Úi chà, thật là một đãi ngộ không tồi đấy, nếu điểm đến không phải Chướng Âm Sơn thì Thập Nhị Nương đã nhận rồi, không làm tán tiên thì làm sao biết linh thạch quý tới nhường nào, đổi lại là Hề Vi thượng tiên thì chẳng thèm ngó ngàng tới đâu. Vài người xung quanh cũng bắt đầu dao động nhưng bọn họ không ai ở kỳ Linh Hư. Vốn dĩ những tu sĩ đến kỳ Linh Hư sẽ được tôn xưng là thượng nhân, ở đâu ra chuyện đứng đây để người ta chọn như bắp cải vậy.
Cùng lúc ấy, ba người bước ra từ trong đám đông, cả ba trông rất giống nhau, chắc là có quan hệ huyết thống. Người đi đầu tiên nói: “Huynh đệ bọn ta là kỳ Hóa Nguyên, mặc dù chưa đến kỳ Linh Hư nhưng năng lực của ba người chúng ta không hề yếu, hợp lại cũng không thua kém tu sĩ kỳ Linh Hư. Nếu ngươi đồng ý ba người chúng ta có thể hộ tống ngươi đến Chướng Âm Sơn.”
Thiếu niên kia nhìn ba người, hơi dao động. Thập Nhị Nương cảm thấy cậu ta sẽ chấp nhận, chợt sinh ra đồng tình với hắn. Thiếu niên chưa trải đời này không nhận ra ba tên kia có ý xấu, ánh mắt giao lưu giữa bọn chúng cho thấy chắc chắn sẽ không hộ tống cậu ta đàng hoàng, rất có khả năng trên đường đi sẽ cướp sạch những món đồ giá trị trên người cậu ta. Thế nên, những nơi thuê mướn người thế này cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối.
Thập Nhị Nương không muốn xen vào, dù sao thì những chuyện thế này diễn ra quá nhiều, tiểu tu sĩ trẻ tuổi không nếm trải mấy hồi kiếp nạn thì chẳng thể nào biết thế gian hiểm ác ra sao. Tuy vị tiểu công tử này trông rất lương thiện nhưng nàng không muốn nhúng tay vào phiền phức này.
Nhưng ngay sau đó,Thập Nhị Nương bỗng nhìn thấy một chuỗi hạt châu đeo trên cổ tay thiếu niên đó, đó là Kỳ Hồn Mộc được tạo ra sau khi bị sét đánh, ngàn năm Kỳ Hồn Mộc mới trải qua lôi kiếp, mà Kỳ Hồn Mộc đã chịu lôi kiếp thì trân quý hơn Kỳ Hồn Mộc bình thường gấp trăm lần, có thể nuôi dưỡng tàn hồn.
Nàng vẫn do dự không quyết về việc có nên đi Chướng Âm Sơn xem xem tình hình hay không nhưng trong âm thầm dường như đã có thứ gì đó đẩy nàng bước lên trước.
Thập Nhị Nương thở dài, trước khi thiếu niên kia lên tiếng, nàng bước ra, “Ta nhận nhiệm vụ này.”
Thấy con dê béo sắp đến tay đột nhiên có người nhảy ra làm kỳ đà cản mũi, ba huynh đệ kia rất không cam tâm nhưng cũng chẳng dám lỗ mãng. Nam tử đi đầu cẩn trọng hỏi: “Không biết tu vi của tiên hữu là…”
Thập Nhị Nương chẳng buồn nhìn gã, nhàn nhàn nói: “Vị tiểu tiên hữu đây tìm là kỳ Linh Hư chẳng phải sao.” Dưới uy áp của Thập Nhị Nương, ba huynh đệ ngửi thấy mùi bất ổn, chỉ đành bỏ cuộc. Vị nhỏ tuổi nhất trong ba người vẫn hơi không cam lòng nhưng rất nhanh đã bị vị đi đầu kia kéo vào trong đám người. Nếu chỉ là kỳ Linh Hư bình thường thì bọn họ còn có khả năng liều một trận nhưng gã cảm nhận được khí chất đáng sợ sau uy áp đó, đoán rằng nữ tu đột nhiên chen ngang này không chỉ dừng lại ở kỳ Linh Hư. Trên kỳ Linh Hư thì thật đáng gờm, như vậy, gã làm sao còn dám tranh đoạt với người ta.
Thiếu niên kia thấy tiền bối kỳ Linh Hư xuất hiện thì rất vui nhưng cậu ta nhìn Thập Nhị Nương che mặt và Kim Bảo đang nắm góc áo Thập Nhị Nương, trong lòng hơi đắn đo.
