nham buông hai người bọn họ ra, đi tới đá rầm rầm lên cánh cửa phòng, tên thủ vệ canh giữ bên ngoài không chút kiên nhẫn quát ầm lên: “Chuyện gì?!”
“Có thể gọi lão đại của mày tới không?” Trọng Nham gân cổ họng đáp lại: “Tôi biết mấy người muốn cái gì, tôi biết nội tình. Có thể nói chuyện không?”
Bên ngoài vang lên mấy tiếng thì thào nho nhỏ, sau một lát, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa phòng khẽ mở ra, một nam nhân gương mặt sứt sẹo xuất hiện. Chính là cái gã đã xách cậu từ trong thùng hàng ra. Trọng Nham cao thấp đánh giá gã, trong lòng có chút hoài nghi gã đã từng tham gia quân ngũ. Bởi vì gã thường toát ra loại khí tức sắc lạnh như dao, có chút giống với khí tức của Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền.
Tầm mắt gã quét một vòng trên ba người, chuẩn xác dừng lại trên mặt Trọng Nham: “Mày gọi?”
Trọng Nham rất nghiêm túc nhìn gã: “Mấy chú đã liên lạc với Lý gia rồi? Muốn cái gì? Tiền mặt? hay là…” cậu muốn xác minh phỏng đoán mơ hồ trong lòng mình, lưu ý nhìn biểu tình nam nhân nói: “Hay là đồ cổ?”
Đuôi lông mày của gã khẽ động.
Trọng Nham mỉm cười: “Xem ra là đồ cổ.”
Gã ngưng thần nhìn cậu, ánh mắt tối sầm không rõ: “Mày biết cái gì?”
Trọng Nham hỏi lại gã: “Cái người thuê mấy chú có nói gì về đống đồ cổ đó không? Món nào đáng giá? Giá trị bao nhiêu?”
Gã cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc: “Đem những gì mày biết nói nghe chút.”
Trọng Nham mờ mịt nhìn lướt qua gã nam nhân không nói một lời đứng khuất ở trong bóng tối phía sau gã. Canh giữ ba người bọn họ thực chất vẫn luôn là hai người, chính là nam nhân từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào, và người luôn đứng khuất trong bóng tối, tựa hồ cố ý ẩn đi cảm giác tồn tại của bản thân. Nếu không phải kiếp trước đã từng gặp gã, nói không chừng Trọng Nham sẽ xem nhẹ sự hiện hữu của gã, mà dồn lực chú ý vào người có cảm giác tồn tại cường đại — tỷ như tên bắt cóc đã từng tham gia quân ngũ này.
Cậu và nam nhân mặt mày tối tăm kia tuy rằng mới gặp, nhưng đời trước cậu đã từng thấy gã chạy loanh quanh bên người Trương Hách. Trọng Nham còn biết gã tên Vương Tập, là trợ lý đặc biệt Trương Hách mang về từ nước ngoài, chuyên môn phụ trách nghiệp vụ đầu tư của hắn ta, là thủ hạ Trương Hách thập phần tín nhiệm. Bởi vì nhìn thấy gã nên lúc bị ghi âm giọng nói, Trọng Nham mới ám chỉ chuyện này có liên quan với Trương Hách.
Trọng Nham bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt: “Mấy người hẳn là được thuê làm đi? Người nọ cho mấy người cái gì? Tiền mặt?”
Gã không nói.
“Vô luận hắn ta cho mấy người bao nhiêu tiền, cũng không đáng nhắc tới so với đống đồ cổ đó.” Trọng Nham cười cười: “Không biết đại ca có thể quyết định không? Nếu lời tôi nói hữu ích, có thể đối xử khoan hồng chút không?”
“Còn phải xem lời mày nói có ích lợi gì không đã.” Nam nhân hờ hững nhìn cậu: “Mày vừa nhắc tới đồ cổ? cái đó không dễ ra tay, anh em bọn tao lại không hiểu cái này, thiệt già cũng nhìn không ra, nếu là giả không phải là phí công sao?”
