Lúc Mạnh Thiên Hoa trở về thu thập quần áo cho tức phụ nhà mình thì mẹ hắn cũng đang ở nhà.
“Thiên Hoa! Ngươi đây là làm gì vậy?“.
Nương Mạnh Thiên Hoa là Đông lão thái, thấy hắn trở về giờ này thì hơi bất ngờ, liền lên tiếng hỏi.
“Giai Giai ngày mai xuất viện, ta để nàng về An Bình thôn ở tạm vài ngày, cũng do ta mải mê công tác mà không quan tâm nhiều đến nàng được, trước thu thập vài kiện quần áo cho nàng để đưa cha vợ ta mang về.”
Mạnh Thiên Hoa cũng không nói ra sự tình thực sự với mẹ mình.
“Cái này... Tiểu Giai có phải oán ta hay không? Ta đi mua cá cũng là vì muốn cải thiện bữa ăn cho nàng, sao lại thế này chứ?“.
Đông lão thái có chút khổ sở.
“Nương! Ngài suy nghĩ nhiều, Giai Giai không còn hài tử, trong lòng nàng chịu rất nhiều khổ sở, chúng ta liền thông cảm nàng một chút, để nàng về nhà mẹ đẻ, thư thư thái thái vài ngày cho khuây khỏa. Chờ dưỡng hảo thân thể, tâm tình nàng cũng sẽ tốt hơn.”
Mạnh Thiên Hoa nhìn Đông lão thái như vậy, có chút đau lòng, nhưng là sự tình còn không có rõ ràng, trước hết cứ giấu nàng đã, đợi mọt chuyện ổn thỏa rồi tính sau.
“Kia cũng được, ta đi chuẩn bị cho Tiểu Giai thêm chút đồ vật, ngươi đưa cho nàng mang theo.”
Đông lão thái trước đây cảm thấy con dâu không thể sinh nở, không ít lần ngáng chân hai vợ chồng son, cũng từng nghĩ đến việc đổi một cô con dâu khác, nhưng từ khi Tống Giai mang thai, những ý định này đều tan thành mây khói. Tuy nói lần này Tống Giai không giữ được hài tử, khiến cho Đông lão thái rất đau lòng, nhưng bà cũng ngóng trông Tống Giai có thể nhanh chóng dưỡng hảo thân thể, lần này có thể có, lần sau cũng có thể có.
Mạnh Thiên Hoa thu thập xong quần áo, ngồi ở trên giường, thấy được quần áo của hài tử mà Tống Giai chuẩn bị từ trước thì trong lòng không khỏi dâng lên một loại tâm tình khổ sở, nghĩ muốn nhất thời áp chế xuống cũng không được. Hắn lại nhớ sự tình nhạc phụ mới nói lúc nãy, tâm tình lại càng xúc động hơn, không quản người nọ có phải kẻ lừa đảo hay không, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì hắn cũng muốn đi gặp xem sao. Có thể tìm ra hung thủ hại chết hài tử nhà mình, hắn liền nhận ân tình này!,
Cùng lúc, Tống Giai ở bênh viện cũng đang lâm vào trong ký ức, người Phó gia thật lâu đã không xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Nhớ tới năm nàng mười sáu tuổi, nếu hắn không đi tham gia quân ngũ, hiện tại có lẽ chính mình cũng có thể có mấy hài tử. Tống Giai từ nhỏ chính là bảo bối trong lòng bàn tay của Tống lão cha, nói nàng lớn lên như công chúa cũng không sai chút nào.
Tống gia hoàn cảnh rất tốt, Tống Giai từ nhỏ chưa từng ăn qua khổ sở bao giờ. Nhưng Tống lão cha đắc ý nhất cũng chính là khuê nữ này, thường xuyên nói nàng không hề thua kém nam nhi chút nào. Chính là không nghĩ tới, đến khi nàng lớn lên, việc hôn nhân lại có phần nhấp nhô, không như ý. Tống Giai từ nhỏ đã có ý với Phó Đại Tráng, người hai nhà cũng đều biết, cho nên trong lòng đều là vui như mở cờ, năm đó lúc Trầm Tố Chi còn tại thế đã thập phần thích nàng. Nhưng hết thảy mọi thứ đều thay đổi vào năm nàng mười sáu tuổi, Phó Đại Dũng bị Phó Lão Xuyên nhốt trong nhà, Phó Đại Tráng phải đi nhập ngũ làm binh.
