Bước vào mùa thu, thời tiết ở thành phố Mộc ngày càng mát mẻ.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có cánh cửa sắt đã tróc hết sơn, để lại lớp han gỉ. Dây leo mọc chằng chịt trong sân, thuận theo bức tường lan ra ngoài. Dần dần, ánh mặt trời cũng không thể lọt xuống bên dưới.
Hành lang tối mờ mờ, bọn trẻ đang ngủ trưa.
Bùi Hoan cúi xuống thu dọn đồ chơi, Viện trưởng đi theo sau giúp cô. Nước sơn bóng loáng trên móng tay rất đẹp nhưng cô không hề bận tâm. Viện trưởng có chút cảm thán: “Bùi tiểu thư, cả trại trẻ chúng tôi đều biết, cô thích trẻ con, người tốt rồi sẽ được báo đáp”.
Bùi Hoan lắc đầu, đưa mắt về phía dãy giường nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng.
Trong cái nghề phù phiếm này, người làm từ thiện không thiếu, quyên góp quả là một cái cớ hay. Có người dùng để rửa tiền, có người nhằm diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Chỉ riêng Bùi Hoan cô đóng góp một khoản không nhiều cũng không ít theo định kỳ. Tuy chẳng rộng rãi như những ngôi sao nổi tiếng khác nhưng cô đã kiên trì nhiều năm nay.
Là một ngôi sao nhưng người phụ nữ này hết sức kỳ lạ. Có tin đồn cô kết hôn từ lâu, nhưng lại không chịu hùa theo thị hiếu, cũng không tham gia các tiết mục giải trí, phong cách đóng phim tương đối bảo thủ. Nếu nói cô nổi tiếng, chắc cũng do hậu thuẫn của nhà chồng, chỉ là hư danh mà thôi.
Viện trưởng đã sớm nghe tin đồn về ngôi sao nữ này, nhưng sau khi tiếp xúc, bà và mọi người mới phát hiện, Bùi Hoan là một người hoàn toàn khác lạ ở trong làng giải trí hỗn loạn đó.
Cô yêu quý các em nhỏ, hễ rảnh rỗi là đến trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích. Cô không nề hà những việc quét sân, dạy bọn trẻ học và chơi cùng chúng như những người tình nguyện bình thường khác.
Bên ngoài gió rất lớn, mấy cánh cửa sổ trên hành lang đập vào tường phát ra tiếng động. Viện trưởng sợ đánh thức bọn trẻ, lập tức chạy đi đóng cửa.
Trời sắp nổi cơn mưa giông, hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày.
Nụ cười trên môi Bùi Hoan dần tắt. Thu dọn xong đồ chơi mà Viện trưởng vẫn chưa thấy bóng dáng, chỉ còn mình cô đứng ngoài phòng nghỉ.
Lại tới mùa thu, đây cũng là năm thứ sáu Bùi Hoan rời xa người đàn ông đó.
Đến tết Trung thu, cô cũng nên quay về thăm anh ta. Bọn họ đã nói, sáu năm sau gặp ở Lan Phường.
Chỉ là lần này, không biết liệu cô có thể sống mà rời khỏi nơi đó?
Bùi Hoan đi vào phòng nghỉ, lặng lẽ ngắm bé gái trên chiếc giường nhỏ sát tường. Bé gái khoảng bốn năm tuổi, nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.
Cô cúi đầu định đắp tấm chăn mỏng cho bé, nhưng tay run run. Có những chuyện, không nỡ cũng buộc phải chấp nhận.
Bùi Hoan nhìn bé gái vẫn đang trong giấc nồng, giọt nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống chăn. Bé gái ngủ rất say, không hề phát giác. Bùi Hoan chợt nhớ tới câu vừa rồi của Viện trưởng, nói cô là người tốt nên sẽ được báo đáp.
Nếu thực sự là người tốt, cô đã không bỏ con gái ruột ở trại trẻ mồ côi những năm năm trời.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, đã là một người mẹ. Đứa bé bị bệnh tật giày vò trước mặt là con gái năm đó cô mang trong mình chín tháng mười ngày, trải qua bao gian nan vất vả mới có thể giữ lại. Vậy mà cô vẫn nhẫn tâm để con bé ở trại trẻ mồ côi.
Bùi Hoan vuốt ve gương mặt nho nhỏ của bé gái, nghẹn ngào gọi tên con: “Sênh Sênh…”.
Bé gái dường như cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô, vô thức quay về bên này.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gặp con gái.
Bùi Hoan bịt miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Cô ép bản thân quay người, đi từng bước ra ngoài.
Rời khỏi nơi này, cô vẫn là người phụ nữ lặng lẽ và xinh đẹp như thường lệ.
Thành phố Mộc trong tiết trời mùa thu rất yên bình. Đây là thành phố cổ có bề dày lịch sử cả trăm năm, khu vực trung tâm có nhiều lối ngõ cổ kính ngoằn ngoèo, còn giữ lại nét trang nghiêm.
Bùi Hoan quàng khăn và đeo cặp kính râm cỡ lớn. Hôm nay cô không lái xe, đi một đoạn khá xa mới bắt được taxi. Tài xế là người bản xứ, anh ta có vẻ bức bí cả ngày nên muốn tán gẫu với cô.
Anh ta nhận ra Bùi Hoan là ngôi sao, nói với người phụ nữ lặng lẽ này tin tức mà anh ta nhận được gần đây: “Lan Phường lại có buổi tụ họp. Cô đừng đến gần mấy con đường đó. Đó là địa bàn của Kính Lan Hội, cũng là con phố “đen””. Anh ta vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: “Cứ nói thời buổi bây giờ làm gì có xã hội đen, nhưng cô cũng đừng phủ nhận. Kính Lan Hội ấy à, chính là nó đấy, ai mà chẳng biết điều đó. Ha ha… Cô gái, tôi kể chuyện vui thôi, cô đừng sợ. Bọn họ là tổ chức có quy tắc, không giống xã hội đen trong các bộ phim truyền hình đâu”.
Bùi Hoan im lặng từ đầu đến cuối. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lướt qua mặt đường đầy lá rụng.
Hôm đó cũng là một ngày như hôm nay, tiết trời vào thu, gió se lạnh, cô từ Lan Phường chạy ra ngoài, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cô không biết đi đâu, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.
Cả thành phố đều trầm mặc, chỉ một mình cô ngã xuống lề đường, dưới chân là những phiến lá nát vụn.
Cô từng điên cuồng muốn rời khỏi con phố đó, nhưng mãi mãi không thể thoát ra.
Người tài xế ở phía trước vẫn lải nhải: “Cô có biết Hoa tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội trưởng thà giao cả sản nghiệp cho anh ta cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết anh ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Hoa tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ, nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội…”.
Bùi Hoan nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cô nên quay về gặp anh.
Chương 1: Cô là sinh mệnh của anh
“Hoa tiên sinh, tiệc gia đình đã sắp xếp đâu vào đấy. Mấy ngày này, mọi người lần lượt đến nơi, chỉ thiếu A Thất ở miền Nam. Bên đó đang có mưa bão lớn, các chuyến bay đều hủy, anh ta khẳng định, chắc chắn sẽ có mặt vào hôm Trung thu”. Nói xong, Cố Lâm ngồi xuống cạnh người đàn ông đó.
Bời vì trong sân có hai cây hải đường rất lớn nên mọi người gọi nơi này là Hải Đường Các. Bây giờ, lá cây đã úa vàng, rụng đầy mặt đất. Cố Lâm bảo người quét dọn sạch sẽ, chuyển chiếc ghế mây ra ngoài để Hoa tiên sinh nghỉ ngơi ở trong sân.
Lúc này, người đàn ông trong truyền thuyết đang tựa vào thành ghế đọc sách, bên tay là một lư hương, đốt hương liệu trầm hương của Bruney, mùi thơm dìu dịu lan tỏa khắp sân.
Anh chính là Hoa tiên sinh. Độ tuổi ba mươi mấy đang là giai đoạn đẹp của một người đàn ông, đáng tiếc sức khỏe của anh không tốt, gần đây hiếm khi đi ra ngoài.
Người dân của thành phố Mộc đều nghe nói đến Hoa tiên sinh. Anh là chủ nhân của Kính Lan Hội, chuyên sưu tầm đồ cổ và kinh doanh đồ gỗ, dầu vừng. Nhưng trên thực tế, Kính Lan Hội là bá chủ của giới xã hội đen nên mọi người đều biết, anh không phải là người tử tế.
Người đàn ông này mười sáu tuổi đã được giao trọng trách, bởi vì tính cách tàn nhẫn nên có biệt danh “lão hồ ly”. Hoa tiên sinh nắm cả hai giới chính trị và thương mại, chỉ cần chau mày một cái, nửa dân số thành phố Mộc có thể đi đời.
Những tin đồn kiểu này nhiều không kể xiết, Hoa tiên sinh chính là đề tài lúc trà dư tửu hậu của người dân.
Trên thực tế, rất ít người biết, lão hồ ly đáng sợ đó lại là một cái “ấm sắc thuốc”[1]
[1]: “Ấm sắc thuốc” chỉ người ốm yếu bệnh tật. (Mọi chú thích là của người dịch).
Sức khỏe của Hoa tiên sinh không tốt, hơn nữa anh cũng rất lười biếng. Mấy năm gần đây, anh không nuôi đàn bà, thú vui duy nhất chính là chơi hương liệu. Hôm nay, anh mặc áo kiểu truyền thống màu trắng, nhìn rất nho nhã. Đọc sách một lúc, Hoa tiên sinh đột nhiên quay sang Cố Lâm. Ánh mắt của anh khiến cô bất giác đứng dậy.
Dù đi theo Hoa tiên sinh nhiều năm nhưng Cố Lâm vẫn không quen với ánh mắt ấy. Anh thường nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt vô cùng sắc bén, như muốn moi hết tâm tư của đối phương mới thôi.
Cố Lâm cúi đầu đứng im, một lúc sau mới thấy Hoa tiên sinh ngồi thẳng người vận động chân tay. Anh đưa hạt tròn trên đĩa cho cô, cất giọng trầm trầm: “Mấy năm rồi?”.
Cố Lâm nhìn chằm chằm vào chân mình, đáp: “Sáu năm rồi ạ”.
Hoa tiên sinh trầm ngâm một lúc, tựa hồ có chút cảm khái. Sau đó, anh cười: “Đúng vậy, cô đi theo tôi sáu năm rồi. Hiện tại, cô đã mười tám đúng không?”.
Cố Lâm xúc động gật đầu.
“Mười tám, năm đó Bùi Bùi cũng mười tám.” Nụ cười của Hoa tiên sinh dần lạnh, anh lại hỏi Cố Lâm: “Mấy năm rồi?”.
Hoa tiên sinh thỉnh thoảng hỏi câu này, tựa như anh rất quan tâm đến chuyện Cố Lâm đã đi theo anh bao nhiêu lâu. Lần nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời như vừa rồi.
Tuy không rõ nguyên nhân nhưng Cố Lâm đoán con số này có ý nghĩa đặc biệt với Hoa tiên sinh, vậy thì chắc cô cũng là người đặc biệt đối với anh.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Cố Lâm nghe thấy anh nhắc đến tên người khác, là Bùi Bùi?
May mà sáu năm rèn giũa không phải phí công vô ích, Cố Lâm ít nhiều cũng học được sự trầm ổn của Hoa tiên sinh, dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cô cũng biết cách che giấu.
Tâm trạng của Hoa tiên sinh hôm nay không tồi, anh hít một hơi sâu, cầm tay Cố Lâm, ngắm nghía cô từ đầu đến chân, sau đó ngả người quan sát ở khoảng cách xa rồi lắc đầu: “Nhưng cô ngoan hơn cô ấy, Bùi Bùi lúc đó rất ồn ào”.
“Hoa tiên sinh…”
“Không có gì. Đúng rồi, bữa tiệc gia đình hôm nay mở cửa, không cần tra xét thân phận của người đến dự”.
Cố Lâm kinh ngạc nhìn người đàn ông đó. Tiệc gia đình là buổi tụ hội các đường chủ ở khắp nơi, mỗi năm tổ chức một lần vào dịp Trung thu, đây là chuyện giới giang hồ đều biết rõ. Vì vậy, những năm trước, Kính Lan Hội đều đề cao cảnh giác, làm sao có thể không kiểm tra kỹ lưỡng, để ai cũng có thể tùy tiện vào Lan Phường?
“Sao thế?” Hoa tiên sinh cúi đầu hít mùi hương. Thấy Cố Lâm bần thần như có điều muốn nói, anh liếc cô một cái.
Cố Lâm lập tức biết đây là mệnh lệnh, đành nuốt thắc mắc xuống cổ họng, đáp khẽ: “Vâng ạ”.
Thành phố Mộc giữ lại nhiều kiến trúc truyền thống. Lan Phường vốn là một con đường, sau đó có người mua cả con đường này, xây dựng khu lễ đường, dần dần phát triển thành một tổ chức, mọi người đều gọi là Kính Lan Hội.
Cho đến nay, Kính Lan Hội đã truyền qua năm sáu đời, bắt đầu phát triển mạnh mẽ trong hai mươi năm trở lại đây, từ khi Hoa tiên sinh lên làm chủ. Phân đường nằm rải rác ở khắp nơi trong cả nước. Hai năm trước, vị trí Đại đường chủ ở thành phố Mộc được Hoa tiên sinh giao cho Cố Lâm. Cố Lâm từ nhỏ không cha không mẹ, lang thang nơi đầu đường xó chợ. Trải nghiệm quá khứ và sự già dặn trước tuổi khiến cô hành sự quyết đoán và tàn nhẫn hơn cả người trưởng thành. Hoa tiên sinh nhìn trúng điểm này mới dẫn theo bên mình. Bây giờ, mọi việc xung quanh anh đều do Cố Lâm thu xếp.
Cố Lâm ra ngoài dặn dò người dưới, buổi tiệc gia đình năm nay không kiểm tra thân phận của khách tham dự. Chẳng ai dám phản bác quyết định này, bởi lời của cô chính là lời của Hoa tiên sinh.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Cố Lâm quay lại Hải Đường Các. Người đàn ông trong sân vừa uống thuốc, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thuốc bắc truyền thống, lò hương, ghế mây, sân vườn cổ kính, người đàn ông ấy vô cùng yên tĩnh. Đây là những nét phác họa tựa như không hề liên quan tới Hoa tiên sinh trong truyền thuyết.
Dù sao cũng là con người, chẳng ai có thể thoát khỏi hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Không hiểu sao Cố Lâm đột nhiên có chút cảm khái. Cô hơi thẫn thờ, đi tới thu dọn bát thuốc cho Hoa tiên sinh. Không ngờ, anh đột nhiên nắm cổ tay cô.
Ngón tay trắng toát của Hoa tiên sinh thò vào trong tay áo Cố Lâm, mang theo xúc cảm lạnh giá.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lâm là, tay của tiên sinh rất lạnh, rõ ràng vừa uống bát thuốc nóng nhưng vẫn không ấm hơn chút nào.
Cô mạnh dạn nhìn anh. Đôi mắt thâm trầm đó lóe lên tia sáng mà cô chưa thấy bao giờ, lạnh và tĩnh giống như những giọt nước mưa nhỏ qua kẽ lá cây hải đường vào buổi tối mấy hôm trước.
Năm nay, Hoa tiên sinh mới ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trái tim đã hết sức già nua.
Cố Lâm muốn nói điều gì đó nhưng Hoa tiên sinh không cho cô mở miệng. Nước thuốc dường như khiến anh buồn ngủ. Anh thuận thế ôm Cố Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang dỗ dành bảo bối của mình. Cố Lâm không dám động đậy.
Sau đó, Hoa tiên sinh để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Anh khẽ nói: “Cô tốt hơn cô ấy, nghe lời hơn cô ấy… Cố Lâm, lúc lớn bằng cô, cô ấy đòi tôi phá hai miếng đất mới khai thác, để xây vườn hoa hồng, làm quà sinh nhật tặng cô ấy”.
Cố Lâm bình thản nói: “Hoa tiên sinh, tiên sinh sẽ không tùy tiện nghe lời một người phụ nữ”.
