Khi Tú Ngân rời khỏi Thuận Hành lâu,Tịnh Nhã liền cùng ba nam nhân tuấn mỹ vô trù ngồi đối ẩm cùng lâu chủ.
Lâu chủ của Thuận Hành lâu cười sáng lạn nâng chén lên nói.
“Tại hạ họ Khương tên chỉ có duy nhất một chữ Lị,hôm nay được gặp gỡ các vị,cũng coi như là kiếp trước khéo tu.Vậy nên đành lấy ly rượu nhạt tỏ ý tình huynh đệ,không biết ý ba vị thế nào.”
Tịnh Nhã ngồi bên cạnh sớm bị mấy món ăn trên bàn thu hút,mắt cười đến không thấy được đôi con ngươi.Bàn tay xinh đẹp chỉ đang nôn nóng muốn thử mấy món lạ mắt trên bàn.
Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của chúng ta,chính là không chịu được vẻ mặt thèm ăn như mèo thấy cá của nàng.Cho nên mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Ra cửa thì cũng coi như là thân thuộc,vốn dĩ là tứ hải giai huynh đệ,Lâu chủ quá khách khí rồi.”
Khương Lị cười tít mắt,hắn hào sảng nói.
“Tại hạ dẫu sao cũng chỉ là phường buôn bán,học thức không nhiều,nếu kết bạn cùng các vị,quả thật không mong gì hơn,nào mời mọi người dùng thử.Món ăn trên bàn này là những món đặc biệt của Lâu,chưa từng đem ra ngoài,các vị cứ tự nhiên.”
Khương Lị dù sao cũng coi như là lăn lộn trên giang hồ không ít,dĩ nhiên hắn hiểu rõ việc kết bái với ba người nam nhân này cũng không phải dễ.Dẫu sao người ta cũng là từ bên trong kia ra nha.Nhưng mà dù sao,có chút liên hệ vẫn là tốt hơn.Cho nên hắn không nói gì đến việc đó nữa,ngay cả tên cũng không hỏi,chỉ nhiệt tình giới thiệu các món ăn đặc biệt của lâu.
Tịnh Nhã ngồi bên cạnh đã sớm ăn đến quên trời quên đất,sớm đem biểu ca chân ái của nàng ném ra sau đầu. Dáng ăn lúc này của nàng thật không dám khen tặng.Thái tử điện hạ nhíu mày,không vui hỏi.
“Nhã nhi,không lẽ mấy món ăn này ngon hơn ở nhà chúng ta.Xem nàng ăn đến vui vẻ chưa kìa.”
Tịnh Nhã đang ăn uống vui vẽ,không kìm được rùng mình một cái.Sau đó lại vô cùng chân chó,gắp cho vị nào đó đang nghiêng thùng dấm chua một miếng thịt.
“Biểu ca,người ăn thử món ăn này đi.Rất Rất là ngon a.Thịt này thật mềm ăn thật ngon.”
Thái tử điện hạ cao cao tại thượng nể tình Tịnh Nhã tung hết số nước bọt gom góp từ khi bú mẹ đến nay để dỗ êm cái thùng dấm chua kia. Cho nên mới vô cùng tao nhã nâng đũa lên nếm thử.
Miếng thịt vừa vào miệng đã như tan ra,nước thịt ngọt ngào khiến người ta xém chút nhai cả đầu lưỡi.Thái tử điện hạ nhíu mày,ăn thêm miếng nữa.
“Rất ngon phải không,thật là ngon đi”
Tịnh Nhã thấy biểu ca của mình ăn liên tục hai miếng,thì biết ngay là hắn thật thích món ăn này.Phải biết biểu ca của nàng vốn là hay kén cá chọn canh.Đến ngự trù trong cung cũng không có mấy khi làm hài lòn vị Gia này.
Hai nam tử đang ngồi bên kia cũng thấy hiếu kỳ,liền nâng đũa gắp thử một miếng.Vừa ăn vào miệng một người nhịn không được mà phải kêu lên.
“Oa trời,này là loại thịt gì a….ta cũng sớm đem đầu lưỡi mà ăn mất,thật quá ngon rồi.”
Khương Lị cười mị mắt,hắn nói.
“Đây chỉ là loại thịt heo thông thường thôi.Nhưng để chế biến được món ăn này lại là cả một quá trình.”
Sau đó hắn lại nói một lượt cách chế biến món ăn như thế nào,một chút cũng không dấu giếm khiến mọi người lấy làm kinh ngạc.
