Tới Du gia, nhìn thấy một phòng toàn phụ nữ Mục An lại đau đầu. Nếu nói lúc trước biết mình hôn mê ở núi tuyết Ngọc Long là kinh ngạc thì bây giờ biết mình được gả cho một người đàn ông như vậy thì lại là kinh sợ.
Du Ức Sinh ngoại trừ vợ chính thức còn có ba tình nhân, sau khi người vợ chính qua đời vẫn chưa tái giá nhưng mấy tình nhân này vẫn theo Du Ức Sinh tới giờ, còn vì ông ta mà sinh con. Đáng tiếc, Du Ức Sinh không biết việc tốt làm chưa đủ để át vận khí xấu hay đã làm chuyện xấu quá nhiều mà chỉ có một đứa con, tên gọi Du Khâm từ nhỏ đã được cưng chiều vô cùng, du học ở Mỹ và hiếm khi về nước. Hôm nay hẳn là cũng gặp phải rồi.
Du Ức Sinh là nhân vật hắc đạo nổi tiếng ở thành phố C này, công việc kinh doanh bề thế, hắc bạch hai bên đều dưới trướng ông ta. Mục An thở dài, mình rốt cuộc làm thế nào lại chọc phải nhân vật hàng đầu như vậy.
Tìm một chiếc ghế ngoài hành lang mà ngồi xuống, Mục An nhìn hoa viên trước mặt đến xuất thần, có điều gì đó cô không tài nào nghĩ ra được. Đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cốc sứ trắng tinh, bàn tay đang cầm nó có ngón út đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình sao vĩ sáng lấp lánh. Mục An vô thức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lewis mỉm cười, nói đầy ẩn ý: « Tôi là Du Khâm. » Hình như rất hài lòng khi thấy Mục An kinh ngạc, cái thần tình thể hiện rằng mọi sự đều nằm trong dự liệu của anh ta khiến Mục An khó chịu.
Mục An nhận tách cà phê, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của anh, Du Khâm cũng để ý thấy ánh mắt của cô, ánh mắt anh phức tạp, tay trái nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn : « Làm sao vậy? »
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh : « Chiếc nhẫn này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi. »
Du Khâm mỉm cười như có như không, dùng tiếng Trung không chuẩn nói : «Vậy sao? Nhẫn này rất bình thường, từng nhìn thấy cũng không có gì lạ.»
Vì đứng rất gần nên Mục An có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ trên người anh, vẫn là cái cảm giác như lần ở quán cơm nhỏ gần chùa Tùng Tán Lâm đó, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Bỗng thấy choáng váng, cô vịn vào tay ghế sô-pha thở dốc.
«Cô không sao chứ?» Du Khâm thấy sắc mặt cô trắng bệch vội bước qua đỡ.
Mục An đẩy tay anh ra, lắc đầu : «Không sao.»
Vừa lúc người giúp việc đi tới : «Thiếu gia, Chu luật sư tới rồi.»
Du Khâm và Mục An cùng bước vào phòng khách, di chúc của Du Ức Sinh ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mục An một xu cũng không có nhưng dáng vẻ lại như chẳng sao cả. Mặc dù tài sản của Du Ức Sinh rất nhiều, cô chỉ cần một mẩu cũng đủ để sống xa hoa cả đời, có điều không có đối với cô cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cùng người Du gia phân rõ giới hạn cô cũng không quan tâm việc có được hay không.
Trước khi người của Du gia tìm tới cửa, cuộc sống của cô vẫn rất an bình, yên ổn, cô thích cuộc sống như vậy.
Chờ khi gải tán hết đám phụ nữ, Chu luật sư mới lấy ra một văn kiện khác, ông đẩy mắt kính : «Du phu nhân, Du tiên sinh kỳ thực còn làm một bản di chúc riêng cho cô, hơn nữa…» Ông dừng lại, nhìn Du Khâm, “Điều kiện của ngài ấy là nhất định phải tuyên bố ngay trước mặt Du Khâm thiếu gia. »
Mục An bất ngờ, Du Ức Sinh này rốt cuộc là yêu cô hay không yêu cô?
