Trương Hách mệt mỏi tựa vào ghế sa lông thất thần. Những chuyện xảy ra gần đây đã vượt quá dự đoán lúc trước của hắn, điều này khiến hắn có cảm giác vô cùng bất an.
Lý Ngạn Thanh thoạt nhìn nhu thuận nghe lời bắt đầu bộc lộ tính tình thiếu gia kiêu ngạo, càng ngày càng bướng bỉnh, trước kia chỉ cần có lệnh sẽ ngoan ngoãn đi làm việc, hiện tại tận tình khuyên bảo cũng không còn tác dụng. Loại biến hóa này rất có thể là do chịu ảnh hưởng từ Lý gia, đương nhiên, sống trong hoàn cảnh như vậy, bất cứ ai cũng sẽ thay đổi, lần nữa cân nhắc kỹ lại vị trí của mình, tính toán chi li giữa được và mất đối với bản thân và Lý gia, thậm chí những nhận thức vốn có về xã hội cũng sẽ bị đánh vỡ, Lý Ngạn Thanh tất nhiên sẽ ở trong đống phế tích đó kiến thiết cho mình một dàn giáo hoàn toán mới. Trương Hách vốn tràn ngập khao khát đối với quá trình này, hiện giờ chỉ còn cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Hắn lúc trước đã đề cập với Trương Minh Nghiên, không nên để Lý Ngạn Thanh vào nhà chính Lý gia quá sớm, đáng tiếc nữ nhân ngu ngốc kia trong mắt chỉ có Lý Thừa Vận cái gì cũng không để ý.
Tiếc cho một mầm cây tốt.
Trương Hách lắc lắc ly rượu trong tay, lại nghĩ tới một nam hài khác đồng dạng chảy cùng nửa huyết mạch với Lý Ngạn Thanh, Trọng Nham. Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp lại mang chút vô lại, Trương Hách bất giác dậy lên chút tinh thần. Hắn từng cần thận quan sát cậu nhóc, hắn phát hiện Trọng Nham có đôi khí tương đối… tương đối tối tăm, đúng, chính xác là tối tăm. Cả người tản mác ra một loại khí tức già dặn không tương xứng với tuổi, giống như cậu ta không dậy nổi hứng thú với bất cứ chuyện gì trên thế gian. Thú vị nhất chính là khi bên cạnh cậu ta có bạn bè ví dụ như nhóm cổ đông, thậm chí chỉ là nhân viên trong cửa hàng chạy tới mời cậu ta uống trà sữa, cậu ta lại có dáng vẻ hoàn toàn bất đồng. Biểu tình sẽ trở nên hoạt bát hơn, ngẫu nhiên sẽ lộ ra tươi cười, nhìn qua tương đối giống một học sinh phổ thông trung học.
Cộng thêm cậu ta thực sự thông minh, Trương Hách đã tìm người điều tra chuyện Trọng Nham đầu tư tương lai, khi biết thực hư đến hắn cũng cảm thấy vô cùng bội phục. Ánh mắc sắc bén, tính cách quyết đoán, thu phóng dứt khoát không dây dưa dài dòng. Nếu đổi chỗ cậu ta cho Lý Ngạn Thanh có phải tốt hơn biết bao nhiêu, một học trò thông minh như vậy, dạy – dỗ đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Trương Hách thực tiếc hận thở dài: “Đáng tiếc, quá thông minh lại không dễ lừa.” hắn nhìn hai chậu lan hồ điệp ở trước mặt, trong lòng ức chế không được mà sinh ra một cảm giác thất bại nặng nề.
Trương Hàng đang ngủ gà ngủ gật ở sô pha đối diện bị thanh âm tự lẩm bẩm của hắn kinh động, mơ mơ màng màng nhìn hắn: “Hả?”
“Không có việc gì.” Trương Hách mất hứng nhìn gã: “Cậu tới đây chỉ để ngủ à?”
Trương Hàng lung tung lau mặt, bất mãn lầu bầu: “Không phải anh gọi tôi tới sao? Đúng rồi, hai ngày nay anh bận rộn cái gì vậy? tôi gọi điện mãi không thấy anh.”
“Không có gì.” Trương Hách hàm hồ: “Trong nhà máy xảy ra chút chuyện.”
Trương Hàng cầm chén nước uống hai hớp, thoáng dậy tinh thần hơn chút: “Đúng rồi, anh đã nghe Ba Mươi Sáu Quận báo danh hai gốc Mặc Lan chưa?”
