Chướng Âm Sơn là nơi mà Thập Nhị Nương không hề muốn nhớ tới. Đột nhiên nghe người ta nhắc tới nơi này, nàng lập tức tập trung, im lặng lắng nghe.
“Nghe rồi, các vị tiên hữu cảm thấy chuyện này có tin được không?”
“Ta thấy giống thật đấy, các ngươi không thấy chỉ mấy hôm mà rất nhiều tu sĩ kéo nhau chạy lên Chướng Âm Sơn rồi à?” Một nữ tu mặc nam trang nghịch thanh trường đao giắt bên hông, hứng thú ngời ngời nói.
“Nhắc mới nhớ, chuyện lớn liên quan tới Doanh Châu tiên sơn năm nay nhiều thật, lúc trước là Chấp Đình thượng tiên tuyên bố tổ chức thọ yến làm các tiên môn lớn nhỏ tranh nhau chuẩn bị quà rồi đánh nhau ầm ĩ. Sau đó là chuyện Chiêu Nhạc tiên tử thích sát đại sư huynh Chấp Đình thượng tiên rồi chạy trốn dẫn tới một trận truy sát rầm rộ mãi mới lắng xuống. Bây giờ lại tới nghi vấn Vi Hành sống lại xuất hiện trên Chướng Âm Sơn.” Một nam tu cầm quạt nói.
Một nam tu khác cao gầy mặc áo đen, khoanh tay trước ngực nói: “Năm đó sau khi Hề Vi thượng tiên chết không lâu thì Vi Hành đó cũng chết rồi, không chỉ mình hắn mà cả ngàn ác phỉ trên Chướng Âm Sơn cũng chết theo. Những người đi ngang qua Chướng Âm Sơn lúc đó nói cả ngọn núi tràn ngập máu, xương cốt chất đầy, đến cỏ cây động vật cũng chết không còn một móng, cảnh tượng y như luyện ngục vậy… Các ngươi nói xem, có phải năm mươi năm trước Vi Hành đó bày trận pháp tà ác gì trên núi không, nên bây giờ mới sống lại? Sống lại như vậy chẳng khác nào tà ma ngoại đạo đâu chứ?”
Nam tu cầm quạt lắc lắc đầu, “Ta không dám ba hoa đâu, chuyện Vi Hành sống lại chỉ là lời đồn thôi, suy cho cùng thì chúng ta cũng có tận mắt thấy đâu, huống hồ chuyện người chết sống lại làm sao mà dễ dàng như vậy được, nếu có thể phục sinh thì chẳng phải càng nên phục sinh Hề Vi thượng tiên sao?”
Mấy người này xem ra không còn quá trẻ nữa, nhắc tới Hề Vi thượng tiên, Chấp Đình thượng tiên mà ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, tuổi tác có lẽ xấp xỉ Chiêu Nhạc. Tuổi thọ của người tu đạo dài hơn người phàm bình thường, năm mươi năm không đủ để họ lãng quên một số chuyện, so với những phàm nhân ngoài kia, bọn họ trải nghiệm nhiều hơn, cũng hiểu rõ nhiều chuyện hơn.
Song, trên thuyền này không chỉ có tu sĩ hơi già dặn mà vẫn còn một số tu sĩ khá trẻ tuổi, bọn họ chả hiểu Vi Hành, Chướng Âm Sơn là thứ gì. Một đám tu sĩ áo xanh trông trẻ tuổi nhất tò mò hỏi: “Vi Hành? Hình như chưa nghe bao giờ?”
“Vậy mà cũng không biết hả? Hề Vi thượng tiên biết không?” Vị nữ tu mặc nam trang nhiệt tình chuẩn bị giải thích cho hắn.
“Tất nhiên là biết, Hề Vi thượng tiên là sơn chủ tiền nhiệm của Doanh Châu tiên sơn, sư phụ của sơn chủ đương nhiệm Chấp Đình thượng tiên, vị hôn thê của Lâm Tị thượng tiên trên Đại Dư tiên sơn, đệ nhất mỹ nhân tu chân giới đương thời. Chỉ tiếc là lúc đó ta còn quá nhỏ, không thể tận mắt diện kiến dung nhan của Hề Vi thượng tiên.” Nam tu áo xanh mặt đầy ngưỡng vọng, gò má hơi đỏ.
