Thẩm Thanh Kha thật sự không bám lấy Thẩm Trinh Hòa dò hỏi tung tích của Chiêu Nhạc nữa, nhưng hắn không về Thiên Hoa Bách Thảo điện mà vẫn ở lại Doanh Châu tiên sơn.
Lúc trước hắn cũng thường ở lại đây, mới đầu là để theo Thẩm Trinh Hòa học luyện đan, có Thẩm Trinh Hòa quản lý nên hắn không tình nguyện ở lại cho lắm. Sau này vô tình gặp gỡ Chiêu Nhạc, thế là cứ cách ba bốn ngày hắn lại chủ động chạy tới, tích cực lắm, Thiên Hoa Bách Thảo điện phái người tới gọi về hắn còn không chịu về nữa là. Đến khi Chiêu Nhạc chịu để ý tới hắn thì thời gian hắn ở lại càng lâu hơn, lần nào cũng đòi gặp Chiêu Nhạc một cái rồi mới chịu về luyện đan.
Thẩm Thanh Kha bị chiều hư từ nhỏ, tính tình chẳng tốt tí nào, cố chấp, nói một không hai, ai khuyên cũng vô dụng, trong nhà hắn chọc cha mẹ tức quá nên mới vứt đến Thiên Hoa Bách Thảo điện để sư huynh của mẹ hắn dạy dỗ, thỉnh thoảng Thẩm Trinh Hòa cũng đón hắn tới Doanh Châu tiên sơn ở tạm vài ngày. Tuy Thẩm Trinh Hòa yêu thương hắn nhưng cũng thường bị hắn chọc tức mà ôm ngực thở dài.
“Với cái tính cách của tên tiểu tử nhà ngươi, sau này ai thèm ngó tới.” Lúc trước Thẩm Trinh Hòa nói vậy, ai dè sau này thằng cháu hống hách tận trời này nhìn trúng Chiêu Nhạc.
Tính cách của Chiêu Nhạc không hề dễ chung sống, rõ ràng lúc nhỏ ở bên cạnh Hề Vi thượng tiên cũng ngoan ngoãn đáng yêu lắm, nhưng sau cái chết của sơn chủ, tính cách của Chiêu Nhạc ngày càng cô độc, thường xuyên ở một mình trên Tiểu Nhạc Sơn, độc lai độc vãng. Đến Chấp Đình thượng tiên đến thăm nàng ấy cũng bị từ chối ngay ngoài cửa, đối với Tắc Dung thượng nhân cũng vậy, đừng nói chi đến người khác.
Chiêu Nhạc là sự tồn tại đặc biệt trên Doanh Châu tiên sơn, Chấp Đình, Tắc Dung nhường nàng ấy, những đệ tử khác thì sợ nàng ấy, cũng vì thái độ của nàng ấy đối với hai vị sư huynh mà không ít tân đệ tử ghét nàng ấy, thế nên nàng ấy ngày càng không thích qua lại với người khác.
Cháu trai thích Chiêu Nhạc phải chịu khổ rồi. Phải thừa nhận là ban đầu Thẩm Trinh Hòa khá vui khi thấy cháu trai chịu khuất phục như thế. Nhưng dần dần, thấy thằng cháu ngu ngơ đâm đầu vào, vì Chiêu Nhạc mà đau buồn ủ rũ, người làm thúc thúc như ông ấy không nhẫn tâm. May mà cuối cùng cháu trai đã chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng, có được tình yêu của Chiêu Nhạc.
Sống trên đời bấy nhiêu năm rồi, Thẩm Trinh Hòa còn chưa hiểu rõ tình yêu rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cháu trai bớt nóng nảy, học được cách nhẫn nhịn, khiến Chiêu Nhạc đồng ý đón nhận người khác, lại một lần nữa nở nụ cười.
“Con sẽ ở lâu đây tới khi nào gặp được Chiêu Nhạc mới thôi.” Thẩm Thanh Kha kiên định nói.
“Con không sợ con bé giận à?”
