Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Chương 31: Món quà phản bội

/87


Tôi cùng Trầm mẹ đang đứng trên hành lang “Trung Tâm Sinh Sản” nổi tiếng nhất thành phố này.

Nửa giờ trôi qua, tôi hết lần này đến lần khác không ngừng đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ. Bên cạnh, Trầm mẹ cũng lo lắng giống như tôi… Bắc Bắc sẽ đến đây không?

“Đồng Tử Y, đã hẹn giờ trước rồi, xin mời đi thay quần áo bệnh viện, bắt đầu thủ thuật lấy trứng trước!” Cô y tá mặc bộ đồ màu hồng phấn không ngừng thúc giục tôi. “Còn nữa, chồng của tôi đâu? Khi nào thì có thể đưa tinh dịch cho chúng tôi?”

“Chờ một chút nữa, con tôi sẽ đến.” Trầm mẹ nhìn cô hộ sĩ, bình tĩnh nói, biểu hiện trên mặt rất phức tạp.

Lại nửa giờ trôi qua…..

Bắc Bắc đi đâu rồi? Hay là anh thật sự sẽ không đến đây?

Họ chưa từng thảo luận qua vấn đề này, không có nghĩa là Bắc Bắc sẽ đồng ý. Tôi lấy điện thoại trong giỏ ra, lấy cớ đi toilet, gọi điện thoại cho anh. Bởi vì, tôi không biết vì sao, Trầm mẹ luôn ngăn cản tôi gọi điện thoại cho Bắc Bắc…..làm cho trong lòng của tôi có cảm giác bất an.

“Xin lỗi quý khách, số điện thoại này hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Tiếng điện thoại viên ở đầu dây bên kia, lặp lại tẻ nhạt.

Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi nghĩ đến buổi chiều khi vừa rời khỏi cửa, đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin chào cô, tôi trợ lý của bác sĩ tâm lý Thôi thuộc trung tâm cố vấn…”

Thì ra, Bắc Bắc có hẹn gặp với bác sĩ….

“Hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh Trầm Dịch Bắc, xin cô nhắn lại một tiếng, buổi sáng anh Trầm Dịch Bắc tới phòng khám có xin đổi giấy hẹn từ hai giờ chiều thành bốn giờ chiều.. Nhưng vì bác sĩ Thôi bốn giờ có một chút cần xử lý, cho nên đã xin lỗi và hẹn vào giờ khác….”

Bắc Bắc rõ ràng không đi ra ngoài lúc 2 giờ…. Có nghĩa là anh sẽ đến…..Vì sao?….

“Đến đây!” Tiếng của Trầm mẹ bình tĩnh nhắc nhở…

Tôi cười quay đầu lại, thấy có một bóng người đang bước tới, cả người tôi hoàn toàn cứng đờ …. Tống Nhiếp Thần…

“Thứ chúng tôi muốn có mang lại không?” Trầm mẹ khẩn trương hỏi…

Đầu óc của tôi rơi vào trạng thái chết chóc….

Tống Nhiếp Thần nheo mày “Có mang tới!”…… Anh ta lấy trong túi quần ra ống thủy tinh. “Tinh dịch của Bắc Bắc đây! Yên tâm, chưa có vượt qua nửa tiếng! Bác Trầm, tôi đã đáp ứng chuyện của bác, vậy chuyện bác hứa với tôi, cũng xin đừng thất hứa.”

……

Tinh dịch của Bắc Bắc……Dịch………

Từng đợt đau đớn thổi quét qua làm cho lồng ngực tôi nặng nề đau đớn, tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn Trầm mẹ cất tiếng hỏi. “Mẹ! Con nghĩ con muốn biết, chuyện gì đang xảy ra?”

Trầm mẹ ngập ngừng một chút, cuối cùng mở miệng. “Y Y, xin lỗi con…Mẹ khuyên không được Dịch Bắc, nó thật cố chấp, nói cái gì cũng không chấp nhận. Nó nói, nó lấy con không phải để con làm công cụ sinh sản cho Trầm gia, cho nên… cho nên mẹ mới đành ra hạ sách này…..”

“Cho nên, ẹ tìm Tống Nhiếp Thần giúp đỡ….cho nên, chồng của con, nửa tiếng trước của buổi chiều hôm nay cùng người đàn ông này xảy ra quan hệ?….” Trái tim tôi đau quá… lạnh quá….

