Hồ Lô Sơn
Vị khách áo choàng phát hiện khí trường bất thường ở một ngọn núi giáp Tây Hải. Ngọn núi này có hình thù kỳ lạ, giống như một chiếc hồ lô nên được đặt tên là núi Hồ Lô. Vốn dĩ ban đầu dưới chân núi có một thành nhỏ nhưng sau này xảy ra chút chuyện ma quỷ nên mọi người sợ hãi dọn đi cả, bây giờ chỉ còn lại những mái nhà cũ kỹ trông vô cùng lạnh lẽo mà thôi.
Cỏ dại mọc um tùm, tường nhà đổ nát, tiếng gió rít qua khe hở giữa những căn nhà, lắng tai nghe tựa như tiếng phụ nữ hay trẻ con khóc lóc. Nếu là người bình thường, giữa buổi chiều tà chỉ còn sót lại những tia nắng như máu thế này mà đến đây e là sẽ sợ hãi lắm nhưng ba người vị khách áo choàng lại chẳng cảm thấy gì cả. Đứa nhỏ nhất là Thẩm Vô Cô còn muốn chui vào nhà người ta.
Trong viện của nhà đó trồng một cây thạch lựu, quả lựu to chín đỏ chừng nắm tay nặng trĩu trên cành. Xung quanh không có người sinh sống nên lựu chín rồi cũng chẳng lấy ai hái, từng quả từng quả treo lủng lẳng trên cây trông rất ngon. Thẩm Vô Cô chưa được trải nghiệm những thú vui hoang dã thế này bao giờ nên cứ nhìn đăm đăm về phía đó, cuối cùng không kiềm được nói với vị khách áo choàng: “Cha, con đi hái lựu cho cha ăn nha!”
Vị khách áo choàng không từ chối, dừng lại nhìn đôi mắt đen lấp lánh của Thẩm Vô Cô, cười, “Đi đi.”
Thẩm Vô Cô lập tức vén tay áo chạy về phía lỗ hổng trên tường. Kích thước cái lỗ đó cũng chỉ vừa một đứa bé chui lọt, vị khách áo choàng và Kim Ngọc đứng im nhìn cậu ta chui vào trong. Kim Ngọc cười hi hi, điểm mũi chân, nhẹ nhàng phi thân lên tường viện.
Y ngồi xổm nhìn xuống dưới, thấy tiểu sư điệt bụi bặm đầy đầu đang đứng dưới cây suy nghĩ làm cách nào để trèo lên.
“Bên kia kìa, bên kia có hai miếng gạch đó, bê qua rồi đứng lên, giẫm lên cành cây bên kia nữa là với tới rồi.” Kim Ngọc vui vẻ hướng dẫn cho cậu ta.
Thẩm Vô Cô rất giống mẹ cậu ta lúc nhỏ, không mở miệng nhờ người khác giúp đỡ mà tự mình lắc mông đi bê gạch đá rồi trèo lên cây. Cậu ta vẫn chưa bắt đầu tu hành nhưng thân thủ khá ổn, có thể trèo cây được. Ngay lúc cậu ta sắp với tới quả lựu to nhất đỏ nhất trên cây thì Kim Ngọc giơ tay ra, phỗng tay trên cậu ta.
Thẩm Vô Cô: “…”
Kim Ngọc vừa nhe răng cười với cậu ta, vừa nhanh chân lẹ chân hái thêm mấy quả, lấy áo gói lại rồi nhảy xuống, chạy tới chỗ vị khách áo choàng, “Cha, cha ăn đi, đều con hái cả đó.”
Thẩm Vô Cô trên cây nổi nóng, lắc nhánh cây lựu hét lên: “Là con tới trước mà! Con tới trước!”
Kim Ngọc bật cười, quay người lại nháy mắt với cậu ta. Thẩm Vô Cô xụ mặt, hái một quả ném về phía Kim Ngọc. Kim Ngọc lách người tránh đi, vị khách áo choàng phía sau đưa tay đón lấy quả lựu.