“… Hơi sợ.”
Thẩm Trinh Hòa: câu này nói hơi thiếu tự tin rồi đấy cháu trai?
Thẩm Thanh Kha nghiêm túc nói: “Bây giờ con về Thiên Hoa Bách Thảo điện thì nửa tháng sau đến thọ yến của Chấp Đình thượng tiên con cũng phải tìm cơ hội quay lại. Thúc biết mà, sư bá không cản được con, chi bằng để con ở lại đây luôn.”
Hắn nói quá có lý, Thẩm Trinh Hòa không phản bác được gì, chỉ đành để hắn tiếp tục ở lại, còn phải đồng ý với hắn là không nói chuyện này cho Chiêu Nhạc biết.
Có điều, với kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Trinh Hòa, ông ấy không nghĩ cháu trai sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên, mấy ngày hôm sau đi đưa thuốc ông ấy phát hiện cháu trai len lén theo sau mình. Thẩm Trinh Hòa cắt đuôi hắn, vòng vèo hết mấy vòng mới đến được Tử Tịch. Sau đó, mỗi ngày ông ấy phải nghĩ cách cắt đuôi thằng cháu thà chết không buông này.
Bảy ngày trước thọ yến, Chấp Đình kết thúc bế quan trước thời hạn, ra khỏi sơn động Hựu Minh. Tắc Dung đang đi làm việc ở bên ngoài, nghe tin xong thì vội vàng chạy đến Hựu Minh sơn động và Thanh Trúc Lý tìm nhưng không thấy người đâu, hắn sực tỉnh ngộ, đi đến hòn đảo nhỏ nơi có lối vào Tử Tịch, quả nhiên thấy hắn đang chắp tay đứng đó nhìn những đóa hoa trắng rũ xuống trên vách núi.
“Đại sư huynh.” Tắc Dung dừng bước.
Hắn cứ nghĩ mình đi nghịch lại ý của đại sư huynh sẽ bị phạt hoặc bị trách mắng, nhưng Chấp Đình không nói gì cả, chỉ đáp một tiếng rồi xoay người đi.
Tắc Dung đi theo hắn, trong lòng cứ thấy bất an. Chắc hẳn đại sư huynh biết sư phụ đang ở trong Tử Tịch, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu được đại sư huynh, cũng từng dự liệu trước vài phản ứng của đại sư huynh, chỉ không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy.
Nhiều năm không gặp sư phụ, đáng lẽ đại sư huynh còn muốn gặp sư phụ hơn cả hắn chứ.
“Đại sư huynh, sư phụ đang ở Tử Tịch, còn có Chiêu Nhạc nữa.” Tắc Dung suy nghĩ suốt quãng đường, lúc đến Thanh Trúc Lý, hắn nói.
Chấp Đình ngồi trước bàn, phủi phủi cành hoa quế rơi rụng trên băng ghế. Hắn nhìn cây quế Ngân Luân bên cạnh, nói: “Đệ gặp sư phụ rồi, có suy nghĩ gì không?”
Tắc Dung khó hiểu, “Sư phụ… hơi khác xưa.”
Chấp Đình lắc lắc đầu, “Người không muốn dính líu đến chuyện này, đệ không nên đưa người về.”
Tắc Dung cau mày, “Nhưng do Chiêu Nhạc quá liều lĩnh nên Thương Lâm Tị sắp tìm được sư phụ, nếu chúng ta không đưa người về thì bây giờ có lẽ người đã gặp phải Thương Lâm Tị rồi.”
“Cho nên đệ cảm thấy mình làm như vậy có thể tránh được việc hai người họ gặp nhau sao?” Ánh mắt Chấp Đình bình tĩnh, “Tắc Dung, đệ luôn làm những chuyện vô nghĩa như thế.”
Tắc Dung siết chặt tay rồi lại buông ra, “Đại sư huynh, có lúc đệ thật sự không biết huynh có quan tâm đến sư phụ hay không. Nếu người rơi vào tay Thương Lâm Tị, nếu bọn họ hợp sức ngăn cản chúng ta thì huynh phải làm sao? Huynh sẽ đưa ra lựa chọn giống như năm mươi năm trước một lần nữa ư?”
