"Ức, huynh sẽ giống như những người khác vứt bỏ ta phải không?" Thốt ra một chữ ‘Ức’ rất tự nhiên, Mộc Ly gọi vô cùng thân thiết, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ là nước mắt trên mặt, vẫn tiếp tục chảy ngang dọc.
Một tiếng mẹ thân thương nhất, giờ khắc này nàng chỉ có thể kêu trong miệng người khác, không thể không nói, đây là một việc rất đau xót. Nhưng nỗi đau đó có lớn hơn chuyện lần lượt bị những người thân vứt bỏ sao?
"Sẽ không." Không chút nghĩ ngợi, Vô Ức lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, tuy ít nhưng chứa đựng mười phần ý nghĩa. Nhớ lại từng lời nói trong miệng nàng, giống như âm thanh của thiên nhiên, làm cho lòng hắn bỗng nhiên nhảy nhót không thôi, đồng thời đối với nước mắt của nàng, cũng càng thêm thương tiếc.
"Ức, huynh phải thương ta cả đời." Mộc Ly mở miệng lần nữa, mang theo nồng nặc giọng mũi, khá hơn ban nãy rất nhiều. Nàng là ai? Chính là người có thể khống chế cảm xúc của bản thân bất cứ lúc nào. Mặc dù có đôi lúc cũng sẽ không thể ngăn lại được, nhưng ít nhất cũng đã rất tốt rồi đúng không?!!
"Được." Chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Mộc Ly ấm áp rất nhiều.
"Ức, nếu sau này ta không có chỗ để ở, huynh phải chứa chấp ta." Nếu như sau này cãi nhau với tên bạo quân nào đó, ở đây cũng coi như là một chốn thần tiên của loài người, quan trọng là nàng thích nơi này. Mộc Ly bắt đầu tính toán ở trong lòng, đáng tiếc, chút tâm tư nho nhỏ này của nàng, chắc chắn sẽ phải nếm mùi thất bại.
Bởi vì người được hắn xem trọng, mặc kệ sống hay chết, nhất định chỉ có thể là của hắn. Có lẽ, Mộc Ly chính là một trường hợp ngoại lệ.
Dù sao, bản thân Anh Mộc Ly nàng cũng đã là ngoại lệ trong ngoại lệ, một người đến từ ngàn năm trước sau, có thể không coi là ngoại lệ sao?
"Được."
"Ức, nếu sau này ta đánh người, huynh phải là người đầu tiên thay ta đứng ra chịu đòn nhé." Lúc nói ra những lời này, Mộc Ly không nhịn được bật cười một tiếng, bình tĩnh thối lui khỏi lồng ngực của Vô Ức, từng bước kéo dãn khoảng cách, Mộc Ly trịnh trọng nói: "Như vậy, huynh có còn dám nói được nữa không?"
Như vậy, huynh có còn dám nói được nữa không? Huynh còn có thể nói được nữa không? Nhìn qua tựa như một câu nói lơ đãng, nhưng trách nhiệm trong đó cũng chỉ có bản thân hai người hiểu.
Mặc dù dùng giọng điệu trịnh trọng, nhưng đôi mắt trong trẻo như lưu ly kia lại chứa đựng nhàn nhạt ý true tức. Vô Ức đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, cười nhạt, môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, bật ra một chữ: "Được!"
Một tiếng mẹ thân thương nhất, giờ khắc này nàng chỉ có thể kêu trong miệng người khác, không thể không nói, đây là một việc rất đau xót. Nhưng nỗi đau đó có lớn hơn chuyện lần lượt bị những người thân vứt bỏ sao?
"Sẽ không." Không chút nghĩ ngợi, Vô Ức lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, tuy ít nhưng chứa đựng mười phần ý nghĩa. Nhớ lại từng lời nói trong miệng nàng, giống như âm thanh của thiên nhiên, làm cho lòng hắn bỗng nhiên nhảy nhót không thôi, đồng thời đối với nước mắt của nàng, cũng càng thêm thương tiếc.
"Ức, huynh phải thương ta cả đời." Mộc Ly mở miệng lần nữa, mang theo nồng nặc giọng mũi, khá hơn ban nãy rất nhiều. Nàng là ai? Chính là người có thể khống chế cảm xúc của bản thân bất cứ lúc nào. Mặc dù có đôi lúc cũng sẽ không thể ngăn lại được, nhưng ít nhất cũng đã rất tốt rồi đúng không?!!
"Được." Chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Mộc Ly ấm áp rất nhiều.
"Ức, nếu sau này ta không có chỗ để ở, huynh phải chứa chấp ta." Nếu như sau này cãi nhau với tên bạo quân nào đó, ở đây cũng coi như là một chốn thần tiên của loài người, quan trọng là nàng thích nơi này. Mộc Ly bắt đầu tính toán ở trong lòng, đáng tiếc, chút tâm tư nho nhỏ này của nàng, chắc chắn sẽ phải nếm mùi thất bại.
Bởi vì người được hắn xem trọng, mặc kệ sống hay chết, nhất định chỉ có thể là của hắn. Có lẽ, Mộc Ly chính là một trường hợp ngoại lệ.
Dù sao, bản thân Anh Mộc Ly nàng cũng đã là ngoại lệ trong ngoại lệ, một người đến từ ngàn năm trước sau, có thể không coi là ngoại lệ sao?
"Được."
"Ức, nếu sau này ta đánh người, huynh phải là người đầu tiên thay ta đứng ra chịu đòn nhé." Lúc nói ra những lời này, Mộc Ly không nhịn được bật cười một tiếng, bình tĩnh thối lui khỏi lồng ngực của Vô Ức, từng bước kéo dãn khoảng cách, Mộc Ly trịnh trọng nói: "Như vậy, huynh có còn dám nói được nữa không?"
Như vậy, huynh có còn dám nói được nữa không? Huynh còn có thể nói được nữa không? Nhìn qua tựa như một câu nói lơ đãng, nhưng trách nhiệm trong đó cũng chỉ có bản thân hai người hiểu.
Mặc dù dùng giọng điệu trịnh trọng, nhưng đôi mắt trong trẻo như lưu ly kia lại chứa đựng nhàn nhạt ý true tức. Vô Ức đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, cười nhạt, môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, bật ra một chữ: "Được!"
/228
|