Tiêu Sơ Âm cảm thấy từ lúc rơi vào thời đại quái lạ này, toàn bộ vận khí tốt của bản thân trong nháy mắt dường như đều bỏ nàng mà đi. Nếu không, vì sao rõ ràng là hận mà nàng lại không thể sớm đi khỏi vương phủ, hơn nữa, nam nhân đêm tân hôn không hề thương xót ra tay giết nàng lại đột nhiên nói thích nàng. Hàm ý của chữ thích này thật đúng là nghiệp chướng nặng nề mà...
Nói không chừng là bởi vì hắn thích nàng mới bị ái phi và đám tiểu thiếp của hắn gây ra những chuyện ngoài ý muốn đó. Còn chặt đứt con đường tiền tài và tương lai tươi sáng vô tận của nàng....
Vũ Văn Tư Dạ, ta đâm chết tên vương gia khốn kiếp nhà ngươi! Thật vất vả mới tìm thấy chút hy vọng lại bị một câu nói thích của hắn dập tắt ngọn lửa duy nhất của ta! Sớm biết vậy đã không từ chối tên yêu nghiệt Trưởng Tôn Tông Lam rồi!
"Vương phi nương nương, người đứng lên làm gì vậy...Không phải là cao hứng chứ?" Cẩm Thái hầu hạ nàng thay quần áo, nhìn vẻ mặt hung hăng của nàng nghĩ mãi vẫn không ra.
"Cao hứng? Vì sao ta phải cao hứng?" Nàng tức giận liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, Vũ Văn Tư Dạ chắp tay đứng trước Mẫu Đan Viên của nàng, thưởng thức mấy cành cây Hoàng Thảo khô héo trong viện.
Vì thế, chẳng được bao lâu, trong vương phủ lại truyền ra tin đồn...
Tối hôm qua vương gia thật sự qua đêm ở chỗ vương phi nha. Hiện tại vương gia đã ra ngoài, đoán chừng vương phi đang thay quần áo, chuẩn bị đi thỉnh an phúc tấn đấy!
Trước kia nghe nói phẩm hạnh của vương phi nương nương rất tệ, bây giờ xem ra cũng không đáng sợ như lời đồn. Hơn nữa hôm qua vương phi thấy có tiểu nha hoàn rơi xuống nước lại còn tự mình nhảy xuống nước cứu người đó...
Vương gia với vương phi thật sự là cặp đôi hoàn hảo do ông trời tạo ra...
Nhưng cũng có người thính tai biết được chút ít tình hình thực tế, nghe nói Trưởng Tôn Tam công tử ở kinh thành cảm thấy hứng thú với vương phi. Hình như sau khi thấy Tam công tử gặp vương phi, thái độ của vương gia mới thay đổi. Vậy chẳng lẽ là...nổi máu ghen!?
Mặc kệ là nói thế nào, hơn phân nửa người trong vương phủ thấy được thái độ của vương gia dành cho vương phi có chuyển biến tốt. Tối hôm qua sau khi ân ái, sau khi gặp Trưởng Tôn Tam công tử quyến rũ...Đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Sơ Âm.
"Vương gia, cứ coi như là ngài yêu thích thiếp thân, cũng không cần phải đặc biệt đứng chờ ở cổng viện của thiếp thân chứ. Nếu để người khác nghe được, không biết lại nghĩ thiếp thân không biết lễ nghĩa, tiếp đón vương gia không được chu đáo!" Ngươi đứng trước cổng viện ta sẽ mang tới cho ta rất nhiều phiền phức không cần thiết đó, ngươi có biết không hả!
"Bổn vương cố ý đi cùng vương phi đến thỉnh an mẫu phi, chẳng lẽ cách làm của bổn vương không làm vương phi ngươi hài lòng sao?" Không biết tại sao, Tiêu Sơ Âm cảm thấy hôm nay Vũ Văn Tư Dạ hơi kì quái, nhưng cũng không nói rõ được khác chỗ nào.
"Thiếp thân không dám, mời vương gia cùng đi". Tiêu Sơ Âm nhẹ nhàng cúi người, vươn tay để Vũ Văn Tư Dạ đi trước.
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu đi về phía hậu viện của phúc tấn, vừa đi vừa nói: "Nàng chép nữ giới xong chưa?"
"Chưa". Nàng đi theo sau lưng hắn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem trưa nay phải phân phó mấy chưởng quỹ thế nào.
"Ai da!" Mũi bị đập vào một vật cứng, hai mắt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra: "Ngươi có thể bước đi được không hả! Đang đi dừng lại làm gì chứ!"
Bước chân của Vũ Văn Tư Dạ dừng lại, xoay người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng: "Tiêu Sơ Âm, rốt cuộc là ngươi đang nghĩ cái gì?"
Nàng bụm mũi hai mắt ứa lệ, mở to mắt quật cường nhìn tầm mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn: "Vương gia, ta đang suy nghĩ thế nào mới có thể làm cho ngươi đồng ý bỏ ta..."
Hắn hơi sững sờ, chẳng lẽ nàng không biết hắn là thân vương, không thể tùy tiện hưu thê sao. Nếu không, hắn đã sớm hưu nàng đến mấy trăm lần rồi, còn đợi đến hôm nay chờ nàng yêu cầu bị bỏ sao?