“Cho dù đại sư huynh chọn thế nào, đệ cũng không làm ra loại chuyện như thế lần thứ hai đâu.”
Chấp Đình nhàn nhạt nói: “Tắc Dung, ta luôn nhắc đệ đừng làm những chuyện vô nghĩa vì hy vọng đệ không phải tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.”
Hắn nhặt bông hoa vàng nho nhỏ rơi trên tà áo lên, nhẹ nhàng nói, “Ta biết đệ muốn bảo vệ sư phụ nhưng đệ quên rồi, từ trước đến nay sư phụ không phải là người yếu đuối. Chim ưng chống chọi lại mưa gió không cần sự bảo vệ của chim tước. Đệ lấy danh nghĩa bảo vệ chẳng phải rất nực cười sao. Sở dĩ sư phụ ở trong Tử Tịch không phải vì đệ bắt được người mà vì người còn nhận người đệ tử là đệ.”
Tắc Dung ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay mình, hồi lâu mới đáp: “Đại sư huynh luôn rất hiểu sư phụ, biết người thích gì, biết người nghĩ gì, sẽ chọn cái gì, nhưng đệ không hiểu, không hiểu sư phụ và cũng không hiểu đại sư huynh. Có lẽ những gì huynh nói là đúng, nhưng đệ chỉ muốn làm theo suy nghĩ của mình, dù là đúng hay sai. Nếu có lần thứ hai, đệ vẫn sẽ làm như vậy. Đệ không cần biết sư phụ có cảm thấy nực cười, cảm thấy đệ đáng ghét hay không, đệ chỉ không muốn nhìn thấy người chết một lần nữa.”
“Bỏ đi.” Chấp Đình phất phất tay, “Đệ lui xuống trước đi, chuyện này đệ không cần lo nữa, ta sẽ xử lý.”
Tắc Dung còn định nói gì đó những cuối cùng vẫn thôi, mặt lạnh lùng lui xuống.
Hôm nay, người đến Tử Tịch đưa đồ ăn đổi thành người khác rồi, cũng là một người trung niên tướng mạo bình thường như người lúc trước. Người đó mang nhiều đồ hơn mọi khi, có món Thập Nhị Nương thích ăn nhất, cũng có món dạo gần đây mới bắt đầu thích ăn và một cành hoa quế.
Thập Nhị Nương nhìn người đưa đồ đó, cảm thấy không hợp lý lắm nhưng tìm không ra sơ hở.
“Sao đổi người rồi? Người mấy bữa trước đâu?” Thập Nhị Nương hỏi người nọ. Nhưng hắn ta rất cẩn trọng, chỉ cúi thấp đầu đáp: “Ta không biết.”
Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Hôm nay sao không có chim Bạch Linh?”
Người nọ đáp: “Ta không biết.”
Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Tắc Dung đâu?”
Người họ cúi đầu, đáp: “Ta không biết.”
Hỏi gì cũng không biết. Thập Nhị Nương đánh giá hắn ta một lượt, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ. Trong mũi toàn là mùi hoa quế, ánh mắt Thập Nhị Nương chuyển sang bình hoa quế, đột nhiên thấy mất hứng, không làm phiền người ta nữa, phất tay cho hắn ta lui ra.
“Thập Nhị Nương, hoa quế này thơm quá, ăn được không?” Kim Bảo nhảy tót qua như chú khỉ, thò tay định ngắt hoa quế thì bị Thập Nhị Nương đập một phát lên tay.
Kim Bảo xoa xoa mu bàn tay ra chiều vô tội, “Cái này không ăn được à?”
Thập Nhị Nương bình thản đặt bình hoa lên bàn, “Ăn gì mà ăn, để ngửi thơm biết mấy.”