Không phải cậu ta coi trọng ngoại hình mà là những vị có năng lực trên tu chân giới luôn chăm chút bản thân rất tốt, còn hai vị này nhìn thật… nghèo nàn. Áo vải thô bình thường không có năng lực phòng ngự cũng không có trang sức đi kèm, trên người chẳng thấy mang vũ khí pháp bảo gì, trên đầu thằng bé kia còn vướng mấy cọng cỏ khô như mới ngủ dậy từ bụi cỏ.
Trong số những tu sĩ vây xung quanh đây thì hai vị này nhìn đơn bạc nhất. Dáng vẻ này, bọn họ có đáng tin thật không?
Thập Nhị Nương không thèm quan tâm tiểu công tử này đang nghĩ cái gì, trực tiếp nói: “Ta không cần linh thạch hay pháp bảo gì cả, chỉ cần chuỗi hạt châu trên tay ngươi.”
Thiếu niên đó nhìn chuỗi hạt trên tay mình, tháo nó ra đưa cho nàng, biểu hiện rất hào phóng, “Món đồ này không đáng bao nhiêu tiền, tiền bối muốn thì cho người, nếu tiền bối có thể đưa ta đến Chướng Âm Sơn an toàn thì linh thạch và pháp bảo ta đều sẽ tặng lại cho tiền bối. Ta nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời.”
Thập Nhị Nương bất chợt cảm thấy tiểu công tử như ngọc tạc đây thật ra cũng không tệ, mặc dù biểu cảm hơi kiêu ngạo nhưng không giống với Chiêu Nhạc, rất biết làm người, đặc biệt hào phóng khiến người ta yêu thích.
“Yên tâm, thu dọn đồ đi, ta chắc chắn sẽ đưa ngươi đến đó an toàn.” Thập Nhị Nương vỗ ngực bảo đảm.
Vị công tử này thật sự không hề có lòng cảnh giác, nghe Thập Nhị Nương nói thế đã dễ dàng đi theo nàng. Thập Nhị Nương nhìn tiểu công tử ngốc nghếch bên cạnh mình, cảm thấy tính cách không đề phòng người khác này mà có thể bình an tới được đây mà không xảy ra chuyện gì thì thật là kỳ tích.
Thấy con người tiểu công tử này cũng được được, Thập Nhị Nương nhắc nhở cậu ta một câu, “Ba người khi nãy không có ý tốt, sau này tiểu hữu một mình hành tẩu bên ngoài phải chú ý nhiều hơn đấy.”
Tiểu công tử đó không ngờ nàng lại đột nhiên nói vậy, sau một giây ngỡ ngàng cậu ta bật cười, nụ cười nhanh chóng đánh tan sự kiêu ngạo che đậy bên ngoài. Cậu ta nói: “Ta nhìn ra được.”
“Hửm?” Thập Nhị Nương nhướn mày.
Tiểu công tử ngẩng đầu, “Ai có ý tốt, ai có ý xấu, ta có thể cảm nhận được.”
Thập Nhị Nương nghe vậy thì quay sang đánh giá cậu ta cẩn thận một lượt, nghĩ thầm, tiểu công tử này chắc không phải là con của vị nào mà nàng quen biết đấy chứ? Nhìn từ tuổi tác thì có khả năng là con hoặc cháu gì đó, nói tóm lại là chắc chắn có quan hệ huyết thống. Nhìn kỹ lại, gương mặt tiểu công tử này có mấy phần rất giống với người đó.
Liêu gia tây hải, do sở hữu huyết mạch của loại yêu thú nào đó nên những người thuộc chi chính có một loại năng lực đặc biệt đó là dựa vào cảm giác để phân biệt thiện ác. Thế nên tiểu công tử này vừa nói thế Thập Nhị Nương đã liên tưởng tới phương hướng đó.
“Liêu Nhược là gì của ngươi?” Thập Nhị Nương hỏi.
Mặt tiểu công tử biến sắc, cuối cùng cũng lộ ra một chút biểu cảm cảnh giác đề phòng. Thập Nhị Nương vỗ vỗ vai cậu ta, “Đừng căng thẳng như vậy, ngươi biết ta không có ác ý mà.”
Tiểu công tử nhìn nàng, thả lỏng người, mím môi, không tình nguyện cho lắm nói: “Người đó là cha ta.”
Quả nhiên, là con trai của cố nhân. Nhưng mà, đời người thật là kỳ diệu, thằng nhóc theo đuôi nàng gọi dì năm đó bây giờ đã có con rồi. Thập Nhị Nương còn nhớ Liêu Nhược xinh xắn như con gái năm đó vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, khoảng thời gian được gửi nuôi ở Doanh Châu tiên sơn hắn ta bám dính người ta như keo, hở tí là khóc. Bây giờ đã làm cha, chắc cũng thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.
