Chương 47: Cách biệt thế giới
Khi Thịnh Cẩn Thư tỉnh dậy, ánh mặt trời ấm áp ngày đông đã lên tới giữa trời, chiếu lên trên gối của cô ấy. Cô ấy vô thức tìm kiếm Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế không ở bên cạnh. Mạnh Vãn Tế ngồi trước bậu cửa, mặc chiếc váy ngủ Thịnh Cẩn Thư tìm được cho cô tối qua, tóc dài còn ẩm ướt, chiếc lưng trắng bóc lộ ra quá nửa, hai chân đan lấy nhau, dường như đang phơi nắng.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo ấy, mặc váy ngủ của Thịnh Cẩn Thư, nghiêng đầu, cong môi, lại lộ ra cảm giác tĩnh lặng mê hoặc lòng người.
Dường như có gì đó khác trước.
Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư tự động phảng phất trên gò má.
"Sao chị lại ngủ tới giờ này vậy nhỉ?" Thịnh Cẩn Thư ngồi dậy, âm thanh lười biếng khàn khàn.
Mạnh Vãn Tế nói: "Em đã tắt đồng hồ báo thức."
"Hả?" Thịnh Cẩn Thư bất ngờ.
Mạnh Vãn Tế đi chân trần rời khỏi bậu cửa, đứng bên giường, ánh mắt dịu dàng: "Còn đau không?"
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, đưa tay ra ôm lấy eo Mạnh Vãn Tế, dùng chút lực kéo cô ngồi lên đùi: "Có phải em nghĩ chị yếu ớt quá rồi không?"
Mạnh Vãn Tế vô thanh cười lên. Là ai lúc làm chuyện kia không ngừng nỉ non bên tai cô kêu đau, chậm thì muốn nhanh, nhanh rồi lại nói đau?
Cô không tiện nghiên cứu sâu, bỏ qua chủ đề này, hỏi: "Kì nghỉ mà vẫn dậy sớm thế à?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Không phải."
"Ừm?"
"Sợ muộn rồi cô chú thức dậy sẽ phát hiện em không ở nhà."
Mạnh Vãn Tế sửng sốt, sau đó ý cười lập tức sâu thêm: "Hiện tại chị mới lo lắng chuyện này có phải quá muộn rồi không?" Tối qua hỏi cô có muốn đi theo cô ấy không phải sớm nghĩ tới chuyện này rồi chứ?
Thịnh Cẩn Thư giải thích: "Trước khi ngủ chị đã đặt báo thức lúc sáu giờ, định sáng nay sẽ bắt xe đưa em về."
Mạnh Vãn Tế không ngờ rằng tối qua Thịnh Cẩn Thư yêu kiều như thế, buồn ngủ tới vậy mà vẫn nhớ tới chuyện này, trái tim mềm nhũn lại càng thêm mềm, "Không kịp nữa rồi, có lẽ bảy giờ họ đã dậy cả rồi."
Lúc này đã là chín giờ rưỡi.
"Vậy..." Thịnh Cẩn Thư chần chừ.
Ngữ điệu của Mạnh Vãn Tế bình tĩnh: "Hôm nay không về nữa." Sau khi cô tỉnh giấc đã nhắn tin cho Mạnh Sĩ Bồi, thông báo với ông: "Mùng Một vui vẻ nhé bố. Sáng nay con đột nhiên nổi hứng ra ngoài cho khuây khỏa, suy nghĩ một chút chuyện, bố đừng lo lắng. Con sẽ về trước sinh nhật mẹ."
Sinh nhật Lý Nguyên Thục là mồng Năm.
Thịnh Cẩn Thư sửng sốt: "Không sao chứ?"
Mạnh Vãn Tế đáp: "Có sao."
Bố sẽ phiền muộn, cách nhìn đối với bản thân nhất định sẽ không giống như trước. Nhưng sớm muộn gì cũng phải đối diện. Con người không nên quá tham lam, thứ gì xác định không thuộc về bản thân tới cuối cùng vẫn phải trả lại. Hít thở được không khí của tự do, cảm nhận được cái tôi mới mẻ, quả thật cô không có cách nào quay về làm một Mạnh Vãn Tế chỉ sống vì nhà họ Mạnh, vĩnh viễn giấu mình dưới lớp mặt nạ được nữa.
Cô chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư, nụ cười rất khẽ: "Không phải chị hỏi em lúc nào cũng ngụy trang bản thân không thấy mệt sao à?"
"Em không muốn ngụy trang nữa."
