- Anh cũng còn nhiều việc mà? Hôm nay tôi mới về cũng mệt, hay ngày mai anh lại tới thăm nhé?
- Ngươi đuổi ta đấy à? – Hắn trố hai con mắt – Ta không bận gì cả, ta muốn ở đây.
“Cứng đầu quá ha.”
Diệp mặc kệ hắn, cô vào phòng tắm thay bộ váy rườm rà, cảm giác thật thoải mái khi có thể thoát khỏi thứ trang phục kia. Diệp đi đi lại lại trong nhà bắt đầu dọn dẹp. Hồ Hiên đứng giữa nhà tủi thân như người vô hình, rút cục hắn cũng tiu ngỉu rời đi. Diệp buông cái khăn lau xuống bàn, ngồi thở dài não nề. Tương lai chắc hẳn sẽ là kiếm việc làm thêm để trang trải cuộc sống và học tập? Không biết chị quản lý Kim có nhận cô trở lại làm việc không…
Một chiếc xe màu đỏ bắt mắt và sang trọng dừng lại trước cửa nhà Diệp, anh chàng tài xế bước xuống mở cửa xe đỡ chủ nhân của mình. Đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, chỉ nhìn bộ đồ hàng hiệu cô ta khoác trên người cũng đủ thấy được khả năng tài chính của cô ta.
- Cô có phải Doãn Hạ Diệp?
- Vâng, là tôi – Diệp bị hỏi bất ngờ.
- May quá tôi đã tìm được cô. Tôi là Phù Dung, bạn thân của Tú Nhan. Cậu ấy mới nhắn tin nhờ tôi tới địa chỉ này đón cô để đưa về nhà cậu ấy.
- Tú Nhan là ai?
Câu hỏi của Diệp khiến nàng tiểu thư cứng người vài giây.
- Tú Nhan là tên thật của cậu ấy, ở nhà mọi người hay gọi cậu ấy là Xử Nữ.
- À, thì ra là Xử Nữ – Diệp như vỡ lẽ.
“Tú Nhan, tên nghe hay đấy nhỉ. Xử Nữ - Tú Nhan…” – Diệp lẩm nhẩm ghi nhớ. Quen biết mỹ nhân mà tới tận bây giờ cô mới biết tên thật của mỹ nhân là Tú Nhan.
- Chúng ta sẽ đi luôn chứ? – Phù Dung hỏi Diệp.
“Xử Nữ suy tính mọi chuyện chu đáo như thế, có nên từ chối Phù Dung hay không? Thật khó mở lời…"
Hơn hết, cô cũng rất muốn được sống cùng Xử Nữ một thời gian. Cô tin người có ánh mắt sắc bén và thấu hiểu tâm tư người khác như mỹ nhân sẽ giúp cô quên được Tự Nhân, mỹ nhân nói sẽ cho cô thấy được nhiều thứ tuyệt vời hơn trong cuộc sống mà cô đã bỏ lỡ…
- Cái này… - Diệp ngập ngừng – Chúng ta có thể đi luôn không? Tôi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc rồi.
- Tốt quá. David, giúp cô bé mang đồ vào trong xe đi !
Nàng tiểu thư sang trọng ngồi lên xe và chờ đợi Diệp bước lên. Cô ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà nhỏ của mình như gửi lời tạm biệt. Quãng đường khá dài, Phù Dung bắt chuyện trước phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- Chắc cô vẫn còn là học sinh cấp III?
- Vâng, tôi đang học lớp 10.
- Ồ. Chúng ta chênh nhau tới lăm tuổi !
Phù Dung là một nàng tiểu thư không phải hạng giàu có tầm thường, mỗi lời nói của Phù Dung đều khiến Diệp cảm nhận rõ hơn một điều gì đó.
- Em nên gọi là “chị” rồi.
- Haha…Cũng không quan trọng ! – Phù Dung phẩy nhẹ tay, đôi mắt xinh đẹp hướng ra ngoài lớp kính mờ - Tôi với Tú Nhan là bạn thân từ thời mẫu giáo, học cùng nhau hết cấp III thì Nhan không thi đại học. Cậu ấy gần như cắt đứt mọi liên lạc với tôi, mẹ Tú Nhan nói cậu ta đã chuyển đi nơi khác sống cùng họ hàng. Bạn bè thân thiết bao nhiêu năm mà cậu ấy lại đột ngột cắt đứt liên lạc, tôi thấy cậu ta đúng là vô cùng khó hiểu, vô cùng…vô tâm ! Sau mấy năm không có tin tức, hôm nay cậu ta lại nhắn tin cho tôi nhờ tôi tới đón một cô bé về nhà cậu ta sống. Tôi chưa kịp vui mừng hội ngộ thì đã bị kinh ngạc tới đứng tim !