Mẫu thân mất sớm của Thập Nhị Nương cũng họ Liêu, nhưng chi của bà ấy cách huyết mạch Liêu gia ở tây hải rất xa, chỉ có tí quan hệ mà thôi. Liêu gia gia chủ biết cách đối nhân xử thế nên Liêu gia tây hải và Doanh Châu tiên sơn luôn duy trì liên lạc. Cũng vì vậy mà Liêu gia gia chủ năm xưa mới gửi đứa con trai nhỏ cơ thể lắm bệnh nhiều tật đến Doanh Châu tiên sơn, để hắn ta sống ở đó mười mấy năm mới đón về.
Thập Nhị Nương hơi thất thần, cảm thấy mình thân thiết với tiểu công tử này hơn một chút.
“Ngươi tên gì?” Thập Nhị Nương thân thiết hỏi.
Tiểu công tử bĩu bĩu môi, “Liêu Viên Viên.”
Thật là một cái tên dễ thương. Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Cha ngươi vẫn khỏe chứ?”
Liêu Viên Viên hừ một tiếng, “Ông ta thì có gì mà không khỏe.”
Ồ, giận dỗi với phụ thân rồi, chắc cũng vì vậy mà một mình chạy ra ngoài đây mà. Thập Nhị Nương đại khái đã đoán ra nguyên nhân cậu ta bỏ nhà đi. Nàng hỏi sang chuyện khác, “Ngươi muốn tới Chướng Âm Sơn làm gì? Hiện tại nơi đó không an toàn.”
Lần này Liêu Viên Viên không đáp nhanh như trước. Cậu ta hơi do dự, giây lát sau mới hỏi: “Người biết cha ta thế có biết Hề Vi thượng tiên không?”
Thập Nhị Nương: “… Biết, nhưng nàng ấy không quen biết ta.”
Liêu Viên Viên hỏi: “Người thấy nàng ta có đẹp không?”
Thập Nhị Nương không muốn khen mình lắm, bèn uyển chuyển nói: “Nàng ấy được công nhận là đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới.”
Không biết câu này chạm trúng chỗ nào nhạy cảm của thiếu niên mà cậu ta lập tức sầm mặt, cắn răng nói: “Nam nhân đều là một bọn háo sắc, chẳng có tên nào tốt lành!”
Thập Nhị Nương không biết thiếu niên nhỏ tuổi này lấy đâu ra cảm thán nhân sinh như thế. Nàng cười ha ha nói: “Vậy chẳng phải ngươi mắng chính mình luôn rồi à.”
Liêu Viên Viên giận dữ nói: “Cha ta là một tên khốn nạn háo sắc!”
“Không phải chớ, Liêu Nhược ta biết đâu giống người trăng hoa.” Thập Nhị Nương không tin cho lắm nhưng ngẫm lại, năm mươi năm rồi, bản thân nàng trở thành thế này, nói không chừng đứa bẽn lẽn năm xưa cũng thành tên lăng nhăng cũng nên.
Nhưng ai dè, Liêu Viên Viên nói: “Cha ta thích Hề Vi thượng tiên, rõ ràng thích người ta mà còn cưới mẹ ta, làm mẹ ta đau lòng. Mẹ ta đẹp như vậy, mắc gì ông ta không thích mẹ ta. Ta muốn đi Chướng Âm Sơn xem xem Hề Vi thượng tiên mà ông ấy nhớ nhung biết bao năm qua rốt cuộc đẹp tới cỡ nào!”
Thập Nhị Nương ngỡ ngàng, nàng không ngờ chuyện này còn có phần của mình. Vả lại, Liêu Nhược thích nàng hả? Không có khả năng lắm thì phải. Liêu tiểu công tử đây là vì chuyện này mới bỏ nhà chạy tới đây đó à?
“Hừm, Liêu tiểu công tử, nghe ta khuyên một câu, trên Chướng Âm Sơn không có Hề Vi thượng tiên đâu.”
“Có, ai cũng nói vậy hết, cha ta còn ra khỏi nhà sớm hơn ta kìa, ông ta cũng đi Chướng Âm Sơn rồi! Nếu không phải thật thì ông ta có cần gấp gáp vậy không!” Liêu Nhược hậm hực nói.
Thập Nhị Nương nhức đầu, chuyện quỷ quái gì thế này, nhúng tay vào tí thôi đã vớ phải một đống phiền phức.
Vừa đi vừa nói, hai người đã ra khỏi tiên phường, Liêu tiểu công tử sực nhớ ra gì đó, “Chúng ta tới Chướng Âm Sơn bằng cách nào? Bay à?”
Thập Nhị Nương lắc đầu, “Không, đi bộ.”
Liêu Viên Viên: “Hả… đi bộ? Nhưng mà, nơi đó xa lắm.”
