"Thuộc hạ không hối hận"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Doanh Châu tiên sơn vẫn bình lặng như ngày nào nhưng nét mặt ai nấy đều nặng nề khó tả.
Khoảng thời gian trước ma vật xuất thế, trong mấy ngày ngắn ngủi đã gây ra thương vong lớn.
Tu tiên giới trước nay chưa bao giờ được thái bình, không phải yêu vật làm loạn thì là tà linh gieo họa, những ngày tháng yên ổn thật sự rất ít.
Thân là tu giả đã quá quen với những chuyện này, nhưng khi sự việc xảy ra, nhìn những người vô tội gặp nạn, cõi lòng vẫn khó tránh cảm thấy phẫn nộ và bất lực.
Trên Doanh Châu tiên sơn, do sơn chủ bế quan mãi chưa ra, ngày xuất quan của thiếu sơn chủ cũng chần chừ chưa định, mọi người càng lo lắng hơn.
May mắn thay có đại sư huynh đứng ra xử lý mọi việc hoàn mỹ đâu vào đó nên phong chủ và trưởng lão các nơi mới không làm ầm lên.
Nhưng các đệ tử chẳng chịu ngồi yên, vương vấn cục diện bên ngoài, những lúc tập luyện sẽ tụm lại một góc bàn luận sôi nổi.
"Nghe nói bên phía Đông Lăng bị dính chưởng rồi, với tốc độ này có khi cũng sắp tới Đông Hải chúng ta đó." Một đệ tử tay bận luyện thuật pháp mà miệng cũng chẳng nhàn rỗi.
Đồng môn bên cạnh hắn đang nghiên cứu một quyển đao phổ, chẳng buồn ngẩng đầu nói: "Bây giờ lo còn sớm lắm, nhiều môn phái nhỏ lẻ đã bị ma Phú chiếm lĩnh, trong đó có vài môn phái phụ thuộc của Doanh Châu chúng ta.
Các trưởng lão chắc chắn sẽ phái đệ tử đi viện trợ, không biết sẽ chọn đệ tử nào đi.
Nếu như có thể, ta cũng muốn đích thân đi xem ma Phú trong truyền thuyết đó như thế nào.
Từ hồi bị gọi về đây, mấy ngày rồi ta không đụng tới đao kiếm, cứ tiếp tục thế này chắc đao của ta bị gỉ sét mất."
"Ha, ngươi gan dạ thật đó, nhưng mà tính ngươi thích mạo hiểm, bọn ta cũng không bất ngờ gì mấy." Một đệ tử trông có vẻ lớn tuổi hơn nói: "Nói tới chuyện chọn người, e rằng vẫn là Chấp Đình đại sư huynh của chủ phong quyết định.
Từ khi sơn chủ bế quan, gần như hắn vượt mặt cả thiếu sơn chủ, trực tiếp làm chủ luôn.
Thiếu sơn chủ cũng tin tưởng đại đồ đệ này quá, quyền lực sắp mất rồi còn chẳng hay biết gì."
Hai đệ tử lên tiếng trước đó nhìn nhau một cái, không tiếp lời.
Đệ tử nọ thấy thế bèn nói thêm: "Cũng có phải một mình ta nghĩ vậy đâu, mọi người đều nghĩ thế mà, chỉ là không dám nói thôi.
Ta nói cho mà biết, có gì mà không dám, đấy là sự thật chẳng phải sao."
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, "Vậy thì ngươi cũng to gan lắm."
Đệ tử nọ quay đầu lại, mặt biến sắc, miễn cưỡng nói một câu: "Hóa ra là Tắc Dung và Tắc Tồn sư đệ."
Tắc Dung đi phía trước, tay cầm một cuộn thẻ ngọc, mặt lạnh tanh như đá dưới lớp băng.
Hắn chẳng thèm nể mặt đệ tử nọ, nói: "Tiếng sư đệ này ngươi muốn gọi là gọi sao, chúng ta là một mạch của chi chính, đệ tử thân truyền của thiếu sơn chủ.