Ánh mặt trời chuyển động trên cơ thể Mạnh Vãn Tế, mặt mày cô trở nên sống động. Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư bị Mạnh Vãn Tế làm lóa mắt. Cô ấy chưa từng nhìn thấy thần thái của Mạnh Vãn Tế như thế, bị mê hoặc lại vui vẻ cho Mạnh Vãn Tế, nhưng trong mơ hồ, lòng dạ Thịnh Cẩn Thư sinh ra cảm giác không biết làm sao cùng bất an.
Cô ấy khen ngợi ôm lấy Mạnh Vãn Tế, thử bỏ qua trái tim hỗn loạn của bản thân, Mạnh Vãn Tế không phát hiện. Mạnh Vãn Tế nói: "Chị đi tắm đi, tắm xong ra ăn sáng, em thấy trong tủ lạnh có mì."
Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừ."
Thịnh Cẩn Thư xuống giường vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt xong liền cởi váy ngủ, nhìn thấy một dấu hôn màu đỏ trên ngực mình, đỏ tươi như muốn nhỏ máu, là do tối qua Mạnh Vãn Tế cầm lòng chẳng đặng đã lưu lại.
Cô ấy đưa tay ra đè lên, ý cười chầm chậm lan tràn trong đôi mắt, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại dần dần tan biến.
Thịnh Cẩn Thư di chuyển tay rời khỏi dấu hôn, đè lên trên xương sườn, đột nhiên nghi ngờ có phải bản thân đã làm một chuyện sai lầm.
Một chuyện sai lầm mà bản thân cứ nghĩ rằng là đương nhiên.
Hai người ăn sáng xong, Thịnh Cẩn Thư dẫn Mạnh Vãn Tế đi tham quan căn biệt thự. Sau khi mẹ qua đời, tình hình Thịnh Cẩn Thư và bố đẻ Thịnh Khải Nam rất căng cứng, Thịnh Khải Nam không quản được Thịnh Cẩn Thư, năm lần bảy lượt bị gọi điện thoại bị mời phụ huynh, tức không để đâu cho hết cái tức, trong cơn thịnh nộ sau những lời đổ dầu vào lửa của mẹ kế, đã ném đồ của cô ấy đuổi cô ấy ra ngoài, trong lúc tức giận, Thịnh Cẩn Thư thật sự đã chuyển hết toàn bộ đồ đạc của bản thân, không để lại bất cứ thứ gì, rời khỏi căn biệt thự này.
Căn biệt thự này gần như ngập tràn toàn bộ kí ức trưởng thành của Thịnh Cẩn Thư.
Mạnh Vãn Tế lật xem ảnh từ nhỏ tới lớn của Thịnh Cẩn Thư, vuốt ve những quyển sách giáo khoa từ tiểu học tới đại học của cô ấy, có một loại cảm giác như bước vào thế giới của Thịnh Cẩn Thư.
Cô thích Thịnh Cẩn Thư rất nhiều năm, đặt Thịnh Cẩn Thư trong tim rất nhiều năm, nhưng mãi tới lúc này Mạnh Vãn Tế mới dám nói dường như bản thân có một chút hiểu biết về cô ấy.
Cô hỏi Thịnh Cẩn Thư hai thùng nhựa một trắng một đen ở góc tường đựng gì, dường như lúc này Thịnh Cẩn Thư mới nhớ ra dáng vẻ của chúng, đôi mắt sáng lên, vòng vo nói: "Em đoán xem."
Mạnh Vãn Tế không đoán.
Thịnh Cẩn Thư tiết lộ, bày bốn chiếc chân bằng magnalium ra, kéo lưng tựa lên, nhìn bề ngoài giống như là ghế ngồi. Mạnh Vãn Tế thấp thoáng có chút ấn tượng: "Hộp câu cá?" Trước kia khi bọn họ tham gia hoạt động trao đổi ngắn hạn ở nước ngoài, từng tới địa điểm câu cá nhìn thấy đồ vật tương tự.
Thịnh Cẩn Thư búng tay.
Mạnh Vãn Tế đi tới gần quan sát tỉ mỉ: "Chị còn có sở thích câu cá nữa à?"
Thịnh Cẩn Thư gật đầu: "Có thời gian rất thích. Lúc đi học lại, tâm trạng không tốt lắm, bà ngoại sợ chị bức bách quá độ, nên cứ hễ tới cuối tuần liền kéo chị đi câu cá. Mới đầu chị không tình nguyện, tưởng rằng bản thân phải đi cùng bà, sau này mới phát hiện, thì ra là bà phải đi cùng chị."
Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư có chút thấu hiểu thấp thoáng, Mạnh Vãn Tế không thể tưởng tượng ra những năm tháng ấy khó khăn nhường nào. Cô đưa tay ra sờ tai Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư ngẩng mắt lên, sóng mắt rực rỡ: "Đi thôi, có muốn đi câu cá không?"
Mạnh Vãn Tế ngạc nhiên: "Bây giờ?"
"Ừ hứ."
Đôi mắt đen láy của Mạnh Vãn Tế xao động, cảm giác đề nghị này thoát ra khỏi miệng của Thịnh Cẩn Thư vừa đột ngột vừa tự nhiên. Dường như đi theo Thịnh Cẩn Thư, cho dù có làm chuyện gì kì quái cũng trở thành không kì quái.
Chuyện không đáng tin hơn nữa cũng đã làm, chẳng thiếu mất chuyện đi câu cá vào mùng Một tết.
Mạnh Vãn Tế bật cười, dung túng gật đầu, Thịnh Cẩn Thư hôn lên mu bàn tay cô, đứng lên đi tìm cần câu.
Hai người thay quần áo, thoa kem chống nắng, nhấc hộp câu ra khỏi nhà.
Buổi tối dính sát vào lưng Thịnh Cẩn Thư không nhìn rõ đường, ban ngày ra ngoài mới phát hiện ngôi biệt thự nhỏ này gần như nằm trong một thôn làng nhỏ. Thôn làng có vị trí tựa núi nhìn sông, yên tĩnh hài hòa, trên con đường lầy lội bùn đất đi tới hồ nước ít người qua lại, người người nhà nhà đều mở rộng cổng lớn đón khách. Thịnh Cẩn Thư nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế đi trên đường, thỉnh thoảng chào hỏi với hàng xóm đang đứng trước cổng nhà, hỏi thăm một tiếng.
Con chó vàng to không biết từ đâu xồ ra, vui mừng nhảy cẫng về phía Thịnh Cẩn Thư, đi theo Thịnh Cẩn Thư tới bên hồ câu cá suốt cả một đường.
Mạnh Vãn Tế kì quái: "Nó quen chị à?"
Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừm, không biết là chó nhà ai nuôi, thường đi qua đi lại ở trước cổng. Mỗi lần chị về đây đều gặp được nó, trong tay có đồ gì ăn thì tiện tay đút cho nó một chút."
Mạnh Vãn Tế nghĩ tới con mèo ở trường, trêu đùa: "Từ nhỏ chị đã thích trêu chó ghẹo mèo rồi à?"
Sao từ này giống như trêu hoa ghẹo nguyệt vậy chứ? Thịnh Cẩn Thư muốn phủ nhận, nhưng suy nghĩ chuyển động, nghĩ tới con mèo nhỏ bản thân trêu chọc hồi cấp ba, cong đôi mắt hoa đào lên, chỉ nói: "Thích mèo hơn."
Mạnh Vãn Tế không nghĩ nhiều.
Hai người một chó cùng nhau rời khỏi biệt thự, đi bộ khoảng mười phút rồi dừng lại bên bờ hồ, thả cần câu. Chú chó đuổi bắt bướm trên bờ, Thịnh Cẩn Thư ở bên hồ dạy Mạnh Vãn Tế dùng hộp câu cá, móc mồi, thả cần câu.
Tiếng dân ca rủ rỉ vui tai trên đồng thảo nguyên phát ra từ chiếc loa bluetooth mà hai người mang theo, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế dựa lưng vào lưng tựa, giữ cần câu, hóng gió hồ, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu.
Hoàn toàn không hề ăn khớp với những tiếng huyên náo cười nói khách sáo từ người người nhà nhà trên thế gian vào lúc này.
Chỉ có hai người, thưởng thức mặt hồ xanh biếc, âm thầm tách biệt khỏi thế giới vui hưởng nhàn hạ tạm thời.
Sau khi câu được một con cá, thông báo tin nhắn QQ bắt đầu vang lên không ngừng, làm gián đoạn tính liền mạch của âm nhạc. Thịnh Cẩn Thư cầm điện thoại lên muốn cài đặt thành chế độ im lặng, lại phát hiện có một nhóm hậu kì kịch truyền thanh gửi bản demo tới coi như quà mừng năm mới.
Cô ấy hỏi Mạnh Vãn Tế: "Em muốn nghe kịch truyền thanh không?"
Mạnh Vãn Tế cảnh giác: "Dành cho mọi lứa tuổi?"
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư rực rỡ: "Em còn biết cả sự khác biệt giữa dành cho mọi lứa tuổi và hạn chế độ tuổi nữa à?"
