“Đúng vậy.” Đồng Ngôn còn thật sự đưa ngón tay lên, bắt đầu tính thời gian với anh, “Từ khi em bắt đầu được sinh ra, đợi 13 năm trời mới gặp được anh lần đầu tiên, sau đó cứ như thế lớn lên, phải đợi thêm 7 năm nữa anh mới bằng lòng hãnh diện mà xuất hiện một lần nữa. Anh nhìn xemm, không có người nào chờ anh mà lại vất vả hơn em được đâu. Về sau nếu có người nào đó bất hạnh mà thích anh, muốn phá hư tình cảm của chúng ta, anh nhất định phải thật sự nghiêm túc mà nói cho cô ta biết, trước tiên phải đợi đủ hai mươi năm, sau đó phải nói cho anh những lời như thế này mới được.”
Đồng Ngôn cảm thấy da mặt của mình so vời tường thành còn dày hơn, nói xong lời này, cúi đầu vui vẻ nở nụ cười. Từ góc độ này của anh nhìn xuống, chỉ thấy đôi môi trắng bệch vì lạnh, nhưng mím lại vì cười.
Khi cô đưa giấy vay nợ đặt trước mặt bà nội thì bà nội nhịn không được mà nước mắt tràn khóe mi.
Đối với Đồng Ngôn mà nói, cha mẹ là nợ, mà đối với bà nội mà nói, cha của cô dù sao cũng không phải là nợ của cả đời bà. Tuy rằng năm đó khi xảy ra việc như vậy cũng chỉ thầm oán nén giận mà bỏ mặc, nhưng cũng không chịu đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, có lẽ lúc đó cô còn nhỏ, sau này lớn lên thì mới hiểu được cảm giác của bà nội. Cho nên khi bà nội nói muốn cha cô trở về nhà đón năm mới, cô cũng không muốn cự tuyệt.
Ngày ba mươi của năm đó, Cố Bình Sinh rất khó có khi uống rượu cùng với cha của cô.
Cô yên lặng rót rượu cho anh, có lẽ cũng 4 năm năm rồi anh không có uống tới rượu. May mắn rằng độ rượu cũng không cao, nhưng cũng uống hết ly này tới ly khác cho đến hơn 11h, cũng đã rất dọa người rồi.
“Anh uống nước không?” Đồng Ngôn ngồi chổm hổm ở trên giường, cầm cái chén đưa lên đến bên miệng của anh.
“Đêm nay hẳn là uổng không ít nước rồi…” Anh cười cười, “Không sao đâu, độ rượu cũng không cao, không cần uống nước giải rượu đâu.”
Có lẽ bởi vì uống rượu, giọng nói của anh có chút nhỏ nhẹ trầm thấp mà rất ấm áp.
Cúi đầu nhìn anh, thật sự là rất dụ người.
Cô không thể nề hà, đem chén thủy tinh đặt sang một bên, dung khăn mặt lau mặt cho anh, “Em nghe nói sau khi uống rượu không thể tắm rửa, cho nên đêm nay sẽ không phải đi tắm nửa đâu, lau mặt cùng tay là được rồi.”
Chiếc khăn mặt màu lam được nhúng qua nước ấm, cô lau từ trên trán xuống hai má, rồi xuống dần dưới.
Cô lau rất cẩn thận, nhẹ nhàng giống như đang đối đãi với một đứa trẻ, Cố Bình Sinh cũng nhận thức được tình thương của người mẹ đang phát ra từ con người cô lúc này, “Đưa tay trái cho em.” Anh nghe thấy cô nói như vậy, liền đem tay trái giơ qua chỗ cô, Đồng Ngôn vừa buông tay phải của anh xuống, cái tay kia đã xoa lên khuôn mặt của cô, “Cố phu nhân cũng đã 21 tuổi rồi.”
Ngón tay lướt qua mắt của cô, mũi, rồi dừng lại trên đôi môi, “Anh yêu em, Ngôn Ngôn.”
Anh nghe không được, ngoài cửa sổ lúc này đang có tiếng pháo hoa nổ ngày càng náo nhiệt.
Hằng năm đều nói là cấm, nhưng mỗi nhà cũng sẽ có người mua trộm pháo hoa về đốt trong dịp lễ tết.