Ngươi còn chẳng phải là đệ tử ở các phong, theo lý nên gọi chúng ta là sư thúc tổ."
Tuổi Tắc Dung và Tắc Tồn không lớn nhưng bối phận cao, thường ngày chung sống vui vẻ hòa bình với các đồng môn, sư huynh sư tỷ gì đó cũng gọi tùy ý, Chấp Đình tốt tính nên mọi người đều thân thiết gọi hắn là Chấp Đình đại sư huynh.
Nhưng thật ra Tắc Dung nói không sai, đệ tử đó thật sự không có tư cách gọi họ là sư đệ.
Đệ tử nọ bị nói đến đỏ cả mặt, biểu cảm khó coi đứng đó, hắn còn định nói tiếp nhưng Tắc Dung đã quay người bỏ đi, chẳng buồn để mắt tới hắn ta.
Mãi đến khi hai người Tắc Dung đi khuất, đệ tử nọ mới nghiến răng giận dữ nói: "Kiên căng không thèm để ai vào mắt, chẳng phải cũng ganh tị với đại sư huynh được sư phụ yêu thích hơn sao, hừ!"
Tắc Tồn đuổi theo ca ca, đưa tay vỗ vai hắn, "Ca, huynh sao vậy? Dạo này tính khí nóng nảy quá.
Từ hồi ở Hưởng Thủy Ổ quay về đến nay đệ cảm thấy huynh cứ lạ lạ thế nào ấy.
Ít nói hơn, mặt lạnh hơn, đệ chọc huynh suốt mấy ngày cũng không thấy huynh cười một cái.
Huynh có tâm sự gì à? Hay là ngâm dưới cái hồ kỳ quái đó nên đầu có vấn đề gì rồi?"
Tắc Dung làm như không nghe thấy, mặt không biểu cảm đi về phía Thanh Trúc Lý.
Tắc Tồn lắc vai hắn, "Ca à, sư huynh đâu! Huynh nói gì đi chứ."
Cuối cùng Tắc Dung cũng chịu lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng y như trước, "Nếu đệ không có chuyện gì thì về Tinh Phường tu luyện đi, không cần đi theo ta nữa."
"Đó huynh coi đi!" Tắc Tồn la ầm lên: "Trước kia chúng ta đều đi chung với nhau mà, bây giờ huynh bắt đầu chê đệ rồi á? Còn không cho đệ đi theo nữa, đệ là đệ đệ ruột của huynh đó!"
"Ta có việc cần tìm đại sư huynh, đệ về trước đi."
"Không, đệ muốn đi với huynh, có chuyện gì mà đệ không thể biết hả."
Tắc Dung dừng bước, gạt bàn tay trên vai mình xuống, nói với Tắc Tồn: "Tắc Tồn, về đi."
"Không được."
"Ta sẽ mách với đại sư huynh chuyện đệ nhờ người chép giùm một nửa bài phạt."
"...!Huynh thay đổi rồi, lúc trước huynh đâu có như vậy đâu!"
Nhìn Tắc Dung đi vào Thanh Trúc Lý, Tắc Tồn đứng yên thở dài một tiếng, điểm mũi chân, nhảy lên trụ đèn bên đường ngồi.
Trước đây bất kể ca ca nghĩ gì y đều có thể đoán được, nhưng bây giờ y chợt nhận ra, mình không hiểu ca ca nữa rồi.
Điều này khiến Tắc Tồn cảm thấy rất bất an.
"Ca, rốt cuộc huynh đã gặp phải chuyện gì?"
Tắc Dung đi vào Thanh Trúc Lý, giao cuộn thẻ ngọc cho Chấp Đình.
"Đại sư huynh, đệ tìm trong danh sách đệ tử, tra xét các loại ghi chép, tìm ra những người này từng tham gia trận chiến hủy diệt Bồng Lai.