Đột nhiên Vũ Văn Tư Dạ cười ra tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao của nàng, hai mắt đầy hơi nước và vẻ mặt đầy oan ức. Hắn vươn tay nắm cằm nàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng dường như rất hứng thú: "Trước kia làm sao bổn vương lại không phát hiện ra ngươi lại thú vị như thế chứ?"
Nói không chừng là bởi vì hắn thích nàng mới bị ái phi và đám tiểu thiếp của hắn gây ra những chuyện ngoài ý muốn đó. Còn chặt đứt con đường tiền tài và tương lai tươi sáng vô tận của nàng....
Vũ Văn Tư Dạ, ta đâm chết tên vương gia khốn kiếp nhà ngươi! Thật vất vả mới tìm thấy chút hy vọng lại bị một câu nói thích của hắn dập tắt ngọn lửa duy nhất của ta! Sớm biết vậy đã không từ chối tên yêu nghiệt Trưởng Tôn Tông Lam rồi!
"Vương phi nương nương, người đứng lên làm gì vậy...Không phải là cao hứng chứ?" Cẩm Thái hầu hạ nàng thay quần áo, nhìn vẻ mặt hung hăng của nàng nghĩ mãi vẫn không ra.
"Cao hứng? Vì sao ta phải cao hứng?" Nàng tức giận liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, Vũ Văn Tư Dạ chắp tay đứng trước Mẫu Đan Viên của nàng, thưởng thức mấy cành cây Hoàng Thảo khô héo trong viện.
Vì thế, chẳng được bao lâu, trong vương phủ lại truyền ra tin đồn...
Tối hôm qua vương gia thật sự qua đêm ở chỗ vương phi nha. Hiện tại vương gia đã ra ngoài, đoán chừng vương phi đang thay quần áo, chuẩn bị đi thỉnh an phúc tấn đấy!
Trước kia nghe nói phẩm hạnh của vương phi nương nương rất tệ, bây giờ xem ra cũng không đáng sợ như lời đồn. Hơn nữa hôm qua vương phi thấy có tiểu nha hoàn rơi xuống nước lại còn tự mình nhảy xuống nước cứu người đó...
Vương gia với vương phi thật sự là cặp đôi hoàn hảo do ông trời tạo ra...
Nhưng cũng có người thính tai biết được chút ít tình hình thực tế, nghe nói Trưởng Tôn Tam công tử ở kinh thành cảm thấy hứng thú với vương phi. Hình như sau khi thấy Tam công tử gặp vương phi, thái độ của vương gia mới thay đổi. Vậy chẳng lẽ là...nổi máu ghen!?
Mặc kệ là nói thế nào, hơn phân nửa người trong vương phủ thấy được thái độ của vương gia dành cho vương phi có chuyển biến tốt. Tối hôm qua sau khi ân ái, sau khi gặp Trưởng Tôn Tam công tử quyến rũ...Đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Sơ Âm.
"Vương gia, cứ coi như là ngài yêu thích thiếp thân, cũng không cần phải đặc biệt đứng chờ ở cổng viện của thiếp thân chứ. Nếu để người khác nghe được, không biết lại nghĩ thiếp thân không biết lễ nghĩa, tiếp đón vương gia không được chu đáo!" Ngươi đứng trước cổng viện ta sẽ mang tới cho ta rất nhiều phiền phức không cần thiết đó, ngươi có biết không hả!
"Bổn vương cố ý đi cùng vương phi đến thỉnh an mẫu phi, chẳng lẽ cách làm của bổn vương không làm vương phi ngươi hài lòng sao?" Không biết tại sao, Tiêu Sơ Âm cảm thấy hôm nay Vũ Văn Tư Dạ hơi kì quái, nhưng cũng không nói rõ được khác chỗ nào.
"Thiếp thân không dám, mời vương gia cùng đi". Tiêu Sơ Âm nhẹ nhàng cúi người, vươn tay để Vũ Văn Tư Dạ đi trước.
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu đi về phía hậu viện của phúc tấn, vừa đi vừa nói: "Nàng chép nữ giới xong chưa?"
"Chưa". Nàng đi theo sau lưng hắn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem trưa nay phải phân phó mấy chưởng quỹ thế nào.
"Ai da!" Mũi bị đập vào một vật cứng, hai mắt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra: "Ngươi có thể bước đi được không hả! Đang đi dừng lại làm gì chứ!"
Bước chân của Vũ Văn Tư Dạ dừng lại, xoay người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng: "Tiêu Sơ Âm, rốt cuộc là ngươi đang nghĩ cái gì?"
Nàng bụm mũi hai mắt ứa lệ, mở to mắt quật cường nhìn tầm mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn: "Vương gia, ta đang suy nghĩ thế nào mới có thể làm cho ngươi đồng ý bỏ ta..."
Hắn hơi sững sờ, chẳng lẽ nàng không biết hắn là thân vương, không thể tùy tiện hưu thê sao. Nếu không, hắn đã sớm hưu nàng đến mấy trăm lần rồi, còn đợi đến hôm nay chờ nàng yêu cầu bị bỏ sao?
Đột nhiên Vũ Văn Tư Dạ cười ra tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao của nàng, hai mắt đầy hơi nước và vẻ mặt đầy oan ức. Hắn vươn tay nắm cằm nàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng dường như rất hứng thú: "Trước kia làm sao bổn vương lại không phát hiện ra ngươi lại thú vị như thế chứ?"
/99
|