Cô cảm thấy người đàn ông ấy đang cười. Im lặng vài giây, anh lên tiếng: “Tôi làm theo đấy. Nha đầu ngốc nghếch đó không biết, mảnh đất kia không thể trồng hoa. Nhưng để làm cô ấy vui vẻ, tuần nào tôi cũng sai người vận chuyển hoa tươi đến cho cô ấy xem”.
Khoảng thời gian đó, cô là sinh mệnh của anh, là cái dằm trong tim anh. Nhưng dù khiến máu thịt đau đớn, anh cũng nguyện yêu thương chiều chuộng cô.
Cố Lâm cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ. Cô không biết Hoa tiên sinh đang nói đến ai. Đây là lần đầu tiên, anh nhắc tới chuyện này với cô.
Bàn tay anh vẫn lạnh giá, anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ ôm Cố Lâm chìm vào hồi ức.
Một lúc sau, Hoa tiên sinh đột nhiên lên tiếng: “Gọi tôi một tiếng”.
Cố Lâm cung kính mở miệng: “Hoa tiên sinh”.
“Gọi tên tôi”.
Cố Lâm giật mình, lắc đầu nhìn anh: “Hoa tiên sinh”.
Anh cười, ngước nhìn bầu trời u ám: “Các người đều quên tên thật của tôi rồi… Sau khi cô ấy bỏ đi, không còn ai gọi tên tôi nữa”.
Chớp mắt đã đến tết Trung thu. Trời mưa mấy hôm liền, mãi tới tầm chạng vạng ngày Trung thu, mưa mới ngớt hẳn.
Thời điểm này, cây hải đường trong sân đã trơ trụi. Gặp trời mưa, những phiến lá cuối cùng rơi rào rào xuống đất.
Hoa tiên sinh đạp lên phiến lá rụng đi ra ngoài. Anh vẫn mặc chiếc áo lụa màu trắng, cổ tay đeo vòng hạt làm bằng gỗ trầm hương màu tối. Do có từ lâu đời nên hạt tròn bóng loáng, tựa hồ cũng có câu chuyện riêng như chủ nhân của nó.
Cố Lâm đứng đợi ở hành lang dài phía xa xa, lặng lẽ nhìn anh đi đến. Hôm nay, khí sắc của Hoa tiên sinh không tồi. Nếu không biết thân phận của anh, chắc thiên hạ sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông nho nhã, khí chất ung dung thong thả.
Một người đàn ông tỏa ra khí chất ung dung, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Cố Lâm mạnh dạn nhìn thẳng, vành tai nóng ran.
Hoa tiên sinh đương nhiên nhận ra vẻ si mê trong đôi mắt cô gái trẻ. Anh liếc cô một cái, Cố Lâm lập tức cúi đầu quay người đi về phía trước.
Hoa tiên sinh cười, âm thanh rất nhẹ: “Tôi biếng nhác một tháng rồi, có gì đẹp chứ?”.
Biết anh nói đùa với mình, trong lòng Cố Lâm bất giác có chút đắc ý. Cô đang ở độ tuổi thành niên, bình thường là tiểu nha đầu hành sự quyết đoán, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư.
Cố Lâm đảo tròng mắt, bỗng trở nên to gan, ngẩng đầu đáp: “Tiên sinh đẹp trai nhất”.
Anh bị cô chọc cười: “Đẹp trai đến mấy cũng có tuổi rồi, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu điều này”. Vì sức khỏe không tốt nên ngữ khí của anh rất nhẹ, nhưng sự mạnh mẽ bức người vẫn như bóng với hình, người đối diện không có cảm giác anh yếu thế.
Đại sảnh đã chật ních, mọi người đến từ khắp nơi trong cả nước, hiếm có dịp gặp mặt nên trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy Hoa tiên sinh xuất hiện, đám đông yên tĩnh trong giây lát. Mọi người lặng lẽ đứng sang hai bên.
Hoa tiên sinh đi vào, dừng lại ở vị trí chủ nhân, đưa mắt nhìn đám đông. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Anh không lên tiếng, mọi người đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc nhưng chẳng ai dám động đậy.
Trầm mặc một lúc, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng ngồi xuống nhưng vẫn im lặng. Cố Lâm tiến lên phía trước một bước, ra hiệu cho mọi người ngồi.
Bầu không khí dường như trở nên thoải mái theo cử động của người đàn ông ở vị trí đầu tiên. Hoa tiên sinh hắng giọng, đột nhiên mỉm cười, giống như người trầm mặc vừa rồi không phải là anh.
Sau đó, anh từ tốn mở lời: “Trung thu là tết Đoàn viên nên mới mời các vị về nhà. Một mặt là để mọi người tụ họp, giao lưu tình cảm. Mặc khác, đây cũng là quy tắc”.
Nói xong hai từ “quy tắc”, Hoa tiên sinh dừng lại. Bên dưới lập tức có người toát mồ hôi lạnh.
Anh tiếp tục nói: “Thời tiết miền Nam chẳng ra sao là chuyện thường tình”. Anh còn chưa nói hết câu, một người đàn ông đầu trọc đột nhiên đứng dậy, chân bắt đầu run run.
Hoa tiên sinh phất tay, ra hiệu người đàn ông đó đừng căng thẳng, đồng thời nói tiếp: “A Thất, bên chú nổi mưa bão, đây là chuyện khó tránh, tôi không trách chú. Tuy nhiên…”.
A Thất vội lên tiếng: “Hoa tiên sinh, lần này tôi quên không chuẩn bị trước”.
Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên thong thả uống một ngụm trà, nói mà không nhướn mày: “Giông bão khó tránh, nhưng các nơi đều có dự báo trước. Nếu hôm nay mưa gió không ngừng, có phải chú sẽ không về? Miền Nam đâu chỉ có một mình chú, các đường chủ khác sợ nhỡ mất Trung thu, đến sớm cả tuần. Chỉ có một mình chú đến cuối cùng mới tới”.
A Thất run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.
Hoa tiên sinh tiếp tục lên tiếng: “Đây là tôi vẫn còn, nếu một ngày nào đó… chẳng may chờ chú đến cứu mạng, có phải tôi cũng nên oán trách thời tiết?”.
Cố Lâm giơ tay, lập tức có người đi tới giữ hai bên trái và phải A Thất, đợi chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa tiên sinh không nói gì mà quay sang trò chuyện với các đường chủ khác. Ngoài A Thất, mọi người đều tỏ ra thoải mái vui vẻ.
Một lúc sau, khi thức ăn được bưng lên, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng nhớ đến người bị lạnh nhạt ở bênh cạnh.
Anh ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn A Thất.
A Thất biết bản thân không thoát khỏi sự trừng phạt, một luồng khí lạnh thổi từ chân lên đầu, tầm mắt tối đen.
Sau đó, A Thất mơ hồ nghe Hoa tiên sinh nói: “Đưa người ra ngoài, để lại bàn tay phải. Hừm… địa bàn của chú ấy bây giờ, giao cho em trai chú ấy quản lý”.
A Thất gần như ngất lịm. Hoa tiên sinh vừa dứt lời, bàn tay phải của anh ta dường như cũng bị chặt đứt.
Tiếp theo, tất cả vẫn diễn ra bình thường, tựa hồ chuyện ai sống ai chết đều không liên quan đến bản thân.
Đầu bếp của Lan Phường là người làm việc lâu năm ở đây, các món ăn vừa tinh tế vừa ngon miệng. Hoa tiên sinh không thích mấy thứ chỉ được cái vẻ bề ngoài nên tiệc gia đình cũng không phô trương. Cố Lâm lại là người thông minh, kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn của các vùng miền, chiều theo khẩu vị của tất cả mọi người.
Mặc dù vừa xảy ra vụ của A Thất nhưng vẻ mặt mọi người không thay đổi, bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào buổi tiệc.
Hoa tiên sinh ăn rất ít, cũng rất chậm, thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Lúc này, anh đang trò chuyện với hai đường chủ ngồi bên trái và bên phải, họ đều là cháu ruột Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội. Người đàn ông nhiều tuổi hơn tên Trần Phong, ngồi gần Hoa tiên sinh nhất. Bọn họ đang báo cáo đã tìm được một mảnh rừng ở Đông Nam Á, có rất nhiều gỗ tốt, chỉ đợi đàm phán giá cả nữa là xong.
Hoa tiên sinh vừa lắng nghe, vừa sờ tay vào hạt trầm hương trên cổ tay, mắt đảo một vòng, liếc qua mấy người đàn ông đang chúc rượu và mấy nữ đường chủ ngồi một bên.
Chúng sinh mỗi người một kiểu, một bang hội lớn như vậy, tâm tư của mọi người thế nào đều phải dựa vào suy đoán.
Thiên hạ nói anh tàn nhẫn, nhưng anh đã sống cuộc sống này hai mươi năm nay, có thể ngồi yên ở vị trí này, không chỉ dựa vào sự tàn nhẫn.
Đang báo cáo đến vấn đề then chốt nhất, vị đường chủ tên Trần Phong đột nhiên phát hiện Hoa tiên sinh không tập trung nghe anh ta nói. Anh ta nhất thời dừng lại, không biết làm thế nào. Ở giây tiếp theo, Hoa tiên sinh đột nhiên hướng ánh mắt về Trần Phong, gật đầu với anh ta: “Không tồi, nhưng về phương diện giá cả, nếu không tính nhầm, A Phong, chú bớt ít nhất hai mươi phần trăm trong đó”.
Đôi đũa trong tay Trần Phong rơi xuống bàn, anh ta lắp bắp: “Vâng… tôi… khi nào về tôi sẽ tính toán lại kỹ càng rồi đưa số liệu cụ thể cho anh sau”.
Hoa tiên sinh cười: “Không sao. Tôi đâu nói chú giấu giếm, chỉ sợ chú hồ đồ mà thôi”.
Nụ cười của Hoa tiên sinh nửa thật nửa giả, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng ánh mắt thâm trầm của anh cũng đủ khiến Trần Phong nổi da gà, xin tự chịu phạt.
Hoa tiên sinh nắm cánh tay đối phương, để anh ta đỡ căng thẳng rồi mới từ tốn mở miệng: “Số tiền đó là chuyện nhỏ, các anh em đều có gia đình có sự nghiệp, tự nhiên sẽ muốn kiếm thêm một ít. Là con người ai cũng ích kỷ, là sổ sách giấy tờ thế nào cũng không “sạch”, chỉ có điều phần tôi chia cho các chú đã tính đến yếu tố không “sạch” đó rồi. Mọi người phải thông cảm cho nhau, mới có thể giữ hòa khí”.
Giọng Hoa tiên sinh vốn không lớn nhưng mọi người đều vểnh tai lên nghe anh nói. Quả nhiên, anh vừa dứt lời, đại sảnh trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Thấy Hoa tiên sinh lại bắt đầu gắp thức ăn, Cố Lâm ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn. Sau đó, cô đi kính rượu các đường chủ, đại sảnh lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt.
Nhưng Cố Lâm còn chưa uống hết ly rượu, bên ngoài bỗng có tiếng hét lớn, sau đó cánh cửa đại sảnh bị đạp tung.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, nhất định có kẻ muốn chết mới gây chuyện trong bữa tiệc gia đình ở Lan Phường. Nhưng khi nhìn thấy hình bóng xuất hiện ở cửa, bọn họ đều ngây ra.
Người đó là một cô gái rất trẻ. Cô mặc bộ áo váy đen bình thường, trên người dính nước mưa, giống như cô đi bộ một đoạn đường dài hoặc ở bên ngoài trời mưa gió.
Mấy thân tín của Hội trưởng quá cố đều nhìn ra điều bất thường, có người đột nhiên lên tiếng: “Tam tiểu thư?”.
Phản ứng đầu tiên của Cố Lâm là rút súng chĩa vào kẻ vừa đột nhập, rồi bảo thuộc hạ nhanh chóng bao vây đối phương, nhưng Hoa tiên sinh đã kéo tay cô lại.
Hoa tiên sinh đảo mắt một vòng, tất cả mọi người lập tức lùi lại phía sau. Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn một mình anh ngồi bất động.
Tiếp theo, anh thong thả cầm khăn lau sạch ngón tay, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xuất hiện ở cửa, miệng mỉm cười: “Bùi Bùi, trở về là tốt rồi”.
Cố Lâm giật mình. Đây chính là… Bùi Bùi mà tiên sinh nhắc tới?
Cô liền quan sát đối phương. Người phụ nữ này có gương mặt vốn rất xinh đẹp nhưng giờ đã bị nước mưa làm ướt đến mức nhợt nhạt tiều tụy. Cố Lâm đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này nhìn rất quen, hình như là một ngôi sao.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Hoa tiên sinh đã lên tiếng: “Mọi người lùi lại cả đi”.
Anh vừa dứt lời, người phụ nữ vừa đột nhập bất chợt rút súng, chĩa thẳng vào Hoa tiên sinh.
Tình hình xảy ra hết sức bất ngờ. Từ trước đến nay chưa có ai ngông cuồng tới mức tấn công chủ nhân của Kính Lan Hội ngay trước mặt mọi người. Các phân đường chủ vội vàng rút súng định lao về phía người phụ nữ vừa xuất hiện. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoa tiên sinh thốt ra một câu với đám đông: “Bỏ hết súng xuống cho tôi. Ai động đậy, tôi sẽ khiến kẻ đó chết trước”.
Không một ai dám ra tay, ngay cả Cố Lâm cũng phải lùi ra sau lưng anh.
Hoa tiên sinh vẫn ngồi yên, dõi mắt về phía trước, thản nhiên nghênh đón họng súng của người phụ nữ kia. Anh bình tĩnh mở miệng: “Bùi Bùi…”.
“Câm miệng!”
Đây là lần đầu tiên Bùi Hoan gặp lại người đàn ông này sau sáu năm xa cách. Sức khỏe của anh có vẻ sa sút hơn trước, tựa hồ khoảng thời gian sáu năm qua đã mài mòn sự kích động và niềm tin cuối cùng của anh. Chỉ ngồi bất động ở đó, nhưng phong độ của anh vẫn không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như nước.
Lòng bàn tay Bùi Hoan rịn đầy mồ hôi. Cô ra sức nắm chặt khẩu súng, ép bản thân phải bình tĩnh: “Hoa Thiệu Đình, chính miệng anh nói, hôm nay tôi có thể giết anh”.
Nghe câu này, người đàn ông được gọi là lão hồ ly kia đột nhiên bật cười thành tiếng.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vì có kẻ dám gọi thẳng tên Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình lẩm bẩm: “Bùi Bùi, chỉ có lần này em nghe lời tôi. Được thôi, em đã giữ lời hứa quay về, vậy thì hãy ra tay đi”.
Anh không né tránh, cũng không cho phép bất cứ người nào ngăn cản.
“Hoa tiên sinh!” Cố Lâm mặt biến sắc, định lao đến che chắn cho anh. Hoa Thiệu Đình trừng mắt với cô, Cố Lâm liền cứng đờ tại chỗ. Cô lại quay sang người phụ nữ khả nghi kia: “Nhưng chị ta…”
Nói đến đây, Cố Lâm ngậm miệng, đè nén mọi thắc mắc và chấn động.
Giữa đám đông ồn ào, hình bóng những người khác tựa như mờ dần, chỉ còn lại cô và anh.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt không lộ vẻ vui buồn hay sợ hãi của Hoa Thiệu Đình. Nỗi hận tích tụ trong sáu năm qua chỉ chờ ngày bùng nổ, lồng ngực cô đau đến mức không thể khống chế. Anh ở ngay trước mặt, tất cả chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Đây chính là Hoa Thiệu Đình, người đàn ông cô yêu hơn mười năm, yêu không oán hận. Anh là anh trai của cô, từng bảo vệ, chiều chuộng cô đến tận trời xanh.
Nhưng hôm nay, cô quay về để trả thù anh.
Mắt Bùi Hoan đỏ hoe. Hoa Thiệu Đình nhìn cô, thở dài: “Bùi Bùi, đừng khóc, em cần gì tôi cũng nhận lời em. Em muốn giết tôi, tôi sẽ không né tránh”. Anh nói thật lòng, nhẫn nại dỗ dành cô: “Ngoan, em mau nổ súng đi”.
“Hoa Thiệu Đình… Câm miệng, anh câm miệng cho tôi!” Nước mắt chảy giàn giụa trên gò má Bùi Hoan. Từng câu từng chữ của anh đều khiến cô quay về phòng phụ sản giá lạnh buổi tối ngày hôm đó.