Diệp không biết nên đáp lại gì trước những lời kể chuyện của Phù Dung, cô nghĩ cô chỉ nên nghe là đủ. Diệp hơi căng thẳng khi Phù Dung quay nhìn cô một cách nghiêm túc.
- Cô là gì của Nhan hả Doãn Hạ Diệp?
Phù Dung đã cố gắng tự nhiên nhất nhưng Diệp vẫn không khỏi rùng mình, không phải vì câu hỏi của nàng tiểu thư mà bởi vì ngữ điệu ngấm đậm mùi sát khí.
- Chị… đang ghen đấy sao?
Diệp buột miệng, khi ý thức được mình đã nói ra suy nghĩ mới vừa hình thành trong đầu, Diệp tái mặt vội xua tay.
- Xin lỗi, xin lỗi !! Không phải như thế, ý em không phải như thế !
“Nhưng mình cũng không biết phải gọi tên cảm giác Phù Dung mang lại cho mình lúc này là gì thì mới chính xác. Nó thực sự có mùi sát khí và cả vị chua nồng nữa !”
- Cô cũng thẳng thắn đấy – Phù Dung tán thưởng – Nhan là người thẳng thắn nên cũng rất ưa thích những người thẳng thắn.
- Em… - Diệp ngày càng đổ nhiều mồ hôi lạnh.
- Ghen à? Ừm. Hay cứ cho rằng đó là ghen đi.
Phù Dung không phủ nhận, trái lại còn ngầm khẳng định với Diệp.
- Bạn bè đâu cần phải ghen, nhất là em không có một chút quan hệ đặc biệt với Tú Nhan.
- Ai nói bạn thân không được tiến xa hơn !
- Nhưng chị và Tú Nhan đều…
Diệp đã khôn ngoan hơn khi “nuốt trôi” được mấy chữ: “Cô và Tú Nhan đều là con gái” xuống bụng.
Tư tưởng thời đại giờ đã thoáng hơn nhiều lần so với trước kia, tình yêu đồng giới không phải là tội cũng không phải là điều gì để kì thị. Diệp gật gù tự đả thông tư tưởng bản thân.
- Quên đi, nói những lời này với cô, tôi chợt thấy mình quá ngớ ngẩn – Phù Dung cười buồn, đôi mi dài rậm cụp xuống – Nhan đâu cần một người như tôi, thế nên cậu ta mới dễ dàng vứt bỏ tôi như thế.
Bàn tay Diệp khẽ giật nhẹ, dường như cô cũng thấy câu chuyện của mình và Tự Nhân trong câu chuyện của Phù Dung. Đều là một người dễ dàng bỏ rơi một người, nhưng bản chất thì lại hoàn toàn khác nhau.
- Em không biết rõ nhưng dựa vào những hiểu biết của em về Tú Nhan, em tin rằng cậu ấy có lý do khó nói nên mới không liên lạc với chị.
- Lý do khó nói? – Phù Dung ngạc nhiên.
“Mình bắt đầu hiểu ra vấn đề trong câu chuyện của họ, có lẽ Xử Nữ không thể kể cho Phù Dung nghe về sứ mệnh Người Niêm Phong. Mỹ nhân không giống kiểu người vô tâm, nhiều khả năng cậu ấy muốn Phù Dung căm ghét mình để có thể dễ dàng cắt đứt liên lạc. Tóm lại, vì công việc Người Niêm phong, cũng vì sự an toàn cho một người Trần gian bình thường như Phù Dung, Xử Nữ đã nhận hết trách nhiệm về mình.”
Đôi mắt ngơ ngác hồi hộp chờ đợi của Phù Dung như đang tác động vào tâm trí Diệp khiến cô nhói lòng xót xa.
Diệp đã tự đưa bản thân cô và tình thế khó xử. Tình cảm của Phù Dung dành cho Xử Nữ chắc chắn không phải ngày một ngày hai, cô có nên nói ra thân phận của Xử Nữ để hóa giải hiểu nhầm giữa cả hai? Phù Dung đang trách nhầm Xử Nữ, sự thực thì Xử Nữ không vô tâm, cô ấy nghĩ cho bạn nên mới quyết định hành xử một cách khó hiểu.
