Bất Soả
Vị khách áo choàng dựa theo chỉ điểm của Quỷ hòa thượng, mất hết nửa tháng mới lên được đỉnh núi, tìm được người chỉ điểm mà hắn nói.
Lão giả mặc một bộ áo bào vừa rách bươm vừa đen nhẻm, cắm một nhánh cây khô sau cổ áo. Nhìn cái đầu bóng loáng giống Quỷ hòa thượng của người này, vị khách áo choàng biết ông ấy cũng là một hòa thượng.
Vị khách áo choàng bước qua, đến khi chỉ còn cách ông ấy năm bước thì dừng lại. Sao không thấy có phản ứng gì nhỉ, vị khách áo choàng nhủ thầm, vị tiền bối này cũng kiên nhẫn thật, thế là hắn bèn lên tiếng: “Tiền bối.”
Vừa dứt lời, đầu lão giả nghẻo xuống suýt nữa là đập đầu xuống đá. Ông ta bừng tỉnh, vội đưa tay vịn tảng đá bên cạnh, quay đầu nhìn vị khách áo choàng, bộ mặt hoang mang vô cùng. Vị khách áo choàng còn nhìn thấy rõ ràng một vệt nước khả nghi trên khóe miệng ông ấy.
Quỷ hòa thượng lừa ta hay ta tìm nhầm người vậy? Vị khách áo choàng nghĩ thầm. Quỷ hòa thượng không nói nhiều về người này, chỉ bảo hắn đi về hướng Nam của dãy núi, thấy một mười ngọn núi liên tiếp có hình thù kỳ quái, tìm đến đỉnh núi cao nhất, trên đó có một ông lão, đó chính là người hắn cần tìm.
Xuất phát từ lễ phép phải có, vị khách áo choàng không để lộ suy nghĩ ra ngoài, hắn lễ phép thuật lại lý do tìm đến của mình.
“Là Quỷ hòa thượng tiền bối chỉ điểm vãn bối đến đây, ngài ấy nói có lẽ tiền bối có thể chỉ giáo vãn bối vài điều.” Lúc hắn nói, lão hòa thượng kia vẫn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, hơi nghiêng mặt qua híp mắt liếc hắn, cũng chẳng biết là có nghe lọt tai chữ nào không.
Vị khách áo choàng nói xong, lão hòa thượng ngáp một cái rồi hàm hồ đáp: “À, Quỷ hòa thượng giới thiệu hả, người quen thì thu ít thôi. Ngươi muốn coi tương lai hay coi nhân duyên? Hay là coi tài vận?” Vừa nói vừa lôi một ống tre bị đè dưới mông lên, “Nào, rút một thanh đi rồi ta coi cho ngươi.”
Có một khoảnh khắc vị khách áo choàng tưởng mình đi nhầm vào miếu thờ giúp người ta coi bói gì đó. Hắn không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành nở nụ cười, nghĩ thầm, chẳng lẽ bây giờ các hòa thượng đều tinh thông nghiệp vụ coi bói, giới thiệu người qua còn được chia hoa hồng nữa á?
Lão hòa thượng tỏ như không biết nghi ngờ của hắn, lắc ống tre, hối thúc: “Nè, đừng sợ, ta không thu của ngươi nhiều hơn đồng nào đâu, quẻ này tính một trăm lượng hay hai miếng linh thạch là được. Ta nói cho ngươi nghe nha, ngươi gặp đúng thời cơ rồi, ta tính thử mình đã tu hành ở dãy núi này ba trăm năm, ngươi chính là người có duyên thứ một trăm mà ta gặp…”
Vị khách áo choàng cảm thấy mình tìm lầm nơi rồi, nghe mấy câu này thật quen tai, giống một lão đạo sĩ lừa đảo hắn gặp trong một tòa thành cách đây mấy năm trước, ông ta cũng nói y chang vậy.
