“Bồng Lai? Hình như con chưa từng nghe bao giờ?” Chiêu Nhạc ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: “Chỉ có Doanh Châu, Đại Dư, Viên Kiệu, Phương Hồ, tứ đại tiên sơn này mà thôi.”
Thập Nhị Nương thoáng khựng lại, ánh mắt như trông về phương xa: “Đó là bởi vì Bồng Lai tiên sơn đã biến mất vào năm ta hai mươi tuổi. Trước năm hai mươi tuổi, sức khỏe ta rất yếu, quanh năm bệnh tật nằm trên giường, chưa từng rời khỏi hòn đảo nhỏ trên Doanh Châu tiên sơn, nên những chuyện về Bông Lai ta chỉ nhớ loáng thoáng. Khi đó không phải chỉ có tứ đại tiên sơn mà là ngũ đại tiên sơn, Bồng Lai là thủ lĩnh của ngũ đại tiên sơn.”
“Sau này ta khỏi bệnh, có thể ra ngoài rồi nhưng Bồng Lai thì đã không còn, vì vậy cũng không có duyên được nhìn thấy. Bồng Lai tiên sơn dường như trở thành một cấm kỵ của tu tiên giới, không ai nhắc tới giống như tất cả mọi người đều quên mất trước kia từng có một nơi như thế. Dần dà, trong dòng sông thời gian miên man Bồng Lai tiên sơn cũng bị người đời quên lãng.”
“Đến ngày nay, những tin tức còn lưu truyền về Bồng Lai tiên sơn cực kỳ hiếm, đến ghi chép còn lưu lại ở tứ đại tiên sơn cũng ít ỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay nên đương nhiên là con không biết rồi.”
Chiêu Nhạc không hiểu vì sao sư phụ lại có biểu cảm khiến người ta khó chịu này. Thấy vậy, nàng ấy bất giác có suy đoán không tốt lắm, chân tướng mà nàng ấy khổ sở kiếm tìm dường như là vết thương mà sư phụ không muốn chạm vào. Nàng ấy không muốn làm sư phụ buồn nhưng nàng ấy cũng không muốn tiếp tục tình trạng lơ mơ cái gì cũng không biết như hiện tại. Thế là nàng ấy dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy tại sao Bồng Lai tiên sơn lại biến mất?”
“Sao lại biến mất ư?” Thập Nhị Nương lặp lại câu hỏi rồi cười khổ, “Ta nhớ lúc đó thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới, bọn họ nói Bồng Lai tiên sơn gặp phải thiên tai nên mới hủy diệt trong một đêm như vậy.”
Nếu chỉ là thiên tai thì sư phụ sẽ không thế này, Chiêu Nhạc cau cau mày, thầm đoán trong lòng.
Thập Nhị Nương thở dài, “Ta cũng cứ nghĩ là do thiên tai nhưng mãi đến năm mươi năm trước ta mới biết, Bồng Lai tiên sơn hủy diệt không phải do thiên tai mà do con người.”
“Bồng Lai diệt vong từ tham vọng của tứ đại tiên sơn còn lại.”
Chiêu Nhạc chấn động, trừng to đôi mắt.
Ánh mắt Thập Nhị Nương như lơ lửng, lập lòe trên không trung không chạm đến thực tại: “Vì Bồng Lai xuất hiện bảy viên thần châu, thần châu đó là của sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Vi Lam thượng tiên. Bảy viên thần châu hợp lại có thể đưa con người thoát khỏi thế giới này đến tiên giới có thần tiên thật sự, thậm chí chỉ cần một viên cũng có thể chữa được tất cả bệnh tật… thần vật như vậy ai mà không muốn chứ.”
Trong mắt Chiêu Nhạc tràn ngập sự ngỡ ngàng, nàng ấy ngơ ngác nhìn sư phụ mình, phần phía sau không cần phải nói nàng ấy cũng đoán ra. Nhưng mà, nàng ấy không thể nào chấp nhận được suy đoán đó, từ trước đến nay, mọi sự giáo dục nàng ấy nhận được đều đến từ Doanh Châu tiên sơn, từ khi còn rất nhỏ nàng ấy đã tự hào khi mình là đệ tử của Doanh Châu tiên sơn, là đệ tử của sư phụ.
