Dan thận trọng đến gần biệt thự nhà Harper. Bởi ở Sydney ông không có ô tô nên ông buộc phải đi tắc xi đến Darling-Point. Nhưng ông cho xe dừng ở cách xa và đi bộ một phần tư dặm. Vừa nhìn ông đã hiểu là ông đã thận trọng vô ích. Hình như trong dinh thự chẳng có ai cả. Dan bỗng cảm thấy lo lắng. Đây là sợi chỉ duy nhất để đi tìm Tara. Sẽ ra sao nếu nó bị đứt? Với sự kiên nhẫn đặc trưng cho nghề nghiệp, Dan chọn chỗ đứng đợi và quan sát. Cánh cổng sắt rõ ràng là khoá. Nhưng bức tường rào xung quanh dinh thự xây để trang trí hơn là để phòng chống các vị khách không mời. Dan không ngần ngại nhảy lên rồi sợ bị nhận thấy, ông nhảy ngay vào trong. Trước mắt ông là một thảm cỏ trải dài. Vườn trồng đầy cây nên nấp rất dễ. Dan thận trọng vừa di chuyển vừa nấp sau cái gốc cây và lùm cây, tiến dần về phía ngôi nhà. Ông đã xâm phạm vào lãnh thổ riêng, trong đầu ông thoáng qua ý nghĩ đáng sợ: những tít báo: “Viên bác sĩ ở Kvinsland bị bắt vì bị buộc tội đột nhập vào nhà người khác để ăn trộm”. Nhưng ông kiên quyết gạt những ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Ông đến sát vách ngôi nhà mà vẫn không nhận thấy dấu hiệu gì của sự sống bên trong. Ông hơi ló đầu ra khỏi bụi cây đang ẩn nấp để quan sát. Sau ngôi nhà là một thảm cỏ thoai thoải trải xuống đến tận mép nước, ở đó neo chiếc du thuyền của nhà Harper. Tất cả các cửa sổ của toà dinh thự đều kéo kín rèm để che ánh sáng mặt trời gay gắt. Trên hiên, bàn ghế để lộn xộn. Chỉ ở sân trong có con chó chăn cừu ngồi vẻ uể oải lười biếng, mồm thở nặng nhọc vì trời nực.Bỗng con chó cựa quậy, ngẩng đầu lên đánh hơi. Trong nháy mắt nó đã chồm dậy vừa lao về phía Dan nấp vừa sủa nhặng lên.Dan rời chỗ nấp tiến ra đối đầu với con chó. Khi nó đã đến gần, ông dừng lại khuỵ một chân ngồi xuống ngang tầm với nó.
- Mày giỏi lắm! Mày là một con chó rất khôn ngoan!
– Ông cố nói giọng thật êm nhẹ và thân thiện.Thật lạ lùng, con chó bỗng dừng sững lại, mắt nhìn Dan không có vẻ gì là đe doạ nữa.
- Tốt lắm, anh bạn!
– Dan thân mật nói với nó.
- Ông là ai?
– Giọng nói gay gắt pha chút sợ sệt vang lên. Cậu bé đã lên khỏi bể bơi, tay xiết chặt chiếc khăn tắm như để tự vệ
- Anh bạn trẻ, tôi thề là đã gọi chuông cổng nhưng chẳng ai ra mở cả
– Dan bình tĩnh trả lời.
- Ông có biết đây là đất tư nhân không? Không ai có quyền vào đây cả.
– Cậu bé vẫn gay gắt nhưng không còn sợ nữa.
- Tôi xin lỗi. Bình thường tôi chẳng bao giờ hành động như thế này. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt.Cậu bé thận trọng đi qua bãi cỏ tiến lại gần Dan. Dan không dám động đậy, sợ con chó sẽ nhảy bổ vào ông. - Ông cần gì? Tại sao ông lại vào đây?
- Tên tôi là Dan Marshall. Tôi tìm một người tên là Greg Marsdan.- Ông ta không có ở đây. Ông là bạn của ông ấy à?
- Không, không phải là bạn
– Ông nói dứt khoát và vui mừng thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt cậu bé
– tôi là bạn của cô Tara Wells.“Đây chắc là con trai cô ấy?” – Dan nghĩ thầm.
- Tara? Ông là bạn của cô ấy à?
- Cô ấy là một người bạn tốt của tôi. Tôi hi vọng là ai đó ở đây sẽ nói cho tôi biết là hiện giờ cô ấy ở đâu. Cậu có biết không?Dan cảm thấy hồi hộp, ông bất giác đưa tay về phía cậu bé. Lập tức có tiếng gừ của con chó. Cậu bé mỉm cười khoái trá.
- Tên nó là Kaizer. Nó dữ lắm ấy
– Cậu nói.
- Ờ. Tôi cũng đoán ngay là vậy. Nhưng có lẽ nó hiểu tôi là bạn. Mà thực tế thì đúng như thế.Không ai bảo ai, cậu bé và Dan cùng đi về phía ngôi nhà.
- Ông biết cô Tara lâu chưa?
– Cậu bé có vẻ thích nói chuyện về Tara.
- Gần một năm nay.
- Ông làm quen với cô ấy ở đâu?
- Tại bệnh viện của tôi ở Kvinsland.- Ở Bắc Kvinsland phải không? Nghĩa là ông là bác sĩ à?
- Đúng thế.Dan cảm thấy có ai đó trên gác đang theo dõi họ. Ông nhìn lên và trông thấy một cô gái cũng như cậu bé này, ông đã nhìn thấy trên tấm ảnh để trong phòng ngủ của Tara tại căn hộ của chị ở Elizabeth-Bay. Gương mặt ngăm ngăm của cô đăm chiêu và buồn bã.
- Đó là Sara, chị gái cháu. Còn cháu tên là Dennis.
Họ bước lên những bậc đá của chiếc cầu thang. Cô gái không động đậy.
- Sara, đây là bác sĩ Marshall.
- Chào cô – Dan cố để giọng ông vang lên ấm áp và tự nhiên.