“Xin lỗi tiền bối, có vẻ như vãn bối đi nhầm rồi, vãn bối sẽ đi ngay không làm phiền ngài tu hành nữa.” Dứt lời, vị khách áo choàng quay người chực bỏ đi.
Hắn vừa đi mười mấy bước thì lão hòa thượng chợt lên tiếng: “Hửm? Thanh kiếm này sao còn chưa gãy? Ta nhớ năm đó bói cho nàng ta một quẻ, kết quả là kiếm gãy người vong, xem tình hình thì người đã mất, thế mà kiếm lại không gãy… Hừm, sao bói không chính xác vậy nhỉ.”
Vị khách áo choàng khựng lại ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn lão hòa thượng. Cuối cùng ông ấy cũng quay người lại, vị khách áo choàng nhìn thấy trên nửa bên mặt của ông ấy viết một chữ “Ngốc” (*) xiên xiên vẹo vẹo.
(*) 傻 – Sỏa: ngốc, ngu ngốc
Đặc điểm trên mặt có chữ “Ngốc” này quá rõ ràng, thêm cả lời nói lúc nãy của ông ấy, vị khách áo choàng đã đoán ra thân phận của ông ấy.
Hắn chưa từng gặp lão hòa thượng nhưng rất lâu về trước đã nghe sư phụ nhắc tới người này.
Thật sự là rất lâu rất lâu về trước rồi, khi đó cả sư phụ và hắn đều còn rất trẻ, thậm chí Tắc Dung và Tắc Tồn còn chưa xuất hiện. Thời trẻ, sư phụ thích đi vân du tứ phương, cách một khoảng thời gian mới về thăm hắn. Có lần sư phụ về Doanh Châu, tâm trạng không vui, hắn truy hỏi mãi nàng mới nói mình gặp được một lão giả, bị giáo huấn một trận, trong lòng rất không phục.
Khi đó hắn nói đùa với sư phụ là mai này tu vi cao rồi sẽ tìm lão giả đó quyết đấu, thắng ông ấy trút giận cho sư phụ. Nhưng không hiểu vì sao sư phụ hơi ngập ngừng, sau đó nói vài câu nhằm loại bỏ suy nghĩ này của hắn. Sau này, sư phụ không nhắc tới nữa, hắn cũng không chủ động hỏi bởi vì đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ như tán gẫu thôi.
Tuy rằng hắn nói đùa nhưng vẫn nài nỉ sư phụ miêu tả hình dáng của lão giả nọ, sư phụ cũng không kể nhiều, chỉ nói trên mặt ông ấy có một chữ “Ngốc”. Lúc đó hắn còn tưởng sư phụ nói chơi thế thôi, nhưng hôm nay được gặp hắn mới biết sư phụ không hề đùa,trên mặt ông ấy thật sự có chữ “Ngốc”.
Vị khách áo choàng đứng im, trên đầu là vầng trăng, dưới chân là biển mây. Tâm tư của hắn nhất thời bay xa, trống rỗng, cảm giác không biết đêm nay là đêm nao.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất kỳ diệu. Dạo trước gặp Kim Ngọc, đứa bé năm đó được sư phụ thu nhận ở Hàng Ngạc thành, đồng hành cùng y một đoạn đường. Trong mấy ngày đó, nhìn Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô, hắn không kiềm được nghĩ liệu năm đó rời khỏi Hàng Ngạc thành, dẫn theo một đứa ngốc nghếch như Kim Bảo nàng có tâm trạng gì? Khi ấy, Kim Bảo xấp xỉ tuổi Thẩm Vô Cô, liệu có một giây phút nào đó tâm trạng của hắn cũng giống như tâm trạng của sư phụ không?
Những suy nghĩ đó khiến hắn rơi vào nỗi đau tột cùng, vì thế hắn quyết định chấm dứt cuộc đồng hành của bọn họ. Không bao lâu lại gặp Quỷ hòa thượng cũng từng có quen biết với sư phụ, hôm nay còn gặp được lão giả từng có duyên với sư phụ… Dường như trong âm thầm đã có thứ gì đó dẫn dắt hắn bước lên con đường mà sư phụ đã đi qua, gặp gỡ người mà nàng đã từng gặp.
