Suy nghĩ của Phàm Nhất Hàng hơi mơ hồ.
Vậy nên, La Vy Vy muốn tới nhà cậu làm khách sao?
Tóm lại là con mau đi cất cặp sách đi, thay áo khoác ngoài đi rồi xuống giúp ông nội.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông nội Phàm lộ rõ niềm vui. Quả thật là ông ấy rất cao hứng. Bởi vì đứa cháu trai quái gở của ông cuối cùng cũng có bạn rồi. Mặc dù là bạn khác giới, nhưng người bạn này cũng là bạn bè hết. Còn hơn là cả ngày đều ở trong phòng đối sách, làm bài tập đến chết.
Vì vậy, cho dù là biết rõ đối phương tới đây là mang theo mục đích không thuần khiết, chắc chắn có liên quan đến ông. Nhưng ông vẫn rất vui vẻ mà tiếp đãi bọn họ.
So với tiền bạc, cháu trai đương nhiên là quan trọng hơn rồi.
Mà điều ông muốn là một đứa cháu trai bình thường, chứ không phải là một con mọt sách.
Sao cậu lại đột nhiên tới đây? Phàm Nhất Hàng nhíu mày hỏi.
Con là bạn cùng bàn của nó sao? Ông nội Phàm cười híp mắt lại, giải thích: Ông và bố con có chút chuyện cần bàn bạc, vậy nên ông liền mời các con tới nhà ăn cơm tối. Đỡ phải mỗi ngày đều là hai ông cháu ông ăn cơm, trong nhà cũng náo nhiệt hơn.
Nhìn khuôn mặt vui cười hớn hở của ông nội Phàm, Phàm Nhất Hàng nhìn mũi nhắc nhở: Ông nội, ông đang nấu cái gì vậy?
Cá chua ngọt... Ông nội Phàm vừa nói xong, rốt cuộc cũng nhận ra gì đó. Ông vội vàng chạy vào trong phòng bếp, ông bỏ nắp nồi sang một bên, đặt xẻng nấu sang một bên, kêu lên: Aiya, cá của ông cháy rồi...
Phàm Nhất Hàng: ...
- ---
Mặt trời chiếu rọi xuống, từng tia nắng khẽ len lỏi vào căn phòng tối om, từng đường nét của món đồ trong phòng ngủ đều trở nên mơ hồ.
Phàm Nhất Hàng bật đèn trong phòng lên. Cậu tiện tay ném cặp sách lên trên ghế, sau đó nhấc chân đi đến kéo ngăn kéo ở bàn học ra tìm đồ vật.
Mặc dù không biết La Vy Vy tại sao lại đến đây, hơn nữa trước đó cô ấy cũng không có nói qua về sự việc này. Nhưng đã đến rồi thì cậu dứt khoát đưa bức thư tình tâm tâm niệm niệm kia trả lại cô ấy luôn đi.
Cũng không biết tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn lấy lại bức thư tình đã nữa. Chẳng lẽ là nội dung của bức thư đó thật sự rất tệ hay sao?
Lục lọi cả nửa ngày, Phàm Nhất Hàng cũng không tìm thấy bức thư tình của La Vy Vy.
Đâu rồi... Lông mày Phàm Nhất Hàng đều nhíu lại như bánh quẩy. Gần như là cậu đã lục cả căn phòng lên một lần nhưng cũng không tìm thấy bức thư.
Phàm Phàm! Xuống giúp ông nội rửa rau giá đi! Dưới lầu truyền lại tiếng gọi của ông nội Phàm.
Nghe thấy hai chữ Phàm Phàm , Phàm Nhất Hàng bỗng nhiên cảm thấy đầu to lên gấp hai lần.
Cậu cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, tại sao vẫn còn gọi cậu như vậy?
Phàm Nhất Hàng cúi xuống nhìn qua gầm giường. Giường gầm giường ngoài chân giường ra thì cậu cũng không thấy một cái nắp bút nào chứ đứng nói là đồ vật gì khác.
Hình như là không nghe được câu trả lời của Phàm Nhất Hàng nên ông nội Phàm lại gọi lại lần nữa: Phàm Phàm!
Phàm Nhất Hàng đành cam chịu số phận, đi xuống lầu.
Ông nội cậu cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá trẻ con mà thôi. Ông thường làm những việc trái với người khác. Ví dụ như ông vốn biết rõ cậu không thích tên gọi Phàm Phàm này, nhưng lần nào ông ấy cũng gọi cậu như thế.
