Khi Doãn Bích Giới để lại một mình Kha Khinh Đằng mà đi đến cửa doanh trại dân tị nạn thì chỉ có thể dừng lại bước chân.
Bởi vì cô không có chứng thực thân phận thông hành, không thể bước vào trước.
Những người binh lính Nam Sudan chịu ơn của Kha Khinh Đằng nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, cô quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lãnh đạm của anh.
Không ai mở miệng trước.
Cũng đúng, bọn họ vừa có một đoạn đối thoại chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng cô không hối hận đã nói lời mình muốn ra khỏi miệng.
Sau đó, những người binh lính này dẫn họ đi qua từng chỗ ở tạm thời, rồi hướng đến chỗ ở sâu bên trong doanh trại dân tị nạn.
Trên đường đi, trước mắt Doãn Bích Giới không ngừng lướt qua những dân tị nạn của Nam Sudan, cô trông thấy rõ ràng, mỗi khi những người đó nhìn bọn họ, trong ánh mắt không tự chủ được mà biểu lộ ra vẻ bi thương và sợ hãi.
Đây là một loại kính sợ và sinh tồn cách xa với sức sống.
Nhìn một hồi, cô thu lại tầm mắt, không muốn lại chạm vào những ánh mắt đó.
Người binh lính dẫn đường mau chóng ngừng lại, gõ cửa một căn nhà nhỏ được xếp chồng từ rơm rạ.
Vài giây sau, cửa căn nhà nhỏ được mở ra từ bên trong, có một cô gái trẻ Nam Sudan đi ra, mặt mày thanh tú, cũng coi như là có dáng dấp thướt tha.
Chỉ thấy người binh lính dẫn đầu lúc này nói chút gì đó với cô gái kia, ánh mắt của cô ta liền dừng lại ở cô và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, mang theo sự đánh giá và quan sát.
Ánh mắt kia không nói tới hữu nghị, nhưng cũng không xem như căm thù.
Cô nghĩ thầm rằng, những binh lính này hẳn là đang nhờ cô gái kia để bọn họ tạm thời ở nhờ.
Không đến một lúc, binh lính và cô gái kia dường như nói chuyện xong rồi, cô gái như là đồng ý với yêu cầu của binh lính, làm động tác cụp mắt gật đầu.
Binh lính kia lập tức xoay về hướng Kha Khinh Đằng, khoa tay múa chân mà nói chuyện với anh, lúc này Doãn Bích Giới mới phát hiện, những người lính này hình như không biết đôi mắt của anh đang ở trong tình trạng mù loà.
Mà mặt mày anh vẫn thản nhiên, đợi sau khi bọn lính nói xong mọi chuyện, anh mới hơi gật đầu.
“Tên người Châu Phi đọc ra có chút phiền phức, em có thể gọi thẳng cô chủ nhà này là Jaa.” Lúc này Kha Khinh Đằng ngoảnh đầu lại, thấp giọng mở miệng, “Hơn nữa, hình như cô ta cũng biết một ít tiếng Anh.”
Cô không nói gì cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu với cô chủ nhà gọi là Jaa kia.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, lúc này Jaa đưa tay mở cửa, ý bảo bọn họ vào nhà.
Mấy binh lính kia hình như không có ý tứ rời khỏi mà theo bọn họ cùng đi vào nhà, rồi tuỳ tiện ngồi trực tiếp trên mặt đất.
Cả căn phòng chỉ có một cửa ngăn cách, Jaa liền đưa bọn họ vào phòng trong.
Phòng trong rất nhỏ, ban đầu bày đặt chút đồ lặt vặt, sau khi dọn dẹp xong thì để lại chỗ trống, nhiều nhất chỉ đủ cho hai người ngồi xuống và nằm, không làm được bất cứ việc nào khác, nhưng có một chỗ nương thân ở đây đã rất đáng để bọn họ cảm kích.
“Cám ơn.” Lúc này Kha Khinh Đằng hướng đến chỗ Jaa đứng nói với cô ta.
“Không có gì, tôi đi chuẩn bị một chút thức ăn cho các người.” Trên mặt Jaa thoáng hiện lên nụ cười, mở miệng nói tiếng Anh cũng không thành thạo lắm.
Doãn Bích Giới trầm mặc đứng ở một bên nhìn bóng lưng của Jaa rời đi, trong lòng lại không biết có mùi vị gì.
