Trở về phòng, Phương Tịch không khỏi ngán ngẩm. Căn phòng thực sự không phải chỗ cho người ở mà, căn bản chính là không khác cái chuồng heo, hiện tại có lẽ là mùa mưa , khắp nơi bốc mùi ẩm mốc, rất khó chịu.
Đã xác định là định cư lâu dài ở nơi này nên trước tiên vẫn là nên dọn dẹp đi. Ở bẩn như này không bệnh mới là lạ.
Phương Tịch một tay cầm chổi một tay cầm xô nước bắt tay vào dọn dẹp.
Phương Tịch dọn phòng, dọn hết một buổi chiều và căn phòng trở nên khá là sạch sẽ. Đó hẳn sẽ là một điều không đáng nói nếu như Phương Tịch không phải là một kẻ lười. Sinh ra tuy không phai là tiểu thư quyền quý nhưng cha mẹ lại có chút của cải, hơn hết lại rất nuông chiều nàng, Phương tịch đối với những việc tay chân chính là chưa từng động tay động chân qua, vậy nên, có thể nói đây là buổi lao động đáng được ghi vào sử sách của Phương Tịch.
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy qua heo chạy. Dọn dẹp cả một buổi chiều, căn phòng cũng đỡ hơn không ít, căn bản là có thể ở. thực sự là quá tốt.
Lưng mỏi, tay mỏi, chân mỏi, Phương Tịch bò lên giường duỗi lưng một chút. Lưng vừa chạm giường, Phương Tịch không khỏi đỡ trán.
Ngu xuẩn, chăn, nệm, gối đều đem giặt. Hi vọng buổi tối sẽ không quá thảm đi.
... ...... ...
Dọn xong cũng chính là lúc ăn tối. Người trong nhà không có vẻ gì là tỏ thái độ khi Phương Tịch không làm việc gì cả, nhất là trong khi Phương Điệp thì có. Cũng tốt, Có bảo nàng làm nàng cũng không biết làm đâu. Tiếc của thf tốt nhất không nên để nàng động tay chân vào a.
Cảm giác ngồi chờ cơm do em gái đáng ghét bưng lên thật sự không tệ đâu. Phương Điệp diễn cũng thực giỏi, trước sau chính là cháu gái nhu thuận dễ thương chăm làm hiểu chuyện trong lòng nãi nãi, để nãi nãi thực vừa lòng âm thầm so sánh cháu gái bảo bối với cháu gái sao chổi.
So sánh cháu gái rồi lại không nhin được so sánh con dâu bảo bối là cháu gái và con dâu dỏm do con trai tự cưới về. Càng so sánh lại càng thấy vừa lòng.
Vì vừa lòng như thế nên không tiếc khen ngợi cháu gái bảo bối một câu, mắng nhiếc cháu gái sao chổi mười câu, vừa mắng vừa công kích nương của nó. Nãi nãi đại nhân chính là vừa mắng vừa công kích thật vui vẻ.
Phương Tịch chống cằm ngáp nghe nãi nãi đại nhân giảng bài. Bản năng cơ thể lên tiếng nhắc nhở đại não: Chuyện thường, nghe nhiều đến không muốn tức luôn rồi.
Ngáp.
Nha đầu, ngươi có nghe ta nói không hả?
Ngáp.
Có, nãi nãi
Ngươi xem thái độ của ngươi, có còn xem ta là nãi nãi không hả? Đến lời nãi nãi nói ngươi cũng không thèm nghe, ngươi coi nãi nãi ta là cái gì..
Phương Tịch chính là gục xuống bàn mơ màng rồi, vừa mệt vừa đói, nãi nãi cái gì chứ, chính là cái loa thôi.
Đang mơ màng trong lời ru lên xuống bất định và đầy điểm nhấn của nãi nãi thì có một âm thanh cắt ngang.
Người nên xem lại thái độ chính là nương đấy, người có coi nó là cháu gái người không.
Cha?
Phương Tịch hơi ngẩng đầu, một từ cha chính là trong vô thức thốt lên. Có điều, cha, lại không phải cha nàng.
Không ai để ý tới, không ai quan tâm tới thì bản thân sẽ rất mạnh mẽ, nhưng một khi đã có sự quan tâm dù chỉ một chút thôi, bản thân sẽ thấy uỷ khuất, hơn nữa, hôm nay Phương Tịch nàng đã phải làm một việc chưa từng làm, hơn nữa lại rất mệt, sẽ không chỉ cảm thấy uỷ khuất mà chính là vô cùng uỷ khuất nha.
Phương Tịch lúc này có cha bênh, mang một bụng uỷ khuất trèo xuống ghế chạy tới nhào vào lòng phụ thân đại nhân. Dù cha một thân đầy mồ hôi xen bùn đất, Phương Tịch cũng không bài xích, trái lại còn cảm thấy thật dễ chịu, quan trọng nhất, cha này cảm giác lại rất giống cha.
Thật sự giống quá.