Cảm giác này thật khó nói nên lời, chỉ biết rằng trời đất rộng lớn, người như loài phù du, trái tim như cành liễu phất phơ.
Vị khách áo choàng đi đến trước mặt lão hòa thượng. Ông ấy nhìn hắn cười, “Ngồi đi.”
Vị khách áo choàng ngồi xuống, ánh mắt dừng trên nhánh cây cắm sau cổ áo lão hòa thượng, hỏi ông ấy: “Sư phụ nói với vãn bối, tiền bối dùng một nhánh cây đánh bại người, là nhánh này sao?”
“Sao có thể, biết bao nhiêu năm, cây đã gãy từ lúc nào rồi. Mấy thứ này không cần tiền, bẻ bừa một nhánh là được rồi.” Lão hòa thượng trở tay cầm lấy nhánh cây, gãi gãi lưng, hóa ra nhánh cây này còn kiêm luôn nhiệm vụ gãi lưng à. “Đó, ngắt từ cái cây bên kia đó.”
Vị khách áo choàng nhìn theo hướng chỉ của ông ấy. Cạnh bên vách núi có một cái cây và một bụi cây.
Chờ vị khách thu lại ánh nhìn, lão hòa thượng lại lắc lắc ống tre, “Muốn bói một quẻ không? Đại đa số ta bói đúng lắm.”
Vị khách áo choàng rút một thanh tre. Bên trên chẳng có gì cả nhưng lão hòa thượng nhận lại, soi dưới ánh trăng sau đó ngạc nhiên nói: “Ôi chao, trên này nói số trời đã định ngươi sẽ vào Phật môn, sau này sẽ thành đệ tử Phật môn.”
Vị khách áo choàng lắc lắc đầu: “Không đâu, vãn bối lục căn không tịnh, trong lòng có vướng bận không thể buông bỏ, e rằng không vào được nơi thanh tịnh như Phật môn.”
Lão hòa thượng phất tay, “Ta biết mà, có ai tin mình sau này sẽ xuất gia đâu, giống như ta hồi còn trẻ vậy, tuấn tú phong lưu, ta cho rằng sau này mình chắc chắn sẽ có vô số thê thiếp. Ta còn thề phải cưới hết thiên hạ mỹ nhân về nhà.”
Vị khách áo choàng: “À? Thế tiền bối vó thực hiện được nguyện vọng của mình khi xưa không?”
Lão hòa thượng cười ha ha, “Không, hết cách rồi, ai mà biết ta chỉ gặp đúng một người ta thích, sau đó thì chẳng còn thích ai được nữa, nên là thôi vậy.”
Vị khách áo choàng: “Đó hẳn là một mỹ nhân tuyệt thế nhỉ.”
Lão hòa thượng thở dài, đau lòng nói: “Mỹ nhân cái gì! Còn chẳng đẹp bằng ta, cái gì cũng không biết, hung dữ nữa, thấy chữ trên mặt ta không? Là nàng ấy viết đó. Khi đó nàng ấy không cho ta lau, làm ta ra ngoài đường bị người ta cười nhạo. Nàng ấy nói, đến khi nào nàng ấy hết giận nói tha thứ cho ta thì mới cho ta xóa nó đi.”
Mãi cho đến tận hôm nay cũng chưa hề xóa đi. Vị khách áo choàng không biết chữ này không xóa được hay vì lão hòa thượng không muốn xóa.
“Nhiều năm qua đi rồi, mọi chuyện cũng đã là quá khứ, tiền bối lau đi cũng không sao mà đúng không.”
Lão hòa thượng lắc đầu, “Dù sao cũng là thứ duy nhất nàng ấy để lại cho ta, lau đi không quen chút nào.”
Vị khách áo choàng: “… Vậy là những năm qua tiền bối không có rửa mặt à?”
