“Ảnh, ta rất nhớ chàng nga! Những ngày chàng không ở ta đều không có ngủ ngon quá” Nằm ở trong vòng tay của hắn, cảm giác được mí mắt có sức nặng tựa kim.
-“Ngoan, ngủ trong chốc lát” Thanh âm của Ảnh tựa có ma lực, ta rốt cuộc không chịu được hấp dẫn ngủ say.
Rõ ràng đây là tại trong mộng, chính là đây là nơi nào? Khu vườn trăm hoa đua nở. Cảnh tượng tuy đẹp, nhưng lại làm cho lòng ta cảm thấy ai thương. Cô độc, mang theo mãnh liệt ưu thương cô độc. Mờ ảo lại rõ ràng “Hoa nở, không cần rất cao hứng, bởi vì hoa nở có nghĩa là hoa sẽ tàn…”Trong phút chốc, cô tận ưu thương tự lòng ta tựa như thác mà phun ra. Nước mắt ta ngừng không được nhìn đầy trời hoa vũ, không có năng lực, ta vô năng lực.
-“Mịch nhi, làm sao vậy, tỉnh tỉnh! Mịch nhi..”
-“Ảnh…” Thấy mặt hắn, ta chậm rãi bình tĩnh.
-“Gặp ác mộng. Ngoan, không sợ. Có ta ở đây, ngoan…” Ảnh rắn chắc ôm, ôn nhu nhuyễn ngữ. Lại làm tâm ta càng bối rối. Tại ngắn ngủi mấy ngày này, thế nhưng có thể ngưng tụ tình cảm khắc cốt. Nhìn vào ánh mặt sâu tựa biển của Ảnh, bên trong lại chứa đầy thâm tình làm cho ta chìm trong đó. Lúc nào cũng làm cho ta cảm nhận được tình yêu vô tận của hắn đối ta, nhưng là vì sao ta thấy bất an.
Ảnh cầm mặt ta, nhìn ta thật sự nói –“Không cần sợ hãi, vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ bảo hộ nàng, chẳng sợ là ở trong mộng.”
-“Ảnh…”Tựa vào chiếc ôm ấm áp của Ảnh, ta lại một lần nữa ngủ say.
-“Vương gia, thuộc hạ đã phái người tha hắn đi rồi. Căn cứ theo điều tra hắn chính là thầy thuốc nổi danh. Nghĩ muốn bái vương phi làm sư phụ nên quỳ tại ngoài vương phủ chúng ta không chịu đi” Trong lòng Vân Dật có chút buồn. Địch Lưu này to nhỏ cũng là cái danh y, cũng không biết tạo cái gì nghiệt. Bái sư chọn ai không được, lại cố tình tuyển đúng nữ chủ nhân nhà hắn. Đây chính là hàng thật giá thật tiểu ác nữ, hiện tại bọc áo lông hồ nằm trên giường ấm vui vẻ. Ngoài kia người ta đều biến thành người tuyết. Theo hắn thấy, tám phần đã quên chuyện này ném nó lên tận chín tầng mây.
-“Danh y? Muốn bái Mịch nhi làm sư phụ?” Hiên Viên Ảnh vẻ mặt rối rắm. Chẳng lẽ lão bà hắn là một vị cao nhân?
-“Thuộc hạ cũng thấy thật khó tin, nghe nói Địch Lưu này ở kinh thành cũng là nổi danh hiển hách…chẳng qua Lỗi thúc chứng thực quá, Kinh Dao đích thật là do vương phi cứu sống.” Thật sự lợi hại như vậy, nghĩ như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng.
-“Hắn giống như trước kia cũng đãnh vẻ mặt rối rắm. Chẳng lẽ lão bà hắn là một vị cao nhân?
-“Thuộc hạ cũng thấy thật khó tin, nghe nói Địch Lưu này ở kinh thành cũng là nổi danh hiển hách…chẳng qua Lỗi thúc chứng thực quá, Kinh Dao đích thật là do vương phi cứu sống.” Thật sự lợi hại như vậy, nghĩ như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng.
