Chương 55: Tới đón
Mẹ của Tịch Duy Đình trao đổi đầu đuôi sự tình qua điện thoại.
Mẹ của Tịch Duy Đình nói khoảng thời gian này được ở nghỉ ở nhà một cách hiếm hoi, có thời gian ở cùng con cái, thứ bảy sau khi tài xế đón Tịch Duy Đình về nhà liền muốn tâm sự tâm tình với Tịch Duy Đình, kết quả vừa mở cửa vào phòng liền nhìn thấy Tịch Duy Đình ngồi trước bàn, dáng vẻ hoảng hốt muốn giấu gì đó. Bà ta tưởng rằng cô bé đang lén lút đọc tiểu thuyết, không nghĩ tới việc sẽ bị mẹ tới cướp đi, sau đó cả một cuốn album ảnh ôm ấp, hôn hít tình tứ của Tịch Duy Đình và một cô gái khác rơi xuống.
Cô gái khác trong album ảnh là Dư Tinh Sai.
Sau khi hỏi han kĩ càng, bà nội Tịch Duy Đình còn nói cháu gái từng quang minh chính đại dẫn cô gái kia về nhà. Bà ta nghe xong liền nổi trận lôi đình, đánh Tịch Duy Đình một cái bạt tai, nhốt cô bé ở trong phòng tự kiểm điểm, chuẩn bị đợi tới thứ hai sẽ dẫn Tịch Duy Đình tới trường xử lí chuyện này.
Không ngờ tới giờ cơm tối hôm nay, người giúp việc mở cửa vào phòng lại phát hiện bên trong không có ai, cửa sổ đang mở - Tịch Duy Đình nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai rồi chạy mất.
Ngữ điệu của bà ta không quá hiền hòa, mang theo khí thế trịch thượng ép người như kẻ bề trên, bảo Mạnh Vãn Tế tới kí túc xá học sinh nhìn xem Tịch Duy Đình có về trường hay không, nếu không về trường, thì hỏi Dư Tinh Sai xem Tịch Duy Đình có liên lạc với cô bé hay không.
Mạnh Vãn Tế hiểu được lo lắng của mẹ Tịch Duy Đình, nên không để tâm tới thái độ, lập tức đáp ứng, cúp điện thoại liền liên lạc với quản lí kí túc xá.
Thịnh Cẩn Thư đang viết giáo án ở bên cạnh cô, nghe hết sự việc, dừng bút lại, chờ đợi cùng Mạnh Vãn Tế.
Quản lí kí túc xá trả lời điện thoại, nói: "Tịch Duy Đình không ở kí túc xá, Dư Tinh Sai cũng không có mặt, bạn cùng phòng kí túc xá nói Tịch Duy Đình đã về, sau đó gọi Dư Tinh Sai ra ngoài, không lâu sau hai người lại cùng nhau ra ngoài."
Trái tim của Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư "cạch" một tiếng, cảm thấy không ổn, hai người vừa gọi điện thoại thông báo cho mẹ Tịch Duy Đình, vừa liên hệ với lãnh đạo tổ khẩn cấp của trường học, sau đó vội vã đi tới phòng giám sát của trường.
Camera trong phòng giám sát hiển thị, hơn hai giờ chiều Tịch Duy Đình tới trường, sau đó hơn ba giờ Tịch Duy Đình lại cùng Dư Tinh Sai xuất hiện trong camera trước cổng trường.
Cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trong camera là Dư Tinh Sai đỡ Tịch Duy Đình đi về phía xa. Tịch Duy Đình đi bước thấp bước cao, dáng đi rất không tự nhiên, không biết có phải là vì bị thương khi nhảy từ tầng hai xuống hay không.
Hai cô gái chỉ đeo ba-lô, dáng vẻ không giống muốn đi xa.
Bảy giờ, Huỳnh Hồng Thăng, mẹ Tịch Duy Đình và hai vị lãnh đạo khác của trường học cũng vội vã tới phòng giám sát, mọi người xem đi xem lại nhiều lần, trong lòng Huỳnh Hồng Thăng cảm thấy may mắn: "Mẹ Duy Đình này, liệu có phải hai đứa trẻ chỉ muốn ra ngoài giải tỏa với nhau, hay là, tới bệnh viện khám bệnh hay không? Chỉ là vì nhất thời đi vội quá, cho nên không ai mang điện thoại."