Ở gần đó, Thập Nhị Nương đang gác chân lên ghế, ngoái đầu nghe bọn họ nói chuyện, chẳng có chút hình tượng nào.
Nữ tu mặc nam trang nghe tu sĩ áo xanh nói vậy cũng không cười nhạo hắn, dù sao cũng là chuyện của năm mươi năm trước rồi, không biết bao nhiêu tu sĩ nhắc tới Hề Vi thượng tiên đều tỏ vẻ ngưỡng vọng như thế. Nàng ta giải thích: “Hề Vi thượng tiên từng thu nhận năm đệ tử, Vi Hành là đệ tử thứ tư.”
“Cái này… ta không biết, chưa nghe nói bao giờ, ta chỉ nghe nói về sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Chấp Đình thượng tiên, Tắc Dung thượng nhân, Chiêu Nhạc tiên tử. À, nói vậy, Vi Hành là tứ đồ đệ vậy còn tam đồ đệ ta cũng chưa từng nghe tới.”
“Tam đồ đệ của Hề Vi thượng tiên tên là Tắc Tồn, là đệ đệ song sinh của Tắc Dung thượng nhân. Năm xưa nổi danh tài tuấn trên tu tiên giới, làm rung động biết bao con tim nữ tu đấy. Tiếc là sau khi Hề Vi thượng tiên qua đời, y không ra khỏi Doanh Châu tiên sơn lần nào nữa, dần dần lặng mất tăm, một số tu sĩ trẻ bây giờ không biết y cũng bình thường thôi, đúng là lâu lắm rồi không nghe tin tức gì về y thật.” Nữ tu cảm thán, “Nhớ lại khi xưa, ta cũng từng được gặp hai vị tiền bối Tắc Dung Tắc Tồn, không hổ là đệ tử của Hề Vi thượng tiên, một người như ánh trăng lạnh, một người như ánh bình minh, mỗi người mỗi vẻ.”
“Hồi nãy nghe các huynh nói tới Vi Hành mà đúng không? Vi Hành đó thì sao?” Tu sĩ áo xanh hỏi tiếp.
Nữ tu mặc trang bừng tỉnh khỏi hồi ức, nói: “Vi Hành đó là đệ tử không nổi bật nhất của Hề Vi thượng tiên. Từ lúc Hề Vi thượng tiên còn tại thế hắn đã núp dưới ánh hào quang của các sư huynh. Chớ nói chi đến các đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn, đến người ngoài như chúng ta cũng biết hắn là đệ tử không được thương yêu nhất.”
Thập Nhị Nương cụp mắt nhìn bàn tay mình.
Giọng nói ở gần đó vẫn đang tiếp tục: “Lúc hắn chết, Hề Vi thượng tiên vừa mới mất không lâu, cả tu tiên giới loạn cào cào, Doanh Châu tiên sơn càng rắc rối bộn bề, nếu không có Chấp Đình thượng tiên đột phá tiên thân trong tình huống nguy nan, đứng ra chủ trì đại cuộc thì Doanh Châu tiên sơn cũng không có được như ngày hôm nay. Lúc đó cũng chẳng còn ai rảnh đi truy cứu cái chết của Vi Hành.”
Khựng lại một lát, nàng ta nói: “Huống hồ, nghe nói lúc hắn chết cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, là chết dưới tay một đám ác phỉ. Đám ác phỉ trên núi đó tu vi không cao mà đường đường là đồ đệ của Hề Vi thượng tiên lại chết trong tay chúng, nói ra thật mất mặt, thế nên sau này Doanh Châu tiên sơn chỉ phái người canh chừng Chướng Âm Sơn, chuyện này cũng thôi không bàn tới.”
Một tu sĩ mặc áo choàng không nhìn rõ dung mạo im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Năm mươi năm trước, có cái chết của Hề Vi thượng tiên trước đó, cái chết của Vi Hành thật sự không đáng chú ý lắm. Nhưng lần này thì khác, chỉ cần là chuyện người chết sống lại thôi đã hấp dẫn không ít người, huống chi bây giờ còn một tin đồn khác không biết truyền ra từ đâu khiến mọi người càng ùn ùn kéo nhau lên Chướng Âm Sơn.”
Ngay lập tức có người hứng thú truy hỏi: “Tin đồn gì?”
