Bởi vì La Vy Vy đã lên tiếng kháng cự nên vở diễn cha hiền con thảo của Tần Lạc Viễn đã thất bại.
Sắc mặt của Tần Lạc Viễn cũng có chút khó coi, nhưng phần nhiều là lúng túng.
Cũng may ông nội Phàm là người thông minh, ông cố ý nói lái sang chuyện khác. Ông và La Vy Vy, còn có Tần Thiên Thiên, trò chuyện về biểu hiện của Phàm Nhất Hàng ở trường. Giúp Tần Lạc Viễn bớt khó xử đi phần nào.
Từ nào nừ nấy phát ra từ miệng Tần Thiên Thiên đều mang ý tốt cả, ví như: Bạn học Phàm thật sự rất lợi hại. Khi thầy giáo yêu cầu lớp tìm ra đáp án của một đề khó, trước đây đều là con hoặc cán bộ môn đó tìm ra, còn bây giờ ấy, toàn là bạn học Phàm tìm ra cả đấy ạ.
Đây là cô ta vừa tâng bốc Phàm Nhất Hàng, đồng thời cũng đang tưh khen chính mình, đúng là nhức tai mà. La Vy Vy chỉ cảm thấy mắc ói, vì vậy cô trợn tròn mắt tỏ vẻ khinh bỉ, cho dù là chân đứng bị thương nhưng cô vẫn cố gắng đi nhanh hơn, tránh phải nghe mấy lời này.
Khó khăn lắm cũng đi vào được trong xe, khi xe chuẩn bị rời đi, cửa xe đột nhiên bị gõ một tiếng.
La Vy Vy cứ nghĩ là ông nội Phàm, kết quả là khi quay đầu lại, thế mà lại nhìn thấy Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng khom tay lại gõ vào cửa xe. Không đợi La Vy Vy kéo cửa xuống, Tần Lạc Viễn đã dùng nút điều khiển ở bên cạnh chỗ ngồi, ấn hạ cửa kính xe xuống.
Phàm thiếu gia? Có chuyện gì sao?
Tần Lạc Viễn đối với việc xưng hô với Phàm Nhất Hàng đã từ bạn học Phàm thăng cấp lên thành Phàm thiếu gia . La Vy Vy nghe thế lại càng muốn mắc ói.
Cái này. Trong tay vị thiếu gia nào đó có cầm một món đồ, cậu nhét nó vào bên trong cửa xe phụ.
La Vy Vy vội vàng đưa tay ra đón lấy.
Một món đồ cứng rắn, lại tỏa ra hơi lạnh được gói trong một cái khăn. Nhìn không ra bên trong là thứ gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đây là một vật rắn hình chữ nhật.
Sau khi Phàm Nhất Hàng chuyển đồ cho La Vy Vy thì nói câu tạm biệt với Tần Lạc Viễn, rồi xoay người rời đi.
Người khác có thể không biết đây là cái gì, nhưng La Vy Vy sờ một lần liền đoán ra được.
Là đá, một túi đá.
Vậy nên tên gia hỏa này vừa rồi ngay cả chào hỏi cô một tiếng cũng không thèm mà đi lên lầu, thật ra là đi lấy đá để cô chườm chân sao?
Xem ra tên gia hỏa này cũng không phải là hoàn toàn máu lạnh nha. La Vy Vy nắm chặt túi đá trong tay. Tâm tình mắc ói vừa rồi đột nhiên trở nên tốt hơn. Trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt nha.
Xe khởi động, Tần Thiên Thiên không nhịn được, hỏi: Chị, bạn học Phàm đưa cho chị cái gì vậy?
Tần Lạc Viễn không nói gì, nhưng tai lại dựng đứng lên hóng chuyện.
La Vy Vy dáng vẻ đầy vẻ hiếu kỳ của hai người trước mặt, nhướn mày hỏi: Muốn biết?
Tần Thiên Thiên: Muốn.
La Vy Vy khinh bỉ, bĩu môi: Vậy thì không nói cho cô biết!