Mạnh Vãn Tế: "..." Cô mất tự nhiên giải thích: "Bạn kí túc xá đại học thích nghe, em cũng biết một chút."
"Vậy em nghe không?"
"Nghe một chút."
"Từng nghe kịch chị lồng tiếng chưa?" Thịnh Cẩn Thư từng bước ép gần.
Mạnh Vãn Tế muốn nói chưa, nhưng không thể mở lời. Muốn nói lại thôi, cô di chuyển tầm mắt, làm như không có chuyện gì: "Từng nghe một chút."
Tiếng cười đùa giỡn của Thịnh Cẩn Thư khẽ vang lên.
Vành tai Mạnh Vãn Tế nóng lên: "Giọng chị tương đối dễ nhận biết." Giấu đầu lòi đuôi.
Thịnh Cẩn Thư như cười như không: "Thật sao?" Âm thanh của cô ấy nổi tiếng vì biên độ rộng.
Cô ấy hỏi: "Thế em từng nghe chị lồng tiếng 18+ trong kịch chưa?"
Mạnh Vãn Tế: "..."
"Trong kịch nghe hay, hay là tối qua nghe hay?" Thịnh Cẩn Thư nghiêng người về phía trước, dính lên tai Mạnh Vãn Tế khẽ hỏi.
Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, vành tai giống như bị thiêu cháy, thẹn quá hóa giận: "Thịnh Cẩn Thư."
Thịnh Cẩn Thư không hề sợ hãi, gác cằm lên vai Mạnh Vãn Tế, cười như cánh hoa lay động, Mạnh Vãn Tế thật sự hết cách với cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, thật ra âm thanh có chút khác biệt.
Đương nhiên... đương nhiên đều hay. Tối qua nghe hay nhất.
Mạnh Vãn Tế lạnh mặt, giả vờ không nghe thấy. Thịnh Cẩn Thư đại khái đoán được Mạnh Vãn Tế phát hiện nghệ danh của bản thân bằng cách nào, trong lòng vừa ngọt ngào vừa mềm nhũn. Cô ấy không trêu cô nữa, nghiêm túc hỏi: "Tại sao em lại muốn làm biên kịch?"
Mạnh Vãn Tế vẫn không muốn để ý Thịnh Cẩn Thư: "Tại sao chị lại làm công việc lồng tiếng?"
Thịnh Cẩn Thư không tính toán: "Là cơ hội tình cơ thôi. Còn nhớ Nghiêm Dận trong bữa tiệc đón năm mới lần trước không?"
Mạnh Vãn Tế: "Ừm."
Thịnh Cẩn Thư: "Trước kia có một khoảng thời gian cậu ta chìm đắm trong game cổ đại, muốn tham gia cuộc thi sáng tác ca khúc trong game, sáng tác ra một bản tình ca, nhưng thiếu mất một giọng nữ độc thoại thích hợp, liền lôi chị tới nhờ giúp, không ngờ sau khi gửi đi nhận được phản hồi rất tốt, chị đánh bậy đánh bạ liền tham gia vào giới lồng tiếng."
"Gia nhập rồi duy trì tới tận bây giờ?"
"Vì thú vị. Nó giống như một cánh cửa thần kì, mở ra cánh cửa thế giới khác của cuộc đời chị, khiến chị trải nghiệm được những giây phút quý báu trong cảm xúc của nhân loại. Chị muốn lưu giữ những khoảnh khắc ấy lại."
Khuôn mặt giả vờ lạnh lùng của Mạnh Vãn Tế bị hòa tan trong vô thức.
Thịnh Cẩn Thư cong môi: "Tới lượt em trả lời."
Mạnh Vãn Tế mím môi cười, ngắn gọn đơn giản: "Giống chị."
Thịnh Cẩn Thư bất mãn: "Cô giáo Tiểu Mạnh sao chép đáp án à?"
Mạnh Vãn Tế không nhịn được cười khẽ một tiếng. Lần này, sắc mặt cô nghiêm túc, nói: "Là thật. Em thích nhiệt độ trong cảm xúc của nhân loại từ những câu chuyện. Em muốn truyền đạt nó ra ngoài."
Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư lan tràn rung động.
Em ấy thật sự dịu dàng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Em ấy nên có khoảng trời rộng lớn hơn, làm những việc khiến em ấy vui vẻ, những chuyện phù hợp với em ấy.
Thịnh Cẩn Thư dụ dỗ: "Em có hứng thú viết kịch bản luyện tay không, em viết, chị chế tác, đảm bảo không đào hố."
Con đường phải đi ra từng bước từng bước, tóm lại phải vượt qua được bước đầu tiên.
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra, suy nghĩ trong lòng động đậy.
