Vũ Tiêu Nhiên cũng nhìn lại nàng, đôi mắt phượng thâm trầm khóa thật chặt Mộc, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng, mỏi mòn chờ đợi, nhưng nàng vẫn không mở miệng, hắn rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Tại sao không nói lời nào? Hả?"
Mộc Ly bất mãn nhăn nhăn cái mũi nhỏ, đôi môi anh đào mềm mại chu ra, mở miệng: "Là hoàng thượng người bảo nô tỳ câm miệng mà."
Hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cười lớn!
Sao trước kia không phát hiện ra nữ nhân này, như vậy. . . . . . Đáng yêu.
"Được rồi, trẫm cho phép nàng mở miệng nói chuyện, nhưng không cho phép xưng nô tỳ nữa." Sao hắn lại không biết nữ nhân này đang cố ý chứ? Đè xuống hết lửa giận, hắn nặng từ trong kẽ răng ra mấy chữ: "Nói cho ta biết, cả ngày hôm nay rốt cuộc nàng đã đi đâu?"
Cái gọi là, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định là đây, Vũ Tiêu Nhiên chính là như vậy, hắn không hỏi ra được đáp áp, thề không bỏ qua!
Khóe miệng Mộc Ly hơi nhếch lên, nhưng vẫn không bị hắn phát giác, đúng nàng cố ý đó, vậy thì sao? Hừ!
"Ta nói ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí." Ngưng cười, thu lại vẻ đáng yêu, nàng quật cường mở miệng, cũng tính xưng nô tài tiếp, ngẫm lại đã thấy buồn nôn, nàng vốn cũng không phải là người cổ đại, nên không nghĩ sẽ học theo tục lệ của họ.
"Hít thở mà cần cả một ngày luôn sao? Hoàng cung lớn như vậy, có cần thiết phải chạy ra khỏi cung không?" Giọng điệu Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên vô cùng dịu dàng, môi mỏng khêu gợi mím lại, tâm tình trong mắt phượng nhộn nhạo khác thường.
Sáng nay khi hắn vừa tỉnh lại, không kịp chờ đợi muốn gặp nàng, sai người đi Tương Tư các tìm nàng, nào biết, nữ nhân đáng chết này lại không có ở đấy. Sau đó nghĩ thông suốt xong, hắn điều động Cẩm y vệ lật cả hoàng cung lên, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Dưới tình thế cấp bách, hắn hoảng loạn cả lên, đột nhiên sợ nàng lại giống như ba năm trước đây lặng lẽ rời đi, hắn sợ, sợ nàng một lần nữa biến mất ở trong tầm mắt hắn. Cho nên sau khi nàng trở lại đã phạt nàng, vốn cũng không muốn đối xử như vậy với nàng, nhưng vẫn phải tàn nhẫn trừng phạt nàng.
Nghe Vũ Tiêu Nhiên chợt hạ thấp giọng nói, cùng gương mặt mềm mại tuấn tú, Mộc Ly lạnh nhạt mở miệng: "Từng cọng cây ngọn cỏ trong hoàng cung này, đều khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông, nếu không ra khỏi cung, vậy chẳng thể gọi là hóng mát nữa rồi."
Mộc Ly bất mãn nhăn nhăn cái mũi nhỏ, đôi môi anh đào mềm mại chu ra, mở miệng: "Là hoàng thượng người bảo nô tỳ câm miệng mà."
Hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cười lớn!
Sao trước kia không phát hiện ra nữ nhân này, như vậy. . . . . . Đáng yêu.
"Được rồi, trẫm cho phép nàng mở miệng nói chuyện, nhưng không cho phép xưng nô tỳ nữa." Sao hắn lại không biết nữ nhân này đang cố ý chứ? Đè xuống hết lửa giận, hắn nặng từ trong kẽ răng ra mấy chữ: "Nói cho ta biết, cả ngày hôm nay rốt cuộc nàng đã đi đâu?"
Cái gọi là, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định là đây, Vũ Tiêu Nhiên chính là như vậy, hắn không hỏi ra được đáp áp, thề không bỏ qua!
Khóe miệng Mộc Ly hơi nhếch lên, nhưng vẫn không bị hắn phát giác, đúng nàng cố ý đó, vậy thì sao? Hừ!
"Ta nói ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí." Ngưng cười, thu lại vẻ đáng yêu, nàng quật cường mở miệng, cũng tính xưng nô tài tiếp, ngẫm lại đã thấy buồn nôn, nàng vốn cũng không phải là người cổ đại, nên không nghĩ sẽ học theo tục lệ của họ.
"Hít thở mà cần cả một ngày luôn sao? Hoàng cung lớn như vậy, có cần thiết phải chạy ra khỏi cung không?" Giọng điệu Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên vô cùng dịu dàng, môi mỏng khêu gợi mím lại, tâm tình trong mắt phượng nhộn nhạo khác thường.
Sáng nay khi hắn vừa tỉnh lại, không kịp chờ đợi muốn gặp nàng, sai người đi Tương Tư các tìm nàng, nào biết, nữ nhân đáng chết này lại không có ở đấy. Sau đó nghĩ thông suốt xong, hắn điều động Cẩm y vệ lật cả hoàng cung lên, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Dưới tình thế cấp bách, hắn hoảng loạn cả lên, đột nhiên sợ nàng lại giống như ba năm trước đây lặng lẽ rời đi, hắn sợ, sợ nàng một lần nữa biến mất ở trong tầm mắt hắn. Cho nên sau khi nàng trở lại đã phạt nàng, vốn cũng không muốn đối xử như vậy với nàng, nhưng vẫn phải tàn nhẫn trừng phạt nàng.
Nghe Vũ Tiêu Nhiên chợt hạ thấp giọng nói, cùng gương mặt mềm mại tuấn tú, Mộc Ly lạnh nhạt mở miệng: "Từng cọng cây ngọn cỏ trong hoàng cung này, đều khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông, nếu không ra khỏi cung, vậy chẳng thể gọi là hóng mát nữa rồi."
/228
|