Vô Ức, nhớ tới nam tử kia cùng với rừng hoa rụng rực rỡ màu sắc, Mộc Ly cảm thấy trong lòng ấm áp lạ, mà đã rất lâu không có, tất cả sự nhớ nhung, tưởng niệm người thân cứ như vậy kéo đến.
"Không thể." Không nói gì thêm, Trần Tuyệt lạnh lùng bỏ lại ba chữ, xoay người rời đi, quần áo màu đen tung bay trong gió.
Ngây ngốc đi xuống, hắn không biết nên nói sao với nàng, dường như ngay cả cự tuyệt cũng có chút không đành lòng, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh nàng, nữ tử phía sau khẽ thở dài, Trần Tuyệt dừng bước, vốn định không nói ra, nhưng vẫn cất tiếng: "Ngươi phải tin tưởng hắn."
Tin tưởng vị thiên tử cao cao tại thượng ấy, tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn sẽ dùng hành động để chứng minh lời đã nói.
Mộc Ly nhếch miệng, một nụ cười lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn xuất hiện trên môi, nàng quay đầu lại, nhìn tà áo màu đen bay trong gió, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, nhưng sau đó lập tức bị gió thổi tan.
Cho dù Trần Tuyệt không nói, nàng cũng lựa chọn tin tưởng hắn, chẳng qua những lời này của Trần Tuyệt, khiến cho sự kiên định trong lòng nàng lại tăng thêm một bậc. Vì vậy, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười, tin tưởng nam tử nào đó, tin tưởng lời hắn nói, không hề có bất kì hoài nghi gì ở đây.
Từ sau viện không trở lại nội thất, Mộc Ly đi thẳng tới căn nhà gỗ, tại đây gặp được hai nô tỳ Vũ Tiêu Nhiên để lại cho nàng.
"Mộc. . . Mộc Ly tiểu thư." Tiểu Man và tiểu Mạn đột nhiên nhìn thấy Mộc Ly thì hơi kinh ngạc, lặp tức khúm núm rụt cổ.
Mộc Ly cười, nàng kinh khủng thế sao? Kinh khủng đến mức khiến người vừa thấy đã phải trốn tránh như vậy ư? Tuy nghĩ như vậy, nhưng nét mặt Mộc Ly lại nhu hòa đi rất nhiều: "Các ngươi không cần sợ, ta chỉ tới nhờ các ngươi đi trên đường mua giúp ta một ít son và phấn nước."
Dứt lời, Mộc Ly thành khẩn nhìn họ, lấy từ trong lòng ra mấy tờ ngân phiếu hai tay giao cho Tiểu Man.
Tiểu Man thì dũng cảm hơn tiểu Mạn, tuy hơi phân vân, nhưng Tiểu Man vẫn cung kính nhận lấy ngân phiếu Mộc Ly đưa tới.
"Xin hỏi Mộc Ly tiểu thư còn cần mua gì nữa không?"
"Như thế này, ta muốn. . . . . ." Ánh sáng chợt lóe trong mắt, Mộc Ly giả vờ suy nghĩ: "Mua giúp ta mười xâu kẹp hồ lô, năm cân đậu phộng, hai cân thịt bò. . . . . ."
"Không thể." Không nói gì thêm, Trần Tuyệt lạnh lùng bỏ lại ba chữ, xoay người rời đi, quần áo màu đen tung bay trong gió.
Ngây ngốc đi xuống, hắn không biết nên nói sao với nàng, dường như ngay cả cự tuyệt cũng có chút không đành lòng, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh nàng, nữ tử phía sau khẽ thở dài, Trần Tuyệt dừng bước, vốn định không nói ra, nhưng vẫn cất tiếng: "Ngươi phải tin tưởng hắn."
Tin tưởng vị thiên tử cao cao tại thượng ấy, tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn sẽ dùng hành động để chứng minh lời đã nói.
Mộc Ly nhếch miệng, một nụ cười lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn xuất hiện trên môi, nàng quay đầu lại, nhìn tà áo màu đen bay trong gió, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, nhưng sau đó lập tức bị gió thổi tan.
Cho dù Trần Tuyệt không nói, nàng cũng lựa chọn tin tưởng hắn, chẳng qua những lời này của Trần Tuyệt, khiến cho sự kiên định trong lòng nàng lại tăng thêm một bậc. Vì vậy, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười, tin tưởng nam tử nào đó, tin tưởng lời hắn nói, không hề có bất kì hoài nghi gì ở đây.
Từ sau viện không trở lại nội thất, Mộc Ly đi thẳng tới căn nhà gỗ, tại đây gặp được hai nô tỳ Vũ Tiêu Nhiên để lại cho nàng.
"Mộc. . . Mộc Ly tiểu thư." Tiểu Man và tiểu Mạn đột nhiên nhìn thấy Mộc Ly thì hơi kinh ngạc, lặp tức khúm núm rụt cổ.
Mộc Ly cười, nàng kinh khủng thế sao? Kinh khủng đến mức khiến người vừa thấy đã phải trốn tránh như vậy ư? Tuy nghĩ như vậy, nhưng nét mặt Mộc Ly lại nhu hòa đi rất nhiều: "Các ngươi không cần sợ, ta chỉ tới nhờ các ngươi đi trên đường mua giúp ta một ít son và phấn nước."
Dứt lời, Mộc Ly thành khẩn nhìn họ, lấy từ trong lòng ra mấy tờ ngân phiếu hai tay giao cho Tiểu Man.
Tiểu Man thì dũng cảm hơn tiểu Mạn, tuy hơi phân vân, nhưng Tiểu Man vẫn cung kính nhận lấy ngân phiếu Mộc Ly đưa tới.
"Xin hỏi Mộc Ly tiểu thư còn cần mua gì nữa không?"
"Như thế này, ta muốn. . . . . ." Ánh sáng chợt lóe trong mắt, Mộc Ly giả vờ suy nghĩ: "Mua giúp ta mười xâu kẹp hồ lô, năm cân đậu phộng, hai cân thịt bò. . . . . ."
/228
|