"Tuyệt, chuyện điều tra đến đâu rồi, có tiến triển gì không?" Trái tim cuồng loạn như bị bóp lại, Vũ Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn Trần Tuyệt, sự tình tra xét ba năm, hôm nay rốt cuộc đã có đầu mối. Nếu không tìm được hung thủ sau lưng, Trần Tuyệt sẽ không tiến cung gấp như vậy.
Lúc ấy bọn họ giao hẹn, không tra ra thủ phạm thật phía sau màn, thề không vào cung.
"Tìm được rồi." Vẻ mặt Trần Tuyệt rõ ràng đang kìm nén sự kích động, hắn (TT) móc từ trong ngực ra một cái ống trúc được bịt kín đầu bằng sáp đèn cầy, hai tay đưa qua cho hắn (VTN).
Vũ Tiêu Nhiên đón nhận, dùng lửa đốt chảy sáp, lấy được một mảnh giấy Tuyên Thành ở bên trong, vội vã mở ra xem.
Nhìn xuống đọc nhanh như gió, trên mặt hắn vốn đang kích động nay lại càng lúc càng u ám, đến cuối cùng thì lạnh lẽo giống như băng, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng bởi vì hắn mà biến thành giá rét.
Cái loại lạnh lẽo đó, tựa như cho dù có dùng lửa nóng mấy trăm độ cũng không thể hòa tan được, lạnh đến xương tủy, lạnh cả châu thân.
Tuy Huyền Thanh và Trần Tuyệt cảm thấy kinh sợ trước sự biến hóa của hắn, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn, chờ mệnh lệnh của hắn.
Kín đáo dùng sức một cái, tấm giấy Tuyên Thành trong nháy mắt hóa thành tro bụi ở trong tay Vũ Tiêu Nhiên, mắt phượng khổ sở nheo lại, lạnh lẽo phun ra mấy chữ: "Dừng lại tất cả hành động có liên quan đến việc điều tra chuyện này, rút ra ám vệ đã sắp đặt ở các quan viên dùng toàn lực đối phó Tô thị, chặn lại toàn bộ thư từ Tô quý phi đưa ra ngoài cung."
"Vâng" Mặc dù Trần Tuyệt không biết vì sao lúc này phải dừng lại, nhưng vẫn tin tưởng bản lãnh giải quyết công việc của hắn.
Vũ Tiêu Nhiên xoa xoa cái trán đau nhứt, mệt mỏi khoát khoát tay: "Ngươi vất vả rồi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Huyền Thanh và Trần Tuyệt trao đổi ánh mắt với nhau, song song lui ra.
Đợi hai người bọn họ đi ra, Cao công công chống trọi với khí lạnh trong Ngự Thư Phòng, thận trọng đi vào nội điện.
Vũ Tiêu Nhiên nhắm hai mắt, lấy tay vỗ trán, dặn dò Cao công công: "Truyền ý chỉ của trẫm, chiêu cáo thiên hạ, một tháng sau cưới Lam Nguyệt công chúa làm chủ Tây Cung."
Lúc ấy bọn họ giao hẹn, không tra ra thủ phạm thật phía sau màn, thề không vào cung.
"Tìm được rồi." Vẻ mặt Trần Tuyệt rõ ràng đang kìm nén sự kích động, hắn (TT) móc từ trong ngực ra một cái ống trúc được bịt kín đầu bằng sáp đèn cầy, hai tay đưa qua cho hắn (VTN).
Vũ Tiêu Nhiên đón nhận, dùng lửa đốt chảy sáp, lấy được một mảnh giấy Tuyên Thành ở bên trong, vội vã mở ra xem.
Nhìn xuống đọc nhanh như gió, trên mặt hắn vốn đang kích động nay lại càng lúc càng u ám, đến cuối cùng thì lạnh lẽo giống như băng, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng bởi vì hắn mà biến thành giá rét.
Cái loại lạnh lẽo đó, tựa như cho dù có dùng lửa nóng mấy trăm độ cũng không thể hòa tan được, lạnh đến xương tủy, lạnh cả châu thân.
Tuy Huyền Thanh và Trần Tuyệt cảm thấy kinh sợ trước sự biến hóa của hắn, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn, chờ mệnh lệnh của hắn.
Kín đáo dùng sức một cái, tấm giấy Tuyên Thành trong nháy mắt hóa thành tro bụi ở trong tay Vũ Tiêu Nhiên, mắt phượng khổ sở nheo lại, lạnh lẽo phun ra mấy chữ: "Dừng lại tất cả hành động có liên quan đến việc điều tra chuyện này, rút ra ám vệ đã sắp đặt ở các quan viên dùng toàn lực đối phó Tô thị, chặn lại toàn bộ thư từ Tô quý phi đưa ra ngoài cung."
"Vâng" Mặc dù Trần Tuyệt không biết vì sao lúc này phải dừng lại, nhưng vẫn tin tưởng bản lãnh giải quyết công việc của hắn.
Vũ Tiêu Nhiên xoa xoa cái trán đau nhứt, mệt mỏi khoát khoát tay: "Ngươi vất vả rồi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Huyền Thanh và Trần Tuyệt trao đổi ánh mắt với nhau, song song lui ra.
Đợi hai người bọn họ đi ra, Cao công công chống trọi với khí lạnh trong Ngự Thư Phòng, thận trọng đi vào nội điện.
Vũ Tiêu Nhiên nhắm hai mắt, lấy tay vỗ trán, dặn dò Cao công công: "Truyền ý chỉ của trẫm, chiêu cáo thiên hạ, một tháng sau cưới Lam Nguyệt công chúa làm chủ Tây Cung."
/228
|