"Không thể nào!" mẹ Tịch Duy Đình chắc như đinh đóng cột, "Tính con tôi thế nào bản thân tôi rõ nhất."
Bà ta chất vấn Mạnh Vãn Tế: "Phụ huynh Dư Tinh Sao đâu? Tại sao bọn họ không xuất hiện? Đã liên hệ chưa?"
Mạnh Vãn Tế có thế nào nói thế ấy: "Vẫn chưa liên hệ được, bọn họ..."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên cơn giận của mẹ Tịch Duy Đình bùng nổ, đập lên bàn mắng mỏ Mạnh Vãn Tế: "Không liên hệ được? Rốt cuộc giáo viên chủ nhiệm như cô để làm gì hả? Đã bao lâu rồi? Cô có thể có chút trách nhiệm được không?"
Huyệt thái dương của Thịnh Cẩn Thư giật lên liên tục, lập tức đưa tay ra muốn che Mạnh Vãn Tế ra sau lưng: "Mẹ Duy Đình, chị..."
Mạnh Vãn Tế nắm lấy tay cô ấy, khẽ lắc đầu, biểu thị cô ấy đừng làʍ ŧìиɦ hình thêm căng thẳng.
Lúc này lực chú ý của mẹ Tịch Duy Đình mới chuyển sang người phụ nữ vẫn đứng bên Mạnh Vãn Tế, nhíu mày liếc Thịnh Cẩn Thư, dáng vẻ nóng nảy vô cùng phiền phức.
Thịnh Cẩn Thư nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạnh Vãn Tế, nghiến răng ken két, miễn cưỡng đè lại cơn giận cùng đau lòng xuống.
Cô ấy lên tiếng giải thích thay Mạnh Vãn Tế: "Tình hình gia đình Dư Tinh Sai rất đặc biệt, bố bị bệnh nan y quanh năm nằm trên giường, ông bà nội đều đã có tuổi không biết chữ, trong nhà không có điện thoại bàn cũng không có điện thoại di động, cho nên mới không liên lạc được."
"Gia đình như thế, đứa trẻ không có ai quản lí như thế, tại sao trường các cô lại cho vào học được chứ?" Cơn giận của mẹ Tịch Duy Đình không những không tiêu tan với lời giải thích, thậm chí còn hừng hực: "Rốt cuộc trường các cô nghĩ cái gì vậy hả? Các cô có trách nhiệm với con cái chúng tôi thế này à? Phụ huynh chúng tôi gửi gắm con cái tới trường của các cô, chú trọng điều gì? Là môi trường học tập của các cô. Trong lòng các cô không rõ sao? Bần cùng sinh đạo tặc, con cái xuất thân từ gia đình như thế, có thể giỏi giang cỡ nào được, cả đời này cũng chỉ là cống rãnh, làm sao sánh được với đại dương, tâm tư của Đình Đình đơn thuần, nào có đề phòng được lời ngon tiếng ngọt của kẻ có dã tâm."
"Tôi nói cho các người biết..." Bà ta chỉ vào cả nhóm người trong phòng giám sát: "Nếu Đình Đình xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến các người nuốt không trôi chống nạng mà đi."
Đặc biệt là Mạnh Vãn Tế. Cuối cùng ngón tay của bà ta dừng trên người Mạnh Vãn Tế.
"Cô thật sự rất thất trách..." Mỗi ngày học sinh đều xuất hiện trong tầm mắt Mạnh Vãn Tế, tình cảm khác thường này sinh sôi thế nào, thân là giáo viên chủ nhiệm tại sao cô lại không hề hay biết, mặc cho sự tình phát triển tới ngày hôm nay.
Huỳnh Hồng Thăng biết bà ta có bối cảnh. Cho dù trách nhiệm chính không nằm ở phía nhà trường, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bà ta muốn làm loạn, dù thế nào trường học cũng không thoát khỏi dây dưa. Thế nên dù bị mắng tới giận sôi máu, ông cũng phải lấy lợi ích của nhà trường làm trọng, không dám lấy trứng chọi đá.