Lão hòa thượng nghiêm túc đáp: “Ê, xưa này không cùng vật, nơi nào vướng bụi trần. Người trẻ tuổi, đừng chấp nhất.”
Vị khách áo choàng: “… Vãn bối hiểu rồi, vẫn không biết pháp hiệu của tiền bối là gì?”
Lão hòa thượng: “Pháp hiệu Bất Sỏa(*).”
(*) Không ngốc
Vị khách áo choàng: “…”
Lão hòa thượng nhìn nét mặt hắn, bật cười ha ha: “Lúc còn trẻ ta đi hóa duyên, người ta nhìn mặt ta hỏi “ngốc?” ta bèn đáp “A di đà phật, bần tăng Bất Sỏa (không ngốc).”
Vị khách áo choàng cũng bật cười theo. Nhưng cười rồi, hắn lại có cảm giác sầu não khó nói nên lời.
“Tiền bối không hổ là cao tăng đắc đạo, thật khiến người người hướng về.”
Lão hòa thượng nói: “Cao tăng thì đúng nhưng đắc đạo thì chưa, ta mà đắc đạo rồi thì còn ở trên đỉnh núi chả có cái gì này làm gì.”
Vị khách áo choàng cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục nữa, thế là hắn chuyển sang hỏi: “Tiền bối có thể kể cho vãn bối nghe chuyện năm xưa của chủ nhân thanh kiếm này không?”
Lão hòa thượng xem ra cũng khá lắm lời, ông ấy vui vẻ đồng ý, “Tất nhiên là có thể.”
“Năm đó, ta đang ở đây tham thiền ngộ đạo. Bình thường chỉ có một mình ta, tự nhiên có một ngày bỗng trở nên náo nhiệt hơn. Có hai tên kia hình như giành nhau cái gì đó, đánh một mạch lên núi. Đúng lúc này, chủ nhân thanh kiếm sau lưng ngươi xuất hiện.”
– Hết chương 136 –
Vị khách áo choàng dựa theo chỉ điểm của Quỷ hòa thượng, mất hết nửa tháng mới lên được đỉnh núi, tìm được người chỉ điểm mà hắn nói.
Lão giả mặc một bộ áo bào vừa rách bươm vừa đen nhẻm, cắm một nhánh cây khô sau cổ áo. Nhìn cái đầu bóng loáng giống Quỷ hòa thượng của người này, vị khách áo choàng biết ông ấy cũng là một hòa thượng.
Vị khách áo choàng bước qua, đến khi chỉ còn cách ông ấy năm bước thì dừng lại. Sao không thấy có phản ứng gì nhỉ, vị khách áo choàng nhủ thầm, vị tiền bối này cũng kiên nhẫn thật, thế là hắn bèn lên tiếng: “Tiền bối.”
Vừa dứt lời, đầu lão giả nghẻo xuống suýt nữa là đập đầu xuống đá. Ông ta bừng tỉnh, vội đưa tay vịn tảng đá bên cạnh, quay đầu nhìn vị khách áo choàng, bộ mặt hoang mang vô cùng. Vị khách áo choàng còn nhìn thấy rõ ràng một vệt nước khả nghi trên khóe miệng ông ấy.
Quỷ hòa thượng lừa ta hay ta tìm nhầm người vậy? Vị khách áo choàng nghĩ thầm. Quỷ hòa thượng không nói nhiều về người này, chỉ bảo hắn đi về hướng Nam của dãy núi, thấy một mười ngọn núi liên tiếp có hình thù kỳ quái, tìm đến đỉnh núi cao nhất, trên đó có một ông lão, đó chính là người hắn cần tìm.
Xuất phát từ lễ phép phải có, vị khách áo choàng không để lộ suy nghĩ ra ngoài, hắn lễ phép thuật lại lý do tìm đến của mình.