Đột nhiên, Kim Ngọc nhướn mày, vứt đống lựu trong tay sang một bên, nhảy lên tường tóm Thẩm Vô Cô xuống, đưa cậu ta về chỗ vị khách áo choàng.
Họ vừa đứng vững thì ở góc đường phía xa xuất hiện mười mấy chiếc đèn lồng vàng. Thẩm Vô Cô đang nghiến răng nghiến lợi định cắn cổ tiểu sư thúc một phát thì nghe có tiếng bước chân phía sau, cậu ta khựng lại, ôm cổ tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn.
Tòa thành nhỏ hoang vu không người ở này đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, là địch là bạn còn chưa biết, Kim Ngọc đề cao cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy nam tử dẫn đầu, biểu cảm trên mặt y lộ ra nét bất ngờ.
Đoàn người đó đi rất nhanh, chớp mắt đã đến nơi. Người đi đầu tiên trông thấy Kim Ngọc cũng rất ngạc nhiên, gọi: “Kim… Ngọc?” Gọi xong chữ Kim, y đành phải nuốt chữ Bảo xuống đổi thành Ngọc.
Kim Ngọc bế Thẩm Vô Cô đi sang chào hỏi, “Viên Viên ca, lâu rồi không gặp, sao huynh lại ở đây?”
Nam tử cao ráo tuấn lãng, mặc cẩm y, khí chất phú quý này tên là Liêu Viên Viên, người của Tây Hải Liêu gia. Năm đó, Thập Nhị Nương dẫn Kim Bảo lên Chướng Âm Sơn từng gặp y, còn dẫn y theo một đoạn, lúc đó y còn là thiếu niên chưa hiểu chuyện. Kim Ngọc quen biết y từ đó, sau đó vẫn thường xuyên thư tín qua lại, chỉ là không thường gặp mặt, lần trước gặp nhau còn là lúc đầy tháng của Thẩm Vô Cô.
Thời điểm này gặp được người quen đương nhiên là rất vui, Liêu Viên Viên mỉm cười, nét nghiêm túc trên mặt lập tức tan biến. Y giải thích: “Nơi này thuộc vùng quản lý của Tây Hải Liêu gia, gần đây xảy ra tí chuyện nên ta dẫn các đệ tử Liêu gia đến xem xét, đệ thì sao? Sao đệ ở đây? Thằng bé này là… hình như là con trai của sư tỷ đệ, ta nhớ nó tên là Vô Cô nhỉ?”
Hai người hàn huyên mấy câu xong, Kim Ngọc chỉ vị khách áo choàng đứng sau, “Đó là một vị tiền bối của ta, chúng ta đến đây làm chút chuyện riêng.”
Nghe Kim Ngọc nói Liêu Viên Viên mới chú ý bên kia còn có một người. Y ngạc nhiên, nếu Kim Ngọc không nói thì y hoàn toàn không phát hiện ra ở đây còn có người khác. Người đó đứng dưới ánh nắng sắp sửa tàn lụi như một người không tồn tại. Liêu gia ở Tây Hải sở hữu huyết mạch của yêu thú, nhạy cảm bẩm sinh, giờ phút này, y nhìn vị khách áo choàng im lặng bên kia, sống lưng lạnh toát, có một nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Nhưng thấy Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô rất thân thiết với vị khách áo choàng này nên dù trong lòng có nghi hoặc nhưng y cũng không biểu hiện ra ngoài. Liêu Viên Viên nhìn sắc trời, hỏi ba người Kim Ngọc có muốn nghỉ ngơi ở chỗ mình một đêm không.
Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô đồng thời nhìn sang vị khách áo choàng, hắn nói: “Cũng được, làm phiền rồi.”
Ba người theo Liêu Viên Viên về chỗ nghĩ của bọn họ. Nhìn từ bên ngoài căn nhà này có vẻ là của hộ giàu có nào đó trước kia, dù hơi cũ nát nhưng vẫn tốt hơn mấy căn nhà bọn họ vừa đi qua. Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chỉ là giữa khe đá còn vài ngọn cỏ và rêu xanh, xem ra đã hoang phế lâu năm rồi.
