Ngoại trừ Tứ phu nhân đưa tới bức tranh cuốn, lễ vật của những người khác tuy không tính là quý báu, nhưng cũng không có tâm cơ gì. Tiêu Sơ Âm đều để cho Cẩm Thái nhận hết, đang chuẩn bị dặn dò Cẩm Thái đến phòng bếp bảo người ta chuẩn bị bữa ăn, đột nhiên nàng như nghĩ đến cái gì đó.
"Cẩm Thái, ngươi có biết nấu ăn không?" Động tác hưng trí bừng bừng muốn thử sức của nàng hù dọa Cẩm Thái lui liền ba bước.
Mặc dù là nha hoàn nhưng trước giờ cũng chưa từng xuống bếp, Cẩm Thái có chút khó xử: "Biết làm mấy món thức nhắm..."
Đôi lông mày của Tiêu Sơ Âm giãn ra, vui cười hớn hở: "Vậy là tốt rồi!"
Giữa lúc ánh mắt kinh ngạc của Cẩm Thái, nàng xắn tay áo, quyết tâm tiến vào phòng bếp, thuần thục đuổi hết nha hoàn hạ nhân bà mụ trong bếp ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền truyền ra một mùi thơm ngào ngạt làm người ta thèm nhỏ dãi, cả hạ nhân bị đuổi ra đứng trước sân, nhìn phòng bếp bị đóng chặt, ánh mắt đều hướng về phía đó, Vương phi mà cũng xuống bếp sao! Hơn nữa ngửi thấy mùi hương cũng những món ăn này lại rất khác những bữa ăn ngày thường....
"Tang tang tang! Thức ăn mới ra lò đây!" Tiêu Sơ Âm đeo tạp dề tự chế, trong tay bưng một mâm màu xanh nhạt đi ra: "Các ngươi cũng đừng đứng đó nữa, bên trong vẫn còn, nhanh đi bưng ra giúp ta!"
Cẩm Thái đi theo phía sau vẻ mặt không tin ánh mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay mình, cứ thế không tin đây là thứ do tay vương phi tạo ra, từ năm mười tuổi nàng đã hầu hạ vương phi bảy năm, chưa từng thấy vương phi xuống bếp.
Bọn nha hoàn bị đuổi ra khỏi phòng bếp một khắc này đã quên mất mình nên làm cái gì, hiện tại nghe được Tiêu Sơ Âm phân phó cái gì thì làm cái nấy.
Năm món ăn tinh xảo được bưng lên bàn trong, Tiêu Sơ Âm cọ sát đôi đũa, gọi Cẩm Thái và mấy tiểu nha hoàn hầu hạ trong phòng thường ngày: "Các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, một mình ta ăn không hết."
Cẩm Thái hơi giật mình, mấy tiểu nha hoàn đứng một bên xua tay lia lịa: "Nô tỳ không dám."
"Cho các ngươi ăn các ngươi cứ ăn!" Tiêu Sơ Âm hơi mất hứng, mặc dù biết rõ tôn ti trật tự lúc này là rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ cũng đâu có người ngoài, lần đầu tiên sau khi xuyên không nàng xuống bếp, nói thế nào cũng muốn chia sẻ với những người khác, nếu chỉ một mình nàng ăn, tùy tiện làm một món gì đó là được rồi.
Cẩm Thái thấy nàng hơi tức giận, bèn cười nói với tiểu nha hoàn bên cạnh: "Vương phi nương nương nói mọi người cùng ăn, mọi người cứ cùng ăn đi, vương phi nương nương ngồi ăn, chúng ta đứng ăn là được, vậy cũng không tính là vượt quá lễ nghi."
Lúc này Tiêu Sơ Âm mới vui vẻ cầm chén xới cơm, mấy tiểu nha hoàn cũng không căng thẳng vậy nữa, sau đó đều cầm chén đũa cười đùa chen chúc lại.
"Vương gia, vương phi đang dùng bữa..." Trong viện truyền đến giọng nói hết sức nâng cao, mọi người trong phòng đang vui đùa đều sửng dốt, Cẩm Thái và mấy tiểu nha hoàn vội vàng cất kỹ bát đũa trong tay, thu lại bộ dáng tươi cười cung kính đứng sang một bên.
Tiêu Sơ Âm bĩu môi liếc mắt bất mãn, cũng đặt đũa xuống, đứng lên nghênh đón vương gia.
"Không biết vương gia tìm đến chỗ thiếp thân có chuyện gì?" Nàng cúi người hành lễ, mỉm cười đúng mực đoan trang.
Vũ Văn Tư Dạ vào nhà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm một lúc, như là muốn nhìn thấu nàng, cho đến khi nụ cười trên mặt Tiêu Sơ Âm muốn cứng ngắc lại, hắn mới không mặn không nhạt nói: "Sau này chuyện trong vương phủ ngươi cùng với Vân nhi cùng nhau quản lý, bổn vương không đành lòng thấy nàng mệt nhọc quá nhiều."
Nàng cười nhạt, Thẩm Nhược Vân coi như thông minh, biết rõ chuyện của Tứ phu nhân nếu xử lý không tốt sẽ là chuyện rơi đầu, chắc là sau khi rời khỏi đây nàng đã đi tìm Vũ Văn Tư Dạ rồi.
