Chỗ đăng ký kết hôn, bộ đôi chúng tôi có chút buồn cười, điều quan trọng nhất là tôi vẫn mặc đồng phục trường trung học. Đối lập với tôi, vẻ mặt anh thật tự nhiên
Điền đơn, bàn giao đơn, chờ đợi, từng động tác đều thật bình tĩnh, không có một tia do dự cùng nôn nóng.
“Trầm Bắc Bắc, Đồng Tử Y!” Nghe nhân viên làm việc kêu to tên của chúng tôi, tôi “Ầm” một tiếng đứng dậy, thiếu chút nữa đá đổ ghế dựa.
“Đừng khẩn trương, còn chưa đăng ký.” Một đôi tay ấm áp, kéo lại bàn tay ẩm ướt nhỏ bé của tôi.
Khi nghe được giọng nói ôn hòa kia, lòng của tôi thật nhẹ nhõm. Hạnh phúc đến quá nhanh, giống như không phải thật. Tôi chỉ sợ giây tiếp theo khi phát hiện ra, tất cả đều là giấc mơ mà thôi.
“Nơi này!” Bắc Bắc đi về phía trước, lấy tíc-kê* đưa ra (*: ticket: vé)
“Hai người chuẩn bị một chút đi, cần chụp chung tấm hình 2 tấc* , cần thuê áo cưới hay vẫn mặc đồ cũ của mình?” Nhân viên làm việc hỏi rất nhanh (*: nguyên tác : nhị tấc, haizzz , 2 tấc = 20 cm)
Bắc Bắc khó xử nhìn thoáng qua xung quanh, áo cưới vừa bẩn vừa cũ, ném lung tung trên mặt đất. Quay lại hỏi ý kiến bằng mắt với tôi. Thấy tôi trong mắt tôi cũng không mong muốn, anh cười cười trả lời nhân viên làm việc. “Mặc quần áo của chúng tôi.”
Tôi nhẹ thở dài một hơi, có chút mất mát. Cô gái nào cũng hy vọng được một lần mặc áo cưới nhưng tôi thì… áo bẩn…hay là thôi đi…
“Vậy hai người vào đây chụp ảnh đi.” Nhân viên làm việc không khách khí
“Khoan đã.” Bắc Bắc kéo tôi lên phía trước. “Ít nhất cũng tìm một thợ làm tóc giúp cô ấy trang điểm một chút.”
Trong lòng cảm thấy thật ấm, thật ấm…. thì ra, Bắc Bắc cũng hiểu…..
“Trả thêm tiền nha.” ((*_*))
“Không sao.”
“Được, được, được, vậy anh trước tiên ra ngoài một chút, làm cho cô ấy xong thì anh hãy vào!” Nhân viên làm việc thay đổi ngay thái độ ((*_*))
Tôi bị nhân viên làm việc nắm lấy cánh tay, lo lắng quay đầu. Bắc Bắc dịu dàng cười với tôi giống như đang nói “Y Y, đừng sợ, anh luôn ở nơi này chờ em!”
Trong nháy máy, lo lắng rời bỏ tôi………..
Trang điểm thật đẹp, tôi nhìn mình trong gương, có chút hưng phấn, tuy tôi vẫn mặc trang phục học sinh, chưa hết tính trẻ con, nhưng từ bây giờ trở đi đã trở thành người lớn.
Tâm tình tôi thật vui vẻ, tôi như một đứa bé rón ra rón rén đi đến cửa hành lang chờ Bắc Bắc.
Bắc Bắc đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh, không biết đang nghĩ cái gì, anh đang đè nén giọng nói nghe điện thoại.
Tôi đi lại càng lúc càng gần, càng lúc càng đập vào mắt tôi sự kinh hãi, bởi vì tôi nghe được….
“Tôi biết tôi là kẻ phản bội đáng xấu hổ, đối với hành vi của bản thân, tôi không còn gì để nói, thành thật xin lỗi….”
