Thất vương phủ
-“Vương gia hồi phủ…vương phi hồi phủ..lỗi thúc, vương gia cùng vương phi đã đến cửa Nam, lập tức đến phủ”
-“Đã trở lại, rốt cục đã trở lại. Các ngươi còn chờ cái gì, còn không cùng ta ra ngoài cửa phủ nghênh đón”
-“Vâng” Nhóm nô phó chỉnh tề hữu lực đáp.
Thật tốt quá, vương phi rốt cuộc đã trở lại. Rốt cuộc không cần sống những ngày tháng kinh khủng, Thất vương phủ rốt cuộc cũng có mùa xuân đến.
“tháp tháp tháp…” Một chiếc xe ngựa màu vàng do tám con ngựa thuần đen lôi kéo đến cửa Thất vương phủ.
-“Nô tài, nô tì cung nghênh vương gia,vương phi hồi phủ”
-“Ách, ngượng ngùng” Trên xe nhảy xuống một nam tử áo trắng –“Là ta” Không phải Vân Dật thì là ai?
-“Như thế nào là ngươi? Vương gia cùng vương phi đâu?” Lỗi thúc nhíu mày hỏi.
-“Vương gia nói: Xe ngựa rất xóc, sợ bị thương vương phi cùng thai nhi trong bụng, cho nên…”
-“Vương phi có thai? Này…thật sự là chuyện mừng a” Vẻ mặt nghiêm túc của Lỗi thúc xuất hiện tươi cười mừng như điên.
Vân Dật nhịn không được lung lay đầu, lão nhân này, không cho người ta nói được đầy đủ sao?
-“Bọn họ đâu?”
-“Bọn họ nha!” Ngẫm lại liền nổi da gà, hai người kia quả thực chính là uyên ương a! Sách sách, ngẫm lại còn thấy thịt ma.
-“Mịch nhi, chúng ta về đến nhà” Này đến đây.
Không cần hỏi vương phi ở đâu? Nàng ta đương nhiên là ở trong ngực vương gia ngủ.
Trong lòng vương gia là cái áo choàng đen đen, thấy không? Đó chính là Thất vương phi trong truyền thuyết.
-“Cung nghênh…”
-“Hư…” Hiên Viên Ảnh làm ra tư thế chớ có lên tiếng –“Im lặng, nàng đang ngủ”
-“Ân”Người nữ nào đó từ trong áo choàng chui đầu ra, trong mắt tràn đầy mê mang –“Về đến nhà a, mau buông ta xuống dưới”
-“Không buông” Thấy đi! Vân Dật đứng một bên nhịn không được lắc đầu.
-“Nhanh lên buông ta xuống dưới” Ta đá động hai chân. Ảnh ảo não nhìn ta, sau đó thật cẩn thận đem ta buông xuống phảng phất ta là đồ sứ dễ vỡ.
-“Lỗi thúc, Thổ bá, tiểu Thúy, tiểu Bích…ta đã trở lại”
-“Vương phi…người như thế nào bỏ chúng ta bỏ chạy, Khúc Khúc chúng ta nuôi từ sau khi người đi liền bắt đầu tuyệt thực, hiện tại đều biến thành da bọc xương” Ta hãn, chẳng lẽ mị lực của ta lớn như vậy, ngay cả Khúc Khúc cũng vì tưởng niệm ta mà tuyệt thực?
-“Nương nương…” Ai nha, má ta ơi, ai vậy a?
-“Ta là Như Hoa, Cao đắp mặt người cho Như Hoa dùng xong rồi, Như Hoa lại bắt đầu mọc đậu( mụn), tất cả mọi người đều bảo ta’đậu hoa’. Nương nương người nhất định phải cứu Như Hoa nha”
-“Nga a a…” Ta cười –“Đặt tại trên người ta đi”
-“Cám ơn vương phi nương nương”
-“Vương phi, người trở về liền được, Người không biết, lúc người không ở, vương gia mỗi ngày đều tương tư không nghĩ uống nước ăn cơm nơi nơi tìm người.”
-“Khụ” Ta nhìn thấy Hiên Viên Ảnh lập tức biến thành một con tôm chín.
-‘Ngươi khụ cái gì khụ! Giáp tướng quân nói không đúng, ngươi không nhớ ta? Tiếp tục nói”
-“Nương nương trở về liền tốt, người trở về chúng ta đều được sống trong những ngày lành”
Ta hướng mọi người kể những chuyện thú vị trên đường, mọi người đều lắng nghe và hỏi liên tục làm cho tâm của ta vui vẻ tràn đầy, chính là Hiên Viên Ảnh đứng bên cạnh luôn xú mặt ra.
-‘Tốt lắm” Một tiếng sét đánh –“Các ngươi đều trở về làm việc, nàng là của ta”
Tất cả mọi người đều kinh, ngay cả ta cũng chưa nghĩ đến Ảnh sẽ nói ra lời nói trẻ con như vậy, ta liền bật cười.
-“Cười cái gì cười” Hắn có chút thẹn quá hóa giận, Ta lui vào trong lòng hắn –“ Nàng an phận một chút cho bổn vương, không cần gọi tới gọi lui. So với một phụ nữ có thai, nàng có phải hay không rất có sinh lực một chút?” Mềm nhẹ ôm ta hướng phòng đi đến.
