Tin tức buổi tối vương gia muốn ngủ lại chỗ vương phi truyền ra trong vương phủ còn nhanh hơn cả gió.
Sau khi phúc tấn nghe được, cúi đầu uống một ngụm trà, thản nhiên hỏi một câu: "Thật sao?"
Nha hoàn Tuyết Tình đi cùng gật đầu, nói kĩ một lần cho phúc tấn nghe tình hình thực tế mà tiểu nha hoàn đã báo lại. Lúc này phúc tấn mới buông tách trà trong tay ra, xoay người chậm rãi thiêu bức tranh Quan Âm Tống Tử vẫn chưa hoàn thành, không nói gì nữa.
Cúc Hương Viên
Thẩm Nhược Vân ngồi trong phòng, nha hoàn Bích Lạc quỳ bên chân.
Nàng cúi đầu nhìn Bích Lạc, giống như lầm bầm: "Làm sao vương gia có thể ngủ lại ở Mẫu Đan viên chứ? Rõ ràng là đêm tân hôn vương gia còn khinh thường không thèm ở lại".
Bích Lạc quỳ trên mặt đất, nghĩ một hồi lâu mới khúm núm thử thăm dò một câu: "Ba ngày sau vương phi phải về nhà, nói không chừng vương gia chỉ giả vờ thôi, nếu không, lúc vương phi về phủ nói lại với thừa tướng, vương gia cũng khó xử."
Ánh mắt Thẩm Nhược Vân lóe lên, lông mày cau chặt giãn ra, trên mặt lại khôi phục nụ cười dịu dàng, vươn tay tỏ ý cho Bích Lạc đứng lên: "Ta chỉ là quá lo lắng cho vương gia mới nóng vội như vậy, một lát ngươi đi hỏi nha hoàn của Mẫu Đan Viên, xem lúc nào thì vương gia rời đi, nếu như là nửa đêm, ngươi mời ngài đến đến Cúc Hương Viên!"
Bích Lạc đứng lên, cúi đầu lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Mấy tiểu thiếp trong Thiên Viện lại càng thiếu chút nữa đã rối thành một nùi.
Vương gia, vậy là thế nào!
Mà ở Mẫu Đan Viên
Tiêu Sơ Âm không nói gì nhìn trời, Vũ Văn Tư Dạ có ý gì? Đêm nay ngủ lại ở chỗ nàng? Vậy không phải là mưu đồ khiến nàng tiếp tục gặp họa sao? Trong vương phủ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, bất thình thình hắn lại phun ra một câu muốn qua đêm ở đây!
"Vương phi nương nương, ngài xem, áo này được không?" Cẩm Thái vui mừng rạo rực chọn quần áo cho Tiêu Sơ Âm, khuôn mặt nàng dưới ánh nến xán lạn như hoa.
"Tùy đi!" Dù sao tối nay nàng cũng không ngủ cùng hắn!
"Nương nương!" Cẩm Thái hơi tức giận dậm chân thật mạnh, tại sao vương phi lại không để ý đến vương gia nữa rồi!
"Hả? Sao vậy?" Tiêu Sơ Âm đang nghĩ đối sách, quay lại nhìn nàng, không biết nàng gấp cái gì.
Cẩm Thái còn muốn nói chuyện, cửa đã bị đẩy ra.
Vũ Văn Tư Dạ đi thẳng tới, vẫy tay để nha hoàn lui ra, Cẩm Thái bỏ quần áo xuống, gật gật đầu với Tiêu Sơ Âm tỏ ý khích lệ, lúc này mới cúi người lui ra ngoài.
Tiêu Sơ Âm trợn trừng mắt, nha đầu kia còn gấp hơn cả nàng!
"Vương gia, xin thứ cho thiếp thân vô lễ, vì ba ngày sau thiếp thân phải về phủ nên đêm nay vương gia mới ở Mẫu Đan Viên à?"
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng hếch mày: "Phải thì sao? Không phải thì thế nào?"
Tiêu Sơ Âm lùi một bước, không dấu vết kéo dài khoảng cách với Vũ Văn Tư Dạ: "Nếu như phải, vương gia không cần lo lắng, thiếp thân về phủ sẽ không nói lung tung".
Trong mắt Vũ Văn Tư Dạ lờ mờ lộ ra vẻ không tin: "Nếu không phải?"
"Nếu không phải," Tiêu Sơ Âm cười nhạt nhẽo, hắn muốn nghe câu trả lời thế nào đây? Nếu không phải, vậy nàng muốn hỏi hắn là chẳng lẽ bởi vì thích nàng nên mới đến đó chứ? Nàng còn không ngu xuẩn đến mức tự chuốc lấy nhục nhã đâu.
"Thiếp thân sẽ hầu hạ vương gia ngài đi ngủ".
Vũ Văn Tư Dạ nhìn động tác của nàng, trong lòng khinh bỉ, đi về phía trước từng bước áp sát nàng: "Vương phi nói muốn hầu hạ bổn vương, làm sao cứ lui về phía sau thế kia? Bổn vương còn nhớ ngươi nói ở vương phủ phải nhớ thân phận địa vị của mình, chẳng lẽ vương phi đã quên thân phận và trách nhiệm của mình rồi sao?"
Hắn nhấn mạnh hai chữ "trách nhiệm", trong mắt lộ ra cảm xúc nguy hiểm mù mịt.