- Ông ấy là bạn của cô Tara – Cậu bé tiếp tục. Sara tiếp tục nhìn ông vẻ nghi ngờ nhưng Dan thấy là cô đã bớt căng thẳng. Một linh tính nào đó thúc giục ông nói thêm:
- Tôi không phải là bạn của Greg Marsdan, cô Sara ạ. Tôi chỉ cần tìm Tara.Sara chăm chú nhìn ông. Có vẻ như cô cảm thấy có thể tin tưởng ông được.
- Mời ông vào – cô nói. Không khí trong phòng khách rất mát mẻ. Dan đưa mắt nhìn cách bài trí sang trọng của căn phòng. Một bức ảnh đặt trên bàn thu hút sự chú ý của ông.
- Đó là mẹ cháu – Dennis dõi theo cái nhìn của ông giải thích
– Người ta nói là mẹ cháu chết rồi, nhưng cháu…
- Im đi! – Gương mặt Sara biến dạng đi vừa đau đớn – Dennis thôi ngay! Em đã hứa là sẽ không bao giờ nói về điều đó nữa kia mà.- Dennis này, thế hiện nay Tara và Greg đang ở đâu?
– Lần này thì Dan không giấu được vẻ hồi hộp.
- Họ đang ở Eden.- Ở Eden?
- Đó là một trang trại của gia đình chúng cháu, ở miền Bắc. Trái tim Dan như vỡ ra. “Trời ơi, xa quá. Dài gấp mấy lần quãng đường mình đến Sydney!” Ông lúng túng không biết nên làm gì.
- Bác sĩ Marshall – Dennis ngước nhìn ông, gương mặt cậu rạng lên một cái gì đó giống như niềm hi vọng. – Trước đây cháu đã trông thấy cô Tara.
- Trước đây?
- Đó là trước khi cô ấy đến đây nghỉ cuối tuần với dượng Greg.
- Cô ấy nghỉ cuối tuần với Greg?
– Dan ngạt thở vì ghen.
- Không, cô ấy đi ngay sau khi ăn tối. Nhưng cháu nhìn thấy cô ấy trước nữa kia. Ở trường học. Một lần cô ấy đến chụp ảnh chúng cháu khi bọn cháu đang chơi bóng đá. Cháu nhìn thấy cô ấy ở rất gần. Cô ấy chụp ảnh cháu, cháu chẳng hiểu tại sao. Nhưng chính vì điều đó mà cháu nhớ.
Đứng sau lưng em, Sara nghe với vẻ khinh bỉ nhưng rất chăm chú.
- Khi cô ấy đến đây, cháu nhận ra cô ấy ngay. Cháu hỏi thì cô ấy lại chối. Nhưng không phải chỉ mình cháu nhận ra cô ấy. Kaiser cũng nhận ra. Cả ngày
– càng gần cô ấy cháu càng có cảm giác là…Trong phòng bỗng trở nên rất im lặng.
- Cảm giác gì? – Dan hỏi gần như thì thào.
- Rằng cô ấy là mẹ chúng cháu! Bác sĩ Marshall, tại sao cô ấy lại đến bệnh viện ở Kvinsland? Cô ấy bị sao vậy?Dan lưỡng lự, ông không muốn lộ bí mật quá sớm với bọn trẻ. Nhưng Dennis đã lại nói trước ông:
- Ông nói rằng ông làm quen với cô ấy khoảng một năm trước?
- Đúng thế.- Mẹ cháu cũng bị tai nạn theo như người ta nói, vào khoảng thời gian ấy.
– Cậu dừng lại, mặt đỏ lựng lên.
– Ông đừng nghĩ là cháu phát điên…
- Cháu không điên đâu, con trai ạ – Từ “con trai” bật khỏi miệng ông một cách tự nhiên.Dennis tái mặt, môi cậu run run như một đứa bé:
- Cô Tara Wells là mẹ chúng cháu à?- Đúng.Dennis ngã xuống ghế và bật khóc. Sara như hoá đá, mắt trân trân nhìn vào khoảng không trước mặt. Sau đó cô bật lên một tiếng kêu đau đớn, nhảy bổ đến gục đầu vào ngực Dan, nức nở.
- Nào nào – Dan an ủi cô gái.
– Mọi chuyện ổn cả, bây giờ thì ổn rồi. Mẹ các cháu còn sống.Bao nhiêu mặc cảm tội lỗi và đau khổ mà Sara mang lâu nay trong mình tuôn trào ra trong chốc lát. Dan lặng lẽ đợi cho đến khi hai đứa con của Tara trút vội niềm đau xót. Khi cả hai đã khô nước mắt, ông quay lại với câu hỏi mà ông nóng lòng nãy giờ:
- Làm cách nào đến Eden nhanh nhất? Sara suy nghĩ.
- Chẳng có điện thoại.- Eden ở cách rất xa các khu dân cư
– Dennis nói.- Thế máy bay thì sao?
- Ở đó có một đường băng nhỏ. Một chiếc máy bay nhẹ có thể hạ cánh được.Đầu óc Dan suy nghĩ điên cuồng.- Bác sĩ Marshall
– Sara đã bình tĩnh lại. Giờ cô là một người lớn
– Chúng cháu sẽ đi cùng với bác.
- Vâng, cho chúng cháu đi cùng với – Dennis van lơn.Dan nhìn chúng; hai cặp mắt, những con mắt của Tara nhìn thẳng vào mắt ông. Ông đầu hàng.
- Thôi được – Dan mỉm cười – Các cháu đi chuẩn bị nhanh đi.
- Vâng, vâng. Rất tốt, cảm ơn anh đã gọi điện. Và chúc thành công.Joanna Randel đăm chiêu đặt ống nghe xuống. Jeyson ngồi trên tay chiếc đi văng đối diện với bà, mày nhướn lên.
- Tay bác sĩ anh dũng đó phải không?
– Anh ta hỏi vẻ châm biếm.