Phàm Nhất Hàng đi xuống lầu, cậu đi vào nhà bếp giúp ông nội rửa giá.
Kể từ khi cậu chuyển đến thành phố nhỏ này, loại chuyện như thế vẫn chưa từng xảy ra. Huống hồ là khi sống cùng bố mẹ, cậu càng giống như một tiểu tổ tông được sống trong nhung lụa, chuyện gì cũng đều có người làm làm.
Nhưng bây giờ, cậu không chỉ phải tự mình làm việc của mình, mà thỉnh thoảng còn phải làm giúp việc của ông nội nữa. Ví dụ như...giặt quần áo, rửa rau.... Thậm chí còn phải học làm cả mấy món ăn nữa.
Cũng không biết là đang tiến về phía trước hay thụt lùi về phía sau nữa.
Rửa giá xong, Phàm Nhất Hàng do dự một hồi rồi mở miệng: Ông nội.
Đối với viêvj cháu trai chủ động trò chuyện, ông Phàm cao hứng không thôi. Ông vừa đảo rau vừa hỏi: Có chuyện gì, có chuyện gì sao? Ông nội ở đây!
Phàm Nhất Hàng: ...Hai ngày nay ông có từng dọn dẹp qua phòng của con không?
Có chứ. Ông nội Phàm gật đầu: Mỗi ngày sau khi con đi học, ông đều sẽ dành cả một ngày để dọn dẹp phòng một lần. Có chuyện gì sao?
Khụ....
Phàm Nhất Hàng ho khan một tiến, sặc mắt có hơi không được tự nhiên. Cậu hỏi ông nội: Vậy khi...ông dọn dẹp phòng của con, ông có thấy một bức thư không?
Thư? Ông nội Phàm đột nhiên dừng động tác đảo rau. Ông đặt xẻng nấu lên trên mặt bếp ga, quay đầu lại nhìn về phía Phàm Nhất Hàng, hỏi.
Dường như là không hài lòng, huôn mặt ông nội Phàm viết đầy hai chữ nghiêm túc. Mà vẻ mặt nghiêm túc kiểu này trước đây Phàm Nhất Hàng chưa từng thấy qua trên người ông nội Phàm.
Ông nội Phàm luôn có dáng vẻ tươi cười như Phật Di Lặc, từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc.
Phàm Nhất Hàng ý thức được tình hình lúc này, cậu đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp.
Không phải là ông nội nhìn thấy bức thư tình kia rồi hiểu lầm gì rồi đấy chứ?
Phàm Nhất Hàng vội vàng mở miệng giải thích: Ông nội, bức thư kia...
Ông nội? Ông Phàm tắt bếp đi, lạnh giọng nói: Con không nói ta còn suýt chút nữa đã quên mất rồi! Phàm Bằng Sơn ta không có một đứa đứa cháu cả ngày chỉ biết đi hẹn người ta đánh nhau!
Hẹn đánh nhau? Phàm Nhất Hàng đầu đầy sương mù, cậu hỏi: Cái gì mà hẹn đánh nhau chứ?
Con vẫn còn giả ngốc với ta! Ông nội Phàm cầm xẻng nấu trong tay vung về phía Phàm Nhất Hàng.
Cũng may Phàm Nhất Hàng phản ứng nhanh. Cậu nghiêng người tránh kip, nhưng tay cầm của xẻng vẫn đập vào thái dương cậu, vạch ra một vết máu.
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến vết thương ở trên trán, cậu giải thích với người ông nội đột nhiên phát hỏa của mình: Con thật sự không biết ông đang nói gì...
Không biết phải không? Được. Ông nội Phàm gật đầu, tháo tạp dề từ trên cổ bỏ xuống, nhấc chân rời khỏi phòng bếp.
Không lâu sau, ông từ trong phòng đi ra, tay cầm theo một bức thư.
Bức thư có màu hồng phấn, bên ngoài vẫn còn in mấy hình trái tim,đúng là thư tình của La Vy Vy gửi cho cậu.
Mà bức thư tình vốn dĩ đã bị cậu phong kiến đã bị xé miệng, hiển nhiên là đã bị người khác mở ra rồi.
Con không biết, vậy con tự mình xem cho kĩ đi!
Bức thư bị ném vào trong tay Phàm Nhất Hàng, cậu đầy hoài nghi cầm lấy món đồ ở trong tay. Ở đầu bức thư viết ba chữ to tướng, sáng ngời, không thể không nhìn thấy.