Tu sĩ áo choàng nói: “Có người đồn Hề Vi thượng tiên chưa chết, hiện tại người xuất hiện trên Chướng Âm Sơn chính là người.”
Nét mặt nam tu cầm quạt hiện lên vẻ kích động khó che giấu, hỏi: “Cái này… là thật hả?!”
“Thật thật giả giả, ai mà biết được.” Tu sĩ áo choàng nói một câu như vậy rồi im lặng.
Nam tử cầm quạt gấp cây quạt lại, biểu cảm phức tạp thở dài nói: “Vậy thì chả trách dạo gần đây có nhiều thượng nhân tán tiên xuất hiện, người lui tới tiên phường gần Chướng Âm Sơn cũng nhiều hơn, hóa ra là thế.”
“Một vài tà tu mai danh ẩn tích mấy chục năm cũng xuất hiện rồi. Đám người này làm gì có chuyện lộ diện vì Vi Hành, chắc chắn là vì Hề Vi thượng tiên. Đoán chừng tu tiên giới này lại sắp loạn nữa rồi.” Nam tu cao gầy mặc áo đen nói.
Trông thấy vẻ mặt nam tu cầm quạt, nam tu áo đen hỏi: “Sao đấy? Ngươi cũng muốn đi Chướng Âm xem hả? Khuyên ngươi đừng nên đi, chỗ đó bây giờ không an toàn đâu. Ngươi đừng vì gặp một Hề Vi thượng tiên chẳng biết có phải thật hay không mà làm mất cái mạng nhỏ của mình luôn đấy.”
Nam tử cầm quạt nghe vậy chỉ cười khổ, “Thôi vậy, vũng nước bùn này chúng ta không nên nhảy vào thì hơn, nói vậy thôi, chớ đến gần vẫn là tốt nhất.” Hiển nhiên, hắn cũng là một vị rất ái mộ Hề Vi thượng tiên.
Mấy tu sĩ đó không đề cập tới chuyện này nữa, bắt đầu nói tới chuyện các đệ tử của Doanh Châu tiên sơn và Đại Dư tiên sơn khó đối phó tới mức nào.
Kim Bảo nghe đến chăm chú, bấy giờ mới quay đầu định thảo luận chuyện này với Thập Nhị Nương, ai dè chạm phải ánh mắt của nàng. Ánh mắt đó đáng sợ vô cùng, Kim Bảo bị dọa đến ngẩn người, ngồi im tại chỗ không dám thở mạnh.
Thập Nhị Nương cảm thấy Cát Âm và Lạc Dương rất có khả năng xuống núi vì tin đồn này. Nhưng mà, tin đồn kiểu này rốt cuộc từ đâu mà ra? Ai lan truyền nó? Càng quan trọng hơn là, Thập Nhị Nương cũng muốn biết trên Chướng Âm Sơn đang xảy ra chuyện gì.
Không ai hiểu rõ tình hình của Vi Hành hơn nàng. Rõ ràng hắn đã hồn phi phách tán trên Chướng Âm Sơn từ năm mươi năm trước, bây giờ ở đâu ra tin đồn thế này làm nàng cũng thấy không chắc chắn lắm. Trừ một hồn dùng để hạ mệnh chú trên mặt nàng thì đáng lẽ những hồn phách khác của Vi Hành đã tan biến rồi mới đúng nhưng nàng lại mang về một hồn của hắn từ Minh Phủ. Hồn phách vốn đã tiêu tán sao có thể xuất hiện ở Minh Phủ? Hay là, năm đó vốn dĩ hắn không bị hồn phi phách tán?
Chuyện Vi Hành làm trên Chướng Âm Sơn năm mươi năm trước tới tận bây giờ Thập Nhị Nương vẫn thấy hơi nghi ngờ. Bởi vì chuyện này từ đầu chí cuối đều có điểm bất thường, chắc chắn có gì đó mà nàng không biết. Trước kia nàng không muốn truy cứu nhưng bây giờ xem ra có những chuyện cho dù nàng né tránh cũng tránh không thoát rồi, đến lúc này, trăm phương ngàn kế đưa tới cửa, chẳng có lối nào trốn.
Thập Nhị Nương cảm nhận được mùi nguy hiểm, e là chuyện này không đơn giản.