Đây là năm đầu tiên anh đón tết ở Bắc Kinh, nơi này là cố hương của anh, nhưng năm nay của anh cũng trải qua trong im lặng như vậy. Nghe không được tiếng nói cười vui vẻ trong chương trình tối 30, nghe không được điện mừng từ các lãnh sự quán đại diện cho các quốc gia, thậm chí nghe không được tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, một cái tết âm lịch rất im ắng.
Cho dù có mình ở bên cạnh, nhưng anh có thể ngẫu nhiên có cảm giác thấy bị ngăn cách hay không?
Tranh cãi ầm ĩ quá mức chói tai, cô nghe vào cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Cố Bình Sinh giật mình, đưa tay lay cô, “Làm sao vậy em?”
“Là pháo, tiếng pháo bên ngoài rất lớn.” Đồng Ngôn nhìn anh chớp mắt một cái rất thoải mái, lập tức liền hiểu được anh đang hiểu lầm, “Em cũng yêu anh, càng yêu anh, đặc biệt yêu anh, không có khả năng có một tình yêu như thế này đối với người khác….”
Nói xong lời cuối cùng, bản than cô cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
“Buồn nôn quá đi mất.” Cô tiếp tục lấy khăn lau tay cho anh.
Anh nhìn biểu tình phong phú trên khuôn mặt của cô, đôi môi không ngừng mím lại, vừa rồi ngoài cửa sổ đột nhiên xẹt qua một dải khói lửa. Ánh sáng hắt lên trên khuôn mặt cô, cũng đánh thức chút cồn còn lại trong máu đang lặng im trong con người của anh.
Có được cảm quan xúc giác như vậy, thật sự là khuếch đại lên rồi.
Đại khái là ánh mắt của anh rất mê hoặc, rất dứt khoát.
Đồng Ngôn còn rất giác có cảm giác, bĩu môi ý bảo anh nên ngủ, “Hôm nay không được, tuyệt đối không được, sáng sớm ngày mai còn phải đi tới nhà ông ngoại anh nữa…”
“Anh biết.” Anh khẽ cười, tay lặng lẽ từ thắt lưng của cô dần đi xuống, nhẹ nhàng ấn vào đốt sống lưng của cô, “Ngày hôm qua anh đã lấy kết quả kiểm tra của em, nơi này đã khôi phục hoàn toàn rồi, về sau ở trong phòng tắm cần phải đi đứng cẩn thận một chút, nếu té ngã nữa thì sẽ rất phiền toái.”
Lực trên tay anh cũng rất vừa phải, nhưng lại cố tình để ở nơi mẫn cảm như vậy, lại khiến cho cô khẩn trương, “Phiền toái như thế nào?”
“Nếu lại ngã, cho dù khỏi cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng.Ví dụ như khi trời mưa thì sẽ bị đâu.” Anh cười có chút giống như không cười vậy, giống như là đang nói tới lời dặn của bác sĩ, đứng đắn đến rối tung rối mù lên, “Về sau hoạt động ở trên giường cũng cần tránh những động tác quá kịch liệt.”
……………
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, ngăn cánh tay của anh, “Những lời này chính anh cũng biết mà, bác sĩ Cố.”
Đem khăn mặt đi vào phòng tắm, rồi giặt sạch, khi cô trở lại phòng ngủ thì anh cũng đã giống như là ngủ rồi, nhưng khi cô đi đến bên cạnh anh, thì mới biết ánh mắt của anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, cô xốc chăn lên, nghiêng mình ôm lấy anh, ở bên cạnh anh nhìn khỏi lửa càng ngày càng bắt mắt ở bên ngoài. Cô không biết anh đang nghĩ cái gì, ở trong chăn tìm tay của anh, sau đó cầm lên, Cố Bình Sinh thu hồi anh mắt, quay lại nhìn cô, “Em còn chưa có ngủ à?”
“Em còn đang muốn hỏi anh đây, có phải anh uống rượu vào thì tinh thần đặc biệt tốt hay không?” Đồng Ngôn cười tủm tỉm, “Bình thường lúc này, nếu không phải tăng ca, anh sớm đã ngủ rồi.”
Khi cô nói chuyện, chân đã kê lên trên đùi của anh, cọ qua cọ lại tìm một tư thế ngủ.