Luyến Ảnh hiên, ta đã trở lại a!
-“Ảnh” Đùa nghịch lông mi dày đậm của hắn.
-“Ân” Hắn còn thật sự giúp ta vén mấy sợi tóc không nghe lời ra phía sau tai.
-“Chàng thật đáng yêu nha”
-“Không được nói ta đáng yêu”
-“Vì cái gì?”
-“Có nam nhân nào thích bị nói đáng yêu?”
-“Ta liền muốn nói, đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu…” Môi ta không ngừng lẩm nhẩm, trong đầu Hiên Viên Ảnh chỉ có một ý tưởng ‘lấy hôn phong giam.
Bốn cánh môi chạm nhau.
Hôn liền hôn, ai sợ ai.
Ta có chút khẽ nhắm mắt lại, không ngừng tại trên môi hắn mấp máy, hấp duyện, khi thì nhẹ nhàng liếm, khi thì ác liệt cắn. Ảnh cuồng quyến bắt lấy môi dưới của ta. Tiện đà phản công, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng ta, chiếc lưỡi lửa nóng thuận tiện chui vào trong miệng ta càn quấy.
-“Ngô” Chúng ta đồng thời trợn to ánh mắt, đôi môi tách ra. Ta tại trong ngực hắn điều chỉnh hô hấp.
-“Vừa rồi, là hắn đá ta, là đứa nhỏ của chúng ta đá ta?” Nhìn hắn ngốc dạng, hiện tại nếu nói cho người khác hắn là Hiên Viên Ảnh, người ta khẳng định không tin. Đến lượt ta ta cũng không thể tin.
-“Vô nghĩa, chàng phi lễ nương hắn, hắn đương nhiên đá chàng” Ta nói lời phong lương –“Chàng làm gì?…”
-“Đừng động, để ta sờ một chút”
-“Không cần, thực ngứa a”
-“Lại đá, lại đá, hắn thật đang động a” Ta xem thường, không phải bị đá một cước sao? Cho nên cao hứng thành như vậy, kia mỗi ngày ta bị hắn đá ta còn không vui đến chết?
-“Còn có bốn tháng bảo bảo của chúng ta sẽ xuất thế, đặt cho hắn cái tên gì…”
Người nữ nào đó đã sớm ngủ.
-“Gọi cái gì đây? Hiên Viên…”
Kết quả, người nam nào đó hưng phấn đến một đêm không ngủ.
-“Vương gia hồi phủ…vương phi hồi phủ..lỗi thúc, vương gia cùng vương phi đã đến cửa Nam, lập tức đến phủ”
-“Đã trở lại, rốt cục đã trở lại. Các ngươi còn chờ cái gì, còn không cùng ta ra ngoài cửa phủ nghênh đón”
-“Vâng” Nhóm nô phó chỉnh tề hữu lực đáp.
Thật tốt quá, vương phi rốt cuộc đã trở lại. Rốt cuộc không cần sống những ngày tháng kinh khủng, Thất vương phủ rốt cuộc cũng có mùa xuân đến.
“tháp tháp tháp…” Một chiếc xe ngựa màu vàng do tám con ngựa thuần đen lôi kéo đến cửa Thất vương phủ.
-“Nô tài, nô tì cung nghênh vương gia,vương phi hồi phủ”
-“Ách, ngượng ngùng” Trên xe nhảy xuống một nam tử áo trắng –“Là ta” Không phải Vân Dật thì là ai?
-“Như thế nào là ngươi? Vương gia cùng vương phi đâu?” Lỗi thúc nhíu mày hỏi.
-“Vương gia nói: Xe ngựa rất xóc, sợ bị thương vương phi cùng thai nhi trong bụng, cho nên…”
-“Vương phi có thai? Này…thật sự là chuyện mừng a” Vẻ mặt nghiêm túc của Lỗi thúc xuất hiện tươi cười mừng như điên.
Vân Dật nhịn không được lung lay đầu, lão nhân này, không cho người ta nói được đầy đủ sao?
-“Bọn họ đâu?”
-“Bọn họ nha!” Ngẫm lại liền nổi da gà, hai người kia quả thực chính là uyên ương a! Sách sách, ngẫm lại còn thấy thịt ma.
-“Mịch nhi, chúng ta về đến nhà” Này đến đây.
Không cần hỏi vương phi ở đâu? Nàng ta đương nhiên là ở trong ngực vương gia ngủ.
Trong lòng vương gia là cái áo choàng đen đen, thấy không? Đó chính là Thất vương phi trong truyền thuyết.
-“Cung nghênh…”
-“Hư…” Hiên Viên Ảnh làm ra tư thế chớ có lên tiếng –“Im lặng, nàng đang ngủ”
-“Ân”Người nữ nào đó từ trong áo choàng chui đầu ra, trong mắt tràn đầy mê mang –“Về đến nhà a, mau buông ta xuống dưới”
-“Không buông” Thấy đi! Vân Dật đứng một bên nhịn không được lắc đầu.
