Ngày hôm sau chính là sinh nhật của tiểu bằng hữu Phó Nghiêu. Mọi người trong nhà đã sớm chuẩn bị đầy đủ, rất nhiều bạn bè thân thích cũng đều chậm rãi tới cửa góp vui.
Nhà mẹ đẻ Vương Thục Mai là một trong những người đến sớm nhất. Ông bà ngoại của Phó Diễm mang theo đại cữu cữu, cữu mụ cùng với hai nhi tử và con dâu đều tới cùng một lúc. Từ sau khi Phó Diễm giải quyết giúp chuyện hôn sự của biểu ca lần trước, cữu mụ đã nhanh chóng trở thành một fan trung thành của Phó đại sư. Đến hiện tại, thời điểm đại biểu tẩu nhà nàng muốn làm mai cho con trai cũng là chính nàng đích thân dẫn người đến để nhờ Phó Diễm tính cho một quẻ, còn tranh thủ hỏi luôn cả thời điểm kết hôn.
“Ai nha! Tiểu Thổ của chúng ta lớn lên thật là tuấn tú. Đây không phải là tập trung hết điểm tốt của ngươi và Đại Dũng hay sao? Về điểm này thì không cần phải nói nha, so với ca ca tỷ tỷ của hắn đều tốt hơn.”
Cữu mụ Lý Hương Vân cũng là lúc đến tuổi, đối với tiểu oa nhi thập phần yêu thích. Phó Miểu ngồi bên cạnh khẽ bĩu môi, khen thì liền khen đi, còn muốn kéo các nàng xuống nữa. Nàng ta thật phiền phức mà. Phó Miểu nhìn diễn xuất của cữu mụ thập phần chướng mắt, nhưng là ở mặt ngoài vẫn là cực kì thân thiết.
“Con dâu à! Mau tới đây ôm biểu đệ của ngươi một cái, lây lây dính dính không khí vui mừng của hắn. Trở về sớm sinh cho ta một tôn tử béo mập nha!“.
Lý Hương Mân ôm Phó Nghiêu, trực tiếp đưa qua cho con dâu nhà mình. Nàng ta tên là Lâm Chi, mới vừa kết hôn không bao lâu, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thấy bà bà nhà mình nói thế thì liền vươn tay, muốn đỡ lấy tiểu tử Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu cũng là một đứa bé tính tình cực kì tốt, ai cũng có thể ôm, chỉ cần là mỹ nhân thì đều được. Lâm Chi mới vừa tròn hai mươi tuổi, dáng người thuộc dạng trung đẳng, làn da trắng đều, ôn nhuận. Tục ngữ có nói một trắng che trăm xấu, cũng là một tiểu mỹ nhân. Nhìn mỹ nhân biểu tẩu đến gần, Phó Nghiêu trực tiếp ôm lấy cổ nàng. Mấy người Vương Thục Mai nhìn thấy thì đều cười vang, nói tính tình Phó Nghiêu hắn chính là như vậy, thường ngày ở nhà cũng thích được Phó Miểu và Phó Diễm ôm nhất. Lý Hương Vân đưa mắt, nhìn thấy Phó Diễm từ trong phòng đi ra, ánh mắt sáng ngời, ẩn chứa năng lượng giống như một trăm bóng đèn cùng bật lên một lúc.
“Ta nói này tiểu cô! Mấy tháng nay không thấy, không ngờ Tiểu Hỏa đã lớn lên nhanh như vậy! Đã sớm bắt kịp với Tiểu Thủy rồi, càng lớn càng dễ nhìn. Ta liền thực yêu thích, số ta cũng thật khổ, đời này không có mệnh sinh được khuê nữ.”
Đại cữu cữu mấy năm gần đây vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của thôn, Lý Hương Vân nàng cuộc sống trải qua cũng tính là trôi chảy, tính tình cũng thay đổi không ít, không còn âm dương quái khí như trước nữa.
“Lâm Chi còn không phải chính là khuê nữ của ngươi hay sao? Ngươi không có khuê nữ thì coi con dâu như khuê nữ là được. Lâm Chi của chúng ta tốt như vậy, đến ta cũng đều muốn giữ nàng lại bên cạnh mỗi ngày a.”
