TMD: cmn =w=’’’
Ly nhi? Mộc Ly toát mồ hôi lạnh, sao người cổ đại cứ thích thêm chữ nhi sau tên thế nhỉ? Thật là tai hại!
Mộc Ly bắt đầu hối hận, hối hận vì sao ở hiện đại không thích xem cổ văn, nếu không sẽ không đến nỗi cái gì cũng không biết như bây giờ.
“Ngươi không những tiểu nhân, mà còn tự kỉ nữa.” Mộc Ly nhíu mày nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào nhếch lên 45 độ, cười đoan trang mà thanh lịch, nhưng tia cười nhạo bên miệng nàng lại tiết lộ tâm trạng thật sự của nàng bây giờ.
Nàng muốn cười cho nam nhân này xem, cười nhạo hắn, còn vì sao phải cười nhạo thì chỉ có Mộc Ly biết. Tao nhã hào phóng gì chứ, đều là chó má cả, Mộc Ly biết, nếu không phải một người trời sinh tao nhã, dù có cố thế nào cũng không được.
“Tự kỉ là trời cho, tiểu nhân ư? Vậy làm phiền Ly nhi giải thích cho ta từ này với.” Hoàng Bùi cười tà tứ, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng noãn không tì vết của Mộc Ly, đôi đồng tử đen như mực hiện lên tia sáng kì dị.
“Tiểu nhân…….” Mộc Ly nhíu mày, chỉ cửa sổ đang mở, cười tà mị mà vô hại: “Tiểu nhân thì tất nhiên là không dám đi vào bằng cửa chính, cái gọi là tiểu nhân chính là chỉ những tên lén vào lúc chủ nhà không ở nhà. Mà ta nghĩ ngươi chính là cái loại tiểu nhân đó.”
Không dám tiến vào bằng cửa chính, lén đi vào? Khóe miệng Mộc Ly giật giật, mình mắng hắn quá rõ ràng rồi? 囧. . .
“Ha ha…….” Đột nhiên Hoàng Bùi cười to hai tiếng, chợt lóe lên một cái, để lại câu: “Ta sẽ tìm nàng sau”, người đã biến mất sau hậu viện Tương Tư các.
Chân trước Hoàng Bùi vừa mới đi, sau lưng, đại môn Tương Tư các cũng bị Vũ Tiêu Nhiên đẩy ra. Nhìn Hoàng Đế một thân áo trắng đột nhiên xuất hiện, còn ngay sau khi Hoàng Bùi rời đi, trên mặt Mộc Ly hiện lên tia kinh ngạc, nhưng chợt hiểu ra, khẽ cười, nếu không phải dưới tình huống này, nàng nhất định sẽ vỗ tay, quát to một tiếng: Thật TMD tuyệt!
Đáng tiếc hoàn cảnh hiện tại không cho phép, nàng cũng không thể không quỳ xuống hành lễ, hết cách, ai bảo người ta là chúa tể của quốc gia này?
Ly nhi? Mộc Ly toát mồ hôi lạnh, sao người cổ đại cứ thích thêm chữ nhi sau tên thế nhỉ? Thật là tai hại!
Mộc Ly bắt đầu hối hận, hối hận vì sao ở hiện đại không thích xem cổ văn, nếu không sẽ không đến nỗi cái gì cũng không biết như bây giờ.
“Ngươi không những tiểu nhân, mà còn tự kỉ nữa.” Mộc Ly nhíu mày nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào nhếch lên 45 độ, cười đoan trang mà thanh lịch, nhưng tia cười nhạo bên miệng nàng lại tiết lộ tâm trạng thật sự của nàng bây giờ.
Nàng muốn cười cho nam nhân này xem, cười nhạo hắn, còn vì sao phải cười nhạo thì chỉ có Mộc Ly biết. Tao nhã hào phóng gì chứ, đều là chó má cả, Mộc Ly biết, nếu không phải một người trời sinh tao nhã, dù có cố thế nào cũng không được.
“Tự kỉ là trời cho, tiểu nhân ư? Vậy làm phiền Ly nhi giải thích cho ta từ này với.” Hoàng Bùi cười tà tứ, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng noãn không tì vết của Mộc Ly, đôi đồng tử đen như mực hiện lên tia sáng kì dị.
“Tiểu nhân…….” Mộc Ly nhíu mày, chỉ cửa sổ đang mở, cười tà mị mà vô hại: “Tiểu nhân thì tất nhiên là không dám đi vào bằng cửa chính, cái gọi là tiểu nhân chính là chỉ những tên lén vào lúc chủ nhà không ở nhà. Mà ta nghĩ ngươi chính là cái loại tiểu nhân đó.”
Không dám tiến vào bằng cửa chính, lén đi vào? Khóe miệng Mộc Ly giật giật, mình mắng hắn quá rõ ràng rồi? 囧. . .
“Ha ha…….” Đột nhiên Hoàng Bùi cười to hai tiếng, chợt lóe lên một cái, để lại câu: “Ta sẽ tìm nàng sau”, người đã biến mất sau hậu viện Tương Tư các.
Chân trước Hoàng Bùi vừa mới đi, sau lưng, đại môn Tương Tư các cũng bị Vũ Tiêu Nhiên đẩy ra. Nhìn Hoàng Đế một thân áo trắng đột nhiên xuất hiện, còn ngay sau khi Hoàng Bùi rời đi, trên mặt Mộc Ly hiện lên tia kinh ngạc, nhưng chợt hiểu ra, khẽ cười, nếu không phải dưới tình huống này, nàng nhất định sẽ vỗ tay, quát to một tiếng: Thật TMD tuyệt!
Đáng tiếc hoàn cảnh hiện tại không cho phép, nàng cũng không thể không quỳ xuống hành lễ, hết cách, ai bảo người ta là chúa tể của quốc gia này?
/228
|