Khi Ly đẩy mạnh hai tay vào mặt tôi, tôi cảm thấy có điều gì đó lạ lạ bởi vì tay của cô ấy nhỏ hơn so với hôm qua. Tôi cố mở to mắt và nhận ra rằng đó không phải Ly mà là một cô bé khoảng chừng mười mấy tuổi, tôi lập tức rụt tay khỏi người cô bé và cô bé chạy nhanh ra ngoài. Tôi đứng dậy và đi vào phòng tắm, vừa tắm, tôi vừa suy nghĩ về cô bé đó, không biết cô bé có phải là họ hàng của tôi hay không mà sao lại gọi tôi là anh. Sau khi hoàn thành việc tắm và vệ sinh cá nhân, tôi tự hỏi mình ngủ từ bao giờ, tôi cầm điện thoại định xem giờ thì nó đã sập nguồn, có lẽ do hôm qua tôi mải chơi game nên ngủ quên, điện thoại vẫn mở dẫn đến hết pin. Tôi cắm sạc điện thoại và mang quần áo xuống nhà.
Tôi ném vội quần áo vào máy giặt, chạy đến mâm cơm. Tôi chỉ tay vào cô bé ngồi gần mẹ tôi và hỏi cô bé là ai. Mẹ tôi quay sang hỏi bố tôi vì sao ông ấy không nói cho tôi về cô bé trong khi sáng nay ông ấy kể với bà ấy là hôm qua đã đưa tôi về nhà. Bố tôi trả lời rằng ông ấy muốn làm tôi bất ngờ nên mới chưa nói. Sau khi tôi ngồi xuống, bố tôi nói rằng đó là em gái tôi, trong đầu tôi bỗng xuất hiện mười vạn câu hỏi vì sao, bố tôi vội sửa lại là không phải những điều mà tôi đang nghĩ, ông ấy bảo sẽ giải thích cho tôi sau khi ăn cơm xong.
Tôi vui mừng khi có thêm một đứa em gái mặc dù tôi chưa biết tại sao. Tôi xin lỗi con bé vì lúc ở trên phòng đã làm con bé sợ, con bé vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tôi bảo mình có món quà tạ lỗi, con bé nghe thấy thì háo hức muốn biết. Tôi giơ tay trái lên, tay phải tôi búng một cái xuất hiện một chiếc kẹp tóc hoa hồng (giống cái của Ly) trên tay trái, mọi người trong gia đình tôi đều ngạc nhiên khi thấy tôi biết làm ảo thuật. Em trai tôi muốn tôi dạy nó để nó đi tán gái, tôi đã thẳng tay gõ vào đầu nó và bảo nó có em họ của Ly rồi còn tán ai khác nữa.
- Chẳng qua những lúc có mặt anh và chị Ly thì cô ấy mới giả vờ thân thiết với em chứ thực ra cô ấy chưa hề đổ em. – Em trai tôi nói.
Tôi hơi bất ngờ và bật cười, hứa sẽ dạy cho nó sau, em trai tôi vui mừng khi sắp học được ảo thuật từ tôi. Tôi rời khỏi chỗ của mình đến cài kẹp tóc vào tóc của em gái tôi. Tôi nhớ ra là mình vẫn chưa biết tên của con bé nên đã hỏi bố tôi, bố tôi nói rằng ban đầu con bé có tên là Nguyễn Thị Lan nhưng sau đó ông ấy quyết định đổi họ cho con bé thành Trần Phương Lan vì Lan là tên mẹ con bé đặt và con bé không muốn đổi nó. Tôi nhớ lại kiếp trước, gia đình tôi không hề nhận nuôi Lan, tôi giật mình khi giờ đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm nhưng tôi chẳng quan tâm vì tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra thì mình chắc chắn có thể giải quyết được (tự tin thế).
Ăn cơm xong, tôi với bố tôi ra ngoài nói chuyện riêng.