Vương Thục Mai tự nhiên cũng sẽ không cố tình làm ảnh hưởng đến việc vui nhà mình, dù nói chuyện thì cũng đều là nâng người khác lên mà nói. Lý Hương Vân nghe thấy em chồng nói vậy thì nhanh chóng lên tinh thần, lôi kéo nàng lại mà bắt đầu kể ra con dâu của mình tri kỷ cỡ nào.
Phó Diễm thấy thế, nhanh chóng chuồn ra chỗ khác, nàng nhìn giờ, tiểu thúc cũng nên đến rồi. Quả nhiên, tiểu thúc cùng vợ chồng Lý gia vừa lúc đi đến cửa lớn Phó gia. Phó Bình Phục đi xe đạp mang theo nhạc mẫu, Lý Mạt Lỵ cùng Lý Thuận Lợi thì đi bộ ở phía đằng sau. Một đoàn người vừa đi tới cửa thì bắt gặp Bì đại nương cũng tới, trong tay nàng còn ôm cháu gái nhỏ của mình, cùng Phó Nghiêu trước sau sinh ra cách nhau mấy ngày, nhũ danh là Miêu Miêu. Miêu Miêu cũng mới vừa qua sinh nhật một tuổi được vài hôm.
“Ai u...thím bọn hắn đến rồi. Chúng ta mấy hôm không gặp, ngươi nhìn thật tốt a.”
Bì đại nương là một người tình tình cực kì sôi động, đi tới chỗ nào cũng đều có thể cùng người khác nói chuyện trên trời dưới biển.
“Tẩu tử bọn hắn à? Thân thể này của ta vẫn còn tạm được, nhìn ngươi này, tinh thần toả sáng. Đây là tiểu chất nữ sao? Thật thủy linh, tinh xảo cùng mẹ của nàng giống nhau, đều thật xinh đẹp.”
Thái Xảo Hà tính tình cũng tương tự, hiện tại nàng thấy nhà ai có hài tử thì cũng đều đỏ mắt mà thèm.
“Đại nương! Bà ngoại! Chúng ta trước vào cửa rồi lại nói. Người lớn tuổi đứng nhiều không tốt, nước trà trong nhà đều sớm nguội mất.”
Phó Diễm đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Ngươi xem hai chúng ta này, nói mấy câu liền quên vào cửa, còn phải để Tiểu Hỏa tới đón chúng ta. Haha.”
Bì đại nương xem như nửa gia chủ, tự nhiên nhường thân gia đi vào trước. Đến đây hôm nay toàn bộ đều là người nhà và thân thích, sinh nhật của Phó Nghiêu không mời thêm một ngoại nhân nào khác. Mấy người cũng coi như đây là một dịp để tụ hội lại với nhau. Không khí lúc này vô cùng náo nhiệt, người một nhà đều cười cười, nói nói, kể chuyện cho nhau nghe.
Phó Đại Ny mang theo Phó Miểu đi làm đồ ăn, lát sau đều đã chuẩn bị xong hết, chỉ còn chờ mọi người nhập tiệc. Lúc này mới rảnh rỗi đi ra ngoài cùng mọi người nói mấy câu. Không nghĩ tới chính là, Tống Đại Quốc cùng Trương Anh lúc này cũng mang theo lễ vật tới cửa. Phía sau còn có Tống Quân An đi theo phía sau.
“Đại Dũng! Ta đây không mời mà tới, ngươi có chào đón hay không a?“.
Tống Đại Quốc vừa vào cửa liền cười haha, Trương Anh cũng nhanh chóng đi qua, nói chuyện cùng Vương Thục Mai.
“Ngươi nói cái gì vậy? Đến đều là khách, ta muốn mời còn sợ ngươi không đến a! Mau tới ngồi đây.”
Phó Đại Dũng trong lòng đều biết, tự nhiên bởi vì cái gì mà bọn hắn đến đây. Năm đó nhờ có Phó Diễm ra tay giúp đỡ mà Tống Giai và Mạnh Thiên Hoa mới có thể tìm ra hung thủ hãm hại hài tử chưa xuất thế của họ. Sau này Mạnh Thiên Hoa cũng bởi vì Tiểu Hỏa nhà mình chỉ điểm, hiện tại cũng đã được điều đi trong thành phố.
“ Tiểu Giai nhờ ta mang đến một phần lễ vật. Nàng hiện tại đang có mang, tuổi cũng không nhỏ. Không dám đi xa, hiện vẫn còn đang ở trong thành phố, cũng không thường trở về.”