Thập Nhị Nương: “Đi bộ bảy ngày là tới rồi, vậy mà xa á?”
Liêu Viên Viên rất không hài lòng, “Vậy tới lúc chúng ta đến nơi còn thấy được Hề Vi thượng tiên không kia chứ.”
Thập Nhị Nương nghĩ thầm, cho dù ngươi tới sớm hơn cũng có gặp được Hề Vi thượng tiên đâu, ngoài miệng thì nói: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đến sớm có thể sẽ đánh nhau với người khác đó, chúng ta đi chậm, đợi lúc đến nơi thì những người kia đã đánh xong rồi. Xuất phát sau mà lại đến trước ấy, ngươi nghe nói bao giờ chưa?”
“Hình như cũng có lý.” Liêu Viên Viên nói.
Dễ gạt ghê, y như cha nó vậy. Thập Nhị Nương dẫn theo hai đứa con nít một lớn một nhỏ đi về hướng Chướng Âm Sơn. Ba người đi chung với nhau cực kỳ lạ lùng, người nghèo nàn thì cực kỳ nghèo, người hoa lệ thì cực kỳ hoa lệ.
Thập Nhị Nương có lòng tốt để tiểu công tử chưa trải sự đời nếm chút khổ sở nên buổi tối cố tình tìm một căn nhà rách nát nghỉ ngơi, nhưng Liêu Viên Viên không oán giận, cả người lấp lánh của cậu ta ngồi giữa căn nhà rách nát bụi bẩn, kiên nhẫn nói: “Ta còn lâu mới giống cha ta, chút khổ sở cũng không chịu được!”
Cậu thiếu niên nói lời này nửa đêm nằm ôm đôi chân sưng bọt nước của mình len lén lau nước mắt. Thập Nhị Nương giả vờ ngủ lắng nghe động tĩnh bên cạnh, nghĩ trong bụng, Liêu Nhược ơi là Liêu Nhược, ngươi nuôi con cũng quá nuông chiều rồi đó, một tu sĩ mà mới đi đường có tí xíu chân đã sưng thành thế kia rồi, bình thường các ngươi không cho con đi bộ à? Nhìn Kim Bảo đang ngủ ngáy khò khò trong đống cỏ khô kìa, Thập Nhị Nương thấy thật tự hào, cách nuôi con của nàng thế mới là đúng đấy!
Ngày hôm sau, Thập Nhị Nương đi ngang một thôn nhỏ, mua một con trâu. Hết cách rồi, trong thôn chỉ có trâu là có thể thay thế cho đi bộ thôi.
Liêu Viên Viên leo lên trâu, thấy thoải mái hơn nhiều. Thập Nhị Nương cũng đặt Kim Bảo ngồi lên lưng trâu. Rõ ràng cùng là một con trâu thôi mà Liêu Viên Viên ngồi trông cao quý y như cưỡi ngựa, còn nhìn lại Kim Bảo, tay cậu ta cầm một nhánh liễu, trông chả khác gì thằng bé chăn trâu trong thôn.
Tư thế ngồi của Liêu Viên Viên chỉ duy trì được một ngày, cậu ta phát hiện ngồi thẳng lưng nhìn thẳng về phía trước thật sự rất mệt, với lại xung quanh cũng chẳng có ai để ý phong thái của cậu ta. Thế là cậu ta bắt đầu học theo Kim Bảo bắt chéo chân, đầu lắc lư trên lưng trâu, tự tìm trò tiêu khiển. Thậm chí Kim Bảo còn dạy cậu ta hát mấy bài hát của đám cường đạo ở Hàng Ngạc Thành. Liêu Viên Viên cảm thấy ca từ có hơi là lạ nhưng thấy Kim Bảo hát vui vẻ quá cậu ta cũng hát theo.
Nhìn Liêu Viên Viên chỉ qua mấy ngày mà như biến thành người khác, hình tượng ngày càng hướng gần với Kim Bảo, lại nghe cậu ta hát mấy bài của cường đạo kia, lương tâm Thập Nhị Nương không hề cắn rứt tí nào. Nàng không cảm thấy chột dạ khi nuôi con nhà người ta thành ra thế này, thậm chí nàng còn tự mình biểu diễn cho Liêu Viên Viên coi làm sao để cướp ngược lại đám sơn phỉ.
Bởi vì Liêu Viên Viên ăn mặc quá hoa lệ nên bọn họ lại gặp cướp. Vốn dĩ Thập Nhị Nương định để cậu ta đổi sang y phục khác nhưng sau đó nàng đã đổi ý, cứ để cậu ta tiếp tục mặc đồ lấp lánh dưới ánh mặt trời như thế. Đám người tới cướp không chỉ có người phàm mà còn cả tu sĩ. Lý do là ba người bọn họ nhìn có vẻ rất dễ cướp.
