Vũ Văn Tư Dạ nhìn thấy cả người nàng đầy vết thương nhếch nhác chạy trối chết, lại gượng ép lôi ra một bộ dáng tươi cười cứng ngắc, trong mắt dâng lên cảm xúc nghiền ngẫm, hắn lại muốn nhìn xem, nữ nhân này có thể giả vờ đến lúc nào!
"Một lát bổn vương muốn dùng cơm ở Cúc Hương Viên, hai khắc sau ngươi hãy đến Cúc Hương Viên hầu hạ bổn vương dùng bữa!"
"Vương gia, thân thể tỷ tỷ không khỏe, lại vừa mới rơi xuống nước, nên để tỷ tỷ nghỉ ngơi mấy ngày, thiếp thân sẽ mở tiệc chiêu đãi tỷ tỷ." Thẩm Nhược Vân cười quan tâm, nhìn Tiêu Sơ Âm nhếch nhác cách đó không xa, khóe miệng bất giác nở nụ cười chính nàng cũng không nhận ra.
Nước trên tóc Tiêu Sơ Âm còn đang nhỏ giọt, trong vắt dưới ánh mặt trời, đôi nam nữ sóng vai trong đám người, ấm áp hài hòa. Hai tay nàng gấp xếp bên người, mặt không hề thay đổi hiểu được hai chữ hầu hạ của hắn vừa nói ban nãy, thản nhiên trả lời: "Thiếp thân tuân mệnh."
Nụ cười của Thẩm Nhược Vân cứng đờ, nhưng cũng không nói gì nữa, cúi đầu đứng phía sau Vũ Văn Tư Dạ, khi ngẩng đầu lên, lại là nụ cười dịu dàng.
Tiêu Sơ Âm nói xong xoay người rời đi, thầm mắng trong bụng: Vũ Văn Tư Dạ là cái đồ lưu manh! Vết thương trên đầu nàng còn chưa khỏi, đã bị lão nương hắn tưới một chén trà nóng xuống bả vai, nửa đường lại bị sủng phi của hắn thiết kế "khéo léo" để nàng nhảy xuống nước, xong xuôi hắn lại liều chết học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, à, không phải, phải là tên vô lại cứu mỹ nhân, giờ làm hại toàn thân nàng đều đau nhức! Hai khắc sau, nàng còn phải hầu hạ hắn dùng bữa !
"Vương phi nương nương! Ngài bị làm sao vậy? Tại sao cả người lại ướt đẫm thế kia, cả tóc cũng ướt rồi, nô tỳ lấy nước cho ngài tắm rửa!". Cẩm Thái đứng trước cửa, vưa muốn ra ngoài lại nhìn thấy Tiêu Sơ Âm thảm hại trở về, nhìn cả người nàng ướt đẫm, trong lòng cũng biết rõ, nhất định là bị người có gan lớn nào đó làm hại, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, vội vàng sai người chuẩn bị nước nóng.
"Khụ khụ! Ta không sao, Cẩm Thái, thuốc trị bỏng ta sai ngươi lấy đâu?" Lạnh một chút, chịu đựng được, hai chân run rẩy, chịu đựng được, nhưng đau nhức trên vai khó mà chịu được, cho dù nàng muốn chịu đựng, qua một phen dày vò này, có lẽ đã tróc một lớp da rồi.
"Nô tỳ vừa mới lấy về để trong phòng, vương phi, giờ ngài muốn thuốc trị bỏng làm gì? Hiện tại nên uống nước gừng mới phải, ngài xem, đã bắt đầu ho khan rồi, nô tỳ đỡ ngài vào!" Cẩm Thái đã muốn rớt nước mắt, trước kia vương phi không làm người ta yêu thích, nhưng cũng chưa từng có bộ dáng nhếch nhác như hôm nay.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, vươn tay khoác lên người Cẩm Thái: "Đem thuốc trị bỏng ra đây, giờ ta muốn dùng".
"Vương phi..."
"Nhanh đi!" Nàng lên giọng, Cẩm Thái vội vàng sai nha hoàn phía sau vào phòng lấy thuốc.