Chính đạo tiên môn lấy cứu rỗi thương sinh làm trọng trách của bản thân, tứ đại tiên sơn là thủ lĩnh của chính đạo, sao lại thế này?
“Sư phụ, người có nhầm lẫn gì không?” Chiêu Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Thập Nhị Nương hỏi.
Nhưng Thập Nhị Nương không nhìn nàng ấy, trên mặt nàng chẳng có chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt thoáng lộ ra chút bi thương và trào phúng, “Khoảng một trăm năm mươi mốt năm trước, sơn chủ Đại Dư tiên sơn Thương Hoán thượng tiên, sơn chủ Phương Hồ tiên sơn Ánh Hoàng thượng tiên, sơn chủ Viên Kiệu tiên sơn Chu Đan thượng tiên và… sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Úc thượng tiên, cũng chính là cha ta, bốn người cùng vây giết sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Vi Lam thượng tiên, giành lấy thần châu của ngài ấy. Đệ tử tứ đại tiên sơn và vài tiên môn chính đạo khác cùng nhau tàn sát cả ngọn núi Bồng Lai, lấy đi tất cả linh vật linh khí trên Bồng Lai, khai quật linh mạch, hủy tâm hạch của tiên sơn. Từ đó, Bồng Lai tiên sơn từng hưng thịnh một thời chìm vào vùng biển nơi hội tụ của tứ hải rồi biến mất.”
“Đây là chân tướng của chuyện Bồng Lai hủy diệt.”
Không gian tĩnh lặng nhất thời, ngực Chiêu Nhạc phập phồng, hồi lâu sau nàng ấy mới nhớ ra câu đầu tiên của sư phụ bèn hỏi: “Vừa nãy sư phụ nói đại sư huynh xuất thân từ Bồng Lai tiên sơn? Vậy huynh ấy…?”
“Tổ phụ của Chấp Đình là Vi Lam thượng tiên. Có lẽ vào lúc Bồng Lai hủy diệt thì Chấp Đình mới ra đời không được bao lâu. Tắc Dung và Tắc Tồn có lẽ cũng là con của người may mắn sống sót từ Bồng Lai tiên sơn.” Thập Nhị Nương nói.
Chiêu Nhạc không biết trong lòng mình rốt cuộc đang mang tâm trạng như thế nào, đủ thứ mùi vị rối ren khiến nàng ấy chẳng thở nổi. Nàng ấy nhìn sư phụ: “Sư phụ biết những chuyện này từ năm mươi năm trước sao?”
Thập Nhị Nương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy đại sư huynh và nhị sư huynh giết sư phụ là vì báo thù? Nhưng sư phụ không hề tham gia, sư phụ vô tội, cho dù họ hận cũng không nên giết sư phụ chứ!”
Thập Nhị Nương im lặng giây lát rồi cười khổ lắc đầu. Nàng vô tội ư? Không, nàng không cho rằng mình vô tội.
Suy cho cùng, năm đó sở dĩ cha bị lời nói của Thương Hoán lay động, đồng ý liên thủ với ba tiên sơn còn lại là vì muốn đoạt thần châu tục mệnh cho nàng. Nàng không thể nào quy toàn bộ sai lầm trầm trọng này cho người cha hết mực yêu thương mình.
Mẹ nàng là người phàm không thể tu luyện, sau khi sinh nàng không bao lâu thì qua đời, còn nàng khi mới sinh ra đã yếu ớt, trời sinh thần hồn không hoàn thiện. Nàng có thể sống đến hai mươi tuổi đều là nhờ cha tìm về vô số thiên tài địa bảo mới miễn cưỡng sống tiếp. Trong những tháng ngày thuở bé đã trở nên mơ hồ trong ký ức, cảm giác khó thở dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào luôn đeo bám theo nàng.
Vào năm nàng hai mươi tuổi, đột nhiên cha tìm được cách giúp nàng khỏe mạnh lại, cụ thể là thế nào thì lúc đó nàng không rõ, chỉ biết sau khi nàng tỉnh lại thì bệnh tật chẳng còn, thần hồn đầy đủ hoàn thiện, tư chất tu tiên cũng tăng cao, nhanh chóng vượt xa các sư huynh sư tỷ đồng trang lứa. Trong lúc nàng vui mừng nghĩ mình sẽ không còn phải chịu những đau khổ như thế nữa thì ai ngờ đâu, vì thế mà biết bao người đã phải trả giá.