Tịnh Thế Hiên,anh trai của Tịnh Nhã không nhịn được lên tiếng.
“Lâu chủ,ngươi nói hết cách chế biến cho chúng ta,không sợ chúng ta tiết lộ ra bên ngoài.Đạp đổ chén cơm của ngươi hay sao?”
Khương Lị bật cười ha hả,ba ngàn sợi tóc tùy ý buông hất ngược ra sau khiến người ta nhìn có chút chói mắt.
“Thuận Hành lâu của tại hạ có thể lăn lộn khắp Tam quốc,thì tất nhiên không sợ có người đến đạp đổ bát cơm a.Vả lại.món ăn này,có biết cách làm cũng không làm theo được.”
Tịnh Thế Hiên nghe nói thế liền thất ngạc nhiên,Thái Tử điện hạ và Tịnh Nhã cũng vô cùng hứng thú.Chỉ duy nhất vị Vương gia mặt lạnh của chúng ta là không thèm nâng mắt,chỉ nhàn nhạt nâng đũa đem mỗi món trên bàn thử một chút.
Khương Lị cười dài,hào phóng giải thích cho mọi người hiểu lý do không thể làm được món ăn này cho dù đã biết cách làm.
“Tại hạ nói vậy là vì món ăn này không phải quan trọng nằm ở khâu chuẩn bị nguyên liệu,mà quan trọng chính là ở độ lửa.Nếu lửa lớn một chút sẽ đem hương vị món ăn trở nên đáng sợ,lửa nhỏ một chút lại đem nước thịt làm cho biến vị.Nhớ năm đó,tại hạ phải cùng năm vị đại đầu bếp của lâu nấu qua vô số,tân tân khổ khổ mới học được cách khống chế lửa của món ăn này a.”
“Oh,ngươi mới vừa nói học,hóa ra món ăn này không phải là từ Thuận Hành lâu nghỉ ra a.”
Tịnh Thế Hiên nói,hắn có chút hiếu kỳ muốn biết ai là người nấu mấy món ăn này.
Khương Lị có chút cảm thán,hắn nói.
“Món ăn trên bàn này đều là tại hạ được một vị bằng hữu chỉ cho.Tài nghệ của người đó quả thật ngay cả ngự trù trong cung cũng không thể so sánh. Năm đó vô tình quen biết với vị đó quả thật là may mắn của tại hạ.Vậy nên chỉ khi tiếp đón khách quý,tại hạ mới cho đem mấy món này lên để chiêu đãi.”
Tịnh Thế Hiên không nhịn được mà hỏi.
“Vậy vị bằng hữu ấy đâu.”
Khương Lị nhìn ra hàng nhã mai đang rung rinh bên bệ cửa sổ,cười dịu dàng,ánh mắt ngập tràn ấm áp.
“Thứ cho tại hạ không thể nói”
………………………………………….
Đêm khuya tại Định Quốc tướng phủ,Tú Ngân ngồi ngẩn người bên bàn trà.Bên ngoài khung cửa sổ vẫn còn mở rộng,chút hương nguyệt quế như ẩn như hiện tràn vào phòng.
Trên bàn,ly trà đã lạnh nhưng nàng vẫn không để ý,ngón tay thon dài miết nhẹ lên miệng chén. Đây là thói quen xấu mà nàng nhiễm phải ở kiếp trước.
Đã từng có rất nhiều đêm nàng ngồi như thế này,vẫn động tác miết miệng chén như thế kia…rất nhiều rất nhiều đêm như thế.Chỉ để đợi một người.
Nhưng đợi ai?
Nàng không nhớ rõ lắm,chỉ nhớ,nàng đợi,đợi rất lâu.Từ khi đầu còn xanh cho đến khi đã nhiễm bạc.Nàng vẫn đang đợi.
Kiếp trước,kiếp này…
“Tú nhi,đã khuya như vậy sao vẫn chưa chịu nghỉ ngơi?”
Tú Ngân đang ngẩn người lại đột ngột nghe tiếng phụ thân làm nàng giật mình,bàn tay cứ thế làm nghiên chiếc chén, khiến cho nước trà chảy tràn ra,rớt cả vào chân nàng.
Phụ thân của nàng,một võ tướng đã từng kinh qua không biết bao nhiêu trận mạc.Giết quân địch chưa từng chớp mắt,thế mà nhìn nước trà đổ vào chân nàng còn gấp hơn cả chuyện quân tình cấp báo tám ngàn dặm.
