Nổi giận thật rồi.
Mỗ Tịch phía sau cánh cửa thức thời chạy mất dạng.
Bụi bay mù mịt.
Mỗ mèo ngao ngán nhìn phía cửa, ai oán tự tôn bị chà đạp, âm thầm rơi lệ nuốt xuống bánh ngô.
Phương Tịch chạy được khoảng mười bước chân, canh chừng cách xa con mèo nào đó rồi thì dừng lại, ung dung đi bộ. Nàng còn có thứ phải suy nghĩ.
Nàng muốn nuôi con mèo đó, nàng cần một người bạn. Với lại, hiện tại tài chính gia đình có vẻ không được khả quan lắm, mà nàng thì ngàn vạn lần không muốn lại bị đói. Tổng kết lại, nàng cần tiền, nàng cần phải làm gì đó kiếm ra tiền.
Ở cái thời này sao? Nàng trong đầu có nhiều thứ hữu dụng, bất quá thân chủ còn quá nhỏ, hơn hết nàng không có vốn, không phải nói liền làm được. Nữ công thì không cần phải bàn cãi, nàng chính là mù tịt, dốt đặc cán mai. Mà tại thời điểm này, với cái tuổi này của nàng ngoại trừ nữ công ra thì không có khả năng lại làm được cái gì cả.
Thực là nhức đầu mà.
Trong nhà yên tĩnh, Phương Tịch ăn no đi đi lại lại, đi một lát liền được mấy vòng quanh gian nhà chính rồi.
Nghĩ lại nghĩ, Phương Tịch chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Tới đây đã là ngày thứ 2, nàng còn chưa biết đây là nơi nào, có hay không trong lịch sử, hơn hết, thế giới này, có ma thuật, yêu tiên, phép thuật hay gì gì đó đại loại vậy hay không. Haha, bản thân vậy mà đến tận bây giờ mới nghĩ đến cái này, căn bản là hết chỗ nói.
Bản thân sẽ chính là nữ chính, con gái của cha nương danh gia vọng tộc, vì lí do gì đó nên mai danh ẩn tích, về nông thôn cày ruộng, nương vì chịu đả kích mà qua đời, cha lấy vợ mới, bản thân sau này sẽ trở về thế gia, làm thiên kim đại tiểu thư thất lạc mười mấy năm, ăn sung mặc sướng, ngày ngày biết bao công tử hào hoa phong nhã, tiêu sái anh tuấn gõ cửa xin rước nàng về làm thê. Ha ha, nam tử sẽ phải quỳ dưới chân ta, cầu xin ta cưới hắn, ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Mặt trời ngả bóng, cả bầu trời nhuộm cam sắc, xa xa có dãy núi mờ mờ ảo ảo. Thôn dân vác cuốc từ cánh đồng về, đi ngang qua nhà Phương Thừa, qua hàng rào nhìn thấy cảnh tượng thế này:
Bóng đen dáng nữ oa ngược hướng mặt trời, chống hông dang chân, đầu ngửa lên trời gào thét gì đó, trông rất quỷ dị, chỉ trỏ nói thầm với nhau một hai câu liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Có đại thẩm bế nữ nhi cùng dắt nhi tử đi qua, bé gái nhìn thấy thì không khỏi hét toáng rồi khóc nấc lên:
Oa, nương, quỷ a..Ô..ô..ô
Ô ..ô.. Nương.. Thực đáng sợ..
Bé trai tò mò nhìn muội muội, lại nhìn nương.
Ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ, trẻ con không được nói bậy. Nói vậy nhưng đại thẩm vẫn theo hướng chỉ của con gái, quay lại nhìn, thất thần.
Phương Tịch tỉnh lại trong ảo tưởng, quay lại 180 độ nhìn hướng tiếng nói, mắt mở lớn cho tròn, nở ra một nụ cười mà nàng cho rằng chính là tuyệt đối khả ái hỏi:
Ta...đáng sợ lắm sao? Cơ mà giọng nói lại vô thanh, không có cảm xúc. Do ngược hướng mặt trời, mắt xám sáng lên.