- Ừ hình như Tara đang ở đâu đó trong một trang trại ở làng quê, gọi là Eden. Với Greg Marsdan.Dường như Jeyson đã chờ sẵn để nghe một cái gì như thế.- Chà chà, nhưng chúng ta sẽ không hỏi họ đang làm gì ở đó phải không, mẹ già? – Anh ta nói giọng vui vẻ.
- Tôi không biết
– Joanna còn chưa tĩnh trí lại sau cuộc viếng thăm của người bác sĩ và không biết có thể tin ở mức độ nào vào những điều ông ta kể; và bà kể lại hết với Jeyson.
- Thậm chí nếu chỉ một nửa những gì ông ta kể là sự thật…
- Đấy, mẹ lại thế rồi
– Jeyson cười. Con chả đã nói với mẹ là không nên quá xúc cảm vì những việc như thế ở lứa tuổi của mẹ. Bây giờ con sẽ làm một cuộc cách mạng cho ý thức hệ của mẹ, nhờ đó tất cả các thế hệ tương lai sẽ tôn vinh con.Joanna chẳng còn lòng dạ đâu để đùa nữa.- Nói cho rõ ràng ra nào, Jeyson.
- Được thôi. Vấn đề là ở chỗ toàn bộ chuyện này chẳng có gì là quan trọng.
- Cái gì không quan trọng?
- Cho đến cuối ngày và thậm chí ngay bây giờ trong tình huống… của con và mẹ thì Tara có là Stephany Harper hay không chẳng có gì là quan trọng.
- Jeyson, anh có điên không đấy? – Joanna bắt đầu cáu.- Mẹ nghe này. Mẹ hãy nghe người phó nháy thân thiết của mẹ cho thật chăm chú. Dĩ nhiên về khía cạnh thần bí, về mặt chân lý tuyệt đối thì cô ta là ai không phải là không can hệ. Và bây giờ dĩ nhiên chuyện cô ta đang gặp nguy hiểm cũng can hệ và tay bác sĩ tốt bụng đang bay đi cứu nạn như một hiệp sĩ chân chính; nhưng ông ta rất có thể ở vào vai trò của thằng ngốc và sẽ chẳng khác gì một con rắn trong vườn địa đàng Eden chỉ tổ phá đám cái tuần trăng mật đang diễn ra ở đó. Nhưng đối với mẹ, Joanna và với con, Jeyson điều đó hoàn toàn chẳng có tí ti ý nghĩa nào sất.- Tôi chưa hiểu tí gì? - Bởi vì chúng ta thua rồi. Cả hai. Dù cô ta là ai, dù rốt cuộc cô ta sẽ ở lại với chàng hiệp sĩ dũng cảm nào thì cô ta cũng chẳng bao giờ là người mẫu nữa.Joanna trừng trừng nhìn Jeyson. Điều đó bà chưa lường tới. - Còn về con… Ôi, cho dù cô ta chọn ai đi chăng nữa thì đó cũng không phải là thằng bé Jeyson này rồi. Con xuất hiện trên sân khấu trước hai thằng cha khoác lác, hai con số không, hai kẻ ty tiện ấy. Con không biết cái nút yêu của cô ta ở chỗ nào, con đã không bấm được nó – Anh ta cười cay đắng. – Còn mẹ, mẹ lựa chọn đi. Mẹ chọn ai trong họ? Kẻ nào sẽ chiếm được người đẹp. Bên phải con là siêu hiệp sĩ Greg Marsdan, một kẻ truỵ lạc khét tiếng, một kẻ lang thang chuyên rúc váy đàn bà. Một bên là bác sĩ Dan, ít lời nhưng là một đối thủ đáng sợ, thần tượng của các mệnh phụ thông thái. Mẹ chọn ai? Anh ta ngừng bặt. Khó khăn lắm những điều anh ta nói mới lọt vào đầu Joanna. Toàn bộ linh tính cho bà biết rằng đó là sự thật. Thêm nữa, bà biết Jeyson hiếm khi lầm. Bà chăm chú nhìn anh ta, không biết nói gì.
Bình minh dâng lên Eden. Những ngôi sao nhạt dần đi trên nền trời không một vẩn mây. Không còn chút dấu vết gì của cơn bão dữ dội tối qua. Những đám mây đen nặng trĩu, những tia chớp, những tiếng sét đinh tai – tất cả đã biến mất. Thiên nhiên tươi mát rạng rỡ cứ như nó vừa được sáng tạo lại. Chỉ có chiếc cầu vồng khổng lồ vắt ngang qua trời là như muốn gợi nhớ những gì đã xảy ra hôm qua. Khi những tia sáng bình minh đầu tiên lọt qua cửa buồng ngủ của Greg, Tara tỉnh dậy ngay. Chị nhổm dậy, không buồn nhìn gã đàn ông đang ngủ say, bỏ về phòng mình. Chị nhẹ nhàng mặc quần áo rồi xuống bếp. Tay chị cầm một chiếc lọ nhỏ mà chị vừa lấy ra từ chiếc xắc trang điểm của mình. Tara mở tủ rượu, lấy từ đó ra chai rượu nho Hêrét mà Katie luôn luôn để ở đấy. Tara thận trọng đổ chất lỏng đựng trong cái lọ của mình vào chai, lắc đều rồi đưa miệng chai lên mũi ngửi. Chị hài lòng thấy mùi rượu hoàn toàn át mùi thuốc ngủ mà chị vừa đổ vào. Rốt cuộc chị đã dùng tới chỗ thuốc mà Dan trao cho chị hồi còn trên đảo Orphey. Chị biết rằng gần trưa Katie sẽ mò tới chai rượu của mình. Do đó, khi kế hoạch của chị đạt đến đỉnh điểm Katie sẽ ngủ say như chết và không can thiệp vào những gì xảy ra.Tara quẳng cái lọ vào thùng rác, lấy cái khăn to nhất rồi đi vào phòng khách. Trên chiếc bàn rượu bày đầy những chai whisky, brandy và các loại rượu khác. Tara hành động nhẹ nhàng để mấy cái chai khỏi va chạm vào