Cô vừa nói với anh giơ cao đánh khẽ với chính mình, hiện tại lại ở cùng một phòng với anh, sớm chiều đối lập nhau.
Không đợi cô suy nghĩ nữa, lúc này anh đã cởi áo khoác trải trên mặt đất, rồi nhanh chóng nằm xuống.
Khoảng cách trong này có một cửa sổ rất nhỏ, bây giờ ngoài cửa sổ là thời khắc cuối cùng mặt trời lặn, cô nhìn ánh sáng này lướt qua khuôn mặt anh, từng giây một sa vào trong tối tăm.
Hít thở một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, cô đến bên cạnh anh rồi nằm xuống.
…
Từ sau khi bước trên con đường lánh nạn, cô gần như không thể yên ổn đi vào giấc ngủ.
Lúc này đây cũng như vậy.
Trong giấc mơ hỗn loạn có rất nhiều phân đoạn, có chạy xe nhanh như bão tố, có tiếng nổ mạnh, có ánh lửa tận trời, cũng có cát bụi thổi quét, đều là con đường mà họ đã trải qua.
Nhưng trong tất cả phân đoạn, cặp mắt sâu xa bình tĩnh kia lại chưa từng thiếu vắng, nhìn cô chăm chú, cũng có thể dễ dàng xuyên thấu trái tim cô.
Cô đột nhiên rất thất vọng với bản thân, bởi vì cho dù cô ở cùng anh gần trong gang tấc, lại vĩnh viễn nhìn không rõ phía sau ánh mắt này.
Không tiếp tục đi vào cảnh trong mơ nữa, bởi vì cô đột nhiên nghe được mấy âm thanh kỳ lạ.
Cô hơi mở mắt ra, bên cạnh là khuôn mặt im lặng ngủ say của Kha Khinh Đằng, cô nín thở nghe lại lần nữa, phát hiện âm thanh vừa rồi cũng phải tới từ anh.
Trong âm thanh này có phụ nữ và đàn ông, như là rên rỉ trầm thấp, cũng có thở dốc nặng nề.
Cô nghe thấy, lỗ tai dần dần ngày càng nóng, nhưng lại không thể tin được mình đang lắng nghe cái gì.
Cô nhíu mày, nhanh chóng nhẹ nhàng đứng dậy, kéo cửa ngăn giữa ra một khe hở nhỏ.
Sau đó là một màn kia ở trước mắt cô, mà cả đời này cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy.
Chỉ thấy trên mặt đất trong căn nhà tranh mờ tối, Jaa nằm trần trụi trên đó, mà đang có một người đàn ông đè trên cô ta không ngừng cử động kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa, cùng lúc đó, hai tay của cô ta còn giúp hai người đàn ông khác giải toả, còn có một người đàn ông không mặc gì, hình như ở bên cạnh chờ đợi.
Nhờ ngọn đèn yếu ớt, cô phát hiện mấy người đàn ông này là binh lính Nam Sudan cùng đến đây với bọn họ.
Đây rốt cuộc là thay phiên bắt buộc làm tình, hay là cam tâm tình nguyện của hai phía?
Cảnh tượng sôi máu này khiến người ta không thể nào chấp nhận, sau khi nhìn vài giây, cô hơi mâu thuẫn, sau đó nhanh chóng rụt về muốn đóng cửa lại, nhưng Jaa vốn đang không ngừng rên rỉ lại nghiêng đầu phát hiện ra cô.
Cách một chút khoảng cách, cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Jaa, nhưng cô biết rằng, cô ta không phát ra tín hiệu hoặc ngôn ngữ gì để cầu cứu.
Còn chưa kịp làm hành động khác, khe hở trước mắt cô đã biến mất.
Cô đột nhiên quay đầu lại.
Hoá ra Kha Khinh Đằng lúc nãy còn đang ngủ say, không biết khi nào thì đã tựa vào sau người cô, hai tay chống trên cánh cửa ở hai bên cô mà khép cửa lại, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Thì ra em thích xem thứ này.”
Anh dùng câu khẳng định, hơn nữa bởi vì mới tỉnh ngủ, trong tiếng nói lạnh nhạt còn mang theo chút khàn khàn mờ ám, nghe ra càng hấp dẫn hơn, cũng có chút yếu tố trêu tức.