Trong nhà có mấy người đang ngồi thì thầm với nhau gì đó, thấy mọi người quay về thì đều đứng dậy.
Vị khách áo choàng quét mắt một vòng, ánh mắt dừng trên một nam tử áo xanh giây lát rồi thản nhiên dời sang người khác.
Người ở đây đều là đệ tử Liêu gia, chỉ có nam tử áo xanh yên lặng ngồi trong góc không mang phục sức của đệ tử Liêu gia. Kim Ngọc nhìn một vòng cũng chú ý đến hắn, bèn hỏi Liêu Viên Viên, “Vị kia là?”
Liêu Viên Viên giải thích: “Đó là một vị tiền bối làm khách ở nhà ta, tên Cù Vân Thăng, có quan hệ khá tốt với cha ta, lần này theo ta đến đây giải quyết chuyện bên này.”
Nghe y nói thế, Kim Ngọc cũng không chú ý đến nam tử đó nữa, tiếp tục hỏi Liêu Viên Viên đến đây làm chuyện gì. Y cảm thấy có lẽ chuyện bọn họ làm có liên quan đến cây hòe mà ba người đang tìm, nói không chừng có thể tìm được manh mối.
Thẩm Vô Cô lấy được mấy quả lựu từ tay tiểu sư thúc, ngồi sang bên lột vỏ. Mấy đệ tử Liêu gia thấy một mình cậu ta ngồi đó thì nổi hứng chạy sang đùa giỡn với cậu ta một lát, cuối cùng được Thẩm tiểu công tử hào phóng tặng cho hai quả lựu.
Vị khách áo choàng đứng một bên nghe Liêu Viên Viên và Kim Ngọc nói chuyện nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cù Vân Thăng đang ngồi trong góc. Có lẽ vì bị tàn hồn của Hàm Dương hành hạ nhiều năm, thần thức của hắn mạnh hơn người thường gấp mấy lần, vì thế hắn có thể cảm nhận được điểm kỳ lạ của Cù Vân Thăng này.
Nhưng ở đây chỉ có mình hắn cảm nhận được, xem ra tu vi của Cù Vân Thăng không đơn giản, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức mà hắn biểu hiện ra ngoài.
“Địa khí xung quanh Hồ Lô Sơn rất kỳ lạ, dường như có âm khí lưu động, ở đây lâu dần người bình thường sẽ bị nhiễm bệnh chết sớm. Bởi thế mà cư dân gần đây đã dọn đi từ sớm rồi. Vốn dĩ chúng ta cũng không quản chuyện này, dù sao cũng không có ai chết, nhưng dạo trước, một muội muội nhà ta đi ngang đây sau đó mất tích, chúng ta nghi ngờ muội ấy đi nhầm vào Hồ Lô Sơn rồi bị nhốt không biết đường ra nên mới đến đây tìm.” Liêu Viên Viên lo lắng, “Nhưng chúng ta đến đây mấy ngày rồi cũng không tìm được ai cả, vả lại chúng ta lên đến lưng chừng núi thì không có cách nào đi tiếp nữa, dường như có pháp trận tự nhiên nào đó ngăn cản. Chúng ta đang nghĩ cách phá giải, chỉ tiếc là chưa có đầu mối gì cả.”
Kim Ngọc ngồi bên cạnh y, vỗ vỗ vai an ủi: “Đừng quá lo lắng, ngày mai đệ đi xem giúp huynh.”
Liêu Viên Viên mỉm cười, giơ tay nhéo mặt y, nói nhỏ: “Kim Bảo ngày càng lợi hại rồi, cái gì cũng biết, càng lớn càng thông minh ấy chứ.”
“Ê, đừng có động tay động chân nha.” Kim Ngọc hất tay y ra, “Đệ chỉ nói đi thử xem sao thôi, huynh đừng đặt hy vọng quá lớn ở đệ. Đệ học mỗi cái một ít nhưng chẳng tinh thông cái nào, huynh cũng biết mà.”