- Con bé này trước đó từng bị bố ruột nó bạo hành, mẹ của nó đã mất sớm nên không có ai bảo vệ hay giúp đỡ nó, kể cả họ hàng và hàng xóm, nó phải chịu đựng suốt nhiều năm. Trong một lần bố đi xung quanh xã, thấy nó đang ngồi ven đường khóc một mình, bố đến hỏi và nó đã kể hết mọi chuyện. Bố rất tức giận nên gọi cho công an xã làm việc với bố của con bé, kết quả là ông ta ngồi tù. Do không có người thân nào hay ai khác nhận nuôi nên bố mới hỏi mẹ con rằng có nên nhận nuôi con bé hay không vì sợ nó phải vào trại trẻ mồ côi. Lúc đầu, mẹ con không tin, tưởng nó là con riêng của bố và nghi ngờ bố tìm lý do để lừa bà ấy. Nhưng khi nhìn thấy mấy vết bầm tím trên người con bé, bà ấy đã chấp nhận và coi con bé như con của mình. Hôm qua bố nhờ những người ở xã làm thủ tục để nhận nuôi con bé, mãi đêm muộn mới xong, khi về lại thấy hai đứa con từ xe xuống. Từ giờ, bố hi vọng con sẽ coi Lan như em gái ruột của mình. – Bố tôi nói.
Sau khi nghe những lời bố tôi nói, tôi khẳng định với ông ấy rằng tôi sẽ luôn coi Lan như em gái ruột và sẽ là một người anh trai tốt luôn luôn bảo vệ em gái mình (không phải anh trai như các bạn nghĩ đâu mà tôi có Ly rồi còn gì). Bố tôi cười và vỗ vai tôi, bảo tôi nói được thì phải làm được, tôi cam đoan rằng mình chắc chắn sẽ làm được. Tôi chợt nhớ tới kiếp trước, bố tôi không hề đề cập đến chuyện có cô bé nào ngồi ven đường khóc một mình, tôi không biết Lan kiếp trước sẽ thế nào khi không gặp bố tôi nhưng giờ con bé đã gặp được bố tôi, đã gặp được gia đình tôi.
Mẹ tôi bỗng đến chỗ hai bố con tôi bảo ba anh em tôi dẫn nhau đi chơi để làm thân với nhau. Bố tôi đồng ý với ý kiến này, thằng em tôi từ đâu tới nói nó phải đi tập luyện bóng rổ vì sắp phải thi đấu. Em trai tôi nói xong, tôi mới nhớ ra là nó không học đại học mà gia nhập vào câu lạc bộ bóng chuyền của tỉnh. Tôi nói rằng nếu không đi được thì thôi, tôi với Lan đi mình cũng được.
Tôi ném vội quần áo vào máy giặt, chạy đến mâm cơm. Tôi chỉ tay vào cô bé ngồi gần mẹ tôi và hỏi cô bé là ai. Mẹ tôi quay sang hỏi bố tôi vì sao ông ấy không nói cho tôi về cô bé trong khi sáng nay ông ấy kể với bà ấy là hôm qua đã đưa tôi về nhà. Bố tôi trả lời rằng ông ấy muốn làm tôi bất ngờ nên mới chưa nói. Sau khi tôi ngồi xuống, bố tôi nói rằng đó là em gái tôi, trong đầu tôi bỗng xuất hiện mười vạn câu hỏi vì sao, bố tôi vội sửa lại là không phải những điều mà tôi đang nghĩ, ông ấy bảo sẽ giải thích cho tôi sau khi ăn cơm xong.
Tôi vui mừng khi có thêm một đứa em gái mặc dù tôi chưa biết tại sao. Tôi xin lỗi con bé vì lúc ở trên phòng đã làm con bé sợ, con bé vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tôi bảo mình có món quà tạ lỗi, con bé nghe thấy thì háo hức muốn biết. Tôi giơ tay trái lên, tay phải tôi búng một cái xuất hiện một chiếc kẹp tóc hoa hồng (giống cái của Ly) trên tay trái, mọi người trong gia đình tôi đều ngạc nhiên khi thấy tôi biết làm ảo thuật. Em trai tôi muốn tôi dạy nó để nó đi tán gái, tôi đã thẳng tay gõ vào đầu nó và bảo nó có em họ của Ly rồi còn tán ai khác nữa.