Du Khâm nhíu mày, giơ tay lên ý bảo Chu luật sư tiếp tục.
Chu luật sư lấy từ trong túi văn kiện ra một tờ di chúc khác : «Du tiên sinh thật ra còn có một công ty được niêm yết trên thị trường đăng ký dưới tên Mục An tiểu thư, ý ngài ấy là bây giờ công ty này sẽ tiếp tục đứng tên Mục An tiểu thư, thế nhưng Mục An tiểu thư nhất định phải kinh doanh cùng Du Khâm thiếu gia, hơn nữa, Mục An tiểu thư nhất định phải chăm lo cho cuộc sống của Du Khâm thiếu gia cho đến khi Du Khâm thiếu gia kết hôn mới thôi. »
Mục An đen mặt, khóe miệng giật giật: «Ý của Du tiên sinh là… tôi phải thành mẹ kế của anh ta?»
Du Khâm nghe xong lời của cô thì môi mỏng khẽ cong lên, trên mặt có một tia trào phúng: “Mẹ kế? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi?»
Chu luật sư nuốt nuốt nước miếng, nghe rõ mồn một mùi thuốc súng nồng đậm: «Đây… là ý của Du tiên sinh, tôi chỉ dựa theo sự thật trên bản di chúc mà tuyên bố thôi.»
Mục An liếc nhìn Du Khâm: «Anh ta cũng đã trưởng thành rồi, còn cần chăm sóc cái gì?»
Đáy mắt Du Khâm xẹt qua một tia khác thường, anh nhếch môi cười ngây thơ: «Thật xấu hổ, năng lực tự sinh tồn của tôi không tốt lắm, đúng thật là cần chăm sóc, dì à!»
Mục An trợn to mắt, nói gì cũng không phải đành nở một nụ cười yêu thương: «Đừng khách khí, có đứa con đẹp trai lớn tướng như vậy thì thiệt hại thế nào cũng không phải là tôi.»
Chu luật sư nhanh tay lẹ mắt thu dọn mọi thứ xong lập tức đứng dậy: «Tôi lặp lại một lần nữa, nếu các vị không tuân theo di chúc mà làm thì cả hai người đều chẳng được một đồng nào.» Ý thức được khí áp đang xuống thấp, Chu luật sư quyết định ‘tẩu vi thượng sách’: «Tôi còn có việc, các vị từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện.»
Du Khâm dựa vào sô-pha, tay phải vuốt cằm: «Mục An, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, xác định là muốn làm mẹ tôi à? Hay thế này, tôi cho cô một số tiền, cô bỏ qua cổ phần của công ty. Theo tình huống hiện tại của cô, nếu làm kinh doanh thì không tới một tháng cũng phải tuyên bố phá sản thôi.»
Mục An là chòm sao sư tử, thà chết vì sĩ diện, lòng hư vinh rất mạnh, cô cười gượng: «Vậy chẳng thà để tôi cho anh một khoản tiền, anh quay lại Mỹ ngoan ngoãn học hành là được rồi.»
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: «Mẹ kế thật hung dữ!»
Mục An đen mặt, lông mày chau lại một chỗ.
Du Khâm ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ một hồi anh nói : «Cô không phải là không quan tâm đến tiền sao, chút tiền cỏn con đó cô sẽ không bận tâm chứ.»
Mục An nhìn khuôn mặt dễ coi của anh lộ ra dáng vẻ ‘thấy tiền là sáng mắt’ đáng đánh đòn kia thì u ám nhếch miệng cười : «Tôi không quan tâm đến tiền nhưng thay vì đưa tiền cho ‘nhị thế tổ’(1) ngài đây thì thà mang đi làm việc thiện còn hơn.»
Nhìn bóng lưng Mục An giận dữ đi xa, Du Khâm bất đắc dĩ mỉm cười. Cầm lấy tờ di chúc trên bàn anh âm thầm thở dài, ‘cha, sao cha phải khổ sở vậy chứ?’