“Đối với anh, tôi biến thái như vậy.” Cô ổn định tâm trạng, bình tĩnh phản bác.
“À?” Lúc này anh ở trong bóng tối, đến gần gương mặt cô, “Tôi đã làm chuyện gì rất biến thái với em sao? Làm sao chính tôi lại không biết.”
Hơi thở đàn ông nóng rực phả trên gương mặt cô, ám chỉ trong lời nói kia khiến cô nhịn không được mà hơi phát run, nhưng cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục khiêu khích anh, “Cũng đúng, anh không dám làm gì với tôi.”
Kha Khinh Đằng nhìn cô, tạm dừng một lúc mới chậm rãi nói, “Doãn Bích Giới, em phải tin rằng, bất luận tôi làm gì với em, cũng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ở bên ngoài cửa.”
“Bởi vì tôi sẽ không cho phép có bất cứ thằng đàn ông nào ảo tưởng đến em, nhìn trộm em, càng miễn bàn đến chia sẻ em.” Anh tổng kết đưa ra đáp án.
Trong hoàn cảnh tối tăm mà lại cũ kỹ, chỉ có tiếng hít thở của hai bên, cô nghe xong tuyên ngôn chiếm hữu của anh, trái tim đập nhanh hơn một chút.
Ai nói anh không biết phong tình, không biết nói lời tình tứ?
Nếu anh thật sự muốn biểu đạt ý cô không muốn suy nghĩ, như vậy từ sau khi gặp lại, mỗi một câu của anh nói với cô ngắn gọn mà có sức lực, cũng đủ khiến trái tim cô không đủ khả năng gánh vác.
Đối thoại vào lúc sáng không vui vẻ lúc này chầm chậm hiện lên trong đầu, cô bóp chặt lòng bàn tay của mình, nghiêng đầu đi, cách hô hấp của anh xa một chút, cô lạnh lùng nói, “Tình huống bây giờ của Jaa có cần nhúng tay vào hay không?”
Tuy rằng cô không muốn nghĩ lại cảnh tượng kia, nhưng chung quy sợ rằng tính mạng của cô chủ nhà này gặp nguy hiểm.
“Không cần.” Lúc này Kha Khinh Đằng cũng tương ứng mà lùi về sau một chút, duy trì khoảng cách một cánh tay nói chuyện với cô.
Cô nhíu mày.
“Ở quốc gia Nam Sudan cằn cỗi thế này, giao dịch của gái điếm và ngành công nghiệp tình dục kỳ thực khá bình thường.” Thanh âm của anh lúc này vang lên trong không khí, “Trao đổi ngang giá, anh tình tôi nguyện, thậm chí cũng là một loại phương thức an ủi lẫn nhau.”
“Giống như binh lính ngoài cửa và Jaa.” Ngoài cửa liên tục vang lên âm thanh khiến người ta tai đỏ tim đập, nhưng cô lại phát hiện hình như anh không bị ảnh hưởng chút nào, tiếng nói không có một tia thay đổi, vẫn như máy móc không có tình cảm, “Sau khi bắn nhau vì chiến tranh, binh lính sợ hãi và muốn phóng thích dục vọng, Jaa cũng vì cô độc và phát tiết cảm xúc, thậm chí có thể có yếu tố của tiền tài.”
“Rất nhiều người trên thế giới này nhìn qua ngăn nắp sáng sủa, có lẽ sau lưng là một vũng đầm lầy, nhìn qua nghèo rớt mồng tơi có lẽ sống ở vực thẳm.”
“Cho nên đừng dùng tiêu chuẩn của em để đánh giá bất cứ ai, bất luận là trắng hay đen cũng là thế giới cân bằng, có bao nhiêu không công chính, có bao nhiêu công bằng, tất cả đều kiểm soát lẫn nhau, mọi người là vì sinh tồn, cho dù dùng loại cách thức nào.”
Cô nhìn anh, nhìn gương mặt của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cô ý thức được anh dùng lời nói dài dòng này để trả lời cho đối thoại lúc sáng của bọn họ.
Trong nháy mắt, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu.
Anh có được thân phận tối tăm, nhưng lại đồng thời có được tâm hồn thuần khiết đơn giản.