Cả đoạn đường nàng im lặng đến lạ thường, Kim Bảo cũng không dám quấy rầy nàng, một mình nằm bò trên khoang thuyền nhìn xuống dưới. Sau khi thuyền linh bay lên, xung quanh toàn là biển mây, cảnh sắc đặc biệt này hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Kim Bảo. Cậu ta chìm trong sự ngỡ ngàng không thôi. Mãi tới khi thuyền linh bay xuống dưới tầng mây, thu cánh và mái chèo lại, dừng trên một thạch đài, người trên thuyền nối đuôi nhau đi xuống, Kim Bảo vẫn thấy lâng lâng khó tưởng.
Thập Nhị Nương kéo cổ áo Kim Bảo lôi cậu ta xuống thuyền, nhìn Nguy Nga Sơn Lĩnh Tiên Phường năm mươi năm không có gì thay đổi trước mặt, Thập Nhị Nương trở về dáng vẻ như bình thường, Kim Bảo len lén nhìn nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thập Nhị Nương?”
“Chuyện gì?”
“Hồi nãy người đáng sợ ghê lắm.”
“Lúc ra ngoài đường, xung quanh có nhiều người thì phải tỏ ra đáng sợ một chút.”
“Thật vậy hả?”
“Phải.” Thập Nhị Nương nghiêm túc đáp.
Thập Nhị Nương lại lừa con nít. Kim Bảo nghĩ thầm, cũng không vạch trần nàng, cậu ta theo chân nàng bước lên thạch đài. Thạch đài được xây trên quảng trường, vừa bước ra Kim Bảo đã thấy một khung cảnh náo nhiệt ập ngay vào mặt mình.
Đây thật sự là một nơi rất huyên náo, đường xá rộng rãi, nhà cửa cao lớn, người đi trên đường như đi trong rừng rậm.
“Đây… đây là Nguy Nga Sơn Lĩnh Tiên Phường?” Kim Bảo không dám tin hỏi.
“Phải.” Thập Nhị Nương cho cậu ta mà câu khẳng định chắc chắn.
Nguy Nga Sơn Lĩnh không phải núi mà là một tòa lâu đài cổ được kiến tạo từ xa xưa, cao thấp đan xen, nguy nga tráng lệ, nằm vắt ngang địa mạch, phóng tầm mắt ra xa xa nhìn giống như một vùng núi non nguy nga, vì thế mà nó được gọi là Nguy Nga Sơn Lĩnh. Đây là thành thị hình thành từ trăm ngàn năm trước, nơi Thập Nhị Nương và Kim Bảo đang đứng chỉ là tầng thấp nhất của tiên phường.
Hai người đi vào trong như một giọt nước chảy vào đại dương, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Cách Nguy Nga Sơn Lĩnh tiên phường không bao xa là Chướng Âm Sơn, xung quanh là các đệ tử mặc phục sức của Doanh Châu tiên sơn, cả ngọn Chướng Âm Sơn chìm trong tầng tầng linh quang. Ngoài sáng là vậy, trong tối cũng có vô số linh lực dao động, không ít tu sĩ đang ẩn mình xung quanh.
Doanh Châu tiên sơn, Trạc Vân Phong.
Sắc mặt Tắc Dung đầy âm trầm, tức giận nói: “Tin đồn trên Chướng Âm Sơn sao lại biến thành thế này?”
“Người của chúng ta đích thực chỉ truyền ra tin Vi Hành sống lại, tin đồn của Hề Vi thượng tiên không phải người của chúng ta nói. Mặc dù chúng ta có khống chế rồi nhưng có người nhúng tay vào làm lời đồn càng đồn càng xa.”
Tắc Dung chỉ tức giận trong giây lát, sau khi ngồi xuống, vẻ mặt hắn lại khôi phục về lạnh lùng, “Tra được tin tức đó từ đâu ra chưa?”
Người kia do dự giây lát rồi nói, “Hình như là từ Viên Kiệu tiên sơn.”
Tắc Dung cười lạnh, ” Viên Kiệu? E là kế của bên Đại Dư. Thương Lâm Tị ra tay rồi, con sói ngửi được mùi tanh quả thật khó lường, bị thương rồi cũng không an phận.”
“Vậy, công tử, chuyện này…?”
“Thương Lâm Tị đã nhúng tay vào thì lần này tuyệt đối không thể thất thủ, người không thể lọt vào tay Thương Lâm Tị, nếu không sẽ rất bất lợi với chúng ta… Nếu đến lúc nguy cấp… ta sẽ đích thân ra tay.” Tắc Dung âm trầm nói.