-“Hắn giống như trước kia cũng đã quen biết vương phi, cũng là cùng cứu một người. Hắn không cứu được, cuối cùng bị vương phi cứu sống.”
Như vậy xem ra có lẽ là thật. Mịch nhi còn biết y thuật a.
-“Nhưng xảo chỗ là người được cứu này, vương gian nên cảm thấy hứng thú” Vân Dật có ý mơ hồ châm một ngọn lửa, lại đổi đến một tia xem thường mang theo mãnh liệt sát khí của Thất vương gia.
-“Chính là tân khoa Trạng nguyên lần trước tham gia hôn lễ của vương gia mặc một cẩm bào màu đỏ —Sở Dịch” Trong phòng im lặng đến mức một cây kim rơi cũng nghe được rõ ràng.
-“Vương…vương gia…” sách sách! Sắc mặt của vương gia này cũng thật dọa người đi! Sớm biết rằng như vậy thì không nên lắm miệng. Phải biết rằng bởi vì trong lúc hôn lễ vương phi nhìn nhiều hơn một ánh mắt với người này, vương gia ám chỉ khiến cho hắn chỉnh người này vài lần mới có chút tiêu khí. Xem biểu tình của vương gia, hiển nhiên đối việc này là thập phần không thích. Này…lại không thể lấy nữ nhân âu yếm của chính mình xuất khí, xem ra vị Tân khoa trạng nguyên mới tung hoành này còn phải tiếp tục không hay ho, ngày không quá tốt.
-“Sở Dịch!” Tà mị cười, nhìn thấy thế nào cũng là nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh nhưng Vân Dật lại thầm nghĩ trực tiếp ngất xỉu, xem ra hắn lại có nhiều việc phải làm.
Sở Dịch này thật là, nhạ ai không nha, cố tình chọn vị chiến thần Thất vương này, hơn nữa lại còn cùng nữ nhân của hắn có quan hệ. aiii.
-“Ngoan, ngủ trong chốc lát” Thanh âm của Ảnh tựa có ma lực, ta rốt cuộc không chịu được hấp dẫn ngủ say.
Rõ ràng đây là tại trong mộng, chính là đây là nơi nào? Khu vườn trăm hoa đua nở. Cảnh tượng tuy đẹp, nhưng lại làm cho lòng ta cảm thấy ai thương. Cô độc, mang theo mãnh liệt ưu thương cô độc. Mờ ảo lại rõ ràng “Hoa nở, không cần rất cao hứng, bởi vì hoa nở có nghĩa là hoa sẽ tàn…”Trong phút chốc, cô tận ưu thương tự lòng ta tựa như thác mà phun ra. Nước mắt ta ngừng không được nhìn đầy trời hoa vũ, không có năng lực, ta vô năng lực.
-“Mịch nhi, làm sao vậy, tỉnh tỉnh! Mịch nhi..”
-“Ảnh…” Thấy mặt hắn, ta chậm rãi bình tĩnh.
-“Gặp ác mộng. Ngoan, không sợ. Có ta ở đây, ngoan…” Ảnh rắn chắc ôm, ôn nhu nhuyễn ngữ. Lại làm tâm ta càng bối rối. Tại ngắn ngủi mấy ngày này, thế nhưng có thể ngưng tụ tình cảm khắc cốt. Nhìn vào ánh mặt sâu tựa biển của Ảnh, bên trong lại chứa đầy thâm tình làm cho ta chìm trong đó. Lúc nào cũng làm cho ta cảm nhận được tình yêu vô tận của hắn đối ta, nhưng là vì sao ta thấy bất an.
Ảnh cầm mặt ta, nhìn ta thật sự nói –“Không cần sợ hãi, vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ bảo hộ nàng, chẳng sợ là ở trong mộng.”