Nhưng…
Đây là chuyện của hai người bọn họ, cô tham gia có phải sáng suốt? Diệp suy nghĩ không thể chu toàn và sâu xa bằng Xử Nữ. Chỉ sợ cô tham gia sẽ làm mọi chuyện theo hướng tồi tệ mà thôi.
- Xin lỗi, em… em không có quyền nói.
Diệp cúi gằm mặt, cho nàng tiểu thư yêu kiều hi vọng rồi lại dập tắt hi vọng ấy, Diệp đúng là kẻ không ra gì.
- Chị có tin Tú Nhan không?! Chị hãy tin Tú Nhan nhé. Tú Nhan không phải là người vô tâm, dù không thể nói rõ lý do nhưng chị hãy tin rằng Tú Nhan luôn lo lắng và quan tâm tới chị.
“Vì quan tâm lo lắng cho chị nên mới đủ can đảm cắt đứt mọi liên hệ với người bạn thân gần hai chục năm, không phải sao?”
- Haha… Về điểm này, cô thật tương đồng với Tú Nhan – sự thất vọng thể hiện trong đôi mắt xinh đẹp của Phù Dung, khóe mi đã ngân ngấn hàng lệ trong suốt – Không thể nói rõ lý do? Hay là không có lý do gì để nói?
Trong lòng Diệp lại nhói lên sự xót xa tiếc nuối. Phù Dung không ngăn nổi giọt nước mắt bèn quay mặt đi, những ngón tay mảnh khảnh gạt ngang gò má.
“Giữa Phù Dung và Tú Nhan không đủ niềm tin. Người không đủ niềm tin sẽ là người bỏ cuộc. Cũng phải thôi, nếu rơi vào vị trí của Phù Dung, đột ngột bị bỏ lại không một lý do những mấy năm trời, có lẽ mình cũng…”
Chiếc xe chuyển bánh êm ru, từng đoạn đường đi qua trong tĩnh lặng, xúc cảm xót xa và da diết khôn nguôi. Xe dừng trước một căn biệt thự kiểu cổ, có chút rêu phong nhuốm màu thời gian.
“Xử Nữ sống trong căn biệt thự lớn thế này sao? Thì ra mỹ nhân cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc”.
- Tú Nhan không có mặt, em tới thế này liệu có bất ngờ quá không? – Diệp lo lắng hỏi Phù Dung.
- Không sao. Chắc Tú Nhan đã đề cập với gia đình rồi thì mới nhắn tôi tới đón cô.
David – tài xế của Phù Dung xách đồ của Diệp trên tay, anh chàng bước lên phía trước và bấm chuông cửa. Diệp hồi hộp nhìn theo cánh cửa nhà, lập tức có người đẩy cửa ra. Một người phụ nữ dáng người cao gầy vận chiếc tạp dề đứng đối diện với Diệp.
- Cô Hương, lâu lắm rồi mới lại gặp cô. Cô vẫn khỏe chứ ạ? – Phù Dung vòng tay ôm người phụ nữ.
- Cháu khác quá, Phù Dung. Cô bé con da đen tóc xoăn ngày trước hay tới nhà cô ăn chè nay đã biến thành một nàng tiểu thư xinh đẹp như hoa rồi.
“Da đen tóc xoăn? Phù Dung mà cũng có thời đó sao?” – Diệp trố mắt.
- Đây là…
- A, cháu chào cô. Cháu là Doãn Hạ Diệp, là bạn của Xử Nữ ạ.
Diệp trở nên cuống quýt vụng về.
- Là Diệp sẽ tới ở cùng nhà ta một thời gian đấy sao? Hoan ngênh cháu.
- Dạ, cháu xin phép làm phiền gia đình một thời gian ngắn thôi ạ.
- Đừng khách sáo, Xử Nữ dẫn bạn bè của nó về nhà nhiều không đếm xuể rồi, nhà ta cũng hiếu khách lắm. Hai đứa và nhà đi !
“Phù. Thật may vì Xử Nữ đã lo liệu mọi chuyện đâu vào đấy, nếu không vụng ăn vụng nói như mình sẽ bị cô chê cười mất”.
- Cháu xin lỗi nhưng chắc phải về ngay thôi, công ti chỗ cháu đang có khách hàng lớn. Cháu đã làm tròn nhiệm vụ Tú Nhan giáo phó rồi. Haha – Phù Dung cười híp mắt.