Thập Nhị Nương không hề cảm thấy mình vô tội, cũng không cảm thấy uất ức, nàng chỉ cảm thấy, nhân quả trên thế gian không phải không có chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi.
Cha nàng Liên Úc thượng tiên là kiếm tiên nổi danh nhất năm ấy, cả đời ông ấy ngoại trừ kiếm ra thì chỉ có mẹ nàng và nàng. Cha nàng vốn là người đơn thuần, một đời lỗi lạc, Thập Nhị Nương nhớ rất rõ sự sùng bái và kính yêu của mình dành cho cha. Nhưng, kể từ khi sức khỏe của nàng ngày càng tốt lên thì cha đã bắt đầu thay đổi rồi.
Giữa hàng mày ông ấy có thêm cảm giác âu sầu nặng nề, thường xuyên bế quan. Sau này, khi nàng cuối cùng cũng có thể tự đứng vững một mình, cha độ tiên nhân kiếp mỗi năm mươi năm một lần trước dự kiến, cuối cùng không thể độ qua Vấn Tâm kiếp mà người mất đạo tan. Vào lúc ông ta đi độ kiếp, ưu sầu giữa hàng mày tan biến sau một đêm, ông ấy lại trở về là kiếm tiên trong mây như ngày nào. Ông ấy ra đi rất thản nhiên thoải mái giống như đã biết mình một đi không trở lại.
Lúc ấy, Liên Hề Vi không đợi được cha trở về không tài nào hiểu nổi vì sao cha không thể độ qua Vấn Tâm kiếp. Vấn đề này theo nàng suốt rất nhiều năm, sau đó vào năm mươi năm trước, nàng có được đáp án.
Bởi vì cha làm chuyện sai trái, ông ấy tước đoạt sinh mạng của người khác để kéo dài tính mạng cho nàng nên trái tim kiếm đạo trong sáng của ông ấy đã tiêu tan, không thể độ qua Vấn Tâm kiếp. Còn nàng có được sinh mệnh vốn dĩ không nên có nên cũng phải trả giá.
Năm mươi năm trước, rất nhiều chuyện lúc trước nàng không hiểu cuối cùng cũng tìm được câu trả lời. Sau năm mươi năm, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện không rõ nhưng nàng không còn muốn truy cứu nữa.
Nhưng, thân bất do kỷ, thân bất do kỷ mà.
Chiêu Nhạc khóc rồi, nàng ấy ôm trán khóc đến bờ vai run rẩy, phảng phất như vẫn còn là cô bé được sư phụ và các sư huynh yêu thương năm nào. Nàng ấy túm chặt tà áo Thập Nhị Nương, lẩm bẩm nói: “Mắc mớ gì chứ, tại sao bọn họ phải hận sư phụ? Rõ ràng không phải cái sai của sư phụ.”
“Nhạc Nhạc, sư huynh con không hề hận ta, ít nhất Chấp Đình không hận ta.” Thập Nhị Nương bất lực thấp giọng nói.
Chiêu Nhạc càng không hiểu, mắt đẫm lệ nói: “Vậy tại sao bọn họ muốn giết sư phụ?”
“Có đôi lúc muốn giết một người không phải vì hận. Ta từng nói với con, con đường chúng ta đi không giống nhau, bởi vì năm ấy ta muốn ngăn cản việc làm của chúng nó nên chúng nó mới muốn giết ta. Nếu đổi lại là ta, ta nghĩ mình cũng sẽ giết chúng nó. Chuyện này không liên quan gì đến yêu hận, chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.” Nét mặt Thập Nhị Nương mệt mỏi, chầm chậm nói.
Nàng nói một lúc, không khống chế được cảm xúc chợt nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan tới Chấp Đình.
Ai ai cũng biết Chấp Đình thượng tiên của Doanh Châu tiên sơn ôn hòa như gió xuân. Nhưng không phải hắn sinh ra đã như thế, đã là người thì sẽ biết khóc biết cười, có ai chỉ biết cười đâu chứ. Tuy nhiên, ngoài nàng ra có lẽ không còn ai hiểu rõ thời niên thiếu khổ sở của Chấp Đình hơn nữa.