Nhưng vì ghi chép liên quan đến sự việc năm đó bị tiêu hủy nên vẫn còn số ít người đệ không chắc chắn lắm, cần chút thời gian kiểm chứng."
Chấp Đình điểm nhẹ lên cuộn thẻ, bề mặt trải dài ra, phía trên ghi rõ tên họ và dung mạo của mỗi người.
Hắn cầm bút lên, chấm chu sa đỏ rồi khoanh tròn mười mấy cái tên.
Sau đó điềm đạm nói: "Mấy đệ tử này đã được phái đi, chắc là không về được nữa, không cần để ý thêm.
Những người khác, ta sẽ sắp xếp họ dẫn đội đi tiếp viện cho các môn phải bị ma Phú chiếm lĩnh gần đây."
Ánh mắt Tắc Dung dời đến những cái tên chưa được đánh dấu, hỏi: "Còn những người còn lại này?"
Chấp Đình bỏ bút xuống, nói: "Không gấp, ngày tháng còn dài."
Tắc Dung thu lại cuộn thẻ, chuẩn bị cáo lui nhưng do dự giây lát, hắn nói: "Đại sư huynh, Tắc Dung có một chuyện không hiểu, mong đại sư huynh chỉ giáo."
"Chuyện gì?"
"Nghiêm thúc nói với đệ chuyện phá hoại phong ấn ma Phú đã có sự đồng ý của đại sư huynh.
Lúc đó đệ tin Nghiêm thúc không gạt đệ nhưng gần đây đệ nghĩ kỹ lại, cảm thấy không đúng.
Đệ muốn biết, đại sư huynh, nếu đệ không làm theo lời Nghiêm thúc phá hủy phong ấn thì huynh sẽ đích thân phá phong ấn thật ư? Huynh đồng ý với cách làm của Nghiêm thúc ư?" Tắc Dung nhìn chầm chầm Chấp Đình, muốn nhìn ra sơ hở từ biểu cảm của hắn nhưng từ đầu chí cuối Chấp Đình không hề lộ ra chút khác thường nào.
Hắn thản nhiên đáp: "Phải."
Nhất thời Tắc Dung không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên cảm thấy buồn bã.
Ánh mắt Chấp Đình như nhìn thấu nội tâm của Tắc Dung, ngữ khí vẫn ôn hòa nhưng trong lời nói như ngầm ẩn chứa dao nhọn, đâm thẳng vào lòng Tắc Dung, "Tắc Dung, phàm là những chuyện đã làm thì không được phép hối hận hay dao động, nếu không bi kịch của đệ sẽ từ đó mà ra."
"...!Vâng." Tắc Dung hít sâu môt hơi, cáo lui.
Tắc Dung vừa rời đi không lâu, Thanh Trúc Lý lại đón thêm một người.
Chấp Đình ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trong không khí, nói: "Nghiêm thúc mang thương tích tới đây là có chuyện gì sao?"
Nghiêm Tương hiện thân, một vệt máu đỏ tươi trước ngực, gương mặt mệt mỏi nói: "Chủ nhân, Nghiêm Tương không sao nhưng sự việc gấp rút, xin chủ nhân cứu người của Vô Nhai Động thuộc hạ."
"Một trong các phúc địa Vô Nhai Động cách Vực Hãm Lạc rất xa, theo lý mà nói đám ma Phú đó sẽ không bỏ qua những môn phái gần kề mà tiến thẳng đến Vô Nhai Động của thuộc hạ.
Nhưng mà, gần đây Vô Nhai Động bị tập kích mấy lần, tổn thất nhiều đệ tử, đến cả đệ tử thân truyền của thuộc hạ cũng không may gặp nạn, cứ tiếp tục thế này e rằng Vô Nhai Động sẽ bị hủy trong tay thuộc hạ mất.
Thế nên thuộc hạ mới đến đây xin nhờ chủ nhân ra tay cứu giúp!" Nghiêm Tương quỳ xuống, mong chờ nhìn Chấp Đình.