Ngâm mình trong thùng tắm, nàng mới cảm thấy máu chảy trở lại, nhưng...
"Ngươi đừng khóc nữa có được hay không? Ta cũng không phải thiếu tay thiếu chân, khóc lóc cái gì?" Bị tiếng nức nở của Cẩm Thái làm cho tâm phiền ý loạn, vết thương trên vai lại càng đau đớn khó nhịn.
"Vương phi, ngài còn nói bị hắt trà nguội... Trà nguội thì làm sao có thể bị bỏng một mảng lớn như vậy, ngài đã không xử lý kịp thời, vốn đã trầm trọng, còn nhảy xuống hồ cứu người, vết thương bị ngâm nước đã không còn rõ hình dạng nữa rồi, nô tỳ vừa nhìn thấy máu thịt dính trên quần áo, tim như muốn rớt ra ngoài, ngài còn nói không sao...Đợi đến khi thiếu tay thiếu chân, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không còn kịp nữa! Nếu như lão thừa tướng biết ở Bình Uyên vương phủ ngài bị ủy khuất như vậy, còn không biết sẽ đau lòng thế nào nữa."
Cẩm Thái vừa kìm nước mắt, vừa băng bó cánh tay Tiêu Sơ Âm đang đặt trên cạnh thùng tắm, đập vào mắt là một mảng máu thịt mơ hồ, khiến nàng không dám nhìn, xoay mặt lau nước mắt, lại tiếp tục băng bó.
"Chuyện xảy ra hôm nay, một câu cũng không được nói với cha ta."
"Nô tỳ biết tiểu thư sợ thừa tướng đại nhân lo lắng, nô tỳ sẽ không nói, nhưng mà tiểu thư, ngài cứ cầu xin vương gia đi, bữa trưa có thể ăn tại viện chúng ta không, toàn thân ngài đều là vết thương, đừng đi đến Cúc Hương Viên của Thẩm trắc phi."
Tiêu Sơ Âm cười lạnh, nhìn vết thương trên cánh tay phải đã được băng bó, đứng lên khoác một chiếc áo dài, mang theo hơi nóng mờ mịt: "Vương gia thịnh tình mời mọc, làm sao bản vương phi có thể không đi chứ."
"Một lát bổn vương muốn dùng cơm ở Cúc Hương Viên, hai khắc sau ngươi hãy đến Cúc Hương Viên hầu hạ bổn vương dùng bữa!"
"Vương gia, thân thể tỷ tỷ không khỏe, lại vừa mới rơi xuống nước, nên để tỷ tỷ nghỉ ngơi mấy ngày, thiếp thân sẽ mở tiệc chiêu đãi tỷ tỷ." Thẩm Nhược Vân cười quan tâm, nhìn Tiêu Sơ Âm nhếch nhác cách đó không xa, khóe miệng bất giác nở nụ cười chính nàng cũng không nhận ra.
Nước trên tóc Tiêu Sơ Âm còn đang nhỏ giọt, trong vắt dưới ánh mặt trời, đôi nam nữ sóng vai trong đám người, ấm áp hài hòa. Hai tay nàng gấp xếp bên người, mặt không hề thay đổi hiểu được hai chữ hầu hạ của hắn vừa nói ban nãy, thản nhiên trả lời: "Thiếp thân tuân mệnh."
Nụ cười của Thẩm Nhược Vân cứng đờ, nhưng cũng không nói gì nữa, cúi đầu đứng phía sau Vũ Văn Tư Dạ, khi ngẩng đầu lên, lại là nụ cười dịu dàng.
Tiêu Sơ Âm nói xong xoay người rời đi, thầm mắng trong bụng: Vũ Văn Tư Dạ là cái đồ lưu manh! Vết thương trên đầu nàng còn chưa khỏi, đã bị lão nương hắn tưới một chén trà nóng xuống bả vai, nửa đường lại bị sủng phi của hắn thiết kế "khéo léo" để nàng nhảy xuống nước, xong xuôi hắn lại liều chết học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, à, không phải, phải là tên vô lại cứu mỹ nhân, giờ làm hại toàn thân nàng đều đau nhức! Hai khắc sau, nàng còn phải hầu hạ hắn dùng bữa !