*************
«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?» Lục Kiều tóm lại ý của Mục An
Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”
Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”
Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thể nhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinh doanh.”
“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.
Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối với tên nhị thế tổ kia tớ lúc nào cũng đặc biệt khẩn trương có đôi khi ngay cả hô hấp cũng không ổn.”
Lục Kiều kề sát vào Mục An, híp mắt: “Cái tên Du Khâm có phải bộ dạng rất tuấn tú?”
“Chính là người Trung Quốc chúng ta ngồi cùng bàn trong quán cơm nhỏ lần trước đó.” Mục An tức giận nói, cô bây giờ hoàn toàn có thể kết luận, Du Khâm lúc đó là đang trong tâm tình chờ xem kịch vui, muốn đùa cợt cô.
Lục Kiều chớp mắt suy nghĩ thật lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ: “Không nhớ rõ.”
Mục An thở dài nghĩ đến gương mặt anh, một lát sau mới nói: “Bề ngoài…có thể xem là tạm được.”
Lục Kiều nghi hoặc nhìn Mục An: “Vậy cậu cảm thấy bộ dáng Chu Khải thế nào?”
Mục An không chút suy nghĩ đáp: “Khó coi!”
Lục Kiều xầm mặt: “Dựa vào cái loại phân biệt như vậy thì nhị thế tổ kia phỏng chừng rất khá đây. Cậu đối với anh ta khẩn trương cũng là hợp tình hợp lý.”
Mục An mím môi không lên tiếng, là bởi vì anh ta dễ coi nên mình mới khẩn trương ư?
Lục Bác Giản không biết đã về lúc nào, khi anh bước vào, quân trang trên người còn chưa thay ra, một thân quân phục thẳng tắp càng làm tăng thêm khí khái của anh, cởi khuya áo, anh thanh thản ngồi trên sô pha: “Nói chuyện gì thế?”
“À, đang nói về nhị thế tổ của Du gia. Hóa ra Du Ức Sinh để lại cho Mục An một công ty đã lên sàn (2) nhưng phải cùng nhị thế tổ kia kinh doanh, còn phải chăm sóc anh ta đến khi anh ta kết hôn mới thôi, anh nói xem Du Ức Sinh này có quái dị không.” Lục Kiều nhiều chuyện lập tức thuật lại cho Lục Bác Giản.
Lục Bác Giản nhìn Mục An trầm mặc một hồi: “Ý của em thế nào?”
Mục An thở dài: “Em thật sự không quan tâm đến số tiền đó nhưng chỉ cảm thấy cứ như vậy mà buông tay thì có phải quá dễ dàng cho cái tên nhị thế tổ kia không.”
Lục Bác Giản cười: “Từ khi nào em lại trở nên để ý như vậy, nhất thời xả giận cho mình mà tự tìm phiền phức, chi bằng nhẫn nại cho xong, dây dưa cùng Du Khâm như thế không phải càng phiền sao?”
Mục An ngẫm nghĩ cũng thấy Lục Bác Giản nói rất có lý, suy đi tính lại, cô nghi ngờ nhìn Lục Bác Giản: “Anh… vì sao lại biết tên đó gọi là Du Khâm, hình như em chưa nói đến?”
Lục Bác Giản sửng sốt một chút lập tức khôi phục nét mặt tự nhiên: “Em vừa nói mà, em đã quên rồi sao.”
Mục An nhăn mặt, Lục Bác Giản đứng dậy: “Anh về phòng thay quần áo, các em cứ nói chuyện đi.”
Mục An nhìn theo bóng lưng anh, cô vừa nói ư? Chẳng lẽ bây giờ trí nhớ của cô giảm sút đến thế sao?
Hết chương 3
Chú giải:
(1) Nhị thế tổ: Nền kinh tế Trung Quốc bùng nổ trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới với số tài sản từ hàng chục đến hàng tỉ USD. Những đứa con của họ và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại” hay “nhị thế tổ”, nghĩa là thế hệ thứ hai giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉ trích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.
