Tiêu Sơ Âm lạnh nhạt đứng trong sân, mọi người đều ném cho nàng những ánh mắt bất ngờ. Lòng nàng sáng tỏ, lúc trước nàng không ngừng dây dưa phải gả vào Vương phủ, bây giờ lại chủ động xin thôi, thật sự là làm người ta nghĩ không ra.
Vũ Văn Tư Dạ nếu không giỏi kiềm chế cảm xúc thì lúc này cũng đã giận đến phát run rồi. Nàng lặp đi lặp lại cái trò này, lần trước thì ầm ĩ với Thái Tử, bây giờ lại nổi sóng ở hậu viện, làm hắn mất hết cả thể diện.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Sơ Âm như muốn nhìn thấu con người nàng. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng trong sân, thản nhiên mỉm cười. Thậm chí lúc ánh mắt rơi trên người hắn, không hề có chút lấy lòng cầu xin, trái lại là vẻ kiên định không thể hoài nghi.
“Vương phi dám có can đảm thừa nhận sai lầm của bản thân, hành sự quang minh lỗi lạc. Theo ta thấy, công tội bù trừ, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.” Phúc tấn nhấp một ngụm trà, đưa tách trà cho nha hoàn, ôn hòa cười nói.
Tiêu Sơ Âm không nhìn Phúc tấn, Phúc tấn là người nhìn thấu tâm tư con người, bất kì hành động gì của nàng bà đều rõ ràng cả. Lúc này nàng đang muốn đánh cược với tâm tư của Vũ Văn Tư Dạ, nàng làm bẻ mặt của hắn trước công chúng, tốt nhất là trong cơn giận dữ hắn cứ bỏ nàng đi.
“Đúng vậy, Vương phi, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, mặt của Tam phu nhân sau này dưỡng lại là được rồi…” Đại phu nhân vồn vã phụ họa theo Phúc Tấn, nói xong liền dừng lại nhìn Vương gia đi về phía Tiêu Sơ Âm.
Vũ Văn Tư Dạ bước đến gần Tiêu Sơ Âm, khí thế áp đảo của hắn khiến nàng bất giác lui về phía sau, nàng siết chặt tay, ngửa cằm bắt mình phải nhìn thẳng vào hắn.
Đột nhiên hắn cười khẩy, tà mị lại tàn khốc, khiến nàng cũng cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng không kịp.
Hắn đưa tay giữ chặt cổ trắng mịn của nàng, nụ cười trầm thấp mà lạnh lùng làm đóng băng cả khí xuân ấm áp: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Vương phi hủy dung nhan tiểu thiếp của bổn vương…” Hắn cười u ám, cảm giác lạnh lẽo lan tràn vô tận: “Người đâu, hủy đi nửa khuôn mặt của Vương phi cho bổn vương.”
Cổ bị siết đau đớn, nàng nghiêng đầu hung hăng trừng lại hắn, ánh mắt như dao găm sắc bén khiến cho ngũ quan thâm thúy của hắn hoàn toàn thay đổi: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng.”
“Bổn Vương chính là khinh người quá đáng.” Hắn vậy mà lại tranh thắng thua với nàng: “Ngươi muốn rời khỏi Vương phủ, bổn vương càng không cho ngươi được như ý. Cả đời ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị nhốt trong Vương phủ này.”
Tiêu Sơ Âm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo. Nàng vừa cười vừa rơi nước mắt: “Ngươi đang giận dỗi sao…ha ha…Hay là ngươi thích ta rồi, lại không dám thừa nhận, chỉ có thể dùng cách trơ trẽn này để cầm tù ta? Vương gia, ta hỏi ngươi đó…Sao ngươi không trả lời?”
Mọi người thấy trong lòng chua xót, Vương phi trước khia mặc dù điêu ngoa ngang ngược, nhưng thời gian này từ trên xuống dưới trong vương phủ đều thay đổi cách nhìn đối với nàng. Tuy rằng nàng không khéo hiểu lòng người, cũng không dịu dàng đại lượng như Thẩm trắc phi, nhưng thật ra vương phủ đã âm thầm chấp nhận sự tồn tại của nàng, chấp nhận nàng là chánh phi. Bọn họ không hiểu, vì sao thái độ của vương gia lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách với vương phi như vậy…
“Dạ nhi…” Phúc tấn do dự lên tiếng.
Năm ngón tay nắm cổ nàng đột nhiên siết chặt. Bởi vì câu nói yêu thích của nàng mà không dám thừa nhận. Nơi sâu thẳm trong lòng hắn vẫn luôn không dám vạch trần bỗng nhiên sáng tỏ, lại vì vậy mà càng âm u lạnh lẽo. Lúc nàng trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi Vương phủ hắn lại thích nàng? Làm sao có thể.