Năm Liên Hề Vi hai mươi tám tuổi, nàng gặp Chấp Đình lần đầu tiên. Lúc đó, nàng đã tiến vào cảnh giới Hóa Nguyên, tu vi bỏ xa người cùng trang lứa, được vô số tu sĩ tiên môn khen ngợi là tư chất hơn người, là con gái của trời trong mắt bọn họ, cả người ngạo nghễ thấy rõ. Mà Chấp Đình được chính cha nàng đưa đến trước mặt nàng. Khoảng thời gian đó cha đã bắt đầu bế quan quanh năm, hiếm khi ra khỏi cửa, nhưng lần đó ông ấy ra ngoài rồi quay về, dẫn theo cả Chấp Đình cùng về.
Chấp Đình lúc đó hoàn toàn khác bây giờ, thiếu niên mười sáu tuổi tái nhợt ốm yếu, dù dung mạo tuấn tú nhưng biểu cảm tê liệt. Trên người hắn toàn là vết thương do đao chém, trong người còn độc tích lũy qua nhiều năm, lúc phát tác gân xanh nổi lên như sắp xé nát máu thịt, nước mắt nước mũi tèm lem, biểu cảm dữ tợn, thật sự rất đáng sợ.
“Từ bây giờ trở đi nó sẽ là đại đồ đệ của con. Hề Vi, con phải đối xử tốt với nó, dạy dỗ nó, tuyệt đối không được khinh suất, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ nó, hiểu chưa?” Cha dắt hắn đến trước mặt Liên Hề Vi, nghiêm túc căn dặn nàng.
Liên Hề Vi không hiểu vì sao cha lại xem trọng thiếu niên này như vậy nhưng nàng vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Kể từ đó, Liên Hề Vi có thêm một tiểu đồ đệ đơ như con rối. Bản thân nàng còn trẻ, còn nhiệt huyết tu hành thì làm sao chăm sóc được đứa bé ngơ ngẩn đẫn đờ này. Chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ đành tạm thời ngừng tu hành, dẫn đồ đệ theo bên mình suốt để chăm sóc. Đó là đồ đệ đầu tiên của nàng, vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, Liên Hề Vi cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc hắn thật tốt, vả lại sự yêu thích của nàng đối với hắn đến một cách khó lý giải.
“Ta đặt tên cho con là Chấp Đình, con là đại đồ đệ của ta, sau này ta sẽ là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, đợi khi nào ta không còn nữa thì con sẽ là sơn chủ đời tiếp theo, bởi vậy gọi con là Chấp Đình, con biết Chấp Đình có nghĩa là gì không?” nàng nói rất nghiêm túc, tự mình còn thấy có phong thái của người làm sư phụ nữa là, thế mà người rối kia cứ ngồi ngơ ra một bên không trả lời gì cả, cũng không thèm nhìn nàng, giống như không nghe thấy lời nàng nói.
Một khoảng thời gian rất dài, Liên Hề Vi lo đại đồ đệ của mình có phải thằng ngốc không, vì hắn vẫn luôn im lặng không lên tiếng nói chuyện. Chỉ khi độc thương phát tác mới giống người sống còn hơi thở, ngoài ra những lúc khác cứ giống như người giả ấy.
Mãi đến năm thứ ba, Liên Hề Vi đột nhiên nghe được tiếng “sư phụ” đầu tiên từ miệng hắn, đó cũng là lần đầu tiên Liên Hề Vi nghe hắn cất tiếng nói chuyện.
Hôm đó là một ngày bình thường như mọi khi, nàng chạy xuống dưới Đông Hải hái Liên Lệ quả về rồi nhặt một trái to nhất, lột vỏ nhét vào tay Chấp Đình. Hắn cúi đầu nhìn thịt quả trên tay mình, bỗng nhiên nghiêng đầu gọi nàng, “… Sư phụ.” Liên Hề Vi nhìn thấy trong mắt hắn dần dần có ánh sáng, và cũng có nàng.
Chấp Đình biết gọi nàng sư phụ rồi, dần dần hắn bắt đầu học múa kiếm, còn biết chăm sóc ngược lại cho nàng. Hắn ngày càng tốt lên, tốt đến mức Liên Hề Vi sắp quên mất dáng vẻ chật vật khổ sở của hắn thuở đầu gặp gỡ.