Liêu Viên Viên: “Khiêm tốn quá, ai mà không biết Kim Ngọc công tử của Doanh Châu tiên sơn chứ, danh tiếng vang xa thế cơ mà. Phiên phiên quân tử, thiếu niên chí lớn, thận trọng hào phóng…” Nói tới đây thì dừng lại.
Kim Ngọc cười híp mắt: “Khen tiếp đi, đệ còn muốn nghe huynh khen đệ ra hoa đây nè.”
Liêu Viên Viên vỗ lên lưng y một cái: “Không biết xấu hổ!”
Thẩm Vô Cô lột xong một chén lựu, bưng sang chỗ vị khách áo choàng hiếu kính hắn quả lựu y như dâng đá quý. Vị khách áo choàng cũng không khách sáo, ngồi ăn rất chăm chú.
Trời tối, nhóm người nhốn nháo thu dọn đồ đạc rồi ăn cơm. Từ đầu đến cuối, Cù Vân Thăng không có động tĩnh gì, y như một bức bích họa thành tinh. Chỉ có Liêu Viên Viên đi qua đưa đồ ăn một lần nhưng Cù Vân Thăng từ chối, sau đó thì không còn ai quấy rầy hắn nữa. Vị khách áo choàng nhìn ra Cù Vân Thăng đó có tật ở mắt, mắt luôn nhắm lại, hẳn là không nhìn thấy.
Đến nửa đêm, vị khách áo choàng đặt Thẩm Vô Cô đang ngủ say sưa xuống cạnh Kim Ngọc, điểm một cái lên trán hai người rồi lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Hắn ngồi trên mái nhà một căn gần đó chờ đợi, nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh rời khỏi căn nhà bọn họ đang nghỉ chân, đi về phía Hồ Lô Sơn. Thế là hắn cũng bước theo, sau đó biến mất tại chỗ.
Vị khách áo choàng phát hiện khí trường bất thường ở một ngọn núi giáp Tây Hải. Ngọn núi này có hình thù kỳ lạ, giống như một chiếc hồ lô nên được đặt tên là núi Hồ Lô. Vốn dĩ ban đầu dưới chân núi có một thành nhỏ nhưng sau này xảy ra chút chuyện ma quỷ nên mọi người sợ hãi dọn đi cả, bây giờ chỉ còn lại những mái nhà cũ kỹ trông vô cùng lạnh lẽo mà thôi.
Cỏ dại mọc um tùm, tường nhà đổ nát, tiếng gió rít qua khe hở giữa những căn nhà, lắng tai nghe tựa như tiếng phụ nữ hay trẻ con khóc lóc. Nếu là người bình thường, giữa buổi chiều tà chỉ còn sót lại những tia nắng như máu thế này mà đến đây e là sẽ sợ hãi lắm nhưng ba người vị khách áo choàng lại chẳng cảm thấy gì cả. Đứa nhỏ nhất là Thẩm Vô Cô còn muốn chui vào nhà người ta.
Trong viện của nhà đó trồng một cây thạch lựu, quả lựu to chín đỏ chừng nắm tay nặng trĩu trên cành. Xung quanh không có người sinh sống nên lựu chín rồi cũng chẳng lấy ai hái, từng quả từng quả treo lủng lẳng trên cây trông rất ngon. Thẩm Vô Cô chưa được trải nghiệm những thú vui hoang dã thế này bao giờ nên cứ nhìn đăm đăm về phía đó, cuối cùng không kiềm được nói với vị khách áo choàng: “Cha, con đi hái lựu cho cha ăn nha!”
Vị khách áo choàng không từ chối, dừng lại nhìn đôi mắt đen lấp lánh của Thẩm Vô Cô, cười, “Đi đi.”