Nhưng Thịnh Cẩn Thư không muốn nghe những lời giận dữ của bà ta. Đám trẻ mất tích, cô ấy cũng lo lắng, nhưng một là một, hai là hai, cô ấy không muốn Mạnh Vãn Tế phải nhận lấy bất kì tổn thương vô duyên vô cớ nào hết.
Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra, lặng lẽ bật chức năng ghi âm điện thoại trong túi áo, thêm lần nữa ngắt lời bà ta, di dời lực chú ý của bà ta lên bản thân: "Mẹ Duy Đình này, hiện tại chúng ta ở đây sốt ruột cũng vô ích, sở cảnh sát cũng không thể lập án nếu chưa đủ 24 tiếng, chẳng thà chúng ta nghĩ xem đám trẻ có khả năng sẽ tới nơi nào, chia nhau ra đi tìm trước đã?"
"A, đúng đúng đúng." Huỳnh Hồng Thăng thấy cơ hội chen lời, vội vàng phụ họa.
Thịnh Cẩn Thư bổ sung: "Ngoài ra, tôi mạo muội hỏi một câu, chị còn nói gì khác với Duy Đình không? Ví dụ như chị vốn định xử lí chuyện này thế nào vào thứ hai?"
Mẹ Tịch Duy Đình đè giọng xuống: "Lời này của cô là có ý gì?"
Ngữ điệu của Thịnh Cẩn Thư hòa bình, nhưng lời cất lên lại khiến người tinh tường thấy lạnh lẽo: "Liệu mối quan hệ này khiến hai đứa trẻ nghĩ không thông, tìm tới đường cùng."
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều biến sắc, khuôn mặt hống hách của mẹ Tịch Duy Đình cũng xuất hiện vết nứt, rõ ràng có chút hoảng hốt.
"Tôi không nói gì cả, tôi chỉ nói là thứ hai sẽ tới trường, bảo trường học đuổi học Dư Tinh Sai, loại học sinh với tác phong không đứng đắn này căn bản không xứng tới trường học hành."
Nếu là học sinh có hoàn cảnh gia đình tương đồng với nhà Tịch Duy Đình, có lẽ chuyện này không thể nào giải quyết như thế, nhưng Dư Tinh Sai thì khác, Dư Tinh Sai vốn được tuyển vào trường nhờ thành tích vượt trội, nếu bị báo cáo việc yêu đương, sẽ bị ghi vào học bạ, thậm chí là đuổi học không phải là chuyện không có khả năng.
Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế trao đổi ánh mắt, trái tim càng thêm nặng nề. Chẳng trách một đứa trẻ trước giờ luôn chín chắn ngoan ngoãn như Dư Tinh Sai cũng sẽ hoảng loạn, làm ra chuyện không tính trước tính sau.
"Duy Đình có mang theo tiền không?" Mạnh Vãn Tế hỏi.
"Tôi không biết..." Đột nhiên mẹ Tịch Duy Đình như quả bóng bay bị chọc thủng, khí thế biến mất quá nửa.
"Ở nhà có ai không? Tới phòng của em ấy xem thử, ngoài ra em ấy có thẻ ngân hàng không, kiểm tra xem tiền trong tài khoản có giảm đi không." Thịnh Cẩn Thư nhắc nhở.
Mẹ Tịch Duy Đình không có thời gian chỉ trích, nhanh chóng hành động.
Huỳnh Hồng Thăng cũng liên hệ nhờ người kiểm tra xem hôm nay Tịch Duy Đình có nhật kí khám bệnh hay không.
Rất nhanh liền nhận được phản hồi từ bà nội Tịch Duy Đình ở nhà rằng số tiền tiết kiệm trong hộp tiết kiệm từ nhỏ tới lớn trong phòng Tịch Duy Đình đã trống rỗng, tất cả tiền mặt tiết kiệm được đều đã bị mang đi. Mẹ Tịch Duy Đình cũng điều tra được tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tịch Duy Đình thiếu mất hai mươi nghìn tệ - Tịch Duy Đình bỏ đi với một số tiền mặt rất lớn.
Tất cả mọi người thoáng thở phào một hơi, sau đó lại lặng lẽ thấp thỏm. Điều này có nghĩa là có lẽ hai đứa trẻ kia không có ý định đi vào đường cùng, nhưng cũng chứng tỏ, gần như hai đứa trẻ bỏ nhà đi là điều chắc như đinh đóng cột.