(2) Đã lên sàn: ý nói công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán
Du Ức Sinh ngoại trừ vợ chính thức còn có ba tình nhân, sau khi người vợ chính qua đời vẫn chưa tái giá nhưng mấy tình nhân này vẫn theo Du Ức Sinh tới giờ, còn vì ông ta mà sinh con. Đáng tiếc, Du Ức Sinh không biết việc tốt làm chưa đủ để át vận khí xấu hay đã làm chuyện xấu quá nhiều mà chỉ có một đứa con, tên gọi Du Khâm từ nhỏ đã được cưng chiều vô cùng, du học ở Mỹ và hiếm khi về nước. Hôm nay hẳn là cũng gặp phải rồi.
Du Ức Sinh là nhân vật hắc đạo nổi tiếng ở thành phố C này, công việc kinh doanh bề thế, hắc bạch hai bên đều dưới trướng ông ta. Mục An thở dài, mình rốt cuộc làm thế nào lại chọc phải nhân vật hàng đầu như vậy.
Tìm một chiếc ghế ngoài hành lang mà ngồi xuống, Mục An nhìn hoa viên trước mặt đến xuất thần, có điều gì đó cô không tài nào nghĩ ra được. Đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cốc sứ trắng tinh, bàn tay đang cầm nó có ngón út đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình sao vĩ sáng lấp lánh. Mục An vô thức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lewis mỉm cười, nói đầy ẩn ý: « Tôi là Du Khâm. » Hình như rất hài lòng khi thấy Mục An kinh ngạc, cái thần tình thể hiện rằng mọi sự đều nằm trong dự liệu của anh ta khiến Mục An khó chịu.
Mục An nhận tách cà phê, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của anh, Du Khâm cũng để ý thấy ánh mắt của cô, ánh mắt anh phức tạp, tay trái nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn : « Làm sao vậy? »
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh : « Chiếc nhẫn này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi. »
Du Khâm mỉm cười như có như không, dùng tiếng Trung không chuẩn nói : «Vậy sao? Nhẫn này rất bình thường, từng nhìn thấy cũng không có gì lạ.»
Vì đứng rất gần nên Mục An có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ trên người anh, vẫn là cái cảm giác như lần ở quán cơm nhỏ gần chùa Tùng Tán Lâm đó, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Bỗng thấy choáng váng, cô vịn vào tay ghế sô-pha thở dốc.
«Cô không sao chứ?» Du Khâm thấy sắc mặt cô trắng bệch vội bước qua đỡ.
Mục An đẩy tay anh ra, lắc đầu : «Không sao.»
Vừa lúc người giúp việc đi tới : «Thiếu gia, Chu luật sư tới rồi.»
Du Khâm và Mục An cùng bước vào phòng khách, di chúc của Du Ức Sinh ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mục An một xu cũng không có nhưng dáng vẻ lại như chẳng sao cả. Mặc dù tài sản của Du Ức Sinh rất nhiều, cô chỉ cần một mẩu cũng đủ để sống xa hoa cả đời, có điều không có đối với cô cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cùng người Du gia phân rõ giới hạn cô cũng không quan tâm việc có được hay không.
Trước khi người của Du gia tìm tới cửa, cuộc sống của cô vẫn rất an bình, yên ổn, cô thích cuộc sống như vậy.
Chờ khi gải tán hết đám phụ nữ, Chu luật sư mới lấy ra một văn kiện khác, ông đẩy mắt kính : «Du phu nhân, Du tiên sinh kỳ thực còn làm một bản di chúc riêng cho cô, hơn nữa…» Ông dừng lại, nhìn Du Khâm, “Điều kiện của ngài ấy là nhất định phải tuyên bố ngay trước mặt Du Khâm thiếu gia. »
Mục An bất ngờ, Du Ức Sinh này rốt cuộc là yêu cô hay không yêu cô?