Rất nhiều người ấn tay cô, còn cô chỉ có thể mơ to mắt nhìn mũi kim chứa thuốc an thần. Bọn họ bắt cô từ bỏ đứa bé trong bụng, muốn chặt đứt mọi tia hi vọng của cô. Cô đau đớn giãy giụa khẩn cầu, nhưng không ai cứu cô. Vào thời khắc đó, Bùi Hoan muốn giết sạch tất cả. Ý nghĩ điên cuồng và nỗi hận khiến cô nghẹt thở.
Lúc đó, Bùi Hoan nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ bắt Hoa Thiệu Đình nếm trải sự đau đớn và mối hận ấy.
Giết anh ta, cô nhất định sẽ giết anh ta.
Bùi Hoan nhắm mắt, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, hai tay nắm chặt khẩu súng.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng đạn lên nòng, tiếp theo là tiếng súng nổ giòn giã.
Bốn bề trở nên náo loạn trong giây lát, vô số người hét lên, bàn ghế lật nhào, không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Trung thu là tết Đoàn viên, chẳng ai có thể ngờ, bữa tiệc gia đình ở Lan Phường lại bị một người phụ nữ phá hỏng.
Bùi Hoan ngồi sụp xuống đất, tay vẫn cầm khẩu súng. Có người lao đến vặn tay cô, dùng chính khẩu súng đó chĩa vào gáy cô rồi kéo cô ra ngoài.
Không biết bao lâu sau, Bùi Hoan vẫn không dám mở mắt.
Cuối cùng cô cũng nổ súng. Vào thời khắc này, nhịp tim, hơi thở, mọi cảm xúc đều không thuộc về cô. Cô không còn cảm thấy đau, không còn lạnh, không còn khổ sở nữa.
Tất cả đều theo người đàn ông đó mà đi, giống như trong cuộc đời này, mọi nỗi yêu và hận đều bị thiêu rụi.
Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu một điều: Nếu Hoa Thiệu Đình chết, Bùi Hoan cũng sẽ chết.
Có câu “người tốt không trường thọ, kẻ xấu sống ngàn năm”. Bởi vậy, lão hồ ly không dễ dàng đi chầu ông bà ông vải như vậy.
Người nói câu này chính là Tùy Viễn, bác sĩ riêng của Hoa Thiệu Đình. Tùy Viễn là thiên tài y học, nhưng giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một lằn ranh, càng là người thông minh thì càng cực đoan. Mấy năm trước, Tùy Viễn không được giới y học chính thống dung nạp nên gia nhập Kính Lan Hội, trở thành bác sĩ chữa trị chính của Hoa Thiệu Đình.
Ngày thứ ba sau biến cố hôm Trung thu. Tùy Viễn đóng cửa phòng, nhìn người đàn ông nằm trên giường. Mắt trái của anh băng miếng vải trắng, hơi thở bình ổn hơn nhiều. Thấy căn bệnh trong người Hoa Thiệu Đình không tái phát, Tùy Viễn mới yên tâm phần nào, nhưng cũng thầm thở dài, ăn một bữa cơm sao lại ra nông nỗi này?
Vừa rồi, Cố Lâm mới nghe lời anh ta về phòng nghỉ ngơi. Cô gái Đại đường chủ trẻ tuổi này trông có vẻ kiên cường, nhưng khi tận mắt nhìn thấy gương mặt đầy máu của Hoa tiên sinh, viền mắt cô vẫn đỏ hoe, tâm trạng có chút kích động.
Tất cả đều là tai bay vạ gió, không biết bắt đầu từ đâu.
Hải Đường Các vốn là một phòng bệnh cao cấp. Vì Hoa tiên sinh không đi bệnh viện nên Tùy Viễn đành lắp đặt thiết bị y tế tại nhà.
Người đàn ông trên giường động đậy, tựa hồ muốn ngồi dậy. Tùy Viễn lại thấy bực bội, cảnh cáo anh: “Mấy ngày này anh ở nguyên một chỗ cho tôi. Sở dĩ anh có thể bảo toàn mạng sống là do Tam tiểu thư nhắm mắt nổ súng. Bằng không, anh có mấy cái mạng cho cô ấy chơi?”
Hoa Thiệu Đình cười khẽ, bình ổn hơi thở xong mới hỏi anh ta: “Bùi Bùi đâu rồi?”
“Tôi có thể khuyên Cố Lâm về phòng, nhưng không khuyên nổi cô ấy. Cô ấy ở trong sân không chịu rời đi. Hai ngày qua trời lại đổ mưa mà cô ấy không chịu đi trú. Cố Lâm muốn gây khó dễ cho cô ấy nhưng tôi đã ngăn lại. Anh mà không giải thích rõ chuyện này, người ở Lan Phường sẽ không bỏ qua cho cô ấy”.
Người đàn ông trên giường trầm mặc một lúc rồi giơ tay chạm vào mắt trái đang bị băng bó của mình: “Mắt này của tôi còn có thể kiên trì bao lâu?”.
Tùy Viễn đang xem bệnh án, ngập ngừng vài giây. Sự do dự của anh ta bị Hoa Thiệu Đình phát giác, anh lắc đầu: “Cậu hãy nói thật”.
“Sẽ không lâu lắm, tôi đã cố gắng hết sức. Đạn bay sượt qua chỗ đó… nhiều khả năng có thể chống đỡ một thời gian, nhưng anh hãy chuẩn bị tâm lý, võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào”.
“Tôi hiểu rồi, gọi Bùi Bùi vào đây”.
Bùi Hoan không rời khỏi Lan Phường. Sau này nghĩ lại mới thấy, cô nổ súng trong khi nhắm mắt nên người đó không dễ dàng chết như vậy.
Đây là cơ hội trả thù duy nhất của cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy máu của Hoa Thiệu Đình, trong lòng cô không xuất hiện một chút vui mừng hay an ủi nào.
Bùi Hoan thừa nhận, có những người, những việc là thuốc độc, ăn sâu vào tận trong xương tủy của cô. Cô và nó tồn tại song song, đã sớm không thể dứt bỏ. Nếu bỏ nó, bản thân cô cũng không sống nổi.
Bùi Hoan chậm rãi đi vào phòng của Hoa Thiệu Đình. Sáu năm trước, đây là nơi cô thường ra vào. Sáu năm sau, căn phòng này vẫn không có gì thay đổi.
Bùi Hoan ngồi cạnh giường bệnh, không nói một lời. Hoa Thiệu Đình vẫn nhắm mắt, lần mò nắm tay cô.
Cô nấc nghẹn nhưng không bật ra tiếng khóc. Cô dùng hết sức, chỉ hận không thể bóp nát tay người đàn ông này vậy mà anh vẫn không buông lỏng.
Nhà cửa Lan Phường luôn thoang thoảng mùi trầm hương, bây giờ pha lẫn mùi thuốc. Hai người im lặng mặt đối mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Hoa Thiệu Đình từ từ ngồi dậy, Bùi Hoan bất giác giơ tay lên đỡ anh.
Cô thừa nhận, lần này, cô đã không thể giết Hoa Thiệu Đình.
Viên đạn sượt qua mắt trái của anh, tạo thành vết thương nằm ngang. Sau khi vết thương lành sẽ để lại một vết sẹo khó coi, nhưng anh không bận tâm.
Mặc dù bộ dạng khá thảm hại, Hoa Thiệu Đình vẫn vòng tay qua vài Bùi Hoan, ôm cô như trước kia.
Cuối cùng, cô cũng ngả vào lòng anh mà rơi lệ. Vòng ôm này đã xa cách nhiều năm, vật còn nhưng người không còn như xưa.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Bùi Bùi”.
Cô cười, nhắc nhở anh: “Anh cả, em đã lấy chồng rồi”.
Quả nhiên, bàn tay Hoa Thiệu Đình hơi động đậy, nhưng anh vô thức càng siết chặt vai cô. Bùi Hoan ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình. Cô tiếp tục mở miệng, thần sắc bình tĩnh như một người em gái về thăm nhà ngoại: “Tóc còn chưa bạc, nhưng anh đã già rồi”.
Hoa Thiệu Đình đúng là già rồi. Khoảng thời gian sáu năm đã mài mòn con người anh. Trước kia, anh chỉ yên tĩnh, bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Giờ đây, anh thờ ơ với tất cả.
Bùi Hoan giơ tay vuốt tóc anh. Cô ôm anh, sau đó tựa vào vai anh, thở một cách khó nhọc, giống như cá rời nước.
“Anh cả, em đã lấy Tưởng Duy Thành. Đó không phải là tin đồn mà là sự thật”. Cô cuộn người trong lòng anh: “Em thừa nhận, em không thể giết anh. Anh hãy nói cho em biết tung tích của chị gái em. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, em sẽ không bao giờ quay về Lan Phường, được không anh?”.
Hoa Thiệu Đình vỗ lưng cô. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi khi Bùi Hoan gây chuyện, chỉ người đàn ông này mới có thể giải quyết. Chỉ cần anh vỗ lưng cô, cô liền biết anh cả đã tức giận, lập tức ngoan ngoãn vâng lời.
Nhiều năm trước, Bùi gia cũng tương đối có tiếng tăm ở thành phố Mộc, nhưng xảy ra một biến cô khiến nhà tan cửa nát, chỉ còn lại hai chị em. Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội nể tình huynh đệ, cứu hai chị em Bùi Hoan về Lan Phường. Hai năm sau, Hội trưởng qua đời, Hoa Thiệu Đình liền nhận hai người em gái này, chịu trách nhiệm nuôi bọn họ lớn khôn. Hoa Thiệu Đình lớn hơn Bùi Hoan mười một tuổi. Mấy năm đầu, anh thật sự coi mình là anh trai của cô.
Hoa Thiệu Đình cũng không nhớ rõ, anh nảy sinh tình cảm khác lạ với cô từ lúc nào. Năm đó, Bùi Hoan trẻ trung xinh đẹp, không sợ trời không sợ đất. Cô muốn gì, anh đều cho cô. Cô gây chuyện cũng vậy, giày vò anh cũng thế. Ở Lan Phường có ai mà không biết, Tam tiểu thư là sinh mệnh của Hoa tiên sinh. Động đến Hoa Thiệu Đình không sao, động đến Bùi Hoan coi như xong đời.
Năm xưa người người hâm mộ, ngày nay uyên ương thành băng. Sao hai người lại đi đến mức không thể không đổ máu thế này?
Bùi Hoan muốn giết anh, đúng là cô đã nổ súng trước mặt bao nhiêu người.
Hoa Thiệu Đình không rời mắt khỏi cô. Bây giờ, cô không còn là đứa trẻ, không còn vẻ ngạo mạn như trước. Bùi Bùi của anh đã thay đổi rất nhiều, cô trưởng thành và đã lấy chồng rồi.
Anh lẩm bẩm, lặp lại một câu: “Em lấy chồng rồi ư?”.
Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy căng thẳng, muốn thoát khỏi vòng tay anh. Hoa Thiệu Đình dù ốm yếu, nhưng sức lực từ đôi tay vẫn khiến cô không thể động đậy. Anh nói tiếp: “Vậy thì ly hôn đi”.
Bùi Hoan nhắm mắt, đây đúng là nghiệt duyên.
Cô ra sức lắc đầu, nhưng ngay cả lắc đầu, Hoa Thiệu Đình cũng không cho phép. Anh cúi xuống hôn cô, cô đánh mạnh vào người anh. Tấm vải băng trên mặt đã thấm máu nhưng anh vẫn không buông tay. Cuối cùng, Bùi Hoan đành bỏ cuộc, không tiếp tục vùng vẫy.
“Không thể nào”. Cô lên tiếng, gọi thẳng tên anh: “Hoa Thiệu Đình, anh hãy tỉnh lại đi. Chúng ta không thể quay lại như trước kia”.
Anh không còn ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao. Trước mặt cô, anh không thể kiềm chế tâm trạng, anh không còn là Hoa tiên sinh mà mọi người nể sợ.
Thật ra, anh cũng rất buồn.
Bên trong và ngoài phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Tùy Viễn đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. Anh không yên tâm, chỉ lo hai người ở trong phòng xảy ra xung đột. Bệnh cũ của Hoa Thiệu Đình có dấu hiệu tái phát, không thể quá xúc động. Mang tâm niệm “lương y như từ mẫu”, Tùy Viễn quyết định gõ cửa nhắc nhở.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, không khí trong phòng dịu đi ngay tức khắc.
Bùi Hoan bình thản ngồi cạnh giường, nhìn Hoa Thiệu Đình nằm xuống, cô giơ tay sờ qua vết thương của anh: “Em gặp cô bé đó rồi, tên Cố Lâm phải không? Cô bé giống em… tính cách chẳng khác em năm mười tám tuổi là bao”.
Nghe cô nói xong, Hoa Thiệu Đình cảm khái gật đầu: “Bùi Bùi, em cậy tôi yêu em”.
Cô chính là như vậy, từ nhỏ được anh chiều chuộng nên không biết cúi đầu. Bây giờ nhìn thấy bên cạnh Hoa Thiệu Đình có người khác, cô khẳng định ngay, anh muốn tìm hình bóng của cô trên người đối phương.
Đây cũng là điểm Bùi Hoan thu hút Hoa Thiệu Đình nhất. Cô được yêu thương cưng chiều, luôn biết làm thế nào để phung phí. Bướng bỉnh cao ngạo là khuyết điểm, nhưng cũng là điểm đẹp nhất của con người cô.
Bùi Hoan đứng dậy cầm lư hương đi thay hương, thao tác không thành thạo nhưng cô vẫn nhớ các bước. Hoa Thiệu Đình nằm yên, dõi theo hình bóng của cô qua làn khói, ngơ ngẩn như quay về quá khứ.
Thời trẻ, anh cũng có nhiều bạn gái. Dù sao cũng là người đàn ông trong chốn giang hồ, loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua, phần lớn chán rồi thì cắt. Cũng không hiểu tại sao, Hoa Thiệu Đình chỉ yêu chiều cô bé ở nhà. Con gái mười mấy tuổi như đóa hoa dại đang trưởng thành, sinh động đẹp đẽ đến rung động lòng người. Dù tâm tư thâm sâu đến mấy, Hoa Thiệu Đình cũng là đàn ông, anh không thể kìm nén, cuối cùng phóng túng quá độ. Lúc bấy giờ, anh còn tưởng những ngày tháng cấm kị và vui vẻ đó không bao giờ chấm dứt.
Trong cuộc đời, con người cũng chỉ có từng ấy nhiệt huyết, nhưng từ trước đến nay, thời gian không bao giờ đợi người, sôi nổi qua đi, chỉ còn lại chút tàn dư hôm nay, nói gì cũng đã muộn.
Bùi Hoan không vội rời đi. Dù sao cũng gặp lại cố nhân sau sáu năm xa cách, hơn nữa Lan Phường là nơi cô lớn lên nên cô cũng có nhiều tâm tư.
Bùi Hoan ở bên cạnh chăm sóc Hoa Thiệu Đình mấy ngày liền. Ngoài Tùy Viễn và hai bác sĩ đông y, Hoa Thiệu Đình không cho phép bất cứ người nào bước vào Hải Đường Các.
Bên ngoài, mọi người bàn tán xôn xao, nhưng mãi đến lúc các phân đường chủ sắp phải về địa bàn của mình, người đàn ông trong Hải Đường Các mới nói rõ với mọi người.
Cố Lâm bị gọi vào phòng. Lúc này, Hoa Thiệu Đình đang tựa vào thành giường chơi mấy hạt vòng gỗ trắc. Vết thương trên mặt anh vẫn chưa tháo chỉ nhưng khí sắc tốt hơn nhiều. Một bụng đầy nghi vấn nhưng Cố Lâm che đậy rất tốt. Vừa định đi đến đỡ Hoa Thiệu Đình, cô chợt nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường của anh.
Người đó… chính là Bùi Hoan.
Đối phương dường như mới chợp mắt, thân thể hơi co lại, tấm chăn trên người rõ ràng vừa được đắp lên. Bên tay chị ta còn một đống hạt vòng, tựa hồ mới chọn xong nên tạm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân dư thừa. Căn phòng lớn như vậy nhưng cô đứng đâu cũng không thích hợp. Cảnh tượng trước mắt ấm áp đến mức cô chẳng biết nói gì, thắc mắc lại nổi lên, cứ vương vấn quanh trái tim cô.