Doãn Bích Giới cảm thấy, hiện tại mọi chuyện anh làm, tất cả lời anh nói, giống như là vì dần dần làm cho cô hiểu anh hơn, hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng anh.
Cho dù những ý nghĩ đó nhất thời chỉ hiểu một nửa, có phần khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí khiến người ta lùi bước.
“Hiện tại hẳn là chín giờ tối giờ Nam Sudan.” Lúc này anh rút tay về, chậm rãi quay về nằm trên mặt đất lần nữa, “Chuyện ngoài cửa, hẳn là 15 phút nữa sẽ chấm dứt.”
Cô sửng sốt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.
Loại chuyện này, làm sao anh có thể tính được thời gian chấm dứt vào lúc nào.
“Em ngủ khoảng hai giờ, sau khi em vừa ngủ thì bọn họ bắt đầu không bao lâu, đến bây giờ, dựa vào thể lực của hai bên mà phân tích, cơ bản phải chấm dứt.” Tâm tình của anh hình như không tệ lắm, mà rất kiên nhẫn giải thích với cô.
“…Anh không ngủ ư?” Cô càng cứng nhắc.
“Ừm.” Anh thoáng gật đầu, “Vì vậy em phải vui mừng vì hiện tại quần áo của em còn nguyên vẹn.”
Cô lập tức đảo mắt, dùng khoảng cách xa nhất có thể mà nằm lại bên cạnh anh.
Nằm cạnh nhau như vậy lại để ý rõ ràng bầu không khí không ám muội và dục vọng.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân anh vẫn lạnh lẽo như trước, trong lòng cô còn nghi hoặc, bình thường nếu đàn ông nghe được “hiện trường trực tiếp”, chẳng lẽ không nên nhiệt huyết sôi trào sao?
Tuy nhiên hô hấp của anh lại rất ổn định, dù rằng ban nãy trêu cô vài câu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói nhiều chủ đề có bề sâu liên quan đến tính người.
“Ngủ đi.”
Khi nhắm mắt lại trong đầu cô vẫn còn đủ loại suy nghĩ, anh đã lấy áo khoác làm đệm dưới người, lật một mặt sạch sẽ mà nhẹ nhàng đắp trên người cô.
Cô không nhìn thấy, trong bóng tối, màu mắt của anh dần dần phát ra ánh sáng có phần khác với bình thường, rõ ràng và có tiêu điểm.
“Tôi ở bên cạnh em.”
…
Đêm nay, Doãn Bích Giới quả nhiên ngủ thẳng đến bình minh.
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước khi ngủ đã cùng anh bình tĩnh nói chuyện.
Đêm nay không có mộng, cũng không có gì khác, chỉ có thuần tuý ngủ say.
Khi cảm thấy ý thức rõ ràng, cô có thể cảm giác được, ánh mặt trời toả sáng ngoài cửa sổ rất chói chang.
Cô cử động tay, phát hiện bên cạnh không có người, cô mở to mắt, dời chiếc áo khoác mà Kha Khinh Đằng đắp trên người cô trước khi ngủ, rồi ngồi dậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến mùi thức ăn, cô sờ bụng, cảm thấy mình thật hơi đói.
Mở cửa ra, phát hiện trong phòng cũng không có ai, chỉ thấy thức ăn đặt trên bàn, như là vừa nấu xong không bao lâu.
Jaa không ở đây, Kha Khinh Đằng cũng không ở đây?
Cô xoa tóc, vẫn cảm thấy trong lòng thấp thoáng có chút bất ổn.
Vừa định ngồi xuống cạnh bàn đợi người trở về, cô nhờ vào thính giác nhạy bén mà phát hiện góc phải tại bếp lò có tiếng động rất nhỏ.
Không chút do dự, cô lập tức đứng dậy hướng đến phía bên đó.
Rất nhanh, sau vài bước, cảnh tưởng ở góc kia đập vào tầm mắt cô.
Đường nhìn chính xác, thần sắc của cô lập tức thay đổi.
Chỉ thấy ở chỗ nhỏ hẹp kia, Kha Khinh Đằng mặt không có biểu cảm đứng ở cạnh bếp lò, mặt đối diện phương hướng của cô.
Nhưng trong đây không chỉ có một mình anh.
Vị trí cách gần cô nhất là Jaa đưa lưng về phía cô, thân trên trần trụi, dáng vẻ đang khom lưng chậm rãi cởi bỏ thắt lưng quần.