Đại thẩm cùng với bé gái trực tiếp ngất.
Chết rồi, lỡ.
Đứa bé trai phát hoảng, chạy lại lay mẹ cùng muội muội, lay hai cái cũng không ai tỉnh lại, nước mắt nước mũi đầy mặt chạy đi tìm người giúp.
Phương Tịch sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nhìn ra phía hàng rào. Nàng chính là không cố ý, bản thân đáng sợ cũng không phải là cái tội đi.
Muốn tới giúp lại sợ người vừa tỉnh, liền bị nàng doạ lần nữa. Vì lo lắng cho giấc ngủ của thôn dân, Phương Tịch nghĩ bản thân vẫn là nên tránh đường lớn ra, liền vào phòng cha,, lại thấy con mèo đang ngủ.
Nàng giống như có nhãn lực đặc biệt lại không giống như bình thường, có lẽ, đây là dị giới có phép thuật.
Buôn dưa một chút. Chương này có vẻ ngắn, chân đã khỏi rồi. Từ chương 8 tới giờ là hơn 20 ngày chưa viết truyện là tại ta đang có dự án mới ấy.Viết về Truyền thuyết mà ta mới vừa học xong: An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thuỷ lấy tựa là CỔ LOA THÀNH viết về Cổ Loa Thành cực hơn truyện này nhiều lắm tại viết theo lối cổ đại, còn có chiến tranh, cần mốc thời gian chính xác, mà có khi là xấp xỉ, gần chính xác, tìm năm không thôi cũng đủ khổ rồi. Đấy, mệt lắm nhé, ta tự cảm thấy ta tội nghiệp lắm ấy. Thương ta thì Ủng hộ + thanks nhé.!
..
[Thông báo:] Hết giờ pr cùng câu thanks
Mà, có sai sót gì thì báo nhé.
Mỗ Tịch phía sau cánh cửa thức thời chạy mất dạng.
Bụi bay mù mịt.
Mỗ mèo ngao ngán nhìn phía cửa, ai oán tự tôn bị chà đạp, âm thầm rơi lệ nuốt xuống bánh ngô.
Phương Tịch chạy được khoảng mười bước chân, canh chừng cách xa con mèo nào đó rồi thì dừng lại, ung dung đi bộ. Nàng còn có thứ phải suy nghĩ.
Nàng muốn nuôi con mèo đó, nàng cần một người bạn. Với lại, hiện tại tài chính gia đình có vẻ không được khả quan lắm, mà nàng thì ngàn vạn lần không muốn lại bị đói. Tổng kết lại, nàng cần tiền, nàng cần phải làm gì đó kiếm ra tiền.
Ở cái thời này sao? Nàng trong đầu có nhiều thứ hữu dụng, bất quá thân chủ còn quá nhỏ, hơn hết nàng không có vốn, không phải nói liền làm được. Nữ công thì không cần phải bàn cãi, nàng chính là mù tịt, dốt đặc cán mai. Mà tại thời điểm này, với cái tuổi này của nàng ngoại trừ nữ công ra thì không có khả năng lại làm được cái gì cả.
Thực là nhức đầu mà.
Trong nhà yên tĩnh, Phương Tịch ăn no đi đi lại lại, đi một lát liền được mấy vòng quanh gian nhà chính rồi.
Nghĩ lại nghĩ, Phương Tịch chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Tới đây đã là ngày thứ 2, nàng còn chưa biết đây là nơi nào, có hay không trong lịch sử, hơn hết, thế giới này, có ma thuật, yêu tiên, phép thuật hay gì gì đó đại loại vậy hay không. Haha, bản thân vậy mà đến tận bây giờ mới nghĩ đến cái này, căn bản là hết chỗ nói.