Cố Lâm mới liếc người phụ nữ đó một cái, ánh mắt Hoa Thiệu Đình liền trở nên sắc lạnh. Cô lập tức biết bản thân đã vượt quá giới hạn.
Anh vân vê hạt vòng, cất giọng từ tốn: “Tam tiểu thư đã trở về. Từ nay về sau, mọi người hãy quan tâm đến cô ấy”.
Một câu nói ngắn gọn nhưng có ý nghĩa to lớn.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này chính là em ba của Hoa tiên sinh?
Cố Lâm chấn động, câu nói của Hoa tiên sinh càng chứng thực suy đoán của cô. Mấy ngày qua, cô đã hỏi những người sống lâu năm ở Lan Phường, được biết khi đó cô chưa đến đây, Hoa tiên sinh đúng là có hai cô em gái, cô ba là Bùi Hoan. Không biết sáu năm trước xảy ra chuyện gì mà hai người trở mặt, quyết định không gặp nhau. Không một ai rõ nguyên nhân, hoặc người biết nội tình đều chẳng dám tiết lộ.
Sáu năm qua không ai nhắc tới một từ, trong khi Lan Phường đông người, nhiều miệng như vậy. Xem ra, đây là bí mật chết người ở Kính Lan Hội, tiết lộ một từ, có khi liên lụy cả nhà ấy chứ.
Cố Lâm lấy lại tinh thần, gật đầu.
Hoa Thiệu Đình nói tiếp: “Chuyện xảy ra ở bữa tiệc gia đình, không một ai được phép lan truyền ra ngoài, cũng không được nhắc tới. Vết thương của tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được. Cố Lâm, cô hãy theo sát vụ này. Nếu để người ngoài biết được, bảo các phân đường chủ có mặt tại buổi tiệc hãy tự xử lý”.
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình vẫn bình thản như thường lệ, hạt gỗ trắc trong tay anh bóng loáng. Nhìn từ bên này, hạt tròn đó giống như đôi mắt sắc bén.
Cố Lâm bất giác hít một hơi sâu, nghiêm chỉnh gật đầu: “Vâng, tôi sẽ thông báo với bọn họ”.
“Còn nữa, hai ngày nay Hắc Tử vẫn chưa lột hết da nên khá hung dữ. Cô nhớ nhắc Tùy Viễn và mọi người, không có việc gì đừng trêu chọc nó. Bị nó cắn không phải chuyện đùa đâu”.
Cố Lâm ngoảnh đầu về phía cửa ra vào. Ở phía đối diện, một bên là hòn non bộ, một bên là hồ nước nông có trải cát bên dưới. Đó là nơi Hắc Tử thích nhất. Hắc Tử là loài rắn đen Mamba có nọc độc, từ nhỏ đã được Hoa Thiệu Đình đem về nuôi, bây giờ đã lớn không ít. Ban đầu, người trong Lan Phường đều né tránh, nhưng sau đó mọi người phát hiện rắn độc cũng chẳng có gì đáng sợ, nếu không động đến nó, nó sẽ không cắn người. Lâu rồi mọi người cũng quen với sự tồn tại của nó.
Hoa Thiệu Đình còn nhắc tới một số việc vặt khác, Cố Lâm ghi nhớ trong đầu. Người trên giường đột nhiên trở mình, Hoa Thiệu Đình lập tức im bặt. Cố Lâm biết quan sát sắc mặt, vội nói mình đi ra ngoài giao nhiệm vụ cho mọi người.
Lúc khép cửa, cô kịp nhìn thấy Hoa Thiệu Đình di chuyển tới mép giường, bởi người phụ nữ đó định ngồi dậy. Tiếp theo, người đàn ông không bao giờ nhìn chính diện kẻ khác cố tình cúi thấp xuống tìm giày cho cô ta.
Cố Lâm đi ra đại sảnh phía trước, Trần Phong cùng người em trai không nổi bật của mình tên Trần Dữ đang lượn lờ ở bên ngoài. Bọn họ rất thân với Cố Lâm, thấy cô đi ra, liền nhăn nhở tiến lại lấy lòng: “Sao sắc mặt cô tệ thế?”.
Gió mùa thu thổi qua, Cố Lâm ngước mắt nhìn bầu trời, đột nhiên cười: “Trở trời rồi”.
“Cô nói thế nghĩa là sao?”
“Hoa tiên sinh thông báo, Tam tiểu thư đã trở về”.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, chỉ trong nửa ngày người cũ và mới ở Lan Phường đều nắm rõ.
Lại vài ngày bình lặng trôi qua. Vết thương của Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng được tháo chỉ. Vết thương nhất định để lại sẹo, nhưng Tùy Viễn nói sau này bôi thuốc, chắc sẽ không quá rõ. Chỉ là vết thương hơi buồn cười, viên đạn sượt qua, vừa vặn nuốt gọn một mảng lông mày của anh.
Hoa Thiệu Đình đứng trước gương, tự giễu: “Lông mày đứt, chứng tỏ bạc mệnh”.
Chỉ là một đường nhỏ nhưng vẫn là “tác phẩm” của cô.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, nghĩ bụng, sáu năm trước cô ngốc nghếch, sáu năm sau vẫn nhu nhược, không thể ra tay.
Vào bữa tối, Hoa Thiệu Đình hiếm có dịp nói đùa, phải ăn nhiều một chút để chúc mừng anh bị mất lông mày. Anh đặc biệt dặn nhà bếp làm thêm mấy món. Đầu bếp vẫn nhớ khẩu vị của Bùi Hoan trước kia, nấu mấy món rất hợp với cô. Bùi Hoan cũng không khách sáo, ăn ngon lành như trước.
Cố Lâm đứng dưới gốc cây bên cạnh, suy nghĩ trôi dạt tận phương nào, bị một câu nói của Hoa Thiệu Đình kéo về thực tại.
Hoa Thiệu Đình chỉ vào Cố Lâm, nói với Bùi Hoan: “Em xem, đứa trẻ này cũng mười tám tuổi, nhưng em lúc đó gầy hơn con bé nhiều”.
Cũng có lẽ đồ ăn vào bụng khiến con người thoải mái hơn, Bùi Hoan cười, gật đầu tán thành. Tạng người cô tương đối gầy, ăn uống đồ bổ nhiều đến mấy cũng vô dụng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục trò chuyện với Bùi Hoan. Nhìn từ bên ngoài, hai người giống cố nhân lâu ngày gặp lại, tất cả vẫn không thay đổi, cũng giống cô em gái đã lấy chồng về nhà thăm anh trai, không khí hòa thuận.
Nhưng cảnh máu me ở bữa tiệc còn sờ sờ ra đấy.
Cố Lâm nhìn chằm chằm Bùi Hoan, trong đầu nghĩ thầm, người phụ nữ này có gương mặt xinh đẹp, thảo nào có thể gia nhập làng giải trí. Không chỉ đơn thuần xinh đẹp, chị ta còn có vẻ kiêu ngạo của một người luôn được che chở, không phải trải qua phong ba bão táp. Lúc cười, chị ta lại tỏa ra sức sống không sợ trời, không sợ đất. Người phụ nữ như chị ta có sức cuốn hút nhất, cô làm sao có thể sánh bằng?
Số mệnh của Bùi Hoan tốt hơn cô nhiều.
Một cô gái một khi bắt đầu so sánh bản thân với người khác, trong lòng cô ta sẽ mãi mãi không yên bình.
Đêm khuya, Hoa Thiệu Đình đưa Bùi Hoan ra sân xem Hắc Tử. Bùi Hoan quả nhiên không sợ nó. Hoa Thiệu Đình tỏ ra đắc ý: “Không hổ danh là nha đầu do tôi nuôi lớn khôn, tính cách giống hệt tôi”.
Bùi Hoan định bế Hắc Tử, Hoa Thiệu Đình liền ngăn cô lại: “Hôm nay không được, nó vừa lột xác xong. Một thời gian nữa em đến thăm nó, nó sẽ quen em liền”.
Lúc này trời tối đen, trong sân chỉ bật một ngọn đèn ở phía xa. Bùi Hoan hỏi: “Một mình anh cũng như vậy à? Sao không thắp đèn sáng hơn?”.
Hoa Thiệu Đình trả lời dứt khoát: “Bình thường, buổi tối chỉ có Hắc Tử ở bên tôi, hai chúng tôi đều là động vật máu lạnh. Tôi quên mất em đã trở về, em luôn thích nơi có ánh sáng”. Nói xong, anh liền gọi người bật hết đèn từ trên xuống dưới, không gian sáng sủa, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Câu nói này có sự ám chỉ rõ ràng, Bùi Hoan biết anh đang vạch rõ ranh giới với Cố Lâm. Cô bất chợt giơ tay vuốt ve vết thương trên mặt anh. Hoa Thiệu Đình không động đậy, chỉ thở dài một tiếng.
Bùi Hoan cười, cất giọng nhẫn nại: “Anh không cần giải thích với em. Ngày mai em đi rồi, anh có Cố Lâm chăm sóc cũng tốt. Hôm nay trong lúc ăn cơm em đã quan sát con bé, nó thông minh hơn em, có chừng mực hơn em, anh không cần bận tâm”.
Câu nói mang tác phong của người lớn. Nhưng chỉ bằng một câu, Hoa Thiệu Đình đã khiến Bùi Hoan lộ nguyên hình. Anh vừa cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay cô, vừa từ tốn mở miệng: “Bùi Bùi, ai đau người đó biết”.
Đôi mắt từng chứng kiến biết bao cảnh mưa máu gió tanh tỏa ra một vẻ ảm đạm khó diễn tả, đôi mắt ấy kiên định không rời khỏi thân ảnh của Bùi Hoan. Trong lòng đột nhiên dâng tràn nỗi chua xót, cô liền rụt tay về.
Hoa Thiệu Đình nói đúng, thế giới này là như vậy, ai đau người đó biết.
Hai người đi dạo quanh sân. Khí hậu ở thành phố Mộc tương đối ôn hòa, thích hợp cho cây cối sinh trưởng. Vật liệu dùng để xây dựng Lan Phường khá cầu kỳ. Những cây cột trên hành lang dài đều được làm bằng gỗ lim, tỏa ra ý vị cổ kính an lành trong đêm tối. Ngày xưa, loại gỗ này đều là vật liệu chuyên dụng của hoàng gia. Chủ nhân đời đầu tiên của Kính Lan Hội đã dùng rất nhiều gỗ lim để xây Lan Phường. Đến đời Hoa Thiệu Đình, anh không thích nên mấy lần định dỡ bỏ, nhưng Bùi Hoan đều ngăn lại.
Sau nhiều năm, Bùi Hoan không ngờ mình vẫn còn có thể cùng anh đi dạo ở nơi này. Làn gió thổi qua khoảng sân yên tĩnh của Lan Phường, tất cả vẫn không thay đổi, trùng khớp với hình ảnh trong kí ức của cô, bao gồm cả những cây cột gỗ màu vàng này.
Hoa Thiệu Đình im lặng hồi lâu. Sau đó, anh tựa người vào lan can, hỏi cô: “Mấy năm nay, cậu ta đối xử với em có tốt không?”.
Bùi Hoan gật đầu: “A Thành đối với em rất tốt. Người nhà họ Tưởng cũng không tồi”. Ngừng vài giây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em chỉ là một người phụ nữ, không muốn bị ức hiếp. Em cần anh ấy”.
Sau khi tham gia một đoạn quảng cáo được mọi người yêu thích, cô đặt chân vào làng giải trí. Nghề này “nước sâu lửa nóng”, lúc đó cô mới chập chững vào nghề, cuộc sống thay đổi quá lớn, cộng thêm tính cách bướng bỉnh khiến cô gặp không ít phiền phức. Nếu không có một đức lang quân có thế lực chống lưng, người phụ nữ vừa trẻ trung vừa không chịu cúi đầu như cô đã bị những cuộc giao dịch bẩn thỉu nuốt trôi từ lâu.
Hoa Thiệu Đình gật đầu, đáy mắt vụt qua sự xao động khó phát giác: “Tôi sẽ cảm ơn cậu ta, coi như cảm ơn sự chăm sóc của cậu ta với em trong sáu năm qua”.
Câu nói nhẹ nhàng, giống như đó chỉ là một quyết định đơn giản.
Bùi Hoan bị anh chọc giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh chẳng thay đổi chút nào”. Anh vẫn luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình là thần của tất cả mọi người. Cô sẽ không để anh đạt được nguyện ước.
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan nói lãnh đạm: “Tưởng Duy Thành là chồng em, em sẽ không rời xa anh ấy”.
Hoa Thiệu Đình không cắt ngang lời cô. Sau đó, anh chậm rãi giơ tay đan vào ngón tay Bùi Hoan, lướt qua thắt lưng cô. Tuy anh đã kiềm chế nhưng sức lực vẫn thật đáng sợ, ngón tay lạnh lẽo như mạng nhện dày đặc bao trùm lên người cô. Bùi Hoan rõ ràng nhận ra ý đồ của Hoa Thiệu Đình, nhưng bị anh vặn tay ra sau không thể phản kháng. Cho đến khi tay anh cuối cùng dừng lại sau lưng cô, khiến cô bị nhốt trong lòng anh.
Trên người Hoa Thiệu Đình luôn có mùi gỗ nhàn nhạt, Bùi Hoan nhớ mãi không quên. Thậm chí, cô dường như còn ngửi thấy mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng càng trống rỗng.
Bị người mình yêu sâu sắc giày vò là một cảm giác rất đáng sợ, giống như một loại bệnh mãn tính, không ngừng phát tác. Vậy mà cô đã chịu đựng suốt sáu năm trời.
“Ly hôn với cậu ta”. Hoa Thiệu Đình lặp lại lời nói.
Bùi Hoan không phản kháng, ngoan ngoãn ở trong lòng anh. Cô nói nhỏ: “Hôm gả cho anh ấy, em đã khóc rất nhiều. Em không khá lên được, em yêu anh”.
Hoa Thiệu Đình cười khẽ, hôn lên đỉnh đầu cô: “Tôi biết”.
Bùi Hoan đột nhiên có chút kích động, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói ai đau người đó biết. Vậy lúc bấy giờ anh đang ở đâu?”. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng. Nhìn hai chiếc bóng quấn quýt ở dưới đất, cô nở nụ cười tự giễu: “Đừng nói là đau, anh có tin… cho dù bây giờ có người lột da em, em cũng có thể chịu đựng?”.
Hoa Thiệu Đình xiết chặt vòng tay, Bùi Hoan quay đi chỗ khác không nhìn anh. Anh đột nhiên xoay người, đè cô vào cây cột trên hành lang rồi cúi xuống cắn môi cô, như một sự trừng phạt. Bùi Hoan ra sức vùng vẫy nhưng không có tác dụng, cô thở hắt ra, trừng mắt với người đàn ông này, đồng thời nhắc nhở anh: “Anh cả, em là người của Tưởng Duy Thành”.
Câu nói này như một mũi dao sắc nhọn nhưng Hoa Thiệu Đình không tức giận. Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Hoan, khóe miệng nhếch lên. Vừa nãy vẫn còn là Hoa tiên sinh trầm tĩnh, vậy mà giờ khắc này, anh đột nhiên kéo toạc cổ áo cô.
Bùi Hoan không còn đường lui. Cô bị anh ấn người vào cây cột, bờ vai trần để lộ ra ngoài. Cảm giác lạnh giá đến bất thình lình khiến cô hoảng loạn, vô thức đẩy người Hoa Thiệu Đình. Người đàn ông này tuy bệnh tật nhưng ánh mắt luôn khiến người đối diện nể sợ.
Bùi Hoan dần cảm thấy lạnh, Hoa Thiệu Đình kéo áo cô xuống dưới, cất giọng nhàn nhạt: “Vậy thì tôi sẽ cho em thấy… rốt cuộc em là người của ai”.