Trên đấy viết thư khiêu chiến , phần đề chữ là cái tên khủng bố của La Vy Vy.
Đây quả thực là nét chữ của La Vy Vy. Ngồi cùng bàn được hai tuần, cậu không thể nhận sai nét chữ của La Vy Vy được.
Vậy nên, chuyện này đều là hiểu lầm.
Vậy nên, thật ra La Vy Vy căn bản là không thích cậu.
Vậy nên, sự thật là chuyện lần này đều không phải là đồ thư tình bỏ đi gì hết!
Phàm Nhất Hàng buông thõng tay, lòng bàn tay dần dần nắm chặt lại. Thư và bao thư đều bị vo tròn đến nhăn nhúm, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó nữa.
..... Ting tông .
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Ông Phàm điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đơn thuần nói: Chuyện này để sau này hẵng nói tiếp, bây giờ con đi ra mở cửa cho ông.
Giọng nói ông Phàm tràn đầy uy nghiêm, dường như giọng điệu tức giận vừa nãy vẫn còn chưa kịp biến mất vậy.
Cháu trai như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể trở thành một đứa hư hỏng, suốt ngày đánh nhau gây sự được. Nếu không thì đợi sau ông ông chết rồi, khi xuống suối vàng thì làm sao mà ăn nói với con dâu và con trai đã khuất được đây?
Phàm Nhất Hàng nhặt xẻng nấu từ trên mặt đất lên, đặt sang một bên, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
Nói sao đây? Một khắc vừa rồi, trái tim cậu...
Bức thư kia căn bản không phải là thư tình, theo lí mà nói cậu nên vui mới phải. Nhưng không biết tại sao bây giờ, cậu hoàn toàn không vui nổi. Thậm chí có chút không thể chấp nhận được chuyện này.
Có lẽ là bởi vì lúng túng thôi. Cậu nói với chính mình, chỉ là vì bản thân hiểu lầm bức thư đó nên mới khiến bản thân rơi vào tình cảnh lúng túng mà thôi. Bởi thế nên tâm tình cậu mới phức tạp như vậy.
Ừm, nhất định là như vậy rồi.
Phàm Nhất Hàng đi ra cổng, két một tiếng, cổng sắt được mở ra.
Hết chương 41
Vậy nên, La Vy Vy muốn tới nhà cậu làm khách sao?
Tóm lại là con mau đi cất cặp sách đi, thay áo khoác ngoài đi rồi xuống giúp ông nội.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông nội Phàm lộ rõ niềm vui. Quả thật là ông ấy rất cao hứng. Bởi vì đứa cháu trai quái gở của ông cuối cùng cũng có bạn rồi. Mặc dù là bạn khác giới, nhưng người bạn này cũng là bạn bè hết. Còn hơn là cả ngày đều ở trong phòng đối sách, làm bài tập đến chết.
Vì vậy, cho dù là biết rõ đối phương tới đây là mang theo mục đích không thuần khiết, chắc chắn có liên quan đến ông. Nhưng ông vẫn rất vui vẻ mà tiếp đãi bọn họ.
So với tiền bạc, cháu trai đương nhiên là quan trọng hơn rồi.
Mà điều ông muốn là một đứa cháu trai bình thường, chứ không phải là một con mọt sách.
Sao cậu lại đột nhiên tới đây? Phàm Nhất Hàng nhíu mày hỏi.
Con là bạn cùng bàn của nó sao? Ông nội Phàm cười híp mắt lại, giải thích: Ông và bố con có chút chuyện cần bàn bạc, vậy nên ông liền mời các con tới nhà ăn cơm tối. Đỡ phải mỗi ngày đều là hai ông cháu ông ăn cơm, trong nhà cũng náo nhiệt hơn.
Nhìn khuôn mặt vui cười hớn hở của ông nội Phàm, Phàm Nhất Hàng nhìn mũi nhắc nhở: Ông nội, ông đang nấu cái gì vậy?
Cá chua ngọt... Ông nội Phàm vừa nói xong, rốt cuộc cũng nhận ra gì đó. Ông vội vàng chạy vào trong phòng bếp, ông bỏ nắp nồi sang một bên, đặt xẻng nấu sang một bên, kêu lên: Aiya, cá của ông cháy rồi...
Phàm Nhất Hàng: ...
- ---
Mặt trời chiếu rọi xuống, từng tia nắng khẽ len lỏi vào căn phòng tối om, từng đường nét của món đồ trong phòng ngủ đều trở nên mơ hồ.