Thì ra, yêu thích một chút kia thật sự là do tôi ảo tưởng…..Chồng của tôi hoàn toàn phản bội tôi….tất cả đều là giả dối…cảm giác yêu đương, tình nồng ý mật,…… Buồn cười đến cực điểm!

“Mẹ đã hứa với anh ta cái gì?” Là đau đến trái tim tê liệt sao? Sao tôi còn có thể bình tĩnh hỏi lại bọn họ?…

“Xin lỗi con, Y Y…” Bà mẹ họ Trầm cao quý luôn nâng cằm cao đến 45độ, lúc này đây, khổ sở không dám nhìn thẳng vào tôi…

“Để tôi nói cho cô biết nha!” Mắt Tống Nhiếp Thần mang theo tia sáng của người chiến thắng. “Bác Trầm đây hứa với tôi, chỉ cần tôi có thể lấy được tinh dịch của Bắc Bắc giao cho bà, bà sẽ không can thiệp chuyện kết giao của chúng tôi.”

Không can thiệp chuyện kết giao?!……Tôi nhẹ nhàng cười, cười đến lạnh lẽo…

Đồng Tử Y, mày là cái gì? Bọn họ kết giao qua lại, mày sẽ là cái gì?. Một kẻ che dấu giùm chuyện đồng tính và miệng đời của anh sao?

Một tháng qua, anh ấy đối tốtvới tôi , yêu thương tôi, đó chính là đối với kẻ có thể vì anh mà che đỡ tất cả mọi việc sao?

Đồng Tử Y, mày thật là người thật ngu ngốc! Đắc chí của mày, hạnh phúc sung sướng của mày, đều là chuyện chê cười lớn nhất thế kỉ…

“Y Y, con đừng như vậy….” Trầm mẹ khổ sở cầm tay của tôi…..

“Mẹ……” Tôi không muốn phẫu thuật, không muốn mang thai….

Trầm mẹ như đã đoán biết được chuyện tôi sắp nói ra, bà sợ không thay đổi được ý của tôi, nhìn Tống Nhiếp Thần đang vòng tay ngang ngực xem kịch vui, thúc giục. “Cậu đưa tinh dịch của Dịch Bắc đây, đưa mau lên! Y Y, con vào làm thủ thuật đi!”

Tống Nhiếp Thần nở nụ cười đắc ý tàn nhẫn, anh ta đưa ống thủy tinh chứa chất lỏng màu trắng trước ánh sáng của mặt trời nói. “Không! Bác Trầm, tôi muốn cô ấy….” Anh ta chỉ vào tôi, khóe môi giương cao. “Tôi muốn cô ấy tự tay tiếp nhận ống tinh dịch này!”

Trầm mẹ ngơ ngẩn cả người….Cơ thể tôi bắt đầu run bần bật, ống thủy tinh chứa chất dịch kia giống như ác ma cắn xé trái tim tôi…. Có lẽ, nó đúng là tên ác ma, nó đã nhanh chóng cắn nát tình yêu của tôi….

“Mẹ! con không muốn thay Bắc Bắc sinh con!” Tôi nghe được tiếng nói của chính mình rất lạnh, quanh quẩn trong không khí.

“Y Y, mẹ cầu xin con, mẹ quỳ xuống cầu xin con! Cầu xin con thay Trầm gia sinh một hậu nhân!” Bùm một tiếng, Trầm mẹ luôn luôn cao quý, lúc này quỳ trên sàn, trên đầu gối nhiễm bẩn…

Tôi đứng yên tại chỗ, cúi đầu đờ đẫn nhìn bà……Bởi vì, bà quỳ gối……..

“Y Y, con nghĩ lại đi, nếu không có Trầm gia, con ngay cả học xong chín năm giáo dục phổ cập cũng không được…. càng không có khả năng như bây giờ học trong trường đại học danh tiếng…Y Y, con nghĩ lại đi, trước kia con ở trong cô nhi viện được ăn no, mặc ấm sao?…Y Y, con nghĩ lại đi, nếu không có Trầm gia….”