Vải áo bị xé tan, âm thanh đó toát ra sự tàn nhẫn. Hoa Thiệu Đình lặng lẽ đảo mắt qua từng tấc da của cô, tựa như sắp bắt đầu trừng phạt cô.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có cánh cửa sắt đã tróc hết sơn, để lại lớp han gỉ. Dây leo mọc chằng chịt trong sân, thuận theo bức tường lan ra ngoài. Dần dần, ánh mặt trời cũng không thể lọt xuống bên dưới.
Hành lang tối mờ mờ, bọn trẻ đang ngủ trưa.
Bùi Hoan cúi xuống thu dọn đồ chơi, Viện trưởng đi theo sau giúp cô. Nước sơn bóng loáng trên móng tay rất đẹp nhưng cô không hề bận tâm. Viện trưởng có chút cảm thán: “Bùi tiểu thư, cả trại trẻ chúng tôi đều biết, cô thích trẻ con, người tốt rồi sẽ được báo đáp”.
Bùi Hoan lắc đầu, đưa mắt về phía dãy giường nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng.
Trong cái nghề phù phiếm này, người làm từ thiện không thiếu, quyên góp quả là một cái cớ hay. Có người dùng để rửa tiền, có người nhằm diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Chỉ riêng Bùi Hoan cô đóng góp một khoản không nhiều cũng không ít theo định kỳ. Tuy chẳng rộng rãi như những ngôi sao nổi tiếng khác nhưng cô đã kiên trì nhiều năm nay.
Là một ngôi sao nhưng người phụ nữ này hết sức kỳ lạ. Có tin đồn cô kết hôn từ lâu, nhưng lại không chịu hùa theo thị hiếu, cũng không tham gia các tiết mục giải trí, phong cách đóng phim tương đối bảo thủ. Nếu nói cô nổi tiếng, chắc cũng do hậu thuẫn của nhà chồng, chỉ là hư danh mà thôi.
Viện trưởng đã sớm nghe tin đồn về ngôi sao nữ này, nhưng sau khi tiếp xúc, bà và mọi người mới phát hiện, Bùi Hoan là một người hoàn toàn khác lạ ở trong làng giải trí hỗn loạn đó.
Cô yêu quý các em nhỏ, hễ rảnh rỗi là đến trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích. Cô không nề hà những việc quét sân, dạy bọn trẻ học và chơi cùng chúng như những người tình nguyện bình thường khác.
Bên ngoài gió rất lớn, mấy cánh cửa sổ trên hành lang đập vào tường phát ra tiếng động. Viện trưởng sợ đánh thức bọn trẻ, lập tức chạy đi đóng cửa.
Trời sắp nổi cơn mưa giông, hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày.
Nụ cười trên môi Bùi Hoan dần tắt. Thu dọn xong đồ chơi mà Viện trưởng vẫn chưa thấy bóng dáng, chỉ còn mình cô đứng ngoài phòng nghỉ.
Lại tới mùa thu, đây cũng là năm thứ sáu Bùi Hoan rời xa người đàn ông đó.
Đến tết Trung thu, cô cũng nên quay về thăm anh ta. Bọn họ đã nói, sáu năm sau gặp ở Lan Phường.
Chỉ là lần này, không biết liệu cô có thể sống mà rời khỏi nơi đó?
Bùi Hoan đi vào phòng nghỉ, lặng lẽ ngắm bé gái trên chiếc giường nhỏ sát tường. Bé gái khoảng bốn năm tuổi, nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.
Cô cúi đầu định đắp tấm chăn mỏng cho bé, nhưng tay run run. Có những chuyện, không nỡ cũng buộc phải chấp nhận.
Bùi Hoan nhìn bé gái vẫn đang trong giấc nồng, giọt nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống chăn. Bé gái ngủ rất say, không hề phát giác. Bùi Hoan chợt nhớ tới câu vừa rồi của Viện trưởng, nói cô là người tốt nên sẽ được báo đáp.
Nếu thực sự là người tốt, cô đã không bỏ con gái ruột ở trại trẻ mồ côi những năm năm trời.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, đã là một người mẹ. Đứa bé bị bệnh tật giày vò trước mặt là con gái năm đó cô mang trong mình chín tháng mười ngày, trải qua bao gian nan vất vả mới có thể giữ lại. Vậy mà cô vẫn nhẫn tâm để con bé ở trại trẻ mồ côi.
Bùi Hoan vuốt ve gương mặt nho nhỏ của bé gái, nghẹn ngào gọi tên con: “Sênh Sênh…”.
Bé gái dường như cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô, vô thức quay về bên này.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gặp con gái.
Bùi Hoan bịt miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Cô ép bản thân quay người, đi từng bước ra ngoài.
Rời khỏi nơi này, cô vẫn là người phụ nữ lặng lẽ và xinh đẹp như thường lệ.
Thành phố Mộc trong tiết trời mùa thu rất yên bình. Đây là thành phố cổ có bề dày lịch sử cả trăm năm, khu vực trung tâm có nhiều lối ngõ cổ kính ngoằn ngoèo, còn giữ lại nét trang nghiêm.
Bùi Hoan quàng khăn và đeo cặp kính râm cỡ lớn. Hôm nay cô không lái xe, đi một đoạn khá xa mới bắt được taxi. Tài xế là người bản xứ, anh ta có vẻ bức bí cả ngày nên muốn tán gẫu với cô.
Anh ta nhận ra Bùi Hoan là ngôi sao, nói với người phụ nữ lặng lẽ này tin tức mà anh ta nhận được gần đây: “Lan Phường lại có buổi tụ họp. Cô đừng đến gần mấy con đường đó. Đó là địa bàn của Kính Lan Hội, cũng là con phố “đen””. Anh ta vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: “Cứ nói thời buổi bây giờ làm gì có xã hội đen, nhưng cô cũng đừng phủ nhận. Kính Lan Hội ấy à, chính là nó đấy, ai mà chẳng biết điều đó. Ha ha… Cô gái, tôi kể chuyện vui thôi, cô đừng sợ. Bọn họ là tổ chức có quy tắc, không giống xã hội đen trong các bộ phim truyền hình đâu”.
Bùi Hoan im lặng từ đầu đến cuối. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lướt qua mặt đường đầy lá rụng.
Hôm đó cũng là một ngày như hôm nay, tiết trời vào thu, gió se lạnh, cô từ Lan Phường chạy ra ngoài, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cô không biết đi đâu, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.
Cả thành phố đều trầm mặc, chỉ một mình cô ngã xuống lề đường, dưới chân là những phiến lá nát vụn.
Cô từng điên cuồng muốn rời khỏi con phố đó, nhưng mãi mãi không thể thoát ra.
Người tài xế ở phía trước vẫn lải nhải: “Cô có biết Hoa tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội trưởng thà giao cả sản nghiệp cho anh ta cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết anh ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Hoa tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ, nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội…”.
Bùi Hoan nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cô nên quay về gặp anh.
Chương 1: Cô là sinh mệnh của anh
“Hoa tiên sinh, tiệc gia đình đã sắp xếp đâu vào đấy. Mấy ngày này, mọi người lần lượt đến nơi, chỉ thiếu A Thất ở miền Nam. Bên đó đang có mưa bão lớn, các chuyến bay đều hủy, anh ta khẳng định, chắc chắn sẽ có mặt vào hôm Trung thu”. Nói xong, Cố Lâm ngồi xuống cạnh người đàn ông đó.
Bời vì trong sân có hai cây hải đường rất lớn nên mọi người gọi nơi này là Hải Đường Các. Bây giờ, lá cây đã úa vàng, rụng đầy mặt đất. Cố Lâm bảo người quét dọn sạch sẽ, chuyển chiếc ghế mây ra ngoài để Hoa tiên sinh nghỉ ngơi ở trong sân.
Lúc này, người đàn ông trong truyền thuyết đang tựa vào thành ghế đọc sách, bên tay là một lư hương, đốt hương liệu trầm hương của Bruney, mùi thơm dìu dịu lan tỏa khắp sân.
Anh chính là Hoa tiên sinh. Độ tuổi ba mươi mấy đang là giai đoạn đẹp của một người đàn ông, đáng tiếc sức khỏe của anh không tốt, gần đây hiếm khi đi ra ngoài.
Người dân của thành phố Mộc đều nghe nói đến Hoa tiên sinh. Anh là chủ nhân của Kính Lan Hội, chuyên sưu tầm đồ cổ và kinh doanh đồ gỗ, dầu vừng. Nhưng trên thực tế, Kính Lan Hội là bá chủ của giới xã hội đen nên mọi người đều biết, anh không phải là người tử tế.
Người đàn ông này mười sáu tuổi đã được giao trọng trách, bởi vì tính cách tàn nhẫn nên có biệt danh “lão hồ ly”. Hoa tiên sinh nắm cả hai giới chính trị và thương mại, chỉ cần chau mày một cái, nửa dân số thành phố Mộc có thể đi đời.
Những tin đồn kiểu này nhiều không kể xiết, Hoa tiên sinh chính là đề tài lúc trà dư tửu hậu của người dân.
Trên thực tế, rất ít người biết, lão hồ ly đáng sợ đó lại là một cái “ấm sắc thuốc”[1]
[1]: “Ấm sắc thuốc” chỉ người ốm yếu bệnh tật. (Mọi chú thích là của người dịch).
Sức khỏe của Hoa tiên sinh không tốt, hơn nữa anh cũng rất lười biếng. Mấy năm gần đây, anh không nuôi đàn bà, thú vui duy nhất chính là chơi hương liệu. Hôm nay, anh mặc áo kiểu truyền thống màu trắng, nhìn rất nho nhã. Đọc sách một lúc, Hoa tiên sinh đột nhiên quay sang Cố Lâm. Ánh mắt của anh khiến cô bất giác đứng dậy.
Dù đi theo Hoa tiên sinh nhiều năm nhưng Cố Lâm vẫn không quen với ánh mắt ấy. Anh thường nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt vô cùng sắc bén, như muốn moi hết tâm tư của đối phương mới thôi.
Cố Lâm cúi đầu đứng im, một lúc sau mới thấy Hoa tiên sinh ngồi thẳng người vận động chân tay. Anh đưa hạt tròn trên đĩa cho cô, cất giọng trầm trầm: “Mấy năm rồi?”.
Cố Lâm nhìn chằm chằm vào chân mình, đáp: “Sáu năm rồi ạ”.
Hoa tiên sinh trầm ngâm một lúc, tựa hồ có chút cảm khái. Sau đó, anh cười: “Đúng vậy, cô đi theo tôi sáu năm rồi. Hiện tại, cô đã mười tám đúng không?”.
Cố Lâm xúc động gật đầu.
“Mười tám, năm đó Bùi Bùi cũng mười tám.” Nụ cười của Hoa tiên sinh dần lạnh, anh lại hỏi Cố Lâm: “Mấy năm rồi?”.
Hoa tiên sinh thỉnh thoảng hỏi câu này, tựa như anh rất quan tâm đến chuyện Cố Lâm đã đi theo anh bao nhiêu lâu. Lần nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời như vừa rồi.
Tuy không rõ nguyên nhân nhưng Cố Lâm đoán con số này có ý nghĩa đặc biệt với Hoa tiên sinh, vậy thì chắc cô cũng là người đặc biệt đối với anh.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Cố Lâm nghe thấy anh nhắc đến tên người khác, là Bùi Bùi?
May mà sáu năm rèn giũa không phải phí công vô ích, Cố Lâm ít nhiều cũng học được sự trầm ổn của Hoa tiên sinh, dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cô cũng biết cách che giấu.
Tâm trạng của Hoa tiên sinh hôm nay không tồi, anh hít một hơi sâu, cầm tay Cố Lâm, ngắm nghía cô từ đầu đến chân, sau đó ngả người quan sát ở khoảng cách xa rồi lắc đầu: “Nhưng cô ngoan hơn cô ấy, Bùi Bùi lúc đó rất ồn ào”.
“Hoa tiên sinh…”
“Không có gì. Đúng rồi, bữa tiệc gia đình hôm nay mở cửa, không cần tra xét thân phận của người đến dự”.
Cố Lâm kinh ngạc nhìn người đàn ông đó. Tiệc gia đình là buổi tụ hội các đường chủ ở khắp nơi, mỗi năm tổ chức một lần vào dịp Trung thu, đây là chuyện giới giang hồ đều biết rõ. Vì vậy, những năm trước, Kính Lan Hội đều đề cao cảnh giác, làm sao có thể không kiểm tra kỹ lưỡng, để ai cũng có thể tùy tiện vào Lan Phường?
“Sao thế?” Hoa tiên sinh cúi đầu hít mùi hương. Thấy Cố Lâm bần thần như có điều muốn nói, anh liếc cô một cái.
Cố Lâm lập tức biết đây là mệnh lệnh, đành nuốt thắc mắc xuống cổ họng, đáp khẽ: “Vâng ạ”.
Thành phố Mộc giữ lại nhiều kiến trúc truyền thống. Lan Phường vốn là một con đường, sau đó có người mua cả con đường này, xây dựng khu lễ đường, dần dần phát triển thành một tổ chức, mọi người đều gọi là Kính Lan Hội.
Cho đến nay, Kính Lan Hội đã truyền qua năm sáu đời, bắt đầu phát triển mạnh mẽ trong hai mươi năm trở lại đây, từ khi Hoa tiên sinh lên làm chủ. Phân đường nằm rải rác ở khắp nơi trong cả nước. Hai năm trước, vị trí Đại đường chủ ở thành phố Mộc được Hoa tiên sinh giao cho Cố Lâm. Cố Lâm từ nhỏ không cha không mẹ, lang thang nơi đầu đường xó chợ. Trải nghiệm quá khứ và sự già dặn trước tuổi khiến cô hành sự quyết đoán và tàn nhẫn hơn cả người trưởng thành. Hoa tiên sinh nhìn trúng điểm này mới dẫn theo bên mình. Bây giờ, mọi việc xung quanh anh đều do Cố Lâm thu xếp.
Cố Lâm ra ngoài dặn dò người dưới, buổi tiệc gia đình năm nay không kiểm tra thân phận của khách tham dự. Chẳng ai dám phản bác quyết định này, bởi lời của cô chính là lời của Hoa tiên sinh.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Cố Lâm quay lại Hải Đường Các. Người đàn ông trong sân vừa uống thuốc, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thuốc bắc truyền thống, lò hương, ghế mây, sân vườn cổ kính, người đàn ông ấy vô cùng yên tĩnh. Đây là những nét phác họa tựa như không hề liên quan tới Hoa tiên sinh trong truyền thuyết.
Dù sao cũng là con người, chẳng ai có thể thoát khỏi hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Không hiểu sao Cố Lâm đột nhiên có chút cảm khái. Cô hơi thẫn thờ, đi tới thu dọn bát thuốc cho Hoa tiên sinh. Không ngờ, anh đột nhiên nắm cổ tay cô.
Ngón tay trắng toát của Hoa tiên sinh thò vào trong tay áo Cố Lâm, mang theo xúc cảm lạnh giá.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lâm là, tay của tiên sinh rất lạnh, rõ ràng vừa uống bát thuốc nóng nhưng vẫn không ấm hơn chút nào.
Cô mạnh dạn nhìn anh. Đôi mắt thâm trầm đó lóe lên tia sáng mà cô chưa thấy bao giờ, lạnh và tĩnh giống như những giọt nước mưa nhỏ qua kẽ lá cây hải đường vào buổi tối mấy hôm trước.
Năm nay, Hoa tiên sinh mới ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trái tim đã hết sức già nua.
Cố Lâm muốn nói điều gì đó nhưng Hoa tiên sinh không cho cô mở miệng. Nước thuốc dường như khiến anh buồn ngủ. Anh thuận thế ôm Cố Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang dỗ dành bảo bối của mình. Cố Lâm không dám động đậy.
Sau đó, Hoa tiên sinh để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Anh khẽ nói: “Cô tốt hơn cô ấy, nghe lời hơn cô ấy… Cố Lâm, lúc lớn bằng cô, cô ấy đòi tôi phá hai miếng đất mới khai thác, để xây vườn hoa hồng, làm quà sinh nhật tặng cô ấy”.
Cố Lâm bình thản nói: “Hoa tiên sinh, tiên sinh sẽ không tùy tiện nghe lời một người phụ nữ”.