Lần đầu tiên gặp cướp, Liêu Viên Viên còn đứng một bên chưa kịp hoàn hồn, nhưng bây giờ, cậu ta đã học được chiêu làm trợ thủ cho Thập Nhị Nương giống Kim Bảo rồi.
– Hết chương 024 –
Cùng lúc ấy, ba người bước ra từ trong đám đông, cả ba trông rất giống nhau, chắc là có quan hệ huyết thống. Người đi đầu tiên nói: “Huynh đệ bọn ta là kỳ Hóa Nguyên, mặc dù chưa đến kỳ Linh Hư nhưng năng lực của ba người chúng ta không hề yếu, hợp lại cũng không thua kém tu sĩ kỳ Linh Hư. Nếu ngươi đồng ý ba người chúng ta có thể hộ tống ngươi đến Chướng Âm Sơn.”
Thiếu niên kia nhìn ba người, hơi dao động. Thập Nhị Nương cảm thấy cậu ta sẽ chấp nhận, chợt sinh ra đồng tình với hắn. Thiếu niên chưa trải đời này không nhận ra ba tên kia có ý xấu, ánh mắt giao lưu giữa bọn chúng cho thấy chắc chắn sẽ không hộ tống cậu ta đàng hoàng, rất có khả năng trên đường đi sẽ cướp sạch những món đồ giá trị trên người cậu ta. Thế nên, những nơi thuê mướn người thế này cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối.
Thập Nhị Nương không muốn xen vào, dù sao thì những chuyện thế này diễn ra quá nhiều, tiểu tu sĩ trẻ tuổi không nếm trải mấy hồi kiếp nạn thì chẳng thể nào biết thế gian hiểm ác ra sao. Tuy vị tiểu công tử này trông rất lương thiện nhưng nàng không muốn nhúng tay vào phiền phức này.
Nhưng ngay sau đó,Thập Nhị Nương bỗng nhìn thấy một chuỗi hạt châu đeo trên cổ tay thiếu niên đó, đó là Kỳ Hồn Mộc được tạo ra sau khi bị sét đánh, ngàn năm Kỳ Hồn Mộc mới trải qua lôi kiếp, mà Kỳ Hồn Mộc đã chịu lôi kiếp thì trân quý hơn Kỳ Hồn Mộc bình thường gấp trăm lần, có thể nuôi dưỡng tàn hồn.
Nàng vẫn do dự không quyết về việc có nên đi Chướng Âm Sơn xem xem tình hình hay không nhưng trong âm thầm dường như đã có thứ gì đó đẩy nàng bước lên trước.
Thập Nhị Nương thở dài, trước khi thiếu niên kia lên tiếng, nàng bước ra, “Ta nhận nhiệm vụ này.”
Thấy con dê béo sắp đến tay đột nhiên có người nhảy ra làm kỳ đà cản mũi, ba huynh đệ kia rất không cam tâm nhưng cũng chẳng dám lỗ mãng. Nam tử đi đầu cẩn trọng hỏi: “Không biết tu vi của tiên hữu là…”
Thập Nhị Nương chẳng buồn nhìn gã, nhàn nhàn nói: “Vị tiểu tiên hữu đây tìm là kỳ Linh Hư chẳng phải sao.” Dưới uy áp của Thập Nhị Nương, ba huynh đệ ngửi thấy mùi bất ổn, chỉ đành bỏ cuộc. Vị nhỏ tuổi nhất trong ba người vẫn hơi không cam lòng nhưng rất nhanh đã bị vị đi đầu kia kéo vào trong đám người. Nếu chỉ là kỳ Linh Hư bình thường thì bọn họ còn có khả năng liều một trận nhưng gã cảm nhận được khí chất đáng sợ sau uy áp đó, đoán rằng nữ tu đột nhiên chen ngang này không chỉ dừng lại ở kỳ Linh Hư. Trên kỳ Linh Hư thì thật đáng gờm, như vậy, gã làm sao còn dám tranh đoạt với người ta.
Thiếu niên kia thấy tiền bối kỳ Linh Hư xuất hiện thì rất vui nhưng cậu ta nhìn Thập Nhị Nương che mặt và Kim Bảo đang nắm góc áo Thập Nhị Nương, trong lòng hơi đắn đo.
Không phải cậu ta coi trọng ngoại hình mà là những vị có năng lực trên tu chân giới luôn chăm chút bản thân rất tốt, còn hai vị này nhìn thật… nghèo nàn. Áo vải thô bình thường không có năng lực phòng ngự cũng không có trang sức đi kèm, trên người chẳng thấy mang vũ khí pháp bảo gì, trên đầu thằng bé kia còn vướng mấy cọng cỏ khô như mới ngủ dậy từ bụi cỏ.