“Không cần lộn xộn.” Anh có ý tốt nhắc nhở cô.
Cô lại không có ý tốt muốn nghe, vẫn cố ý cọ qua cọ lại trên chân của anh.
Cố Bình Sinh rất dễ dàng liền bắt được mắt cá chân của cô, cô lập tức ngoan ngoãn im lặng lại, dời đi đề tài, “Anh vì sao đặc biệt thích màu lam?” Vừa rồi khi giặt qua khăn mặt, cô rút cuộc cũng phát hiện ra rất nhiều thứ trong phòng tắm đều mang màu lam từ đậm tới nhạt, bình thường đều không để ý, bây giờ để ý đến mới phát hiện thật sự là nhiều không thể tưởng tượng được.
“Theo tâm lý học mà nói thì màu lam tượng trưng cho sự u buồn, đó là việc chứng minh cho tâm tình không ổn đinh.” Cố Bình Sinh dùng ngôn ngữ đơn giản, phân tích chính bản thân mình, “Cho nên em có thể phát hiện ra số áo sơ mi màu blue cũng rất nhiều, blues chính là màu của sự u buồn.”
Đồng Ngôn chỉ cười, cân nhắc lời nói của anh, “Nhiều blue thì chính là blues đấy àh, nhiều màu lam chính là số lẻ của ưu thương.” Những lời này nói ra đúng thật là chua xót, “Nói thêm gì đi nữa, chúng ta đều phải biến thân thành những thanh niên văn nghệ rồi.”
“Đây chính là phân tích đơn giản về tâm lý..”Cố Bình Sinh cũng đã cười, “Đáp án đúng nhất chính là trước kia mẹ anh rất thích màu này, từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen, nên vẫn không có sửa.”
Cô gật đầu, ôm lấy eo của anh, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Giống như ông trời thật sự đã bắt đầu chiếu cố bọn họ, không ngờ giải quyết những vấn đề đã qua xong, những vẫn đề khác cũng dần dần bước qua. Ngày mai sẽ đi đến nhà ông ngoại của anh, ngày đầu năm mới hẳn là sẽ gặp rất nhiều người.
Có rất nhiều người cô chưa từng gặp qua, nhưng tương lai đều sẽ là người nhà của cô.
Nhà ông ngoại của Cố Bình Sinh cô mới chỉ tới có một lần, dù sao thì ông ấy cũng không biết chuyện của hai người bọn họ. Lần này lại đi tới cũng chính là một chuyện rất nghiêm túc, đi gặp mặt các trưởng bối của anh, Đồng Ngôn ngồi ở trên xe của Cố Bình Phàm, dọc theo đường đi đều rất khẩn trương, không ngừng hỏi Bình Phàm đủ các loại sự tình, nguyên nhân thật sự là Cố Bình Sinh cái gì cũng không biết…
“Em có hỏi anh ấy hôm nay có những ai ở đó, anh ấy nói không biết, em hỏi anh ấy thân thích nhiều hay không, anh ấy cũng nói chỉ mới gặp qua vài người… em hỏi ông ngoại thích nói về đề tài gì, anh ấy cũng nói không biết…” Đồng Ngôn nói xong liền cảm thấy buồn bực, “Chị Bình Phàm, chị nói xem em có thể không khẩn trương sao? Em khẩn trương đến mức muốn nhảy khỏi xe rồi.”
Cố Bình Phàm nghe thấy vậy thì cười ngặt ngẽo, “Em đừng lo lắng quá, cậu ấy nói như vậy đều là sự thật, thân thích nhà chị đều là ngày lễ tết mới đến nhà, nhưng cậu ấy lại không ở trong nước, đương nhiên không biết. Ông nội chị thích cái gì? Chị đây ở bên người ông ấy từ nhỏ đến lớn, đến khi tốt nghiệp trung học mới rời đi, em hỏi chị là được rồi.”
“Vâng, vậy chị nói cho em biết đi.” Đồng Ngôn khiêm tốn thỉnh giáo, “là thích một người hoạt bát hay vẫn là một người trầm tính hơn?”