Trương Hách liếc mắt nhìn gã một cái, không hé răng.
Trương Hàng hơi ngửa đầu, biểu tình thập phần hoang mang: “Tôi vẫn cảm thấy bọn họ là đang gạt người, nhưng chú hai tôi nói hai bức ảnh kia nhìn không giống ảnh ghép.” Nói xong, trong mắt lại lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa: “Ba Mươi Sáu Quận, tiểu công ty mới thành lập chưa tới một năm, cư nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, chú hai tôi phỏng chừng đã bị chọc giận thành nội thương.”
Trương Hách ở trong lòng thầm mắng gã một câu “ngu xuẩn”, sự tình đã tới nước này, gã còn có suy nghĩ đứng nhìn người nhà bị chê cười. Quả thực chính là đồng đội heo!
“Cậu đừng quên chỗ đứng của mình.” Trương Hách nhìn không nổi biểu tình ngu ngốc của Trương Hàng: “Chúng ta hiện tại đang trên cùng một chiếc thuyền.”
“Đừng lấy cái đó để ép tôi.” Trương Hàng nhướn mày, dáng vẻ lưu manh cười cười: “Chú hai tôi muốn Mặc Lan, muốn dùng danh vọng của Thế Kỷ để trấn áp Ba Mươi Sáu Quận; anh cùng ba tôi lại nhớ thương đống đồ cổ của Lý gia, trong chuyện này kỳ thật chả liên quan tới tôi. Nếu không phải Trọng Nham chọc tôi trước, tôi chỉ muốn tìm cơ hội đòi lại những gì đã chịu, hiện tại cũng có thể buông xuôi trực tiếp về nhà đi ngủ đấy.”
Trong lòng Trương Hách không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn hòa khí như trước: “Tài sản của ba cậu, tương lai không phải đều là của cậu sao?”
Nghe xong lời này, Trương Hàng tươi cười có vẻ chân thành hơn chút: “Đúng thế.”
“Cho nên…” Trương Hách chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta vẫn có chung lợi ích, A Hàng, chúng tôi đều bận tới sứt đầu mẻ trán còn cậu thì nhàn rỗi thảnh thơi, về sau khi chúng tôi lấy được chiến lợi phẩm, cậu là muốn chia phần hay không chia đây?”
Sắc mặt Trương Hàng hơi trầm xuống: “Anh nói lời này là có ý gì?”
“Không có gì.” Trương Hách nhàn nhạt cười: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, trả giá bao nhiêu sẽ được hồi báo bấy nhiêu. Cho dù cha cậu chịu được cậu không làm mà hưởng, nhưng cậu nghĩ chú hai cậu sẽ chấp nhận cậu bỗng nhiên vô cớ nhảy ra phân chia lợi nhuận với ông ta sao? Ông ta cũng có con trai của mình đấy.”
Trương Hàng hừ một tiếng, phẫn nộ nói: “Mấy người đang làm cái gì đều không nói cho tôi biết, tôi có thể làm gì đây?”
“Thế này đi…” Trương Hách giả bộ nghĩ nghĩ nói: “Có phải cậu có giao tình với vị Ôn Nhị gia của Lý gia?”
“Cũng bình thường.” Trương Hàng không thèm để ý nói: “Làm sao vậy?”
Trương Hách đặt ly rượu xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã: “Cậu đi thăm dò hắn ta xem, ba tháng trước hắn tới Lâm Hải trừ bỏ đón Trọng Nham lên, còn làm gì nữa không?”
Trương Hàng lộ ra biểu tình khó hiểu: “Anh hoài nghi hắn đã làm gì sao?”
Trương Hách do dự một chút: “Chủ yếu hỏi hắn ta có lấy vật gì từ chỗ Trọng Nham không, thí dụ như… lúc trước Lý Thừa Vận có tặng cho mẹ cậu ta một bộ trang sức hoặc vật kỳ niệm nào đó không?”
Trương Hách kỳ kỳ quái quái nhìn hắn, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, để tôi tìm hiểu.”
Trương Hách lại ngồi thẳng trở về, thật sâu thở phào một cái: “Tận lực đừng để hắn ta nghi ngờ.”
Trương Hàng hồ nghi nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu: “Chỉ thế thôi?”
“Đúng, chỉ thế thôi.”
“Vậy được,” Trương Hàng thống thống khoái khoái đứng lên: “Có tin tức tôi sẽ báo cho anh.”