Trong số những tu sĩ vây xung quanh đây thì hai vị này nhìn đơn bạc nhất. Dáng vẻ này, bọn họ có đáng tin thật không?
Thập Nhị Nương không thèm quan tâm tiểu công tử này đang nghĩ cái gì, trực tiếp nói: “Ta không cần linh thạch hay pháp bảo gì cả, chỉ cần chuỗi hạt châu trên tay ngươi.”
Thiếu niên đó nhìn chuỗi hạt trên tay mình, tháo nó ra đưa cho nàng, biểu hiện rất hào phóng, “Món đồ này không đáng bao nhiêu tiền, tiền bối muốn thì cho người, nếu tiền bối có thể đưa ta đến Chướng Âm Sơn an toàn thì linh thạch và pháp bảo ta đều sẽ tặng lại cho tiền bối. Ta nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời.”
Thập Nhị Nương bất chợt cảm thấy tiểu công tử như ngọc tạc đây thật ra cũng không tệ, mặc dù biểu cảm hơi kiêu ngạo nhưng không giống với Chiêu Nhạc, rất biết làm người, đặc biệt hào phóng khiến người ta yêu thích.
“Yên tâm, thu dọn đồ đi, ta chắc chắn sẽ đưa ngươi đến đó an toàn.” Thập Nhị Nương vỗ ngực bảo đảm.
Vị công tử này thật sự không hề có lòng cảnh giác, nghe Thập Nhị Nương nói thế đã dễ dàng đi theo nàng. Thập Nhị Nương nhìn tiểu công tử ngốc nghếch bên cạnh mình, cảm thấy tính cách không đề phòng người khác này mà có thể bình an tới được đây mà không xảy ra chuyện gì thì thật là kỳ tích.
Thấy con người tiểu công tử này cũng được được, Thập Nhị Nương nhắc nhở cậu ta một câu, “Ba người khi nãy không có ý tốt, sau này tiểu hữu một mình hành tẩu bên ngoài phải chú ý nhiều hơn đấy.”
Tiểu công tử đó không ngờ nàng lại đột nhiên nói vậy, sau một giây ngỡ ngàng cậu ta bật cười, nụ cười nhanh chóng đánh tan sự kiêu ngạo che đậy bên ngoài. Cậu ta nói: “Ta nhìn ra được.”
“Hửm?” Thập Nhị Nương nhướn mày.
Tiểu công tử ngẩng đầu, “Ai có ý tốt, ai có ý xấu, ta có thể cảm nhận được.”
Thập Nhị Nương nghe vậy thì quay sang đánh giá cậu ta cẩn thận một lượt, nghĩ thầm, tiểu công tử này chắc không phải là con của vị nào mà nàng quen biết đấy chứ? Nhìn từ tuổi tác thì có khả năng là con hoặc cháu gì đó, nói tóm lại là chắc chắn có quan hệ huyết thống. Nhìn kỹ lại, gương mặt tiểu công tử này có mấy phần rất giống với người đó.
Liêu gia tây hải, do sở hữu huyết mạch của loại yêu thú nào đó nên những người thuộc chi chính có một loại năng lực đặc biệt đó là dựa vào cảm giác để phân biệt thiện ác. Thế nên tiểu công tử này vừa nói thế Thập Nhị Nương đã liên tưởng tới phương hướng đó.
“Liêu Nhược là gì của ngươi?” Thập Nhị Nương hỏi.
Mặt tiểu công tử biến sắc, cuối cùng cũng lộ ra một chút biểu cảm cảnh giác đề phòng. Thập Nhị Nương vỗ vỗ vai cậu ta, “Đừng căng thẳng như vậy, ngươi biết ta không có ác ý mà.”
Tiểu công tử nhìn nàng, thả lỏng người, mím môi, không tình nguyện cho lắm nói: “Người đó là cha ta.”
Quả nhiên, là con trai của cố nhân. Nhưng mà, đời người thật là kỳ diệu, thằng nhóc theo đuôi nàng gọi dì năm đó bây giờ đã có con rồi. Thập Nhị Nương còn nhớ Liêu Nhược xinh xắn như con gái năm đó vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, khoảng thời gian được gửi nuôi ở Doanh Châu tiên sơn hắn ta bám dính người ta như keo, hở tí là khóc. Bây giờ đã làm cha, chắc cũng thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.
Mẫu thân mất sớm của Thập Nhị Nương cũng họ Liêu, nhưng chi của bà ấy cách huyết mạch Liêu gia ở tây hải rất xa, chỉ có tí quan hệ mà thôi. Liêu gia gia chủ biết cách đối nhân xử thế nên Liêu gia tây hải và Doanh Châu tiên sơn luôn duy trì liên lạc. Cũng vì vậy mà Liêu gia gia chủ năm xưa mới gửi đứa con trai nhỏ cơ thể lắm bệnh nhiều tật đến Doanh Châu tiên sơn, để hắn ta sống ở đó mười mấy năm mới đón về.