……
“Thật xin lỗi, nhìn cô ấy tổn thương bản thân tôi làm không được!”
……
“Em bình tĩnh một chút được không?…… Không!…… Thật xin lỗi, tôi tạm thời sẽ không gặp lại em, từ nhỏ đến lớn Y Y chưa từng thích người khác…Tôi chỉ là không có cách nào cưới cô ấy mà vẫn còn qua lại với em, như vậy đối với cả hai người mà nói đều không công bằng.”
……
“Thực xin lỗi, chuyện của chúng ta chờ thêm vài năm, khi Y Y thích người khác rồi nói sau, được không?…” Giọng của Bắc Bắc nghe thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
……
Tay của tôi lạnh như băng, thì ra không biết Dịch Bắc yêu lần nữa từ khi nào…Mà tôi, lại một lần nữa đã hủy diệt…tình yêu của anh.
Hôn lễ này có nên tiếp tục không??
……
“Tôi biết em không ngại chuyện tôi kết hôn, nhưng qua lại với em sau lưng cô ấy, tôi thật sự làm không được…….”
“Đó là chuyện của chúng ta…… Đủ rồi!…… với tôi mà nói, em không phải là quan trọng nhất!.
……
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Bắc Bắc cứng đờ cả người, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng giọng anh lạnh nhạt. “Không cần ép buộc tôi như thế! Em cảm thấy em đối với tôi như vậy là yêu sao? Nếu là yêu, chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi, tại sao em còn qua lại không rõ ràng cùng những người khác?…Tôi im lặng, không phải là tôi không biết. Không phải tôi không cần lòng của em, mà là tôi biết không thể cưỡng ép được, nên mới dễ dàng tha thứ. Cho nên, em với Y Y không giống nhau. Thế giới của tôi ấy chỉ có tôi…Tôi không thể tổn thương cô ấy dù chỉ một chút. Nếu em dám lấy chuyện của chúng ta ra làm tổn thương cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, Bắc Bắc cúp di động .
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt của tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua anh ưu sầu như thế. Tôi từng chút, từng chút một lui về phía sau, thôi miên chính mình, tôi chưa nghe gì cả….chưa biết gì cả……Tôi chính là kẻ tùy hứng, ích kỷ: Đồng Tử Y!
Tôi muốn đám cưới này, chỉ cần tôi cho là tôi chưa nghe qua gì hết…. Anh vẫn là Bắc Bắc của tôi….chỉ là của tôi…Đúng…cứ như vậy….
Di động trong tay Bắc Bắc lại vang lên, không ngừng vang lên, …Lòng của tôi đang run sợ. Anh có thể dao động, có thể liều lĩnh xin tôi buông tha…
Bắc Bắc nói đúng, thế giới của tôi chỉ có anh…chỉ có anh… chỉ có anh mà thôi ((&_&))
Tôi nắm chặt tay, cố gắng cười sung sướng kêu to. “Anh trai, nhìn em đẹp chưa nè!?”
Bắc Bắc chấn động, xoay người lại. Trong mắt đã nhuộm một mảnh bình tĩnh.
Anh chậm rãi đi về hướng tôi, điện thoại như đòi mạng vẫn vang lên…..Nụ cười của tôi sắp chống đỡ không nổi rồi…
“Cô bé ngốc này, vẫn còn kêu anh trai sao?…” Bắc Bắc đến gần, vưốt nhẹ mái tóc tôi. “Gọi gì cũng được, nhưng không gọi là anh trai nữa, kì cục lắm.”
“Vâng.” Tôi liều mạng dùng sức gật đầu.
“Đi thôi, đến lượt chúng ta đăng ký chụp ảnh.” Bắc Bắc cầm lấy tay tôi, đi vào bên trong…
Tôi để ý thấy, anh thuận tay đem điện thoại của mình quăng vào thùng rác trong góc tường…
……
Năm ấy, không có nhẫn, không có áo cưới, thậm chí không có lời chúc phúc, chúng tôi chỉ là đặt tay kí vào giấy kết hôn.