Trương Hách ở sau lưng bổ sung thêm một câu: “Nhanh lên đấy!”
Trương Hàng đi tới cửa phòng, nhịn không được quay người lại nhấn mạnh: “Chúng ta dứt khoát nói trước đi, sau khi mọi chuyện chấm dứt, không quan tâm mấy người chia đồ cổ hay phá hủy Ba Mươi Sáu Quận, nhưng ai cũng không thể cướp người với tôi, Trọng Nham để lại cho tôi xử lý.”
Trương Hách cười cười: “Đương nhiên.”
Trương Hàng lo lắng nhìn hắn ta: “Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Trương Hách giơ ly rượu lên: “Cậu yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với đồ cổ.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Trương Hàng gật đầu, đẩy cửa phòng rời đi.
Trương Hách nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại, lười biếng tựa vào thành sô pha. Từ sau khi gặp Trọng Nham, những sai lầm trong phán đoán của hắn càng ngày càng nhiều. Trước đây hắn vẫn luôn đoán khối long bội phỉ thúy đó nằm trong tay Trương Minh Nghiên.
Thực sự đã lãng phí một thời gian dài như vậy, Trương Hách nghĩ thầm: phải đòi chút lợi tức về mới được.
Trương Hách lấy di động ra, ấn gọi số Trương Minh Nghiên: “Alo, Minh Nghiên à, gần đây em đang bận gì vậy… đúng, đúng… không sao, nó là trẻ con, tôi sao có thể so đo với nó được? Cuối tuần em có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm đi, tôi và Ngạn Thanh sẽ nói rõ với nhau… ừ, ừ, được, cứ quyết định vậy đi.”
Lý Duyên Kỳ còn chưa đi tới cửa nhà hàng đã nhìn thấy Trọng Nham ngồi ở cạnh cửa sổ đọc báo, bộ dạng cúi đầu có vẻ thập phần chăm chú. Lý Duyên Kỳ nhất thời cảm thấy bộ dạng này có chút quen mắt, Lý Thừa Vận cũng có thói quen đọc báo trên bàn ăn, thói quen này đã bị lão gia tử răn dạy rất nhiều lần, đáng tiếc ông ấy vẫn không thể sửa. Sau đó Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân đều trưởng thành, Lý lão gia tử cũng không răn dạy Lý Thừa Vận trước mặt anh em bọn họ nữa, mà cái tật xấu này của Lý Thừa Vận cứ như vậy kéo dài từ năm này qua năm khác. Hiện giờ thấy Trọng Nham cũng bộ dáng chúi đầu đọc như vậy, Lý Duyên Kỳ cảm thấy mình đang nhìn thấy phiên bản hồi trẻ của Lý Thừa Vận.
Lý Duyên Kỳ đi vào trong, ngồi xuống đối diện Trọng Nham.
Trọng Nham ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên gật đầu: “Đến rồi?” nói xong liền gấp tờ báo lại để sang một bên. Lý Duyên Kỳ liếc qua tiêu đề thấy dòng chữ 「 Thời báo tài chính và kinh tế 」 Trọng Nham đang đọc một bài báo phân tích về ngành dịch vụ xuất nhập khẩu.
Lý Duyên Kỳ cười nói: “Ba cũng thích đọc báo trên bàn cơm, em và ông ấy rất giống nhau.”
Kỳ thật giống hay không, trong lòng Trọng Nham rõ nhất. Lý Thừa Vận hơn 40 tuổi hàng năm đều kiên trì tập thể dục, bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn qua vẫn là hình tượng đại thúc trung niên đẹp trai phong độ trầm tĩnh. Mà khi cậu hơn ba mươi tuổi ở kiếp trước, khuôn mặt nghiêm lãnh, nói năng thận trọng, vết nhăn giữa hai chân mày còn sâu hơn Lý Thừa Vận, khi làm việc thì y hệt một cỗ máy đã được lên dây cót, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều e sợ vị đại Boss là cậu.
Trọng Nham đẩy menu tới trước mặt Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Kỳ tùy tiện gọi hai món, đóng menu đưa trả lại cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt ôn hòa nhìn Trọng Nham: “Gọi anh ra, không phải chỉ để cùng ăn một bữa cơm đấy chứ?”
“Ừ, là có chuyện muốn tìm anh.” Trọng Nham gật đầu: “Lý Ngạn Thanh vẫn ở trong nhà chính?”
“Em hỏi nó?” Lý Duyên Kỳ biểu tình có chút ngoài ý muốn: “Nó hiện tại đang ở nhà mẹ nó.”