-“Ảnh…”Tựa vào chiếc ôm ấm áp của Ảnh, ta lại một lần nữa ngủ say.
-“Vương gia, thuộc hạ đã phái người tha hắn đi rồi. Căn cứ theo điều tra hắn chính là thầy thuốc nổi danh. Nghĩ muốn bái vương phi làm sư phụ nên quỳ tại ngoài vương phủ chúng ta không chịu đi” Trong lòng Vân Dật có chút buồn. Địch Lưu này to nhỏ cũng là cái danh y, cũng không biết tạo cái gì nghiệt. Bái sư chọn ai không được, lại cố tình tuyển đúng nữ chủ nhân nhà hắn. Đây chính là hàng thật giá thật tiểu ác nữ, hiện tại bọc áo lông hồ nằm trên giường ấm vui vẻ. Ngoài kia người ta đều biến thành người tuyết. Theo hắn thấy, tám phần đã quên chuyện này ném nó lên tận chín tầng mây.
-“Danh y? Muốn bái Mịch nhi làm sư phụ?” Hiên Viên Ảnh vẻ mặt rối rắm. Chẳng lẽ lão bà hắn là một vị cao nhân?
-“Thuộc hạ cũng thấy thật khó tin, nghe nói Địch Lưu này ở kinh thành cũng là nổi danh hiển hách…chẳng qua Lỗi thúc chứng thực quá, Kinh Dao đích thật là do vương phi cứu sống.” Thật sự lợi hại như vậy, nghĩ như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng.
-“Hắn giống như trước kia cũng đãnh vẻ mặt rối rắm. Chẳng lẽ lão bà hắn là một vị cao nhân?
-“Thuộc hạ cũng thấy thật khó tin, nghe nói Địch Lưu này ở kinh thành cũng là nổi danh hiển hách…chẳng qua Lỗi thúc chứng thực quá, Kinh Dao đích thật là do vương phi cứu sống.” Thật sự lợi hại như vậy, nghĩ như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng.
-“Hắn giống như trước kia cũng đã quen biết vương phi, cũng là cùng cứu một người. Hắn không cứu được, cuối cùng bị vương phi cứu sống.”
Như vậy xem ra có lẽ là thật. Mịch nhi còn biết y thuật a.
-“Nhưng xảo chỗ là người được cứu này, vương gian nên cảm thấy hứng thú” Vân Dật có ý mơ hồ châm một ngọn lửa, lại đổi đến một tia xem thường mang theo mãnh liệt sát khí của Thất vương gia.
-“Chính là tân khoa Trạng nguyên lần trước tham gia hôn lễ của vương gia mặc một cẩm bào màu đỏ —Sở Dịch” Trong phòng im lặng đến mức một cây kim rơi cũng nghe được rõ ràng.
-“Vương…vương gia…” sách sách! Sắc mặt của vương gia này cũng thật dọa người đi! Sớm biết rằng như vậy thì không nên lắm miệng. Phải biết rằng bởi vì trong lúc hôn lễ vương phi nhìn nhiều hơn một ánh mắt với người này, vương gia ám chỉ khiến cho hắn chỉnh người này vài lần mới có chút tiêu khí. Xem biểu tình của vương gia, hiển nhiên đối việc này là thập phần không thích. Này…lại không thể lấy nữ nhân âu yếm của chính mình xuất khí, xem ra vị Tân khoa trạng nguyên mới tung hoành này còn phải tiếp tục không hay ho, ngày không quá tốt.
-“Sở Dịch!” Tà mị cười, nhìn thấy thế nào cũng là nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh nhưng Vân Dật lại thầm nghĩ trực tiếp ngất xỉu, xem ra hắn lại có nhiều việc phải làm.
Sở Dịch này thật là, nhạ ai không nha, cố tình chọn vị chiến thần Thất vương này, hơn nữa lại còn cùng nữ nhân của hắn có quan hệ. aiii.
/106
|