"Không cần." Vũ Văn Tư Dạ thu hồi tầm mắt, chờ sau khi Tiêu Sơ Âm ăn sushi xong mới đứng dậy chắp tay rời đi: "Ngày mai về phủ Thừa tướng, ngươi hãy chuẩn bị đi."
Tiêu Sơ Âm xuề xòa chau mày nhìn theo hắn rời đi, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng phải chuẩn bị tốt một chút rồi!
Buổi tối Cẩm Thái thu xếp đồ đạc về phủ Thừa tướng, Tiêu Sơ Âm nằm bò trên bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lơ đãng bật cười.
"Vương phi nương nương, được về phủ Thừa tướng người cao hứng vậy sao?" Cẩm Thái nghi hoặc, mặc dù lão Thừa tướng cưng chiều vương phi, nhưng những người khác trong phủ cũng chẳng có ai là lương thiện, trước khi vương phi xuất giá đã bị châm chọc, chỉ hy vọng lần này trở về phủ, những di nương công tử tiểu thư kia sẽ nể chút mặt mũi của Bình Uyên Vương gia mà bớt phóng túng một chút.
"Rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cổng Bình Uyên Vương phủ rồi, làm sao ta có thể mất hứng được! Ba ngày nay đối với ta còn gian nan hơn cả ba năm trước kia...Chả trách mọi người đều nói cửa nhà quyền quý sâu như biển!" Tiêu Sơ Âm bĩu môi, vẻ mặt hưng phấn.
"Nô tỳ có một việc không biết có nên hỏi hay không..." Cẩm Thái thu dọn bọc đồ, ngập ngừng.
"Cứ nói đi, đừng ngại." Tiêu Sơ Âm nhìn nàng thu dọn một bao đồ trang sức quý giá, nhân tiện đi qua ném sang một bên, đổi thành một bọc y phục.
"Nô tỳ cảm thấy, vương phi nương nương người từ sau khi gả vào Bình Uyên Vương phủ giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, lúc trước vương gia không thích người, người luôn trăm phương nghìn kế muốn thu hút sự chú ý của vương gia, hiện tại nô tỳ cảm thấy thái độ của vương gia với người đã khác trước kia, người lại không để ý tới vương gia...nô tỳ theo người lâu như vậy, cũng có thể đoán ra trong lòng người đang nghĩ gì...Nhưng mà, vương phi không thể làm vậy..." Cẩm Thái tự biên tự diễn, không hề chú ý tới vẻ mặt tò mò của Tiêu Sơ Âm.
"Ngươi...cho rằng trong lòng ta đang nghĩ cái gì, ta không thể làm gì hả?" Nàng ôm cánh tay, hiếu kỳ nhìn tiểu nha hoàn tuổi tác xấp xỉ mình, có lẽ đây là lần đầu tiên Cẩm Thái mở rộng lòng mình nói chuyện với nàng, trước kia, nàng nói gì, cho dù là điều gì, cho tới bây giờ cũng không có nha hoàn nào có cơ hội phản bác lại.
"Nô tỳ biết Trưởng Tôn công tử tướng mạo phi phàm, gia thế cũng hùng hậu, ngài ấy còn có can đảm biểu lộ tấm lòng với vương phi, so với thái độ của vương gia đối với người, Trưởng Tôn công tử không những thay người chữa thương còn bảo vệ người mọi lúc mọi nơi..."
"Ha ha ha!" Lần đầu tiên Tiêu Sơ Âm cười thoải mái như vậy, rốt cuộc thì nha đầu này đang nghĩ cái gì chứ, nàng không đợi Cẩm Thái nói xong đã cắt ngang nhịn cười nói: "Kế tiếp có phải là ngươi muốn nói ta là người đã gả đi, cho dù không nghĩ cho vương gia cũng phải nghĩ cho cha ta, phải chú ý đến thể diện của vương phủ và phủ thừa tướng...Phải tam tòng tứ đức, không thể di tình biệt luyến, không được hồng hạnh xuất tường...đúng không?"
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại hù sợ Cẩm Thái: "Vương phi, nô tỳ không có ý đó...Nô tỳ..."
Nàng không ngờ đột nhiên Tiêu Sơ Âm lại nói đến hồng hạnh xuất tường, vội vàng muốn nói rõ lo lắng của mình: "Nô tỳ chỉ sợ hành động của người rơi vào tay của những người kia, bọn họ sẽ gây bất lợi cho người..."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Tiêu Sơ Âm hỏi.
Cẩm Thái cúi đầu, bĩu môi: "Còn không phải di nương mà đại công tử tam tiểu thư..."