Khi Thịnh Cẩn Thư tỉnh dậy, ánh mặt trời ấm áp ngày đông đã lên tới giữa trời, chiếu lên trên gối của cô ấy. Cô ấy vô thức tìm kiếm Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế không ở bên cạnh. Mạnh Vãn Tế ngồi trước bậu cửa, mặc chiếc váy ngủ Thịnh Cẩn Thư tìm được cho cô tối qua, tóc dài còn ẩm ướt, chiếc lưng trắng bóc lộ ra quá nửa, hai chân đan lấy nhau, dường như đang phơi nắng.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo ấy, mặc váy ngủ của Thịnh Cẩn Thư, nghiêng đầu, cong môi, lại lộ ra cảm giác tĩnh lặng mê hoặc lòng người.
Dường như có gì đó khác trước.
Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư tự động phảng phất trên gò má.
"Sao chị lại ngủ tới giờ này vậy nhỉ?" Thịnh Cẩn Thư ngồi dậy, âm thanh lười biếng khàn khàn.
Mạnh Vãn Tế nói: "Em đã tắt đồng hồ báo thức."
"Hả?" Thịnh Cẩn Thư bất ngờ.
Mạnh Vãn Tế đi chân trần rời khỏi bậu cửa, đứng bên giường, ánh mắt dịu dàng: "Còn đau không?"
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, đưa tay ra ôm lấy eo Mạnh Vãn Tế, dùng chút lực kéo cô ngồi lên đùi: "Có phải em nghĩ chị yếu ớt quá rồi không?"
Mạnh Vãn Tế vô thanh cười lên. Là ai lúc làm chuyện kia không ngừng nỉ non bên tai cô kêu đau, chậm thì muốn nhanh, nhanh rồi lại nói đau?
Cô không tiện nghiên cứu sâu, bỏ qua chủ đề này, hỏi: "Kì nghỉ mà vẫn dậy sớm thế à?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Không phải."
"Ừm?"
"Sợ muộn rồi cô chú thức dậy sẽ phát hiện em không ở nhà."
Mạnh Vãn Tế sửng sốt, sau đó ý cười lập tức sâu thêm: "Hiện tại chị mới lo lắng chuyện này có phải quá muộn rồi không?" Tối qua hỏi cô có muốn đi theo cô ấy không phải sớm nghĩ tới chuyện này rồi chứ?
Thịnh Cẩn Thư giải thích: "Trước khi ngủ chị đã đặt báo thức lúc sáu giờ, định sáng nay sẽ bắt xe đưa em về."
Mạnh Vãn Tế không ngờ rằng tối qua Thịnh Cẩn Thư yêu kiều như thế, buồn ngủ tới vậy mà vẫn nhớ tới chuyện này, trái tim mềm nhũn lại càng thêm mềm, "Không kịp nữa rồi, có lẽ bảy giờ họ đã dậy cả rồi."
Lúc này đã là chín giờ rưỡi.
"Vậy..." Thịnh Cẩn Thư chần chừ.
Ngữ điệu của Mạnh Vãn Tế bình tĩnh: "Hôm nay không về nữa." Sau khi cô tỉnh giấc đã nhắn tin cho Mạnh Sĩ Bồi, thông báo với ông: "Mùng Một vui vẻ nhé bố. Sáng nay con đột nhiên nổi hứng ra ngoài cho khuây khỏa, suy nghĩ một chút chuyện, bố đừng lo lắng. Con sẽ về trước sinh nhật mẹ."
Sinh nhật Lý Nguyên Thục là mồng Năm.
Thịnh Cẩn Thư sửng sốt: "Không sao chứ?"
Mạnh Vãn Tế đáp: "Có sao."
Bố sẽ phiền muộn, cách nhìn đối với bản thân nhất định sẽ không giống như trước. Nhưng sớm muộn gì cũng phải đối diện. Con người không nên quá tham lam, thứ gì xác định không thuộc về bản thân tới cuối cùng vẫn phải trả lại. Hít thở được không khí của tự do, cảm nhận được cái tôi mới mẻ, quả thật cô không có cách nào quay về làm một Mạnh Vãn Tế chỉ sống vì nhà họ Mạnh, vĩnh viễn giấu mình dưới lớp mặt nạ được nữa.
Cô chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư, nụ cười rất khẽ: "Không phải chị hỏi em lúc nào cũng ngụy trang bản thân không thấy mệt sao à?"
"Em không muốn ngụy trang nữa."