Tống Giai còn nhớ rõ, chính nàng cố lấy dũng khí, cùng Phó Đại Tráng nói chuyện hồi lâu, nói hắn không cần đi làm binh, có thể nhờ cha nàng tìm quan hệ, giúp Phó Đại Tráng hắn đi làm công nhân trong thành phố. Đáng tiếc niên thiếu khinh cuồng, Phó Đại Tráng nói hắn không thể không đi, tăng thêm khi đó, Phó Đại Tráng đối với tiểu muội hàng xóm là nàng cũng không có sinh ra cái gì gọi là tình yêu nam nữ. Tống Giai nàng cũng có ngạo khí, nếu hắn đã cự tuyệt, thì chuyện hôn sự kia liền từ bỏ đi.
Tống gia cùng Phó gia từ đó về sau liền không lại nhắc đến chuyện này nữa, hai nhà đều cho rằng đây chỉ là hài tử giận dỗi với nhau, không coi là vấn đề lớn, chuyện gì cũng không phát sinh qua. Tống Giai sau đó đi làm công nhân ở xưởng dệt trong công xã. Sau Mạnh Thiên Hoa lại mải mê, theo đuổi nàng không bỏ, Tống Giai liền cùng Mạnh Thiên Hoa ở cùng một chỗ. Nàng còn nhớ rõ, năm đầu tiên mới vừa kết hôn kia, vừa lúc bắt gặp Phó Đại Tráng trở về nhà thăm người thân, chính nàng còn cố tình dắt tay Mạnh Thiên Hoa đến trước mặt hắn, nghĩ muốn xem Phó Đại Tráng hối hận ra sao, không nghĩ tới, hắn chỉ cười, nói một tiếng chúc mừng.
“Giai Giai! Ngươi muốn quần áo ta đều đã lấy đến cho ngươi rồi đây, ngươi nhìn thử xem còn thiếu gì không? Ta mỗi ngày xong việc thì sẽ đến An Bình thôn bồi ngươi, lúc đó thiếu gì thì ta lại về nhà lấy đến cho ngươi.”
Mạnh Thiên Hoa nói, đánh gãy hồi ức của nàng. Nhìn trượng phu trước mắt, dù kết hôn mười mấy năm không có hài tử, hắn cũng chưa từng có một câu oán giận với mình. Bình thường đối xử với nàng cũng là trân trọng có thêm. Tống Giai sờ sờ bụng, nàng còn có thể có con của mình sao?.
“Thiên Hoa! Ngươi cứ đi làm việc đi, ta không sao. Bình Bình cùng Lệ Lệ đều là người có khả năng, ta không có việc gì đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình thôi.”
“Không có việc gì, ta đợi một lát nữa mới đi, buổi chiều ta sẽ không tới, tranh thủ nghỉ ngơi một lát, đến tối sẽ đến trực đêm cho Bình Bình cùng Lệ Lệ trở về nhà.”
Mạnh Thiên Hoa nói vài câu thì đã an bài, sắp xếp ổn thỏa hết thảy mọi việc, sau đó liền đi làm.
Giờ này, Phó Diễm từ khi xuyên không về đây cũng là lần đầu tiên nhận được thư tình của người khác. Nàng nhìn bức thư trên tay Chu Thu Lộ, mặt hơi nghệt ra. Nàng như thế nào không biết trong túi sách của mình có cái thứ này?.
“Tiểu Hỏa! Muốn mở ra xem ai là người gửi cho ngươi hay không?“.
Chu Thu Lộ vẻ mặt hưng phấn, vừa cười khanh khách, vừa trực tiếp đem bức thư mở ra.
“Phó Diễm thân mến! Ta là...“.
Không chờ Chu Thu Lộ đọc xong, Phó Diễm bụm miệng nàng, đem thư thu lại, trực tiếp đứng lên.
“Không cần đọc làm gì, đây cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Phó Diễm không nghĩ tới, nàng thế nhưng còn có người ái mộ nha. Lão a di với tuổi thực đã gần đến đầu ba, tỏ vẻ không nghĩ đến chuyện yêu đương quá sớm, chỉ muốn làm sự nghiệp mà thôi.
“Cái này... hình như mọi người nói là thư tình nha.”