Tần Thiên Thiên tức đến nỗi quay đầu lại, trừng mắt với cô: Cô...
La Vy Vy khoan khoái ngồi xuống, trên bàn chân đặt túi đá được bọc bằng khăn, lười để ý đến Tần Thiên Thiên.
Cho cô ta nhịn đến chết luôn đi!
- ---
Mấy người La Vy Vy vừa về đến nhà, cũng đúng lúc Nguyễn Ngọc Quyên tan làm trở về.
Nguyễn Ngọc Quyên là trợ lý chuyên ngành tâm lý của một trường đại học. Hôm nay ở trường có một buổi kiểm tra tâm lý, bà phải đợi toàn bộ sinh viên làm xong bài kiểm tra mới có thể tan làm, vậy nên phải kéo dài tới tận bây giờ mới về đến nhà.
Thế nào rồi? Nhà họ Phàm nói sao? Nguyễn Ngọc Quyên còn chưa cả thay giầy, bà đã vội vàng hỏi Tần Lạc Viễn.
Tần Lạc Viễn vốn dĩ đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, nghe Nguyễn Ngọc Quyên hỏi vậy, ông cầm lấy điều khiển từ xa, tắt tivi đi, mở miệng nói: Gần như là đồng ý rồi. Ngược lại, đối với bọn họ mà nói, tiền để ở đâu mà chẳng giống nhau, cũng chỉ là vấn đề lãi suất mà thôi. Có điều, ông ấy có một điều kiện.
Điều kiện gì? Nguyễn Ngọc Quyên thay giầy xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc Viễn, hỏi.
La Vy Vy cầm túi đá đã tan ra bỏ vào trong ngăn đá của tủ lạnh. Cô vừa định quay về phòng thì bị Tần Lạc Viễn gọi ở lại.
Vy Vy, Thiên Thiên, các con qua đây cả đi. Bố có chuyện muốn nói.
Bốn người, mắt to trừng mắt bé, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Tần Thiên Thiên vừa lanh lợi, vừa hiếu kỳ, hỏi: Bố, có chuyện gì vậy ạ?
La Vy Vy cúi đầu lướt điện thoại, không chút lưu tâm, mãi cho đến khi Tần Lạc Viễn mở miệng: Bắt đầu từ thứ sáu tuần sau, vào mỗi ngày thứ sáu, các con đều phải đến nhà họ Phàm làm bài tập.
Cái gì?!
Cái gì?!
Tần Thiên Thiên và La Vy Vy không hẹn mà cùng nhau mở miệng lên tiếng, nhưng khẩu khí, suy nghĩ lại khác nhau hoàn toàn.
Một bên vô cùng phản kháng, một bên hết sức vui vẻ.
Con không đi. La Vy Vy thẳng thừng cự tuyệt.
Suốt một năm nay, cô đều cùng Tống Ninh Viễn tranh giành vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên. Bài tập còn chẳng thèm nhắc đến, huống hồ lại còn muốn cô đi đến nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập? Cái này có còn thiên lý hay không?
Chuyện này không thể thuận theo ý con được! Tần Lạc Viễn một mặt kiên quyết nói: Chỉ cần các con đi đến đó rồi, nhà họ Phàm sẽ đồng ý gửi một nghìn vạn đến chỗ của bố. Các con có biết một nghìn vạn này có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là bố có thể trực tiếp thăng chức lên thành phó giám đốc của ngân hàng đấy!
Nguyễn Ngọc Quyên trợn trừng mắt, nhìn ông xác nhận lại: Thật sao? Bọn họ đồng ý gửi một nghìn vạn?
Đúng. Là ông Phàm đích thân nói vậy. Trong ngữ khí của Tần Lạc Viễn khó mà che giấu được sự thích thú.
Một nghìn vạn ở ngân hàng trên thành phố có thể chẳng là gì, nhưng ở cái thị trấn chỉ có mấy tuyến đường như thế này, thì với một nghìn vạn anh đã có thể trực tiếp thăng chức lên thành phó giám đốc ngân hàng rồi.