Du Khâm nhíu mày, giơ tay lên ý bảo Chu luật sư tiếp tục.
Chu luật sư lấy từ trong túi văn kiện ra một tờ di chúc khác : «Du tiên sinh thật ra còn có một công ty được niêm yết trên thị trường đăng ký dưới tên Mục An tiểu thư, ý ngài ấy là bây giờ công ty này sẽ tiếp tục đứng tên Mục An tiểu thư, thế nhưng Mục An tiểu thư nhất định phải kinh doanh cùng Du Khâm thiếu gia, hơn nữa, Mục An tiểu thư nhất định phải chăm lo cho cuộc sống của Du Khâm thiếu gia cho đến khi Du Khâm thiếu gia kết hôn mới thôi. »
Mục An đen mặt, khóe miệng giật giật: «Ý của Du tiên sinh là… tôi phải thành mẹ kế của anh ta?»
Du Khâm nghe xong lời của cô thì môi mỏng khẽ cong lên, trên mặt có một tia trào phúng: “Mẹ kế? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi?»
Chu luật sư nuốt nuốt nước miếng, nghe rõ mồn một mùi thuốc súng nồng đậm: «Đây… là ý của Du tiên sinh, tôi chỉ dựa theo sự thật trên bản di chúc mà tuyên bố thôi.»
Mục An liếc nhìn Du Khâm: «Anh ta cũng đã trưởng thành rồi, còn cần chăm sóc cái gì?»
Đáy mắt Du Khâm xẹt qua một tia khác thường, anh nhếch môi cười ngây thơ: «Thật xấu hổ, năng lực tự sinh tồn của tôi không tốt lắm, đúng thật là cần chăm sóc, dì à!»
Mục An trợn to mắt, nói gì cũng không phải đành nở một nụ cười yêu thương: «Đừng khách khí, có đứa con đẹp trai lớn tướng như vậy thì thiệt hại thế nào cũng không phải là tôi.»
Chu luật sư nhanh tay lẹ mắt thu dọn mọi thứ xong lập tức đứng dậy: «Tôi lặp lại một lần nữa, nếu các vị không tuân theo di chúc mà làm thì cả hai người đều chẳng được một đồng nào.» Ý thức được khí áp đang xuống thấp, Chu luật sư quyết định ‘tẩu vi thượng sách’: «Tôi còn có việc, các vị từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện.»
Du Khâm dựa vào sô-pha, tay phải vuốt cằm: «Mục An, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, xác định là muốn làm mẹ tôi à? Hay thế này, tôi cho cô một số tiền, cô bỏ qua cổ phần của công ty. Theo tình huống hiện tại của cô, nếu làm kinh doanh thì không tới một tháng cũng phải tuyên bố phá sản thôi.»
Mục An là chòm sao sư tử, thà chết vì sĩ diện, lòng hư vinh rất mạnh, cô cười gượng: «Vậy chẳng thà để tôi cho anh một khoản tiền, anh quay lại Mỹ ngoan ngoãn học hành là được rồi.»
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: «Mẹ kế thật hung dữ!»
Mục An đen mặt, lông mày chau lại một chỗ.
Du Khâm ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ một hồi anh nói : «Cô không phải là không quan tâm đến tiền sao, chút tiền cỏn con đó cô sẽ không bận tâm chứ.»
Mục An nhìn khuôn mặt dễ coi của anh lộ ra dáng vẻ ‘thấy tiền là sáng mắt’ đáng đánh đòn kia thì u ám nhếch miệng cười : «Tôi không quan tâm đến tiền nhưng thay vì đưa tiền cho ‘nhị thế tổ’(1) ngài đây thì thà mang đi làm việc thiện còn hơn.»
Nhìn bóng lưng Mục An giận dữ đi xa, Du Khâm bất đắc dĩ mỉm cười. Cầm lấy tờ di chúc trên bàn anh âm thầm thở dài, ‘cha, sao cha phải khổ sở vậy chứ?’
*************
«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?» Lục Kiều tóm lại ý của Mục An
Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”
Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”
Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thể nhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinh doanh.”