“Là Quỷ hòa thượng tiền bối chỉ điểm vãn bối đến đây, ngài ấy nói có lẽ tiền bối có thể chỉ giáo vãn bối vài điều.” Lúc hắn nói, lão hòa thượng kia vẫn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, hơi nghiêng mặt qua híp mắt liếc hắn, cũng chẳng biết là có nghe lọt tai chữ nào không.
Vị khách áo choàng nói xong, lão hòa thượng ngáp một cái rồi hàm hồ đáp: “À, Quỷ hòa thượng giới thiệu hả, người quen thì thu ít thôi. Ngươi muốn coi tương lai hay coi nhân duyên? Hay là coi tài vận?” Vừa nói vừa lôi một ống tre bị đè dưới mông lên, “Nào, rút một thanh đi rồi ta coi cho ngươi.”
Có một khoảnh khắc vị khách áo choàng tưởng mình đi nhầm vào miếu thờ giúp người ta coi bói gì đó. Hắn không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành nở nụ cười, nghĩ thầm, chẳng lẽ bây giờ các hòa thượng đều tinh thông nghiệp vụ coi bói, giới thiệu người qua còn được chia hoa hồng nữa á?
Lão hòa thượng tỏ như không biết nghi ngờ của hắn, lắc ống tre, hối thúc: “Nè, đừng sợ, ta không thu của ngươi nhiều hơn đồng nào đâu, quẻ này tính một trăm lượng hay hai miếng linh thạch là được. Ta nói cho ngươi nghe nha, ngươi gặp đúng thời cơ rồi, ta tính thử mình đã tu hành ở dãy núi này ba trăm năm, ngươi chính là người có duyên thứ một trăm mà ta gặp…”
Vị khách áo choàng cảm thấy mình tìm lầm nơi rồi, nghe mấy câu này thật quen tai, giống một lão đạo sĩ lừa đảo hắn gặp trong một tòa thành cách đây mấy năm trước, ông ta cũng nói y chang vậy.
“Xin lỗi tiền bối, có vẻ như vãn bối đi nhầm rồi, vãn bối sẽ đi ngay không làm phiền ngài tu hành nữa.” Dứt lời, vị khách áo choàng quay người chực bỏ đi.
Hắn vừa đi mười mấy bước thì lão hòa thượng chợt lên tiếng: “Hửm? Thanh kiếm này sao còn chưa gãy? Ta nhớ năm đó bói cho nàng ta một quẻ, kết quả là kiếm gãy người vong, xem tình hình thì người đã mất, thế mà kiếm lại không gãy… Hừm, sao bói không chính xác vậy nhỉ.”
Vị khách áo choàng khựng lại ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn lão hòa thượng. Cuối cùng ông ấy cũng quay người lại, vị khách áo choàng nhìn thấy trên nửa bên mặt của ông ấy viết một chữ “Ngốc” (*) xiên xiên vẹo vẹo.
(*) 傻 – Sỏa: ngốc, ngu ngốc
Đặc điểm trên mặt có chữ “Ngốc” này quá rõ ràng, thêm cả lời nói lúc nãy của ông ấy, vị khách áo choàng đã đoán ra thân phận của ông ấy.
Hắn chưa từng gặp lão hòa thượng nhưng rất lâu về trước đã nghe sư phụ nhắc tới người này.
Thật sự là rất lâu rất lâu về trước rồi, khi đó cả sư phụ và hắn đều còn rất trẻ, thậm chí Tắc Dung và Tắc Tồn còn chưa xuất hiện. Thời trẻ, sư phụ thích đi vân du tứ phương, cách một khoảng thời gian mới về thăm hắn. Có lần sư phụ về Doanh Châu, tâm trạng không vui, hắn truy hỏi mãi nàng mới nói mình gặp được một lão giả, bị giáo huấn một trận, trong lòng rất không phục.