– Hết chương 022 –
“Nghe rồi, các vị tiên hữu cảm thấy chuyện này có tin được không?”
“Ta thấy giống thật đấy, các ngươi không thấy chỉ mấy hôm mà rất nhiều tu sĩ kéo nhau chạy lên Chướng Âm Sơn rồi à?” Một nữ tu mặc nam trang nghịch thanh trường đao giắt bên hông, hứng thú ngời ngời nói.
“Nhắc mới nhớ, chuyện lớn liên quan tới Doanh Châu tiên sơn năm nay nhiều thật, lúc trước là Chấp Đình thượng tiên tuyên bố tổ chức thọ yến làm các tiên môn lớn nhỏ tranh nhau chuẩn bị quà rồi đánh nhau ầm ĩ. Sau đó là chuyện Chiêu Nhạc tiên tử thích sát đại sư huynh Chấp Đình thượng tiên rồi chạy trốn dẫn tới một trận truy sát rầm rộ mãi mới lắng xuống. Bây giờ lại tới nghi vấn Vi Hành sống lại xuất hiện trên Chướng Âm Sơn.” Một nam tu cầm quạt nói.
Một nam tu khác cao gầy mặc áo đen, khoanh tay trước ngực nói: “Năm đó sau khi Hề Vi thượng tiên chết không lâu thì Vi Hành đó cũng chết rồi, không chỉ mình hắn mà cả ngàn ác phỉ trên Chướng Âm Sơn cũng chết theo. Những người đi ngang qua Chướng Âm Sơn lúc đó nói cả ngọn núi tràn ngập máu, xương cốt chất đầy, đến cỏ cây động vật cũng chết không còn một móng, cảnh tượng y như luyện ngục vậy… Các ngươi nói xem, có phải năm mươi năm trước Vi Hành đó bày trận pháp tà ác gì trên núi không, nên bây giờ mới sống lại? Sống lại như vậy chẳng khác nào tà ma ngoại đạo đâu chứ?”
Nam tu cầm quạt lắc lắc đầu, “Ta không dám ba hoa đâu, chuyện Vi Hành sống lại chỉ là lời đồn thôi, suy cho cùng thì chúng ta cũng có tận mắt thấy đâu, huống hồ chuyện người chết sống lại làm sao mà dễ dàng như vậy được, nếu có thể phục sinh thì chẳng phải càng nên phục sinh Hề Vi thượng tiên sao?”
Mấy người này xem ra không còn quá trẻ nữa, nhắc tới Hề Vi thượng tiên, Chấp Đình thượng tiên mà ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, tuổi tác có lẽ xấp xỉ Chiêu Nhạc. Tuổi thọ của người tu đạo dài hơn người phàm bình thường, năm mươi năm không đủ để họ lãng quên một số chuyện, so với những phàm nhân ngoài kia, bọn họ trải nghiệm nhiều hơn, cũng hiểu rõ nhiều chuyện hơn.
Song, trên thuyền này không chỉ có tu sĩ hơi già dặn mà vẫn còn một số tu sĩ khá trẻ tuổi, bọn họ chả hiểu Vi Hành, Chướng Âm Sơn là thứ gì. Một đám tu sĩ áo xanh trông trẻ tuổi nhất tò mò hỏi: “Vi Hành? Hình như chưa nghe bao giờ?”
“Vậy mà cũng không biết hả? Hề Vi thượng tiên biết không?” Vị nữ tu mặc nam trang nhiệt tình chuẩn bị giải thích cho hắn.
“Tất nhiên là biết, Hề Vi thượng tiên là sơn chủ tiền nhiệm của Doanh Châu tiên sơn, sư phụ của sơn chủ đương nhiệm Chấp Đình thượng tiên, vị hôn thê của Lâm Tị thượng tiên trên Đại Dư tiên sơn, đệ nhất mỹ nhân tu chân giới đương thời. Chỉ tiếc là lúc đó ta còn quá nhỏ, không thể tận mắt diện kiến dung nhan của Hề Vi thượng tiên.” Nam tu áo xanh mặt đầy ngưỡng vọng, gò má hơi đỏ.
Ở gần đó, Thập Nhị Nương đang gác chân lên ghế, ngoái đầu nghe bọn họ nói chuyện, chẳng có chút hình tượng nào.