Phàm Nhất Hàng bật đèn trong phòng lên. Cậu tiện tay ném cặp sách lên trên ghế, sau đó nhấc chân đi đến kéo ngăn kéo ở bàn học ra tìm đồ vật.
Mặc dù không biết La Vy Vy tại sao lại đến đây, hơn nữa trước đó cô ấy cũng không có nói qua về sự việc này. Nhưng đã đến rồi thì cậu dứt khoát đưa bức thư tình tâm tâm niệm niệm kia trả lại cô ấy luôn đi.
Cũng không biết tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn lấy lại bức thư tình đã nữa. Chẳng lẽ là nội dung của bức thư đó thật sự rất tệ hay sao?
Lục lọi cả nửa ngày, Phàm Nhất Hàng cũng không tìm thấy bức thư tình của La Vy Vy.
Đâu rồi... Lông mày Phàm Nhất Hàng đều nhíu lại như bánh quẩy. Gần như là cậu đã lục cả căn phòng lên một lần nhưng cũng không tìm thấy bức thư.
Phàm Phàm! Xuống giúp ông nội rửa rau giá đi! Dưới lầu truyền lại tiếng gọi của ông nội Phàm.
Nghe thấy hai chữ Phàm Phàm , Phàm Nhất Hàng bỗng nhiên cảm thấy đầu to lên gấp hai lần.
Cậu cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, tại sao vẫn còn gọi cậu như vậy?
Phàm Nhất Hàng cúi xuống nhìn qua gầm giường. Giường gầm giường ngoài chân giường ra thì cậu cũng không thấy một cái nắp bút nào chứ đứng nói là đồ vật gì khác.
Hình như là không nghe được câu trả lời của Phàm Nhất Hàng nên ông nội Phàm lại gọi lại lần nữa: Phàm Phàm!
Phàm Nhất Hàng đành cam chịu số phận, đi xuống lầu.
Ông nội cậu cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá trẻ con mà thôi. Ông thường làm những việc trái với người khác. Ví dụ như ông vốn biết rõ cậu không thích tên gọi Phàm Phàm này, nhưng lần nào ông ấy cũng gọi cậu như thế.
Phàm Nhất Hàng đi xuống lầu, cậu đi vào nhà bếp giúp ông nội rửa giá.
Kể từ khi cậu chuyển đến thành phố nhỏ này, loại chuyện như thế vẫn chưa từng xảy ra. Huống hồ là khi sống cùng bố mẹ, cậu càng giống như một tiểu tổ tông được sống trong nhung lụa, chuyện gì cũng đều có người làm làm.
Nhưng bây giờ, cậu không chỉ phải tự mình làm việc của mình, mà thỉnh thoảng còn phải làm giúp việc của ông nội nữa. Ví dụ như...giặt quần áo, rửa rau.... Thậm chí còn phải học làm cả mấy món ăn nữa.
Cũng không biết là đang tiến về phía trước hay thụt lùi về phía sau nữa.
Rửa giá xong, Phàm Nhất Hàng do dự một hồi rồi mở miệng: Ông nội.
Đối với viêvj cháu trai chủ động trò chuyện, ông Phàm cao hứng không thôi. Ông vừa đảo rau vừa hỏi: Có chuyện gì, có chuyện gì sao? Ông nội ở đây!
Phàm Nhất Hàng: ...Hai ngày nay ông có từng dọn dẹp qua phòng của con không?
Có chứ. Ông nội Phàm gật đầu: Mỗi ngày sau khi con đi học, ông đều sẽ dành cả một ngày để dọn dẹp phòng một lần. Có chuyện gì sao?
Khụ....
Phàm Nhất Hàng ho khan một tiến, sặc mắt có hơi không được tự nhiên. Cậu hỏi ông nội: Vậy khi...ông dọn dẹp phòng của con, ông có thấy một bức thư không?
Thư? Ông nội Phàm đột nhiên dừng động tác đảo rau. Ông đặt xẻng nấu lên trên mặt bếp ga, quay đầu lại nhìn về phía Phàm Nhất Hàng, hỏi.
Dường như là không hài lòng, huôn mặt ông nội Phàm viết đầy hai chữ nghiêm túc. Mà vẻ mặt nghiêm túc kiểu này trước đây Phàm Nhất Hàng chưa từng thấy qua trên người ông nội Phàm.
Ông nội Phàm luôn có dáng vẻ tươi cười như Phật Di Lặc, từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc.