“Nói không đúng cho lắm, chị thậm chí cảm thấy ông nội chị không thích bất kỳ một dạng người nào.” Cố Bình Phàm cố ý nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt giật mình đờ đẫn của cô, lập tức trấn an, “Ông ấy thích người hiền lành, em phải tin tưởng vào ánh mắt của người già chứ, cơ bản là con người bề ngoài có bộ dạng gì đi chăng nữa cũng không quan trọng, người già liếc mắt một cái có thể nhìn ra em là dạng người gì rồi.”
Thiện lương?
Thật đúng là một từ hư vô mờ mịt…
“Năm nay ông nội chị làm ở cục văn hóa, là một người thuộc típ người nghiêm túc, em cứ như ngày thường là tốt rồi.” Cố Bình Phàm quay đầu nhìn cô một cái, “Không sao đâu, còn có chị cùng TK mà. Tuy TK không phải là lớn lên bên người ông nội, nhưng ông nội của chị lại là người hiểu rõ nó nhất, chẳng qua bình thường thì ngoài miệng không nói gì thôi.”
Cô vâng một tiếng.
“Nhưng ông nội của chị vài năm nay đều bị bênh, tinh thần cùng tâm tình cũng không tốt lắm, em cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Cô thật sự rất bất ngờ, nhìn Cố Bình Sinh, “Ông ngoại anh bị bệnh sao?”
Anh gật đầu, “ Hai năm trước làm phẫu thuật cấy ghép gan, tuy rằng thành công nhưng mà men gan vẫn luôn cao, vẫn không ngừng thẩm tách để chữa bệnh.”
Tâm tình Đồng Ngôn có chút ảm đạm xuông, tuy rằng không biết quá trình không ngừng thẩm tách kia đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ nghe qua hai chữ này thôi, thì khẳng định sự việc rất nghiêm trọng. Nhưng mà từ trước đến nay Cố Bình Sinh vẫn không có nói cho cô biết một chút gì.
Cô muốn hỏi hăn nhưng không nghĩ sẽ hỏi trước mặt Cố Bình Phàm, cuối cùng lén lút kéo tay anh, ở trong lòng bàn tay anh viết một chữ : Why.
Viết xong quay đầu lại nhìn anh. Anh dường như đoán được cô nhất định sẽ hỏi, chỉ cười cười, ngả tay lại cầm lấy bàn tay của cô, “Về nhà sẽ nói cho em biết.”
Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Người trong nhà Cố Bình Sinh thoạt nhìn qua đều rất ôn hòa, sau khi nhìn thấy Đồng Ngôn, còn có hai người dì vội vàng cười nói, mang theo bao lì xì đưa cho cô, ngược lại biến cô trở thành người không được tự nhiên. May mắn Cố Bình Phàm đã ra mặt giúp cô nói chuyện, một cô gái lần đầu vào nhà gặp trưởng bối, trăm ngàn lần đừng đem sự nhiệt tình của mình mà dọa sợ người ta.
Cố Bình Sinh để ở cô ở lại phòng khách lầu một, một mình bước lên trên lầu gặp ông ngoại, lại mãi mà không có xuống. Đồng Ngôn ban đầu không biết là cái gì, nhưng về sau lại cảm tháy thời gian trôi qua đã lâu rồi nên vội vàng xin sự giúp đỡ từ Bình Phàm.
Tuy rằng mọi người trong nhà rất ôn hòa, nhưng dù sao cô cũng là lần đầu tiên đến đây, vẫn là hy vọng Cố Bình Sinh có ở bên mới người mình thì mới kiên định được.
“Cũng đã hơn 20 phút rồi sao?” Bình Phàm nhìn thời gian, ngầm hiểu, nở nụ cười, “Để chị đi xem xem thế nào.”
Cô gật gật đầu, hai tay cầm lấy trái cam mà mẹ Bình Phàm mới đưa cho, tiếp tục trả lời mấy câu hỏi nhiệt tình của họ. Từ công việc của cha mẹ, rồi địa chỉ nơi ở, rồi lại chuyên ngành học, thật sự là hỏi đủ mọi chuyện.
Bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng vật cứng va chạm mạnh, cô sợ tới mức đứng bật dậy.