- Chẳng qua những lúc có mặt anh và chị Ly thì cô ấy mới giả vờ thân thiết với em chứ thực ra cô ấy chưa hề đổ em. – Em trai tôi nói.
Tôi hơi bất ngờ và bật cười, hứa sẽ dạy cho nó sau, em trai tôi vui mừng khi sắp học được ảo thuật từ tôi. Tôi rời khỏi chỗ của mình đến cài kẹp tóc vào tóc của em gái tôi. Tôi nhớ ra là mình vẫn chưa biết tên của con bé nên đã hỏi bố tôi, bố tôi nói rằng ban đầu con bé có tên là Nguyễn Thị Lan nhưng sau đó ông ấy quyết định đổi họ cho con bé thành Trần Phương Lan vì Lan là tên mẹ con bé đặt và con bé không muốn đổi nó. Tôi nhớ lại kiếp trước, gia đình tôi không hề nhận nuôi Lan, tôi giật mình khi giờ đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm nhưng tôi chẳng quan tâm vì tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra thì mình chắc chắn có thể giải quyết được (tự tin thế).
Ăn cơm xong, tôi với bố tôi ra ngoài nói chuyện riêng.
- Con bé này trước đó từng bị bố ruột nó bạo hành, mẹ của nó đã mất sớm nên không có ai bảo vệ hay giúp đỡ nó, kể cả họ hàng và hàng xóm, nó phải chịu đựng suốt nhiều năm. Trong một lần bố đi xung quanh xã, thấy nó đang ngồi ven đường khóc một mình, bố đến hỏi và nó đã kể hết mọi chuyện. Bố rất tức giận nên gọi cho công an xã làm việc với bố của con bé, kết quả là ông ta ngồi tù. Do không có người thân nào hay ai khác nhận nuôi nên bố mới hỏi mẹ con rằng có nên nhận nuôi con bé hay không vì sợ nó phải vào trại trẻ mồ côi. Lúc đầu, mẹ con không tin, tưởng nó là con riêng của bố và nghi ngờ bố tìm lý do để lừa bà ấy. Nhưng khi nhìn thấy mấy vết bầm tím trên người con bé, bà ấy đã chấp nhận và coi con bé như con của mình. Hôm qua bố nhờ những người ở xã làm thủ tục để nhận nuôi con bé, mãi đêm muộn mới xong, khi về lại thấy hai đứa con từ xe xuống. Từ giờ, bố hi vọng con sẽ coi Lan như em gái ruột của mình. – Bố tôi nói.
Sau khi nghe những lời bố tôi nói, tôi khẳng định với ông ấy rằng tôi sẽ luôn coi Lan như em gái ruột và sẽ là một người anh trai tốt luôn luôn bảo vệ em gái mình (không phải anh trai như các bạn nghĩ đâu mà tôi có Ly rồi còn gì). Bố tôi cười và vỗ vai tôi, bảo tôi nói được thì phải làm được, tôi cam đoan rằng mình chắc chắn sẽ làm được. Tôi chợt nhớ tới kiếp trước, bố tôi không hề đề cập đến chuyện có cô bé nào ngồi ven đường khóc một mình, tôi không biết Lan kiếp trước sẽ thế nào khi không gặp bố tôi nhưng giờ con bé đã gặp được bố tôi, đã gặp được gia đình tôi.
Mẹ tôi bỗng đến chỗ hai bố con tôi bảo ba anh em tôi dẫn nhau đi chơi để làm thân với nhau. Bố tôi đồng ý với ý kiến này, thằng em tôi từ đâu tới nói nó phải đi tập luyện bóng rổ vì sắp phải thi đấu. Em trai tôi nói xong, tôi mới nhớ ra là nó không học đại học mà gia nhập vào câu lạc bộ bóng chuyền của tỉnh. Tôi nói rằng nếu không đi được thì thôi, tôi với Lan đi mình cũng được.
/106
|