Ông phi người,lao đến ngay bên cạnh nàng,còn muốn động tay nâng chân con gái yêu lên kể kiểm tra tường tận thương tổn.
May mà Tú Ngân kịp thời hồi thần,nàng nhanh nhẹn né tránh đôi tay gấp gáp của phụ thân,cười hối lỗi.
“Không sao,phụ thân,trà cũng đã lạnh rồi.”
Cha nàng nhíu chặt đôi mày,mặt xanh như tàu lá.
“Tú Ngân a Tú Ngân,con xem con đó,làm tim phụ thân cũng muốn dọn đi rồi,lần sau cẩn thận chút,đừng làm phụ thân sợ có được hay không.”
Tú Ngân cười,nàng kéo tay phụ thân để ông ngồi xuống,rồi lại nhẹ nhàng xoa bóp bả vai căng cứng của ông.
Không ai biết được,mỗi khi Gia Gia và phụ thân gặp chuyện lo lắng,hai vai lại gồng lên căng cứng.Kiếp trước nàng chưa từng để tâm…cho đến khi…
“Tú Nhi,hôm nay ra ngoài gặp chuyện gì không vui hay sao,hay có kẻ dám bắt nạt con,nói cho phụ thân biết,ta đi đánh gãy chân chúng.”
Tú Ngân bật cười,nàng nhớ kiếp trước.Mỗi khi nàng ra ngoài về,phụ thân sẽ lại hỏi nàng.Hôm nay ức hiếp con trai nhà ai,bêu xấu con gái nhà nào.
Nhưng từ khi nào,phụ thân lại lo sợ nàng bị người ta ức hiếp.Xem ra,khi trọng sinh,nàng đã thay đổi rất nhiều.
Nàng là u hồn trôi nổi,vô thức lại được trọng sinh.Nhưng là vì cái gì…
“Phụ thân…năm xưa,sao người lại không tìm cho Tú nhi một di nương.Mẫu thân mất cũng đã thật nhiều năm,người,không cô đơn sao.”
Bị con gái yêu đột nhiên hỏi chuyện này làm ông có chút giật mình.Chính bản thân ông cũng có khi từng hỏi bản thân,vì sao ông không cưới một người phụ nữ khác.Ở trên đời này,mấy người chịu lẻ bóng cô độc như ông.
“Có lẽ,vì phụ thân vẫn canh cánh chuyện mẫu thân con.Bà ấy vốn không cần phải đi sớm như thế.Chỉ vì phụ thân con vô dụng,không thể…hazzzz”
Phụ thân nàng nặng nề nói rồi lại thở dài.Ánh mắt ông mờ mịt như đang nhớ về hoảng thời gian xưa.
“Phụ thân.”
“Mẫu thân con là một người phụ nữ rất xinh đẹp,cả kinh thành này trong mắt ta chỉ có bà ấy là xinh đẹp nhất.Bà ấy hiền lành lại có chút nhát gan.Còn phụ thân khi đó lại là tên tướng la sát vừa từ biên ngoại trở về.Thế mà khi Hoàng thượng ngỏ ý tứ hôn,bà ấy lại thản nhiên nhận lời.Tú nhi à,đời này ta nợ mẫu thân con rất nhiều,ta không nghĩ sẽ lại đón người khác vào nhà.Đợi khi ta trăm tuổi,ít nhất khi gặp bà ấy ta cũng sẽ không hổ thẹn.”
Phụ thân nàng cười ấm áp vỗ về bàn tay đang đặt lên vai ông của nàng.Ông không nhìn thấy,đứng phía sau,nước mắt đã sớm tràn mi trên mặt nàng.
Phụ thân nàng,ông sẽ không bao giờ biết,ông đã làm nhiều việc cho nàng như thế nào.Sao nàng có thể quên…phụ thân của nàng,người thân của nàng.
“Phụ thân.”
Thấy nàng nước mắt ngắn dài,làm ông rất đau lòng,ông vội vội vàng vàng dỗ dành.
“Ôi trời ơi,Tú Nhi,sao lại khóc nữa rồi,ngoan nào,đừng khóc đừng khóc nữa.”
“Phụ thân,đời này Tú Nhi chỉ hy vọng Gia Gia và người bình an.”
Nàng lặng lẽ nói,đầu lại tựa thật gần vào lòng ngực rộng rãi ấm áp của phụ thân.