Nữ tu mặc nam trang nghe tu sĩ áo xanh nói vậy cũng không cười nhạo hắn, dù sao cũng là chuyện của năm mươi năm trước rồi, không biết bao nhiêu tu sĩ nhắc tới Hề Vi thượng tiên đều tỏ vẻ ngưỡng vọng như thế. Nàng ta giải thích: “Hề Vi thượng tiên từng thu nhận năm đệ tử, Vi Hành là đệ tử thứ tư.”
“Cái này… ta không biết, chưa nghe nói bao giờ, ta chỉ nghe nói về sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Chấp Đình thượng tiên, Tắc Dung thượng nhân, Chiêu Nhạc tiên tử. À, nói vậy, Vi Hành là tứ đồ đệ vậy còn tam đồ đệ ta cũng chưa từng nghe tới.”
“Tam đồ đệ của Hề Vi thượng tiên tên là Tắc Tồn, là đệ đệ song sinh của Tắc Dung thượng nhân. Năm xưa nổi danh tài tuấn trên tu tiên giới, làm rung động biết bao con tim nữ tu đấy. Tiếc là sau khi Hề Vi thượng tiên qua đời, y không ra khỏi Doanh Châu tiên sơn lần nào nữa, dần dần lặng mất tăm, một số tu sĩ trẻ bây giờ không biết y cũng bình thường thôi, đúng là lâu lắm rồi không nghe tin tức gì về y thật.” Nữ tu cảm thán, “Nhớ lại khi xưa, ta cũng từng được gặp hai vị tiền bối Tắc Dung Tắc Tồn, không hổ là đệ tử của Hề Vi thượng tiên, một người như ánh trăng lạnh, một người như ánh bình minh, mỗi người mỗi vẻ.”
“Hồi nãy nghe các huynh nói tới Vi Hành mà đúng không? Vi Hành đó thì sao?” Tu sĩ áo xanh hỏi tiếp.
Nữ tu mặc trang bừng tỉnh khỏi hồi ức, nói: “Vi Hành đó là đệ tử không nổi bật nhất của Hề Vi thượng tiên. Từ lúc Hề Vi thượng tiên còn tại thế hắn đã núp dưới ánh hào quang của các sư huynh. Chớ nói chi đến các đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn, đến người ngoài như chúng ta cũng biết hắn là đệ tử không được thương yêu nhất.”
Thập Nhị Nương cụp mắt nhìn bàn tay mình.
Giọng nói ở gần đó vẫn đang tiếp tục: “Lúc hắn chết, Hề Vi thượng tiên vừa mới mất không lâu, cả tu tiên giới loạn cào cào, Doanh Châu tiên sơn càng rắc rối bộn bề, nếu không có Chấp Đình thượng tiên đột phá tiên thân trong tình huống nguy nan, đứng ra chủ trì đại cuộc thì Doanh Châu tiên sơn cũng không có được như ngày hôm nay. Lúc đó cũng chẳng còn ai rảnh đi truy cứu cái chết của Vi Hành.”
Khựng lại một lát, nàng ta nói: “Huống hồ, nghe nói lúc hắn chết cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, là chết dưới tay một đám ác phỉ. Đám ác phỉ trên núi đó tu vi không cao mà đường đường là đồ đệ của Hề Vi thượng tiên lại chết trong tay chúng, nói ra thật mất mặt, thế nên sau này Doanh Châu tiên sơn chỉ phái người canh chừng Chướng Âm Sơn, chuyện này cũng thôi không bàn tới.”
Một tu sĩ mặc áo choàng không nhìn rõ dung mạo im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Năm mươi năm trước, có cái chết của Hề Vi thượng tiên trước đó, cái chết của Vi Hành thật sự không đáng chú ý lắm. Nhưng lần này thì khác, chỉ cần là chuyện người chết sống lại thôi đã hấp dẫn không ít người, huống chi bây giờ còn một tin đồn khác không biết truyền ra từ đâu khiến mọi người càng ùn ùn kéo nhau lên Chướng Âm Sơn.”
Ngay lập tức có người hứng thú truy hỏi: “Tin đồn gì?”
Tu sĩ áo choàng nói: “Có người đồn Hề Vi thượng tiên chưa chết, hiện tại người xuất hiện trên Chướng Âm Sơn chính là người.”