Bình Phàm vừa rồi còn đang đi lên mấy bậc thang lên lầu, cũng nghe thấy tiếng động mà hoảng sợ, bật lên một câu hỏng rồi, vội vàng chạy nhanh lên lầu. Tám người trong phòng khách cũng đứng bật lên, sắc mặt thay đổi, hai người bác của anh cũng bước nhanh lên lầu.
Cô không dám tùy tiện đi lên, chỉ đứng kinh ngạc ở đó, tâm tình không hiểu sao có chút hoảng loạn…
Đồng Ngôn cảm thấy da mặt của mình so vời tường thành còn dày hơn, nói xong lời này, cúi đầu vui vẻ nở nụ cười. Từ góc độ này của anh nhìn xuống, chỉ thấy đôi môi trắng bệch vì lạnh, nhưng mím lại vì cười.
Khi cô đưa giấy vay nợ đặt trước mặt bà nội thì bà nội nhịn không được mà nước mắt tràn khóe mi.
Đối với Đồng Ngôn mà nói, cha mẹ là nợ, mà đối với bà nội mà nói, cha của cô dù sao cũng không phải là nợ của cả đời bà. Tuy rằng năm đó khi xảy ra việc như vậy cũng chỉ thầm oán nén giận mà bỏ mặc, nhưng cũng không chịu đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, có lẽ lúc đó cô còn nhỏ, sau này lớn lên thì mới hiểu được cảm giác của bà nội. Cho nên khi bà nội nói muốn cha cô trở về nhà đón năm mới, cô cũng không muốn cự tuyệt.
Ngày ba mươi của năm đó, Cố Bình Sinh rất khó có khi uống rượu cùng với cha của cô.
Cô yên lặng rót rượu cho anh, có lẽ cũng 4 năm năm rồi anh không có uống tới rượu. May mắn rằng độ rượu cũng không cao, nhưng cũng uống hết ly này tới ly khác cho đến hơn 11h, cũng đã rất dọa người rồi.
“Anh uống nước không?” Đồng Ngôn ngồi chổm hổm ở trên giường, cầm cái chén đưa lên đến bên miệng của anh.
“Đêm nay hẳn là uổng không ít nước rồi…” Anh cười cười, “Không sao đâu, độ rượu cũng không cao, không cần uống nước giải rượu đâu.”
Có lẽ bởi vì uống rượu, giọng nói của anh có chút nhỏ nhẹ trầm thấp mà rất ấm áp.
Cúi đầu nhìn anh, thật sự là rất dụ người.
Cô không thể nề hà, đem chén thủy tinh đặt sang một bên, dung khăn mặt lau mặt cho anh, “Em nghe nói sau khi uống rượu không thể tắm rửa, cho nên đêm nay sẽ không phải đi tắm nửa đâu, lau mặt cùng tay là được rồi.”
Chiếc khăn mặt màu lam được nhúng qua nước ấm, cô lau từ trên trán xuống hai má, rồi xuống dần dưới.
Cô lau rất cẩn thận, nhẹ nhàng giống như đang đối đãi với một đứa trẻ, Cố Bình Sinh cũng nhận thức được tình thương của người mẹ đang phát ra từ con người cô lúc này, “Đưa tay trái cho em.” Anh nghe thấy cô nói như vậy, liền đem tay trái giơ qua chỗ cô, Đồng Ngôn vừa buông tay phải của anh xuống, cái tay kia đã xoa lên khuôn mặt của cô, “Cố phu nhân cũng đã 21 tuổi rồi.”
Ngón tay lướt qua mắt của cô, mũi, rồi dừng lại trên đôi môi, “Anh yêu em, Ngôn Ngôn.”
Anh nghe không được, ngoài cửa sổ lúc này đang có tiếng pháo hoa nổ ngày càng náo nhiệt.
Hằng năm đều nói là cấm, nhưng mỗi nhà cũng sẽ có người mua trộm pháo hoa về đốt trong dịp lễ tết.
Đây là năm đầu tiên anh đón tết ở Bắc Kinh, nơi này là cố hương của anh, nhưng năm nay của anh cũng trải qua trong im lặng như vậy. Nghe không được tiếng nói cười vui vẻ trong chương trình tối 30, nghe không được điện mừng từ các lãnh sự quán đại diện cho các quốc gia, thậm chí nghe không được tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, một cái tết âm lịch rất im ắng.