Nàng thề,sẽ không để thảm cảnh kiếp trước lặp lại. Kiếp này,xin hãy để nàng tham lam chút chuyện này thôi.
Lâu chủ của Thuận Hành lâu cười sáng lạn nâng chén lên nói.
“Tại hạ họ Khương tên chỉ có duy nhất một chữ Lị,hôm nay được gặp gỡ các vị,cũng coi như là kiếp trước khéo tu.Vậy nên đành lấy ly rượu nhạt tỏ ý tình huynh đệ,không biết ý ba vị thế nào.”
Tịnh Nhã ngồi bên cạnh sớm bị mấy món ăn trên bàn thu hút,mắt cười đến không thấy được đôi con ngươi.Bàn tay xinh đẹp chỉ đang nôn nóng muốn thử mấy món lạ mắt trên bàn.
Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của chúng ta,chính là không chịu được vẻ mặt thèm ăn như mèo thấy cá của nàng.Cho nên mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Ra cửa thì cũng coi như là thân thuộc,vốn dĩ là tứ hải giai huynh đệ,Lâu chủ quá khách khí rồi.”
Khương Lị cười tít mắt,hắn hào sảng nói.
“Tại hạ dẫu sao cũng chỉ là phường buôn bán,học thức không nhiều,nếu kết bạn cùng các vị,quả thật không mong gì hơn,nào mời mọi người dùng thử.Món ăn trên bàn này là những món đặc biệt của Lâu,chưa từng đem ra ngoài,các vị cứ tự nhiên.”
Khương Lị dù sao cũng coi như là lăn lộn trên giang hồ không ít,dĩ nhiên hắn hiểu rõ việc kết bái với ba người nam nhân này cũng không phải dễ.Dẫu sao người ta cũng là từ bên trong kia ra nha.Nhưng mà dù sao,có chút liên hệ vẫn là tốt hơn.Cho nên hắn không nói gì đến việc đó nữa,ngay cả tên cũng không hỏi,chỉ nhiệt tình giới thiệu các món ăn đặc biệt của lâu.
Tịnh Nhã ngồi bên cạnh đã sớm ăn đến quên trời quên đất,sớm đem biểu ca chân ái của nàng ném ra sau đầu. Dáng ăn lúc này của nàng thật không dám khen tặng.Thái tử điện hạ nhíu mày,không vui hỏi.
“Nhã nhi,không lẽ mấy món ăn này ngon hơn ở nhà chúng ta.Xem nàng ăn đến vui vẻ chưa kìa.”
Tịnh Nhã đang ăn uống vui vẽ,không kìm được rùng mình một cái.Sau đó lại vô cùng chân chó,gắp cho vị nào đó đang nghiêng thùng dấm chua một miếng thịt.
“Biểu ca,người ăn thử món ăn này đi.Rất Rất là ngon a.Thịt này thật mềm ăn thật ngon.”
Thái tử điện hạ cao cao tại thượng nể tình Tịnh Nhã tung hết số nước bọt gom góp từ khi bú mẹ đến nay để dỗ êm cái thùng dấm chua kia. Cho nên mới vô cùng tao nhã nâng đũa lên nếm thử.
Miếng thịt vừa vào miệng đã như tan ra,nước thịt ngọt ngào khiến người ta xém chút nhai cả đầu lưỡi.Thái tử điện hạ nhíu mày,ăn thêm miếng nữa.
“Rất ngon phải không,thật là ngon đi”
Tịnh Nhã thấy biểu ca của mình ăn liên tục hai miếng,thì biết ngay là hắn thật thích món ăn này.Phải biết biểu ca của nàng vốn là hay kén cá chọn canh.Đến ngự trù trong cung cũng không có mấy khi làm hài lòn vị Gia này.
Hai nam tử đang ngồi bên kia cũng thấy hiếu kỳ,liền nâng đũa gắp thử một miếng.Vừa ăn vào miệng một người nhịn không được mà phải kêu lên.
“Oa trời,này là loại thịt gì a….ta cũng sớm đem đầu lưỡi mà ăn mất,thật quá ngon rồi.”
Khương Lị cười mị mắt,hắn nói.
“Đây chỉ là loại thịt heo thông thường thôi.Nhưng để chế biến được món ăn này lại là cả một quá trình.”
Sau đó hắn lại nói một lượt cách chế biến món ăn như thế nào,một chút cũng không dấu giếm khiến mọi người lấy làm kinh ngạc.
Tịnh Thế Hiên,anh trai của Tịnh Nhã không nhịn được lên tiếng.