Huỳnh Hồng Thăng lên tiếng: "Thế này đi, chúng ta chia nhau tìm ở bến xe, quán net, khách sạn, bệnh viện, được không? Trong thời gian ngắn như thế hai em ấy cũng không thể đi quá xa."
Thịnh Cẩn Thư vốn chỉ là giáo viên bộ môn, hoàn toàn không có nghĩa vụ tham gia vào chuyện này, nhưng cô ấy vẫn chủ động bày tỏ: "Tôi cũng nhờ người liên hệ thử, có thể điều tra được camera xung quanh đây hay không."
Mạnh Vãn Tế liền nói: "Vậy tôi tới nhà Dư Tinh Sai xem thử, có lẽ hai em ấy tránh mặt ở đó chăng."
Mẹ Tịch Duy Đình cũng không có ý kiến hay hơn, chỉ đành gật đầu, cuối cùng nói một câu mềm mỏng: "Nhờ cậy mọi người."
Mọi người chia nhau hành động, Mạnh Vãn Tế bắt xe tới nhà Dư Tinh Sai, Thịnh Cẩn Thư liên hệ với bạn bè, cùng nhau tới đồn cảnh sát lân cận kiểm tra camera.
Mãi tới mười một giờ đêm, tất cả mọi người đều không có thu hoạch.
Mạnh Vãn Tế chờ ở nhà Dư Tinh Sai tới hơn mười hai giờ cũng không chờ được Dư Tinh Sai cùng Tịch Duy Đình. Hai cô bé không về nơi ấy.
Ngày hôm sau còn có tiết, Mạnh Vãn Tế không thể không suy nghĩ tới việc về trước.
Đêm khuya vắng lặng, thôn làng nằm hơi xa, căn bản không gọi được xe. Cô ngồi cô đơn trong sân trước căn nhà mái bằng cũ nát, có chút hối hận khi Thịnh Cẩn Thư nói tới đón, nhưng cô lại từ chối vì sợ Thịnh Cẩn Thư lái xe đêm trên con đường xa lạ không an toàn. Đang do dự có nên gọi Thịnh Cẩn Thư tới đón hay là hẹn sẵn xe, sau đó ngủ nhờ ở nhà Dư Tinh Sai một đêm, sáng mai sẽ quay về, liền nhìn thấy hai ánh đèn pha sáng lên trên con đường làng, một chiếc xe việt dã màu đỏ đồ sộ chầm chậm tiến đến gần trong đêm tối.
Nó càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại bên đường.
Cửa xe bị mở ra, thân hình cao ráo của một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư nhìn tứ phía, cuối cùng nhìn thấy Mạnh Vãn Tế ở trước cổng ngôi nhà duy nhất còn sáng đèn trên cả con đường, khẽ cong môi lên, đi lại gần phía cô.
"Về trước đã."
Cô ấy vẫn tới đón cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Thịnh Cẩn Thư khoác chiếc áo mỏng bản thân mang theo lên người Mạnh Vãn Tế, khuôn mặt dịu dàng, sóng mắt như nước. Khoảnh khắc ấy, Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư, trái tim như thể bị thứ gì đó nặng nề đụng phải, lại giống như được thứ gì đó mềm mại đỡ lấy.
Cô phát hiện bản thân thật sự không hiểu được Thịnh Cẩn Thư – sự tinh tế, sự ân cần, sự thiên vị của Thịnh Cẩn Thư, đều khiến cô có cảm giác được yêu thương sâu đậm.
Nhưng Thịnh Cẩn Thư không nói yêu, không cho cô câu hứa hẹn, càng không bàn về chuyện tương lai với cô.
Hai mươi tám năm qua, cảm giác an toàn nhất mà Mạnh Vãn Tế có được là từ Thịnh Cẩn Thư, nhưng cảm giác bất an nhất, cũng là từ Thịnh Cẩn Thư mang tới cho cô.
Rốt cuộc nên nghe chị ấy nói gì, hay nên nhìn chị ấy làm gì?
Mạnh Vãn Tế cảm thấy bản thân như đang lạc trong mê cung mang tên Thịnh Cẩn Thư, lo được lo mất, không tìm được lối ra.