Điền đơn, bàn giao đơn, chờ đợi, từng động tác đều thật bình tĩnh, không có một tia do dự cùng nôn nóng.
“Trầm Bắc Bắc, Đồng Tử Y!” Nghe nhân viên làm việc kêu to tên của chúng tôi, tôi “Ầm” một tiếng đứng dậy, thiếu chút nữa đá đổ ghế dựa.
“Đừng khẩn trương, còn chưa đăng ký.” Một đôi tay ấm áp, kéo lại bàn tay ẩm ướt nhỏ bé của tôi.
Khi nghe được giọng nói ôn hòa kia, lòng của tôi thật nhẹ nhõm. Hạnh phúc đến quá nhanh, giống như không phải thật. Tôi chỉ sợ giây tiếp theo khi phát hiện ra, tất cả đều là giấc mơ mà thôi.
“Nơi này!” Bắc Bắc đi về phía trước, lấy tíc-kê* đưa ra (*: ticket: vé)
“Hai người chuẩn bị một chút đi, cần chụp chung tấm hình 2 tấc* , cần thuê áo cưới hay vẫn mặc đồ cũ của mình?” Nhân viên làm việc hỏi rất nhanh (*: nguyên tác : nhị tấc, haizzz , 2 tấc = 20 cm)
Bắc Bắc khó xử nhìn thoáng qua xung quanh, áo cưới vừa bẩn vừa cũ, ném lung tung trên mặt đất. Quay lại hỏi ý kiến bằng mắt với tôi. Thấy tôi trong mắt tôi cũng không mong muốn, anh cười cười trả lời nhân viên làm việc. “Mặc quần áo của chúng tôi.”
Tôi nhẹ thở dài một hơi, có chút mất mát. Cô gái nào cũng hy vọng được một lần mặc áo cưới nhưng tôi thì… áo bẩn…hay là thôi đi…
“Vậy hai người vào đây chụp ảnh đi.” Nhân viên làm việc không khách khí
“Khoan đã.” Bắc Bắc kéo tôi lên phía trước. “Ít nhất cũng tìm một thợ làm tóc giúp cô ấy trang điểm một chút.”
Trong lòng cảm thấy thật ấm, thật ấm…. thì ra, Bắc Bắc cũng hiểu…..
“Trả thêm tiền nha.” ((*_*))
“Không sao.”
“Được, được, được, vậy anh trước tiên ra ngoài một chút, làm cho cô ấy xong thì anh hãy vào!” Nhân viên làm việc thay đổi ngay thái độ ((*_*))
Tôi bị nhân viên làm việc nắm lấy cánh tay, lo lắng quay đầu. Bắc Bắc dịu dàng cười với tôi giống như đang nói “Y Y, đừng sợ, anh luôn ở nơi này chờ em!”
Trong nháy máy, lo lắng rời bỏ tôi………..
Trang điểm thật đẹp, tôi nhìn mình trong gương, có chút hưng phấn, tuy tôi vẫn mặc trang phục học sinh, chưa hết tính trẻ con, nhưng từ bây giờ trở đi đã trở thành người lớn.
Tâm tình tôi thật vui vẻ, tôi như một đứa bé rón ra rón rén đi đến cửa hành lang chờ Bắc Bắc.
Bắc Bắc đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh, không biết đang nghĩ cái gì, anh đang đè nén giọng nói nghe điện thoại.
Tôi đi lại càng lúc càng gần, càng lúc càng đập vào mắt tôi sự kinh hãi, bởi vì tôi nghe được….
“Tôi biết tôi là kẻ phản bội đáng xấu hổ, đối với hành vi của bản thân, tôi không còn gì để nói, thành thật xin lỗi….”
……
“Thật xin lỗi, nhìn cô ấy tổn thương bản thân tôi làm không được!”