“Xem ra ngoại trừ việc làm cho người ta chán ghét ra, ngươi cũng là một loại tự mình đa tình. Người đâu, dẫn nàng ta đi, nhớ kỹ, nàng ta hủy nửa gương mặt của người khác thì hủy nửa khuôn mặt của nàng ta cho bổn vương.” Hắn nắm cần cổ của nàng đẩy ra, ném tay áo không hề liếc nhìn những người đây rời đi.
Tiêu Sơ Âm lảo đảo không đứng vững té ngã trên đất. Hai mắt ứa lệ, cổ chợt ho khan không ngừng. Vũ Văn Tư Dạ cái tên khốn kiếp này. Quả thật là tên khốn kiếp nhất trong những tên khốn kiếp.
“Vương phi nương nương…” Cẩm Thái vội vã xông lên đỡ nàng dậy.
Vũ Văn Tư Dạ đi rồi, Phúc tấn cũng lắc đầu rời đi. Chỉ còn lại mấy tiểu thiếp đứng che miệng, nụ cười đắc ý đều đã không thể che giấu được nữa.
“Vương gia thật nhẫn tâm…Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, bị hủy đi chẳng phải là rất đáng tiếc sao.” Đại phu nhân nghiêng người tiếc hận nói.
“Vương phi cũng thật là…Thế này thì về sau phải làm sao bây giờ…” Ngũ phu nhân đồng cảm nhìn nàng.
“Trời ơi, sau này Vương phi chẳng phải là trở thành Vô Diệm vương phi sao, sau này mặt mũi của Vương phủ biết đặt ở đâu đây. Ai…” Lưu phi nhân dùng khăn gấm che miệng, nụ cười trên mặt không thể kìm nén.
Cẩm Thái rơi nước mắt, lại không dám trực tiếp chống đối với mấy vị thê thiếp, lau nước mắt vì chủ tử nhà mình.
Tiêu Sơ Âm hít sâu một hơi, vỗ vỗ tay đứng lên, hủy dung nhan của nàng, thật đúng là suy nghĩ kém cỏi, hắn dám sao. Ngoảnh lại thấy Cẩm Thái bị mấy tiểu thiếp ức hiếp mà nước mắt chảy dài, nàng âm thầm liếc mắt xem thường, đột nhiên xoay về đám người cười nói: “Dù sao thì bản phi cũng bị hủy dung, không bằng rạch nát thêm vài khuôn mặt đáng ghét nữa, hẳn là rất thoải mái.”
Mấy tiểu thiếp đang cười bỗng nhiên cứng đờ, hoa dung thất sắc.
Trong thư phòng Vương phủ.
Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người tựa vào ghế, trên bàn cờ trước mặt hai quân cờ đen trắng đang chém giết kịch liệt. Hắn nhẹ buông tay, “bộp” đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ, phá hỏng bố cục hoàn mỹ lúc đầu, hắn nghiêng đầu cười: “Ai cha, hỏng rồi.”
Vũ Văn Tư Dạ dọc đường đi về thư phòng làm hạ nhân tránh không kịp, ai cũng nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Vương gia không tốt. Chỉ kém cả người tỏa ra hắc khí, âm trầm muốn lấy mạng người ta.
“Ngươi xử trí nàng thế nào?” Trưởng Tôn Tông Lam thấy hắn đi vào, con cờ trong tay lần nữa đặt xuống, cười hỏi.
“Tông Lam, ngươi quan tâm hơi quá rồi đó.” Hắn uống một ngụm trà, tâm trạng ổn định hơn một chút.
“Ngươi hạ sát nàng trong đêm tân hôn, nàng hận ngươi muốn rời khỏi Vương phủ cũng đúng thôi. Đổi lại lập trường mà suy nghĩ, nếu như nàng không phải nữ nhi của Tiêu Viễn, ngươi thật sự sẽ không thích nàng sao?” Hắn chống cằm, cười như không cười.
Hắn chần chừ, nếu như Tiêu Sơ Âm là nữ tử bình thường, nụ cười nàng đẹp như ánh mặt trời, tác phong ẩn nhẫn tiến lùi có mức độ, nàng ngang ngược lại quật cường. Đều là lời khen ngợi từ đáy lòng hắn. Nhưng nàng lại là nữ nhi của kẻ thù, là viên thuốc nổ Tiêu Viễn chôn bên cạnh hắn.
“Bổn…ta…không biết.” Quân cờ đặt xuống bàn, lấp đi lời nói trầm thấp của Vũ Văn Tư Dạ.