Trọng Nham nhíu nhíu mày, cậu nhớ rõ đêm trừ tịch, dì giúp việc còn nhắc cậu nói Lý Ngạn Thanh đón năm mới ở nhà chính, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?
“Tôi muốn hỏi anh một chút, có thể đón Lý Ngạn Thanh về nhà chính một thời gian không? Tốt nhất là ra vào đều có người đi theo.”
Lý Duyên Kỳ hỏi lại: “Chuyện này em tìm ba nói không phải dễ hơn sao?”
“Loại chuyện nhỏ này, anh gật đầu là xong rồi, cần gì phải ầm ĩ trước mặt ông ta?”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười: “Anh xác thực có thể làm được. Anh nghĩ ông nội cũng sẽ vui lòng khi thấy anh làm vậy. Nhưng mà, em có thể nói cho anh biết, làm vậy có ích lợi gì không?”
“Hiện tại chưa có chứng cứ xác thực.” Trọng Nham nghĩ nghĩ nói thêm: “Nhưng tôi có thể khẳng định, có người muốn lợi dụng đồng trang lứa chúng ta để đối phó Lý gia. Lý Ngạn Thanh ở bên ngoài, dễ dàng cho bọn họ có cơ hội xuống tay.”
Lý Duyên Kỳ nhìn cậu, như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của Trọng Nham. Chờ tới khi nhân viên phục vụ mang đồ lên ăn rời đi, anh mới thấp giọng mang theo chút ngạc nhiên hỏi lại: “Sao anh cảm thấy, em không có tình cảm gì với Lý gia mà?”
“Là không có tình cảm.” Trọng Nham thản nhiên thừa nhận: “Tôi không thích nhà các người. Huống chi vẫn là do các người vô duyên vô cớ cuốn tôi vào đống phiền toái này. Nhưng người ta cũng đã tìm tới cửa, tôi không thể mặc kệ để người ta khi dễ mình được.”
Lý Duyên Kỳ nói: “Nếu đã vậy, em cũng chuyển về nhà chính ở đi.”
“Không cần.” Trọng Nham dứt khoát từ chối: “Tôi không ngu như Lý Ngạn Thanh.”
Lý Duyên Kỳ bật cười, anh có thể hiểu được vì sao mỗi lần Lý Thừa Vận đều bị nhóc con này chọc tức sôi gan, kết quả dù có việc hay không có việc vẫn vui lòng chạy tới cửa tìm ngược. Nhóc con này giống như một con báo con chưa thuần dã, thường thường vươn móng vuốt ra cào người, nhưng cho dù như vậy, vẫn là một con báo con thực đáng yêu.
Trọng Nham bất mãn nhìn anh trai: “Tôi nói thật, thằng nhóc Lý Ngạn Thanh một chút xíu bản lĩnh cũng không có, còn tự đánh giá cao bản thân, lại chỉ biết học theo mấy chiêu làm nũng đỏng đảnh vớ vẩn của bà mẹ. Nếu là tôi, tôi tìm nó cũng xuống tay.”
Biểu tình Lý Duyên Kỳ cứng lại một chút, lại có chút cười không nổi. Anh chợt nhớ tới đống ảnh chụp hai anh em bọn anh thình lình xuất hiện trong tay Lý lão gia tử, lại nhớ việc bảo bối của anh vì Lý Ngạn Thanh mà ngã xuống cầu thang rồi Lý Duyên Lân lại vì thằng nhóc kia mà bị ăn một cái bạt tai, sau đó phải đi tha hương. Những chuyện này nếu nói không có liên quan, anh nhất định không tin.
“Anh có thể cho người nhìn nó.” Lý Duyên Kỳ gật đầu: “Nhưng mà, có chuyện gì em cứ liên lạc với anh.”
Trọng Nham dùng đũa gạt xương cá, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Này không thành vấn đề. Mà tốt nhất đừng để Lý Nam Lý Bắc làm việc chung với nhau, hai người bọn họ chỉ giỏi cản trở nhau.”
Lý Duyên Kỳ nhớ tới trước đây từng phái hai người này đi theo bảo vệ Trọng Nham, bất giác có chút buồn cười: “Ừ, anh nhớ rồi.” tạm dừng một chút, nói tiếp: “Em có việc liền tìm anh, anh thật cao hứng.”