Trọng Nham hỏi lại: “Nếu là hàng giả, người thuê mấy chú sẽ làm lớn chuyện như vậy sao? Đồng thời giết chết bốn đứa con Lý gia, ngay cả một cái đường lui cũng không chừa lại cho mình, hắn ta hẳn biết rõ làm như vậy sẽ chọc giận Lý gia thế nào, nói không chừng hắn ta còn có ý định đẩy mấy chú ra làm người chịu tội thay, còn hắn ta ôm đống đồ cổ vô giá đó tiêu dao khoái hoạt…”
Vương Tập đứng ở ngoài cửa khẽ ho khan một tiếng.
Nam nhân hơi nhướn mày một chút, lại hạ xuống: “Đừng có ở trong này châm ngòi ly gián, mày rốt cuộc có biết rõ chuyện Lý gia hay không? Không phải đang đùa giỡn ông đây đấy chứ?”
“Không nói trước, chỉ riêng bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ đã là tuyệt phẩm trong đống đồ cổ đó, định giá lên tới hàng trăm triệu nguyên.” Trọng Nham nhìn lướt qua Vương Tập, quả nhiên thấy sắc mặt gã khẽ thay đổi, đôi mắt âm trầm hung tợn nhìn chằm chằm Trọng Nham, giống như hận không thể xông lên cắn cậu một miếng.
“Đáng giá vậy sao?” nam nhân phả khói thuốc, ánh mắt hơi nheo lại.
“Đương nhiên rồi.” Trọng Nham tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Kỳ thật muốn tiêu thụ đồ cổ cũng dễ thôi. Chỉ cần lặng lẽ đưa đi bán đấu giá, hiện tại thị trường buôn bán đồ cổ cạnh tranh rất lợi hại, các nhà bán đấu giá cũng cạnh tranh làm ăn gay gắt, ai cũng muốn chiếm cho mình một món hời. Hơn nữa, nếu làm như vậy thì khi đồ vật được bán ra sẽ không hỏi được nguồn gốc, đó là quy củ…”
Vương Tập ở ngoài cửa lại ho khan một tiếng.
Tầm mắt Trọng Nham nhanh chóng quét một vòng trên mặt tên bắt cóc, thấy đáy mắt gã toát ra vẻ không vui, cảm thấy thực vừa lòng, tay phải để sau lưng khẽ ra hiệu với Lý Duyên Lân và Lý Ngạn Thanh ở góc phòng.
Lý Duyên Lân và Lý Ngạn Thanh khó khó nhọc nhọc đứng lên, tiếp tục sắm vai quý công tử yếu ớt: “Đi vệ sinh.”
Tầm mắt nam nhân quét một vòng trên người cả hai: “Từng đứa đi một.”
Lý Duyên Lân vẻ mặt vừa khuất nhục vừa ẩn nhẫn: “Trặc chân, không đi được.”
Nam nhân lại nhìn nhìn cả hai.
Lý Ngạn Thanh đỡ cánh tay Lý Duyên Lân, khẩn trương tới phát run.
Trọng Nham thản nhiên cười cười: “Để bọn họ đi ra ngoài càng tốt, bọn họ đều ở trong nhà chính Lý gia, nếu nghe thấy tôi tiết lộ với người ngoài Lý gia có bao nhiêu bảo vật, nói không chừng còn hận chết tôi ấy chứ.”
Nam nhân do dự một chút, quay người vứt cho tên đồng bọn ở bên cạnh Vương Tập một ánh mắt ra hiệu: “Theo dõi cẩn thận.”
Trọng Nham trong lòng khẽ thở phào, ngay sau đó lại tập trung tinh thần. Bên ngoài miệng nói hươu nói vượn, cố gắng giữ chân cái tên lão đại này ở đây, trong đầu lại chạy tới trên người Lý Ngạn Thanh.
Hết
/93
|