Bức tranh đó có thật ư? Chính là vị công chúa hòa thân kia sao? Cho dù đúng vậy thì thế nào? Xem một chút thì ngại gì. . . . . .
"Ly Ly, ngươi đang nhìn gì vậy? Bên kia có cái gì à? Ngươi muốn mua tranh ư? Vì sao không qua coi?" Tuyết Lê đứng ở phía sau, không nhịn được lại đẩy Mộc Ly một cái. Nếu như hiện tại nàng nhìn thấy sắc mặt vừa tái nhợt vừa giãy giụa của Mộc Ly, có lẽ nàng cũng sẽ không nói như vậy.
"Được, đi qua xem." Những lời này Tuyết Lê giống như cho Mộc Ly ăn một viên thuốc an thần, tại sao không coi chứ? Lý do gì nhỉ? Huống chi cũng chỉ xem một cái, không chừng người bán tranh đó vẽ bậy thì sao.
Mộc Ly điều chỉnh suy nghĩ xong thì đi tới chỗ bán tranh, từng bước từng bước vô cùng vững vàng. Chẳng qua hai mắt nàng rũ xuống đã bán đứng nàng đang rất khẩn trương, vô duyên vô cớ, Mộc Ly cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.
"Ơ, khách quan muốn mua tranh sao? Đây chính là dung nhan của vị Tây cung Hoàng hậu mà quốc chủ Phượng Lân chúng ta vừa mới cưới cách đây không lâu đấy, đừng bỏ lỡ kẻo uổng." Người bán tranh là một ông cụ, vừa nhìn thấy có khách liền vội vàng chào hàng sản phẩm của mình.
Mộc Ly tiến lên, thân thể nhỏ nhắn chen qua hai tên nam nhân, trên mặt của nàng không chút biểu tình, thậm chí có phần tái nhợt, con ngươi mang theo giá rét, hai nam nhân bị đẩy ra không nhịn được nhìn nàng một cái, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng quét trở về, sau lưng Tuyết Lê từng bước từng bước đi theo nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.
"Muốn mua tranh sao? Khách quan." Ông cụ lấy ra một cuộn tranh, hỏi lại, đối với hành động chen lấn của Mộc Ly không hề có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hơi vẫn đục quan sát nàng.
"Bao nhiêu bạc?" Lấy gương mặt bình tĩnh trả lời, Mộc Ly nhận lấy bức tranh trên tay ông mở ra nhìn, trong nháy mắt bước chân lảo đảo lùi về phía sau hai bước, con ngươi sáng chói như lưu ly khi thấy rõ diện mạo người trong tranh chợt co rụt lại, móng tay càng thêm không tự chủ cắm sâu vào bên trong, chỉ là, nàng lại không hề cảm thấy đau, bởi vì sự đau lòng đã thay thế tất cả. . . . . .
Trong đầu kéo căng như một dây cung, tất cả tín niệm bắt buộc bản thân tin hắn sẽ không thay lòng, nháy mắt hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy nụ cười của người trong bức tranh kia.
"Ly Ly, ngươi đang nhìn gì vậy? Bên kia có cái gì à? Ngươi muốn mua tranh ư? Vì sao không qua coi?" Tuyết Lê đứng ở phía sau, không nhịn được lại đẩy Mộc Ly một cái. Nếu như hiện tại nàng nhìn thấy sắc mặt vừa tái nhợt vừa giãy giụa của Mộc Ly, có lẽ nàng cũng sẽ không nói như vậy.
"Được, đi qua xem." Những lời này Tuyết Lê giống như cho Mộc Ly ăn một viên thuốc an thần, tại sao không coi chứ? Lý do gì nhỉ? Huống chi cũng chỉ xem một cái, không chừng người bán tranh đó vẽ bậy thì sao.
Mộc Ly điều chỉnh suy nghĩ xong thì đi tới chỗ bán tranh, từng bước từng bước vô cùng vững vàng. Chẳng qua hai mắt nàng rũ xuống đã bán đứng nàng đang rất khẩn trương, vô duyên vô cớ, Mộc Ly cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.
"Ơ, khách quan muốn mua tranh sao? Đây chính là dung nhan của vị Tây cung Hoàng hậu mà quốc chủ Phượng Lân chúng ta vừa mới cưới cách đây không lâu đấy, đừng bỏ lỡ kẻo uổng." Người bán tranh là một ông cụ, vừa nhìn thấy có khách liền vội vàng chào hàng sản phẩm của mình.
Mộc Ly tiến lên, thân thể nhỏ nhắn chen qua hai tên nam nhân, trên mặt của nàng không chút biểu tình, thậm chí có phần tái nhợt, con ngươi mang theo giá rét, hai nam nhân bị đẩy ra không nhịn được nhìn nàng một cái, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng quét trở về, sau lưng Tuyết Lê từng bước từng bước đi theo nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.
"Muốn mua tranh sao? Khách quan." Ông cụ lấy ra một cuộn tranh, hỏi lại, đối với hành động chen lấn của Mộc Ly không hề có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hơi vẫn đục quan sát nàng.
"Bao nhiêu bạc?" Lấy gương mặt bình tĩnh trả lời, Mộc Ly nhận lấy bức tranh trên tay ông mở ra nhìn, trong nháy mắt bước chân lảo đảo lùi về phía sau hai bước, con ngươi sáng chói như lưu ly khi thấy rõ diện mạo người trong tranh chợt co rụt lại, móng tay càng thêm không tự chủ cắm sâu vào bên trong, chỉ là, nàng lại không hề cảm thấy đau, bởi vì sự đau lòng đã thay thế tất cả. . . . . .
Trong đầu kéo căng như một dây cung, tất cả tín niệm bắt buộc bản thân tin hắn sẽ không thay lòng, nháy mắt hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy nụ cười của người trong bức tranh kia.
/228
|