"Vương phi nương nương! Ngài bị làm sao vậy? Tại sao cả người lại ướt đẫm thế kia, cả tóc cũng ướt rồi, nô tỳ lấy nước cho ngài tắm rửa!". Cẩm Thái đứng trước cửa, vưa muốn ra ngoài lại nhìn thấy Tiêu Sơ Âm thảm hại trở về, nhìn cả người nàng ướt đẫm, trong lòng cũng biết rõ, nhất định là bị người có gan lớn nào đó làm hại, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, vội vàng sai người chuẩn bị nước nóng.
"Khụ khụ! Ta không sao, Cẩm Thái, thuốc trị bỏng ta sai ngươi lấy đâu?" Lạnh một chút, chịu đựng được, hai chân run rẩy, chịu đựng được, nhưng đau nhức trên vai khó mà chịu được, cho dù nàng muốn chịu đựng, qua một phen dày vò này, có lẽ đã tróc một lớp da rồi.
"Nô tỳ vừa mới lấy về để trong phòng, vương phi, giờ ngài muốn thuốc trị bỏng làm gì? Hiện tại nên uống nước gừng mới phải, ngài xem, đã bắt đầu ho khan rồi, nô tỳ đỡ ngài vào!" Cẩm Thái đã muốn rớt nước mắt, trước kia vương phi không làm người ta yêu thích, nhưng cũng chưa từng có bộ dáng nhếch nhác như hôm nay.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, vươn tay khoác lên người Cẩm Thái: "Đem thuốc trị bỏng ra đây, giờ ta muốn dùng".
"Vương phi..."
"Nhanh đi!" Nàng lên giọng, Cẩm Thái vội vàng sai nha hoàn phía sau vào phòng lấy thuốc.
Ngâm mình trong thùng tắm, nàng mới cảm thấy máu chảy trở lại, nhưng...
"Ngươi đừng khóc nữa có được hay không? Ta cũng không phải thiếu tay thiếu chân, khóc lóc cái gì?" Bị tiếng nức nở của Cẩm Thái làm cho tâm phiền ý loạn, vết thương trên vai lại càng đau đớn khó nhịn.
"Vương phi, ngài còn nói bị hắt trà nguội... Trà nguội thì làm sao có thể bị bỏng một mảng lớn như vậy, ngài đã không xử lý kịp thời, vốn đã trầm trọng, còn nhảy xuống hồ cứu người, vết thương bị ngâm nước đã không còn rõ hình dạng nữa rồi, nô tỳ vừa nhìn thấy máu thịt dính trên quần áo, tim như muốn rớt ra ngoài, ngài còn nói không sao...Đợi đến khi thiếu tay thiếu chân, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không còn kịp nữa! Nếu như lão thừa tướng biết ở Bình Uyên vương phủ ngài bị ủy khuất như vậy, còn không biết sẽ đau lòng thế nào nữa."
Cẩm Thái vừa kìm nước mắt, vừa băng bó cánh tay Tiêu Sơ Âm đang đặt trên cạnh thùng tắm, đập vào mắt là một mảng máu thịt mơ hồ, khiến nàng không dám nhìn, xoay mặt lau nước mắt, lại tiếp tục băng bó.
"Chuyện xảy ra hôm nay, một câu cũng không được nói với cha ta."
"Nô tỳ biết tiểu thư sợ thừa tướng đại nhân lo lắng, nô tỳ sẽ không nói, nhưng mà tiểu thư, ngài cứ cầu xin vương gia đi, bữa trưa có thể ăn tại viện chúng ta không, toàn thân ngài đều là vết thương, đừng đi đến Cúc Hương Viên của Thẩm trắc phi."
Tiêu Sơ Âm cười lạnh, nhìn vết thương trên cánh tay phải đã được băng bó, đứng lên khoác một chiếc áo dài, mang theo hơi nóng mờ mịt: "Vương gia thịnh tình mời mọc, làm sao bản vương phi có thể không đi chứ."
/99
|