Khi đó hắn nói đùa với sư phụ là mai này tu vi cao rồi sẽ tìm lão giả đó quyết đấu, thắng ông ấy trút giận cho sư phụ. Nhưng không hiểu vì sao sư phụ hơi ngập ngừng, sau đó nói vài câu nhằm loại bỏ suy nghĩ này của hắn. Sau này, sư phụ không nhắc tới nữa, hắn cũng không chủ động hỏi bởi vì đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ như tán gẫu thôi.
Tuy rằng hắn nói đùa nhưng vẫn nài nỉ sư phụ miêu tả hình dáng của lão giả nọ, sư phụ cũng không kể nhiều, chỉ nói trên mặt ông ấy có một chữ “Ngốc”. Lúc đó hắn còn tưởng sư phụ nói chơi thế thôi, nhưng hôm nay được gặp hắn mới biết sư phụ không hề đùa,trên mặt ông ấy thật sự có chữ “Ngốc”.
Vị khách áo choàng đứng im, trên đầu là vầng trăng, dưới chân là biển mây. Tâm tư của hắn nhất thời bay xa, trống rỗng, cảm giác không biết đêm nay là đêm nao.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất kỳ diệu. Dạo trước gặp Kim Ngọc, đứa bé năm đó được sư phụ thu nhận ở Hàng Ngạc thành, đồng hành cùng y một đoạn đường. Trong mấy ngày đó, nhìn Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô, hắn không kiềm được nghĩ liệu năm đó rời khỏi Hàng Ngạc thành, dẫn theo một đứa ngốc nghếch như Kim Bảo nàng có tâm trạng gì? Khi ấy, Kim Bảo xấp xỉ tuổi Thẩm Vô Cô, liệu có một giây phút nào đó tâm trạng của hắn cũng giống như tâm trạng của sư phụ không?
Những suy nghĩ đó khiến hắn rơi vào nỗi đau tột cùng, vì thế hắn quyết định chấm dứt cuộc đồng hành của bọn họ. Không bao lâu lại gặp Quỷ hòa thượng cũng từng có quen biết với sư phụ, hôm nay còn gặp được lão giả từng có duyên với sư phụ… Dường như trong âm thầm đã có thứ gì đó dẫn dắt hắn bước lên con đường mà sư phụ đã đi qua, gặp gỡ người mà nàng đã từng gặp.
Cảm giác này thật khó nói nên lời, chỉ biết rằng trời đất rộng lớn, người như loài phù du, trái tim như cành liễu phất phơ.
Vị khách áo choàng đi đến trước mặt lão hòa thượng. Ông ấy nhìn hắn cười, “Ngồi đi.”
Vị khách áo choàng ngồi xuống, ánh mắt dừng trên nhánh cây cắm sau cổ áo lão hòa thượng, hỏi ông ấy: “Sư phụ nói với vãn bối, tiền bối dùng một nhánh cây đánh bại người, là nhánh này sao?”
“Sao có thể, biết bao nhiêu năm, cây đã gãy từ lúc nào rồi. Mấy thứ này không cần tiền, bẻ bừa một nhánh là được rồi.” Lão hòa thượng trở tay cầm lấy nhánh cây, gãi gãi lưng, hóa ra nhánh cây này còn kiêm luôn nhiệm vụ gãi lưng à. “Đó, ngắt từ cái cây bên kia đó.”
Vị khách áo choàng nhìn theo hướng chỉ của ông ấy. Cạnh bên vách núi có một cái cây và một bụi cây.
Chờ vị khách thu lại ánh nhìn, lão hòa thượng lại lắc lắc ống tre, “Muốn bói một quẻ không? Đại đa số ta bói đúng lắm.”
Vị khách áo choàng rút một thanh tre. Bên trên chẳng có gì cả nhưng lão hòa thượng nhận lại, soi dưới ánh trăng sau đó ngạc nhiên nói: “Ôi chao, trên này nói số trời đã định ngươi sẽ vào Phật môn, sau này sẽ thành đệ tử Phật môn.”
Vị khách áo choàng lắc lắc đầu: “Không đâu, vãn bối lục căn không tịnh, trong lòng có vướng bận không thể buông bỏ, e rằng không vào được nơi thanh tịnh như Phật môn.”