Ánh mặt trời chuyển động trên cơ thể Mạnh Vãn Tế, mặt mày cô trở nên sống động. Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư bị Mạnh Vãn Tế làm lóa mắt. Cô ấy chưa từng nhìn thấy thần thái của Mạnh Vãn Tế như thế, bị mê hoặc lại vui vẻ cho Mạnh Vãn Tế, nhưng trong mơ hồ, lòng dạ Thịnh Cẩn Thư sinh ra cảm giác không biết làm sao cùng bất an.
Cô ấy khen ngợi ôm lấy Mạnh Vãn Tế, thử bỏ qua trái tim hỗn loạn của bản thân, Mạnh Vãn Tế không phát hiện. Mạnh Vãn Tế nói: "Chị đi tắm đi, tắm xong ra ăn sáng, em thấy trong tủ lạnh có mì."
Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừ."
Thịnh Cẩn Thư xuống giường vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt xong liền cởi váy ngủ, nhìn thấy một dấu hôn màu đỏ trên ngực mình, đỏ tươi như muốn nhỏ máu, là do tối qua Mạnh Vãn Tế cầm lòng chẳng đặng đã lưu lại.
Cô ấy đưa tay ra đè lên, ý cười chầm chậm lan tràn trong đôi mắt, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại dần dần tan biến.
Thịnh Cẩn Thư di chuyển tay rời khỏi dấu hôn, đè lên trên xương sườn, đột nhiên nghi ngờ có phải bản thân đã làm một chuyện sai lầm.
Một chuyện sai lầm mà bản thân cứ nghĩ rằng là đương nhiên.
Hai người ăn sáng xong, Thịnh Cẩn Thư dẫn Mạnh Vãn Tế đi tham quan căn biệt thự. Sau khi mẹ qua đời, tình hình Thịnh Cẩn Thư và bố đẻ Thịnh Khải Nam rất căng cứng, Thịnh Khải Nam không quản được Thịnh Cẩn Thư, năm lần bảy lượt bị gọi điện thoại bị mời phụ huynh, tức không để đâu cho hết cái tức, trong cơn thịnh nộ sau những lời đổ dầu vào lửa của mẹ kế, đã ném đồ của cô ấy đuổi cô ấy ra ngoài, trong lúc tức giận, Thịnh Cẩn Thư thật sự đã chuyển hết toàn bộ đồ đạc của bản thân, không để lại bất cứ thứ gì, rời khỏi căn biệt thự này.
Căn biệt thự này gần như ngập tràn toàn bộ kí ức trưởng thành của Thịnh Cẩn Thư.
Mạnh Vãn Tế lật xem ảnh từ nhỏ tới lớn của Thịnh Cẩn Thư, vuốt ve những quyển sách giáo khoa từ tiểu học tới đại học của cô ấy, có một loại cảm giác như bước vào thế giới của Thịnh Cẩn Thư.
Cô thích Thịnh Cẩn Thư rất nhiều năm, đặt Thịnh Cẩn Thư trong tim rất nhiều năm, nhưng mãi tới lúc này Mạnh Vãn Tế mới dám nói dường như bản thân có một chút hiểu biết về cô ấy.
Cô hỏi Thịnh Cẩn Thư hai thùng nhựa một trắng một đen ở góc tường đựng gì, dường như lúc này Thịnh Cẩn Thư mới nhớ ra dáng vẻ của chúng, đôi mắt sáng lên, vòng vo nói: "Em đoán xem."
Mạnh Vãn Tế không đoán.
Thịnh Cẩn Thư tiết lộ, bày bốn chiếc chân bằng magnalium ra, kéo lưng tựa lên, nhìn bề ngoài giống như là ghế ngồi. Mạnh Vãn Tế thấp thoáng có chút ấn tượng: "Hộp câu cá?" Trước kia khi bọn họ tham gia hoạt động trao đổi ngắn hạn ở nước ngoài, từng tới địa điểm câu cá nhìn thấy đồ vật tương tự.
Thịnh Cẩn Thư búng tay.
Mạnh Vãn Tế đi tới gần quan sát tỉ mỉ: "Chị còn có sở thích câu cá nữa à?"
Thịnh Cẩn Thư gật đầu: "Có thời gian rất thích. Lúc đi học lại, tâm trạng không tốt lắm, bà ngoại sợ chị bức bách quá độ, nên cứ hễ tới cuối tuần liền kéo chị đi câu cá. Mới đầu chị không tình nguyện, tưởng rằng bản thân phải đi cùng bà, sau này mới phát hiện, thì ra là bà phải đi cùng chị."
Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư có chút thấu hiểu thấp thoáng, Mạnh Vãn Tế không thể tưởng tượng ra những năm tháng ấy khó khăn nhường nào. Cô đưa tay ra sờ tai Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư ngẩng mắt lên, sóng mắt rực rỡ: "Đi thôi, có muốn đi câu cá không?"
Mạnh Vãn Tế ngạc nhiên: "Bây giờ?"
"Ừ hứ."
Đôi mắt đen láy của Mạnh Vãn Tế xao động, cảm giác đề nghị này thoát ra khỏi miệng của Thịnh Cẩn Thư vừa đột ngột vừa tự nhiên. Dường như đi theo Thịnh Cẩn Thư, cho dù có làm chuyện gì kì quái cũng trở thành không kì quái.
Chuyện không đáng tin hơn nữa cũng đã làm, chẳng thiếu mất chuyện đi câu cá vào mùng Một tết.
Mạnh Vãn Tế bật cười, dung túng gật đầu, Thịnh Cẩn Thư hôn lên mu bàn tay cô, đứng lên đi tìm cần câu.
Hai người thay quần áo, thoa kem chống nắng, nhấc hộp câu ra khỏi nhà.
Buổi tối dính sát vào lưng Thịnh Cẩn Thư không nhìn rõ đường, ban ngày ra ngoài mới phát hiện ngôi biệt thự nhỏ này gần như nằm trong một thôn làng nhỏ. Thôn làng có vị trí tựa núi nhìn sông, yên tĩnh hài hòa, trên con đường lầy lội bùn đất đi tới hồ nước ít người qua lại, người người nhà nhà đều mở rộng cổng lớn đón khách. Thịnh Cẩn Thư nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế đi trên đường, thỉnh thoảng chào hỏi với hàng xóm đang đứng trước cổng nhà, hỏi thăm một tiếng.
Con chó vàng to không biết từ đâu xồ ra, vui mừng nhảy cẫng về phía Thịnh Cẩn Thư, đi theo Thịnh Cẩn Thư tới bên hồ câu cá suốt cả một đường.
Mạnh Vãn Tế kì quái: "Nó quen chị à?"
Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừm, không biết là chó nhà ai nuôi, thường đi qua đi lại ở trước cổng. Mỗi lần chị về đây đều gặp được nó, trong tay có đồ gì ăn thì tiện tay đút cho nó một chút."
Mạnh Vãn Tế nghĩ tới con mèo ở trường, trêu đùa: "Từ nhỏ chị đã thích trêu chó ghẹo mèo rồi à?"
Sao từ này giống như trêu hoa ghẹo nguyệt vậy chứ? Thịnh Cẩn Thư muốn phủ nhận, nhưng suy nghĩ chuyển động, nghĩ tới con mèo nhỏ bản thân trêu chọc hồi cấp ba, cong đôi mắt hoa đào lên, chỉ nói: "Thích mèo hơn."
Mạnh Vãn Tế không nghĩ nhiều.
Hai người một chó cùng nhau rời khỏi biệt thự, đi bộ khoảng mười phút rồi dừng lại bên bờ hồ, thả cần câu. Chú chó đuổi bắt bướm trên bờ, Thịnh Cẩn Thư ở bên hồ dạy Mạnh Vãn Tế dùng hộp câu cá, móc mồi, thả cần câu.
Tiếng dân ca rủ rỉ vui tai trên đồng thảo nguyên phát ra từ chiếc loa bluetooth mà hai người mang theo, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế dựa lưng vào lưng tựa, giữ cần câu, hóng gió hồ, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu.
Hoàn toàn không hề ăn khớp với những tiếng huyên náo cười nói khách sáo từ người người nhà nhà trên thế gian vào lúc này.
Chỉ có hai người, thưởng thức mặt hồ xanh biếc, âm thầm tách biệt khỏi thế giới vui hưởng nhàn hạ tạm thời.
Sau khi câu được một con cá, thông báo tin nhắn QQ bắt đầu vang lên không ngừng, làm gián đoạn tính liền mạch của âm nhạc. Thịnh Cẩn Thư cầm điện thoại lên muốn cài đặt thành chế độ im lặng, lại phát hiện có một nhóm hậu kì kịch truyền thanh gửi bản demo tới coi như quà mừng năm mới.
Cô ấy hỏi Mạnh Vãn Tế: "Em muốn nghe kịch truyền thanh không?"
Mạnh Vãn Tế cảnh giác: "Dành cho mọi lứa tuổi?"
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư rực rỡ: "Em còn biết cả sự khác biệt giữa dành cho mọi lứa tuổi và hạn chế độ tuổi nữa à?"
Mạnh Vãn Tế: "..." Cô mất tự nhiên giải thích: "Bạn kí túc xá đại học thích nghe, em cũng biết một chút."