Chu Thu Lộ tiến đến bên cạnh lỗ tai Phó Diễm, lặng lẽ nói. Thư tình mà ngươi còn đọc ra miệng như vậy? Phó Diễm quay lại trừng mắt nhìn Chu Thu Lộ. Chu Thu Lộ nhanh chóng cười lè lưỡi trêu lại nàng. Hai người ở cửa trường học liền chia tay, một lát sau Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đi tới.
Thân thể Tống Quân An vẫn chưa tốt lên, Tống lão cha làm chủ, xin nghỉ thêm một ngày cho hắn. Phỏng chừng ngày mai là có thể đi học. Huynh muội ba người vừa đi vừa nói chuyện ở trường, đồng thời hướng thôn An Bình mà đi, kỳ quái chính là, hôm nay Phó Diễm không cảm giác được Mã Tam tồn tại. Có phải là đã buông tha nàng rồi không?.
Chính là mới vừa đi tới cửa cung tiêu xã, giác quan thứ sáu của Phó Diễm lại kỳ quái nhảy lên, cảm giác được người phía sau, xem ra Mã Tam đã bị rút về rồi, người tới lần này không biết là Mã Tứ hay Mã Lục đây? Phó Diễm làm bộ như ngồi xổm xuống, nhặt cục đá trên mặt đất, khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua. Lần này còn là một nữ nhân?.
Vương Tiểu Thúy là lần đầu tiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trước đây nàng chính là chủ quản của tiểu tổ hậu cần trong cách ủy, hôm nay lão bà Mã Tam sinh bệnh, hắn có đến nhờ nàng giúp đỡ theo dõi đối tượng này mấy ngày. Nhưng Phó Diễm thật sự là không có đi địa phương nào khác cả, chỉ quanh quẩn ở trường học và trong nhà, hai điểm một đường. Cho nên Mã Tam liền không đem Phó Diễm để vào mắt, hắn thậm chí cảm thấy, Trịnh Trí đang làm bừa, tốn công nhìn chằm chằm một cái tiểu cô nương thì tính gì? Thư báo cáo mỗi ngày đều xử lý ổn thỏa ngay tại chỗ, cách ủy bọn hắn nhàn rỗi đến mức đi theo dõi một cái tiểu cô nương chưa học hết sơ trung? Vương Tiểu Thúy nhận nhiệm vụ chính là đi theo Phó Diễm cho đến khi nàng trở về trong thôn. Đến cửa thôn là có thể tan tầm. Cho nên Vương Tiểu Thúy liền cứ như vậy mà đi theo, một chút che dấu cũng không cần, đến cả Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đều phát hiện.
Phó Diễm cảm thấy đây nhất định là Mã Tam muốn giúp nàng, cho nên mới phái người như vậy đến theo dõi. Vì thế nàng cùng Phó Sâm, Phó Miểu thì thầm vài câu. Ba người tại ngã rẽ vào thôn, trực tiếp tách nhau ra. Cả ba nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ.
Vương Tiểu Thúy thậm chí không thấy rõ, rốt cuộc ai mới là Phó Diễm. Không có biện pháp đành phải chọn một ngõ nhỏ bất kì mà chạy tới. Chính là đi đến cuối cùng hóa ra lại là ngõ cụt, người thì không biết đã sớm chạy đi đâu.
Phó Diễm đứng phía sau, trên người dán một lá ẩn khí phù, nhìn Vương Tiểu Thúy đi lại xung quanh, cười tủm tỉm, không có biện pháp nào nha, quay người trực tiếp trở về nhà. Huynh muội ba người lại tập hợp ở chỗ cửa thôn, lúc này Vương Tiểu Thúy cũng buông tha, trực tiếp trở về, hết ca làm việc. Dù sao ngày mai liền nói cho Mã Tam hắn, Phó Diễm kia tan học thì trực tiếp trở về nhà là xong.
Liên tiếp vài ngày như vậy, Phó Diễm cứ biến mất, sau đó lại trở về, dẫn đến việc Vương Tiểu Thúy buông tha suy nghĩ muốn theo dõi, nàng ta đổi địa điểm thành trước cửa trường học, lúc tan học liền liếc mắt một cái, thấy ba người Phó Diễm đi ra thì nàng ta cũng trực tiếp tan tầm. Phó Diễm cảm thấy thời gian này mà không làm một chút chuyện gì đó thì quả thực quá lãng phí cơ hội này rồi!.