Những năm ở bên cạnh nàng, Chấp Đình luôn sống rất tốt.
– Hết chương 035 –
Thập Nhị Nương thoáng khựng lại, ánh mắt như trông về phương xa: “Đó là bởi vì Bồng Lai tiên sơn đã biến mất vào năm ta hai mươi tuổi. Trước năm hai mươi tuổi, sức khỏe ta rất yếu, quanh năm bệnh tật nằm trên giường, chưa từng rời khỏi hòn đảo nhỏ trên Doanh Châu tiên sơn, nên những chuyện về Bông Lai ta chỉ nhớ loáng thoáng. Khi đó không phải chỉ có tứ đại tiên sơn mà là ngũ đại tiên sơn, Bồng Lai là thủ lĩnh của ngũ đại tiên sơn.”
“Sau này ta khỏi bệnh, có thể ra ngoài rồi nhưng Bồng Lai thì đã không còn, vì vậy cũng không có duyên được nhìn thấy. Bồng Lai tiên sơn dường như trở thành một cấm kỵ của tu tiên giới, không ai nhắc tới giống như tất cả mọi người đều quên mất trước kia từng có một nơi như thế. Dần dà, trong dòng sông thời gian miên man Bồng Lai tiên sơn cũng bị người đời quên lãng.”
“Đến ngày nay, những tin tức còn lưu truyền về Bồng Lai tiên sơn cực kỳ hiếm, đến ghi chép còn lưu lại ở tứ đại tiên sơn cũng ít ỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay nên đương nhiên là con không biết rồi.”
Chiêu Nhạc không hiểu vì sao sư phụ lại có biểu cảm khiến người ta khó chịu này. Thấy vậy, nàng ấy bất giác có suy đoán không tốt lắm, chân tướng mà nàng ấy khổ sở kiếm tìm dường như là vết thương mà sư phụ không muốn chạm vào. Nàng ấy không muốn làm sư phụ buồn nhưng nàng ấy cũng không muốn tiếp tục tình trạng lơ mơ cái gì cũng không biết như hiện tại. Thế là nàng ấy dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy tại sao Bồng Lai tiên sơn lại biến mất?”
“Sao lại biến mất ư?” Thập Nhị Nương lặp lại câu hỏi rồi cười khổ, “Ta nhớ lúc đó thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới, bọn họ nói Bồng Lai tiên sơn gặp phải thiên tai nên mới hủy diệt trong một đêm như vậy.”
Nếu chỉ là thiên tai thì sư phụ sẽ không thế này, Chiêu Nhạc cau cau mày, thầm đoán trong lòng.
Thập Nhị Nương thở dài, “Ta cũng cứ nghĩ là do thiên tai nhưng mãi đến năm mươi năm trước ta mới biết, Bồng Lai tiên sơn hủy diệt không phải do thiên tai mà do con người.”
“Bồng Lai diệt vong từ tham vọng của tứ đại tiên sơn còn lại.”
Chiêu Nhạc chấn động, trừng to đôi mắt.
Ánh mắt Thập Nhị Nương như lơ lửng, lập lòe trên không trung không chạm đến thực tại: “Vì Bồng Lai xuất hiện bảy viên thần châu, thần châu đó là của sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Vi Lam thượng tiên. Bảy viên thần châu hợp lại có thể đưa con người thoát khỏi thế giới này đến tiên giới có thần tiên thật sự, thậm chí chỉ cần một viên cũng có thể chữa được tất cả bệnh tật… thần vật như vậy ai mà không muốn chứ.”
Trong mắt Chiêu Nhạc tràn ngập sự ngỡ ngàng, nàng ấy ngơ ngác nhìn sư phụ mình, phần phía sau không cần phải nói nàng ấy cũng đoán ra. Nhưng mà, nàng ấy không thể nào chấp nhận được suy đoán đó, từ trước đến nay, mọi sự giáo dục nàng ấy nhận được đều đến từ Doanh Châu tiên sơn, từ khi còn rất nhỏ nàng ấy đã tự hào khi mình là đệ tử của Doanh Châu tiên sơn, là đệ tử của sư phụ.
Chính đạo tiên môn lấy cứu rỗi thương sinh làm trọng trách của bản thân, tứ đại tiên sơn là thủ lĩnh của chính đạo, sao lại thế này?