Trọng Nham nhìn anh, cảm thấy nếu không bày mưu tính kế đấu nhau với Lý Duyên Kỳ… coi bộ cũng không tệ lắm.
Hết
Lý Ngạn Thanh thoạt nhìn nhu thuận nghe lời bắt đầu bộc lộ tính tình thiếu gia kiêu ngạo, càng ngày càng bướng bỉnh, trước kia chỉ cần có lệnh sẽ ngoan ngoãn đi làm việc, hiện tại tận tình khuyên bảo cũng không còn tác dụng. Loại biến hóa này rất có thể là do chịu ảnh hưởng từ Lý gia, đương nhiên, sống trong hoàn cảnh như vậy, bất cứ ai cũng sẽ thay đổi, lần nữa cân nhắc kỹ lại vị trí của mình, tính toán chi li giữa được và mất đối với bản thân và Lý gia, thậm chí những nhận thức vốn có về xã hội cũng sẽ bị đánh vỡ, Lý Ngạn Thanh tất nhiên sẽ ở trong đống phế tích đó kiến thiết cho mình một dàn giáo hoàn toán mới. Trương Hách vốn tràn ngập khao khát đối với quá trình này, hiện giờ chỉ còn cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Hắn lúc trước đã đề cập với Trương Minh Nghiên, không nên để Lý Ngạn Thanh vào nhà chính Lý gia quá sớm, đáng tiếc nữ nhân ngu ngốc kia trong mắt chỉ có Lý Thừa Vận cái gì cũng không để ý.
Tiếc cho một mầm cây tốt.
Trương Hách lắc lắc ly rượu trong tay, lại nghĩ tới một nam hài khác đồng dạng chảy cùng nửa huyết mạch với Lý Ngạn Thanh, Trọng Nham. Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp lại mang chút vô lại, Trương Hách bất giác dậy lên chút tinh thần. Hắn từng cần thận quan sát cậu nhóc, hắn phát hiện Trọng Nham có đôi khí tương đối… tương đối tối tăm, đúng, chính xác là tối tăm. Cả người tản mác ra một loại khí tức già dặn không tương xứng với tuổi, giống như cậu ta không dậy nổi hứng thú với bất cứ chuyện gì trên thế gian. Thú vị nhất chính là khi bên cạnh cậu ta có bạn bè ví dụ như nhóm cổ đông, thậm chí chỉ là nhân viên trong cửa hàng chạy tới mời cậu ta uống trà sữa, cậu ta lại có dáng vẻ hoàn toàn bất đồng. Biểu tình sẽ trở nên hoạt bát hơn, ngẫu nhiên sẽ lộ ra tươi cười, nhìn qua tương đối giống một học sinh phổ thông trung học.
Cộng thêm cậu ta thực sự thông minh, Trương Hách đã tìm người điều tra chuyện Trọng Nham đầu tư tương lai, khi biết thực hư đến hắn cũng cảm thấy vô cùng bội phục. Ánh mắc sắc bén, tính cách quyết đoán, thu phóng dứt khoát không dây dưa dài dòng. Nếu đổi chỗ cậu ta cho Lý Ngạn Thanh có phải tốt hơn biết bao nhiêu, một học trò thông minh như vậy, dạy – dỗ đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Trương Hách thực tiếc hận thở dài: “Đáng tiếc, quá thông minh lại không dễ lừa.” hắn nhìn hai chậu lan hồ điệp ở trước mặt, trong lòng ức chế không được mà sinh ra một cảm giác thất bại nặng nề.
Trương Hàng đang ngủ gà ngủ gật ở sô pha đối diện bị thanh âm tự lẩm bẩm của hắn kinh động, mơ mơ màng màng nhìn hắn: “Hả?”
“Không có việc gì.” Trương Hách mất hứng nhìn gã: “Cậu tới đây chỉ để ngủ à?”
Trương Hàng lung tung lau mặt, bất mãn lầu bầu: “Không phải anh gọi tôi tới sao? Đúng rồi, hai ngày nay anh bận rộn cái gì vậy? tôi gọi điện mãi không thấy anh.”
“Không có gì.” Trương Hách hàm hồ: “Trong nhà máy xảy ra chút chuyện.”
Trương Hàng cầm chén nước uống hai hớp, thoáng dậy tinh thần hơn chút: “Đúng rồi, anh đã nghe Ba Mươi Sáu Quận báo danh hai gốc Mặc Lan chưa?”
Trương Hách liếc mắt nhìn gã một cái, không hé răng.