Phương Tịch ôm chặt lấy cha, đầu úp vào ngực ông thút thít. Phương Thừa có chút ngạc nhiên, con gái đã chịu mở lòng với ông rồi, nó đã chịu dựa vào ông rồi, thật tốt quá.
Đã xác định là định cư lâu dài ở nơi này nên trước tiên vẫn là nên dọn dẹp đi. Ở bẩn như này không bệnh mới là lạ.
Phương Tịch một tay cầm chổi một tay cầm xô nước bắt tay vào dọn dẹp.
Phương Tịch dọn phòng, dọn hết một buổi chiều và căn phòng trở nên khá là sạch sẽ. Đó hẳn sẽ là một điều không đáng nói nếu như Phương Tịch không phải là một kẻ lười. Sinh ra tuy không phai là tiểu thư quyền quý nhưng cha mẹ lại có chút của cải, hơn hết lại rất nuông chiều nàng, Phương tịch đối với những việc tay chân chính là chưa từng động tay động chân qua, vậy nên, có thể nói đây là buổi lao động đáng được ghi vào sử sách của Phương Tịch.
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy qua heo chạy. Dọn dẹp cả một buổi chiều, căn phòng cũng đỡ hơn không ít, căn bản là có thể ở. thực sự là quá tốt.
Lưng mỏi, tay mỏi, chân mỏi, Phương Tịch bò lên giường duỗi lưng một chút. Lưng vừa chạm giường, Phương Tịch không khỏi đỡ trán.
Ngu xuẩn, chăn, nệm, gối đều đem giặt. Hi vọng buổi tối sẽ không quá thảm đi.
... ...... ...
Dọn xong cũng chính là lúc ăn tối. Người trong nhà không có vẻ gì là tỏ thái độ khi Phương Tịch không làm việc gì cả, nhất là trong khi Phương Điệp thì có. Cũng tốt, Có bảo nàng làm nàng cũng không biết làm đâu. Tiếc của thf tốt nhất không nên để nàng động tay chân vào a.
Cảm giác ngồi chờ cơm do em gái đáng ghét bưng lên thật sự không tệ đâu. Phương Điệp diễn cũng thực giỏi, trước sau chính là cháu gái nhu thuận dễ thương chăm làm hiểu chuyện trong lòng nãi nãi, để nãi nãi thực vừa lòng âm thầm so sánh cháu gái bảo bối với cháu gái sao chổi.
So sánh cháu gái rồi lại không nhin được so sánh con dâu bảo bối là cháu gái và con dâu dỏm do con trai tự cưới về. Càng so sánh lại càng thấy vừa lòng.
Vì vừa lòng như thế nên không tiếc khen ngợi cháu gái bảo bối một câu, mắng nhiếc cháu gái sao chổi mười câu, vừa mắng vừa công kích nương của nó. Nãi nãi đại nhân chính là vừa mắng vừa công kích thật vui vẻ.
Phương Tịch chống cằm ngáp nghe nãi nãi đại nhân giảng bài. Bản năng cơ thể lên tiếng nhắc nhở đại não: Chuyện thường, nghe nhiều đến không muốn tức luôn rồi.
Ngáp.
Nha đầu, ngươi có nghe ta nói không hả?
Ngáp.
Có, nãi nãi
Ngươi xem thái độ của ngươi, có còn xem ta là nãi nãi không hả? Đến lời nãi nãi nói ngươi cũng không thèm nghe, ngươi coi nãi nãi ta là cái gì..
Phương Tịch chính là gục xuống bàn mơ màng rồi, vừa mệt vừa đói, nãi nãi cái gì chứ, chính là cái loa thôi.
Đang mơ màng trong lời ru lên xuống bất định và đầy điểm nhấn của nãi nãi thì có một âm thanh cắt ngang.
Người nên xem lại thái độ chính là nương đấy, người có coi nó là cháu gái người không.
Cha?
Phương Tịch hơi ngẩng đầu, một từ cha chính là trong vô thức thốt lên. Có điều, cha, lại không phải cha nàng.
Không ai để ý tới, không ai quan tâm tới thì bản thân sẽ rất mạnh mẽ, nhưng một khi đã có sự quan tâm dù chỉ một chút thôi, bản thân sẽ thấy uỷ khuất, hơn nữa, hôm nay Phương Tịch nàng đã phải làm một việc chưa từng làm, hơn nữa lại rất mệt, sẽ không chỉ cảm thấy uỷ khuất mà chính là vô cùng uỷ khuất nha.
Phương Tịch lúc này có cha bênh, mang một bụng uỷ khuất trèo xuống ghế chạy tới nhào vào lòng phụ thân đại nhân. Dù cha một thân đầy mồ hôi xen bùn đất, Phương Tịch cũng không bài xích, trái lại còn cảm thấy thật dễ chịu, quan trọng nhất, cha này cảm giác lại rất giống cha.
Thật sự giống quá.
Phương Tịch ôm chặt lấy cha, đầu úp vào ngực ông thút thít. Phương Thừa có chút ngạc nhiên, con gái đã chịu mở lòng với ông rồi, nó đã chịu dựa vào ông rồi, thật tốt quá.
/10
|