"Vậy em nghe không?"
"Nghe một chút."
"Từng nghe kịch chị lồng tiếng chưa?" Thịnh Cẩn Thư từng bước ép gần.
Mạnh Vãn Tế muốn nói chưa, nhưng không thể mở lời. Muốn nói lại thôi, cô di chuyển tầm mắt, làm như không có chuyện gì: "Từng nghe một chút."
Tiếng cười đùa giỡn của Thịnh Cẩn Thư khẽ vang lên.
Vành tai Mạnh Vãn Tế nóng lên: "Giọng chị tương đối dễ nhận biết." Giấu đầu lòi đuôi.
Thịnh Cẩn Thư như cười như không: "Thật sao?" Âm thanh của cô ấy nổi tiếng vì biên độ rộng.
Cô ấy hỏi: "Thế em từng nghe chị lồng tiếng 18+ trong kịch chưa?"
Mạnh Vãn Tế: "..."
"Trong kịch nghe hay, hay là tối qua nghe hay?" Thịnh Cẩn Thư nghiêng người về phía trước, dính lên tai Mạnh Vãn Tế khẽ hỏi.
Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, vành tai giống như bị thiêu cháy, thẹn quá hóa giận: "Thịnh Cẩn Thư."
Thịnh Cẩn Thư không hề sợ hãi, gác cằm lên vai Mạnh Vãn Tế, cười như cánh hoa lay động, Mạnh Vãn Tế thật sự hết cách với cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, thật ra âm thanh có chút khác biệt.
Đương nhiên... đương nhiên đều hay. Tối qua nghe hay nhất.
Mạnh Vãn Tế lạnh mặt, giả vờ không nghe thấy. Thịnh Cẩn Thư đại khái đoán được Mạnh Vãn Tế phát hiện nghệ danh của bản thân bằng cách nào, trong lòng vừa ngọt ngào vừa mềm nhũn. Cô ấy không trêu cô nữa, nghiêm túc hỏi: "Tại sao em lại muốn làm biên kịch?"
Mạnh Vãn Tế vẫn không muốn để ý Thịnh Cẩn Thư: "Tại sao chị lại làm công việc lồng tiếng?"
Thịnh Cẩn Thư không tính toán: "Là cơ hội tình cơ thôi. Còn nhớ Nghiêm Dận trong bữa tiệc đón năm mới lần trước không?"
Mạnh Vãn Tế: "Ừm."
Thịnh Cẩn Thư: "Trước kia có một khoảng thời gian cậu ta chìm đắm trong game cổ đại, muốn tham gia cuộc thi sáng tác ca khúc trong game, sáng tác ra một bản tình ca, nhưng thiếu mất một giọng nữ độc thoại thích hợp, liền lôi chị tới nhờ giúp, không ngờ sau khi gửi đi nhận được phản hồi rất tốt, chị đánh bậy đánh bạ liền tham gia vào giới lồng tiếng."
"Gia nhập rồi duy trì tới tận bây giờ?"
"Vì thú vị. Nó giống như một cánh cửa thần kì, mở ra cánh cửa thế giới khác của cuộc đời chị, khiến chị trải nghiệm được những giây phút quý báu trong cảm xúc của nhân loại. Chị muốn lưu giữ những khoảnh khắc ấy lại."
Khuôn mặt giả vờ lạnh lùng của Mạnh Vãn Tế bị hòa tan trong vô thức.
Thịnh Cẩn Thư cong môi: "Tới lượt em trả lời."
Mạnh Vãn Tế mím môi cười, ngắn gọn đơn giản: "Giống chị."
Thịnh Cẩn Thư bất mãn: "Cô giáo Tiểu Mạnh sao chép đáp án à?"
Mạnh Vãn Tế không nhịn được cười khẽ một tiếng. Lần này, sắc mặt cô nghiêm túc, nói: "Là thật. Em thích nhiệt độ trong cảm xúc của nhân loại từ những câu chuyện. Em muốn truyền đạt nó ra ngoài."
Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư lan tràn rung động.
Em ấy thật sự dịu dàng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Em ấy nên có khoảng trời rộng lớn hơn, làm những việc khiến em ấy vui vẻ, những chuyện phù hợp với em ấy.
Thịnh Cẩn Thư dụ dỗ: "Em có hứng thú viết kịch bản luyện tay không, em viết, chị chế tác, đảm bảo không đào hố."
Con đường phải đi ra từng bước từng bước, tóm lại phải vượt qua được bước đầu tiên.
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra, suy nghĩ trong lòng động đậy.
/64
|