nhau. Chị khệ nệ mang tất cả số rượu qua bếp, xuống nhà kho đặt khay rượu xuống sàn rồi trở ra khoá cửa lại, đút chìa khoá vào túi. Sẽ chẳng ai mò vào đây được nữa. Tara nghĩ một cách thoả mãn. Còn khi Jilly tỉnh dậy và theo thói quen đưa tay ra vớ chai rượu thì ả sẽ nắm phải khoảng không. Mà thiếu rượu thì khủng khiếp biết chừng nào đối với Jilly.Sau đó Tara ra lấy cuốn sổ tay ghi lại vài dòng: “Buổi sáng đẹp quá nên tôi cưỡi con King đi Devils-Rok. Đừng đánh thức mấy người đẹp đang ngủ. Tôi sẽ quay lại vào bữa chiều.Tạm biệt”Chị lấy găng tay, roi ngựa rồi ra khỏi nhà bằng cửa sau đi xuống khu gia nhân. Chị nhét mẩu giấy vừa viết vào cửa của Katie và đi xuống chuồng ngựa. Tara không ngạc nhiên khi thấy Cris đã túc trực sẵn ở đấy bên cạnh con King. Họ cùng thắng yên cương cho nó rồi Tara trước, Cris và King theo sau ra khỏi chuồng ngựa. Katie ngủ mê mệt sau chuyến đi ngựa nặng nề ngày hôm qua nên tiếng chân ngựa gõ lộp cộp chỉ đủ đưa bà trở lại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bà mơ hồ nghĩ chắc là Effi cưỡi ngựa đi dạo buổi sáng, bởi bà nghe chính âm thanh đó mỗi buổi sáng khi Stephany đến sống ở Eden. Chẳng việc gì phải dậy sớm. Bà nằm lắng nghe tiếng vó ngựa xa dần với cảm giác hài lòng, sau đó lại thiếp đi.Như mọi khi, ý nghĩ đầu tiên đến với Greg Marsdan mỗi khi y tỉnh dậy đều là về y. “Mày đã đạt được điều mày muốn, anh bạn. Mày chiến thắng rồi!”. Tự mãn, y bắt đầu nhớ lại diễn biến của tối hôm trước, lười biếng hình dung lại trong đầu những hành động của mình và của Tara. Y vươn tay ra để kéo Tara vào mình. “Lần này ta sẽ dạy cho em những lời đi kèm với ái ân”.Khi cánh tay y chạm vào khoảng trống, nơi đáng lẽ Tara phải nằm đó thì y hiểu y đã bị chơi xỏ. “Tại sao cô ta lại dám bỏ y lại?” Y hiểu ngay ra rằng Tara không có trong buồng tắm, cũng không xuống bếp để mang cà phê lên cho y. Cũng không phải chị lẻn ra ngoài phố để chuẩn bị cho y món quà để rồi lại quay vào trong chiếc áo lụa khêu gợi. Y sầm mặt nhổm dậy, cơn tức giận biến y thành một cơn hổ sẵn sàng giết người. Mặt trời đã lên cao. Sam nãy giờ cưa củi. Anh ta bắt đầu thấy lo lắng cho Katie, bởi trạng thái không bình thường của bà. Bà cứ khăng khăng cùng anh lôi những cành cây to chặt rơi từ trên cao xuống sang một bên để cưa ra làm củi. Đó là một công việc rất nặng nhọc. Kính trọng người già là luật thiêng liêng của bộ tộc, Sam đã mấy lần khôn khéo ngăn bà lại. Nhưng bà cứ thở hổn hển và nói:- Để việc đó cho tôi, Sam. Tôi còn đủ sức làm. Tôi không bị suy tim đâu.Thực tế thì sáng nay Katie cảm thấy bồn chồn. Cảm giác thích thú ban mai khi bà nghe thấy tiếng chân ngựa của Tara biến mất từ khi bà đọc mẩu thư chị để lại. Effi đến Devils-Rok làm gì nhỉ? Đến đấy và quay lại mất hơn một ngày. Chẳng ai đi ngựa đến đấy một mình cả. Và mặc dù Stephany thông thạo mọi con đường trong vùng nhưng biết đâu cô ấy chả quên sau bấy nhiêu thời gian vắng mặt.Katie cũng nhớ ra là do quá mệt mỏi và xúc động trong tối ngày hôm trước, bà đã không kịp kể lại cho Effi câu chuyện giữa Greg và Jilly mà bà nghe trộm được. Bà đã quá sung sướng khi Tara hầu như đã thú nhận mình là Effi. “Đúng là một mụ già xuẩn ngốc!” – Bà tự rủa mình. Bây giờ buộc phải đợi Effi quay lại thôi. Phải nghĩ cách làm sao qua được ngày hôm nay. Cần phải luôn luôn ở cạnh Sam trong khi cái tên Greg đó ở nhà. Bà không quên gương mặt hắn khi hắn vào bếp và bắt gặp bà đang liên lạc điện đài với Paint
– Krik, bà cũng không quên là Greg đã làm hỏng điện đài để tách rời hẳn họ với thế giới bên ngoài.“Tôi muốn bà tin tưởng ở tôi hoàn toàn”
– Effi đã nói như vậy. Chắc là cô ấy đang có một kế hoạch nào đấy. Cô ấy sẽ cho Greg ra bã.
- Katie?
– Tiếng gọi gắt gỏng của Greg cắt ngang những suy nghĩ của bà và làm bà hoảng sợ – Bà ở đâu thế! Mẹ kiếp, tôi tìm bà khắp nơi! Ngay cả dưới ánh mặt trời xế trưa chói gắt, mặt y vẫn tái vì cơn tức giận cố kìm nén. Katie tránh cái nhìn giận dữ của hắn. - Cô Wells đâu rồi? Cô ấy đi đâu?
- Cô ấy đi trước lúc ăn sáng kia. Cô ấy bảo tôi không đánh thức ông dậy.
- Cô ấy đi đâu?
- Cô ấy cưỡi ngựa đi Devils-Rok.- Devils-Rok?
– Giọng hắn run lên vì tức
– Thế tại sao cô ấy lại biết là có Devil-Rok?