Nét mặt nam tu cầm quạt hiện lên vẻ kích động khó che giấu, hỏi: “Cái này… là thật hả?!”
“Thật thật giả giả, ai mà biết được.” Tu sĩ áo choàng nói một câu như vậy rồi im lặng.
Nam tử cầm quạt gấp cây quạt lại, biểu cảm phức tạp thở dài nói: “Vậy thì chả trách dạo gần đây có nhiều thượng nhân tán tiên xuất hiện, người lui tới tiên phường gần Chướng Âm Sơn cũng nhiều hơn, hóa ra là thế.”
“Một vài tà tu mai danh ẩn tích mấy chục năm cũng xuất hiện rồi. Đám người này làm gì có chuyện lộ diện vì Vi Hành, chắc chắn là vì Hề Vi thượng tiên. Đoán chừng tu tiên giới này lại sắp loạn nữa rồi.” Nam tu cao gầy mặc áo đen nói.
Trông thấy vẻ mặt nam tu cầm quạt, nam tu áo đen hỏi: “Sao đấy? Ngươi cũng muốn đi Chướng Âm xem hả? Khuyên ngươi đừng nên đi, chỗ đó bây giờ không an toàn đâu. Ngươi đừng vì gặp một Hề Vi thượng tiên chẳng biết có phải thật hay không mà làm mất cái mạng nhỏ của mình luôn đấy.”
Nam tử cầm quạt nghe vậy chỉ cười khổ, “Thôi vậy, vũng nước bùn này chúng ta không nên nhảy vào thì hơn, nói vậy thôi, chớ đến gần vẫn là tốt nhất.” Hiển nhiên, hắn cũng là một vị rất ái mộ Hề Vi thượng tiên.
Mấy tu sĩ đó không đề cập tới chuyện này nữa, bắt đầu nói tới chuyện các đệ tử của Doanh Châu tiên sơn và Đại Dư tiên sơn khó đối phó tới mức nào.
Kim Bảo nghe đến chăm chú, bấy giờ mới quay đầu định thảo luận chuyện này với Thập Nhị Nương, ai dè chạm phải ánh mắt của nàng. Ánh mắt đó đáng sợ vô cùng, Kim Bảo bị dọa đến ngẩn người, ngồi im tại chỗ không dám thở mạnh.
Thập Nhị Nương cảm thấy Cát Âm và Lạc Dương rất có khả năng xuống núi vì tin đồn này. Nhưng mà, tin đồn kiểu này rốt cuộc từ đâu mà ra? Ai lan truyền nó? Càng quan trọng hơn là, Thập Nhị Nương cũng muốn biết trên Chướng Âm Sơn đang xảy ra chuyện gì.
Không ai hiểu rõ tình hình của Vi Hành hơn nàng. Rõ ràng hắn đã hồn phi phách tán trên Chướng Âm Sơn từ năm mươi năm trước, bây giờ ở đâu ra tin đồn thế này làm nàng cũng thấy không chắc chắn lắm. Trừ một hồn dùng để hạ mệnh chú trên mặt nàng thì đáng lẽ những hồn phách khác của Vi Hành đã tan biến rồi mới đúng nhưng nàng lại mang về một hồn của hắn từ Minh Phủ. Hồn phách vốn đã tiêu tán sao có thể xuất hiện ở Minh Phủ? Hay là, năm đó vốn dĩ hắn không bị hồn phi phách tán?
Chuyện Vi Hành làm trên Chướng Âm Sơn năm mươi năm trước tới tận bây giờ Thập Nhị Nương vẫn thấy hơi nghi ngờ. Bởi vì chuyện này từ đầu chí cuối đều có điểm bất thường, chắc chắn có gì đó mà nàng không biết. Trước kia nàng không muốn truy cứu nhưng bây giờ xem ra có những chuyện cho dù nàng né tránh cũng tránh không thoát rồi, đến lúc này, trăm phương ngàn kế đưa tới cửa, chẳng có lối nào trốn.
Thập Nhị Nương cảm nhận được mùi nguy hiểm, e là chuyện này không đơn giản.