Bên này Trương Anh trực tiếp lấy ra một đôi vòng tay bạc Tống Giai đặt mua làm lễ vật, giao cho Vương Thục Mai.
“Tiểu Giai nàng thật khách khí, vật quý trọng như vậy, quá chiết sát Tiểu Thổ rồi.”
Vương Thục Mai theo bản năng lên tiếng từ chối.
“Ngươi đừng có từ chối nữa, nếu không có Phó Diễm nhà ngươi, Tiểu Giai còn không biết đời này có thể có hài tử của mình hay không. Ta chỉ là có sao nói vậy, ngươi cũng đừng làm khó cho ta. Mau nhận lấy.”
Trương Anh trực tiếp đem vòng tay, đeo lên cho Phó Nghiêu. Phó Nghiêu cúi đầu xuống, nhìn thấy sáng lấp lánh thì cười hihi, trực tiếp đưa lên miệng mà gặm. Vương Thục Mai ngăn cản hắn, sau đó liền đem thu lại.
“Vậy ta đành nhận thứ tốt của Tiểu Giai vậy.”
Trong nhất thời, cả nhà đều vui vẻ cười nói không ngớt. Trương Anh ngược lại, lời trong tiếng ngoài, ý muốn hỏi thăm tình hình hôn sự của Phó Miểu. Vương Thục Mai biết, đây là tâm tư của Tống Quân An bị mẹ hắn biết được, nhưng nàng cũng không tỏ thái độ gì. Nói thẳng là hài tử còn chưa có thông suốt, chính mình sẽ không quản việc này. Nghe lời này, Trương Anh còn có thể không biết hay sao? Đây là con mình còn không có theo đuổi được cô nương nhà người ta, trở về liền kêu hắn tiếp tục cố gắng, sớm một chút đem tức phụ trở về.
Vốn đang có tâm tìm Phó Miểu nói mấy câu, nhưng Phó Miểu vừa thấy Tống Quân An đến, thì lại trực tiếp đi vào trong phòng bếp, giúp đỡ thu thập bên trong. Tống Quân An một bên nói chuyện cùng Phó Sâm, một bên đưa mắt tìm thân ảnh Phó Miểu. Tìm nửa ngày cũng không thấy đâu cả, Phó Sâm bất động thanh sắc quan sát, tiểu tử này thật sự không phải là người tốt nha! Hai người cứ như vậy đứng tâm sự một lúc lâu, một câu lại một câu, ông nói gà bà nói vịt.
Lát sau, Phó Diễm mang theo Phó Vi cùng Phó Dung, dọn một cái bàn ra để làm nơi chọn đồ vật đoán tương lai cho Phó Nghiêu. Nàng đem ba miếng tiền Ngũ Đế trực tiếp đặt ở phía góc bàn. Sau đó liền kêu mọi người cùng nhau đến xem Phó Nghiêu chọn đồ vật đoán tương lai.
Vương Thục Mai đem Phó Nghiêu thả lên trên bàn, cổ vũ con trai đến chọn đồ vật yêu thích của mình. Phó Nghiêu nhìn trái nhìn phải, trên bàn thật nhiều loại đồ vật nha! Nhưng hắn nhanh chóng chú ý tới trong góc phòng, nơi Phó Diễm cất mấy đồng tiền Ngũ Đế. Ở chỗ cách mấy đồng tiền Ngũ Đế tương đối xa, Phó Diễm còn để xuống thêm một cái la bàn phong thủy. Phó Nghiêu dùng cả tay chân để bò, trực tiếp nhặt lên ba đồng tiền Ngũ Đế kia, sau đó hướng đến chỗ khác, vừa bò vừa cười khanh khách, cầm cái la bàn kia lên. Ôm được đồ vật, hắn quay về phía Phó Diễm, nhanh chóng bò đến.
Phó Diễm mỉm cười, trực tiếp ôm lấy tiểu mập mạp trong tay. Chỉ có người Phó gia biết được chuyện này đại biểu cho cái gì, người khác còn nghĩ là đứa trẻ tham tài mà thôi. Trong lúc nhất thời, lời hay ý đẹp không ngừng tuôn ra. Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai đưa mắt nhìn nhau một cái, đã sớm nghe Tiểu Hỏa nói, đệ đệ có thiên phú thập phần hảo. Không nghĩ tới khi chọn đồ vật đoán tương lai cũng chọn luôn pháp khí của Tiểu Hỏa. Người một nhà vừa cao hứng lại vừa có chút thấp thỏm, tỷ đệ hai người đều có cái thiên phú này, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?.