“Thiên Hoa! Ngươi đây là làm gì vậy?“.
Nương Mạnh Thiên Hoa là Đông lão thái, thấy hắn trở về giờ này thì hơi bất ngờ, liền lên tiếng hỏi.
“Giai Giai ngày mai xuất viện, ta để nàng về An Bình thôn ở tạm vài ngày, cũng do ta mải mê công tác mà không quan tâm nhiều đến nàng được, trước thu thập vài kiện quần áo cho nàng để đưa cha vợ ta mang về.”
Mạnh Thiên Hoa cũng không nói ra sự tình thực sự với mẹ mình.
“Cái này... Tiểu Giai có phải oán ta hay không? Ta đi mua cá cũng là vì muốn cải thiện bữa ăn cho nàng, sao lại thế này chứ?“.
Đông lão thái có chút khổ sở.
“Nương! Ngài suy nghĩ nhiều, Giai Giai không còn hài tử, trong lòng nàng chịu rất nhiều khổ sở, chúng ta liền thông cảm nàng một chút, để nàng về nhà mẹ đẻ, thư thư thái thái vài ngày cho khuây khỏa. Chờ dưỡng hảo thân thể, tâm tình nàng cũng sẽ tốt hơn.”
Mạnh Thiên Hoa nhìn Đông lão thái như vậy, có chút đau lòng, nhưng là sự tình còn không có rõ ràng, trước hết cứ giấu nàng đã, đợi mọt chuyện ổn thỏa rồi tính sau.
“Kia cũng được, ta đi chuẩn bị cho Tiểu Giai thêm chút đồ vật, ngươi đưa cho nàng mang theo.”
Đông lão thái trước đây cảm thấy con dâu không thể sinh nở, không ít lần ngáng chân hai vợ chồng son, cũng từng nghĩ đến việc đổi một cô con dâu khác, nhưng từ khi Tống Giai mang thai, những ý định này đều tan thành mây khói. Tuy nói lần này Tống Giai không giữ được hài tử, khiến cho Đông lão thái rất đau lòng, nhưng bà cũng ngóng trông Tống Giai có thể nhanh chóng dưỡng hảo thân thể, lần này có thể có, lần sau cũng có thể có.
Mạnh Thiên Hoa thu thập xong quần áo, ngồi ở trên giường, thấy được quần áo của hài tử mà Tống Giai chuẩn bị từ trước thì trong lòng không khỏi dâng lên một loại tâm tình khổ sở, nghĩ muốn nhất thời áp chế xuống cũng không được. Hắn lại nhớ sự tình nhạc phụ mới nói lúc nãy, tâm tình lại càng xúc động hơn, không quản người nọ có phải kẻ lừa đảo hay không, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì hắn cũng muốn đi gặp xem sao. Có thể tìm ra hung thủ hại chết hài tử nhà mình, hắn liền nhận ân tình này!,
Cùng lúc, Tống Giai ở bênh viện cũng đang lâm vào trong ký ức, người Phó gia thật lâu đã không xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Nhớ tới năm nàng mười sáu tuổi, nếu hắn không đi tham gia quân ngũ, hiện tại có lẽ chính mình cũng có thể có mấy hài tử. Tống Giai từ nhỏ chính là bảo bối trong lòng bàn tay của Tống lão cha, nói nàng lớn lên như công chúa cũng không sai chút nào.
Tống gia hoàn cảnh rất tốt, Tống Giai từ nhỏ chưa từng ăn qua khổ sở bao giờ. Nhưng Tống lão cha đắc ý nhất cũng chính là khuê nữ này, thường xuyên nói nàng không hề thua kém nam nhi chút nào. Chính là không nghĩ tới, đến khi nàng lớn lên, việc hôn nhân lại có phần nhấp nhô, không như ý. Tống Giai từ nhỏ đã có ý với Phó Đại Tráng, người hai nhà cũng đều biết, cho nên trong lòng đều là vui như mở cờ, năm đó lúc Trầm Tố Chi còn tại thế đã thập phần thích nàng. Nhưng hết thảy mọi thứ đều thay đổi vào năm nàng mười sáu tuổi, Phó Đại Dũng bị Phó Lão Xuyên nhốt trong nhà, Phó Đại Tráng phải đi nhập ngũ làm binh.