Phàm Nhất Hàng ý thức được tình hình lúc này, cậu đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp.
Không phải là ông nội nhìn thấy bức thư tình kia rồi hiểu lầm gì rồi đấy chứ?
Phàm Nhất Hàng vội vàng mở miệng giải thích: Ông nội, bức thư kia...
Ông nội? Ông Phàm tắt bếp đi, lạnh giọng nói: Con không nói ta còn suýt chút nữa đã quên mất rồi! Phàm Bằng Sơn ta không có một đứa đứa cháu cả ngày chỉ biết đi hẹn người ta đánh nhau!
Hẹn đánh nhau? Phàm Nhất Hàng đầu đầy sương mù, cậu hỏi: Cái gì mà hẹn đánh nhau chứ?
Con vẫn còn giả ngốc với ta! Ông nội Phàm cầm xẻng nấu trong tay vung về phía Phàm Nhất Hàng.
Cũng may Phàm Nhất Hàng phản ứng nhanh. Cậu nghiêng người tránh kip, nhưng tay cầm của xẻng vẫn đập vào thái dương cậu, vạch ra một vết máu.
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến vết thương ở trên trán, cậu giải thích với người ông nội đột nhiên phát hỏa của mình: Con thật sự không biết ông đang nói gì...
Không biết phải không? Được. Ông nội Phàm gật đầu, tháo tạp dề từ trên cổ bỏ xuống, nhấc chân rời khỏi phòng bếp.
Không lâu sau, ông từ trong phòng đi ra, tay cầm theo một bức thư.
Bức thư có màu hồng phấn, bên ngoài vẫn còn in mấy hình trái tim,đúng là thư tình của La Vy Vy gửi cho cậu.
Mà bức thư tình vốn dĩ đã bị cậu phong kiến đã bị xé miệng, hiển nhiên là đã bị người khác mở ra rồi.
Con không biết, vậy con tự mình xem cho kĩ đi!
Bức thư bị ném vào trong tay Phàm Nhất Hàng, cậu đầy hoài nghi cầm lấy món đồ ở trong tay. Ở đầu bức thư viết ba chữ to tướng, sáng ngời, không thể không nhìn thấy.
Trên đấy viết thư khiêu chiến , phần đề chữ là cái tên khủng bố của La Vy Vy.
Đây quả thực là nét chữ của La Vy Vy. Ngồi cùng bàn được hai tuần, cậu không thể nhận sai nét chữ của La Vy Vy được.
Vậy nên, chuyện này đều là hiểu lầm.
Vậy nên, thật ra La Vy Vy căn bản là không thích cậu.
Vậy nên, sự thật là chuyện lần này đều không phải là đồ thư tình bỏ đi gì hết!
Phàm Nhất Hàng buông thõng tay, lòng bàn tay dần dần nắm chặt lại. Thư và bao thư đều bị vo tròn đến nhăn nhúm, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó nữa.
..... Ting tông .
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Ông Phàm điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đơn thuần nói: Chuyện này để sau này hẵng nói tiếp, bây giờ con đi ra mở cửa cho ông.
Giọng nói ông Phàm tràn đầy uy nghiêm, dường như giọng điệu tức giận vừa nãy vẫn còn chưa kịp biến mất vậy.
Cháu trai như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể trở thành một đứa hư hỏng, suốt ngày đánh nhau gây sự được. Nếu không thì đợi sau ông ông chết rồi, khi xuống suối vàng thì làm sao mà ăn nói với con dâu và con trai đã khuất được đây?
Phàm Nhất Hàng nhặt xẻng nấu từ trên mặt đất lên, đặt sang một bên, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
Nói sao đây? Một khắc vừa rồi, trái tim cậu...
Bức thư kia căn bản không phải là thư tình, theo lí mà nói cậu nên vui mới phải. Nhưng không biết tại sao bây giờ, cậu hoàn toàn không vui nổi. Thậm chí có chút không thể chấp nhận được chuyện này.
Có lẽ là bởi vì lúng túng thôi. Cậu nói với chính mình, chỉ là vì bản thân hiểu lầm bức thư đó nên mới khiến bản thân rơi vào tình cảnh lúng túng mà thôi. Bởi thế nên tâm tình cậu mới phức tạp như vậy.
Ừm, nhất định là như vậy rồi.
Phàm Nhất Hàng đi ra cổng, két một tiếng, cổng sắt được mở ra.
Hết chương 41
/109
|