“Sư phụ, người có nhầm lẫn gì không?” Chiêu Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Thập Nhị Nương hỏi.
Nhưng Thập Nhị Nương không nhìn nàng ấy, trên mặt nàng chẳng có chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt thoáng lộ ra chút bi thương và trào phúng, “Khoảng một trăm năm mươi mốt năm trước, sơn chủ Đại Dư tiên sơn Thương Hoán thượng tiên, sơn chủ Phương Hồ tiên sơn Ánh Hoàng thượng tiên, sơn chủ Viên Kiệu tiên sơn Chu Đan thượng tiên và… sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Úc thượng tiên, cũng chính là cha ta, bốn người cùng vây giết sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Vi Lam thượng tiên, giành lấy thần châu của ngài ấy. Đệ tử tứ đại tiên sơn và vài tiên môn chính đạo khác cùng nhau tàn sát cả ngọn núi Bồng Lai, lấy đi tất cả linh vật linh khí trên Bồng Lai, khai quật linh mạch, hủy tâm hạch của tiên sơn. Từ đó, Bồng Lai tiên sơn từng hưng thịnh một thời chìm vào vùng biển nơi hội tụ của tứ hải rồi biến mất.”
“Đây là chân tướng của chuyện Bồng Lai hủy diệt.”
Không gian tĩnh lặng nhất thời, ngực Chiêu Nhạc phập phồng, hồi lâu sau nàng ấy mới nhớ ra câu đầu tiên của sư phụ bèn hỏi: “Vừa nãy sư phụ nói đại sư huynh xuất thân từ Bồng Lai tiên sơn? Vậy huynh ấy…?”
“Tổ phụ của Chấp Đình là Vi Lam thượng tiên. Có lẽ vào lúc Bồng Lai hủy diệt thì Chấp Đình mới ra đời không được bao lâu. Tắc Dung và Tắc Tồn có lẽ cũng là con của người may mắn sống sót từ Bồng Lai tiên sơn.” Thập Nhị Nương nói.
Chiêu Nhạc không biết trong lòng mình rốt cuộc đang mang tâm trạng như thế nào, đủ thứ mùi vị rối ren khiến nàng ấy chẳng thở nổi. Nàng ấy nhìn sư phụ: “Sư phụ biết những chuyện này từ năm mươi năm trước sao?”
Thập Nhị Nương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy đại sư huynh và nhị sư huynh giết sư phụ là vì báo thù? Nhưng sư phụ không hề tham gia, sư phụ vô tội, cho dù họ hận cũng không nên giết sư phụ chứ!”
Thập Nhị Nương im lặng giây lát rồi cười khổ lắc đầu. Nàng vô tội ư? Không, nàng không cho rằng mình vô tội.
Suy cho cùng, năm đó sở dĩ cha bị lời nói của Thương Hoán lay động, đồng ý liên thủ với ba tiên sơn còn lại là vì muốn đoạt thần châu tục mệnh cho nàng. Nàng không thể nào quy toàn bộ sai lầm trầm trọng này cho người cha hết mực yêu thương mình.
Mẹ nàng là người phàm không thể tu luyện, sau khi sinh nàng không bao lâu thì qua đời, còn nàng khi mới sinh ra đã yếu ớt, trời sinh thần hồn không hoàn thiện. Nàng có thể sống đến hai mươi tuổi đều là nhờ cha tìm về vô số thiên tài địa bảo mới miễn cưỡng sống tiếp. Trong những tháng ngày thuở bé đã trở nên mơ hồ trong ký ức, cảm giác khó thở dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào luôn đeo bám theo nàng.
Vào năm nàng hai mươi tuổi, đột nhiên cha tìm được cách giúp nàng khỏe mạnh lại, cụ thể là thế nào thì lúc đó nàng không rõ, chỉ biết sau khi nàng tỉnh lại thì bệnh tật chẳng còn, thần hồn đầy đủ hoàn thiện, tư chất tu tiên cũng tăng cao, nhanh chóng vượt xa các sư huynh sư tỷ đồng trang lứa. Trong lúc nàng vui mừng nghĩ mình sẽ không còn phải chịu những đau khổ như thế nữa thì ai ngờ đâu, vì thế mà biết bao người đã phải trả giá.