Mẹ của Tịch Duy Đình trao đổi đầu đuôi sự tình qua điện thoại.
Mẹ của Tịch Duy Đình nói khoảng thời gian này được ở nghỉ ở nhà một cách hiếm hoi, có thời gian ở cùng con cái, thứ bảy sau khi tài xế đón Tịch Duy Đình về nhà liền muốn tâm sự tâm tình với Tịch Duy Đình, kết quả vừa mở cửa vào phòng liền nhìn thấy Tịch Duy Đình ngồi trước bàn, dáng vẻ hoảng hốt muốn giấu gì đó. Bà ta tưởng rằng cô bé đang lén lút đọc tiểu thuyết, không nghĩ tới việc sẽ bị mẹ tới cướp đi, sau đó cả một cuốn album ảnh ôm ấp, hôn hít tình tứ của Tịch Duy Đình và một cô gái khác rơi xuống.
Cô gái khác trong album ảnh là Dư Tinh Sai.
Sau khi hỏi han kĩ càng, bà nội Tịch Duy Đình còn nói cháu gái từng quang minh chính đại dẫn cô gái kia về nhà. Bà ta nghe xong liền nổi trận lôi đình, đánh Tịch Duy Đình một cái bạt tai, nhốt cô bé ở trong phòng tự kiểm điểm, chuẩn bị đợi tới thứ hai sẽ dẫn Tịch Duy Đình tới trường xử lí chuyện này.
Không ngờ tới giờ cơm tối hôm nay, người giúp việc mở cửa vào phòng lại phát hiện bên trong không có ai, cửa sổ đang mở - Tịch Duy Đình nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai rồi chạy mất.
Ngữ điệu của bà ta không quá hiền hòa, mang theo khí thế trịch thượng ép người như kẻ bề trên, bảo Mạnh Vãn Tế tới kí túc xá học sinh nhìn xem Tịch Duy Đình có về trường hay không, nếu không về trường, thì hỏi Dư Tinh Sai xem Tịch Duy Đình có liên lạc với cô bé hay không.
Mạnh Vãn Tế hiểu được lo lắng của mẹ Tịch Duy Đình, nên không để tâm tới thái độ, lập tức đáp ứng, cúp điện thoại liền liên lạc với quản lí kí túc xá.
Thịnh Cẩn Thư đang viết giáo án ở bên cạnh cô, nghe hết sự việc, dừng bút lại, chờ đợi cùng Mạnh Vãn Tế.
Quản lí kí túc xá trả lời điện thoại, nói: "Tịch Duy Đình không ở kí túc xá, Dư Tinh Sai cũng không có mặt, bạn cùng phòng kí túc xá nói Tịch Duy Đình đã về, sau đó gọi Dư Tinh Sai ra ngoài, không lâu sau hai người lại cùng nhau ra ngoài."
Trái tim của Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư "cạch" một tiếng, cảm thấy không ổn, hai người vừa gọi điện thoại thông báo cho mẹ Tịch Duy Đình, vừa liên hệ với lãnh đạo tổ khẩn cấp của trường học, sau đó vội vã đi tới phòng giám sát của trường.
Camera trong phòng giám sát hiển thị, hơn hai giờ chiều Tịch Duy Đình tới trường, sau đó hơn ba giờ Tịch Duy Đình lại cùng Dư Tinh Sai xuất hiện trong camera trước cổng trường.
Cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trong camera là Dư Tinh Sai đỡ Tịch Duy Đình đi về phía xa. Tịch Duy Đình đi bước thấp bước cao, dáng đi rất không tự nhiên, không biết có phải là vì bị thương khi nhảy từ tầng hai xuống hay không.
Hai cô gái chỉ đeo ba-lô, dáng vẻ không giống muốn đi xa.
Bảy giờ, Huỳnh Hồng Thăng, mẹ Tịch Duy Đình và hai vị lãnh đạo khác của trường học cũng vội vã tới phòng giám sát, mọi người xem đi xem lại nhiều lần, trong lòng Huỳnh Hồng Thăng cảm thấy may mắn: "Mẹ Duy Đình này, liệu có phải hai đứa trẻ chỉ muốn ra ngoài giải tỏa với nhau, hay là, tới bệnh viện khám bệnh hay không? Chỉ là vì nhất thời đi vội quá, cho nên không ai mang điện thoại."