Bởi vì cô không có chứng thực thân phận thông hành, không thể bước vào trước.
Những người binh lính Nam Sudan chịu ơn của Kha Khinh Đằng nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, cô quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lãnh đạm của anh.
Không ai mở miệng trước.
Cũng đúng, bọn họ vừa có một đoạn đối thoại chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng cô không hối hận đã nói lời mình muốn ra khỏi miệng.
Sau đó, những người binh lính này dẫn họ đi qua từng chỗ ở tạm thời, rồi hướng đến chỗ ở sâu bên trong doanh trại dân tị nạn.
Trên đường đi, trước mắt Doãn Bích Giới không ngừng lướt qua những dân tị nạn của Nam Sudan, cô trông thấy rõ ràng, mỗi khi những người đó nhìn bọn họ, trong ánh mắt không tự chủ được mà biểu lộ ra vẻ bi thương và sợ hãi.
Đây là một loại kính sợ và sinh tồn cách xa với sức sống.
Nhìn một hồi, cô thu lại tầm mắt, không muốn lại chạm vào những ánh mắt đó.
Người binh lính dẫn đường mau chóng ngừng lại, gõ cửa một căn nhà nhỏ được xếp chồng từ rơm rạ.
Vài giây sau, cửa căn nhà nhỏ được mở ra từ bên trong, có một cô gái trẻ Nam Sudan đi ra, mặt mày thanh tú, cũng coi như là có dáng dấp thướt tha.
Chỉ thấy người binh lính dẫn đầu lúc này nói chút gì đó với cô gái kia, ánh mắt của cô ta liền dừng lại ở cô và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, mang theo sự đánh giá và quan sát.
Ánh mắt kia không nói tới hữu nghị, nhưng cũng không xem như căm thù.
Cô nghĩ thầm rằng, những binh lính này hẳn là đang nhờ cô gái kia để bọn họ tạm thời ở nhờ.
Không đến một lúc, binh lính và cô gái kia dường như nói chuyện xong rồi, cô gái như là đồng ý với yêu cầu của binh lính, làm động tác cụp mắt gật đầu.
Binh lính kia lập tức xoay về hướng Kha Khinh Đằng, khoa tay múa chân mà nói chuyện với anh, lúc này Doãn Bích Giới mới phát hiện, những người lính này hình như không biết đôi mắt của anh đang ở trong tình trạng mù loà.
Mà mặt mày anh vẫn thản nhiên, đợi sau khi bọn lính nói xong mọi chuyện, anh mới hơi gật đầu.
“Tên người Châu Phi đọc ra có chút phiền phức, em có thể gọi thẳng cô chủ nhà này là Jaa.” Lúc này Kha Khinh Đằng ngoảnh đầu lại, thấp giọng mở miệng, “Hơn nữa, hình như cô ta cũng biết một ít tiếng Anh.”
Cô không nói gì cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu với cô chủ nhà gọi là Jaa kia.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, lúc này Jaa đưa tay mở cửa, ý bảo bọn họ vào nhà.
Mấy binh lính kia hình như không có ý tứ rời khỏi mà theo bọn họ cùng đi vào nhà, rồi tuỳ tiện ngồi trực tiếp trên mặt đất.
Cả căn phòng chỉ có một cửa ngăn cách, Jaa liền đưa bọn họ vào phòng trong.
Phòng trong rất nhỏ, ban đầu bày đặt chút đồ lặt vặt, sau khi dọn dẹp xong thì để lại chỗ trống, nhiều nhất chỉ đủ cho hai người ngồi xuống và nằm, không làm được bất cứ việc nào khác, nhưng có một chỗ nương thân ở đây đã rất đáng để bọn họ cảm kích.
“Cám ơn.” Lúc này Kha Khinh Đằng hướng đến chỗ Jaa đứng nói với cô ta.
“Không có gì, tôi đi chuẩn bị một chút thức ăn cho các người.” Trên mặt Jaa thoáng hiện lên nụ cười, mở miệng nói tiếng Anh cũng không thành thạo lắm.
Doãn Bích Giới trầm mặc đứng ở một bên nhìn bóng lưng của Jaa rời đi, trong lòng lại không biết có mùi vị gì.