Nhà mẹ đẻ Vương Thục Mai là một trong những người đến sớm nhất. Ông bà ngoại của Phó Diễm mang theo đại cữu cữu, cữu mụ cùng với hai nhi tử và con dâu đều tới cùng một lúc. Từ sau khi Phó Diễm giải quyết giúp chuyện hôn sự của biểu ca lần trước, cữu mụ đã nhanh chóng trở thành một fan trung thành của Phó đại sư. Đến hiện tại, thời điểm đại biểu tẩu nhà nàng muốn làm mai cho con trai cũng là chính nàng đích thân dẫn người đến để nhờ Phó Diễm tính cho một quẻ, còn tranh thủ hỏi luôn cả thời điểm kết hôn.
“Ai nha! Tiểu Thổ của chúng ta lớn lên thật là tuấn tú. Đây không phải là tập trung hết điểm tốt của ngươi và Đại Dũng hay sao? Về điểm này thì không cần phải nói nha, so với ca ca tỷ tỷ của hắn đều tốt hơn.”
Cữu mụ Lý Hương Vân cũng là lúc đến tuổi, đối với tiểu oa nhi thập phần yêu thích. Phó Miểu ngồi bên cạnh khẽ bĩu môi, khen thì liền khen đi, còn muốn kéo các nàng xuống nữa. Nàng ta thật phiền phức mà. Phó Miểu nhìn diễn xuất của cữu mụ thập phần chướng mắt, nhưng là ở mặt ngoài vẫn là cực kì thân thiết.
“Con dâu à! Mau tới đây ôm biểu đệ của ngươi một cái, lây lây dính dính không khí vui mừng của hắn. Trở về sớm sinh cho ta một tôn tử béo mập nha!“.
Lý Hương Mân ôm Phó Nghiêu, trực tiếp đưa qua cho con dâu nhà mình. Nàng ta tên là Lâm Chi, mới vừa kết hôn không bao lâu, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thấy bà bà nhà mình nói thế thì liền vươn tay, muốn đỡ lấy tiểu tử Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu cũng là một đứa bé tính tình cực kì tốt, ai cũng có thể ôm, chỉ cần là mỹ nhân thì đều được. Lâm Chi mới vừa tròn hai mươi tuổi, dáng người thuộc dạng trung đẳng, làn da trắng đều, ôn nhuận. Tục ngữ có nói một trắng che trăm xấu, cũng là một tiểu mỹ nhân. Nhìn mỹ nhân biểu tẩu đến gần, Phó Nghiêu trực tiếp ôm lấy cổ nàng. Mấy người Vương Thục Mai nhìn thấy thì đều cười vang, nói tính tình Phó Nghiêu hắn chính là như vậy, thường ngày ở nhà cũng thích được Phó Miểu và Phó Diễm ôm nhất. Lý Hương Vân đưa mắt, nhìn thấy Phó Diễm từ trong phòng đi ra, ánh mắt sáng ngời, ẩn chứa năng lượng giống như một trăm bóng đèn cùng bật lên một lúc.
“Ta nói này tiểu cô! Mấy tháng nay không thấy, không ngờ Tiểu Hỏa đã lớn lên nhanh như vậy! Đã sớm bắt kịp với Tiểu Thủy rồi, càng lớn càng dễ nhìn. Ta liền thực yêu thích, số ta cũng thật khổ, đời này không có mệnh sinh được khuê nữ.”
Đại cữu cữu mấy năm gần đây vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của thôn, Lý Hương Vân nàng cuộc sống trải qua cũng tính là trôi chảy, tính tình cũng thay đổi không ít, không còn âm dương quái khí như trước nữa.
“Lâm Chi còn không phải chính là khuê nữ của ngươi hay sao? Ngươi không có khuê nữ thì coi con dâu như khuê nữ là được. Lâm Chi của chúng ta tốt như vậy, đến ta cũng đều muốn giữ nàng lại bên cạnh mỗi ngày a.”
Vương Thục Mai tự nhiên cũng sẽ không cố tình làm ảnh hưởng đến việc vui nhà mình, dù nói chuyện thì cũng đều là nâng người khác lên mà nói. Lý Hương Vân nghe thấy em chồng nói vậy thì nhanh chóng lên tinh thần, lôi kéo nàng lại mà bắt đầu kể ra con dâu của mình tri kỷ cỡ nào.