Cả đoạn đường nàng im lặng đến lạ thường, Kim Bảo cũng không dám quấy rầy nàng, một mình nằm bò trên khoang thuyền nhìn xuống dưới. Sau khi thuyền linh bay lên, xung quanh toàn là biển mây, cảnh sắc đặc biệt này hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Kim Bảo. Cậu ta chìm trong sự ngỡ ngàng không thôi. Mãi tới khi thuyền linh bay xuống dưới tầng mây, thu cánh và mái chèo lại, dừng trên một thạch đài, người trên thuyền nối đuôi nhau đi xuống, Kim Bảo vẫn thấy lâng lâng khó tưởng.
Thập Nhị Nương kéo cổ áo Kim Bảo lôi cậu ta xuống thuyền, nhìn Nguy Nga Sơn Lĩnh Tiên Phường năm mươi năm không có gì thay đổi trước mặt, Thập Nhị Nương trở về dáng vẻ như bình thường, Kim Bảo len lén nhìn nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thập Nhị Nương?”
“Chuyện gì?”
“Hồi nãy người đáng sợ ghê lắm.”
“Lúc ra ngoài đường, xung quanh có nhiều người thì phải tỏ ra đáng sợ một chút.”
“Thật vậy hả?”
“Phải.” Thập Nhị Nương nghiêm túc đáp.
Thập Nhị Nương lại lừa con nít. Kim Bảo nghĩ thầm, cũng không vạch trần nàng, cậu ta theo chân nàng bước lên thạch đài. Thạch đài được xây trên quảng trường, vừa bước ra Kim Bảo đã thấy một khung cảnh náo nhiệt ập ngay vào mặt mình.
Đây thật sự là một nơi rất huyên náo, đường xá rộng rãi, nhà cửa cao lớn, người đi trên đường như đi trong rừng rậm.
“Đây… đây là Nguy Nga Sơn Lĩnh Tiên Phường?” Kim Bảo không dám tin hỏi.
“Phải.” Thập Nhị Nương cho cậu ta mà câu khẳng định chắc chắn.
Nguy Nga Sơn Lĩnh không phải núi mà là một tòa lâu đài cổ được kiến tạo từ xa xưa, cao thấp đan xen, nguy nga tráng lệ, nằm vắt ngang địa mạch, phóng tầm mắt ra xa xa nhìn giống như một vùng núi non nguy nga, vì thế mà nó được gọi là Nguy Nga Sơn Lĩnh. Đây là thành thị hình thành từ trăm ngàn năm trước, nơi Thập Nhị Nương và Kim Bảo đang đứng chỉ là tầng thấp nhất của tiên phường.
Hai người đi vào trong như một giọt nước chảy vào đại dương, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Cách Nguy Nga Sơn Lĩnh tiên phường không bao xa là Chướng Âm Sơn, xung quanh là các đệ tử mặc phục sức của Doanh Châu tiên sơn, cả ngọn Chướng Âm Sơn chìm trong tầng tầng linh quang. Ngoài sáng là vậy, trong tối cũng có vô số linh lực dao động, không ít tu sĩ đang ẩn mình xung quanh.
Doanh Châu tiên sơn, Trạc Vân Phong.
Sắc mặt Tắc Dung đầy âm trầm, tức giận nói: “Tin đồn trên Chướng Âm Sơn sao lại biến thành thế này?”
“Người của chúng ta đích thực chỉ truyền ra tin Vi Hành sống lại, tin đồn của Hề Vi thượng tiên không phải người của chúng ta nói. Mặc dù chúng ta có khống chế rồi nhưng có người nhúng tay vào làm lời đồn càng đồn càng xa.”
Tắc Dung chỉ tức giận trong giây lát, sau khi ngồi xuống, vẻ mặt hắn lại khôi phục về lạnh lùng, “Tra được tin tức đó từ đâu ra chưa?”
Người kia do dự giây lát rồi nói, “Hình như là từ Viên Kiệu tiên sơn.”
Tắc Dung cười lạnh, ” Viên Kiệu? E là kế của bên Đại Dư. Thương Lâm Tị ra tay rồi, con sói ngửi được mùi tanh quả thật khó lường, bị thương rồi cũng không an phận.”
“Vậy, công tử, chuyện này…?”
“Thương Lâm Tị đã nhúng tay vào thì lần này tuyệt đối không thể thất thủ, người không thể lọt vào tay Thương Lâm Tị, nếu không sẽ rất bất lợi với chúng ta… Nếu đến lúc nguy cấp… ta sẽ đích thân ra tay.” Tắc Dung âm trầm nói.
– Hết chương 022 –
/139
|