Cho dù có mình ở bên cạnh, nhưng anh có thể ngẫu nhiên có cảm giác thấy bị ngăn cách hay không?
Tranh cãi ầm ĩ quá mức chói tai, cô nghe vào cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Cố Bình Sinh giật mình, đưa tay lay cô, “Làm sao vậy em?”
“Là pháo, tiếng pháo bên ngoài rất lớn.” Đồng Ngôn nhìn anh chớp mắt một cái rất thoải mái, lập tức liền hiểu được anh đang hiểu lầm, “Em cũng yêu anh, càng yêu anh, đặc biệt yêu anh, không có khả năng có một tình yêu như thế này đối với người khác….”
Nói xong lời cuối cùng, bản than cô cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
“Buồn nôn quá đi mất.” Cô tiếp tục lấy khăn lau tay cho anh.
Anh nhìn biểu tình phong phú trên khuôn mặt của cô, đôi môi không ngừng mím lại, vừa rồi ngoài cửa sổ đột nhiên xẹt qua một dải khói lửa. Ánh sáng hắt lên trên khuôn mặt cô, cũng đánh thức chút cồn còn lại trong máu đang lặng im trong con người của anh.
Có được cảm quan xúc giác như vậy, thật sự là khuếch đại lên rồi.
Đại khái là ánh mắt của anh rất mê hoặc, rất dứt khoát.
Đồng Ngôn còn rất giác có cảm giác, bĩu môi ý bảo anh nên ngủ, “Hôm nay không được, tuyệt đối không được, sáng sớm ngày mai còn phải đi tới nhà ông ngoại anh nữa…”
“Anh biết.” Anh khẽ cười, tay lặng lẽ từ thắt lưng của cô dần đi xuống, nhẹ nhàng ấn vào đốt sống lưng của cô, “Ngày hôm qua anh đã lấy kết quả kiểm tra của em, nơi này đã khôi phục hoàn toàn rồi, về sau ở trong phòng tắm cần phải đi đứng cẩn thận một chút, nếu té ngã nữa thì sẽ rất phiền toái.”
Lực trên tay anh cũng rất vừa phải, nhưng lại cố tình để ở nơi mẫn cảm như vậy, lại khiến cho cô khẩn trương, “Phiền toái như thế nào?”
“Nếu lại ngã, cho dù khỏi cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng.Ví dụ như khi trời mưa thì sẽ bị đâu.” Anh cười có chút giống như không cười vậy, giống như là đang nói tới lời dặn của bác sĩ, đứng đắn đến rối tung rối mù lên, “Về sau hoạt động ở trên giường cũng cần tránh những động tác quá kịch liệt.”
……………
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, ngăn cánh tay của anh, “Những lời này chính anh cũng biết mà, bác sĩ Cố.”
Đem khăn mặt đi vào phòng tắm, rồi giặt sạch, khi cô trở lại phòng ngủ thì anh cũng đã giống như là ngủ rồi, nhưng khi cô đi đến bên cạnh anh, thì mới biết ánh mắt của anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, cô xốc chăn lên, nghiêng mình ôm lấy anh, ở bên cạnh anh nhìn khỏi lửa càng ngày càng bắt mắt ở bên ngoài. Cô không biết anh đang nghĩ cái gì, ở trong chăn tìm tay của anh, sau đó cầm lên, Cố Bình Sinh thu hồi anh mắt, quay lại nhìn cô, “Em còn chưa có ngủ à?”
“Em còn đang muốn hỏi anh đây, có phải anh uống rượu vào thì tinh thần đặc biệt tốt hay không?” Đồng Ngôn cười tủm tỉm, “Bình thường lúc này, nếu không phải tăng ca, anh sớm đã ngủ rồi.”
Khi cô nói chuyện, chân đã kê lên trên đùi của anh, cọ qua cọ lại tìm một tư thế ngủ.
“Không cần lộn xộn.” Anh có ý tốt nhắc nhở cô.
Cô lại không có ý tốt muốn nghe, vẫn cố ý cọ qua cọ lại trên chân của anh.