……
“Em bình tĩnh một chút được không?…… Không!…… Thật xin lỗi, tôi tạm thời sẽ không gặp lại em, từ nhỏ đến lớn Y Y chưa từng thích người khác…Tôi chỉ là không có cách nào cưới cô ấy mà vẫn còn qua lại với em, như vậy đối với cả hai người mà nói đều không công bằng.”
……
“Thực xin lỗi, chuyện của chúng ta chờ thêm vài năm, khi Y Y thích người khác rồi nói sau, được không?…” Giọng của Bắc Bắc nghe thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
……
Tay của tôi lạnh như băng, thì ra không biết Dịch Bắc yêu lần nữa từ khi nào…Mà tôi, lại một lần nữa đã hủy diệt…tình yêu của anh.
Hôn lễ này có nên tiếp tục không??
……
“Tôi biết em không ngại chuyện tôi kết hôn, nhưng qua lại với em sau lưng cô ấy, tôi thật sự làm không được…….”
“Đó là chuyện của chúng ta…… Đủ rồi!…… với tôi mà nói, em không phải là quan trọng nhất!.
……
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Bắc Bắc cứng đờ cả người, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng giọng anh lạnh nhạt. “Không cần ép buộc tôi như thế! Em cảm thấy em đối với tôi như vậy là yêu sao? Nếu là yêu, chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi, tại sao em còn qua lại không rõ ràng cùng những người khác?…Tôi im lặng, không phải là tôi không biết. Không phải tôi không cần lòng của em, mà là tôi biết không thể cưỡng ép được, nên mới dễ dàng tha thứ. Cho nên, em với Y Y không giống nhau. Thế giới của tôi ấy chỉ có tôi…Tôi không thể tổn thương cô ấy dù chỉ một chút. Nếu em dám lấy chuyện của chúng ta ra làm tổn thương cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, Bắc Bắc cúp di động .
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt của tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua anh ưu sầu như thế. Tôi từng chút, từng chút một lui về phía sau, thôi miên chính mình, tôi chưa nghe gì cả….chưa biết gì cả……Tôi chính là kẻ tùy hứng, ích kỷ: Đồng Tử Y!
Tôi muốn đám cưới này, chỉ cần tôi cho là tôi chưa nghe qua gì hết…. Anh vẫn là Bắc Bắc của tôi….chỉ là của tôi…Đúng…cứ như vậy….
Di động trong tay Bắc Bắc lại vang lên, không ngừng vang lên, …Lòng của tôi đang run sợ. Anh có thể dao động, có thể liều lĩnh xin tôi buông tha…
Bắc Bắc nói đúng, thế giới của tôi chỉ có anh…chỉ có anh… chỉ có anh mà thôi ((&_&))
Tôi nắm chặt tay, cố gắng cười sung sướng kêu to. “Anh trai, nhìn em đẹp chưa nè!?”
Bắc Bắc chấn động, xoay người lại. Trong mắt đã nhuộm một mảnh bình tĩnh.
Anh chậm rãi đi về hướng tôi, điện thoại như đòi mạng vẫn vang lên…..Nụ cười của tôi sắp chống đỡ không nổi rồi…
“Cô bé ngốc này, vẫn còn kêu anh trai sao?…” Bắc Bắc đến gần, vưốt nhẹ mái tóc tôi. “Gọi gì cũng được, nhưng không gọi là anh trai nữa, kì cục lắm.”
“Vâng.” Tôi liều mạng dùng sức gật đầu.
“Đi thôi, đến lượt chúng ta đăng ký chụp ảnh.” Bắc Bắc cầm lấy tay tôi, đi vào bên trong…
Tôi để ý thấy, anh thuận tay đem điện thoại của mình quăng vào thùng rác trong góc tường…
……
Năm ấy, không có nhẫn, không có áo cưới, thậm chí không có lời chúc phúc, chúng tôi chỉ là đặt tay kí vào giấy kết hôn.
/87
|