Tống Giai còn nhớ rõ, chính nàng cố lấy dũng khí, cùng Phó Đại Tráng nói chuyện hồi lâu, nói hắn không cần đi làm binh, có thể nhờ cha nàng tìm quan hệ, giúp Phó Đại Tráng hắn đi làm công nhân trong thành phố. Đáng tiếc niên thiếu khinh cuồng, Phó Đại Tráng nói hắn không thể không đi, tăng thêm khi đó, Phó Đại Tráng đối với tiểu muội hàng xóm là nàng cũng không có sinh ra cái gì gọi là tình yêu nam nữ. Tống Giai nàng cũng có ngạo khí, nếu hắn đã cự tuyệt, thì chuyện hôn sự kia liền từ bỏ đi.
Tống gia cùng Phó gia từ đó về sau liền không lại nhắc đến chuyện này nữa, hai nhà đều cho rằng đây chỉ là hài tử giận dỗi với nhau, không coi là vấn đề lớn, chuyện gì cũng không phát sinh qua. Tống Giai sau đó đi làm công nhân ở xưởng dệt trong công xã. Sau Mạnh Thiên Hoa lại mải mê, theo đuổi nàng không bỏ, Tống Giai liền cùng Mạnh Thiên Hoa ở cùng một chỗ. Nàng còn nhớ rõ, năm đầu tiên mới vừa kết hôn kia, vừa lúc bắt gặp Phó Đại Tráng trở về nhà thăm người thân, chính nàng còn cố tình dắt tay Mạnh Thiên Hoa đến trước mặt hắn, nghĩ muốn xem Phó Đại Tráng hối hận ra sao, không nghĩ tới, hắn chỉ cười, nói một tiếng chúc mừng.
“Giai Giai! Ngươi muốn quần áo ta đều đã lấy đến cho ngươi rồi đây, ngươi nhìn thử xem còn thiếu gì không? Ta mỗi ngày xong việc thì sẽ đến An Bình thôn bồi ngươi, lúc đó thiếu gì thì ta lại về nhà lấy đến cho ngươi.”
Mạnh Thiên Hoa nói, đánh gãy hồi ức của nàng. Nhìn trượng phu trước mắt, dù kết hôn mười mấy năm không có hài tử, hắn cũng chưa từng có một câu oán giận với mình. Bình thường đối xử với nàng cũng là trân trọng có thêm. Tống Giai sờ sờ bụng, nàng còn có thể có con của mình sao?.
“Thiên Hoa! Ngươi cứ đi làm việc đi, ta không sao. Bình Bình cùng Lệ Lệ đều là người có khả năng, ta không có việc gì đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình thôi.”
“Không có việc gì, ta đợi một lát nữa mới đi, buổi chiều ta sẽ không tới, tranh thủ nghỉ ngơi một lát, đến tối sẽ đến trực đêm cho Bình Bình cùng Lệ Lệ trở về nhà.”
Mạnh Thiên Hoa nói vài câu thì đã an bài, sắp xếp ổn thỏa hết thảy mọi việc, sau đó liền đi làm.
Giờ này, Phó Diễm từ khi xuyên không về đây cũng là lần đầu tiên nhận được thư tình của người khác. Nàng nhìn bức thư trên tay Chu Thu Lộ, mặt hơi nghệt ra. Nàng như thế nào không biết trong túi sách của mình có cái thứ này?.
“Tiểu Hỏa! Muốn mở ra xem ai là người gửi cho ngươi hay không?“.
Chu Thu Lộ vẻ mặt hưng phấn, vừa cười khanh khách, vừa trực tiếp đem bức thư mở ra.
“Phó Diễm thân mến! Ta là...“.
Không chờ Chu Thu Lộ đọc xong, Phó Diễm bụm miệng nàng, đem thư thu lại, trực tiếp đứng lên.
“Không cần đọc làm gì, đây cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Phó Diễm không nghĩ tới, nàng thế nhưng còn có người ái mộ nha. Lão a di với tuổi thực đã gần đến đầu ba, tỏ vẻ không nghĩ đến chuyện yêu đương quá sớm, chỉ muốn làm sự nghiệp mà thôi.
“Cái này... hình như mọi người nói là thư tình nha.”