Thập Nhị Nương không hề cảm thấy mình vô tội, cũng không cảm thấy uất ức, nàng chỉ cảm thấy, nhân quả trên thế gian không phải không có chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi.
Cha nàng Liên Úc thượng tiên là kiếm tiên nổi danh nhất năm ấy, cả đời ông ấy ngoại trừ kiếm ra thì chỉ có mẹ nàng và nàng. Cha nàng vốn là người đơn thuần, một đời lỗi lạc, Thập Nhị Nương nhớ rất rõ sự sùng bái và kính yêu của mình dành cho cha. Nhưng, kể từ khi sức khỏe của nàng ngày càng tốt lên thì cha đã bắt đầu thay đổi rồi.
Giữa hàng mày ông ấy có thêm cảm giác âu sầu nặng nề, thường xuyên bế quan. Sau này, khi nàng cuối cùng cũng có thể tự đứng vững một mình, cha độ tiên nhân kiếp mỗi năm mươi năm một lần trước dự kiến, cuối cùng không thể độ qua Vấn Tâm kiếp mà người mất đạo tan. Vào lúc ông ta đi độ kiếp, ưu sầu giữa hàng mày tan biến sau một đêm, ông ấy lại trở về là kiếm tiên trong mây như ngày nào. Ông ấy ra đi rất thản nhiên thoải mái giống như đã biết mình một đi không trở lại.
Lúc ấy, Liên Hề Vi không đợi được cha trở về không tài nào hiểu nổi vì sao cha không thể độ qua Vấn Tâm kiếp. Vấn đề này theo nàng suốt rất nhiều năm, sau đó vào năm mươi năm trước, nàng có được đáp án.
Bởi vì cha làm chuyện sai trái, ông ấy tước đoạt sinh mạng của người khác để kéo dài tính mạng cho nàng nên trái tim kiếm đạo trong sáng của ông ấy đã tiêu tan, không thể độ qua Vấn Tâm kiếp. Còn nàng có được sinh mệnh vốn dĩ không nên có nên cũng phải trả giá.
Năm mươi năm trước, rất nhiều chuyện lúc trước nàng không hiểu cuối cùng cũng tìm được câu trả lời. Sau năm mươi năm, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện không rõ nhưng nàng không còn muốn truy cứu nữa.
Nhưng, thân bất do kỷ, thân bất do kỷ mà.
Chiêu Nhạc khóc rồi, nàng ấy ôm trán khóc đến bờ vai run rẩy, phảng phất như vẫn còn là cô bé được sư phụ và các sư huynh yêu thương năm nào. Nàng ấy túm chặt tà áo Thập Nhị Nương, lẩm bẩm nói: “Mắc mớ gì chứ, tại sao bọn họ phải hận sư phụ? Rõ ràng không phải cái sai của sư phụ.”
“Nhạc Nhạc, sư huynh con không hề hận ta, ít nhất Chấp Đình không hận ta.” Thập Nhị Nương bất lực thấp giọng nói.
Chiêu Nhạc càng không hiểu, mắt đẫm lệ nói: “Vậy tại sao bọn họ muốn giết sư phụ?”
“Có đôi lúc muốn giết một người không phải vì hận. Ta từng nói với con, con đường chúng ta đi không giống nhau, bởi vì năm ấy ta muốn ngăn cản việc làm của chúng nó nên chúng nó mới muốn giết ta. Nếu đổi lại là ta, ta nghĩ mình cũng sẽ giết chúng nó. Chuyện này không liên quan gì đến yêu hận, chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.” Nét mặt Thập Nhị Nương mệt mỏi, chầm chậm nói.
Nàng nói một lúc, không khống chế được cảm xúc chợt nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan tới Chấp Đình.
Ai ai cũng biết Chấp Đình thượng tiên của Doanh Châu tiên sơn ôn hòa như gió xuân. Nhưng không phải hắn sinh ra đã như thế, đã là người thì sẽ biết khóc biết cười, có ai chỉ biết cười đâu chứ. Tuy nhiên, ngoài nàng ra có lẽ không còn ai hiểu rõ thời niên thiếu khổ sở của Chấp Đình hơn nữa.