Trương Hàng hơi ngửa đầu, biểu tình thập phần hoang mang: “Tôi vẫn cảm thấy bọn họ là đang gạt người, nhưng chú hai tôi nói hai bức ảnh kia nhìn không giống ảnh ghép.” Nói xong, trong mắt lại lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa: “Ba Mươi Sáu Quận, tiểu công ty mới thành lập chưa tới một năm, cư nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, chú hai tôi phỏng chừng đã bị chọc giận thành nội thương.”
Trương Hách ở trong lòng thầm mắng gã một câu “ngu xuẩn”, sự tình đã tới nước này, gã còn có suy nghĩ đứng nhìn người nhà bị chê cười. Quả thực chính là đồng đội heo!
“Cậu đừng quên chỗ đứng của mình.” Trương Hách nhìn không nổi biểu tình ngu ngốc của Trương Hàng: “Chúng ta hiện tại đang trên cùng một chiếc thuyền.”
“Đừng lấy cái đó để ép tôi.” Trương Hàng nhướn mày, dáng vẻ lưu manh cười cười: “Chú hai tôi muốn Mặc Lan, muốn dùng danh vọng của Thế Kỷ để trấn áp Ba Mươi Sáu Quận; anh cùng ba tôi lại nhớ thương đống đồ cổ của Lý gia, trong chuyện này kỳ thật chả liên quan tới tôi. Nếu không phải Trọng Nham chọc tôi trước, tôi chỉ muốn tìm cơ hội đòi lại những gì đã chịu, hiện tại cũng có thể buông xuôi trực tiếp về nhà đi ngủ đấy.”
Trong lòng Trương Hách không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn hòa khí như trước: “Tài sản của ba cậu, tương lai không phải đều là của cậu sao?”
Nghe xong lời này, Trương Hàng tươi cười có vẻ chân thành hơn chút: “Đúng thế.”
“Cho nên…” Trương Hách chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta vẫn có chung lợi ích, A Hàng, chúng tôi đều bận tới sứt đầu mẻ trán còn cậu thì nhàn rỗi thảnh thơi, về sau khi chúng tôi lấy được chiến lợi phẩm, cậu là muốn chia phần hay không chia đây?”
Sắc mặt Trương Hàng hơi trầm xuống: “Anh nói lời này là có ý gì?”
“Không có gì.” Trương Hách nhàn nhạt cười: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, trả giá bao nhiêu sẽ được hồi báo bấy nhiêu. Cho dù cha cậu chịu được cậu không làm mà hưởng, nhưng cậu nghĩ chú hai cậu sẽ chấp nhận cậu bỗng nhiên vô cớ nhảy ra phân chia lợi nhuận với ông ta sao? Ông ta cũng có con trai của mình đấy.”
Trương Hàng hừ một tiếng, phẫn nộ nói: “Mấy người đang làm cái gì đều không nói cho tôi biết, tôi có thể làm gì đây?”
“Thế này đi…” Trương Hách giả bộ nghĩ nghĩ nói: “Có phải cậu có giao tình với vị Ôn Nhị gia của Lý gia?”
“Cũng bình thường.” Trương Hàng không thèm để ý nói: “Làm sao vậy?”
Trương Hách đặt ly rượu xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã: “Cậu đi thăm dò hắn ta xem, ba tháng trước hắn tới Lâm Hải trừ bỏ đón Trọng Nham lên, còn làm gì nữa không?”
Trương Hàng lộ ra biểu tình khó hiểu: “Anh hoài nghi hắn đã làm gì sao?”
Trương Hách do dự một chút: “Chủ yếu hỏi hắn ta có lấy vật gì từ chỗ Trọng Nham không, thí dụ như… lúc trước Lý Thừa Vận có tặng cho mẹ cậu ta một bộ trang sức hoặc vật kỳ niệm nào đó không?”
Trương Hách kỳ kỳ quái quái nhìn hắn, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, để tôi tìm hiểu.”
Trương Hách lại ngồi thẳng trở về, thật sâu thở phào một cái: “Tận lực đừng để hắn ta nghi ngờ.”
Trương Hàng hồ nghi nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu: “Chỉ thế thôi?”
“Đúng, chỉ thế thôi.”
“Vậy được,” Trương Hàng thống thống khoái khoái đứng lên: “Có tin tức tôi sẽ báo cho anh.”
Trương Hách ở sau lưng bổ sung thêm một câu: “Nhanh lên đấy!”