“Suốt ngày chỉ biết ăn, ngươi coi coi Chiêu Nhạc còn đang tu luyện kìa, có phải ngươi cũng nên nghiêm túc chút không?” Thập Nhị Nương móc một cây thước ngọc, làm mặt hung dữ với Kim Bảo: “Là ngươi nói muốn tu luyện để sau này làm tiên nhân mà, bây giờ còn muốn làm biếng nữa hả. Lại đâu, ôn lại “Thiên Địa Linh Khí Kinh” hôm qua ta đọc cho ngươi nghe xem.”
Kim Bảo lui lại ba bước, ngỡ ngàng nói: “Ta mới học có một ngày thôi, cái kinh gì đó nhiều chữ như vậy, sao ta nhớ hết được chứ?”
“Hồi lúc ta mới học, một ngày là nhớ hết rồi.”
“Thập Nhị Nương người đẹp như vậy, tất nhiên một ngày là học thuộc rồi, ta thì không được vậy đâu.”
“Khen ta cũng vô dụng, đọc đi.”
Kim Bảo hết cách, đành ngồi khoanh chân trước mặt nàng lắp bắp đọc, đọc được vài chữ thì quên chữ tiếp theo, chỉ có thể chờ Thập Nhị Nương nhắc. Cậu ta cũng chẳng nhớ tới bình hoa quế kia nữa.
Chiêu Nhạc tu luyện xong đi qua thấy Kim Bảo ôm bụng nằm dưới đất ôn pháp quyết như con ếch thì không kiềm được bật cười, sau đó lại trở về dáng vẻ nghiêm túc. Nàng ấy trông thấy bình hoa quế bên cạnh Thập Nhị Nương, ngẩn ra một hồi rồi nói: “Đây là… hoa quế Ngân Luân ở Thanh Trúc Lý?”
Thập Nhị Nương hàm hồ đáp: “Hả, phải không? Ta cũng không nhìn kỹ nữa. Tắc Dung chạy tới chỗ đại sư huynh bẻ hoa quế mà không sợ đại sư huynh nó giận à. Cây quế đó Chấp Đình chăm sóc tỉ mỉ lắm đấy.”
Chiêu Nhạc lưỡng lự một lát, thấp giọng nói: “Trước đây nghe nói đại… Chấp Đình bế quan, bây giờ có lẽ xuất quan rồi, hoa quế này có khi nào là huynh ấy bảo người mang tới?”
Thập Nhị Nương: “Đừng nói chuyện đáng sợ vậy chứ.”
Chiêu Nhạc im lặng giây lát rồi chuyển chủ đề: “Mấy ngày nữa là đến thọ yến của Chấp Đình rồi, bây giờ trên Doanh Châu chắc hẳn rất náo nhiệt nhỉ? Qua mấy hôm nữa người đến chúc thọ nhiều sẽ còn náo nhiệt hơn nữa. Lúc trước nghe nói, ngoài ba tòa tiên sơn còn lại thì không ít tiên môn chính đạo khác cũng đến. Biết bao nhiêu năm qua huynh ấy không tổ chức thọ yến gì cả, năm nay đột nhiên nói muốn tổ chức thọ yến… Sư phụ, con thấy hơi bất an, có phải sắp có chuyện gì đó không?”
Thập Nhị Nương: “Đúng vậy.” Nàng nói được hai chữ xong lại quay sang trừng Kim Bảo, “Không được làm biếng, đọc tiếp đi.”
Chiêu Nhạc thấy nàng như vậy thì chẳng thể nào khẩn trương được nữa.
Thập Nhị Nương tiếp tục nói với nàng ấy bằng giọng điệu như tán gẫu: “Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, đông người thì sẽ lắm chuyện thôi. Con cứ xem đi, chúng ta sắp được ra ngoài rồi, có người muốn gặp ta cơ mà.”
“Tuy ta không muốn gặp hắn nhưng cái gì đến thì cũng phải đến thôi.” Thập Nhị Nương vỗ vai Chiêu Nhạc, “Chiêu Nhạc, lần này phải nhớ, gặp chuyện thì cứ chạy ra ngoài, con có một người sư phụ và mấy sư huynh, trời có sập cũng không tới lượt con gánh đâu.”