“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.
Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối với tên nhị thế tổ kia tớ lúc nào cũng đặc biệt khẩn trương có đôi khi ngay cả hô hấp cũng không ổn.”
Lục Kiều kề sát vào Mục An, híp mắt: “Cái tên Du Khâm có phải bộ dạng rất tuấn tú?”
“Chính là người Trung Quốc chúng ta ngồi cùng bàn trong quán cơm nhỏ lần trước đó.” Mục An tức giận nói, cô bây giờ hoàn toàn có thể kết luận, Du Khâm lúc đó là đang trong tâm tình chờ xem kịch vui, muốn đùa cợt cô.
Lục Kiều chớp mắt suy nghĩ thật lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ: “Không nhớ rõ.”
Mục An thở dài nghĩ đến gương mặt anh, một lát sau mới nói: “Bề ngoài…có thể xem là tạm được.”
Lục Kiều nghi hoặc nhìn Mục An: “Vậy cậu cảm thấy bộ dáng Chu Khải thế nào?”
Mục An không chút suy nghĩ đáp: “Khó coi!”
Lục Kiều xầm mặt: “Dựa vào cái loại phân biệt như vậy thì nhị thế tổ kia phỏng chừng rất khá đây. Cậu đối với anh ta khẩn trương cũng là hợp tình hợp lý.”
Mục An mím môi không lên tiếng, là bởi vì anh ta dễ coi nên mình mới khẩn trương ư?
Lục Bác Giản không biết đã về lúc nào, khi anh bước vào, quân trang trên người còn chưa thay ra, một thân quân phục thẳng tắp càng làm tăng thêm khí khái của anh, cởi khuya áo, anh thanh thản ngồi trên sô pha: “Nói chuyện gì thế?”
“À, đang nói về nhị thế tổ của Du gia. Hóa ra Du Ức Sinh để lại cho Mục An một công ty đã lên sàn (2) nhưng phải cùng nhị thế tổ kia kinh doanh, còn phải chăm sóc anh ta đến khi anh ta kết hôn mới thôi, anh nói xem Du Ức Sinh này có quái dị không.” Lục Kiều nhiều chuyện lập tức thuật lại cho Lục Bác Giản.
Lục Bác Giản nhìn Mục An trầm mặc một hồi: “Ý của em thế nào?”
Mục An thở dài: “Em thật sự không quan tâm đến số tiền đó nhưng chỉ cảm thấy cứ như vậy mà buông tay thì có phải quá dễ dàng cho cái tên nhị thế tổ kia không.”
Lục Bác Giản cười: “Từ khi nào em lại trở nên để ý như vậy, nhất thời xả giận cho mình mà tự tìm phiền phức, chi bằng nhẫn nại cho xong, dây dưa cùng Du Khâm như thế không phải càng phiền sao?”
Mục An ngẫm nghĩ cũng thấy Lục Bác Giản nói rất có lý, suy đi tính lại, cô nghi ngờ nhìn Lục Bác Giản: “Anh… vì sao lại biết tên đó gọi là Du Khâm, hình như em chưa nói đến?”
Lục Bác Giản sửng sốt một chút lập tức khôi phục nét mặt tự nhiên: “Em vừa nói mà, em đã quên rồi sao.”
Mục An nhăn mặt, Lục Bác Giản đứng dậy: “Anh về phòng thay quần áo, các em cứ nói chuyện đi.”
Mục An nhìn theo bóng lưng anh, cô vừa nói ư? Chẳng lẽ bây giờ trí nhớ của cô giảm sút đến thế sao?
Hết chương 3
Chú giải:
(1) Nhị thế tổ: Nền kinh tế Trung Quốc bùng nổ trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới với số tài sản từ hàng chục đến hàng tỉ USD. Những đứa con của họ và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại” hay “nhị thế tổ”, nghĩa là thế hệ thứ hai giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉ trích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.
(2) Đã lên sàn: ý nói công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán
/30
|