Cô vừa nói với anh giơ cao đánh khẽ với chính mình, hiện tại lại ở cùng một phòng với anh, sớm chiều đối lập nhau.
Không đợi cô suy nghĩ nữa, lúc này anh đã cởi áo khoác trải trên mặt đất, rồi nhanh chóng nằm xuống.
Khoảng cách trong này có một cửa sổ rất nhỏ, bây giờ ngoài cửa sổ là thời khắc cuối cùng mặt trời lặn, cô nhìn ánh sáng này lướt qua khuôn mặt anh, từng giây một sa vào trong tối tăm.
Hít thở một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, cô đến bên cạnh anh rồi nằm xuống.
…
Từ sau khi bước trên con đường lánh nạn, cô gần như không thể yên ổn đi vào giấc ngủ.
Lúc này đây cũng như vậy.
Trong giấc mơ hỗn loạn có rất nhiều phân đoạn, có chạy xe nhanh như bão tố, có tiếng nổ mạnh, có ánh lửa tận trời, cũng có cát bụi thổi quét, đều là con đường mà họ đã trải qua.
Nhưng trong tất cả phân đoạn, cặp mắt sâu xa bình tĩnh kia lại chưa từng thiếu vắng, nhìn cô chăm chú, cũng có thể dễ dàng xuyên thấu trái tim cô.
Cô đột nhiên rất thất vọng với bản thân, bởi vì cho dù cô ở cùng anh gần trong gang tấc, lại vĩnh viễn nhìn không rõ phía sau ánh mắt này.
Không tiếp tục đi vào cảnh trong mơ nữa, bởi vì cô đột nhiên nghe được mấy âm thanh kỳ lạ.
Cô hơi mở mắt ra, bên cạnh là khuôn mặt im lặng ngủ say của Kha Khinh Đằng, cô nín thở nghe lại lần nữa, phát hiện âm thanh vừa rồi cũng phải tới từ anh.
Trong âm thanh này có phụ nữ và đàn ông, như là rên rỉ trầm thấp, cũng có thở dốc nặng nề.
Cô nghe thấy, lỗ tai dần dần ngày càng nóng, nhưng lại không thể tin được mình đang lắng nghe cái gì.
Cô nhíu mày, nhanh chóng nhẹ nhàng đứng dậy, kéo cửa ngăn giữa ra một khe hở nhỏ.
Sau đó là một màn kia ở trước mắt cô, mà cả đời này cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy.
Chỉ thấy trên mặt đất trong căn nhà tranh mờ tối, Jaa nằm trần trụi trên đó, mà đang có một người đàn ông đè trên cô ta không ngừng cử động kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa, cùng lúc đó, hai tay của cô ta còn giúp hai người đàn ông khác giải toả, còn có một người đàn ông không mặc gì, hình như ở bên cạnh chờ đợi.
Nhờ ngọn đèn yếu ớt, cô phát hiện mấy người đàn ông này là binh lính Nam Sudan cùng đến đây với bọn họ.
Đây rốt cuộc là thay phiên bắt buộc làm tình, hay là cam tâm tình nguyện của hai phía?
Cảnh tượng sôi máu này khiến người ta không thể nào chấp nhận, sau khi nhìn vài giây, cô hơi mâu thuẫn, sau đó nhanh chóng rụt về muốn đóng cửa lại, nhưng Jaa vốn đang không ngừng rên rỉ lại nghiêng đầu phát hiện ra cô.
Cách một chút khoảng cách, cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Jaa, nhưng cô biết rằng, cô ta không phát ra tín hiệu hoặc ngôn ngữ gì để cầu cứu.
Còn chưa kịp làm hành động khác, khe hở trước mắt cô đã biến mất.
Cô đột nhiên quay đầu lại.
Hoá ra Kha Khinh Đằng lúc nãy còn đang ngủ say, không biết khi nào thì đã tựa vào sau người cô, hai tay chống trên cánh cửa ở hai bên cô mà khép cửa lại, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Thì ra em thích xem thứ này.”
Anh dùng câu khẳng định, hơn nữa bởi vì mới tỉnh ngủ, trong tiếng nói lạnh nhạt còn mang theo chút khàn khàn mờ ám, nghe ra càng hấp dẫn hơn, cũng có chút yếu tố trêu tức.