Lão hòa thượng phất tay, “Ta biết mà, có ai tin mình sau này sẽ xuất gia đâu, giống như ta hồi còn trẻ vậy, tuấn tú phong lưu, ta cho rằng sau này mình chắc chắn sẽ có vô số thê thiếp. Ta còn thề phải cưới hết thiên hạ mỹ nhân về nhà.”
Vị khách áo choàng: “À? Thế tiền bối vó thực hiện được nguyện vọng của mình khi xưa không?”
Lão hòa thượng cười ha ha, “Không, hết cách rồi, ai mà biết ta chỉ gặp đúng một người ta thích, sau đó thì chẳng còn thích ai được nữa, nên là thôi vậy.”
Vị khách áo choàng: “Đó hẳn là một mỹ nhân tuyệt thế nhỉ.”
Lão hòa thượng thở dài, đau lòng nói: “Mỹ nhân cái gì! Còn chẳng đẹp bằng ta, cái gì cũng không biết, hung dữ nữa, thấy chữ trên mặt ta không? Là nàng ấy viết đó. Khi đó nàng ấy không cho ta lau, làm ta ra ngoài đường bị người ta cười nhạo. Nàng ấy nói, đến khi nào nàng ấy hết giận nói tha thứ cho ta thì mới cho ta xóa nó đi.”
Mãi cho đến tận hôm nay cũng chưa hề xóa đi. Vị khách áo choàng không biết chữ này không xóa được hay vì lão hòa thượng không muốn xóa.
“Nhiều năm qua đi rồi, mọi chuyện cũng đã là quá khứ, tiền bối lau đi cũng không sao mà đúng không.”
Lão hòa thượng lắc đầu, “Dù sao cũng là thứ duy nhất nàng ấy để lại cho ta, lau đi không quen chút nào.”
Vị khách áo choàng: “… Vậy là những năm qua tiền bối không có rửa mặt à?”
Lão hòa thượng nghiêm túc đáp: “Ê, xưa này không cùng vật, nơi nào vướng bụi trần. Người trẻ tuổi, đừng chấp nhất.”
Vị khách áo choàng: “… Vãn bối hiểu rồi, vẫn không biết pháp hiệu của tiền bối là gì?”
Lão hòa thượng: “Pháp hiệu Bất Sỏa(*).”
(*) Không ngốc
Vị khách áo choàng: “…”
Lão hòa thượng nhìn nét mặt hắn, bật cười ha ha: “Lúc còn trẻ ta đi hóa duyên, người ta nhìn mặt ta hỏi “ngốc?” ta bèn đáp “A di đà phật, bần tăng Bất Sỏa (không ngốc).”
Vị khách áo choàng cũng bật cười theo. Nhưng cười rồi, hắn lại có cảm giác sầu não khó nói nên lời.
“Tiền bối không hổ là cao tăng đắc đạo, thật khiến người người hướng về.”
Lão hòa thượng nói: “Cao tăng thì đúng nhưng đắc đạo thì chưa, ta mà đắc đạo rồi thì còn ở trên đỉnh núi chả có cái gì này làm gì.”
Vị khách áo choàng cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục nữa, thế là hắn chuyển sang hỏi: “Tiền bối có thể kể cho vãn bối nghe chuyện năm xưa của chủ nhân thanh kiếm này không?”
Lão hòa thượng xem ra cũng khá lắm lời, ông ấy vui vẻ đồng ý, “Tất nhiên là có thể.”
“Năm đó, ta đang ở đây tham thiền ngộ đạo. Bình thường chỉ có một mình ta, tự nhiên có một ngày bỗng trở nên náo nhiệt hơn. Có hai tên kia hình như giành nhau cái gì đó, đánh một mạch lên núi. Đúng lúc này, chủ nhân thanh kiếm sau lưng ngươi xuất hiện.”
– Hết chương 136 –
/139
|