- Tôi…. Tôi đã kể cho cô ấy – Katie bịa.
- Thật là xuẩn ngốc. Phải mất ba bốn tiếng đồng đồ đi nhanh mới tới được đó. Cô ấy có thể bị lạc. Cô ấy có thể…
– Y không muốn nghĩ tiếp về một cái gì đó đáng sợ hơn mà quay sang Katie: –
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì…
– Hắn để lời đe doạ lơ lửng trong không khí và quay lưng bỏ đi.Katie bỗng cảm thấy mình rất già và rất ốm yếu. Sam thương cảm nhìn người phụ nữ già nhỏ bé. Thấy bà dường như sắp ngã anh vội tụt từ trên cây xuống khoác lấy tay đỡ bà.- Dìu tôi về phòng với, Sam. Không hiểu sao tôi thấy mệt.Sam đưa bà vào bếp, đỡ bà ngồi xuống ghế. Thoát khỏi cái nóng khủng khiếp ngoài trời, Katie cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi phải uống một cái gì đó
– Bà nói với Sam – để an thần ấy mà. Anh có thấy cái chai trong tủ kia không? Mang nó lại đây cho tôi, lấy thêm cái cốc nữa. Đây không phải là lần đầu tiên bà dùng loại “thần dược” của mình trong buổi sáng hôm nay.
- Mày giỏi lắm! Mày là một con chó rất khôn ngoan!
– Ông cố nói giọng thật êm nhẹ và thân thiện.Thật lạ lùng, con chó bỗng dừng sững lại, mắt nhìn Dan không có vẻ gì là đe doạ nữa.
- Tốt lắm, anh bạn!
– Dan thân mật nói với nó.
- Ông là ai?
– Giọng nói gay gắt pha chút sợ sệt vang lên. Cậu bé đã lên khỏi bể bơi, tay xiết chặt chiếc khăn tắm như để tự vệ
- Anh bạn trẻ, tôi thề là đã gọi chuông cổng nhưng chẳng ai ra mở cả
– Dan bình tĩnh trả lời.
- Ông có biết đây là đất tư nhân không? Không ai có quyền vào đây cả.
– Cậu bé vẫn gay gắt nhưng không còn sợ nữa.
- Tôi xin lỗi. Bình thường tôi chẳng bao giờ hành động như thế này. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt.Cậu bé thận trọng đi qua bãi cỏ tiến lại gần Dan. Dan không dám động đậy, sợ con chó sẽ nhảy bổ vào ông. - Ông cần gì? Tại sao ông lại vào đây?
- Tên tôi là Dan Marshall. Tôi tìm một người tên là Greg Marsdan.- Ông ta không có ở đây. Ông là bạn của ông ấy à?
- Không, không phải là bạn
– Ông nói dứt khoát và vui mừng thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt cậu bé
– tôi là bạn của cô Tara Wells.“Đây chắc là con trai cô ấy?” – Dan nghĩ thầm.
- Tara? Ông là bạn của cô ấy à?
- Cô ấy là một người bạn tốt của tôi. Tôi hi vọng là ai đó ở đây sẽ nói cho tôi biết là hiện giờ cô ấy ở đâu. Cậu có biết không?Dan cảm thấy hồi hộp, ông bất giác đưa tay về phía cậu bé. Lập tức có tiếng gừ của con chó. Cậu bé mỉm cười khoái trá.
- Tên nó là Kaizer. Nó dữ lắm ấy
– Cậu nói.
- Ờ. Tôi cũng đoán ngay là vậy. Nhưng có lẽ nó hiểu tôi là bạn. Mà thực tế thì đúng như thế.Không ai bảo ai, cậu bé và Dan cùng đi về phía ngôi nhà.
- Ông biết cô Tara lâu chưa?
– Cậu bé có vẻ thích nói chuyện về Tara.
- Gần một năm nay.
- Ông làm quen với cô ấy ở đâu?
- Tại bệnh viện của tôi ở Kvinsland.- Ở Bắc Kvinsland phải không? Nghĩa là ông là bác sĩ à?
- Đúng thế.Dan cảm thấy có ai đó trên gác đang theo dõi họ. Ông nhìn lên và trông thấy một cô gái cũng như cậu bé này, ông đã nhìn thấy trên tấm ảnh để trong phòng ngủ của Tara tại căn hộ của chị ở Elizabeth-Bay. Gương mặt ngăm ngăm của cô đăm chiêu và buồn bã.
- Đó là Sara, chị gái cháu. Còn cháu tên là Dennis.
Họ bước lên những bậc đá của chiếc cầu thang. Cô gái không động đậy.
- Sara, đây là bác sĩ Marshall.
- Chào cô – Dan cố để giọng ông vang lên ấm áp và tự nhiên.
- Ông ấy là bạn của cô Tara – Cậu bé tiếp tục. Sara tiếp tục nhìn ông vẻ nghi ngờ nhưng Dan thấy là cô đã bớt căng thẳng. Một linh tính nào đó thúc giục ông nói thêm:
- Tôi không phải là bạn của Greg Marsdan, cô Sara ạ. Tôi chỉ cần tìm Tara.Sara chăm chú nhìn ông. Có vẻ như cô cảm thấy có thể tin tưởng ông được.
- Mời ông vào – cô nói. Không khí trong phòng khách rất mát mẻ. Dan đưa mắt nhìn cách bài trí sang trọng của căn phòng. Một bức ảnh đặt trên bàn thu hút sự chú ý của ông.
- Đó là mẹ cháu – Dennis dõi theo cái nhìn của ông giải thích
– Người ta nói là mẹ cháu chết rồi, nhưng cháu…
- Im đi! – Gương mặt Sara biến dạng đi vừa đau đớn – Dennis thôi ngay! Em đã hứa là sẽ không bao giờ nói về điều đó nữa kia mà.- Dennis này, thế hiện nay Tara và Greg đang ở đâu?
– Lần này thì Dan không giấu được vẻ hồi hộp.
- Họ đang ở Eden.- Ở Eden?