“Đối với anh, tôi biến thái như vậy.” Cô ổn định tâm trạng, bình tĩnh phản bác.
“À?” Lúc này anh ở trong bóng tối, đến gần gương mặt cô, “Tôi đã làm chuyện gì rất biến thái với em sao? Làm sao chính tôi lại không biết.”
Hơi thở đàn ông nóng rực phả trên gương mặt cô, ám chỉ trong lời nói kia khiến cô nhịn không được mà hơi phát run, nhưng cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục khiêu khích anh, “Cũng đúng, anh không dám làm gì với tôi.”
Kha Khinh Đằng nhìn cô, tạm dừng một lúc mới chậm rãi nói, “Doãn Bích Giới, em phải tin rằng, bất luận tôi làm gì với em, cũng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ở bên ngoài cửa.”
“Bởi vì tôi sẽ không cho phép có bất cứ thằng đàn ông nào ảo tưởng đến em, nhìn trộm em, càng miễn bàn đến chia sẻ em.” Anh tổng kết đưa ra đáp án.
Trong hoàn cảnh tối tăm mà lại cũ kỹ, chỉ có tiếng hít thở của hai bên, cô nghe xong tuyên ngôn chiếm hữu của anh, trái tim đập nhanh hơn một chút.
Ai nói anh không biết phong tình, không biết nói lời tình tứ?
Nếu anh thật sự muốn biểu đạt ý cô không muốn suy nghĩ, như vậy từ sau khi gặp lại, mỗi một câu của anh nói với cô ngắn gọn mà có sức lực, cũng đủ khiến trái tim cô không đủ khả năng gánh vác.
Đối thoại vào lúc sáng không vui vẻ lúc này chầm chậm hiện lên trong đầu, cô bóp chặt lòng bàn tay của mình, nghiêng đầu đi, cách hô hấp của anh xa một chút, cô lạnh lùng nói, “Tình huống bây giờ của Jaa có cần nhúng tay vào hay không?”
Tuy rằng cô không muốn nghĩ lại cảnh tượng kia, nhưng chung quy sợ rằng tính mạng của cô chủ nhà này gặp nguy hiểm.
“Không cần.” Lúc này Kha Khinh Đằng cũng tương ứng mà lùi về sau một chút, duy trì khoảng cách một cánh tay nói chuyện với cô.
Cô nhíu mày.
“Ở quốc gia Nam Sudan cằn cỗi thế này, giao dịch của gái điếm và ngành công nghiệp tình dục kỳ thực khá bình thường.” Thanh âm của anh lúc này vang lên trong không khí, “Trao đổi ngang giá, anh tình tôi nguyện, thậm chí cũng là một loại phương thức an ủi lẫn nhau.”
“Giống như binh lính ngoài cửa và Jaa.” Ngoài cửa liên tục vang lên âm thanh khiến người ta tai đỏ tim đập, nhưng cô lại phát hiện hình như anh không bị ảnh hưởng chút nào, tiếng nói không có một tia thay đổi, vẫn như máy móc không có tình cảm, “Sau khi bắn nhau vì chiến tranh, binh lính sợ hãi và muốn phóng thích dục vọng, Jaa cũng vì cô độc và phát tiết cảm xúc, thậm chí có thể có yếu tố của tiền tài.”
“Rất nhiều người trên thế giới này nhìn qua ngăn nắp sáng sủa, có lẽ sau lưng là một vũng đầm lầy, nhìn qua nghèo rớt mồng tơi có lẽ sống ở vực thẳm.”
“Cho nên đừng dùng tiêu chuẩn của em để đánh giá bất cứ ai, bất luận là trắng hay đen cũng là thế giới cân bằng, có bao nhiêu không công chính, có bao nhiêu công bằng, tất cả đều kiểm soát lẫn nhau, mọi người là vì sinh tồn, cho dù dùng loại cách thức nào.”
Cô nhìn anh, nhìn gương mặt của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cô ý thức được anh dùng lời nói dài dòng này để trả lời cho đối thoại lúc sáng của bọn họ.
Trong nháy mắt, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu.
Anh có được thân phận tối tăm, nhưng lại đồng thời có được tâm hồn thuần khiết đơn giản.
Doãn Bích Giới cảm thấy, hiện tại mọi chuyện anh làm, tất cả lời anh nói, giống như là vì dần dần làm cho cô hiểu anh hơn, hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng anh.