Thập Nhị Nương hơi thất thần, cảm thấy mình thân thiết với tiểu công tử này hơn một chút.
“Ngươi tên gì?” Thập Nhị Nương thân thiết hỏi.
Tiểu công tử bĩu bĩu môi, “Liêu Viên Viên.”
Thật là một cái tên dễ thương. Thập Nhị Nương hỏi tiếp: “Cha ngươi vẫn khỏe chứ?”
Liêu Viên Viên hừ một tiếng, “Ông ta thì có gì mà không khỏe.”
Ồ, giận dỗi với phụ thân rồi, chắc cũng vì vậy mà một mình chạy ra ngoài đây mà. Thập Nhị Nương đại khái đã đoán ra nguyên nhân cậu ta bỏ nhà đi. Nàng hỏi sang chuyện khác, “Ngươi muốn tới Chướng Âm Sơn làm gì? Hiện tại nơi đó không an toàn.”
Lần này Liêu Viên Viên không đáp nhanh như trước. Cậu ta hơi do dự, giây lát sau mới hỏi: “Người biết cha ta thế có biết Hề Vi thượng tiên không?”
Thập Nhị Nương: “… Biết, nhưng nàng ấy không quen biết ta.”
Liêu Viên Viên hỏi: “Người thấy nàng ta có đẹp không?”
Thập Nhị Nương không muốn khen mình lắm, bèn uyển chuyển nói: “Nàng ấy được công nhận là đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới.”
Không biết câu này chạm trúng chỗ nào nhạy cảm của thiếu niên mà cậu ta lập tức sầm mặt, cắn răng nói: “Nam nhân đều là một bọn háo sắc, chẳng có tên nào tốt lành!”
Thập Nhị Nương không biết thiếu niên nhỏ tuổi này lấy đâu ra cảm thán nhân sinh như thế. Nàng cười ha ha nói: “Vậy chẳng phải ngươi mắng chính mình luôn rồi à.”
Liêu Viên Viên giận dữ nói: “Cha ta là một tên khốn nạn háo sắc!”
“Không phải chớ, Liêu Nhược ta biết đâu giống người trăng hoa.” Thập Nhị Nương không tin cho lắm nhưng ngẫm lại, năm mươi năm rồi, bản thân nàng trở thành thế này, nói không chừng đứa bẽn lẽn năm xưa cũng thành tên lăng nhăng cũng nên.
Nhưng ai dè, Liêu Viên Viên nói: “Cha ta thích Hề Vi thượng tiên, rõ ràng thích người ta mà còn cưới mẹ ta, làm mẹ ta đau lòng. Mẹ ta đẹp như vậy, mắc gì ông ta không thích mẹ ta. Ta muốn đi Chướng Âm Sơn xem xem Hề Vi thượng tiên mà ông ấy nhớ nhung biết bao năm qua rốt cuộc đẹp tới cỡ nào!”
Thập Nhị Nương ngỡ ngàng, nàng không ngờ chuyện này còn có phần của mình. Vả lại, Liêu Nhược thích nàng hả? Không có khả năng lắm thì phải. Liêu tiểu công tử đây là vì chuyện này mới bỏ nhà chạy tới đây đó à?
“Hừm, Liêu tiểu công tử, nghe ta khuyên một câu, trên Chướng Âm Sơn không có Hề Vi thượng tiên đâu.”
“Có, ai cũng nói vậy hết, cha ta còn ra khỏi nhà sớm hơn ta kìa, ông ta cũng đi Chướng Âm Sơn rồi! Nếu không phải thật thì ông ta có cần gấp gáp vậy không!” Liêu Nhược hậm hực nói.
Thập Nhị Nương nhức đầu, chuyện quỷ quái gì thế này, nhúng tay vào tí thôi đã vớ phải một đống phiền phức.
Vừa đi vừa nói, hai người đã ra khỏi tiên phường, Liêu tiểu công tử sực nhớ ra gì đó, “Chúng ta tới Chướng Âm Sơn bằng cách nào? Bay à?”
Thập Nhị Nương lắc đầu, “Không, đi bộ.”
Liêu Viên Viên: “Hả… đi bộ? Nhưng mà, nơi đó xa lắm.”
Thập Nhị Nương: “Đi bộ bảy ngày là tới rồi, vậy mà xa á?”
Liêu Viên Viên rất không hài lòng, “Vậy tới lúc chúng ta đến nơi còn thấy được Hề Vi thượng tiên không kia chứ.”