- Đó là một trang trại của gia đình chúng cháu, ở miền Bắc. Trái tim Dan như vỡ ra. “Trời ơi, xa quá. Dài gấp mấy lần quãng đường mình đến Sydney!” Ông lúng túng không biết nên làm gì.
- Bác sĩ Marshall – Dennis ngước nhìn ông, gương mặt cậu rạng lên một cái gì đó giống như niềm hi vọng. – Trước đây cháu đã trông thấy cô Tara.
- Trước đây?
- Đó là trước khi cô ấy đến đây nghỉ cuối tuần với dượng Greg.
- Cô ấy nghỉ cuối tuần với Greg?
– Dan ngạt thở vì ghen.
- Không, cô ấy đi ngay sau khi ăn tối. Nhưng cháu nhìn thấy cô ấy trước nữa kia. Ở trường học. Một lần cô ấy đến chụp ảnh chúng cháu khi bọn cháu đang chơi bóng đá. Cháu nhìn thấy cô ấy ở rất gần. Cô ấy chụp ảnh cháu, cháu chẳng hiểu tại sao. Nhưng chính vì điều đó mà cháu nhớ.
Đứng sau lưng em, Sara nghe với vẻ khinh bỉ nhưng rất chăm chú.
- Khi cô ấy đến đây, cháu nhận ra cô ấy ngay. Cháu hỏi thì cô ấy lại chối. Nhưng không phải chỉ mình cháu nhận ra cô ấy. Kaiser cũng nhận ra. Cả ngày
– càng gần cô ấy cháu càng có cảm giác là…Trong phòng bỗng trở nên rất im lặng.
- Cảm giác gì? – Dan hỏi gần như thì thào.
- Rằng cô ấy là mẹ chúng cháu! Bác sĩ Marshall, tại sao cô ấy lại đến bệnh viện ở Kvinsland? Cô ấy bị sao vậy?Dan lưỡng lự, ông không muốn lộ bí mật quá sớm với bọn trẻ. Nhưng Dennis đã lại nói trước ông:
- Ông nói rằng ông làm quen với cô ấy khoảng một năm trước?
- Đúng thế.- Mẹ cháu cũng bị tai nạn theo như người ta nói, vào khoảng thời gian ấy.
– Cậu dừng lại, mặt đỏ lựng lên.
– Ông đừng nghĩ là cháu phát điên…
- Cháu không điên đâu, con trai ạ – Từ “con trai” bật khỏi miệng ông một cách tự nhiên.Dennis tái mặt, môi cậu run run như một đứa bé:
- Cô Tara Wells là mẹ chúng cháu à?- Đúng.Dennis ngã xuống ghế và bật khóc. Sara như hoá đá, mắt trân trân nhìn vào khoảng không trước mặt. Sau đó cô bật lên một tiếng kêu đau đớn, nhảy bổ đến gục đầu vào ngực Dan, nức nở.
- Nào nào – Dan an ủi cô gái.
– Mọi chuyện ổn cả, bây giờ thì ổn rồi. Mẹ các cháu còn sống.Bao nhiêu mặc cảm tội lỗi và đau khổ mà Sara mang lâu nay trong mình tuôn trào ra trong chốc lát. Dan lặng lẽ đợi cho đến khi hai đứa con của Tara trút vội niềm đau xót. Khi cả hai đã khô nước mắt, ông quay lại với câu hỏi mà ông nóng lòng nãy giờ:
- Làm cách nào đến Eden nhanh nhất? Sara suy nghĩ.
- Chẳng có điện thoại.- Eden ở cách rất xa các khu dân cư
– Dennis nói.- Thế máy bay thì sao?
- Ở đó có một đường băng nhỏ. Một chiếc máy bay nhẹ có thể hạ cánh được.Đầu óc Dan suy nghĩ điên cuồng.- Bác sĩ Marshall
– Sara đã bình tĩnh lại. Giờ cô là một người lớn
– Chúng cháu sẽ đi cùng với bác.
- Vâng, cho chúng cháu đi cùng với – Dennis van lơn.Dan nhìn chúng; hai cặp mắt, những con mắt của Tara nhìn thẳng vào mắt ông. Ông đầu hàng.
- Thôi được – Dan mỉm cười – Các cháu đi chuẩn bị nhanh đi.
- Vâng, vâng. Rất tốt, cảm ơn anh đã gọi điện. Và chúc thành công.Joanna Randel đăm chiêu đặt ống nghe xuống. Jeyson ngồi trên tay chiếc đi văng đối diện với bà, mày nhướn lên.
- Tay bác sĩ anh dũng đó phải không?
– Anh ta hỏi vẻ châm biếm.
- Ừ hình như Tara đang ở đâu đó trong một trang trại ở làng quê, gọi là Eden. Với Greg Marsdan.Dường như Jeyson đã chờ sẵn để nghe một cái gì như thế.- Chà chà, nhưng chúng ta sẽ không hỏi họ đang làm gì ở đó phải không, mẹ già? – Anh ta nói giọng vui vẻ.
- Tôi không biết
– Joanna còn chưa tĩnh trí lại sau cuộc viếng thăm của người bác sĩ và không biết có thể tin ở mức độ nào vào những điều ông ta kể; và bà kể lại hết với Jeyson.
- Thậm chí nếu chỉ một nửa những gì ông ta kể là sự thật…
- Đấy, mẹ lại thế rồi
– Jeyson cười. Con chả đã nói với mẹ là không nên quá xúc cảm vì những việc như thế ở lứa tuổi của mẹ. Bây giờ con sẽ làm một cuộc cách mạng cho ý thức hệ của mẹ, nhờ đó tất cả các thế hệ tương lai sẽ tôn vinh con.Joanna chẳng còn lòng dạ đâu để đùa nữa.- Nói cho rõ ràng ra nào, Jeyson.
- Được thôi. Vấn đề là ở chỗ toàn bộ chuyện này chẳng có gì là quan trọng.
- Cái gì không quan trọng?
- Cho đến cuối ngày và thậm chí ngay bây giờ trong tình huống… của con và mẹ thì Tara có là Stephany Harper hay không chẳng có gì là quan trọng.