Tần Lạc Viễn làm ở ngân hàng đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn chỉ là một quản lý khách hàng. Lần này đối với ông ta mà nói là cơ hội thăng chức ngàn năm có một.
Ông ta tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội này được!
Vy Vy. Nguyễn Ngọc Quyên quay đầu khuyên nhủ La Vy Vy: Điều kiện nhà họ Phàm rất tốt. Mặc dù mẹ chưa từng tới đó nhưng chắc trong nhà họ mọi thứ đều tốt cả đúng không? Con đi đến đó làm bài tập nói không chừng còn có thể yên tâm mà đọc sách, không phải quá tốt rồi sao?
Tốt? La Vy Vy cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: Hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Một nghìn vạn là khoản tiền lớn như thế, mà yêu cầu lại chỉ là để hai đứa con gái đến nhà bọn họ làm bài tập? Trên thế giới này làm gì có loại chuyện tốt như vậy? Hai người ngay cả một chút cũng không lo lắng rằng hai bọn con sẽ bị bán đi sao?
Tần Thiên Thiên phản bác: Nhà họ Phàm có nhiều tiền như thế, sao có thể đem chúng ta đi bán được chứ? Bọn họ lại chẳng thiếu tiền! Chị, chị đừng nghĩ nhiều nữa!
Thật ra cô ta muốn nói là nếu La Vy Vy không tự nguyện đi, thì cô ta cũng tự nguyện đi. Nhưng lời này không thích hợp để nói vào lúc này. Dẫu sao trước mắt mà nói, đối với nhà bọn họ điều quan trọng nhất là một nghìn vạn kia. Vậy nên cô ta không phải là không nhịn nổi, mà là đang giúp người lớn khuyên bảo La Vy Vy.
La Vy Vy nhếch môi: Biết người biết mặt không biết lòng. Tần Thiên Thiên, cô đừng để bị bắn đi rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy!
Nghe La Vy Vy nói như vậy, trong lòng Nguyễn Ngọc Quyên có chút do dự.
Không cần xét từ góc độ tâm lý học, chỉ cần nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy yêu cầu này của nhà học Phàm quả thực rất không bình thường.
Lạc Viễn, em cũng cảm thấy có chút kỳ lạ...
Tần Lạc Viễn vỗ nhẹ lên cánh tay Nguyễn Ngọc Quyên: Nếu em lo lắng về những điều này thì hoàn toàn không cần lo nữa. Anh đã hỏi qua rồi, nguyên nhân mà ông ấy đưa ra yêu cầu này là bởi vì cháu trai của ông ấy. Em còn nhớ thằng bé đã đến nhà chúng ta không?
Nguyễn Ngọc Quyên gật đầu: Nhớ. Tướng mạo của thằng bé quả thật còn đẹp hơn cả con gái, nhưng lại không phải kiểu thanh tú như hoa ấy, vậy nên em rất có ấn tượng với cậu ấy.
Đúng vậy. Tần Lạc Viễn gật đầu: Ông Phàm cảm thấy tính cách thằng bé quá quái gở, muốn để hai con gái chúng ta qua đó, nói chuyện nhiều với cậu ấy một chút. Vốn dĩ ông Phạm chỉ muốn Vy Vy đến thôi, tính cách Vy Vy hoạt bát hơn. Nhưng về sau ông ấy dường như lại rất thích Thiên Thiên, nên dứt khoát gọi cả hai đứa qua đó luôn.
Nếu nói như vậy thì... Nguyễn Ngọc Quyên nhìn khuôn mặt đầy vẻ cự tuyệt của La Vy Vy, mang theo ngữ khí ra lệnh, nói: Con bắt buộc phải đi.
Lảm nhảm: Mình thi xong rồi đây, định bung lụa luôn ai ngờ nhớ ra còn 7749 bài kiểm tra đang chờ nữa *khóc ròng*. Vừa thi xong, tâm trạng vào level khó ở, nên các bạn đừng thúc giục gì mình nhé.... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Sắc mặt của Tần Lạc Viễn cũng có chút khó coi, nhưng phần nhiều là lúng túng.