Thẩm Vô Cô lập tức vén tay áo chạy về phía lỗ hổng trên tường. Kích thước cái lỗ đó cũng chỉ vừa một đứa bé chui lọt, vị khách áo choàng và Kim Ngọc đứng im nhìn cậu ta chui vào trong. Kim Ngọc cười hi hi, điểm mũi chân, nhẹ nhàng phi thân lên tường viện.
Y ngồi xổm nhìn xuống dưới, thấy tiểu sư điệt bụi bặm đầy đầu đang đứng dưới cây suy nghĩ làm cách nào để trèo lên.
“Bên kia kìa, bên kia có hai miếng gạch đó, bê qua rồi đứng lên, giẫm lên cành cây bên kia nữa là với tới rồi.” Kim Ngọc vui vẻ hướng dẫn cho cậu ta.
Thẩm Vô Cô rất giống mẹ cậu ta lúc nhỏ, không mở miệng nhờ người khác giúp đỡ mà tự mình lắc mông đi bê gạch đá rồi trèo lên cây. Cậu ta vẫn chưa bắt đầu tu hành nhưng thân thủ khá ổn, có thể trèo cây được. Ngay lúc cậu ta sắp với tới quả lựu to nhất đỏ nhất trên cây thì Kim Ngọc giơ tay ra, phỗng tay trên cậu ta.
Thẩm Vô Cô: “…”
Kim Ngọc vừa nhe răng cười với cậu ta, vừa nhanh chân lẹ chân hái thêm mấy quả, lấy áo gói lại rồi nhảy xuống, chạy tới chỗ vị khách áo choàng, “Cha, cha ăn đi, đều con hái cả đó.”
Thẩm Vô Cô trên cây nổi nóng, lắc nhánh cây lựu hét lên: “Là con tới trước mà! Con tới trước!”
Kim Ngọc bật cười, quay người lại nháy mắt với cậu ta. Thẩm Vô Cô xụ mặt, hái một quả ném về phía Kim Ngọc. Kim Ngọc lách người tránh đi, vị khách áo choàng phía sau đưa tay đón lấy quả lựu.
Đột nhiên, Kim Ngọc nhướn mày, vứt đống lựu trong tay sang một bên, nhảy lên tường tóm Thẩm Vô Cô xuống, đưa cậu ta về chỗ vị khách áo choàng.
Họ vừa đứng vững thì ở góc đường phía xa xuất hiện mười mấy chiếc đèn lồng vàng. Thẩm Vô Cô đang nghiến răng nghiến lợi định cắn cổ tiểu sư thúc một phát thì nghe có tiếng bước chân phía sau, cậu ta khựng lại, ôm cổ tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn.
Tòa thành nhỏ hoang vu không người ở này đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, là địch là bạn còn chưa biết, Kim Ngọc đề cao cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy nam tử dẫn đầu, biểu cảm trên mặt y lộ ra nét bất ngờ.
Đoàn người đó đi rất nhanh, chớp mắt đã đến nơi. Người đi đầu tiên trông thấy Kim Ngọc cũng rất ngạc nhiên, gọi: “Kim… Ngọc?” Gọi xong chữ Kim, y đành phải nuốt chữ Bảo xuống đổi thành Ngọc.
Kim Ngọc bế Thẩm Vô Cô đi sang chào hỏi, “Viên Viên ca, lâu rồi không gặp, sao huynh lại ở đây?”
Nam tử cao ráo tuấn lãng, mặc cẩm y, khí chất phú quý này tên là Liêu Viên Viên, người của Tây Hải Liêu gia. Năm đó, Thập Nhị Nương dẫn Kim Bảo lên Chướng Âm Sơn từng gặp y, còn dẫn y theo một đoạn, lúc đó y còn là thiếu niên chưa hiểu chuyện. Kim Ngọc quen biết y từ đó, sau đó vẫn thường xuyên thư tín qua lại, chỉ là không thường gặp mặt, lần trước gặp nhau còn là lúc đầy tháng của Thẩm Vô Cô.
