Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 4 - Không Thừa Nhận Bức Thư Tình Đã Đưa Cho Tôi Hay Sao?
/109
|
La Vy Vy ngắm nhìn khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng mà khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra, khi Phàm Nhất Hàng còn bận đánh nhau, không có đủ thời gian để nói ra lời khiêu chiến, bây giờ cô lấy lại mọi thứ vẫn còn kịp mà!
La Vy Vy bắt đầu lục lọi cặp của Phàm Nhất Hàng, nhưng lục cả nửa ngày vẫn không tìm được. Cô dứt khoát cầm hết mọi thứ trong cặp sách của cậu ấy bỏ ra bên ngoài hết. Từ bên trong rơi ra mấy quyển vở bài tập, một cái bút, một cái thẻ học sinh, duy chỉ không có thư khiêu chiến của cô.
Không có ở trong cặp, chẳng lẽ là ở trên người sao?
La Vy Vy bắt đầu vén chăn trên người Phàm Nhất Hàng lên. Con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, ánh mắt rơi xuống quần của Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng mặc một chiếc quần rộng màu xám nhạt, ở giữa có một nơi nhỏ nhỏ lồi lên giống như là đựng một đồ gì đó... Hai mắt La Vy Vy nhìn vào chỗ đấy, tại sao chỗ kỳ quái kia lại lồi lên được nhỉ? Sau khi cô nhận ra đó là cái gì, hai má cô đột nhiên nóng lên, cô buồn phiền nhìn sang chỗ khác.
Chết tiệt!
La Vy Vy ho khan hai tiếng, mắt nhìn sang túi ở ống quần của Phàm Nhất Hàng đang căng ra.
Khi cô chạm vào túi quần của cậu ấy, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn chụp lấy.
Cậu đang làm gì đấy? Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp bên tai vang lên.
Sống lưng La Vy Vy thẳng lên, cô cứng nhắc quay đầu lại, đúng lúc thấy Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn cô.
Trong mắt của người thiếu niên là một mảnh ánh sáng, trong ánh sáng còn có chiếc cặp đang bao lấy sự sợ hãi của cô.
La Vy Vy: ...
Một phút sau, Phàm Nhất Hàng từ trên giường ngồi dậy. Trán cậu tỏ sự ghét bỏ rõ ràng, nhưng bàn tay đang chụp lấy tay cô vẫn không buông ra, mà ngược lại nắm càng chặt hơn.
Đây là đâu?
La Vy Vy ngoan ngoãn trả lời: Bệnh viện.
Đại não Phàm Nhất Hàng dần dần có ý thức. Mùi thuốc khử trùng nói cho cậu biết nơi này đích thực là phòng bệnh tronh bệnh viện.
Cậu nhớ cậu đã cố hết sức kiềm chế nỗi buồn của mình, sau đó ý thức liền bắt đầu mơ hồ, tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong này.
Là cậu...?
La Vy Vy gật mạnh đầu: Là tôi đã đưa cậu tới bệnh viện đấy!
Vậy nên cậu có thể buông tay ra được không?
Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên mở miệng: Cậu đừng nghĩ bởi vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ chấp nhận lời bao biện của cậu, mà thư tình thì cậu đã đưa cho tôi rồi, vì vậy tôi có thể cố gắng xem một chút.
Ai cũng biết, trước sự việc lần này, cậu từ trước đến nay chưa từng mở thư của đối phương để xem qua họ đã viết gì.
Lần này là La Vy Vy đã đặc biệt đưa cậu đến bệnh viện...vì vậy cậu sẽ miễn cưỡng xem một chút vậy.
La Vy Vy trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì con ngươi rớt ra ngoài.
Phàm Nhất Hàng: ....Cậu biểu hiện như vậy là có ý gì? Tôi chỉ là xem một chút, đâu phải là chấp nhận cậu đâu, đừng có nghĩ sai ý của tôi.