Người khác không biết nhưng ông ta biết, tu vi của vị chủ nhân này hiện tại thâm sâu khó lường, chỉ cần hắn chịu ra tay thì nhất định có thể cứu được Vô Nhai Động.
Nhưng, thứ Nghiêm Tương nhìn thấy chỉ là một đôi mắt thờ ơ, có lẽ có chút thương xót nhưng nhiều nhất vẫn là sự lãnh đạm khiến Nghiêm Tương cảm thấy cõi lòng lạnh giá.
"Còn nhớ lời ta từng nói không." Chấp Đình thở dài, "Ta hỏi ông sẽ không hối hận chứ."
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Nghiêm Tương, "Ông chẳng hiểu gì về tập tính của ma Phú, chúng nó được xưng là ma vì chúng có tính xấu của ma, không thể tin tưởng.
Ông nghĩ giao dịch với chúng đã thành nhưng chẳng biết rằng chúng nó căn bản không hề tuân thủ những gì đã hứa với ông.
Dù là người cũng sẽ có lúc phản bội giao ước, huống chi là ma.
Cấp bậc của Phú khác nhau, những người có thể nuốt cũng khác.
Hiện nay chúng đang khôi phục nguyên khí, tất nhiên sẽ không làm theo ý ông mà ra tay với nhân vật lớn như tứ đại tiên sơn, ngược lại chúng sẽ động thủ với những sinh linh bình thường hơn."
"Còn vì sao Vô Nhai Động lại gặp kiếp nạn này, đó là vì ông." Chấp Đình vén màn sự thật, "Ông giao ước với chúng cũng chẳng khác nào mở ra một con đường mời chúng đến.
Càng thân thiết, càng tiếp xúc lâu ngày càng dễ bị ma Phú chiếm lĩnh.
Dù sao thì chúng nó cũng là giống loài tìm kiếm con mồi từ cảm xúc và tình cảm của con người."
Nghiêm Tương siết chặt hai bàn tay, nói: "Sao có thể… sao lại như vậy được, là vì ta sao? Là ta hại họ ư? Lúc trước người hỏi thuộc hạ có hối hận không là vì người biết trước sẽ xảy ra chuyện này sao?"
Chấp Đình nhìn ông ta từ trên cao, "Nên ta đã nói với ông rồi, mau quay về, tập hợp mọi người ứng phó.
Đáng tiếc, ông bại dưới tay ma vật do chính mình thả ra."
Nghiêm Tương nhìn bàn tay mình còn dính lốm đốm máu tươi.
Đây là máu của tiểu đồ đệ ông ta thương yêu nhất, y bị ma Phú bám vào người ngay trước mặt ông ta, thế nên ông ta đã tận tay gi3t ch3t y.
Vì mối thù của Bồng Lai, cả đời này ông ta chẳng muốn có con cái, từ khi thê tử qua đời, người thân thiết nhất chỉ còn lại mấy đệ tử thân truyền.
Ông ta muốn báo thù là thật, cũng muốn mượn sức chúng đệ tử Vô Nhai Động, nhưng trái tim con người bằng máu bằng thịt, chung sống lâu năm cũng sẽ có tình cảm.
Hôm nay cái chết của đệ tử là do chính ông ta tạo ra, làm sao có thể không đau không buồn.
"Nghiêm thúc, bây giờ ông đã hiểu nỗi đau và trọng lượng của thù hận rồi.
Chấp Đình muốn hỏi, vì mối thù năm xưa mà đi đến bước đường này, ông có hối hận không?" Chấp Đình cúi người hỏi.
Đôi mắt Nghiêm Tương giăng đầy tia máu, ông ta ngẩng phắt đầu dậy, đứng thẳng người, "Thuộc hạ không hối hận."
Chấp Đình bật cười, "Ta rất hài lòng với câu trả lời của ông.
Nếu đã vậy, ông về trước đi, chuyện về sau ta sẽ thông báo với ông."
- Hết chương 109 -.
/139
|