Cũng may ông nội Phàm là người thông minh, ông cố ý nói lái sang chuyện khác. Ông và La Vy Vy, còn có Tần Thiên Thiên, trò chuyện về biểu hiện của Phàm Nhất Hàng ở trường. Giúp Tần Lạc Viễn bớt khó xử đi phần nào.
Từ nào nừ nấy phát ra từ miệng Tần Thiên Thiên đều mang ý tốt cả, ví như: Bạn học Phàm thật sự rất lợi hại. Khi thầy giáo yêu cầu lớp tìm ra đáp án của một đề khó, trước đây đều là con hoặc cán bộ môn đó tìm ra, còn bây giờ ấy, toàn là bạn học Phàm tìm ra cả đấy ạ.
Đây là cô ta vừa tâng bốc Phàm Nhất Hàng, đồng thời cũng đang tưh khen chính mình, đúng là nhức tai mà. La Vy Vy chỉ cảm thấy mắc ói, vì vậy cô trợn tròn mắt tỏ vẻ khinh bỉ, cho dù là chân đứng bị thương nhưng cô vẫn cố gắng đi nhanh hơn, tránh phải nghe mấy lời này.
Khó khăn lắm cũng đi vào được trong xe, khi xe chuẩn bị rời đi, cửa xe đột nhiên bị gõ một tiếng.
La Vy Vy cứ nghĩ là ông nội Phàm, kết quả là khi quay đầu lại, thế mà lại nhìn thấy Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng khom tay lại gõ vào cửa xe. Không đợi La Vy Vy kéo cửa xuống, Tần Lạc Viễn đã dùng nút điều khiển ở bên cạnh chỗ ngồi, ấn hạ cửa kính xe xuống.
Phàm thiếu gia? Có chuyện gì sao?
Tần Lạc Viễn đối với việc xưng hô với Phàm Nhất Hàng đã từ bạn học Phàm thăng cấp lên thành Phàm thiếu gia . La Vy Vy nghe thế lại càng muốn mắc ói.
Cái này. Trong tay vị thiếu gia nào đó có cầm một món đồ, cậu nhét nó vào bên trong cửa xe phụ.
La Vy Vy vội vàng đưa tay ra đón lấy.
Một món đồ cứng rắn, lại tỏa ra hơi lạnh được gói trong một cái khăn. Nhìn không ra bên trong là thứ gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đây là một vật rắn hình chữ nhật.
Sau khi Phàm Nhất Hàng chuyển đồ cho La Vy Vy thì nói câu tạm biệt với Tần Lạc Viễn, rồi xoay người rời đi.
Người khác có thể không biết đây là cái gì, nhưng La Vy Vy sờ một lần liền đoán ra được.
Là đá, một túi đá.
Vậy nên tên gia hỏa này vừa rồi ngay cả chào hỏi cô một tiếng cũng không thèm mà đi lên lầu, thật ra là đi lấy đá để cô chườm chân sao?
Xem ra tên gia hỏa này cũng không phải là hoàn toàn máu lạnh nha. La Vy Vy nắm chặt túi đá trong tay. Tâm tình mắc ói vừa rồi đột nhiên trở nên tốt hơn. Trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt nha.
Xe khởi động, Tần Thiên Thiên không nhịn được, hỏi: Chị, bạn học Phàm đưa cho chị cái gì vậy?
Tần Lạc Viễn không nói gì, nhưng tai lại dựng đứng lên hóng chuyện.
La Vy Vy dáng vẻ đầy vẻ hiếu kỳ của hai người trước mặt, nhướn mày hỏi: Muốn biết?
Tần Thiên Thiên: Muốn.
La Vy Vy khinh bỉ, bĩu môi: Vậy thì không nói cho cô biết!
Tần Thiên Thiên tức đến nỗi quay đầu lại, trừng mắt với cô: Cô...