Cô cảm thấy người đàn ông ấy đang cười. Im lặng vài giây, anh lên tiếng: “Tôi làm theo đấy. Nha đầu ngốc nghếch đó không biết, mảnh đất kia không thể trồng hoa. Nhưng để làm cô ấy vui vẻ, tuần nào tôi cũng sai người vận chuyển hoa tươi đến cho cô ấy xem”.
Khoảng thời gian đó, cô là sinh mệnh của anh, là cái dằm trong tim anh. Nhưng dù khiến máu thịt đau đớn, anh cũng nguyện yêu thương chiều chuộng cô.
Cố Lâm cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ. Cô không biết Hoa tiên sinh đang nói đến ai. Đây là lần đầu tiên, anh nhắc tới chuyện này với cô.
Bàn tay anh vẫn lạnh giá, anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ ôm Cố Lâm chìm vào hồi ức.
Một lúc sau, Hoa tiên sinh đột nhiên lên tiếng: “Gọi tôi một tiếng”.
Cố Lâm cung kính mở miệng: “Hoa tiên sinh”.
“Gọi tên tôi”.
Cố Lâm giật mình, lắc đầu nhìn anh: “Hoa tiên sinh”.
Anh cười, ngước nhìn bầu trời u ám: “Các người đều quên tên thật của tôi rồi… Sau khi cô ấy bỏ đi, không còn ai gọi tên tôi nữa”.
Chớp mắt đã đến tết Trung thu. Trời mưa mấy hôm liền, mãi tới tầm chạng vạng ngày Trung thu, mưa mới ngớt hẳn.
Thời điểm này, cây hải đường trong sân đã trơ trụi. Gặp trời mưa, những phiến lá cuối cùng rơi rào rào xuống đất.
Hoa tiên sinh đạp lên phiến lá rụng đi ra ngoài. Anh vẫn mặc chiếc áo lụa màu trắng, cổ tay đeo vòng hạt làm bằng gỗ trầm hương màu tối. Do có từ lâu đời nên hạt tròn bóng loáng, tựa hồ cũng có câu chuyện riêng như chủ nhân của nó.
Cố Lâm đứng đợi ở hành lang dài phía xa xa, lặng lẽ nhìn anh đi đến. Hôm nay, khí sắc của Hoa tiên sinh không tồi. Nếu không biết thân phận của anh, chắc thiên hạ sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông nho nhã, khí chất ung dung thong thả.
Một người đàn ông tỏa ra khí chất ung dung, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Cố Lâm mạnh dạn nhìn thẳng, vành tai nóng ran.
Hoa tiên sinh đương nhiên nhận ra vẻ si mê trong đôi mắt cô gái trẻ. Anh liếc cô một cái, Cố Lâm lập tức cúi đầu quay người đi về phía trước.
Hoa tiên sinh cười, âm thanh rất nhẹ: “Tôi biếng nhác một tháng rồi, có gì đẹp chứ?”.
Biết anh nói đùa với mình, trong lòng Cố Lâm bất giác có chút đắc ý. Cô đang ở độ tuổi thành niên, bình thường là tiểu nha đầu hành sự quyết đoán, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư.
Cố Lâm đảo tròng mắt, bỗng trở nên to gan, ngẩng đầu đáp: “Tiên sinh đẹp trai nhất”.
Anh bị cô chọc cười: “Đẹp trai đến mấy cũng có tuổi rồi, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu điều này”. Vì sức khỏe không tốt nên ngữ khí của anh rất nhẹ, nhưng sự mạnh mẽ bức người vẫn như bóng với hình, người đối diện không có cảm giác anh yếu thế.
Đại sảnh đã chật ních, mọi người đến từ khắp nơi trong cả nước, hiếm có dịp gặp mặt nên trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy Hoa tiên sinh xuất hiện, đám đông yên tĩnh trong giây lát. Mọi người lặng lẽ đứng sang hai bên.
Hoa tiên sinh đi vào, dừng lại ở vị trí chủ nhân, đưa mắt nhìn đám đông. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Anh không lên tiếng, mọi người đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc nhưng chẳng ai dám động đậy.
Trầm mặc một lúc, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng ngồi xuống nhưng vẫn im lặng. Cố Lâm tiến lên phía trước một bước, ra hiệu cho mọi người ngồi.
Bầu không khí dường như trở nên thoải mái theo cử động của người đàn ông ở vị trí đầu tiên. Hoa tiên sinh hắng giọng, đột nhiên mỉm cười, giống như người trầm mặc vừa rồi không phải là anh.
Sau đó, anh từ tốn mở lời: “Trung thu là tết Đoàn viên nên mới mời các vị về nhà. Một mặt là để mọi người tụ họp, giao lưu tình cảm. Mặc khác, đây cũng là quy tắc”.
Nói xong hai từ “quy tắc”, Hoa tiên sinh dừng lại. Bên dưới lập tức có người toát mồ hôi lạnh.
Anh tiếp tục nói: “Thời tiết miền Nam chẳng ra sao là chuyện thường tình”. Anh còn chưa nói hết câu, một người đàn ông đầu trọc đột nhiên đứng dậy, chân bắt đầu run run.
Hoa tiên sinh phất tay, ra hiệu người đàn ông đó đừng căng thẳng, đồng thời nói tiếp: “A Thất, bên chú nổi mưa bão, đây là chuyện khó tránh, tôi không trách chú. Tuy nhiên…”.
A Thất vội lên tiếng: “Hoa tiên sinh, lần này tôi quên không chuẩn bị trước”.
Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên thong thả uống một ngụm trà, nói mà không nhướn mày: “Giông bão khó tránh, nhưng các nơi đều có dự báo trước. Nếu hôm nay mưa gió không ngừng, có phải chú sẽ không về? Miền Nam đâu chỉ có một mình chú, các đường chủ khác sợ nhỡ mất Trung thu, đến sớm cả tuần. Chỉ có một mình chú đến cuối cùng mới tới”.
A Thất run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.
Hoa tiên sinh tiếp tục lên tiếng: “Đây là tôi vẫn còn, nếu một ngày nào đó… chẳng may chờ chú đến cứu mạng, có phải tôi cũng nên oán trách thời tiết?”.
Cố Lâm giơ tay, lập tức có người đi tới giữ hai bên trái và phải A Thất, đợi chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa tiên sinh không nói gì mà quay sang trò chuyện với các đường chủ khác. Ngoài A Thất, mọi người đều tỏ ra thoải mái vui vẻ.
Một lúc sau, khi thức ăn được bưng lên, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng nhớ đến người bị lạnh nhạt ở bênh cạnh.
Anh ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn A Thất.
A Thất biết bản thân không thoát khỏi sự trừng phạt, một luồng khí lạnh thổi từ chân lên đầu, tầm mắt tối đen.
Sau đó, A Thất mơ hồ nghe Hoa tiên sinh nói: “Đưa người ra ngoài, để lại bàn tay phải. Hừm… địa bàn của chú ấy bây giờ, giao cho em trai chú ấy quản lý”.
A Thất gần như ngất lịm. Hoa tiên sinh vừa dứt lời, bàn tay phải của anh ta dường như cũng bị chặt đứt.
Tiếp theo, tất cả vẫn diễn ra bình thường, tựa hồ chuyện ai sống ai chết đều không liên quan đến bản thân.
Đầu bếp của Lan Phường là người làm việc lâu năm ở đây, các món ăn vừa tinh tế vừa ngon miệng. Hoa tiên sinh không thích mấy thứ chỉ được cái vẻ bề ngoài nên tiệc gia đình cũng không phô trương. Cố Lâm lại là người thông minh, kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn của các vùng miền, chiều theo khẩu vị của tất cả mọi người.
Mặc dù vừa xảy ra vụ của A Thất nhưng vẻ mặt mọi người không thay đổi, bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào buổi tiệc.
Hoa tiên sinh ăn rất ít, cũng rất chậm, thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Lúc này, anh đang trò chuyện với hai đường chủ ngồi bên trái và bên phải, họ đều là cháu ruột Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội. Người đàn ông nhiều tuổi hơn tên Trần Phong, ngồi gần Hoa tiên sinh nhất. Bọn họ đang báo cáo đã tìm được một mảnh rừng ở Đông Nam Á, có rất nhiều gỗ tốt, chỉ đợi đàm phán giá cả nữa là xong.
Hoa tiên sinh vừa lắng nghe, vừa sờ tay vào hạt trầm hương trên cổ tay, mắt đảo một vòng, liếc qua mấy người đàn ông đang chúc rượu và mấy nữ đường chủ ngồi một bên.
Chúng sinh mỗi người một kiểu, một bang hội lớn như vậy, tâm tư của mọi người thế nào đều phải dựa vào suy đoán.
Thiên hạ nói anh tàn nhẫn, nhưng anh đã sống cuộc sống này hai mươi năm nay, có thể ngồi yên ở vị trí này, không chỉ dựa vào sự tàn nhẫn.
Đang báo cáo đến vấn đề then chốt nhất, vị đường chủ tên Trần Phong đột nhiên phát hiện Hoa tiên sinh không tập trung nghe anh ta nói. Anh ta nhất thời dừng lại, không biết làm thế nào. Ở giây tiếp theo, Hoa tiên sinh đột nhiên hướng ánh mắt về Trần Phong, gật đầu với anh ta: “Không tồi, nhưng về phương diện giá cả, nếu không tính nhầm, A Phong, chú bớt ít nhất hai mươi phần trăm trong đó”.
Đôi đũa trong tay Trần Phong rơi xuống bàn, anh ta lắp bắp: “Vâng… tôi… khi nào về tôi sẽ tính toán lại kỹ càng rồi đưa số liệu cụ thể cho anh sau”.
Hoa tiên sinh cười: “Không sao. Tôi đâu nói chú giấu giếm, chỉ sợ chú hồ đồ mà thôi”.
Nụ cười của Hoa tiên sinh nửa thật nửa giả, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng ánh mắt thâm trầm của anh cũng đủ khiến Trần Phong nổi da gà, xin tự chịu phạt.
Hoa tiên sinh nắm cánh tay đối phương, để anh ta đỡ căng thẳng rồi mới từ tốn mở miệng: “Số tiền đó là chuyện nhỏ, các anh em đều có gia đình có sự nghiệp, tự nhiên sẽ muốn kiếm thêm một ít. Là con người ai cũng ích kỷ, là sổ sách giấy tờ thế nào cũng không “sạch”, chỉ có điều phần tôi chia cho các chú đã tính đến yếu tố không “sạch” đó rồi. Mọi người phải thông cảm cho nhau, mới có thể giữ hòa khí”.
Giọng Hoa tiên sinh vốn không lớn nhưng mọi người đều vểnh tai lên nghe anh nói. Quả nhiên, anh vừa dứt lời, đại sảnh trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Thấy Hoa tiên sinh lại bắt đầu gắp thức ăn, Cố Lâm ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn. Sau đó, cô đi kính rượu các đường chủ, đại sảnh lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt.
Nhưng Cố Lâm còn chưa uống hết ly rượu, bên ngoài bỗng có tiếng hét lớn, sau đó cánh cửa đại sảnh bị đạp tung.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, nhất định có kẻ muốn chết mới gây chuyện trong bữa tiệc gia đình ở Lan Phường. Nhưng khi nhìn thấy hình bóng xuất hiện ở cửa, bọn họ đều ngây ra.
Người đó là một cô gái rất trẻ. Cô mặc bộ áo váy đen bình thường, trên người dính nước mưa, giống như cô đi bộ một đoạn đường dài hoặc ở bên ngoài trời mưa gió.
Mấy thân tín của Hội trưởng quá cố đều nhìn ra điều bất thường, có người đột nhiên lên tiếng: “Tam tiểu thư?”.
Phản ứng đầu tiên của Cố Lâm là rút súng chĩa vào kẻ vừa đột nhập, rồi bảo thuộc hạ nhanh chóng bao vây đối phương, nhưng Hoa tiên sinh đã kéo tay cô lại.
Hoa tiên sinh đảo mắt một vòng, tất cả mọi người lập tức lùi lại phía sau. Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn một mình anh ngồi bất động.
Tiếp theo, anh thong thả cầm khăn lau sạch ngón tay, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xuất hiện ở cửa, miệng mỉm cười: “Bùi Bùi, trở về là tốt rồi”.
Cố Lâm giật mình. Đây chính là… Bùi Bùi mà tiên sinh nhắc tới?
Cô liền quan sát đối phương. Người phụ nữ này có gương mặt vốn rất xinh đẹp nhưng giờ đã bị nước mưa làm ướt đến mức nhợt nhạt tiều tụy. Cố Lâm đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này nhìn rất quen, hình như là một ngôi sao.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Hoa tiên sinh đã lên tiếng: “Mọi người lùi lại cả đi”.
Anh vừa dứt lời, người phụ nữ vừa đột nhập bất chợt rút súng, chĩa thẳng vào Hoa tiên sinh.
Tình hình xảy ra hết sức bất ngờ. Từ trước đến nay chưa có ai ngông cuồng tới mức tấn công chủ nhân của Kính Lan Hội ngay trước mặt mọi người. Các phân đường chủ vội vàng rút súng định lao về phía người phụ nữ vừa xuất hiện. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoa tiên sinh thốt ra một câu với đám đông: “Bỏ hết súng xuống cho tôi. Ai động đậy, tôi sẽ khiến kẻ đó chết trước”.
Không một ai dám ra tay, ngay cả Cố Lâm cũng phải lùi ra sau lưng anh.
Hoa tiên sinh vẫn ngồi yên, dõi mắt về phía trước, thản nhiên nghênh đón họng súng của người phụ nữ kia. Anh bình tĩnh mở miệng: “Bùi Bùi…”.
“Câm miệng!”
Đây là lần đầu tiên Bùi Hoan gặp lại người đàn ông này sau sáu năm xa cách. Sức khỏe của anh có vẻ sa sút hơn trước, tựa hồ khoảng thời gian sáu năm qua đã mài mòn sự kích động và niềm tin cuối cùng của anh. Chỉ ngồi bất động ở đó, nhưng phong độ của anh vẫn không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như nước.
Lòng bàn tay Bùi Hoan rịn đầy mồ hôi. Cô ra sức nắm chặt khẩu súng, ép bản thân phải bình tĩnh: “Hoa Thiệu Đình, chính miệng anh nói, hôm nay tôi có thể giết anh”.
Nghe câu này, người đàn ông được gọi là lão hồ ly kia đột nhiên bật cười thành tiếng.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vì có kẻ dám gọi thẳng tên Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình lẩm bẩm: “Bùi Bùi, chỉ có lần này em nghe lời tôi. Được thôi, em đã giữ lời hứa quay về, vậy thì hãy ra tay đi”.
Anh không né tránh, cũng không cho phép bất cứ người nào ngăn cản.
“Hoa tiên sinh!” Cố Lâm mặt biến sắc, định lao đến che chắn cho anh. Hoa Thiệu Đình trừng mắt với cô, Cố Lâm liền cứng đờ tại chỗ. Cô lại quay sang người phụ nữ khả nghi kia: “Nhưng chị ta…”
Nói đến đây, Cố Lâm ngậm miệng, đè nén mọi thắc mắc và chấn động.
Giữa đám đông ồn ào, hình bóng những người khác tựa như mờ dần, chỉ còn lại cô và anh.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt không lộ vẻ vui buồn hay sợ hãi của Hoa Thiệu Đình. Nỗi hận tích tụ trong sáu năm qua chỉ chờ ngày bùng nổ, lồng ngực cô đau đến mức không thể khống chế. Anh ở ngay trước mặt, tất cả chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Đây chính là Hoa Thiệu Đình, người đàn ông cô yêu hơn mười năm, yêu không oán hận. Anh là anh trai của cô, từng bảo vệ, chiều chuộng cô đến tận trời xanh.
Nhưng hôm nay, cô quay về để trả thù anh.
Mắt Bùi Hoan đỏ hoe. Hoa Thiệu Đình nhìn cô, thở dài: “Bùi Bùi, đừng khóc, em cần gì tôi cũng nhận lời em. Em muốn giết tôi, tôi sẽ không né tránh”. Anh nói thật lòng, nhẫn nại dỗ dành cô: “Ngoan, em mau nổ súng đi”.
“Hoa Thiệu Đình… Câm miệng, anh câm miệng cho tôi!” Nước mắt chảy giàn giụa trên gò má Bùi Hoan. Từng câu từng chữ của anh đều khiến cô quay về phòng phụ sản giá lạnh buổi tối ngày hôm đó.