– Hết chương 038 –
Lúc trước hắn cũng thường ở lại đây, mới đầu là để theo Thẩm Trinh Hòa học luyện đan, có Thẩm Trinh Hòa quản lý nên hắn không tình nguyện ở lại cho lắm. Sau này vô tình gặp gỡ Chiêu Nhạc, thế là cứ cách ba bốn ngày hắn lại chủ động chạy tới, tích cực lắm, Thiên Hoa Bách Thảo điện phái người tới gọi về hắn còn không chịu về nữa là. Đến khi Chiêu Nhạc chịu để ý tới hắn thì thời gian hắn ở lại càng lâu hơn, lần nào cũng đòi gặp Chiêu Nhạc một cái rồi mới chịu về luyện đan.
Thẩm Thanh Kha bị chiều hư từ nhỏ, tính tình chẳng tốt tí nào, cố chấp, nói một không hai, ai khuyên cũng vô dụng, trong nhà hắn chọc cha mẹ tức quá nên mới vứt đến Thiên Hoa Bách Thảo điện để sư huynh của mẹ hắn dạy dỗ, thỉnh thoảng Thẩm Trinh Hòa cũng đón hắn tới Doanh Châu tiên sơn ở tạm vài ngày. Tuy Thẩm Trinh Hòa yêu thương hắn nhưng cũng thường bị hắn chọc tức mà ôm ngực thở dài.
“Với cái tính cách của tên tiểu tử nhà ngươi, sau này ai thèm ngó tới.” Lúc trước Thẩm Trinh Hòa nói vậy, ai dè sau này thằng cháu hống hách tận trời này nhìn trúng Chiêu Nhạc.
Tính cách của Chiêu Nhạc không hề dễ chung sống, rõ ràng lúc nhỏ ở bên cạnh Hề Vi thượng tiên cũng ngoan ngoãn đáng yêu lắm, nhưng sau cái chết của sơn chủ, tính cách của Chiêu Nhạc ngày càng cô độc, thường xuyên ở một mình trên Tiểu Nhạc Sơn, độc lai độc vãng. Đến Chấp Đình thượng tiên đến thăm nàng ấy cũng bị từ chối ngay ngoài cửa, đối với Tắc Dung thượng nhân cũng vậy, đừng nói chi đến người khác.
Chiêu Nhạc là sự tồn tại đặc biệt trên Doanh Châu tiên sơn, Chấp Đình, Tắc Dung nhường nàng ấy, những đệ tử khác thì sợ nàng ấy, cũng vì thái độ của nàng ấy đối với hai vị sư huynh mà không ít tân đệ tử ghét nàng ấy, thế nên nàng ấy ngày càng không thích qua lại với người khác.
Cháu trai thích Chiêu Nhạc phải chịu khổ rồi. Phải thừa nhận là ban đầu Thẩm Trinh Hòa khá vui khi thấy cháu trai chịu khuất phục như thế. Nhưng dần dần, thấy thằng cháu ngu ngơ đâm đầu vào, vì Chiêu Nhạc mà đau buồn ủ rũ, người làm thúc thúc như ông ấy không nhẫn tâm. May mà cuối cùng cháu trai đã chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng, có được tình yêu của Chiêu Nhạc.
Sống trên đời bấy nhiêu năm rồi, Thẩm Trinh Hòa còn chưa hiểu rõ tình yêu rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cháu trai bớt nóng nảy, học được cách nhẫn nhịn, khiến Chiêu Nhạc đồng ý đón nhận người khác, lại một lần nữa nở nụ cười.
“Con sẽ ở lâu đây tới khi nào gặp được Chiêu Nhạc mới thôi.” Thẩm Thanh Kha kiên định nói.
“Con không sợ con bé giận à?”
“… Hơi sợ.”
Thẩm Trinh Hòa: câu này nói hơi thiếu tự tin rồi đấy cháu trai?