La Vy Vy khoan khoái ngồi xuống, trên bàn chân đặt túi đá được bọc bằng khăn, lười để ý đến Tần Thiên Thiên.
Cho cô ta nhịn đến chết luôn đi!
- ---
Mấy người La Vy Vy vừa về đến nhà, cũng đúng lúc Nguyễn Ngọc Quyên tan làm trở về.
Nguyễn Ngọc Quyên là trợ lý chuyên ngành tâm lý của một trường đại học. Hôm nay ở trường có một buổi kiểm tra tâm lý, bà phải đợi toàn bộ sinh viên làm xong bài kiểm tra mới có thể tan làm, vậy nên phải kéo dài tới tận bây giờ mới về đến nhà.
Thế nào rồi? Nhà họ Phàm nói sao? Nguyễn Ngọc Quyên còn chưa cả thay giầy, bà đã vội vàng hỏi Tần Lạc Viễn.
Tần Lạc Viễn vốn dĩ đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, nghe Nguyễn Ngọc Quyên hỏi vậy, ông cầm lấy điều khiển từ xa, tắt tivi đi, mở miệng nói: Gần như là đồng ý rồi. Ngược lại, đối với bọn họ mà nói, tiền để ở đâu mà chẳng giống nhau, cũng chỉ là vấn đề lãi suất mà thôi. Có điều, ông ấy có một điều kiện.
Điều kiện gì? Nguyễn Ngọc Quyên thay giầy xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc Viễn, hỏi.
La Vy Vy cầm túi đá đã tan ra bỏ vào trong ngăn đá của tủ lạnh. Cô vừa định quay về phòng thì bị Tần Lạc Viễn gọi ở lại.
Vy Vy, Thiên Thiên, các con qua đây cả đi. Bố có chuyện muốn nói.
Bốn người, mắt to trừng mắt bé, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Tần Thiên Thiên vừa lanh lợi, vừa hiếu kỳ, hỏi: Bố, có chuyện gì vậy ạ?
La Vy Vy cúi đầu lướt điện thoại, không chút lưu tâm, mãi cho đến khi Tần Lạc Viễn mở miệng: Bắt đầu từ thứ sáu tuần sau, vào mỗi ngày thứ sáu, các con đều phải đến nhà họ Phàm làm bài tập.
Cái gì?!
Cái gì?!
Tần Thiên Thiên và La Vy Vy không hẹn mà cùng nhau mở miệng lên tiếng, nhưng khẩu khí, suy nghĩ lại khác nhau hoàn toàn.
Một bên vô cùng phản kháng, một bên hết sức vui vẻ.
Con không đi. La Vy Vy thẳng thừng cự tuyệt.
Suốt một năm nay, cô đều cùng Tống Ninh Viễn tranh giành vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên. Bài tập còn chẳng thèm nhắc đến, huống hồ lại còn muốn cô đi đến nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập? Cái này có còn thiên lý hay không?
Chuyện này không thể thuận theo ý con được! Tần Lạc Viễn một mặt kiên quyết nói: Chỉ cần các con đi đến đó rồi, nhà họ Phàm sẽ đồng ý gửi một nghìn vạn đến chỗ của bố. Các con có biết một nghìn vạn này có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là bố có thể trực tiếp thăng chức lên thành phó giám đốc của ngân hàng đấy!
Nguyễn Ngọc Quyên trợn trừng mắt, nhìn ông xác nhận lại: Thật sao? Bọn họ đồng ý gửi một nghìn vạn?
Đúng. Là ông Phàm đích thân nói vậy. Trong ngữ khí của Tần Lạc Viễn khó mà che giấu được sự thích thú.
Một nghìn vạn ở ngân hàng trên thành phố có thể chẳng là gì, nhưng ở cái thị trấn chỉ có mấy tuyến đường như thế này, thì với một nghìn vạn anh đã có thể trực tiếp thăng chức lên thành phó giám đốc ngân hàng rồi.