Không phải... La Vy Vy cảm thấy Phàm Nhất Hàng có thể là đã hiểu lầm cái gì đó rồi.
Cô đứng lên, cố gắng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay của Phàm Nhất Hàng.
Cậu nói cái gì mà thư tình cơ?
Phàm Nhất Hàng cau mày, vì ban nãy cậu đã chạm phải những ngón tay của La Vy Vy ở trên giường đang cọ qua cọ lại.
Vừa mới đưa thư tình cho tôi, bây giờ liền không thừa nhận nữa hả?
Mặt La Vy Vy mờ mịt Không phải! Tôi đưa cho cậu lúc nào...
Khoan!
Khoan đã!!!
Cô đột nhiên nhớ ra bản thân đã đưa cho Phàm Nhất Hàng bức thư khiêu chiến có vỏ ngoài màu hồng, phía trước còn in một hình trái tim trông cực kỳ ngu ngốc... Ngay cả bản thân cô khi thấy cái bức thư ngu ngốc kia cũng có chút sững sờ, nếu như Phàm Nhất Hàng hiểu lầm thành thư tình cũng có thể.
Vậy nên nói...
La Vy Vy gật mạnh một cái: Đúng đúng đúng, là thư tình. Cậu xem não tôi này, tôi đưa cho cậu mà quên mất....
Phàm Nhất Hàng: ...
Bỗng nhiên tôi lại nhớ ra, tôi viết bức thư tình kia có sai mấy từ, hay là cậu đưa cho tôi trước đi. Tôi sẽ mang nó về để sửa lại rồi lại manh cho cậu xem ha.
Không cần đâu. Một tay Phàm Nhất Hàng chống lên mép giường, từ trên giường bệnh xuống.
Nhìn xem, cậu đã cất công đưa tôi đến bệnh viện, cho dù là có vài từ sai thì tôi cũng sẽ xem.
Xem một chút thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Hết chương 4
Bạn trẻ La Vy Vy đầu gấu vậy chứ còn ngây thơ lắm=)))
Nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra, khi Phàm Nhất Hàng còn bận đánh nhau, không có đủ thời gian để nói ra lời khiêu chiến, bây giờ cô lấy lại mọi thứ vẫn còn kịp mà!
La Vy Vy bắt đầu lục lọi cặp của Phàm Nhất Hàng, nhưng lục cả nửa ngày vẫn không tìm được. Cô dứt khoát cầm hết mọi thứ trong cặp sách của cậu ấy bỏ ra bên ngoài hết. Từ bên trong rơi ra mấy quyển vở bài tập, một cái bút, một cái thẻ học sinh, duy chỉ không có thư khiêu chiến của cô.
Không có ở trong cặp, chẳng lẽ là ở trên người sao?
La Vy Vy bắt đầu vén chăn trên người Phàm Nhất Hàng lên. Con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, ánh mắt rơi xuống quần của Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng mặc một chiếc quần rộng màu xám nhạt, ở giữa có một nơi nhỏ nhỏ lồi lên giống như là đựng một đồ gì đó... Hai mắt La Vy Vy nhìn vào chỗ đấy, tại sao chỗ kỳ quái kia lại lồi lên được nhỉ? Sau khi cô nhận ra đó là cái gì, hai má cô đột nhiên nóng lên, cô buồn phiền nhìn sang chỗ khác.
Chết tiệt!
La Vy Vy ho khan hai tiếng, mắt nhìn sang túi ở ống quần của Phàm Nhất Hàng đang căng ra.
Khi cô chạm vào túi quần của cậu ấy, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn chụp lấy.
Cậu đang làm gì đấy? Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp bên tai vang lên.
Sống lưng La Vy Vy thẳng lên, cô cứng nhắc quay đầu lại, đúng lúc thấy Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn cô.
Trong mắt của người thiếu niên là một mảnh ánh sáng, trong ánh sáng còn có chiếc cặp đang bao lấy sự sợ hãi của cô.