Rất nhiều người ấn tay cô, còn cô chỉ có thể mơ to mắt nhìn mũi kim chứa thuốc an thần. Bọn họ bắt cô từ bỏ đứa bé trong bụng, muốn chặt đứt mọi tia hi vọng của cô. Cô đau đớn giãy giụa khẩn cầu, nhưng không ai cứu cô. Vào thời khắc đó, Bùi Hoan muốn giết sạch tất cả. Ý nghĩ điên cuồng và nỗi hận khiến cô nghẹt thở.
Lúc đó, Bùi Hoan nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ bắt Hoa Thiệu Đình nếm trải sự đau đớn và mối hận ấy.
Giết anh ta, cô nhất định sẽ giết anh ta.
Bùi Hoan nhắm mắt, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, hai tay nắm chặt khẩu súng.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng đạn lên nòng, tiếp theo là tiếng súng nổ giòn giã.
Bốn bề trở nên náo loạn trong giây lát, vô số người hét lên, bàn ghế lật nhào, không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Trung thu là tết Đoàn viên, chẳng ai có thể ngờ, bữa tiệc gia đình ở Lan Phường lại bị một người phụ nữ phá hỏng.
Bùi Hoan ngồi sụp xuống đất, tay vẫn cầm khẩu súng. Có người lao đến vặn tay cô, dùng chính khẩu súng đó chĩa vào gáy cô rồi kéo cô ra ngoài.
Không biết bao lâu sau, Bùi Hoan vẫn không dám mở mắt.
Cuối cùng cô cũng nổ súng. Vào thời khắc này, nhịp tim, hơi thở, mọi cảm xúc đều không thuộc về cô. Cô không còn cảm thấy đau, không còn lạnh, không còn khổ sở nữa.
Tất cả đều theo người đàn ông đó mà đi, giống như trong cuộc đời này, mọi nỗi yêu và hận đều bị thiêu rụi.
Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu một điều: Nếu Hoa Thiệu Đình chết, Bùi Hoan cũng sẽ chết.
Có câu “người tốt không trường thọ, kẻ xấu sống ngàn năm”. Bởi vậy, lão hồ ly không dễ dàng đi chầu ông bà ông vải như vậy.
Người nói câu này chính là Tùy Viễn, bác sĩ riêng của Hoa Thiệu Đình. Tùy Viễn là thiên tài y học, nhưng giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một lằn ranh, càng là người thông minh thì càng cực đoan. Mấy năm trước, Tùy Viễn không được giới y học chính thống dung nạp nên gia nhập Kính Lan Hội, trở thành bác sĩ chữa trị chính của Hoa Thiệu Đình.
Ngày thứ ba sau biến cố hôm Trung thu. Tùy Viễn đóng cửa phòng, nhìn người đàn ông nằm trên giường. Mắt trái của anh băng miếng vải trắng, hơi thở bình ổn hơn nhiều. Thấy căn bệnh trong người Hoa Thiệu Đình không tái phát, Tùy Viễn mới yên tâm phần nào, nhưng cũng thầm thở dài, ăn một bữa cơm sao lại ra nông nỗi này?
Vừa rồi, Cố Lâm mới nghe lời anh ta về phòng nghỉ ngơi. Cô gái Đại đường chủ trẻ tuổi này trông có vẻ kiên cường, nhưng khi tận mắt nhìn thấy gương mặt đầy máu của Hoa tiên sinh, viền mắt cô vẫn đỏ hoe, tâm trạng có chút kích động.
Tất cả đều là tai bay vạ gió, không biết bắt đầu từ đâu.
Hải Đường Các vốn là một phòng bệnh cao cấp. Vì Hoa tiên sinh không đi bệnh viện nên Tùy Viễn đành lắp đặt thiết bị y tế tại nhà.
Người đàn ông trên giường động đậy, tựa hồ muốn ngồi dậy. Tùy Viễn lại thấy bực bội, cảnh cáo anh: “Mấy ngày này anh ở nguyên một chỗ cho tôi. Sở dĩ anh có thể bảo toàn mạng sống là do Tam tiểu thư nhắm mắt nổ súng. Bằng không, anh có mấy cái mạng cho cô ấy chơi?”
Hoa Thiệu Đình cười khẽ, bình ổn hơi thở xong mới hỏi anh ta: “Bùi Bùi đâu rồi?”
“Tôi có thể khuyên Cố Lâm về phòng, nhưng không khuyên nổi cô ấy. Cô ấy ở trong sân không chịu rời đi. Hai ngày qua trời lại đổ mưa mà cô ấy không chịu đi trú. Cố Lâm muốn gây khó dễ cho cô ấy nhưng tôi đã ngăn lại. Anh mà không giải thích rõ chuyện này, người ở Lan Phường sẽ không bỏ qua cho cô ấy”.
Người đàn ông trên giường trầm mặc một lúc rồi giơ tay chạm vào mắt trái đang bị băng bó của mình: “Mắt này của tôi còn có thể kiên trì bao lâu?”.
Tùy Viễn đang xem bệnh án, ngập ngừng vài giây. Sự do dự của anh ta bị Hoa Thiệu Đình phát giác, anh lắc đầu: “Cậu hãy nói thật”.
“Sẽ không lâu lắm, tôi đã cố gắng hết sức. Đạn bay sượt qua chỗ đó… nhiều khả năng có thể chống đỡ một thời gian, nhưng anh hãy chuẩn bị tâm lý, võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào”.
“Tôi hiểu rồi, gọi Bùi Bùi vào đây”.
Bùi Hoan không rời khỏi Lan Phường. Sau này nghĩ lại mới thấy, cô nổ súng trong khi nhắm mắt nên người đó không dễ dàng chết như vậy.
Đây là cơ hội trả thù duy nhất của cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy máu của Hoa Thiệu Đình, trong lòng cô không xuất hiện một chút vui mừng hay an ủi nào.
Bùi Hoan thừa nhận, có những người, những việc là thuốc độc, ăn sâu vào tận trong xương tủy của cô. Cô và nó tồn tại song song, đã sớm không thể dứt bỏ. Nếu bỏ nó, bản thân cô cũng không sống nổi.
Bùi Hoan chậm rãi đi vào phòng của Hoa Thiệu Đình. Sáu năm trước, đây là nơi cô thường ra vào. Sáu năm sau, căn phòng này vẫn không có gì thay đổi.
Bùi Hoan ngồi cạnh giường bệnh, không nói một lời. Hoa Thiệu Đình vẫn nhắm mắt, lần mò nắm tay cô.
Cô nấc nghẹn nhưng không bật ra tiếng khóc. Cô dùng hết sức, chỉ hận không thể bóp nát tay người đàn ông này vậy mà anh vẫn không buông lỏng.
Nhà cửa Lan Phường luôn thoang thoảng mùi trầm hương, bây giờ pha lẫn mùi thuốc. Hai người im lặng mặt đối mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Hoa Thiệu Đình từ từ ngồi dậy, Bùi Hoan bất giác giơ tay lên đỡ anh.
Cô thừa nhận, lần này, cô đã không thể giết Hoa Thiệu Đình.
Viên đạn sượt qua mắt trái của anh, tạo thành vết thương nằm ngang. Sau khi vết thương lành sẽ để lại một vết sẹo khó coi, nhưng anh không bận tâm.
Mặc dù bộ dạng khá thảm hại, Hoa Thiệu Đình vẫn vòng tay qua vài Bùi Hoan, ôm cô như trước kia.
Cuối cùng, cô cũng ngả vào lòng anh mà rơi lệ. Vòng ôm này đã xa cách nhiều năm, vật còn nhưng người không còn như xưa.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Bùi Bùi”.
Cô cười, nhắc nhở anh: “Anh cả, em đã lấy chồng rồi”.
Quả nhiên, bàn tay Hoa Thiệu Đình hơi động đậy, nhưng anh vô thức càng siết chặt vai cô. Bùi Hoan ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình. Cô tiếp tục mở miệng, thần sắc bình tĩnh như một người em gái về thăm nhà ngoại: “Tóc còn chưa bạc, nhưng anh đã già rồi”.
Hoa Thiệu Đình đúng là già rồi. Khoảng thời gian sáu năm đã mài mòn con người anh. Trước kia, anh chỉ yên tĩnh, bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Giờ đây, anh thờ ơ với tất cả.
Bùi Hoan giơ tay vuốt tóc anh. Cô ôm anh, sau đó tựa vào vai anh, thở một cách khó nhọc, giống như cá rời nước.
“Anh cả, em đã lấy Tưởng Duy Thành. Đó không phải là tin đồn mà là sự thật”. Cô cuộn người trong lòng anh: “Em thừa nhận, em không thể giết anh. Anh hãy nói cho em biết tung tích của chị gái em. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, em sẽ không bao giờ quay về Lan Phường, được không anh?”.
Hoa Thiệu Đình vỗ lưng cô. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi khi Bùi Hoan gây chuyện, chỉ người đàn ông này mới có thể giải quyết. Chỉ cần anh vỗ lưng cô, cô liền biết anh cả đã tức giận, lập tức ngoan ngoãn vâng lời.
Nhiều năm trước, Bùi gia cũng tương đối có tiếng tăm ở thành phố Mộc, nhưng xảy ra một biến cô khiến nhà tan cửa nát, chỉ còn lại hai chị em. Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội nể tình huynh đệ, cứu hai chị em Bùi Hoan về Lan Phường. Hai năm sau, Hội trưởng qua đời, Hoa Thiệu Đình liền nhận hai người em gái này, chịu trách nhiệm nuôi bọn họ lớn khôn. Hoa Thiệu Đình lớn hơn Bùi Hoan mười một tuổi. Mấy năm đầu, anh thật sự coi mình là anh trai của cô.
Hoa Thiệu Đình cũng không nhớ rõ, anh nảy sinh tình cảm khác lạ với cô từ lúc nào. Năm đó, Bùi Hoan trẻ trung xinh đẹp, không sợ trời không sợ đất. Cô muốn gì, anh đều cho cô. Cô gây chuyện cũng vậy, giày vò anh cũng thế. Ở Lan Phường có ai mà không biết, Tam tiểu thư là sinh mệnh của Hoa tiên sinh. Động đến Hoa Thiệu Đình không sao, động đến Bùi Hoan coi như xong đời.
Năm xưa người người hâm mộ, ngày nay uyên ương thành băng. Sao hai người lại đi đến mức không thể không đổ máu thế này?
Bùi Hoan muốn giết anh, đúng là cô đã nổ súng trước mặt bao nhiêu người.
Hoa Thiệu Đình không rời mắt khỏi cô. Bây giờ, cô không còn là đứa trẻ, không còn vẻ ngạo mạn như trước. Bùi Bùi của anh đã thay đổi rất nhiều, cô trưởng thành và đã lấy chồng rồi.
Anh lẩm bẩm, lặp lại một câu: “Em lấy chồng rồi ư?”.
Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy căng thẳng, muốn thoát khỏi vòng tay anh. Hoa Thiệu Đình dù ốm yếu, nhưng sức lực từ đôi tay vẫn khiến cô không thể động đậy. Anh nói tiếp: “Vậy thì ly hôn đi”.
Bùi Hoan nhắm mắt, đây đúng là nghiệt duyên.
Cô ra sức lắc đầu, nhưng ngay cả lắc đầu, Hoa Thiệu Đình cũng không cho phép. Anh cúi xuống hôn cô, cô đánh mạnh vào người anh. Tấm vải băng trên mặt đã thấm máu nhưng anh vẫn không buông tay. Cuối cùng, Bùi Hoan đành bỏ cuộc, không tiếp tục vùng vẫy.
“Không thể nào”. Cô lên tiếng, gọi thẳng tên anh: “Hoa Thiệu Đình, anh hãy tỉnh lại đi. Chúng ta không thể quay lại như trước kia”.
Anh không còn ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao. Trước mặt cô, anh không thể kiềm chế tâm trạng, anh không còn là Hoa tiên sinh mà mọi người nể sợ.
Thật ra, anh cũng rất buồn.
Bên trong và ngoài phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Tùy Viễn đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. Anh không yên tâm, chỉ lo hai người ở trong phòng xảy ra xung đột. Bệnh cũ của Hoa Thiệu Đình có dấu hiệu tái phát, không thể quá xúc động. Mang tâm niệm “lương y như từ mẫu”, Tùy Viễn quyết định gõ cửa nhắc nhở.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, không khí trong phòng dịu đi ngay tức khắc.
Bùi Hoan bình thản ngồi cạnh giường, nhìn Hoa Thiệu Đình nằm xuống, cô giơ tay sờ qua vết thương của anh: “Em gặp cô bé đó rồi, tên Cố Lâm phải không? Cô bé giống em… tính cách chẳng khác em năm mười tám tuổi là bao”.
Nghe cô nói xong, Hoa Thiệu Đình cảm khái gật đầu: “Bùi Bùi, em cậy tôi yêu em”.
Cô chính là như vậy, từ nhỏ được anh chiều chuộng nên không biết cúi đầu. Bây giờ nhìn thấy bên cạnh Hoa Thiệu Đình có người khác, cô khẳng định ngay, anh muốn tìm hình bóng của cô trên người đối phương.
Đây cũng là điểm Bùi Hoan thu hút Hoa Thiệu Đình nhất. Cô được yêu thương cưng chiều, luôn biết làm thế nào để phung phí. Bướng bỉnh cao ngạo là khuyết điểm, nhưng cũng là điểm đẹp nhất của con người cô.
Bùi Hoan đứng dậy cầm lư hương đi thay hương, thao tác không thành thạo nhưng cô vẫn nhớ các bước. Hoa Thiệu Đình nằm yên, dõi theo hình bóng của cô qua làn khói, ngơ ngẩn như quay về quá khứ.
Thời trẻ, anh cũng có nhiều bạn gái. Dù sao cũng là người đàn ông trong chốn giang hồ, loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua, phần lớn chán rồi thì cắt. Cũng không hiểu tại sao, Hoa Thiệu Đình chỉ yêu chiều cô bé ở nhà. Con gái mười mấy tuổi như đóa hoa dại đang trưởng thành, sinh động đẹp đẽ đến rung động lòng người. Dù tâm tư thâm sâu đến mấy, Hoa Thiệu Đình cũng là đàn ông, anh không thể kìm nén, cuối cùng phóng túng quá độ. Lúc bấy giờ, anh còn tưởng những ngày tháng cấm kị và vui vẻ đó không bao giờ chấm dứt.
Trong cuộc đời, con người cũng chỉ có từng ấy nhiệt huyết, nhưng từ trước đến nay, thời gian không bao giờ đợi người, sôi nổi qua đi, chỉ còn lại chút tàn dư hôm nay, nói gì cũng đã muộn.
Bùi Hoan không vội rời đi. Dù sao cũng gặp lại cố nhân sau sáu năm xa cách, hơn nữa Lan Phường là nơi cô lớn lên nên cô cũng có nhiều tâm tư.
Bùi Hoan ở bên cạnh chăm sóc Hoa Thiệu Đình mấy ngày liền. Ngoài Tùy Viễn và hai bác sĩ đông y, Hoa Thiệu Đình không cho phép bất cứ người nào bước vào Hải Đường Các.
Bên ngoài, mọi người bàn tán xôn xao, nhưng mãi đến lúc các phân đường chủ sắp phải về địa bàn của mình, người đàn ông trong Hải Đường Các mới nói rõ với mọi người.
Cố Lâm bị gọi vào phòng. Lúc này, Hoa Thiệu Đình đang tựa vào thành giường chơi mấy hạt vòng gỗ trắc. Vết thương trên mặt anh vẫn chưa tháo chỉ nhưng khí sắc tốt hơn nhiều. Một bụng đầy nghi vấn nhưng Cố Lâm che đậy rất tốt. Vừa định đi đến đỡ Hoa Thiệu Đình, cô chợt nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường của anh.
Người đó… chính là Bùi Hoan.
Đối phương dường như mới chợp mắt, thân thể hơi co lại, tấm chăn trên người rõ ràng vừa được đắp lên. Bên tay chị ta còn một đống hạt vòng, tựa hồ mới chọn xong nên tạm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân dư thừa. Căn phòng lớn như vậy nhưng cô đứng đâu cũng không thích hợp. Cảnh tượng trước mắt ấm áp đến mức cô chẳng biết nói gì, thắc mắc lại nổi lên, cứ vương vấn quanh trái tim cô.