Tần Lạc Viễn làm ở ngân hàng đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn chỉ là một quản lý khách hàng. Lần này đối với ông ta mà nói là cơ hội thăng chức ngàn năm có một.
Ông ta tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội này được!
Vy Vy. Nguyễn Ngọc Quyên quay đầu khuyên nhủ La Vy Vy: Điều kiện nhà họ Phàm rất tốt. Mặc dù mẹ chưa từng tới đó nhưng chắc trong nhà họ mọi thứ đều tốt cả đúng không? Con đi đến đó làm bài tập nói không chừng còn có thể yên tâm mà đọc sách, không phải quá tốt rồi sao?
Tốt? La Vy Vy cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: Hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Một nghìn vạn là khoản tiền lớn như thế, mà yêu cầu lại chỉ là để hai đứa con gái đến nhà bọn họ làm bài tập? Trên thế giới này làm gì có loại chuyện tốt như vậy? Hai người ngay cả một chút cũng không lo lắng rằng hai bọn con sẽ bị bán đi sao?
Tần Thiên Thiên phản bác: Nhà họ Phàm có nhiều tiền như thế, sao có thể đem chúng ta đi bán được chứ? Bọn họ lại chẳng thiếu tiền! Chị, chị đừng nghĩ nhiều nữa!
Thật ra cô ta muốn nói là nếu La Vy Vy không tự nguyện đi, thì cô ta cũng tự nguyện đi. Nhưng lời này không thích hợp để nói vào lúc này. Dẫu sao trước mắt mà nói, đối với nhà bọn họ điều quan trọng nhất là một nghìn vạn kia. Vậy nên cô ta không phải là không nhịn nổi, mà là đang giúp người lớn khuyên bảo La Vy Vy.
La Vy Vy nhếch môi: Biết người biết mặt không biết lòng. Tần Thiên Thiên, cô đừng để bị bắn đi rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy!
Nghe La Vy Vy nói như vậy, trong lòng Nguyễn Ngọc Quyên có chút do dự.
Không cần xét từ góc độ tâm lý học, chỉ cần nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy yêu cầu này của nhà học Phàm quả thực rất không bình thường.
Lạc Viễn, em cũng cảm thấy có chút kỳ lạ...
Tần Lạc Viễn vỗ nhẹ lên cánh tay Nguyễn Ngọc Quyên: Nếu em lo lắng về những điều này thì hoàn toàn không cần lo nữa. Anh đã hỏi qua rồi, nguyên nhân mà ông ấy đưa ra yêu cầu này là bởi vì cháu trai của ông ấy. Em còn nhớ thằng bé đã đến nhà chúng ta không?
Nguyễn Ngọc Quyên gật đầu: Nhớ. Tướng mạo của thằng bé quả thật còn đẹp hơn cả con gái, nhưng lại không phải kiểu thanh tú như hoa ấy, vậy nên em rất có ấn tượng với cậu ấy.
Đúng vậy. Tần Lạc Viễn gật đầu: Ông Phàm cảm thấy tính cách thằng bé quá quái gở, muốn để hai con gái chúng ta qua đó, nói chuyện nhiều với cậu ấy một chút. Vốn dĩ ông Phạm chỉ muốn Vy Vy đến thôi, tính cách Vy Vy hoạt bát hơn. Nhưng về sau ông ấy dường như lại rất thích Thiên Thiên, nên dứt khoát gọi cả hai đứa qua đó luôn.
Nếu nói như vậy thì... Nguyễn Ngọc Quyên nhìn khuôn mặt đầy vẻ cự tuyệt của La Vy Vy, mang theo ngữ khí ra lệnh, nói: Con bắt buộc phải đi.
Lảm nhảm: Mình thi xong rồi đây, định bung lụa luôn ai ngờ nhớ ra còn 7749 bài kiểm tra đang chờ nữa *khóc ròng*. Vừa thi xong, tâm trạng vào level khó ở, nên các bạn đừng thúc giục gì mình nhé.... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
/109
|