Trưởng Tôn Tông Lam cười bỏ quân cờ vào hộp, rõ ràng là quan tâm, lại che đậy cảm xúc của chính mình. Tư Dạ, ngươi vốn đã bại lộ khuyết điểm lớn nhất của mình rồi…
Vũ Văn Tư Dạ nếu không giỏi kiềm chế cảm xúc thì lúc này cũng đã giận đến phát run rồi. Nàng lặp đi lặp lại cái trò này, lần trước thì ầm ĩ với Thái Tử, bây giờ lại nổi sóng ở hậu viện, làm hắn mất hết cả thể diện.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Sơ Âm như muốn nhìn thấu con người nàng. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng trong sân, thản nhiên mỉm cười. Thậm chí lúc ánh mắt rơi trên người hắn, không hề có chút lấy lòng cầu xin, trái lại là vẻ kiên định không thể hoài nghi.
“Vương phi dám có can đảm thừa nhận sai lầm của bản thân, hành sự quang minh lỗi lạc. Theo ta thấy, công tội bù trừ, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.” Phúc tấn nhấp một ngụm trà, đưa tách trà cho nha hoàn, ôn hòa cười nói.
Tiêu Sơ Âm không nhìn Phúc tấn, Phúc tấn là người nhìn thấu tâm tư con người, bất kì hành động gì của nàng bà đều rõ ràng cả. Lúc này nàng đang muốn đánh cược với tâm tư của Vũ Văn Tư Dạ, nàng làm bẻ mặt của hắn trước công chúng, tốt nhất là trong cơn giận dữ hắn cứ bỏ nàng đi.
“Đúng vậy, Vương phi, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, mặt của Tam phu nhân sau này dưỡng lại là được rồi…” Đại phu nhân vồn vã phụ họa theo Phúc Tấn, nói xong liền dừng lại nhìn Vương gia đi về phía Tiêu Sơ Âm.
Vũ Văn Tư Dạ bước đến gần Tiêu Sơ Âm, khí thế áp đảo của hắn khiến nàng bất giác lui về phía sau, nàng siết chặt tay, ngửa cằm bắt mình phải nhìn thẳng vào hắn.
Đột nhiên hắn cười khẩy, tà mị lại tàn khốc, khiến nàng cũng cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng không kịp.
Hắn đưa tay giữ chặt cổ trắng mịn của nàng, nụ cười trầm thấp mà lạnh lùng làm đóng băng cả khí xuân ấm áp: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Vương phi hủy dung nhan tiểu thiếp của bổn vương…” Hắn cười u ám, cảm giác lạnh lẽo lan tràn vô tận: “Người đâu, hủy đi nửa khuôn mặt của Vương phi cho bổn vương.”
Cổ bị siết đau đớn, nàng nghiêng đầu hung hăng trừng lại hắn, ánh mắt như dao găm sắc bén khiến cho ngũ quan thâm thúy của hắn hoàn toàn thay đổi: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng.”
“Bổn Vương chính là khinh người quá đáng.” Hắn vậy mà lại tranh thắng thua với nàng: “Ngươi muốn rời khỏi Vương phủ, bổn vương càng không cho ngươi được như ý. Cả đời ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị nhốt trong Vương phủ này.”
Tiêu Sơ Âm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo. Nàng vừa cười vừa rơi nước mắt: “Ngươi đang giận dỗi sao…ha ha…Hay là ngươi thích ta rồi, lại không dám thừa nhận, chỉ có thể dùng cách trơ trẽn này để cầm tù ta? Vương gia, ta hỏi ngươi đó…Sao ngươi không trả lời?”
Mọi người thấy trong lòng chua xót, Vương phi trước khia mặc dù điêu ngoa ngang ngược, nhưng thời gian này từ trên xuống dưới trong vương phủ đều thay đổi cách nhìn đối với nàng. Tuy rằng nàng không khéo hiểu lòng người, cũng không dịu dàng đại lượng như Thẩm trắc phi, nhưng thật ra vương phủ đã âm thầm chấp nhận sự tồn tại của nàng, chấp nhận nàng là chánh phi. Bọn họ không hiểu, vì sao thái độ của vương gia lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách với vương phi như vậy…
“Dạ nhi…” Phúc tấn do dự lên tiếng.
Năm ngón tay nắm cổ nàng đột nhiên siết chặt. Bởi vì câu nói yêu thích của nàng mà không dám thừa nhận. Nơi sâu thẳm trong lòng hắn vẫn luôn không dám vạch trần bỗng nhiên sáng tỏ, lại vì vậy mà càng âm u lạnh lẽo. Lúc nàng trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi Vương phủ hắn lại thích nàng? Làm sao có thể.