“Lâu chủ,ngươi nói hết cách chế biến cho chúng ta,không sợ chúng ta tiết lộ ra bên ngoài.Đạp đổ chén cơm của ngươi hay sao?”
Khương Lị bật cười ha hả,ba ngàn sợi tóc tùy ý buông hất ngược ra sau khiến người ta nhìn có chút chói mắt.
“Thuận Hành lâu của tại hạ có thể lăn lộn khắp Tam quốc,thì tất nhiên không sợ có người đến đạp đổ bát cơm a.Vả lại.món ăn này,có biết cách làm cũng không làm theo được.”
Tịnh Thế Hiên nghe nói thế liền thất ngạc nhiên,Thái Tử điện hạ và Tịnh Nhã cũng vô cùng hứng thú.Chỉ duy nhất vị Vương gia mặt lạnh của chúng ta là không thèm nâng mắt,chỉ nhàn nhạt nâng đũa đem mỗi món trên bàn thử một chút.
Khương Lị cười dài,hào phóng giải thích cho mọi người hiểu lý do không thể làm được món ăn này cho dù đã biết cách làm.
“Tại hạ nói vậy là vì món ăn này không phải quan trọng nằm ở khâu chuẩn bị nguyên liệu,mà quan trọng chính là ở độ lửa.Nếu lửa lớn một chút sẽ đem hương vị món ăn trở nên đáng sợ,lửa nhỏ một chút lại đem nước thịt làm cho biến vị.Nhớ năm đó,tại hạ phải cùng năm vị đại đầu bếp của lâu nấu qua vô số,tân tân khổ khổ mới học được cách khống chế lửa của món ăn này a.”
“Oh,ngươi mới vừa nói học,hóa ra món ăn này không phải là từ Thuận Hành lâu nghỉ ra a.”
Tịnh Thế Hiên nói,hắn có chút hiếu kỳ muốn biết ai là người nấu mấy món ăn này.
Khương Lị có chút cảm thán,hắn nói.
“Món ăn trên bàn này đều là tại hạ được một vị bằng hữu chỉ cho.Tài nghệ của người đó quả thật ngay cả ngự trù trong cung cũng không thể so sánh. Năm đó vô tình quen biết với vị đó quả thật là may mắn của tại hạ.Vậy nên chỉ khi tiếp đón khách quý,tại hạ mới cho đem mấy món này lên để chiêu đãi.”
Tịnh Thế Hiên không nhịn được mà hỏi.
“Vậy vị bằng hữu ấy đâu.”
Khương Lị nhìn ra hàng nhã mai đang rung rinh bên bệ cửa sổ,cười dịu dàng,ánh mắt ngập tràn ấm áp.
“Thứ cho tại hạ không thể nói”
………………………………………….
Đêm khuya tại Định Quốc tướng phủ,Tú Ngân ngồi ngẩn người bên bàn trà.Bên ngoài khung cửa sổ vẫn còn mở rộng,chút hương nguyệt quế như ẩn như hiện tràn vào phòng.
Trên bàn,ly trà đã lạnh nhưng nàng vẫn không để ý,ngón tay thon dài miết nhẹ lên miệng chén. Đây là thói quen xấu mà nàng nhiễm phải ở kiếp trước.
Đã từng có rất nhiều đêm nàng ngồi như thế này,vẫn động tác miết miệng chén như thế kia…rất nhiều rất nhiều đêm như thế.Chỉ để đợi một người.
Nhưng đợi ai?
Nàng không nhớ rõ lắm,chỉ nhớ,nàng đợi,đợi rất lâu.Từ khi đầu còn xanh cho đến khi đã nhiễm bạc.Nàng vẫn đang đợi.
Kiếp trước,kiếp này…
“Tú nhi,đã khuya như vậy sao vẫn chưa chịu nghỉ ngơi?”
Tú Ngân đang ngẩn người lại đột ngột nghe tiếng phụ thân làm nàng giật mình,bàn tay cứ thế làm nghiên chiếc chén, khiến cho nước trà chảy tràn ra,rớt cả vào chân nàng.
Phụ thân của nàng,một võ tướng đã từng kinh qua không biết bao nhiêu trận mạc.Giết quân địch chưa từng chớp mắt,thế mà nhìn nước trà đổ vào chân nàng còn gấp hơn cả chuyện quân tình cấp báo tám ngàn dặm.