Trương Hàng đi tới cửa phòng, nhịn không được quay người lại nhấn mạnh: “Chúng ta dứt khoát nói trước đi, sau khi mọi chuyện chấm dứt, không quan tâm mấy người chia đồ cổ hay phá hủy Ba Mươi Sáu Quận, nhưng ai cũng không thể cướp người với tôi, Trọng Nham để lại cho tôi xử lý.”
Trương Hách cười cười: “Đương nhiên.”
Trương Hàng lo lắng nhìn hắn ta: “Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Trương Hách giơ ly rượu lên: “Cậu yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với đồ cổ.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Trương Hàng gật đầu, đẩy cửa phòng rời đi.
Trương Hách nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại, lười biếng tựa vào thành sô pha. Từ sau khi gặp Trọng Nham, những sai lầm trong phán đoán của hắn càng ngày càng nhiều. Trước đây hắn vẫn luôn đoán khối long bội phỉ thúy đó nằm trong tay Trương Minh Nghiên.
Thực sự đã lãng phí một thời gian dài như vậy, Trương Hách nghĩ thầm: phải đòi chút lợi tức về mới được.
Trương Hách lấy di động ra, ấn gọi số Trương Minh Nghiên: “Alo, Minh Nghiên à, gần đây em đang bận gì vậy… đúng, đúng… không sao, nó là trẻ con, tôi sao có thể so đo với nó được? Cuối tuần em có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm đi, tôi và Ngạn Thanh sẽ nói rõ với nhau… ừ, ừ, được, cứ quyết định vậy đi.”
Lý Duyên Kỳ còn chưa đi tới cửa nhà hàng đã nhìn thấy Trọng Nham ngồi ở cạnh cửa sổ đọc báo, bộ dạng cúi đầu có vẻ thập phần chăm chú. Lý Duyên Kỳ nhất thời cảm thấy bộ dạng này có chút quen mắt, Lý Thừa Vận cũng có thói quen đọc báo trên bàn ăn, thói quen này đã bị lão gia tử răn dạy rất nhiều lần, đáng tiếc ông ấy vẫn không thể sửa. Sau đó Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân đều trưởng thành, Lý lão gia tử cũng không răn dạy Lý Thừa Vận trước mặt anh em bọn họ nữa, mà cái tật xấu này của Lý Thừa Vận cứ như vậy kéo dài từ năm này qua năm khác. Hiện giờ thấy Trọng Nham cũng bộ dáng chúi đầu đọc như vậy, Lý Duyên Kỳ cảm thấy mình đang nhìn thấy phiên bản hồi trẻ của Lý Thừa Vận.
Lý Duyên Kỳ đi vào trong, ngồi xuống đối diện Trọng Nham.
Trọng Nham ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên gật đầu: “Đến rồi?” nói xong liền gấp tờ báo lại để sang một bên. Lý Duyên Kỳ liếc qua tiêu đề thấy dòng chữ 「 Thời báo tài chính và kinh tế 」 Trọng Nham đang đọc một bài báo phân tích về ngành dịch vụ xuất nhập khẩu.
Lý Duyên Kỳ cười nói: “Ba cũng thích đọc báo trên bàn cơm, em và ông ấy rất giống nhau.”
Kỳ thật giống hay không, trong lòng Trọng Nham rõ nhất. Lý Thừa Vận hơn 40 tuổi hàng năm đều kiên trì tập thể dục, bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn qua vẫn là hình tượng đại thúc trung niên đẹp trai phong độ trầm tĩnh. Mà khi cậu hơn ba mươi tuổi ở kiếp trước, khuôn mặt nghiêm lãnh, nói năng thận trọng, vết nhăn giữa hai chân mày còn sâu hơn Lý Thừa Vận, khi làm việc thì y hệt một cỗ máy đã được lên dây cót, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều e sợ vị đại Boss là cậu.
Trọng Nham đẩy menu tới trước mặt Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Kỳ tùy tiện gọi hai món, đóng menu đưa trả lại cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt ôn hòa nhìn Trọng Nham: “Gọi anh ra, không phải chỉ để cùng ăn một bữa cơm đấy chứ?”
“Ừ, là có chuyện muốn tìm anh.” Trọng Nham gật đầu: “Lý Ngạn Thanh vẫn ở trong nhà chính?”
“Em hỏi nó?” Lý Duyên Kỳ biểu tình có chút ngoài ý muốn: “Nó hiện tại đang ở nhà mẹ nó.”