Năm Liên Hề Vi hai mươi tám tuổi, nàng gặp Chấp Đình lần đầu tiên. Lúc đó, nàng đã tiến vào cảnh giới Hóa Nguyên, tu vi bỏ xa người cùng trang lứa, được vô số tu sĩ tiên môn khen ngợi là tư chất hơn người, là con gái của trời trong mắt bọn họ, cả người ngạo nghễ thấy rõ. Mà Chấp Đình được chính cha nàng đưa đến trước mặt nàng. Khoảng thời gian đó cha đã bắt đầu bế quan quanh năm, hiếm khi ra khỏi cửa, nhưng lần đó ông ấy ra ngoài rồi quay về, dẫn theo cả Chấp Đình cùng về.
Chấp Đình lúc đó hoàn toàn khác bây giờ, thiếu niên mười sáu tuổi tái nhợt ốm yếu, dù dung mạo tuấn tú nhưng biểu cảm tê liệt. Trên người hắn toàn là vết thương do đao chém, trong người còn độc tích lũy qua nhiều năm, lúc phát tác gân xanh nổi lên như sắp xé nát máu thịt, nước mắt nước mũi tèm lem, biểu cảm dữ tợn, thật sự rất đáng sợ.
“Từ bây giờ trở đi nó sẽ là đại đồ đệ của con. Hề Vi, con phải đối xử tốt với nó, dạy dỗ nó, tuyệt đối không được khinh suất, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ nó, hiểu chưa?” Cha dắt hắn đến trước mặt Liên Hề Vi, nghiêm túc căn dặn nàng.
Liên Hề Vi không hiểu vì sao cha lại xem trọng thiếu niên này như vậy nhưng nàng vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Kể từ đó, Liên Hề Vi có thêm một tiểu đồ đệ đơ như con rối. Bản thân nàng còn trẻ, còn nhiệt huyết tu hành thì làm sao chăm sóc được đứa bé ngơ ngẩn đẫn đờ này. Chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ đành tạm thời ngừng tu hành, dẫn đồ đệ theo bên mình suốt để chăm sóc. Đó là đồ đệ đầu tiên của nàng, vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, Liên Hề Vi cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc hắn thật tốt, vả lại sự yêu thích của nàng đối với hắn đến một cách khó lý giải.
“Ta đặt tên cho con là Chấp Đình, con là đại đồ đệ của ta, sau này ta sẽ là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, đợi khi nào ta không còn nữa thì con sẽ là sơn chủ đời tiếp theo, bởi vậy gọi con là Chấp Đình, con biết Chấp Đình có nghĩa là gì không?” nàng nói rất nghiêm túc, tự mình còn thấy có phong thái của người làm sư phụ nữa là, thế mà người rối kia cứ ngồi ngơ ra một bên không trả lời gì cả, cũng không thèm nhìn nàng, giống như không nghe thấy lời nàng nói.
Một khoảng thời gian rất dài, Liên Hề Vi lo đại đồ đệ của mình có phải thằng ngốc không, vì hắn vẫn luôn im lặng không lên tiếng nói chuyện. Chỉ khi độc thương phát tác mới giống người sống còn hơi thở, ngoài ra những lúc khác cứ giống như người giả ấy.
Mãi đến năm thứ ba, Liên Hề Vi đột nhiên nghe được tiếng “sư phụ” đầu tiên từ miệng hắn, đó cũng là lần đầu tiên Liên Hề Vi nghe hắn cất tiếng nói chuyện.
Hôm đó là một ngày bình thường như mọi khi, nàng chạy xuống dưới Đông Hải hái Liên Lệ quả về rồi nhặt một trái to nhất, lột vỏ nhét vào tay Chấp Đình. Hắn cúi đầu nhìn thịt quả trên tay mình, bỗng nhiên nghiêng đầu gọi nàng, “… Sư phụ.” Liên Hề Vi nhìn thấy trong mắt hắn dần dần có ánh sáng, và cũng có nàng.
Chấp Đình biết gọi nàng sư phụ rồi, dần dần hắn bắt đầu học múa kiếm, còn biết chăm sóc ngược lại cho nàng. Hắn ngày càng tốt lên, tốt đến mức Liên Hề Vi sắp quên mất dáng vẻ chật vật khổ sở của hắn thuở đầu gặp gỡ.
Những năm ở bên cạnh nàng, Chấp Đình luôn sống rất tốt.
– Hết chương 035 –
/139
|