Hai mắt Tiêu Sơ Âm nhíu lại, cười lạnh: "Ngươi yên tâm, bọn họ không dám làm gì ta đâu..."
Tiêu Sơ Âm xuề xòa chau mày nhìn theo hắn rời đi, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng phải chuẩn bị tốt một chút rồi!
Buổi tối Cẩm Thái thu xếp đồ đạc về phủ Thừa tướng, Tiêu Sơ Âm nằm bò trên bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lơ đãng bật cười.
"Vương phi nương nương, được về phủ Thừa tướng người cao hứng vậy sao?" Cẩm Thái nghi hoặc, mặc dù lão Thừa tướng cưng chiều vương phi, nhưng những người khác trong phủ cũng chẳng có ai là lương thiện, trước khi vương phi xuất giá đã bị châm chọc, chỉ hy vọng lần này trở về phủ, những di nương công tử tiểu thư kia sẽ nể chút mặt mũi của Bình Uyên Vương gia mà bớt phóng túng một chút.
"Rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cổng Bình Uyên Vương phủ rồi, làm sao ta có thể mất hứng được! Ba ngày nay đối với ta còn gian nan hơn cả ba năm trước kia...Chả trách mọi người đều nói cửa nhà quyền quý sâu như biển!" Tiêu Sơ Âm bĩu môi, vẻ mặt hưng phấn.
"Nô tỳ có một việc không biết có nên hỏi hay không..." Cẩm Thái thu dọn bọc đồ, ngập ngừng.
"Cứ nói đi, đừng ngại." Tiêu Sơ Âm nhìn nàng thu dọn một bao đồ trang sức quý giá, nhân tiện đi qua ném sang một bên, đổi thành một bọc y phục.
"Nô tỳ cảm thấy, vương phi nương nương người từ sau khi gả vào Bình Uyên Vương phủ giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, lúc trước vương gia không thích người, người luôn trăm phương nghìn kế muốn thu hút sự chú ý của vương gia, hiện tại nô tỳ cảm thấy thái độ của vương gia với người đã khác trước kia, người lại không để ý tới vương gia...nô tỳ theo người lâu như vậy, cũng có thể đoán ra trong lòng người đang nghĩ gì...Nhưng mà, vương phi không thể làm vậy..." Cẩm Thái tự biên tự diễn, không hề chú ý tới vẻ mặt tò mò của Tiêu Sơ Âm.
"Ngươi...cho rằng trong lòng ta đang nghĩ cái gì, ta không thể làm gì hả?" Nàng ôm cánh tay, hiếu kỳ nhìn tiểu nha hoàn tuổi tác xấp xỉ mình, có lẽ đây là lần đầu tiên Cẩm Thái mở rộng lòng mình nói chuyện với nàng, trước kia, nàng nói gì, cho dù là điều gì, cho tới bây giờ cũng không có nha hoàn nào có cơ hội phản bác lại.
"Nô tỳ biết Trưởng Tôn công tử tướng mạo phi phàm, gia thế cũng hùng hậu, ngài ấy còn có can đảm biểu lộ tấm lòng với vương phi, so với thái độ của vương gia đối với người, Trưởng Tôn công tử không những thay người chữa thương còn bảo vệ người mọi lúc mọi nơi..."
"Ha ha ha!" Lần đầu tiên Tiêu Sơ Âm cười thoải mái như vậy, rốt cuộc thì nha đầu này đang nghĩ cái gì chứ, nàng không đợi Cẩm Thái nói xong đã cắt ngang nhịn cười nói: "Kế tiếp có phải là ngươi muốn nói ta là người đã gả đi, cho dù không nghĩ cho vương gia cũng phải nghĩ cho cha ta, phải chú ý đến thể diện của vương phủ và phủ thừa tướng...Phải tam tòng tứ đức, không thể di tình biệt luyến, không được hồng hạnh xuất tường...đúng không?"
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại hù sợ Cẩm Thái: "Vương phi, nô tỳ không có ý đó...Nô tỳ..."
Nàng không ngờ đột nhiên Tiêu Sơ Âm lại nói đến hồng hạnh xuất tường, vội vàng muốn nói rõ lo lắng của mình: "Nô tỳ chỉ sợ hành động của người rơi vào tay của những người kia, bọn họ sẽ gây bất lợi cho người..."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Tiêu Sơ Âm hỏi.
Cẩm Thái cúi đầu, bĩu môi: "Còn không phải di nương mà đại công tử tam tiểu thư..."
Hai mắt Tiêu Sơ Âm nhíu lại, cười lạnh: "Ngươi yên tâm, bọn họ không dám làm gì ta đâu..."
/99
|