"Không thể nào!" mẹ Tịch Duy Đình chắc như đinh đóng cột, "Tính con tôi thế nào bản thân tôi rõ nhất."
Bà ta chất vấn Mạnh Vãn Tế: "Phụ huynh Dư Tinh Sao đâu? Tại sao bọn họ không xuất hiện? Đã liên hệ chưa?"
Mạnh Vãn Tế có thế nào nói thế ấy: "Vẫn chưa liên hệ được, bọn họ..."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên cơn giận của mẹ Tịch Duy Đình bùng nổ, đập lên bàn mắng mỏ Mạnh Vãn Tế: "Không liên hệ được? Rốt cuộc giáo viên chủ nhiệm như cô để làm gì hả? Đã bao lâu rồi? Cô có thể có chút trách nhiệm được không?"
Huyệt thái dương của Thịnh Cẩn Thư giật lên liên tục, lập tức đưa tay ra muốn che Mạnh Vãn Tế ra sau lưng: "Mẹ Duy Đình, chị..."
Mạnh Vãn Tế nắm lấy tay cô ấy, khẽ lắc đầu, biểu thị cô ấy đừng làʍ ŧìиɦ hình thêm căng thẳng.
Lúc này lực chú ý của mẹ Tịch Duy Đình mới chuyển sang người phụ nữ vẫn đứng bên Mạnh Vãn Tế, nhíu mày liếc Thịnh Cẩn Thư, dáng vẻ nóng nảy vô cùng phiền phức.
Thịnh Cẩn Thư nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạnh Vãn Tế, nghiến răng ken két, miễn cưỡng đè lại cơn giận cùng đau lòng xuống.
Cô ấy lên tiếng giải thích thay Mạnh Vãn Tế: "Tình hình gia đình Dư Tinh Sai rất đặc biệt, bố bị bệnh nan y quanh năm nằm trên giường, ông bà nội đều đã có tuổi không biết chữ, trong nhà không có điện thoại bàn cũng không có điện thoại di động, cho nên mới không liên lạc được."
"Gia đình như thế, đứa trẻ không có ai quản lí như thế, tại sao trường các cô lại cho vào học được chứ?" Cơn giận của mẹ Tịch Duy Đình không những không tiêu tan với lời giải thích, thậm chí còn hừng hực: "Rốt cuộc trường các cô nghĩ cái gì vậy hả? Các cô có trách nhiệm với con cái chúng tôi thế này à? Phụ huynh chúng tôi gửi gắm con cái tới trường của các cô, chú trọng điều gì? Là môi trường học tập của các cô. Trong lòng các cô không rõ sao? Bần cùng sinh đạo tặc, con cái xuất thân từ gia đình như thế, có thể giỏi giang cỡ nào được, cả đời này cũng chỉ là cống rãnh, làm sao sánh được với đại dương, tâm tư của Đình Đình đơn thuần, nào có đề phòng được lời ngon tiếng ngọt của kẻ có dã tâm."
"Tôi nói cho các người biết..." Bà ta chỉ vào cả nhóm người trong phòng giám sát: "Nếu Đình Đình xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến các người nuốt không trôi chống nạng mà đi."
Đặc biệt là Mạnh Vãn Tế. Cuối cùng ngón tay của bà ta dừng trên người Mạnh Vãn Tế.
"Cô thật sự rất thất trách..." Mỗi ngày học sinh đều xuất hiện trong tầm mắt Mạnh Vãn Tế, tình cảm khác thường này sinh sôi thế nào, thân là giáo viên chủ nhiệm tại sao cô lại không hề hay biết, mặc cho sự tình phát triển tới ngày hôm nay.
Huỳnh Hồng Thăng biết bà ta có bối cảnh. Cho dù trách nhiệm chính không nằm ở phía nhà trường, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bà ta muốn làm loạn, dù thế nào trường học cũng không thoát khỏi dây dưa. Thế nên dù bị mắng tới giận sôi máu, ông cũng phải lấy lợi ích của nhà trường làm trọng, không dám lấy trứng chọi đá.