Thời điểm này gặp được người quen đương nhiên là rất vui, Liêu Viên Viên mỉm cười, nét nghiêm túc trên mặt lập tức tan biến. Y giải thích: “Nơi này thuộc vùng quản lý của Tây Hải Liêu gia, gần đây xảy ra tí chuyện nên ta dẫn các đệ tử Liêu gia đến xem xét, đệ thì sao? Sao đệ ở đây? Thằng bé này là… hình như là con trai của sư tỷ đệ, ta nhớ nó tên là Vô Cô nhỉ?”
Hai người hàn huyên mấy câu xong, Kim Ngọc chỉ vị khách áo choàng đứng sau, “Đó là một vị tiền bối của ta, chúng ta đến đây làm chút chuyện riêng.”
Nghe Kim Ngọc nói Liêu Viên Viên mới chú ý bên kia còn có một người. Y ngạc nhiên, nếu Kim Ngọc không nói thì y hoàn toàn không phát hiện ra ở đây còn có người khác. Người đó đứng dưới ánh nắng sắp sửa tàn lụi như một người không tồn tại. Liêu gia ở Tây Hải sở hữu huyết mạch của yêu thú, nhạy cảm bẩm sinh, giờ phút này, y nhìn vị khách áo choàng im lặng bên kia, sống lưng lạnh toát, có một nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Nhưng thấy Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô rất thân thiết với vị khách áo choàng này nên dù trong lòng có nghi hoặc nhưng y cũng không biểu hiện ra ngoài. Liêu Viên Viên nhìn sắc trời, hỏi ba người Kim Ngọc có muốn nghỉ ngơi ở chỗ mình một đêm không.
Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô đồng thời nhìn sang vị khách áo choàng, hắn nói: “Cũng được, làm phiền rồi.”
Ba người theo Liêu Viên Viên về chỗ nghĩ của bọn họ. Nhìn từ bên ngoài căn nhà này có vẻ là của hộ giàu có nào đó trước kia, dù hơi cũ nát nhưng vẫn tốt hơn mấy căn nhà bọn họ vừa đi qua. Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chỉ là giữa khe đá còn vài ngọn cỏ và rêu xanh, xem ra đã hoang phế lâu năm rồi.
Trong nhà có mấy người đang ngồi thì thầm với nhau gì đó, thấy mọi người quay về thì đều đứng dậy.
Vị khách áo choàng quét mắt một vòng, ánh mắt dừng trên một nam tử áo xanh giây lát rồi thản nhiên dời sang người khác.
Người ở đây đều là đệ tử Liêu gia, chỉ có nam tử áo xanh yên lặng ngồi trong góc không mang phục sức của đệ tử Liêu gia. Kim Ngọc nhìn một vòng cũng chú ý đến hắn, bèn hỏi Liêu Viên Viên, “Vị kia là?”
Liêu Viên Viên giải thích: “Đó là một vị tiền bối làm khách ở nhà ta, tên Cù Vân Thăng, có quan hệ khá tốt với cha ta, lần này theo ta đến đây giải quyết chuyện bên này.”
Nghe y nói thế, Kim Ngọc cũng không chú ý đến nam tử đó nữa, tiếp tục hỏi Liêu Viên Viên đến đây làm chuyện gì. Y cảm thấy có lẽ chuyện bọn họ làm có liên quan đến cây hòe mà ba người đang tìm, nói không chừng có thể tìm được manh mối.
Thẩm Vô Cô lấy được mấy quả lựu từ tay tiểu sư thúc, ngồi sang bên lột vỏ. Mấy đệ tử Liêu gia thấy một mình cậu ta ngồi đó thì nổi hứng chạy sang đùa giỡn với cậu ta một lát, cuối cùng được Thẩm tiểu công tử hào phóng tặng cho hai quả lựu.
Vị khách áo choàng đứng một bên nghe Liêu Viên Viên và Kim Ngọc nói chuyện nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cù Vân Thăng đang ngồi trong góc. Có lẽ vì bị tàn hồn của Hàm Dương hành hạ nhiều năm, thần thức của hắn mạnh hơn người thường gấp mấy lần, vì thế hắn có thể cảm nhận được điểm kỳ lạ của Cù Vân Thăng này.