- Jeyson, anh có điên không đấy? – Joanna bắt đầu cáu.- Mẹ nghe này. Mẹ hãy nghe người phó nháy thân thiết của mẹ cho thật chăm chú. Dĩ nhiên về khía cạnh thần bí, về mặt chân lý tuyệt đối thì cô ta là ai không phải là không can hệ. Và bây giờ dĩ nhiên chuyện cô ta đang gặp nguy hiểm cũng can hệ và tay bác sĩ tốt bụng đang bay đi cứu nạn như một hiệp sĩ chân chính; nhưng ông ta rất có thể ở vào vai trò của thằng ngốc và sẽ chẳng khác gì một con rắn trong vườn địa đàng Eden chỉ tổ phá đám cái tuần trăng mật đang diễn ra ở đó. Nhưng đối với mẹ, Joanna và với con, Jeyson điều đó hoàn toàn chẳng có tí ti ý nghĩa nào sất.- Tôi chưa hiểu tí gì? - Bởi vì chúng ta thua rồi. Cả hai. Dù cô ta là ai, dù rốt cuộc cô ta sẽ ở lại với chàng hiệp sĩ dũng cảm nào thì cô ta cũng chẳng bao giờ là người mẫu nữa.Joanna trừng trừng nhìn Jeyson. Điều đó bà chưa lường tới. - Còn về con… Ôi, cho dù cô ta chọn ai đi chăng nữa thì đó cũng không phải là thằng bé Jeyson này rồi. Con xuất hiện trên sân khấu trước hai thằng cha khoác lác, hai con số không, hai kẻ ty tiện ấy. Con không biết cái nút yêu của cô ta ở chỗ nào, con đã không bấm được nó – Anh ta cười cay đắng. – Còn mẹ, mẹ lựa chọn đi. Mẹ chọn ai trong họ? Kẻ nào sẽ chiếm được người đẹp. Bên phải con là siêu hiệp sĩ Greg Marsdan, một kẻ truỵ lạc khét tiếng, một kẻ lang thang chuyên rúc váy đàn bà. Một bên là bác sĩ Dan, ít lời nhưng là một đối thủ đáng sợ, thần tượng của các mệnh phụ thông thái. Mẹ chọn ai? Anh ta ngừng bặt. Khó khăn lắm những điều anh ta nói mới lọt vào đầu Joanna. Toàn bộ linh tính cho bà biết rằng đó là sự thật. Thêm nữa, bà biết Jeyson hiếm khi lầm. Bà chăm chú nhìn anh ta, không biết nói gì.
Bình minh dâng lên Eden. Những ngôi sao nhạt dần đi trên nền trời không một vẩn mây. Không còn chút dấu vết gì của cơn bão dữ dội tối qua. Những đám mây đen nặng trĩu, những tia chớp, những tiếng sét đinh tai – tất cả đã biến mất. Thiên nhiên tươi mát rạng rỡ cứ như nó vừa được sáng tạo lại. Chỉ có chiếc cầu vồng khổng lồ vắt ngang qua trời là như muốn gợi nhớ những gì đã xảy ra hôm qua. Khi những tia sáng bình minh đầu tiên lọt qua cửa buồng ngủ của Greg, Tara tỉnh dậy ngay. Chị nhổm dậy, không buồn nhìn gã đàn ông đang ngủ say, bỏ về phòng mình. Chị nhẹ nhàng mặc quần áo rồi xuống bếp. Tay chị cầm một chiếc lọ nhỏ mà chị vừa lấy ra từ chiếc xắc trang điểm của mình. Tara mở tủ rượu, lấy từ đó ra chai rượu nho Hêrét mà Katie luôn luôn để ở đấy. Tara thận trọng đổ chất lỏng đựng trong cái lọ của mình vào chai, lắc đều rồi đưa miệng chai lên mũi ngửi. Chị hài lòng thấy mùi rượu hoàn toàn át mùi thuốc ngủ mà chị vừa đổ vào. Rốt cuộc chị đã dùng tới chỗ thuốc mà Dan trao cho chị hồi còn trên đảo Orphey. Chị biết rằng gần trưa Katie sẽ mò tới chai rượu của mình. Do đó, khi kế hoạch của chị đạt đến đỉnh điểm Katie sẽ ngủ say như chết và không can thiệp vào những gì xảy ra.Tara quẳng cái lọ vào thùng rác, lấy cái khăn to nhất rồi đi vào phòng khách. Trên chiếc bàn rượu bày đầy những chai whisky, brandy và các loại rượu khác. Tara hành động nhẹ nhàng để mấy cái chai khỏi va chạm vào nhau. Chị khệ nệ mang tất cả số rượu qua bếp, xuống nhà kho đặt khay rượu xuống sàn rồi trở ra khoá cửa lại, đút chìa khoá vào túi. Sẽ chẳng ai mò vào đây được nữa. Tara nghĩ một cách thoả mãn. Còn khi Jilly tỉnh dậy và theo thói quen đưa tay ra vớ chai rượu thì ả sẽ nắm phải khoảng không. Mà thiếu rượu thì khủng khiếp biết chừng nào đối với Jilly.Sau đó Tara ra lấy cuốn sổ tay ghi lại vài dòng: “Buổi sáng đẹp quá nên tôi cưỡi con King đi Devils-Rok. Đừng đánh thức mấy người đẹp đang ngủ. Tôi sẽ quay lại vào bữa chiều.Tạm biệt”Chị lấy găng tay, roi ngựa rồi ra khỏi nhà bằng cửa sau đi xuống khu gia nhân. Chị nhét mẩu giấy vừa viết vào cửa của Katie và đi xuống chuồng ngựa. Tara không ngạc nhiên khi thấy Cris đã túc trực sẵn ở đấy bên cạnh con King. Họ cùng thắng yên cương cho nó rồi Tara trước, Cris và King theo sau ra khỏi chuồng ngựa. Katie ngủ mê mệt sau chuyến đi ngựa nặng nề ngày hôm qua nên tiếng chân ngựa gõ lộp cộp chỉ đủ đưa bà trở lại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bà mơ hồ nghĩ chắc là Effi cưỡi ngựa đi dạo buổi sáng, bởi bà nghe chính âm thanh đó mỗi buổi sáng khi Stephany đến sống ở Eden. Chẳng việc gì phải dậy sớm. Bà nằm lắng nghe tiếng vó ngựa xa dần với cảm giác hài lòng, sau đó lại thiếp đi.Như mọi khi, ý nghĩ đầu tiên đến với Greg Marsdan mỗi khi y tỉnh dậy đều là về y. “Mày đã đạt được điều mày muốn, anh bạn. Mày chiến thắng rồi!”