“Xem ra ngoại trừ việc làm cho người ta chán ghét ra, ngươi cũng là một loại tự mình đa tình. Người đâu, dẫn nàng ta đi, nhớ kỹ, nàng ta hủy nửa gương mặt của người khác thì hủy nửa khuôn mặt của nàng ta cho bổn vương.” Hắn nắm cần cổ của nàng đẩy ra, ném tay áo không hề liếc nhìn những người đây rời đi.
Tiêu Sơ Âm lảo đảo không đứng vững té ngã trên đất. Hai mắt ứa lệ, cổ chợt ho khan không ngừng. Vũ Văn Tư Dạ cái tên khốn kiếp này. Quả thật là tên khốn kiếp nhất trong những tên khốn kiếp.
“Vương phi nương nương…” Cẩm Thái vội vã xông lên đỡ nàng dậy.
Vũ Văn Tư Dạ đi rồi, Phúc tấn cũng lắc đầu rời đi. Chỉ còn lại mấy tiểu thiếp đứng che miệng, nụ cười đắc ý đều đã không thể che giấu được nữa.
“Vương gia thật nhẫn tâm…Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, bị hủy đi chẳng phải là rất đáng tiếc sao.” Đại phu nhân nghiêng người tiếc hận nói.
“Vương phi cũng thật là…Thế này thì về sau phải làm sao bây giờ…” Ngũ phu nhân đồng cảm nhìn nàng.
“Trời ơi, sau này Vương phi chẳng phải là trở thành Vô Diệm vương phi sao, sau này mặt mũi của Vương phủ biết đặt ở đâu đây. Ai…” Lưu phi nhân dùng khăn gấm che miệng, nụ cười trên mặt không thể kìm nén.
Cẩm Thái rơi nước mắt, lại không dám trực tiếp chống đối với mấy vị thê thiếp, lau nước mắt vì chủ tử nhà mình.
Tiêu Sơ Âm hít sâu một hơi, vỗ vỗ tay đứng lên, hủy dung nhan của nàng, thật đúng là suy nghĩ kém cỏi, hắn dám sao. Ngoảnh lại thấy Cẩm Thái bị mấy tiểu thiếp ức hiếp mà nước mắt chảy dài, nàng âm thầm liếc mắt xem thường, đột nhiên xoay về đám người cười nói: “Dù sao thì bản phi cũng bị hủy dung, không bằng rạch nát thêm vài khuôn mặt đáng ghét nữa, hẳn là rất thoải mái.”
Mấy tiểu thiếp đang cười bỗng nhiên cứng đờ, hoa dung thất sắc.
Trong thư phòng Vương phủ.
Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người tựa vào ghế, trên bàn cờ trước mặt hai quân cờ đen trắng đang chém giết kịch liệt. Hắn nhẹ buông tay, “bộp” đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ, phá hỏng bố cục hoàn mỹ lúc đầu, hắn nghiêng đầu cười: “Ai cha, hỏng rồi.”
Vũ Văn Tư Dạ dọc đường đi về thư phòng làm hạ nhân tránh không kịp, ai cũng nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Vương gia không tốt. Chỉ kém cả người tỏa ra hắc khí, âm trầm muốn lấy mạng người ta.
“Ngươi xử trí nàng thế nào?” Trưởng Tôn Tông Lam thấy hắn đi vào, con cờ trong tay lần nữa đặt xuống, cười hỏi.
“Tông Lam, ngươi quan tâm hơi quá rồi đó.” Hắn uống một ngụm trà, tâm trạng ổn định hơn một chút.
“Ngươi hạ sát nàng trong đêm tân hôn, nàng hận ngươi muốn rời khỏi Vương phủ cũng đúng thôi. Đổi lại lập trường mà suy nghĩ, nếu như nàng không phải nữ nhi của Tiêu Viễn, ngươi thật sự sẽ không thích nàng sao?” Hắn chống cằm, cười như không cười.
Hắn chần chừ, nếu như Tiêu Sơ Âm là nữ tử bình thường, nụ cười nàng đẹp như ánh mặt trời, tác phong ẩn nhẫn tiến lùi có mức độ, nàng ngang ngược lại quật cường. Đều là lời khen ngợi từ đáy lòng hắn. Nhưng nàng lại là nữ nhi của kẻ thù, là viên thuốc nổ Tiêu Viễn chôn bên cạnh hắn.
“Bổn…ta…không biết.” Quân cờ đặt xuống bàn, lấp đi lời nói trầm thấp của Vũ Văn Tư Dạ.
Trưởng Tôn Tông Lam cười bỏ quân cờ vào hộp, rõ ràng là quan tâm, lại che đậy cảm xúc của chính mình. Tư Dạ, ngươi vốn đã bại lộ khuyết điểm lớn nhất của mình rồi…
/99
|