Nàng mới giao ra chủ quyền của vương phủ được hai ngày, bọn họ liền vội vã trả lại một nửa, nếu là nhân gia đã chủ động hoàn trả, vậy thì, nàng nhận, hay là không nhận....
"Cẩm Thái, ngươi có biết nấu ăn không?" Động tác hưng trí bừng bừng muốn thử sức của nàng hù dọa Cẩm Thái lui liền ba bước.
Mặc dù là nha hoàn nhưng trước giờ cũng chưa từng xuống bếp, Cẩm Thái có chút khó xử: "Biết làm mấy món thức nhắm..."
Đôi lông mày của Tiêu Sơ Âm giãn ra, vui cười hớn hở: "Vậy là tốt rồi!"
Giữa lúc ánh mắt kinh ngạc của Cẩm Thái, nàng xắn tay áo, quyết tâm tiến vào phòng bếp, thuần thục đuổi hết nha hoàn hạ nhân bà mụ trong bếp ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền truyền ra một mùi thơm ngào ngạt làm người ta thèm nhỏ dãi, cả hạ nhân bị đuổi ra đứng trước sân, nhìn phòng bếp bị đóng chặt, ánh mắt đều hướng về phía đó, Vương phi mà cũng xuống bếp sao! Hơn nữa ngửi thấy mùi hương cũng những món ăn này lại rất khác những bữa ăn ngày thường....
"Tang tang tang! Thức ăn mới ra lò đây!" Tiêu Sơ Âm đeo tạp dề tự chế, trong tay bưng một mâm màu xanh nhạt đi ra: "Các ngươi cũng đừng đứng đó nữa, bên trong vẫn còn, nhanh đi bưng ra giúp ta!"
Cẩm Thái đi theo phía sau vẻ mặt không tin ánh mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay mình, cứ thế không tin đây là thứ do tay vương phi tạo ra, từ năm mười tuổi nàng đã hầu hạ vương phi bảy năm, chưa từng thấy vương phi xuống bếp.
Bọn nha hoàn bị đuổi ra khỏi phòng bếp một khắc này đã quên mất mình nên làm cái gì, hiện tại nghe được Tiêu Sơ Âm phân phó cái gì thì làm cái nấy.
Năm món ăn tinh xảo được bưng lên bàn trong, Tiêu Sơ Âm cọ sát đôi đũa, gọi Cẩm Thái và mấy tiểu nha hoàn hầu hạ trong phòng thường ngày: "Các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, một mình ta ăn không hết."
Cẩm Thái hơi giật mình, mấy tiểu nha hoàn đứng một bên xua tay lia lịa: "Nô tỳ không dám."
"Cho các ngươi ăn các ngươi cứ ăn!" Tiêu Sơ Âm hơi mất hứng, mặc dù biết rõ tôn ti trật tự lúc này là rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ cũng đâu có người ngoài, lần đầu tiên sau khi xuyên không nàng xuống bếp, nói thế nào cũng muốn chia sẻ với những người khác, nếu chỉ một mình nàng ăn, tùy tiện làm một món gì đó là được rồi.
Cẩm Thái thấy nàng hơi tức giận, bèn cười nói với tiểu nha hoàn bên cạnh: "Vương phi nương nương nói mọi người cùng ăn, mọi người cứ cùng ăn đi, vương phi nương nương ngồi ăn, chúng ta đứng ăn là được, vậy cũng không tính là vượt quá lễ nghi."
Lúc này Tiêu Sơ Âm mới vui vẻ cầm chén xới cơm, mấy tiểu nha hoàn cũng không căng thẳng vậy nữa, sau đó đều cầm chén đũa cười đùa chen chúc lại.
"Vương gia, vương phi đang dùng bữa..." Trong viện truyền đến giọng nói hết sức nâng cao, mọi người trong phòng đang vui đùa đều sửng dốt, Cẩm Thái và mấy tiểu nha hoàn vội vàng cất kỹ bát đũa trong tay, thu lại bộ dáng tươi cười cung kính đứng sang một bên.
Tiêu Sơ Âm bĩu môi liếc mắt bất mãn, cũng đặt đũa xuống, đứng lên nghênh đón vương gia.
"Không biết vương gia tìm đến chỗ thiếp thân có chuyện gì?" Nàng cúi người hành lễ, mỉm cười đúng mực đoan trang.
Vũ Văn Tư Dạ vào nhà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm một lúc, như là muốn nhìn thấu nàng, cho đến khi nụ cười trên mặt Tiêu Sơ Âm muốn cứng ngắc lại, hắn mới không mặn không nhạt nói: "Sau này chuyện trong vương phủ ngươi cùng với Vân nhi cùng nhau quản lý, bổn vương không đành lòng thấy nàng mệt nhọc quá nhiều."
Nàng cười nhạt, Thẩm Nhược Vân coi như thông minh, biết rõ chuyện của Tứ phu nhân nếu xử lý không tốt sẽ là chuyện rơi đầu, chắc là sau khi rời khỏi đây nàng đã đi tìm Vũ Văn Tư Dạ rồi.
Nàng mới giao ra chủ quyền của vương phủ được hai ngày, bọn họ liền vội vã trả lại một nửa, nếu là nhân gia đã chủ động hoàn trả, vậy thì, nàng nhận, hay là không nhận....
/99
|