La Vy Vy: ...
Một phút sau, Phàm Nhất Hàng từ trên giường ngồi dậy. Trán cậu tỏ sự ghét bỏ rõ ràng, nhưng bàn tay đang chụp lấy tay cô vẫn không buông ra, mà ngược lại nắm càng chặt hơn.
Đây là đâu?
La Vy Vy ngoan ngoãn trả lời: Bệnh viện.
Đại não Phàm Nhất Hàng dần dần có ý thức. Mùi thuốc khử trùng nói cho cậu biết nơi này đích thực là phòng bệnh tronh bệnh viện.
Cậu nhớ cậu đã cố hết sức kiềm chế nỗi buồn của mình, sau đó ý thức liền bắt đầu mơ hồ, tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong này.
Là cậu...?
La Vy Vy gật mạnh đầu: Là tôi đã đưa cậu tới bệnh viện đấy!
Vậy nên cậu có thể buông tay ra được không?
Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên mở miệng: Cậu đừng nghĩ bởi vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ chấp nhận lời bao biện của cậu, mà thư tình thì cậu đã đưa cho tôi rồi, vì vậy tôi có thể cố gắng xem một chút.
Ai cũng biết, trước sự việc lần này, cậu từ trước đến nay chưa từng mở thư của đối phương để xem qua họ đã viết gì.
Lần này là La Vy Vy đã đặc biệt đưa cậu đến bệnh viện...vì vậy cậu sẽ miễn cưỡng xem một chút vậy.
La Vy Vy trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì con ngươi rớt ra ngoài.
Phàm Nhất Hàng: ....Cậu biểu hiện như vậy là có ý gì? Tôi chỉ là xem một chút, đâu phải là chấp nhận cậu đâu, đừng có nghĩ sai ý của tôi.
Không phải... La Vy Vy cảm thấy Phàm Nhất Hàng có thể là đã hiểu lầm cái gì đó rồi.
Cô đứng lên, cố gắng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay của Phàm Nhất Hàng.
Cậu nói cái gì mà thư tình cơ?
Phàm Nhất Hàng cau mày, vì ban nãy cậu đã chạm phải những ngón tay của La Vy Vy ở trên giường đang cọ qua cọ lại.
Vừa mới đưa thư tình cho tôi, bây giờ liền không thừa nhận nữa hả?
Mặt La Vy Vy mờ mịt Không phải! Tôi đưa cho cậu lúc nào...
Khoan!
Khoan đã!!!
Cô đột nhiên nhớ ra bản thân đã đưa cho Phàm Nhất Hàng bức thư khiêu chiến có vỏ ngoài màu hồng, phía trước còn in một hình trái tim trông cực kỳ ngu ngốc... Ngay cả bản thân cô khi thấy cái bức thư ngu ngốc kia cũng có chút sững sờ, nếu như Phàm Nhất Hàng hiểu lầm thành thư tình cũng có thể.
Vậy nên nói...
La Vy Vy gật mạnh một cái: Đúng đúng đúng, là thư tình. Cậu xem não tôi này, tôi đưa cho cậu mà quên mất....
Phàm Nhất Hàng: ...
Bỗng nhiên tôi lại nhớ ra, tôi viết bức thư tình kia có sai mấy từ, hay là cậu đưa cho tôi trước đi. Tôi sẽ mang nó về để sửa lại rồi lại manh cho cậu xem ha.
Không cần đâu. Một tay Phàm Nhất Hàng chống lên mép giường, từ trên giường bệnh xuống.
Nhìn xem, cậu đã cất công đưa tôi đến bệnh viện, cho dù là có vài từ sai thì tôi cũng sẽ xem.
Xem một chút thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Hết chương 4
Bạn trẻ La Vy Vy đầu gấu vậy chứ còn ngây thơ lắm=)))
/109
|