Bản thân sẽ chính là nữ chính, con gái của cha nương danh gia vọng tộc, vì lí do gì đó nên mai danh ẩn tích, về nông thôn cày ruộng, nương vì chịu đả kích mà qua đời, cha lấy vợ mới, bản thân sau này sẽ trở về thế gia, làm thiên kim đại tiểu thư thất lạc mười mấy năm, ăn sung mặc sướng, ngày ngày biết bao công tử hào hoa phong nhã, tiêu sái anh tuấn gõ cửa xin rước nàng về làm thê. Ha ha, nam tử sẽ phải quỳ dưới chân ta, cầu xin ta cưới hắn, ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Mặt trời ngả bóng, cả bầu trời nhuộm cam sắc, xa xa có dãy núi mờ mờ ảo ảo. Thôn dân vác cuốc từ cánh đồng về, đi ngang qua nhà Phương Thừa, qua hàng rào nhìn thấy cảnh tượng thế này:
Bóng đen dáng nữ oa ngược hướng mặt trời, chống hông dang chân, đầu ngửa lên trời gào thét gì đó, trông rất quỷ dị, chỉ trỏ nói thầm với nhau một hai câu liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Có đại thẩm bế nữ nhi cùng dắt nhi tử đi qua, bé gái nhìn thấy thì không khỏi hét toáng rồi khóc nấc lên:
Oa, nương, quỷ a..Ô..ô..ô
Ô ..ô.. Nương.. Thực đáng sợ..
Bé trai tò mò nhìn muội muội, lại nhìn nương.
Ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ, trẻ con không được nói bậy. Nói vậy nhưng đại thẩm vẫn theo hướng chỉ của con gái, quay lại nhìn, thất thần.
Phương Tịch tỉnh lại trong ảo tưởng, quay lại 180 độ nhìn hướng tiếng nói, mắt mở lớn cho tròn, nở ra một nụ cười mà nàng cho rằng chính là tuyệt đối khả ái hỏi:
Ta...đáng sợ lắm sao? Cơ mà giọng nói lại vô thanh, không có cảm xúc. Do ngược hướng mặt trời, mắt xám sáng lên.
Đại thẩm cùng với bé gái trực tiếp ngất.
Chết rồi, lỡ.
Đứa bé trai phát hoảng, chạy lại lay mẹ cùng muội muội, lay hai cái cũng không ai tỉnh lại, nước mắt nước mũi đầy mặt chạy đi tìm người giúp.
Phương Tịch sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nhìn ra phía hàng rào. Nàng chính là không cố ý, bản thân đáng sợ cũng không phải là cái tội đi.
Muốn tới giúp lại sợ người vừa tỉnh, liền bị nàng doạ lần nữa. Vì lo lắng cho giấc ngủ của thôn dân, Phương Tịch nghĩ bản thân vẫn là nên tránh đường lớn ra, liền vào phòng cha,, lại thấy con mèo đang ngủ.
Nàng giống như có nhãn lực đặc biệt lại không giống như bình thường, có lẽ, đây là dị giới có phép thuật.
Buôn dưa một chút. Chương này có vẻ ngắn, chân đã khỏi rồi. Từ chương 8 tới giờ là hơn 20 ngày chưa viết truyện là tại ta đang có dự án mới ấy.Viết về Truyền thuyết mà ta mới vừa học xong: An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thuỷ lấy tựa là CỔ LOA THÀNH viết về Cổ Loa Thành cực hơn truyện này nhiều lắm tại viết theo lối cổ đại, còn có chiến tranh, cần mốc thời gian chính xác, mà có khi là xấp xỉ, gần chính xác, tìm năm không thôi cũng đủ khổ rồi. Đấy, mệt lắm nhé, ta tự cảm thấy ta tội nghiệp lắm ấy. Thương ta thì Ủng hộ + thanks nhé.!
..
[Thông báo:] Hết giờ pr cùng câu thanks
Mà, có sai sót gì thì báo nhé.
/10
|