-“Nhanh lên buông ta xuống dưới” Ta đá động hai chân. Ảnh ảo não nhìn ta, sau đó thật cẩn thận đem ta buông xuống phảng phất ta là đồ sứ dễ vỡ.
-“Lỗi thúc, Thổ bá, tiểu Thúy, tiểu Bích…ta đã trở lại”
-“Vương phi…người như thế nào bỏ chúng ta bỏ chạy, Khúc Khúc chúng ta nuôi từ sau khi người đi liền bắt đầu tuyệt thực, hiện tại đều biến thành da bọc xương” Ta hãn, chẳng lẽ mị lực của ta lớn như vậy, ngay cả Khúc Khúc cũng vì tưởng niệm ta mà tuyệt thực?
-“Nương nương…” Ai nha, má ta ơi, ai vậy a?
-“Ta là Như Hoa, Cao đắp mặt người cho Như Hoa dùng xong rồi, Như Hoa lại bắt đầu mọc đậu( mụn), tất cả mọi người đều bảo ta’đậu hoa’. Nương nương người nhất định phải cứu Như Hoa nha”
-“Nga a a…” Ta cười –“Đặt tại trên người ta đi”
-“Cám ơn vương phi nương nương”
-“Vương phi, người trở về liền được, Người không biết, lúc người không ở, vương gia mỗi ngày đều tương tư không nghĩ uống nước ăn cơm nơi nơi tìm người.”
-“Khụ” Ta nhìn thấy Hiên Viên Ảnh lập tức biến thành một con tôm chín.
-‘Ngươi khụ cái gì khụ! Giáp tướng quân nói không đúng, ngươi không nhớ ta? Tiếp tục nói”
-“Nương nương trở về liền tốt, người trở về chúng ta đều được sống trong những ngày lành”
Ta hướng mọi người kể những chuyện thú vị trên đường, mọi người đều lắng nghe và hỏi liên tục làm cho tâm của ta vui vẻ tràn đầy, chính là Hiên Viên Ảnh đứng bên cạnh luôn xú mặt ra.
-‘Tốt lắm” Một tiếng sét đánh –“Các ngươi đều trở về làm việc, nàng là của ta”
Tất cả mọi người đều kinh, ngay cả ta cũng chưa nghĩ đến Ảnh sẽ nói ra lời nói trẻ con như vậy, ta liền bật cười.
-“Cười cái gì cười” Hắn có chút thẹn quá hóa giận, Ta lui vào trong lòng hắn –“ Nàng an phận một chút cho bổn vương, không cần gọi tới gọi lui. So với một phụ nữ có thai, nàng có phải hay không rất có sinh lực một chút?” Mềm nhẹ ôm ta hướng phòng đi đến.
Luyến Ảnh hiên, ta đã trở lại a!
-“Ảnh” Đùa nghịch lông mi dày đậm của hắn.
-“Ân” Hắn còn thật sự giúp ta vén mấy sợi tóc không nghe lời ra phía sau tai.
-“Chàng thật đáng yêu nha”
-“Không được nói ta đáng yêu”
-“Vì cái gì?”
-“Có nam nhân nào thích bị nói đáng yêu?”
-“Ta liền muốn nói, đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu…” Môi ta không ngừng lẩm nhẩm, trong đầu Hiên Viên Ảnh chỉ có một ý tưởng ‘lấy hôn phong giam.
Bốn cánh môi chạm nhau.
Hôn liền hôn, ai sợ ai.
Ta có chút khẽ nhắm mắt lại, không ngừng tại trên môi hắn mấp máy, hấp duyện, khi thì nhẹ nhàng liếm, khi thì ác liệt cắn. Ảnh cuồng quyến bắt lấy môi dưới của ta. Tiện đà phản công, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng ta, chiếc lưỡi lửa nóng thuận tiện chui vào trong miệng ta càn quấy.
-“Ngô” Chúng ta đồng thời trợn to ánh mắt, đôi môi tách ra. Ta tại trong ngực hắn điều chỉnh hô hấp.
-“Vừa rồi, là hắn đá ta, là đứa nhỏ của chúng ta đá ta?” Nhìn hắn ngốc dạng, hiện tại nếu nói cho người khác hắn là Hiên Viên Ảnh, người ta khẳng định không tin. Đến lượt ta ta cũng không thể tin.
-“Vô nghĩa, chàng phi lễ nương hắn, hắn đương nhiên đá chàng” Ta nói lời phong lương –“Chàng làm gì?…”
-“Đừng động, để ta sờ một chút”
-“Không cần, thực ngứa a”
-“Lại đá, lại đá, hắn thật đang động a” Ta xem thường, không phải bị đá một cước sao? Cho nên cao hứng thành như vậy, kia mỗi ngày ta bị hắn đá ta còn không vui đến chết?
-“Còn có bốn tháng bảo bảo của chúng ta sẽ xuất thế, đặt cho hắn cái tên gì…”
Người nữ nào đó đã sớm ngủ.
-“Gọi cái gì đây? Hiên Viên…”
Kết quả, người nam nào đó hưng phấn đến một đêm không ngủ.
/106
|