Cho dù những ý nghĩ đó nhất thời chỉ hiểu một nửa, có phần khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí khiến người ta lùi bước.
“Hiện tại hẳn là chín giờ tối giờ Nam Sudan.” Lúc này anh rút tay về, chậm rãi quay về nằm trên mặt đất lần nữa, “Chuyện ngoài cửa, hẳn là 15 phút nữa sẽ chấm dứt.”
Cô sửng sốt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.
Loại chuyện này, làm sao anh có thể tính được thời gian chấm dứt vào lúc nào.
“Em ngủ khoảng hai giờ, sau khi em vừa ngủ thì bọn họ bắt đầu không bao lâu, đến bây giờ, dựa vào thể lực của hai bên mà phân tích, cơ bản phải chấm dứt.” Tâm tình của anh hình như không tệ lắm, mà rất kiên nhẫn giải thích với cô.
“…Anh không ngủ ư?” Cô càng cứng nhắc.
“Ừm.” Anh thoáng gật đầu, “Vì vậy em phải vui mừng vì hiện tại quần áo của em còn nguyên vẹn.”
Cô lập tức đảo mắt, dùng khoảng cách xa nhất có thể mà nằm lại bên cạnh anh.
Nằm cạnh nhau như vậy lại để ý rõ ràng bầu không khí không ám muội và dục vọng.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân anh vẫn lạnh lẽo như trước, trong lòng cô còn nghi hoặc, bình thường nếu đàn ông nghe được “hiện trường trực tiếp”, chẳng lẽ không nên nhiệt huyết sôi trào sao?
Tuy nhiên hô hấp của anh lại rất ổn định, dù rằng ban nãy trêu cô vài câu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói nhiều chủ đề có bề sâu liên quan đến tính người.
“Ngủ đi.”
Khi nhắm mắt lại trong đầu cô vẫn còn đủ loại suy nghĩ, anh đã lấy áo khoác làm đệm dưới người, lật một mặt sạch sẽ mà nhẹ nhàng đắp trên người cô.
Cô không nhìn thấy, trong bóng tối, màu mắt của anh dần dần phát ra ánh sáng có phần khác với bình thường, rõ ràng và có tiêu điểm.
“Tôi ở bên cạnh em.”
…
Đêm nay, Doãn Bích Giới quả nhiên ngủ thẳng đến bình minh.
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước khi ngủ đã cùng anh bình tĩnh nói chuyện.
Đêm nay không có mộng, cũng không có gì khác, chỉ có thuần tuý ngủ say.
Khi cảm thấy ý thức rõ ràng, cô có thể cảm giác được, ánh mặt trời toả sáng ngoài cửa sổ rất chói chang.
Cô cử động tay, phát hiện bên cạnh không có người, cô mở to mắt, dời chiếc áo khoác mà Kha Khinh Đằng đắp trên người cô trước khi ngủ, rồi ngồi dậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến mùi thức ăn, cô sờ bụng, cảm thấy mình thật hơi đói.
Mở cửa ra, phát hiện trong phòng cũng không có ai, chỉ thấy thức ăn đặt trên bàn, như là vừa nấu xong không bao lâu.
Jaa không ở đây, Kha Khinh Đằng cũng không ở đây?
Cô xoa tóc, vẫn cảm thấy trong lòng thấp thoáng có chút bất ổn.
Vừa định ngồi xuống cạnh bàn đợi người trở về, cô nhờ vào thính giác nhạy bén mà phát hiện góc phải tại bếp lò có tiếng động rất nhỏ.
Không chút do dự, cô lập tức đứng dậy hướng đến phía bên đó.
Rất nhanh, sau vài bước, cảnh tưởng ở góc kia đập vào tầm mắt cô.
Đường nhìn chính xác, thần sắc của cô lập tức thay đổi.
Chỉ thấy ở chỗ nhỏ hẹp kia, Kha Khinh Đằng mặt không có biểu cảm đứng ở cạnh bếp lò, mặt đối diện phương hướng của cô.
Nhưng trong đây không chỉ có một mình anh.
Vị trí cách gần cô nhất là Jaa đưa lưng về phía cô, thân trên trần trụi, dáng vẻ đang khom lưng chậm rãi cởi bỏ thắt lưng quần.
/59
|