Nhưng Thịnh Cẩn Thư không muốn nghe những lời giận dữ của bà ta. Đám trẻ mất tích, cô ấy cũng lo lắng, nhưng một là một, hai là hai, cô ấy không muốn Mạnh Vãn Tế phải nhận lấy bất kì tổn thương vô duyên vô cớ nào hết.
Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra, lặng lẽ bật chức năng ghi âm điện thoại trong túi áo, thêm lần nữa ngắt lời bà ta, di dời lực chú ý của bà ta lên bản thân: "Mẹ Duy Đình này, hiện tại chúng ta ở đây sốt ruột cũng vô ích, sở cảnh sát cũng không thể lập án nếu chưa đủ 24 tiếng, chẳng thà chúng ta nghĩ xem đám trẻ có khả năng sẽ tới nơi nào, chia nhau ra đi tìm trước đã?"
"A, đúng đúng đúng." Huỳnh Hồng Thăng thấy cơ hội chen lời, vội vàng phụ họa.
Thịnh Cẩn Thư bổ sung: "Ngoài ra, tôi mạo muội hỏi một câu, chị còn nói gì khác với Duy Đình không? Ví dụ như chị vốn định xử lí chuyện này thế nào vào thứ hai?"
Mẹ Tịch Duy Đình đè giọng xuống: "Lời này của cô là có ý gì?"
Ngữ điệu của Thịnh Cẩn Thư hòa bình, nhưng lời cất lên lại khiến người tinh tường thấy lạnh lẽo: "Liệu mối quan hệ này khiến hai đứa trẻ nghĩ không thông, tìm tới đường cùng."
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều biến sắc, khuôn mặt hống hách của mẹ Tịch Duy Đình cũng xuất hiện vết nứt, rõ ràng có chút hoảng hốt.
"Tôi không nói gì cả, tôi chỉ nói là thứ hai sẽ tới trường, bảo trường học đuổi học Dư Tinh Sai, loại học sinh với tác phong không đứng đắn này căn bản không xứng tới trường học hành."
Nếu là học sinh có hoàn cảnh gia đình tương đồng với nhà Tịch Duy Đình, có lẽ chuyện này không thể nào giải quyết như thế, nhưng Dư Tinh Sai thì khác, Dư Tinh Sai vốn được tuyển vào trường nhờ thành tích vượt trội, nếu bị báo cáo việc yêu đương, sẽ bị ghi vào học bạ, thậm chí là đuổi học không phải là chuyện không có khả năng.
Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế trao đổi ánh mắt, trái tim càng thêm nặng nề. Chẳng trách một đứa trẻ trước giờ luôn chín chắn ngoan ngoãn như Dư Tinh Sai cũng sẽ hoảng loạn, làm ra chuyện không tính trước tính sau.
"Duy Đình có mang theo tiền không?" Mạnh Vãn Tế hỏi.
"Tôi không biết..." Đột nhiên mẹ Tịch Duy Đình như quả bóng bay bị chọc thủng, khí thế biến mất quá nửa.
"Ở nhà có ai không? Tới phòng của em ấy xem thử, ngoài ra em ấy có thẻ ngân hàng không, kiểm tra xem tiền trong tài khoản có giảm đi không." Thịnh Cẩn Thư nhắc nhở.
Mẹ Tịch Duy Đình không có thời gian chỉ trích, nhanh chóng hành động.
Huỳnh Hồng Thăng cũng liên hệ nhờ người kiểm tra xem hôm nay Tịch Duy Đình có nhật kí khám bệnh hay không.
Rất nhanh liền nhận được phản hồi từ bà nội Tịch Duy Đình ở nhà rằng số tiền tiết kiệm trong hộp tiết kiệm từ nhỏ tới lớn trong phòng Tịch Duy Đình đã trống rỗng, tất cả tiền mặt tiết kiệm được đều đã bị mang đi. Mẹ Tịch Duy Đình cũng điều tra được tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tịch Duy Đình thiếu mất hai mươi nghìn tệ - Tịch Duy Đình bỏ đi với một số tiền mặt rất lớn.
Tất cả mọi người thoáng thở phào một hơi, sau đó lại lặng lẽ thấp thỏm. Điều này có nghĩa là có lẽ hai đứa trẻ kia không có ý định đi vào đường cùng, nhưng cũng chứng tỏ, gần như hai đứa trẻ bỏ nhà đi là điều chắc như đinh đóng cột.
