"Vương gia ! Tối hôm qua tiện thiếp bị ấm đầu, làm lỡ đại sự của vương phi tỷ tỷ, còn khiến tỷ tỷ bị thương, hôm nay đến xin vương phi tỷ tỷ tha thứ ! Nếu tỷ tỷ không tha thứ, tiện thiếp sẽ quỳ mãi ở đây, cho đến khi tỷ tỷ tha thứ cho tiện thiếp ! Mong vương gia thành toàn !" Tống Y Y nói xong, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, kéo góc áo của Vũ Văn Tư Dạ, lệ tràn mi.
Nàng quỳ như vậy, hạ nhân đứng đợi một bên trong viện cũng sụt sùi không dứt, đã sớm nghe nói tính khí vương phi nóng nảy không phân biệt thị phi, không ngờ còn không thấu tình đạt lý, Tống phu nhân đã quỳ xuống, trong phòng lại chẳng có chút động tĩnh.
Lông mày Vũ Văn Tư Dạ khẽ động, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Y Y trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng: "Đứng lên !"
Thân thể Tống Y Y run lên, lảo đảo đứng dậy, hai vai run rẩy, lấy khăn tay lau vành mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn vương gia.
Thẩm Nhược Vân quay đầu nhìn Tống Y Y, vẻ mặt thương tiếc, giọng nói ôn nhu: "Muội muội, đừng quá lo lắng, vương phi tỷ tỷ khoan dung, nhất định sẽ không trách tội ngươi." Nói xong lại bất động thanh sắc nhìn căn phòng, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Chặn vương gia ngoài cửa đã có chút bất thường, hiện tại Tống Y Y lại làm ầm ĩ như vậy, thế nhưng Tiêu Sơ Âm chẳng thấy tăm hơi đâu, chẳng lẽ........
Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn Cẩm Thái hỏi: "Có phải tỷ tỷ bị thương nặng lắm không?"
Cẩm Thái có chút khó xử, không biết trả lời thế nào, vương phi đã tỉnh, nhưng không muốn gặp khách, nên mới tìm lý do, không nghĩ đến Tống phu nhân lại ra chiêu như vậy, cái này thì nàng trả lời thế nào mới tốt đây.
Nàng đang đắn đo chọn lời, nghĩ xem nói thế nào người ta mới không tìm được khuyết điểm.
"Vương phi nương nương ! Tiện thiếp....." Tống Y Y lại khóc thét lên tê tâm liệt phế, khuôn mặt Cẩm Thái khó xử, tâm tình lại nặng nề hơn.
Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lẽo cắt đứt tiếng gào khóc của nàng: "Bản vương phi còn chưa chết ! Ngươi khóc cái gì !"
Giọng nói lạnh lùng mà không hề có phẫn nộ, không có gắt gỏng cũng không cố tình gây sự.
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Nhược Vân hơi dừng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười ôn nhu.
Ngay lúc vẻ mặt cứng đơ của Thẩm Nhược Vân biến mất trong giây lát, đúng lúc Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong ánh mắt u ám của hắn chợt lóe lên, cũng bị áp chế xuống rất nhanh.
Chỉ có thị thiếp Tống Y Y, lúc nghe tiếng Tiêu Sơ Âm, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Cẩm Thái phản ứng rất nhanh, lập tức hướng vào trong phòng nói: "Vương phi nương nương, vương gia, trắc phi nương nương, Tống phu nhân tới thăm ngài."
"Vào đi !" Trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sơ Âm.
Tống Y Y ở ngoài phòng vui vẻ, xem ra Tiêu Sơ Âm này vẫn không biết suy xét, vừa mới gả vào vương phủ một ngày đã bắt đầu mặt lạnh tỏ ra nóng nảy, trước khi gả vào vương phủ vốn đã không được vương gia yêu thích, hiện nay càng không cần phải nói, vương gia chuyên sủng Thẩm trắc phi hơn phân nửa là vì nàng dịu dàng hòa nhã, cho nên nhóm thị thiếp trong phủ đều cố gắng phô bày bộ dáng đức hạnh, hiểu rõ đạo lý.
Hôm nay nàng cũng thế, chủ động thỉnh tội với vương phi, đổ hết lỗi lầm lên đầu mình, chính là cơ hội biểu hiện của nàng.
Cẩm Thái đẩy cửa, Vũ Văn Tư Dạ, Thẩm trắc phi, Tống phu nhân lần lượt vào phòng. Cẩm Thái đi vào sau cùng, lúc Tiêu Sơ Âm lên tiếng thì nước trà trong phòng cũng được nha hoàn bưng lên, sau khi Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi ngồi xuống, Cẩm Thái lần lượt dâng trà.
Tiêu Sơ Âm nằm trên giường mở to mắt nhìn ba người vào phòng, kí ức trong thân thể này tái hiện cực kì rõ ràng, nàng đúng là rất yêu Vũ Văn Tư Dạ, mà đối với Thẩm trắc phi được sủng ái cũng hơi ghen tị, không lúc nào không muốn xử đẹp cho sảng khoái, nhưng thủ đoạn của nàng lại quá thấp kém, mỗi lần đều chẳng làm được gì người ta, nàng lại bị tổn thất nặng. Khó trách gả vào vương phủ cũng chỉ là hư danh.
Sau khi vào cửa, Thẩm Nhược Vân nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, cười dịu dàng tự nhiên, vẫn không hành lễ, mà Tống Y Y phía sau nàng cúi người hành lễ mới đứng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi.
Tiêu Sơ Âm cười nhẹ với Thẩm Nhược Vân, ánh mắt chuyển tới người Tống Y Y lại thêm chút lạnh lẽo.