Cố Bình Sinh rất dễ dàng liền bắt được mắt cá chân của cô, cô lập tức ngoan ngoãn im lặng lại, dời đi đề tài, “Anh vì sao đặc biệt thích màu lam?” Vừa rồi khi giặt qua khăn mặt, cô rút cuộc cũng phát hiện ra rất nhiều thứ trong phòng tắm đều mang màu lam từ đậm tới nhạt, bình thường đều không để ý, bây giờ để ý đến mới phát hiện thật sự là nhiều không thể tưởng tượng được.
“Theo tâm lý học mà nói thì màu lam tượng trưng cho sự u buồn, đó là việc chứng minh cho tâm tình không ổn đinh.” Cố Bình Sinh dùng ngôn ngữ đơn giản, phân tích chính bản thân mình, “Cho nên em có thể phát hiện ra số áo sơ mi màu blue cũng rất nhiều, blues chính là màu của sự u buồn.”
Đồng Ngôn chỉ cười, cân nhắc lời nói của anh, “Nhiều blue thì chính là blues đấy àh, nhiều màu lam chính là số lẻ của ưu thương.” Những lời này nói ra đúng thật là chua xót, “Nói thêm gì đi nữa, chúng ta đều phải biến thân thành những thanh niên văn nghệ rồi.”
“Đây chính là phân tích đơn giản về tâm lý..”Cố Bình Sinh cũng đã cười, “Đáp án đúng nhất chính là trước kia mẹ anh rất thích màu này, từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen, nên vẫn không có sửa.”
Cô gật đầu, ôm lấy eo của anh, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Giống như ông trời thật sự đã bắt đầu chiếu cố bọn họ, không ngờ giải quyết những vấn đề đã qua xong, những vẫn đề khác cũng dần dần bước qua. Ngày mai sẽ đi đến nhà ông ngoại của anh, ngày đầu năm mới hẳn là sẽ gặp rất nhiều người.
Có rất nhiều người cô chưa từng gặp qua, nhưng tương lai đều sẽ là người nhà của cô.
Nhà ông ngoại của Cố Bình Sinh cô mới chỉ tới có một lần, dù sao thì ông ấy cũng không biết chuyện của hai người bọn họ. Lần này lại đi tới cũng chính là một chuyện rất nghiêm túc, đi gặp mặt các trưởng bối của anh, Đồng Ngôn ngồi ở trên xe của Cố Bình Phàm, dọc theo đường đi đều rất khẩn trương, không ngừng hỏi Bình Phàm đủ các loại sự tình, nguyên nhân thật sự là Cố Bình Sinh cái gì cũng không biết…
“Em có hỏi anh ấy hôm nay có những ai ở đó, anh ấy nói không biết, em hỏi anh ấy thân thích nhiều hay không, anh ấy cũng nói chỉ mới gặp qua vài người… em hỏi ông ngoại thích nói về đề tài gì, anh ấy cũng nói không biết…” Đồng Ngôn nói xong liền cảm thấy buồn bực, “Chị Bình Phàm, chị nói xem em có thể không khẩn trương sao? Em khẩn trương đến mức muốn nhảy khỏi xe rồi.”
Cố Bình Phàm nghe thấy vậy thì cười ngặt ngẽo, “Em đừng lo lắng quá, cậu ấy nói như vậy đều là sự thật, thân thích nhà chị đều là ngày lễ tết mới đến nhà, nhưng cậu ấy lại không ở trong nước, đương nhiên không biết. Ông nội chị thích cái gì? Chị đây ở bên người ông ấy từ nhỏ đến lớn, đến khi tốt nghiệp trung học mới rời đi, em hỏi chị là được rồi.”
“Vâng, vậy chị nói cho em biết đi.” Đồng Ngôn khiêm tốn thỉnh giáo, “là thích một người hoạt bát hay vẫn là một người trầm tính hơn?”
“Nói không đúng cho lắm, chị thậm chí cảm thấy ông nội chị không thích bất kỳ một dạng người nào.” Cố Bình Phàm cố ý nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt giật mình đờ đẫn của cô, lập tức trấn an, “Ông ấy thích người hiền lành, em phải tin tưởng vào ánh mắt của người già chứ, cơ bản là con người bề ngoài có bộ dạng gì đi chăng nữa cũng không quan trọng, người già liếc mắt một cái có thể nhìn ra em là dạng người gì rồi.”
