“Nàng ấy là ai?” Vừa đánh tay, Mộc Ly vừa quay đầu hỏi Minh Vương giống như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Vương cười híp mắt nhìn bạch y thiếu nữ rồi lại nhìn sang Mộc Ly đứng ở trước mặt. nhưng lại không nói tiếp. Vẫn là bạch y thiếu nữ không nhịn được lên tiếng tiếp lời: “Ta là nàng, nàng cũng là ta, nói chính xác, ta chính là Nhan Khuynh Thành”.
“Vậy rốt cuộc ai mới là Nhan Khuynh Thành? Diện mạo của hai người chúng ta không giống nhau chút nào” Mộc Ly chỉ vào bạch y thiếu nữ, lại chỉ vào bản thân. Đầu tiên hỏi ra hoài nghi trong lòng, dung mạo của thân thể hiện tại này nàng chưa từng nhìn qua. Nếu nói người đứng trước mặt nàng chính là Nhan Khuynh Thành, vậy thì nàng là ai?
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng nhíu chân mày xinh đẹp, thản nhiên mang ánh mắt cầu xin nhìn Minh Vương đang đứng một bên. Minh Vương hiểu ý thuận tay chỉ một cái, lập tức có một chiếc gương đồng cao bằng người xuất hiện trước mặt Mộc Ly.
Nhìn thấy chính mình trong gương đồng, Mộc Ly kinh ngạc trừng to đôi mắt, đưa tay ra véo thịt trên mặt, nhìn thấy người trong gương với mình cùng làm một động tác ngốc ngếch. Sau đó quét mắt nhìn bạch y thiếu nữ giống mình như đúc đang đứng trước mặt, mãi đến khi cảm thấy đau đớn nàng mới buông tay.
“Việc này rốt cuộc là chuyện gì đây? Nếu nàng ấy không chết, thế thì tại sao ta vẫn có thể ở đây?” Mắt phượng mở trừng trừng, ánh mắt Mộc Ly mang theo tức giận nhìn Minh Vương.
“Ta đã chết rồi” Bạch y thiếu nữ tiếp lời Mộc Ly, thờ ơ cười: “Hiện tại ta chỉ là một linh hồn không có thể xác, lập tức sẽ tan theo cát bụi, ta chỉ muốn cầu xin nàng một chuyện!”
Nói xong hai giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, nhàn nhạt, nhưng lại giống như mang theo sự thê lương vô hạn. Bạch y thiếu nữ thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Mộc Ly: “Cầu xin nàng đứng ở góc độ của Nhan Khuynh Thành, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ cho cả nhà ta được chu toàn!”
Mộc Ly từ kinh ngạc đến hiểu rõ, nàng hiểu ý của nàng ta, nàng ta muốn nàng dùng thân phận của thân thể Nhan Khuynh Thành này. Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ gia đình nàng ta chu toàn. Chẳng qua là ở cái thế giới nam quyền mà trọng nam khinh nữ Phượng Lân quốc này. Mặc dù nàng có thân phận Tây cung Hoàng hậu, nhưng bất hòa với Hoàng đế, nàng lấy cái gì để bảo vệ cho cả nhà bọn họ được chu toàn đây?!!
“Nếu đã là phụ mẫu của Nhan Khuynh Thành, thì cũng là phụ mẫu của ta, ta sẽ tận lực mà làm” Thản nhiên mỉm cười, Mộc Ly đỡ thiếu nữ đang quỳ đứng dậy, nàng không thể hứa hẹn với nàng ấy, chỉ có thể làm hết sức thôi.
Nói thực ra, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì, từ nhỏ nàng đã không có cha mẹ, càng không hiểu được thứ gọi là tình thân kia thế nào, cho nên nàng chỉ có thể tận lực.
Minh Vương cười híp mắt nhìn bạch y thiếu nữ rồi lại nhìn sang Mộc Ly đứng ở trước mặt. nhưng lại không nói tiếp. Vẫn là bạch y thiếu nữ không nhịn được lên tiếng tiếp lời: “Ta là nàng, nàng cũng là ta, nói chính xác, ta chính là Nhan Khuynh Thành”.
“Vậy rốt cuộc ai mới là Nhan Khuynh Thành? Diện mạo của hai người chúng ta không giống nhau chút nào” Mộc Ly chỉ vào bạch y thiếu nữ, lại chỉ vào bản thân. Đầu tiên hỏi ra hoài nghi trong lòng, dung mạo của thân thể hiện tại này nàng chưa từng nhìn qua. Nếu nói người đứng trước mặt nàng chính là Nhan Khuynh Thành, vậy thì nàng là ai?
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng nhíu chân mày xinh đẹp, thản nhiên mang ánh mắt cầu xin nhìn Minh Vương đang đứng một bên. Minh Vương hiểu ý thuận tay chỉ một cái, lập tức có một chiếc gương đồng cao bằng người xuất hiện trước mặt Mộc Ly.
Nhìn thấy chính mình trong gương đồng, Mộc Ly kinh ngạc trừng to đôi mắt, đưa tay ra véo thịt trên mặt, nhìn thấy người trong gương với mình cùng làm một động tác ngốc ngếch. Sau đó quét mắt nhìn bạch y thiếu nữ giống mình như đúc đang đứng trước mặt, mãi đến khi cảm thấy đau đớn nàng mới buông tay.
“Việc này rốt cuộc là chuyện gì đây? Nếu nàng ấy không chết, thế thì tại sao ta vẫn có thể ở đây?” Mắt phượng mở trừng trừng, ánh mắt Mộc Ly mang theo tức giận nhìn Minh Vương.
“Ta đã chết rồi” Bạch y thiếu nữ tiếp lời Mộc Ly, thờ ơ cười: “Hiện tại ta chỉ là một linh hồn không có thể xác, lập tức sẽ tan theo cát bụi, ta chỉ muốn cầu xin nàng một chuyện!”
Nói xong hai giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, nhàn nhạt, nhưng lại giống như mang theo sự thê lương vô hạn. Bạch y thiếu nữ thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Mộc Ly: “Cầu xin nàng đứng ở góc độ của Nhan Khuynh Thành, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ cho cả nhà ta được chu toàn!”
Mộc Ly từ kinh ngạc đến hiểu rõ, nàng hiểu ý của nàng ta, nàng ta muốn nàng dùng thân phận của thân thể Nhan Khuynh Thành này. Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ gia đình nàng ta chu toàn. Chẳng qua là ở cái thế giới nam quyền mà trọng nam khinh nữ Phượng Lân quốc này. Mặc dù nàng có thân phận Tây cung Hoàng hậu, nhưng bất hòa với Hoàng đế, nàng lấy cái gì để bảo vệ cho cả nhà bọn họ được chu toàn đây?!!
“Nếu đã là phụ mẫu của Nhan Khuynh Thành, thì cũng là phụ mẫu của ta, ta sẽ tận lực mà làm” Thản nhiên mỉm cười, Mộc Ly đỡ thiếu nữ đang quỳ đứng dậy, nàng không thể hứa hẹn với nàng ấy, chỉ có thể làm hết sức thôi.
Nói thực ra, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì, từ nhỏ nàng đã không có cha mẹ, càng không hiểu được thứ gọi là tình thân kia thế nào, cho nên nàng chỉ có thể tận lực.
/228
|