Cố Lâm mới liếc người phụ nữ đó một cái, ánh mắt Hoa Thiệu Đình liền trở nên sắc lạnh. Cô lập tức biết bản thân đã vượt quá giới hạn.
Anh vân vê hạt vòng, cất giọng từ tốn: “Tam tiểu thư đã trở về. Từ nay về sau, mọi người hãy quan tâm đến cô ấy”.
Một câu nói ngắn gọn nhưng có ý nghĩa to lớn.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này chính là em ba của Hoa tiên sinh?
Cố Lâm chấn động, câu nói của Hoa tiên sinh càng chứng thực suy đoán của cô. Mấy ngày qua, cô đã hỏi những người sống lâu năm ở Lan Phường, được biết khi đó cô chưa đến đây, Hoa tiên sinh đúng là có hai cô em gái, cô ba là Bùi Hoan. Không biết sáu năm trước xảy ra chuyện gì mà hai người trở mặt, quyết định không gặp nhau. Không một ai rõ nguyên nhân, hoặc người biết nội tình đều chẳng dám tiết lộ.
Sáu năm qua không ai nhắc tới một từ, trong khi Lan Phường đông người, nhiều miệng như vậy. Xem ra, đây là bí mật chết người ở Kính Lan Hội, tiết lộ một từ, có khi liên lụy cả nhà ấy chứ.
Cố Lâm lấy lại tinh thần, gật đầu.
Hoa Thiệu Đình nói tiếp: “Chuyện xảy ra ở bữa tiệc gia đình, không một ai được phép lan truyền ra ngoài, cũng không được nhắc tới. Vết thương của tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được. Cố Lâm, cô hãy theo sát vụ này. Nếu để người ngoài biết được, bảo các phân đường chủ có mặt tại buổi tiệc hãy tự xử lý”.
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình vẫn bình thản như thường lệ, hạt gỗ trắc trong tay anh bóng loáng. Nhìn từ bên này, hạt tròn đó giống như đôi mắt sắc bén.
Cố Lâm bất giác hít một hơi sâu, nghiêm chỉnh gật đầu: “Vâng, tôi sẽ thông báo với bọn họ”.
“Còn nữa, hai ngày nay Hắc Tử vẫn chưa lột hết da nên khá hung dữ. Cô nhớ nhắc Tùy Viễn và mọi người, không có việc gì đừng trêu chọc nó. Bị nó cắn không phải chuyện đùa đâu”.
Cố Lâm ngoảnh đầu về phía cửa ra vào. Ở phía đối diện, một bên là hòn non bộ, một bên là hồ nước nông có trải cát bên dưới. Đó là nơi Hắc Tử thích nhất. Hắc Tử là loài rắn đen Mamba có nọc độc, từ nhỏ đã được Hoa Thiệu Đình đem về nuôi, bây giờ đã lớn không ít. Ban đầu, người trong Lan Phường đều né tránh, nhưng sau đó mọi người phát hiện rắn độc cũng chẳng có gì đáng sợ, nếu không động đến nó, nó sẽ không cắn người. Lâu rồi mọi người cũng quen với sự tồn tại của nó.
Hoa Thiệu Đình còn nhắc tới một số việc vặt khác, Cố Lâm ghi nhớ trong đầu. Người trên giường đột nhiên trở mình, Hoa Thiệu Đình lập tức im bặt. Cố Lâm biết quan sát sắc mặt, vội nói mình đi ra ngoài giao nhiệm vụ cho mọi người.
Lúc khép cửa, cô kịp nhìn thấy Hoa Thiệu Đình di chuyển tới mép giường, bởi người phụ nữ đó định ngồi dậy. Tiếp theo, người đàn ông không bao giờ nhìn chính diện kẻ khác cố tình cúi thấp xuống tìm giày cho cô ta.
Cố Lâm đi ra đại sảnh phía trước, Trần Phong cùng người em trai không nổi bật của mình tên Trần Dữ đang lượn lờ ở bên ngoài. Bọn họ rất thân với Cố Lâm, thấy cô đi ra, liền nhăn nhở tiến lại lấy lòng: “Sao sắc mặt cô tệ thế?”.
Gió mùa thu thổi qua, Cố Lâm ngước mắt nhìn bầu trời, đột nhiên cười: “Trở trời rồi”.
“Cô nói thế nghĩa là sao?”
“Hoa tiên sinh thông báo, Tam tiểu thư đã trở về”.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, chỉ trong nửa ngày người cũ và mới ở Lan Phường đều nắm rõ.
Lại vài ngày bình lặng trôi qua. Vết thương của Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng được tháo chỉ. Vết thương nhất định để lại sẹo, nhưng Tùy Viễn nói sau này bôi thuốc, chắc sẽ không quá rõ. Chỉ là vết thương hơi buồn cười, viên đạn sượt qua, vừa vặn nuốt gọn một mảng lông mày của anh.
Hoa Thiệu Đình đứng trước gương, tự giễu: “Lông mày đứt, chứng tỏ bạc mệnh”.
Chỉ là một đường nhỏ nhưng vẫn là “tác phẩm” của cô.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, nghĩ bụng, sáu năm trước cô ngốc nghếch, sáu năm sau vẫn nhu nhược, không thể ra tay.
Vào bữa tối, Hoa Thiệu Đình hiếm có dịp nói đùa, phải ăn nhiều một chút để chúc mừng anh bị mất lông mày. Anh đặc biệt dặn nhà bếp làm thêm mấy món. Đầu bếp vẫn nhớ khẩu vị của Bùi Hoan trước kia, nấu mấy món rất hợp với cô. Bùi Hoan cũng không khách sáo, ăn ngon lành như trước.
Cố Lâm đứng dưới gốc cây bên cạnh, suy nghĩ trôi dạt tận phương nào, bị một câu nói của Hoa Thiệu Đình kéo về thực tại.
Hoa Thiệu Đình chỉ vào Cố Lâm, nói với Bùi Hoan: “Em xem, đứa trẻ này cũng mười tám tuổi, nhưng em lúc đó gầy hơn con bé nhiều”.
Cũng có lẽ đồ ăn vào bụng khiến con người thoải mái hơn, Bùi Hoan cười, gật đầu tán thành. Tạng người cô tương đối gầy, ăn uống đồ bổ nhiều đến mấy cũng vô dụng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục trò chuyện với Bùi Hoan. Nhìn từ bên ngoài, hai người giống cố nhân lâu ngày gặp lại, tất cả vẫn không thay đổi, cũng giống cô em gái đã lấy chồng về nhà thăm anh trai, không khí hòa thuận.
Nhưng cảnh máu me ở bữa tiệc còn sờ sờ ra đấy.
Cố Lâm nhìn chằm chằm Bùi Hoan, trong đầu nghĩ thầm, người phụ nữ này có gương mặt xinh đẹp, thảo nào có thể gia nhập làng giải trí. Không chỉ đơn thuần xinh đẹp, chị ta còn có vẻ kiêu ngạo của một người luôn được che chở, không phải trải qua phong ba bão táp. Lúc cười, chị ta lại tỏa ra sức sống không sợ trời, không sợ đất. Người phụ nữ như chị ta có sức cuốn hút nhất, cô làm sao có thể sánh bằng?
Số mệnh của Bùi Hoan tốt hơn cô nhiều.
Một cô gái một khi bắt đầu so sánh bản thân với người khác, trong lòng cô ta sẽ mãi mãi không yên bình.
Đêm khuya, Hoa Thiệu Đình đưa Bùi Hoan ra sân xem Hắc Tử. Bùi Hoan quả nhiên không sợ nó. Hoa Thiệu Đình tỏ ra đắc ý: “Không hổ danh là nha đầu do tôi nuôi lớn khôn, tính cách giống hệt tôi”.
Bùi Hoan định bế Hắc Tử, Hoa Thiệu Đình liền ngăn cô lại: “Hôm nay không được, nó vừa lột xác xong. Một thời gian nữa em đến thăm nó, nó sẽ quen em liền”.
Lúc này trời tối đen, trong sân chỉ bật một ngọn đèn ở phía xa. Bùi Hoan hỏi: “Một mình anh cũng như vậy à? Sao không thắp đèn sáng hơn?”.
Hoa Thiệu Đình trả lời dứt khoát: “Bình thường, buổi tối chỉ có Hắc Tử ở bên tôi, hai chúng tôi đều là động vật máu lạnh. Tôi quên mất em đã trở về, em luôn thích nơi có ánh sáng”. Nói xong, anh liền gọi người bật hết đèn từ trên xuống dưới, không gian sáng sủa, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Câu nói này có sự ám chỉ rõ ràng, Bùi Hoan biết anh đang vạch rõ ranh giới với Cố Lâm. Cô bất chợt giơ tay vuốt ve vết thương trên mặt anh. Hoa Thiệu Đình không động đậy, chỉ thở dài một tiếng.
Bùi Hoan cười, cất giọng nhẫn nại: “Anh không cần giải thích với em. Ngày mai em đi rồi, anh có Cố Lâm chăm sóc cũng tốt. Hôm nay trong lúc ăn cơm em đã quan sát con bé, nó thông minh hơn em, có chừng mực hơn em, anh không cần bận tâm”.
Câu nói mang tác phong của người lớn. Nhưng chỉ bằng một câu, Hoa Thiệu Đình đã khiến Bùi Hoan lộ nguyên hình. Anh vừa cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay cô, vừa từ tốn mở miệng: “Bùi Bùi, ai đau người đó biết”.
Đôi mắt từng chứng kiến biết bao cảnh mưa máu gió tanh tỏa ra một vẻ ảm đạm khó diễn tả, đôi mắt ấy kiên định không rời khỏi thân ảnh của Bùi Hoan. Trong lòng đột nhiên dâng tràn nỗi chua xót, cô liền rụt tay về.
Hoa Thiệu Đình nói đúng, thế giới này là như vậy, ai đau người đó biết.
Hai người đi dạo quanh sân. Khí hậu ở thành phố Mộc tương đối ôn hòa, thích hợp cho cây cối sinh trưởng. Vật liệu dùng để xây dựng Lan Phường khá cầu kỳ. Những cây cột trên hành lang dài đều được làm bằng gỗ lim, tỏa ra ý vị cổ kính an lành trong đêm tối. Ngày xưa, loại gỗ này đều là vật liệu chuyên dụng của hoàng gia. Chủ nhân đời đầu tiên của Kính Lan Hội đã dùng rất nhiều gỗ lim để xây Lan Phường. Đến đời Hoa Thiệu Đình, anh không thích nên mấy lần định dỡ bỏ, nhưng Bùi Hoan đều ngăn lại.
Sau nhiều năm, Bùi Hoan không ngờ mình vẫn còn có thể cùng anh đi dạo ở nơi này. Làn gió thổi qua khoảng sân yên tĩnh của Lan Phường, tất cả vẫn không thay đổi, trùng khớp với hình ảnh trong kí ức của cô, bao gồm cả những cây cột gỗ màu vàng này.
Hoa Thiệu Đình im lặng hồi lâu. Sau đó, anh tựa người vào lan can, hỏi cô: “Mấy năm nay, cậu ta đối xử với em có tốt không?”.
Bùi Hoan gật đầu: “A Thành đối với em rất tốt. Người nhà họ Tưởng cũng không tồi”. Ngừng vài giây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em chỉ là một người phụ nữ, không muốn bị ức hiếp. Em cần anh ấy”.
Sau khi tham gia một đoạn quảng cáo được mọi người yêu thích, cô đặt chân vào làng giải trí. Nghề này “nước sâu lửa nóng”, lúc đó cô mới chập chững vào nghề, cuộc sống thay đổi quá lớn, cộng thêm tính cách bướng bỉnh khiến cô gặp không ít phiền phức. Nếu không có một đức lang quân có thế lực chống lưng, người phụ nữ vừa trẻ trung vừa không chịu cúi đầu như cô đã bị những cuộc giao dịch bẩn thỉu nuốt trôi từ lâu.
Hoa Thiệu Đình gật đầu, đáy mắt vụt qua sự xao động khó phát giác: “Tôi sẽ cảm ơn cậu ta, coi như cảm ơn sự chăm sóc của cậu ta với em trong sáu năm qua”.
Câu nói nhẹ nhàng, giống như đó chỉ là một quyết định đơn giản.
Bùi Hoan bị anh chọc giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh chẳng thay đổi chút nào”. Anh vẫn luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình là thần của tất cả mọi người. Cô sẽ không để anh đạt được nguyện ước.
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan nói lãnh đạm: “Tưởng Duy Thành là chồng em, em sẽ không rời xa anh ấy”.
Hoa Thiệu Đình không cắt ngang lời cô. Sau đó, anh chậm rãi giơ tay đan vào ngón tay Bùi Hoan, lướt qua thắt lưng cô. Tuy anh đã kiềm chế nhưng sức lực vẫn thật đáng sợ, ngón tay lạnh lẽo như mạng nhện dày đặc bao trùm lên người cô. Bùi Hoan rõ ràng nhận ra ý đồ của Hoa Thiệu Đình, nhưng bị anh vặn tay ra sau không thể phản kháng. Cho đến khi tay anh cuối cùng dừng lại sau lưng cô, khiến cô bị nhốt trong lòng anh.
Trên người Hoa Thiệu Đình luôn có mùi gỗ nhàn nhạt, Bùi Hoan nhớ mãi không quên. Thậm chí, cô dường như còn ngửi thấy mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng càng trống rỗng.
Bị người mình yêu sâu sắc giày vò là một cảm giác rất đáng sợ, giống như một loại bệnh mãn tính, không ngừng phát tác. Vậy mà cô đã chịu đựng suốt sáu năm trời.
“Ly hôn với cậu ta”. Hoa Thiệu Đình lặp lại lời nói.
Bùi Hoan không phản kháng, ngoan ngoãn ở trong lòng anh. Cô nói nhỏ: “Hôm gả cho anh ấy, em đã khóc rất nhiều. Em không khá lên được, em yêu anh”.
Hoa Thiệu Đình cười khẽ, hôn lên đỉnh đầu cô: “Tôi biết”.
Bùi Hoan đột nhiên có chút kích động, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói ai đau người đó biết. Vậy lúc bấy giờ anh đang ở đâu?”. Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng. Nhìn hai chiếc bóng quấn quýt ở dưới đất, cô nở nụ cười tự giễu: “Đừng nói là đau, anh có tin… cho dù bây giờ có người lột da em, em cũng có thể chịu đựng?”.
Hoa Thiệu Đình xiết chặt vòng tay, Bùi Hoan quay đi chỗ khác không nhìn anh. Anh đột nhiên xoay người, đè cô vào cây cột trên hành lang rồi cúi xuống cắn môi cô, như một sự trừng phạt. Bùi Hoan ra sức vùng vẫy nhưng không có tác dụng, cô thở hắt ra, trừng mắt với người đàn ông này, đồng thời nhắc nhở anh: “Anh cả, em là người của Tưởng Duy Thành”.
Câu nói này như một mũi dao sắc nhọn nhưng Hoa Thiệu Đình không tức giận. Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Hoan, khóe miệng nhếch lên. Vừa nãy vẫn còn là Hoa tiên sinh trầm tĩnh, vậy mà giờ khắc này, anh đột nhiên kéo toạc cổ áo cô.
Bùi Hoan không còn đường lui. Cô bị anh ấn người vào cây cột, bờ vai trần để lộ ra ngoài. Cảm giác lạnh giá đến bất thình lình khiến cô hoảng loạn, vô thức đẩy người Hoa Thiệu Đình. Người đàn ông này tuy bệnh tật nhưng ánh mắt luôn khiến người đối diện nể sợ.
Bùi Hoan dần cảm thấy lạnh, Hoa Thiệu Đình kéo áo cô xuống dưới, cất giọng nhàn nhạt: “Vậy thì tôi sẽ cho em thấy… rốt cuộc em là người của ai”.
Vải áo bị xé tan, âm thanh đó toát ra sự tàn nhẫn. Hoa Thiệu Đình lặng lẽ đảo mắt qua từng tấc da của cô, tựa như sắp bắt đầu trừng phạt cô.
/21
|