“Bây giờ mẹ muốn con trả ơn sao?” Tôi ngắt lời cầu xin của bà…..Tôi nghe được giọng nói của mình thật mơ hồ, mơ hồ như người ở đây không phải là Đồng Tử Y….

Giờ phút này, tôi xác định, vết thương lòng tôi không bao giờ lành nữa….

“Y Y…” Trầm mẹ khóc..

“Mẹ chỉ cần trả lời, phải hoặc không phải.” Tôi còn sống sao? Thật sự còn sống sao?

“…..Phải…….”

“Được.” Tôi gật đầu…..Tôi hiểu được, tôi chỉ là trả ơn mà thôi….

Tôi bước từng bước lại gần Tống Nhiếp Thần, mặt không chút thay đổi. “Anh đưa tinh dịch của Bắc Bắc cho tôi.”…..Tôi xòe tay ra….

Tống Nhiếp Thần cười to, trong tiếng cười của anh ta có chứa loại trả thù khoái trá. Anh ta đem ống thủy tinh chứa tinh dịch đặt vào tay tôi, vào trái tim tôi. Sau đó, khép tay của tôi lại nói. “Tiếp nhận cho tốt…. Đồng Tử Y, công….cụ…sinh…dục của Trầm gia.”

Anh ta rời đi trong tiếng cười to.….

Còn lại tôi…linh hồn đã sớm không còn là của mình nữa.

♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂

Nằm trên bàn làm thủ thuật… Tôi đờ đẫn m chân của mình…

“Trong quá trình thủ thuật sẽ có một chút đau nha, vì muốn khả năng đậu thai tốt nên chúng tôi không thể sử dụng thuốc gây tê, cô Đồng, xin cô nhẫn nại một chút.” Cô y tá nhẹ nhàng nhắc nhở…

“Được.” Tôi gật đầu, không sao cả, Đồng Tử Y đã không còn biết đau.

Chân của tôi được giữ vững, một cơn đau xé rách thổi đến, phía dưới hạ thân của tôi có một luồng khí lạnh như băng tạt vào—

Không sao cả, không đau,…không đau… thật sự không đau.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, tôi nắm chặt tay, trong lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh….Không khí lạnh xuyên qua thân thể tôi, phía dưới cơ thể có một vệt màu đỏ nhạt chảy xuống đùi….

Đó là vết máu đại diện cho thuần khiết trong trắng …

Không đau, không đau….Thật sự không đau.

Trước mắt tôi đen kịt, ý thức mơ hồ, tôi lâm vào hôn mê trong bóng đêm vô tận……

……

Tôi 14 tuổi, anh 18 tuổi…

“Y Y, đi ra”

“Không á!”

“Sàn nhà rất lạnh”

“Em không sợ lạnh đâu!”

……

Thì ra, Đồng Tử Y, rất sợ lạnh… rất sợ… rất sợ…..

……

“Tỉnh lại, tỉnh! Cô Đồng! tỉnh lại, tỉnh!” Vẫn là giọng nói ngọt ngào dịu dàng của nữ y tá.

Tôi giãy dụa đứng dậy, phía dưới hạ thân đau như tê liệt.

“Cô Đồng, cô là bệnh nhân đầu tiên làm thủ thuật lấy trứng mà đau đến hôn mê đó!” Cô y tá cười trêu chọc tôi.

Đó là bởi vì, tôi cũng là người đầu tiên còn trinh làm thủ thuật lấy trứng….

Tôi lạnh lùng cười, không có trả lời….

“Đi qua kia xem quá trình trứng thụ tinh đi! Đó là điều vô cùng hạnh phúc nha, đừng bỏ lỡ!” Cô y tá nhiệt tình đưa tôi vào phòng thí nghiệm đối diện.

Trầm mẹ sung sướng đứng ở nơi đó, không ngừng nhìn vào kính hiển vi…

Bà nhìn thấy tôi, khóe mắt có hơi ẩm ướt. “Y Y, đến đây nhìn đi, Bắc Bắc của con sắp có đứa con!”

Tôi đờ đẫn, tay bị à kéo qua … dưới kính hiển vi “nòng nọc” nhiệt liệt đón “ánh mặt trời”.

Một sinh mệnh mới, trong nháy mắt được sinh ra.

Trong trái tim của tôi, một chút xúc động cũng không có….

Bởi vì, đứa con này…là món quà phản bội…..

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status