"Không biết vương gia, Thẩm muội muội, Tống muội muội đến tìm bản vương phi có chuyện gì?" Tiêu Sơ Âm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn móng tay cắt sửa bóng nhẵn của mình, nhàn nhạt hỏi.
Nàng quỳ như vậy, hạ nhân đứng đợi một bên trong viện cũng sụt sùi không dứt, đã sớm nghe nói tính khí vương phi nóng nảy không phân biệt thị phi, không ngờ còn không thấu tình đạt lý, Tống phu nhân đã quỳ xuống, trong phòng lại chẳng có chút động tĩnh.
Lông mày Vũ Văn Tư Dạ khẽ động, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Y Y trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng: "Đứng lên !"
Thân thể Tống Y Y run lên, lảo đảo đứng dậy, hai vai run rẩy, lấy khăn tay lau vành mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn vương gia.
Thẩm Nhược Vân quay đầu nhìn Tống Y Y, vẻ mặt thương tiếc, giọng nói ôn nhu: "Muội muội, đừng quá lo lắng, vương phi tỷ tỷ khoan dung, nhất định sẽ không trách tội ngươi." Nói xong lại bất động thanh sắc nhìn căn phòng, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Chặn vương gia ngoài cửa đã có chút bất thường, hiện tại Tống Y Y lại làm ầm ĩ như vậy, thế nhưng Tiêu Sơ Âm chẳng thấy tăm hơi đâu, chẳng lẽ........
Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn Cẩm Thái hỏi: "Có phải tỷ tỷ bị thương nặng lắm không?"
Cẩm Thái có chút khó xử, không biết trả lời thế nào, vương phi đã tỉnh, nhưng không muốn gặp khách, nên mới tìm lý do, không nghĩ đến Tống phu nhân lại ra chiêu như vậy, cái này thì nàng trả lời thế nào mới tốt đây.
Nàng đang đắn đo chọn lời, nghĩ xem nói thế nào người ta mới không tìm được khuyết điểm.
"Vương phi nương nương ! Tiện thiếp....." Tống Y Y lại khóc thét lên tê tâm liệt phế, khuôn mặt Cẩm Thái khó xử, tâm tình lại nặng nề hơn.
Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lẽo cắt đứt tiếng gào khóc của nàng: "Bản vương phi còn chưa chết ! Ngươi khóc cái gì !"
Giọng nói lạnh lùng mà không hề có phẫn nộ, không có gắt gỏng cũng không cố tình gây sự.
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Nhược Vân hơi dừng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười ôn nhu.
Ngay lúc vẻ mặt cứng đơ của Thẩm Nhược Vân biến mất trong giây lát, đúng lúc Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong ánh mắt u ám của hắn chợt lóe lên, cũng bị áp chế xuống rất nhanh.
Chỉ có thị thiếp Tống Y Y, lúc nghe tiếng Tiêu Sơ Âm, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Cẩm Thái phản ứng rất nhanh, lập tức hướng vào trong phòng nói: "Vương phi nương nương, vương gia, trắc phi nương nương, Tống phu nhân tới thăm ngài."
"Vào đi !" Trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sơ Âm.
Tống Y Y ở ngoài phòng vui vẻ, xem ra Tiêu Sơ Âm này vẫn không biết suy xét, vừa mới gả vào vương phủ một ngày đã bắt đầu mặt lạnh tỏ ra nóng nảy, trước khi gả vào vương phủ vốn đã không được vương gia yêu thích, hiện nay càng không cần phải nói, vương gia chuyên sủng Thẩm trắc phi hơn phân nửa là vì nàng dịu dàng hòa nhã, cho nên nhóm thị thiếp trong phủ đều cố gắng phô bày bộ dáng đức hạnh, hiểu rõ đạo lý.
Hôm nay nàng cũng thế, chủ động thỉnh tội với vương phi, đổ hết lỗi lầm lên đầu mình, chính là cơ hội biểu hiện của nàng.
Cẩm Thái đẩy cửa, Vũ Văn Tư Dạ, Thẩm trắc phi, Tống phu nhân lần lượt vào phòng. Cẩm Thái đi vào sau cùng, lúc Tiêu Sơ Âm lên tiếng thì nước trà trong phòng cũng được nha hoàn bưng lên, sau khi Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi ngồi xuống, Cẩm Thái lần lượt dâng trà.
Tiêu Sơ Âm nằm trên giường mở to mắt nhìn ba người vào phòng, kí ức trong thân thể này tái hiện cực kì rõ ràng, nàng đúng là rất yêu Vũ Văn Tư Dạ, mà đối với Thẩm trắc phi được sủng ái cũng hơi ghen tị, không lúc nào không muốn xử đẹp cho sảng khoái, nhưng thủ đoạn của nàng lại quá thấp kém, mỗi lần đều chẳng làm được gì người ta, nàng lại bị tổn thất nặng. Khó trách gả vào vương phủ cũng chỉ là hư danh.
Sau khi vào cửa, Thẩm Nhược Vân nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, cười dịu dàng tự nhiên, vẫn không hành lễ, mà Tống Y Y phía sau nàng cúi người hành lễ mới đứng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi.
Tiêu Sơ Âm cười nhẹ với Thẩm Nhược Vân, ánh mắt chuyển tới người Tống Y Y lại thêm chút lạnh lẽo.
"Không biết vương gia, Thẩm muội muội, Tống muội muội đến tìm bản vương phi có chuyện gì?" Tiêu Sơ Âm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn móng tay cắt sửa bóng nhẵn của mình, nhàn nhạt hỏi.
/99
|