Chu Thu Lộ tiến đến bên cạnh lỗ tai Phó Diễm, lặng lẽ nói. Thư tình mà ngươi còn đọc ra miệng như vậy? Phó Diễm quay lại trừng mắt nhìn Chu Thu Lộ. Chu Thu Lộ nhanh chóng cười lè lưỡi trêu lại nàng. Hai người ở cửa trường học liền chia tay, một lát sau Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đi tới.
Thân thể Tống Quân An vẫn chưa tốt lên, Tống lão cha làm chủ, xin nghỉ thêm một ngày cho hắn. Phỏng chừng ngày mai là có thể đi học. Huynh muội ba người vừa đi vừa nói chuyện ở trường, đồng thời hướng thôn An Bình mà đi, kỳ quái chính là, hôm nay Phó Diễm không cảm giác được Mã Tam tồn tại. Có phải là đã buông tha nàng rồi không?.
Chính là mới vừa đi tới cửa cung tiêu xã, giác quan thứ sáu của Phó Diễm lại kỳ quái nhảy lên, cảm giác được người phía sau, xem ra Mã Tam đã bị rút về rồi, người tới lần này không biết là Mã Tứ hay Mã Lục đây? Phó Diễm làm bộ như ngồi xổm xuống, nhặt cục đá trên mặt đất, khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua. Lần này còn là một nữ nhân?.
Vương Tiểu Thúy là lần đầu tiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trước đây nàng chính là chủ quản của tiểu tổ hậu cần trong cách ủy, hôm nay lão bà Mã Tam sinh bệnh, hắn có đến nhờ nàng giúp đỡ theo dõi đối tượng này mấy ngày. Nhưng Phó Diễm thật sự là không có đi địa phương nào khác cả, chỉ quanh quẩn ở trường học và trong nhà, hai điểm một đường. Cho nên Mã Tam liền không đem Phó Diễm để vào mắt, hắn thậm chí cảm thấy, Trịnh Trí đang làm bừa, tốn công nhìn chằm chằm một cái tiểu cô nương thì tính gì? Thư báo cáo mỗi ngày đều xử lý ổn thỏa ngay tại chỗ, cách ủy bọn hắn nhàn rỗi đến mức đi theo dõi một cái tiểu cô nương chưa học hết sơ trung? Vương Tiểu Thúy nhận nhiệm vụ chính là đi theo Phó Diễm cho đến khi nàng trở về trong thôn. Đến cửa thôn là có thể tan tầm. Cho nên Vương Tiểu Thúy liền cứ như vậy mà đi theo, một chút che dấu cũng không cần, đến cả Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đều phát hiện.
Phó Diễm cảm thấy đây nhất định là Mã Tam muốn giúp nàng, cho nên mới phái người như vậy đến theo dõi. Vì thế nàng cùng Phó Sâm, Phó Miểu thì thầm vài câu. Ba người tại ngã rẽ vào thôn, trực tiếp tách nhau ra. Cả ba nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ.
Vương Tiểu Thúy thậm chí không thấy rõ, rốt cuộc ai mới là Phó Diễm. Không có biện pháp đành phải chọn một ngõ nhỏ bất kì mà chạy tới. Chính là đi đến cuối cùng hóa ra lại là ngõ cụt, người thì không biết đã sớm chạy đi đâu.
Phó Diễm đứng phía sau, trên người dán một lá ẩn khí phù, nhìn Vương Tiểu Thúy đi lại xung quanh, cười tủm tỉm, không có biện pháp nào nha, quay người trực tiếp trở về nhà. Huynh muội ba người lại tập hợp ở chỗ cửa thôn, lúc này Vương Tiểu Thúy cũng buông tha, trực tiếp trở về, hết ca làm việc. Dù sao ngày mai liền nói cho Mã Tam hắn, Phó Diễm kia tan học thì trực tiếp trở về nhà là xong.
Liên tiếp vài ngày như vậy, Phó Diễm cứ biến mất, sau đó lại trở về, dẫn đến việc Vương Tiểu Thúy buông tha suy nghĩ muốn theo dõi, nàng ta đổi địa điểm thành trước cửa trường học, lúc tan học liền liếc mắt một cái, thấy ba người Phó Diễm đi ra thì nàng ta cũng trực tiếp tan tầm. Phó Diễm cảm thấy thời gian này mà không làm một chút chuyện gì đó thì quả thực quá lãng phí cơ hội này rồi!.
/159
|