Ông phi người,lao đến ngay bên cạnh nàng,còn muốn động tay nâng chân con gái yêu lên kể kiểm tra tường tận thương tổn.
May mà Tú Ngân kịp thời hồi thần,nàng nhanh nhẹn né tránh đôi tay gấp gáp của phụ thân,cười hối lỗi.
“Không sao,phụ thân,trà cũng đã lạnh rồi.”
Cha nàng nhíu chặt đôi mày,mặt xanh như tàu lá.
“Tú Ngân a Tú Ngân,con xem con đó,làm tim phụ thân cũng muốn dọn đi rồi,lần sau cẩn thận chút,đừng làm phụ thân sợ có được hay không.”
Tú Ngân cười,nàng kéo tay phụ thân để ông ngồi xuống,rồi lại nhẹ nhàng xoa bóp bả vai căng cứng của ông.
Không ai biết được,mỗi khi Gia Gia và phụ thân gặp chuyện lo lắng,hai vai lại gồng lên căng cứng.Kiếp trước nàng chưa từng để tâm…cho đến khi…
“Tú Nhi,hôm nay ra ngoài gặp chuyện gì không vui hay sao,hay có kẻ dám bắt nạt con,nói cho phụ thân biết,ta đi đánh gãy chân chúng.”
Tú Ngân bật cười,nàng nhớ kiếp trước.Mỗi khi nàng ra ngoài về,phụ thân sẽ lại hỏi nàng.Hôm nay ức hiếp con trai nhà ai,bêu xấu con gái nhà nào.
Nhưng từ khi nào,phụ thân lại lo sợ nàng bị người ta ức hiếp.Xem ra,khi trọng sinh,nàng đã thay đổi rất nhiều.
Nàng là u hồn trôi nổi,vô thức lại được trọng sinh.Nhưng là vì cái gì…
“Phụ thân…năm xưa,sao người lại không tìm cho Tú nhi một di nương.Mẫu thân mất cũng đã thật nhiều năm,người,không cô đơn sao.”
Bị con gái yêu đột nhiên hỏi chuyện này làm ông có chút giật mình.Chính bản thân ông cũng có khi từng hỏi bản thân,vì sao ông không cưới một người phụ nữ khác.Ở trên đời này,mấy người chịu lẻ bóng cô độc như ông.
“Có lẽ,vì phụ thân vẫn canh cánh chuyện mẫu thân con.Bà ấy vốn không cần phải đi sớm như thế.Chỉ vì phụ thân con vô dụng,không thể…hazzzz”
Phụ thân nàng nặng nề nói rồi lại thở dài.Ánh mắt ông mờ mịt như đang nhớ về hoảng thời gian xưa.
“Phụ thân.”
“Mẫu thân con là một người phụ nữ rất xinh đẹp,cả kinh thành này trong mắt ta chỉ có bà ấy là xinh đẹp nhất.Bà ấy hiền lành lại có chút nhát gan.Còn phụ thân khi đó lại là tên tướng la sát vừa từ biên ngoại trở về.Thế mà khi Hoàng thượng ngỏ ý tứ hôn,bà ấy lại thản nhiên nhận lời.Tú nhi à,đời này ta nợ mẫu thân con rất nhiều,ta không nghĩ sẽ lại đón người khác vào nhà.Đợi khi ta trăm tuổi,ít nhất khi gặp bà ấy ta cũng sẽ không hổ thẹn.”
Phụ thân nàng cười ấm áp vỗ về bàn tay đang đặt lên vai ông của nàng.Ông không nhìn thấy,đứng phía sau,nước mắt đã sớm tràn mi trên mặt nàng.
Phụ thân nàng,ông sẽ không bao giờ biết,ông đã làm nhiều việc cho nàng như thế nào.Sao nàng có thể quên…phụ thân của nàng,người thân của nàng.
“Phụ thân.”
Thấy nàng nước mắt ngắn dài,làm ông rất đau lòng,ông vội vội vàng vàng dỗ dành.
“Ôi trời ơi,Tú Nhi,sao lại khóc nữa rồi,ngoan nào,đừng khóc đừng khóc nữa.”
“Phụ thân,đời này Tú Nhi chỉ hy vọng Gia Gia và người bình an.”
Nàng lặng lẽ nói,đầu lại tựa thật gần vào lòng ngực rộng rãi ấm áp của phụ thân.
Nàng thề,sẽ không để thảm cảnh kiếp trước lặp lại. Kiếp này,xin hãy để nàng tham lam chút chuyện này thôi.
/24
|