Thẩm Thanh Kha nghiêm túc nói: “Bây giờ con về Thiên Hoa Bách Thảo điện thì nửa tháng sau đến thọ yến của Chấp Đình thượng tiên con cũng phải tìm cơ hội quay lại. Thúc biết mà, sư bá không cản được con, chi bằng để con ở lại đây luôn.”
Hắn nói quá có lý, Thẩm Trinh Hòa không phản bác được gì, chỉ đành để hắn tiếp tục ở lại, còn phải đồng ý với hắn là không nói chuyện này cho Chiêu Nhạc biết.
Có điều, với kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Trinh Hòa, ông ấy không nghĩ cháu trai sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên, mấy ngày hôm sau đi đưa thuốc ông ấy phát hiện cháu trai len lén theo sau mình. Thẩm Trinh Hòa cắt đuôi hắn, vòng vèo hết mấy vòng mới đến được Tử Tịch. Sau đó, mỗi ngày ông ấy phải nghĩ cách cắt đuôi thằng cháu thà chết không buông này.
Bảy ngày trước thọ yến, Chấp Đình kết thúc bế quan trước thời hạn, ra khỏi sơn động Hựu Minh. Tắc Dung đang đi làm việc ở bên ngoài, nghe tin xong thì vội vàng chạy đến Hựu Minh sơn động và Thanh Trúc Lý tìm nhưng không thấy người đâu, hắn sực tỉnh ngộ, đi đến hòn đảo nhỏ nơi có lối vào Tử Tịch, quả nhiên thấy hắn đang chắp tay đứng đó nhìn những đóa hoa trắng rũ xuống trên vách núi.
“Đại sư huynh.” Tắc Dung dừng bước.
Hắn cứ nghĩ mình đi nghịch lại ý của đại sư huynh sẽ bị phạt hoặc bị trách mắng, nhưng Chấp Đình không nói gì cả, chỉ đáp một tiếng rồi xoay người đi.
Tắc Dung đi theo hắn, trong lòng cứ thấy bất an. Chắc hẳn đại sư huynh biết sư phụ đang ở trong Tử Tịch, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu được đại sư huynh, cũng từng dự liệu trước vài phản ứng của đại sư huynh, chỉ không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy.
Nhiều năm không gặp sư phụ, đáng lẽ đại sư huynh còn muốn gặp sư phụ hơn cả hắn chứ.
“Đại sư huynh, sư phụ đang ở Tử Tịch, còn có Chiêu Nhạc nữa.” Tắc Dung suy nghĩ suốt quãng đường, lúc đến Thanh Trúc Lý, hắn nói.
Chấp Đình ngồi trước bàn, phủi phủi cành hoa quế rơi rụng trên băng ghế. Hắn nhìn cây quế Ngân Luân bên cạnh, nói: “Đệ gặp sư phụ rồi, có suy nghĩ gì không?”
Tắc Dung khó hiểu, “Sư phụ… hơi khác xưa.”
Chấp Đình lắc lắc đầu, “Người không muốn dính líu đến chuyện này, đệ không nên đưa người về.”
Tắc Dung cau mày, “Nhưng do Chiêu Nhạc quá liều lĩnh nên Thương Lâm Tị sắp tìm được sư phụ, nếu chúng ta không đưa người về thì bây giờ có lẽ người đã gặp phải Thương Lâm Tị rồi.”
“Cho nên đệ cảm thấy mình làm như vậy có thể tránh được việc hai người họ gặp nhau sao?” Ánh mắt Chấp Đình bình tĩnh, “Tắc Dung, đệ luôn làm những chuyện vô nghĩa như thế.”
Tắc Dung siết chặt tay rồi lại buông ra, “Đại sư huynh, có lúc đệ thật sự không biết huynh có quan tâm đến sư phụ hay không. Nếu người rơi vào tay Thương Lâm Tị, nếu bọn họ hợp sức ngăn cản chúng ta thì huynh phải làm sao? Huynh sẽ đưa ra lựa chọn giống như năm mươi năm trước một lần nữa ư?”