Thập Nhị Nương nghĩ thầm, cho dù ngươi tới sớm hơn cũng có gặp được Hề Vi thượng tiên đâu, ngoài miệng thì nói: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đến sớm có thể sẽ đánh nhau với người khác đó, chúng ta đi chậm, đợi lúc đến nơi thì những người kia đã đánh xong rồi. Xuất phát sau mà lại đến trước ấy, ngươi nghe nói bao giờ chưa?”
“Hình như cũng có lý.” Liêu Viên Viên nói.
Dễ gạt ghê, y như cha nó vậy. Thập Nhị Nương dẫn theo hai đứa con nít một lớn một nhỏ đi về hướng Chướng Âm Sơn. Ba người đi chung với nhau cực kỳ lạ lùng, người nghèo nàn thì cực kỳ nghèo, người hoa lệ thì cực kỳ hoa lệ.
Thập Nhị Nương có lòng tốt để tiểu công tử chưa trải sự đời nếm chút khổ sở nên buổi tối cố tình tìm một căn nhà rách nát nghỉ ngơi, nhưng Liêu Viên Viên không oán giận, cả người lấp lánh của cậu ta ngồi giữa căn nhà rách nát bụi bẩn, kiên nhẫn nói: “Ta còn lâu mới giống cha ta, chút khổ sở cũng không chịu được!”
Cậu thiếu niên nói lời này nửa đêm nằm ôm đôi chân sưng bọt nước của mình len lén lau nước mắt. Thập Nhị Nương giả vờ ngủ lắng nghe động tĩnh bên cạnh, nghĩ trong bụng, Liêu Nhược ơi là Liêu Nhược, ngươi nuôi con cũng quá nuông chiều rồi đó, một tu sĩ mà mới đi đường có tí xíu chân đã sưng thành thế kia rồi, bình thường các ngươi không cho con đi bộ à? Nhìn Kim Bảo đang ngủ ngáy khò khò trong đống cỏ khô kìa, Thập Nhị Nương thấy thật tự hào, cách nuôi con của nàng thế mới là đúng đấy!
Ngày hôm sau, Thập Nhị Nương đi ngang một thôn nhỏ, mua một con trâu. Hết cách rồi, trong thôn chỉ có trâu là có thể thay thế cho đi bộ thôi.
Liêu Viên Viên leo lên trâu, thấy thoải mái hơn nhiều. Thập Nhị Nương cũng đặt Kim Bảo ngồi lên lưng trâu. Rõ ràng cùng là một con trâu thôi mà Liêu Viên Viên ngồi trông cao quý y như cưỡi ngựa, còn nhìn lại Kim Bảo, tay cậu ta cầm một nhánh liễu, trông chả khác gì thằng bé chăn trâu trong thôn.
Tư thế ngồi của Liêu Viên Viên chỉ duy trì được một ngày, cậu ta phát hiện ngồi thẳng lưng nhìn thẳng về phía trước thật sự rất mệt, với lại xung quanh cũng chẳng có ai để ý phong thái của cậu ta. Thế là cậu ta bắt đầu học theo Kim Bảo bắt chéo chân, đầu lắc lư trên lưng trâu, tự tìm trò tiêu khiển. Thậm chí Kim Bảo còn dạy cậu ta hát mấy bài hát của đám cường đạo ở Hàng Ngạc Thành. Liêu Viên Viên cảm thấy ca từ có hơi là lạ nhưng thấy Kim Bảo hát vui vẻ quá cậu ta cũng hát theo.
Nhìn Liêu Viên Viên chỉ qua mấy ngày mà như biến thành người khác, hình tượng ngày càng hướng gần với Kim Bảo, lại nghe cậu ta hát mấy bài của cường đạo kia, lương tâm Thập Nhị Nương không hề cắn rứt tí nào. Nàng không cảm thấy chột dạ khi nuôi con nhà người ta thành ra thế này, thậm chí nàng còn tự mình biểu diễn cho Liêu Viên Viên coi làm sao để cướp ngược lại đám sơn phỉ.
Bởi vì Liêu Viên Viên ăn mặc quá hoa lệ nên bọn họ lại gặp cướp. Vốn dĩ Thập Nhị Nương định để cậu ta đổi sang y phục khác nhưng sau đó nàng đã đổi ý, cứ để cậu ta tiếp tục mặc đồ lấp lánh dưới ánh mặt trời như thế. Đám người tới cướp không chỉ có người phàm mà còn cả tu sĩ. Lý do là ba người bọn họ nhìn có vẻ rất dễ cướp.
Lần đầu tiên gặp cướp, Liêu Viên Viên còn đứng một bên chưa kịp hoàn hồn, nhưng bây giờ, cậu ta đã học được chiêu làm trợ thủ cho Thập Nhị Nương giống Kim Bảo rồi.
– Hết chương 024 –
/139
|