. Tự mãn, y bắt đầu nhớ lại diễn biến của tối hôm trước, lười biếng hình dung lại trong đầu những hành động của mình và của Tara. Y vươn tay ra để kéo Tara vào mình. “Lần này ta sẽ dạy cho em những lời đi kèm với ái ân”.Khi cánh tay y chạm vào khoảng trống, nơi đáng lẽ Tara phải nằm đó thì y hiểu y đã bị chơi xỏ. “Tại sao cô ta lại dám bỏ y lại?” Y hiểu ngay ra rằng Tara không có trong buồng tắm, cũng không xuống bếp để mang cà phê lên cho y. Cũng không phải chị lẻn ra ngoài phố để chuẩn bị cho y món quà để rồi lại quay vào trong chiếc áo lụa khêu gợi. Y sầm mặt nhổm dậy, cơn tức giận biến y thành một cơn hổ sẵn sàng giết người. Mặt trời đã lên cao. Sam nãy giờ cưa củi. Anh ta bắt đầu thấy lo lắng cho Katie, bởi trạng thái không bình thường của bà. Bà cứ khăng khăng cùng anh lôi những cành cây to chặt rơi từ trên cao xuống sang một bên để cưa ra làm củi. Đó là một công việc rất nặng nhọc. Kính trọng người già là luật thiêng liêng của bộ tộc, Sam đã mấy lần khôn khéo ngăn bà lại. Nhưng bà cứ thở hổn hển và nói:- Để việc đó cho tôi, Sam. Tôi còn đủ sức làm. Tôi không bị suy tim đâu.Thực tế thì sáng nay Katie cảm thấy bồn chồn. Cảm giác thích thú ban mai khi bà nghe thấy tiếng chân ngựa của Tara biến mất từ khi bà đọc mẩu thư chị để lại. Effi đến Devils-Rok làm gì nhỉ? Đến đấy và quay lại mất hơn một ngày. Chẳng ai đi ngựa đến đấy một mình cả. Và mặc dù Stephany thông thạo mọi con đường trong vùng nhưng biết đâu cô ấy chả quên sau bấy nhiêu thời gian vắng mặt.Katie cũng nhớ ra là do quá mệt mỏi và xúc động trong tối ngày hôm trước, bà đã không kịp kể lại cho Effi câu chuyện giữa Greg và Jilly mà bà nghe trộm được. Bà đã quá sung sướng khi Tara hầu như đã thú nhận mình là Effi. “Đúng là một mụ già xuẩn ngốc!” – Bà tự rủa mình. Bây giờ buộc phải đợi Effi quay lại thôi. Phải nghĩ cách làm sao qua được ngày hôm nay. Cần phải luôn luôn ở cạnh Sam trong khi cái tên Greg đó ở nhà. Bà không quên gương mặt hắn khi hắn vào bếp và bắt gặp bà đang liên lạc điện đài với Paint
– Krik, bà cũng không quên là Greg đã làm hỏng điện đài để tách rời hẳn họ với thế giới bên ngoài.“Tôi muốn bà tin tưởng ở tôi hoàn toàn”
– Effi đã nói như vậy. Chắc là cô ấy đang có một kế hoạch nào đấy. Cô ấy sẽ cho Greg ra bã.
- Katie?
– Tiếng gọi gắt gỏng của Greg cắt ngang những suy nghĩ của bà và làm bà hoảng sợ – Bà ở đâu thế! Mẹ kiếp, tôi tìm bà khắp nơi! Ngay cả dưới ánh mặt trời xế trưa chói gắt, mặt y vẫn tái vì cơn tức giận cố kìm nén. Katie tránh cái nhìn giận dữ của hắn. - Cô Wells đâu rồi? Cô ấy đi đâu?
- Cô ấy đi trước lúc ăn sáng kia. Cô ấy bảo tôi không đánh thức ông dậy.
- Cô ấy đi đâu?
- Cô ấy cưỡi ngựa đi Devils-Rok.- Devils-Rok?
– Giọng hắn run lên vì tức
– Thế tại sao cô ấy lại biết là có Devil-Rok?
- Tôi…. Tôi đã kể cho cô ấy – Katie bịa.
- Thật là xuẩn ngốc. Phải mất ba bốn tiếng đồng đồ đi nhanh mới tới được đó. Cô ấy có thể bị lạc. Cô ấy có thể…
– Y không muốn nghĩ tiếp về một cái gì đó đáng sợ hơn mà quay sang Katie: –
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì…
– Hắn để lời đe doạ lơ lửng trong không khí và quay lưng bỏ đi.Katie bỗng cảm thấy mình rất già và rất ốm yếu. Sam thương cảm nhìn người phụ nữ già nhỏ bé. Thấy bà dường như sắp ngã anh vội tụt từ trên cây xuống khoác lấy tay đỡ bà.- Dìu tôi về phòng với, Sam. Không hiểu sao tôi thấy mệt.Sam đưa bà vào bếp, đỡ bà ngồi xuống ghế. Thoát khỏi cái nóng khủng khiếp ngoài trời, Katie cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi phải uống một cái gì đó
– Bà nói với Sam – để an thần ấy mà. Anh có thấy cái chai trong tủ kia không? Mang nó lại đây cho tôi, lấy thêm cái cốc nữa. Đây không phải là lần đầu tiên bà dùng loại “thần dược” của mình trong buổi sáng hôm nay.
/59
|