Tiêu Sơ Âm không khỏi lùi ra sau từng bước, thân thể tựa vào cột giường.
Sau khi phúc tấn nghe được, cúi đầu uống một ngụm trà, thản nhiên hỏi một câu: "Thật sao?"
Nha hoàn Tuyết Tình đi cùng gật đầu, nói kĩ một lần cho phúc tấn nghe tình hình thực tế mà tiểu nha hoàn đã báo lại. Lúc này phúc tấn mới buông tách trà trong tay ra, xoay người chậm rãi thiêu bức tranh Quan Âm Tống Tử vẫn chưa hoàn thành, không nói gì nữa.
Cúc Hương Viên
Thẩm Nhược Vân ngồi trong phòng, nha hoàn Bích Lạc quỳ bên chân.
Nàng cúi đầu nhìn Bích Lạc, giống như lầm bầm: "Làm sao vương gia có thể ngủ lại ở Mẫu Đan viên chứ? Rõ ràng là đêm tân hôn vương gia còn khinh thường không thèm ở lại".
Bích Lạc quỳ trên mặt đất, nghĩ một hồi lâu mới khúm núm thử thăm dò một câu: "Ba ngày sau vương phi phải về nhà, nói không chừng vương gia chỉ giả vờ thôi, nếu không, lúc vương phi về phủ nói lại với thừa tướng, vương gia cũng khó xử."
Ánh mắt Thẩm Nhược Vân lóe lên, lông mày cau chặt giãn ra, trên mặt lại khôi phục nụ cười dịu dàng, vươn tay tỏ ý cho Bích Lạc đứng lên: "Ta chỉ là quá lo lắng cho vương gia mới nóng vội như vậy, một lát ngươi đi hỏi nha hoàn của Mẫu Đan Viên, xem lúc nào thì vương gia rời đi, nếu như là nửa đêm, ngươi mời ngài đến đến Cúc Hương Viên!"
Bích Lạc đứng lên, cúi đầu lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Mấy tiểu thiếp trong Thiên Viện lại càng thiếu chút nữa đã rối thành một nùi.
Vương gia, vậy là thế nào!
Mà ở Mẫu Đan Viên
Tiêu Sơ Âm không nói gì nhìn trời, Vũ Văn Tư Dạ có ý gì? Đêm nay ngủ lại ở chỗ nàng? Vậy không phải là mưu đồ khiến nàng tiếp tục gặp họa sao? Trong vương phủ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, bất thình thình hắn lại phun ra một câu muốn qua đêm ở đây!
"Vương phi nương nương, ngài xem, áo này được không?" Cẩm Thái vui mừng rạo rực chọn quần áo cho Tiêu Sơ Âm, khuôn mặt nàng dưới ánh nến xán lạn như hoa.
"Tùy đi!" Dù sao tối nay nàng cũng không ngủ cùng hắn!
"Nương nương!" Cẩm Thái hơi tức giận dậm chân thật mạnh, tại sao vương phi lại không để ý đến vương gia nữa rồi!
"Hả? Sao vậy?" Tiêu Sơ Âm đang nghĩ đối sách, quay lại nhìn nàng, không biết nàng gấp cái gì.
Cẩm Thái còn muốn nói chuyện, cửa đã bị đẩy ra.
Vũ Văn Tư Dạ đi thẳng tới, vẫy tay để nha hoàn lui ra, Cẩm Thái bỏ quần áo xuống, gật gật đầu với Tiêu Sơ Âm tỏ ý khích lệ, lúc này mới cúi người lui ra ngoài.
Tiêu Sơ Âm trợn trừng mắt, nha đầu kia còn gấp hơn cả nàng!
"Vương gia, xin thứ cho thiếp thân vô lễ, vì ba ngày sau thiếp thân phải về phủ nên đêm nay vương gia mới ở Mẫu Đan Viên à?"
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng hếch mày: "Phải thì sao? Không phải thì thế nào?"
Tiêu Sơ Âm lùi một bước, không dấu vết kéo dài khoảng cách với Vũ Văn Tư Dạ: "Nếu như phải, vương gia không cần lo lắng, thiếp thân về phủ sẽ không nói lung tung".
Trong mắt Vũ Văn Tư Dạ lờ mờ lộ ra vẻ không tin: "Nếu không phải?"
"Nếu không phải," Tiêu Sơ Âm cười nhạt nhẽo, hắn muốn nghe câu trả lời thế nào đây? Nếu không phải, vậy nàng muốn hỏi hắn là chẳng lẽ bởi vì thích nàng nên mới đến đó chứ? Nàng còn không ngu xuẩn đến mức tự chuốc lấy nhục nhã đâu.
"Thiếp thân sẽ hầu hạ vương gia ngài đi ngủ".
Vũ Văn Tư Dạ nhìn động tác của nàng, trong lòng khinh bỉ, đi về phía trước từng bước áp sát nàng: "Vương phi nói muốn hầu hạ bổn vương, làm sao cứ lui về phía sau thế kia? Bổn vương còn nhớ ngươi nói ở vương phủ phải nhớ thân phận địa vị của mình, chẳng lẽ vương phi đã quên thân phận và trách nhiệm của mình rồi sao?"
Hắn nhấn mạnh hai chữ "trách nhiệm", trong mắt lộ ra cảm xúc nguy hiểm mù mịt.
Tiêu Sơ Âm không khỏi lùi ra sau từng bước, thân thể tựa vào cột giường.
/99
|