Trọng Nham nhíu nhíu mày, cậu nhớ rõ đêm trừ tịch, dì giúp việc còn nhắc cậu nói Lý Ngạn Thanh đón năm mới ở nhà chính, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?
“Tôi muốn hỏi anh một chút, có thể đón Lý Ngạn Thanh về nhà chính một thời gian không? Tốt nhất là ra vào đều có người đi theo.”
Lý Duyên Kỳ hỏi lại: “Chuyện này em tìm ba nói không phải dễ hơn sao?”
“Loại chuyện nhỏ này, anh gật đầu là xong rồi, cần gì phải ầm ĩ trước mặt ông ta?”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười: “Anh xác thực có thể làm được. Anh nghĩ ông nội cũng sẽ vui lòng khi thấy anh làm vậy. Nhưng mà, em có thể nói cho anh biết, làm vậy có ích lợi gì không?”
“Hiện tại chưa có chứng cứ xác thực.” Trọng Nham nghĩ nghĩ nói thêm: “Nhưng tôi có thể khẳng định, có người muốn lợi dụng đồng trang lứa chúng ta để đối phó Lý gia. Lý Ngạn Thanh ở bên ngoài, dễ dàng cho bọn họ có cơ hội xuống tay.”
Lý Duyên Kỳ nhìn cậu, như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của Trọng Nham. Chờ tới khi nhân viên phục vụ mang đồ lên ăn rời đi, anh mới thấp giọng mang theo chút ngạc nhiên hỏi lại: “Sao anh cảm thấy, em không có tình cảm gì với Lý gia mà?”
“Là không có tình cảm.” Trọng Nham thản nhiên thừa nhận: “Tôi không thích nhà các người. Huống chi vẫn là do các người vô duyên vô cớ cuốn tôi vào đống phiền toái này. Nhưng người ta cũng đã tìm tới cửa, tôi không thể mặc kệ để người ta khi dễ mình được.”
Lý Duyên Kỳ nói: “Nếu đã vậy, em cũng chuyển về nhà chính ở đi.”
“Không cần.” Trọng Nham dứt khoát từ chối: “Tôi không ngu như Lý Ngạn Thanh.”
Lý Duyên Kỳ bật cười, anh có thể hiểu được vì sao mỗi lần Lý Thừa Vận đều bị nhóc con này chọc tức sôi gan, kết quả dù có việc hay không có việc vẫn vui lòng chạy tới cửa tìm ngược. Nhóc con này giống như một con báo con chưa thuần dã, thường thường vươn móng vuốt ra cào người, nhưng cho dù như vậy, vẫn là một con báo con thực đáng yêu.
Trọng Nham bất mãn nhìn anh trai: “Tôi nói thật, thằng nhóc Lý Ngạn Thanh một chút xíu bản lĩnh cũng không có, còn tự đánh giá cao bản thân, lại chỉ biết học theo mấy chiêu làm nũng đỏng đảnh vớ vẩn của bà mẹ. Nếu là tôi, tôi tìm nó cũng xuống tay.”
Biểu tình Lý Duyên Kỳ cứng lại một chút, lại có chút cười không nổi. Anh chợt nhớ tới đống ảnh chụp hai anh em bọn anh thình lình xuất hiện trong tay Lý lão gia tử, lại nhớ việc bảo bối của anh vì Lý Ngạn Thanh mà ngã xuống cầu thang rồi Lý Duyên Lân lại vì thằng nhóc kia mà bị ăn một cái bạt tai, sau đó phải đi tha hương. Những chuyện này nếu nói không có liên quan, anh nhất định không tin.
“Anh có thể cho người nhìn nó.” Lý Duyên Kỳ gật đầu: “Nhưng mà, có chuyện gì em cứ liên lạc với anh.”
Trọng Nham dùng đũa gạt xương cá, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Này không thành vấn đề. Mà tốt nhất đừng để Lý Nam Lý Bắc làm việc chung với nhau, hai người bọn họ chỉ giỏi cản trở nhau.”
Lý Duyên Kỳ nhớ tới trước đây từng phái hai người này đi theo bảo vệ Trọng Nham, bất giác có chút buồn cười: “Ừ, anh nhớ rồi.” tạm dừng một chút, nói tiếp: “Em có việc liền tìm anh, anh thật cao hứng.”
Trọng Nham nhìn anh, cảm thấy nếu không bày mưu tính kế đấu nhau với Lý Duyên Kỳ… coi bộ cũng không tệ lắm.
Hết
/93
|