Nhưng ở đây chỉ có mình hắn cảm nhận được, xem ra tu vi của Cù Vân Thăng không đơn giản, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức mà hắn biểu hiện ra ngoài.
“Địa khí xung quanh Hồ Lô Sơn rất kỳ lạ, dường như có âm khí lưu động, ở đây lâu dần người bình thường sẽ bị nhiễm bệnh chết sớm. Bởi thế mà cư dân gần đây đã dọn đi từ sớm rồi. Vốn dĩ chúng ta cũng không quản chuyện này, dù sao cũng không có ai chết, nhưng dạo trước, một muội muội nhà ta đi ngang đây sau đó mất tích, chúng ta nghi ngờ muội ấy đi nhầm vào Hồ Lô Sơn rồi bị nhốt không biết đường ra nên mới đến đây tìm.” Liêu Viên Viên lo lắng, “Nhưng chúng ta đến đây mấy ngày rồi cũng không tìm được ai cả, vả lại chúng ta lên đến lưng chừng núi thì không có cách nào đi tiếp nữa, dường như có pháp trận tự nhiên nào đó ngăn cản. Chúng ta đang nghĩ cách phá giải, chỉ tiếc là chưa có đầu mối gì cả.”
Kim Ngọc ngồi bên cạnh y, vỗ vỗ vai an ủi: “Đừng quá lo lắng, ngày mai đệ đi xem giúp huynh.”
Liêu Viên Viên mỉm cười, giơ tay nhéo mặt y, nói nhỏ: “Kim Bảo ngày càng lợi hại rồi, cái gì cũng biết, càng lớn càng thông minh ấy chứ.”
“Ê, đừng có động tay động chân nha.” Kim Ngọc hất tay y ra, “Đệ chỉ nói đi thử xem sao thôi, huynh đừng đặt hy vọng quá lớn ở đệ. Đệ học mỗi cái một ít nhưng chẳng tinh thông cái nào, huynh cũng biết mà.”
Liêu Viên Viên: “Khiêm tốn quá, ai mà không biết Kim Ngọc công tử của Doanh Châu tiên sơn chứ, danh tiếng vang xa thế cơ mà. Phiên phiên quân tử, thiếu niên chí lớn, thận trọng hào phóng…” Nói tới đây thì dừng lại.
Kim Ngọc cười híp mắt: “Khen tiếp đi, đệ còn muốn nghe huynh khen đệ ra hoa đây nè.”
Liêu Viên Viên vỗ lên lưng y một cái: “Không biết xấu hổ!”
Thẩm Vô Cô lột xong một chén lựu, bưng sang chỗ vị khách áo choàng hiếu kính hắn quả lựu y như dâng đá quý. Vị khách áo choàng cũng không khách sáo, ngồi ăn rất chăm chú.
Trời tối, nhóm người nhốn nháo thu dọn đồ đạc rồi ăn cơm. Từ đầu đến cuối, Cù Vân Thăng không có động tĩnh gì, y như một bức bích họa thành tinh. Chỉ có Liêu Viên Viên đi qua đưa đồ ăn một lần nhưng Cù Vân Thăng từ chối, sau đó thì không còn ai quấy rầy hắn nữa. Vị khách áo choàng nhìn ra Cù Vân Thăng đó có tật ở mắt, mắt luôn nhắm lại, hẳn là không nhìn thấy.
Đến nửa đêm, vị khách áo choàng đặt Thẩm Vô Cô đang ngủ say sưa xuống cạnh Kim Ngọc, điểm một cái lên trán hai người rồi lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Hắn ngồi trên mái nhà một căn gần đó chờ đợi, nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh rời khỏi căn nhà bọn họ đang nghỉ chân, đi về phía Hồ Lô Sơn. Thế là hắn cũng bước theo, sau đó biến mất tại chỗ.
/139
|