“Cho dù đại sư huynh chọn thế nào, đệ cũng không làm ra loại chuyện như thế lần thứ hai đâu.”
Chấp Đình nhàn nhạt nói: “Tắc Dung, ta luôn nhắc đệ đừng làm những chuyện vô nghĩa vì hy vọng đệ không phải tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.”
Hắn nhặt bông hoa vàng nho nhỏ rơi trên tà áo lên, nhẹ nhàng nói, “Ta biết đệ muốn bảo vệ sư phụ nhưng đệ quên rồi, từ trước đến nay sư phụ không phải là người yếu đuối. Chim ưng chống chọi lại mưa gió không cần sự bảo vệ của chim tước. Đệ lấy danh nghĩa bảo vệ chẳng phải rất nực cười sao. Sở dĩ sư phụ ở trong Tử Tịch không phải vì đệ bắt được người mà vì người còn nhận người đệ tử là đệ.”
Tắc Dung ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay mình, hồi lâu mới đáp: “Đại sư huynh luôn rất hiểu sư phụ, biết người thích gì, biết người nghĩ gì, sẽ chọn cái gì, nhưng đệ không hiểu, không hiểu sư phụ và cũng không hiểu đại sư huynh. Có lẽ những gì huynh nói là đúng, nhưng đệ chỉ muốn làm theo suy nghĩ của mình, dù là đúng hay sai. Nếu có lần thứ hai, đệ vẫn sẽ làm như vậy. Đệ không cần biết sư phụ có cảm thấy nực cười, cảm thấy đệ đáng ghét hay không, đệ chỉ không muốn nhìn thấy người chết một lần nữa.”
“Bỏ đi.” Chấp Đình phất phất tay, “Đệ lui xuống trước đi, chuyện này đệ không cần lo nữa, ta sẽ xử lý.”
Tắc Dung còn định nói gì đó những cuối cùng vẫn thôi, mặt lạnh lùng lui xuống.
Hôm nay, người đến Tử Tịch đưa đồ ăn đổi thành người khác rồi, cũng là một người trung niên tướng mạo bình thường như người lúc trước. Người đó mang nhiều đồ hơn mọi khi, có món Thập Nhị Nương thích ăn nhất, cũng có món dạo gần đây mới bắt đầu thích ăn và một cành hoa quế.
Thập Nhị Nương nhìn người đưa đồ đó, cảm thấy không hợp lý lắm nhưng tìm không ra sơ hở.
“Sao đổi người rồi? Người mấy bữa trước đâu?” Thập Nhị Nương hỏi người nọ. Nhưng hắn ta rất cẩn trọng, chỉ cúi thấp đầu đáp: “Ta không biết.”
Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Hôm nay sao không có chim Bạch Linh?”
Người nọ đáp: “Ta không biết.”
Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Tắc Dung đâu?”
Người họ cúi đầu, đáp: “Ta không biết.”
Hỏi gì cũng không biết. Thập Nhị Nương đánh giá hắn ta một lượt, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ. Trong mũi toàn là mùi hoa quế, ánh mắt Thập Nhị Nương chuyển sang bình hoa quế, đột nhiên thấy mất hứng, không làm phiền người ta nữa, phất tay cho hắn ta lui ra.
“Thập Nhị Nương, hoa quế này thơm quá, ăn được không?” Kim Bảo nhảy tót qua như chú khỉ, thò tay định ngắt hoa quế thì bị Thập Nhị Nương đập một phát lên tay.
Kim Bảo xoa xoa mu bàn tay ra chiều vô tội, “Cái này không ăn được à?”
Thập Nhị Nương bình thản đặt bình hoa lên bàn, “Ăn gì mà ăn, để ngửi thơm biết mấy.”