Phó Diễm thấy thế, nhanh chóng chuồn ra chỗ khác, nàng nhìn giờ, tiểu thúc cũng nên đến rồi. Quả nhiên, tiểu thúc cùng vợ chồng Lý gia vừa lúc đi đến cửa lớn Phó gia. Phó Bình Phục đi xe đạp mang theo nhạc mẫu, Lý Mạt Lỵ cùng Lý Thuận Lợi thì đi bộ ở phía đằng sau. Một đoàn người vừa đi tới cửa thì bắt gặp Bì đại nương cũng tới, trong tay nàng còn ôm cháu gái nhỏ của mình, cùng Phó Nghiêu trước sau sinh ra cách nhau mấy ngày, nhũ danh là Miêu Miêu. Miêu Miêu cũng mới vừa qua sinh nhật một tuổi được vài hôm.
“Ai u...thím bọn hắn đến rồi. Chúng ta mấy hôm không gặp, ngươi nhìn thật tốt a.”
Bì đại nương là một người tình tình cực kì sôi động, đi tới chỗ nào cũng đều có thể cùng người khác nói chuyện trên trời dưới biển.
“Tẩu tử bọn hắn à? Thân thể này của ta vẫn còn tạm được, nhìn ngươi này, tinh thần toả sáng. Đây là tiểu chất nữ sao? Thật thủy linh, tinh xảo cùng mẹ của nàng giống nhau, đều thật xinh đẹp.”
Thái Xảo Hà tính tình cũng tương tự, hiện tại nàng thấy nhà ai có hài tử thì cũng đều đỏ mắt mà thèm.
“Đại nương! Bà ngoại! Chúng ta trước vào cửa rồi lại nói. Người lớn tuổi đứng nhiều không tốt, nước trà trong nhà đều sớm nguội mất.”
Phó Diễm đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Ngươi xem hai chúng ta này, nói mấy câu liền quên vào cửa, còn phải để Tiểu Hỏa tới đón chúng ta. Haha.”
Bì đại nương xem như nửa gia chủ, tự nhiên nhường thân gia đi vào trước. Đến đây hôm nay toàn bộ đều là người nhà và thân thích, sinh nhật của Phó Nghiêu không mời thêm một ngoại nhân nào khác. Mấy người cũng coi như đây là một dịp để tụ hội lại với nhau. Không khí lúc này vô cùng náo nhiệt, người một nhà đều cười cười, nói nói, kể chuyện cho nhau nghe.
Phó Đại Ny mang theo Phó Miểu đi làm đồ ăn, lát sau đều đã chuẩn bị xong hết, chỉ còn chờ mọi người nhập tiệc. Lúc này mới rảnh rỗi đi ra ngoài cùng mọi người nói mấy câu. Không nghĩ tới chính là, Tống Đại Quốc cùng Trương Anh lúc này cũng mang theo lễ vật tới cửa. Phía sau còn có Tống Quân An đi theo phía sau.
“Đại Dũng! Ta đây không mời mà tới, ngươi có chào đón hay không a?“.
Tống Đại Quốc vừa vào cửa liền cười haha, Trương Anh cũng nhanh chóng đi qua, nói chuyện cùng Vương Thục Mai.
“Ngươi nói cái gì vậy? Đến đều là khách, ta muốn mời còn sợ ngươi không đến a! Mau tới ngồi đây.”
Phó Đại Dũng trong lòng đều biết, tự nhiên bởi vì cái gì mà bọn hắn đến đây. Năm đó nhờ có Phó Diễm ra tay giúp đỡ mà Tống Giai và Mạnh Thiên Hoa mới có thể tìm ra hung thủ hãm hại hài tử chưa xuất thế của họ. Sau này Mạnh Thiên Hoa cũng bởi vì Tiểu Hỏa nhà mình chỉ điểm, hiện tại cũng đã được điều đi trong thành phố.
“ Tiểu Giai nhờ ta mang đến một phần lễ vật. Nàng hiện tại đang có mang, tuổi cũng không nhỏ. Không dám đi xa, hiện vẫn còn đang ở trong thành phố, cũng không thường trở về.”
Bên này Trương Anh trực tiếp lấy ra một đôi vòng tay bạc Tống Giai đặt mua làm lễ vật, giao cho Vương Thục Mai.