Huỳnh Hồng Thăng lên tiếng: "Thế này đi, chúng ta chia nhau tìm ở bến xe, quán net, khách sạn, bệnh viện, được không? Trong thời gian ngắn như thế hai em ấy cũng không thể đi quá xa."
Thịnh Cẩn Thư vốn chỉ là giáo viên bộ môn, hoàn toàn không có nghĩa vụ tham gia vào chuyện này, nhưng cô ấy vẫn chủ động bày tỏ: "Tôi cũng nhờ người liên hệ thử, có thể điều tra được camera xung quanh đây hay không."
Mạnh Vãn Tế liền nói: "Vậy tôi tới nhà Dư Tinh Sai xem thử, có lẽ hai em ấy tránh mặt ở đó chăng."
Mẹ Tịch Duy Đình cũng không có ý kiến hay hơn, chỉ đành gật đầu, cuối cùng nói một câu mềm mỏng: "Nhờ cậy mọi người."
Mọi người chia nhau hành động, Mạnh Vãn Tế bắt xe tới nhà Dư Tinh Sai, Thịnh Cẩn Thư liên hệ với bạn bè, cùng nhau tới đồn cảnh sát lân cận kiểm tra camera.
Mãi tới mười một giờ đêm, tất cả mọi người đều không có thu hoạch.
Mạnh Vãn Tế chờ ở nhà Dư Tinh Sai tới hơn mười hai giờ cũng không chờ được Dư Tinh Sai cùng Tịch Duy Đình. Hai cô bé không về nơi ấy.
Ngày hôm sau còn có tiết, Mạnh Vãn Tế không thể không suy nghĩ tới việc về trước.
Đêm khuya vắng lặng, thôn làng nằm hơi xa, căn bản không gọi được xe. Cô ngồi cô đơn trong sân trước căn nhà mái bằng cũ nát, có chút hối hận khi Thịnh Cẩn Thư nói tới đón, nhưng cô lại từ chối vì sợ Thịnh Cẩn Thư lái xe đêm trên con đường xa lạ không an toàn. Đang do dự có nên gọi Thịnh Cẩn Thư tới đón hay là hẹn sẵn xe, sau đó ngủ nhờ ở nhà Dư Tinh Sai một đêm, sáng mai sẽ quay về, liền nhìn thấy hai ánh đèn pha sáng lên trên con đường làng, một chiếc xe việt dã màu đỏ đồ sộ chầm chậm tiến đến gần trong đêm tối.
Nó càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại bên đường.
Cửa xe bị mở ra, thân hình cao ráo của một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư nhìn tứ phía, cuối cùng nhìn thấy Mạnh Vãn Tế ở trước cổng ngôi nhà duy nhất còn sáng đèn trên cả con đường, khẽ cong môi lên, đi lại gần phía cô.
"Về trước đã."
Cô ấy vẫn tới đón cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Thịnh Cẩn Thư khoác chiếc áo mỏng bản thân mang theo lên người Mạnh Vãn Tế, khuôn mặt dịu dàng, sóng mắt như nước. Khoảnh khắc ấy, Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư, trái tim như thể bị thứ gì đó nặng nề đụng phải, lại giống như được thứ gì đó mềm mại đỡ lấy.
Cô phát hiện bản thân thật sự không hiểu được Thịnh Cẩn Thư – sự tinh tế, sự ân cần, sự thiên vị của Thịnh Cẩn Thư, đều khiến cô có cảm giác được yêu thương sâu đậm.
Nhưng Thịnh Cẩn Thư không nói yêu, không cho cô câu hứa hẹn, càng không bàn về chuyện tương lai với cô.
Hai mươi tám năm qua, cảm giác an toàn nhất mà Mạnh Vãn Tế có được là từ Thịnh Cẩn Thư, nhưng cảm giác bất an nhất, cũng là từ Thịnh Cẩn Thư mang tới cho cô.
Rốt cuộc nên nghe chị ấy nói gì, hay nên nhìn chị ấy làm gì?
Mạnh Vãn Tế cảm thấy bản thân như đang lạc trong mê cung mang tên Thịnh Cẩn Thư, lo được lo mất, không tìm được lối ra.
/64
|