“Suốt ngày chỉ biết ăn, ngươi coi coi Chiêu Nhạc còn đang tu luyện kìa, có phải ngươi cũng nên nghiêm túc chút không?” Thập Nhị Nương móc một cây thước ngọc, làm mặt hung dữ với Kim Bảo: “Là ngươi nói muốn tu luyện để sau này làm tiên nhân mà, bây giờ còn muốn làm biếng nữa hả. Lại đâu, ôn lại “Thiên Địa Linh Khí Kinh” hôm qua ta đọc cho ngươi nghe xem.”
Kim Bảo lui lại ba bước, ngỡ ngàng nói: “Ta mới học có một ngày thôi, cái kinh gì đó nhiều chữ như vậy, sao ta nhớ hết được chứ?”
“Hồi lúc ta mới học, một ngày là nhớ hết rồi.”
“Thập Nhị Nương người đẹp như vậy, tất nhiên một ngày là học thuộc rồi, ta thì không được vậy đâu.”
“Khen ta cũng vô dụng, đọc đi.”
Kim Bảo hết cách, đành ngồi khoanh chân trước mặt nàng lắp bắp đọc, đọc được vài chữ thì quên chữ tiếp theo, chỉ có thể chờ Thập Nhị Nương nhắc. Cậu ta cũng chẳng nhớ tới bình hoa quế kia nữa.
Chiêu Nhạc tu luyện xong đi qua thấy Kim Bảo ôm bụng nằm dưới đất ôn pháp quyết như con ếch thì không kiềm được bật cười, sau đó lại trở về dáng vẻ nghiêm túc. Nàng ấy trông thấy bình hoa quế bên cạnh Thập Nhị Nương, ngẩn ra một hồi rồi nói: “Đây là… hoa quế Ngân Luân ở Thanh Trúc Lý?”
Thập Nhị Nương hàm hồ đáp: “Hả, phải không? Ta cũng không nhìn kỹ nữa. Tắc Dung chạy tới chỗ đại sư huynh bẻ hoa quế mà không sợ đại sư huynh nó giận à. Cây quế đó Chấp Đình chăm sóc tỉ mỉ lắm đấy.”
Chiêu Nhạc lưỡng lự một lát, thấp giọng nói: “Trước đây nghe nói đại… Chấp Đình bế quan, bây giờ có lẽ xuất quan rồi, hoa quế này có khi nào là huynh ấy bảo người mang tới?”
Thập Nhị Nương: “Đừng nói chuyện đáng sợ vậy chứ.”
Chiêu Nhạc im lặng giây lát rồi chuyển chủ đề: “Mấy ngày nữa là đến thọ yến của Chấp Đình rồi, bây giờ trên Doanh Châu chắc hẳn rất náo nhiệt nhỉ? Qua mấy hôm nữa người đến chúc thọ nhiều sẽ còn náo nhiệt hơn nữa. Lúc trước nghe nói, ngoài ba tòa tiên sơn còn lại thì không ít tiên môn chính đạo khác cũng đến. Biết bao nhiêu năm qua huynh ấy không tổ chức thọ yến gì cả, năm nay đột nhiên nói muốn tổ chức thọ yến… Sư phụ, con thấy hơi bất an, có phải sắp có chuyện gì đó không?”
Thập Nhị Nương: “Đúng vậy.” Nàng nói được hai chữ xong lại quay sang trừng Kim Bảo, “Không được làm biếng, đọc tiếp đi.”
Chiêu Nhạc thấy nàng như vậy thì chẳng thể nào khẩn trương được nữa.
Thập Nhị Nương tiếp tục nói với nàng ấy bằng giọng điệu như tán gẫu: “Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, đông người thì sẽ lắm chuyện thôi. Con cứ xem đi, chúng ta sắp được ra ngoài rồi, có người muốn gặp ta cơ mà.”
“Tuy ta không muốn gặp hắn nhưng cái gì đến thì cũng phải đến thôi.” Thập Nhị Nương vỗ vai Chiêu Nhạc, “Chiêu Nhạc, lần này phải nhớ, gặp chuyện thì cứ chạy ra ngoài, con có một người sư phụ và mấy sư huynh, trời có sập cũng không tới lượt con gánh đâu.”
– Hết chương 038 –
/139
|