“Tiểu Giai nàng thật khách khí, vật quý trọng như vậy, quá chiết sát Tiểu Thổ rồi.”
Vương Thục Mai theo bản năng lên tiếng từ chối.
“Ngươi đừng có từ chối nữa, nếu không có Phó Diễm nhà ngươi, Tiểu Giai còn không biết đời này có thể có hài tử của mình hay không. Ta chỉ là có sao nói vậy, ngươi cũng đừng làm khó cho ta. Mau nhận lấy.”
Trương Anh trực tiếp đem vòng tay, đeo lên cho Phó Nghiêu. Phó Nghiêu cúi đầu xuống, nhìn thấy sáng lấp lánh thì cười hihi, trực tiếp đưa lên miệng mà gặm. Vương Thục Mai ngăn cản hắn, sau đó liền đem thu lại.
“Vậy ta đành nhận thứ tốt của Tiểu Giai vậy.”
Trong nhất thời, cả nhà đều vui vẻ cười nói không ngớt. Trương Anh ngược lại, lời trong tiếng ngoài, ý muốn hỏi thăm tình hình hôn sự của Phó Miểu. Vương Thục Mai biết, đây là tâm tư của Tống Quân An bị mẹ hắn biết được, nhưng nàng cũng không tỏ thái độ gì. Nói thẳng là hài tử còn chưa có thông suốt, chính mình sẽ không quản việc này. Nghe lời này, Trương Anh còn có thể không biết hay sao? Đây là con mình còn không có theo đuổi được cô nương nhà người ta, trở về liền kêu hắn tiếp tục cố gắng, sớm một chút đem tức phụ trở về.
Vốn đang có tâm tìm Phó Miểu nói mấy câu, nhưng Phó Miểu vừa thấy Tống Quân An đến, thì lại trực tiếp đi vào trong phòng bếp, giúp đỡ thu thập bên trong. Tống Quân An một bên nói chuyện cùng Phó Sâm, một bên đưa mắt tìm thân ảnh Phó Miểu. Tìm nửa ngày cũng không thấy đâu cả, Phó Sâm bất động thanh sắc quan sát, tiểu tử này thật sự không phải là người tốt nha! Hai người cứ như vậy đứng tâm sự một lúc lâu, một câu lại một câu, ông nói gà bà nói vịt.
Lát sau, Phó Diễm mang theo Phó Vi cùng Phó Dung, dọn một cái bàn ra để làm nơi chọn đồ vật đoán tương lai cho Phó Nghiêu. Nàng đem ba miếng tiền Ngũ Đế trực tiếp đặt ở phía góc bàn. Sau đó liền kêu mọi người cùng nhau đến xem Phó Nghiêu chọn đồ vật đoán tương lai.
Vương Thục Mai đem Phó Nghiêu thả lên trên bàn, cổ vũ con trai đến chọn đồ vật yêu thích của mình. Phó Nghiêu nhìn trái nhìn phải, trên bàn thật nhiều loại đồ vật nha! Nhưng hắn nhanh chóng chú ý tới trong góc phòng, nơi Phó Diễm cất mấy đồng tiền Ngũ Đế. Ở chỗ cách mấy đồng tiền Ngũ Đế tương đối xa, Phó Diễm còn để xuống thêm một cái la bàn phong thủy. Phó Nghiêu dùng cả tay chân để bò, trực tiếp nhặt lên ba đồng tiền Ngũ Đế kia, sau đó hướng đến chỗ khác, vừa bò vừa cười khanh khách, cầm cái la bàn kia lên. Ôm được đồ vật, hắn quay về phía Phó Diễm, nhanh chóng bò đến.
Phó Diễm mỉm cười, trực tiếp ôm lấy tiểu mập mạp trong tay. Chỉ có người Phó gia biết được chuyện này đại biểu cho cái gì, người khác còn nghĩ là đứa trẻ tham tài mà thôi. Trong lúc nhất thời, lời hay ý đẹp không ngừng tuôn ra. Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai đưa mắt nhìn nhau một cái, đã sớm nghe Tiểu Hỏa nói, đệ đệ có thiên phú thập phần hảo. Không nghĩ tới khi chọn đồ vật đoán tương lai cũng chọn luôn pháp khí của Tiểu Hỏa. Người một nhà vừa cao hứng lại vừa có chút thấp thỏm, tỷ đệ hai người đều có cái thiên phú này, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?.
/159
|