Thiện lương?
Thật đúng là một từ hư vô mờ mịt…
“Năm nay ông nội chị làm ở cục văn hóa, là một người thuộc típ người nghiêm túc, em cứ như ngày thường là tốt rồi.” Cố Bình Phàm quay đầu nhìn cô một cái, “Không sao đâu, còn có chị cùng TK mà. Tuy TK không phải là lớn lên bên người ông nội, nhưng ông nội của chị lại là người hiểu rõ nó nhất, chẳng qua bình thường thì ngoài miệng không nói gì thôi.”
Cô vâng một tiếng.
“Nhưng ông nội của chị vài năm nay đều bị bênh, tinh thần cùng tâm tình cũng không tốt lắm, em cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Cô thật sự rất bất ngờ, nhìn Cố Bình Sinh, “Ông ngoại anh bị bệnh sao?”
Anh gật đầu, “ Hai năm trước làm phẫu thuật cấy ghép gan, tuy rằng thành công nhưng mà men gan vẫn luôn cao, vẫn không ngừng thẩm tách để chữa bệnh.”
Tâm tình Đồng Ngôn có chút ảm đạm xuông, tuy rằng không biết quá trình không ngừng thẩm tách kia đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ nghe qua hai chữ này thôi, thì khẳng định sự việc rất nghiêm trọng. Nhưng mà từ trước đến nay Cố Bình Sinh vẫn không có nói cho cô biết một chút gì.
Cô muốn hỏi hăn nhưng không nghĩ sẽ hỏi trước mặt Cố Bình Phàm, cuối cùng lén lút kéo tay anh, ở trong lòng bàn tay anh viết một chữ : Why.
Viết xong quay đầu lại nhìn anh. Anh dường như đoán được cô nhất định sẽ hỏi, chỉ cười cười, ngả tay lại cầm lấy bàn tay của cô, “Về nhà sẽ nói cho em biết.”
Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Người trong nhà Cố Bình Sinh thoạt nhìn qua đều rất ôn hòa, sau khi nhìn thấy Đồng Ngôn, còn có hai người dì vội vàng cười nói, mang theo bao lì xì đưa cho cô, ngược lại biến cô trở thành người không được tự nhiên. May mắn Cố Bình Phàm đã ra mặt giúp cô nói chuyện, một cô gái lần đầu vào nhà gặp trưởng bối, trăm ngàn lần đừng đem sự nhiệt tình của mình mà dọa sợ người ta.
Cố Bình Sinh để ở cô ở lại phòng khách lầu một, một mình bước lên trên lầu gặp ông ngoại, lại mãi mà không có xuống. Đồng Ngôn ban đầu không biết là cái gì, nhưng về sau lại cảm tháy thời gian trôi qua đã lâu rồi nên vội vàng xin sự giúp đỡ từ Bình Phàm.
Tuy rằng mọi người trong nhà rất ôn hòa, nhưng dù sao cô cũng là lần đầu tiên đến đây, vẫn là hy vọng Cố Bình Sinh có ở bên mới người mình thì mới kiên định được.
“Cũng đã hơn 20 phút rồi sao?” Bình Phàm nhìn thời gian, ngầm hiểu, nở nụ cười, “Để chị đi xem xem thế nào.”
Cô gật gật đầu, hai tay cầm lấy trái cam mà mẹ Bình Phàm mới đưa cho, tiếp tục trả lời mấy câu hỏi nhiệt tình của họ. Từ công việc của cha mẹ, rồi địa chỉ nơi ở, rồi lại chuyên ngành học, thật sự là hỏi đủ mọi chuyện.
Bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng vật cứng va chạm mạnh, cô sợ tới mức đứng bật dậy.
Bình Phàm vừa rồi còn đang đi lên mấy bậc thang lên lầu, cũng nghe thấy tiếng động mà hoảng sợ, bật lên một câu hỏng rồi, vội vàng chạy nhanh lên lầu. Tám người trong phòng khách cũng đứng bật lên, sắc mặt thay đổi, hai người bác của anh cũng bước nhanh lên lầu.
Cô không dám tùy tiện đi lên, chỉ đứng kinh ngạc ở đó, tâm tình không hiểu sao có chút hoảng loạn…
/67
|