- Chị phải đi ngay sao?
- Cô có thể yên tâm. Cô Hương và chú Thịnh rất thoải mái. Chúc cô có những ngày tháng vui vẻ bên Tú Nhan !
Phù Dung quàng tay qua cổ Diệp và thì thầm, nghe xong Diệp muốn nhảy dựng nên phản bác cô nàng tiểu thư. Trong đầu Phù Dung chỉ xoay quanh ý nghĩ Diệp và Xử Nữ đang có “mối quan hệ kia” mà.
Phù Dung đi rồi, một mình Diệp thêm mấy phần vụng về, hồi hộp. Mẹ Tú Nhan kéo tay Diệp vào trong nhà.
- Ngồi ghế nghỉ ngơi đi cháu, cháu uống nước hoa quả không?
- Dạ…dạ không ạ…
Cô Hương cười mỉm, nụ cười của cô giống nụ cười của Xử Nữ. Diệp dần dần lấy lại được cảm giác bĩnh tĩnh. Cô Hương đặt cốc nước cam trước bàn và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diệp.
- Xử Nữ kể một chút về cháu với chúng ta rồi. Nó bảo cháu biết chuyện của Người Niêm Phong?
- Vâng ạ. Chuyện của cháu có hơi rắc rối, đại thể là cháu…có quen biết hai yêu quái thành tinh lâu năm, cháu quen biết Xử Nữ cũng nhờ hai yêu quái kia.
- Nếu không có cháu và yêu quái tên Tự Nhân thì Thiên Yết nhà cô đã một phen khốn đốn. Thay mặt nó, cô rất biết ơn cháu – cô Hương cười dịu dàng và vuốt nhẹ mái tóc dài của Diệp.
Xử Nữ mỹ nhân thừa kế nụ cười đẹp mê hồn từ người mẹ, cũng nhờ vậy Diệp thấy cô Hương quen thuộc hơn. Cử chỉ dịu dàng tình cảm của cô Hương làm Diệp thấy ấm áp trong lòng.
“Phải ha, Thiên Yết là em trai của Xử Nữ.”
- Ngươi đuổi ta đấy à? – Hắn trố hai con mắt – Ta không bận gì cả, ta muốn ở đây.
“Cứng đầu quá ha.”
Diệp mặc kệ hắn, cô vào phòng tắm thay bộ váy rườm rà, cảm giác thật thoải mái khi có thể thoát khỏi thứ trang phục kia. Diệp đi đi lại lại trong nhà bắt đầu dọn dẹp. Hồ Hiên đứng giữa nhà tủi thân như người vô hình, rút cục hắn cũng tiu ngỉu rời đi. Diệp buông cái khăn lau xuống bàn, ngồi thở dài não nề. Tương lai chắc hẳn sẽ là kiếm việc làm thêm để trang trải cuộc sống và học tập? Không biết chị quản lý Kim có nhận cô trở lại làm việc không…
Một chiếc xe màu đỏ bắt mắt và sang trọng dừng lại trước cửa nhà Diệp, anh chàng tài xế bước xuống mở cửa xe đỡ chủ nhân của mình. Đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, chỉ nhìn bộ đồ hàng hiệu cô ta khoác trên người cũng đủ thấy được khả năng tài chính của cô ta.
- Cô có phải Doãn Hạ Diệp?
- Vâng, là tôi – Diệp bị hỏi bất ngờ.
- May quá tôi đã tìm được cô. Tôi là Phù Dung, bạn thân của Tú Nhan. Cậu ấy mới nhắn tin nhờ tôi tới địa chỉ này đón cô để đưa về nhà cậu ấy.
- Tú Nhan là ai?
Câu hỏi của Diệp khiến nàng tiểu thư cứng người vài giây.
- Tú Nhan là tên thật của cậu ấy, ở nhà mọi người hay gọi cậu ấy là Xử Nữ.
- À, thì ra là Xử Nữ – Diệp như vỡ lẽ.
“Tú Nhan, tên nghe hay đấy nhỉ. Xử Nữ - Tú Nhan…” – Diệp lẩm nhẩm ghi nhớ. Quen biết mỹ nhân mà tới tận bây giờ cô mới biết tên thật của mỹ nhân là Tú Nhan.
- Chúng ta sẽ đi luôn chứ? – Phù Dung hỏi Diệp.
“Xử Nữ suy tính mọi chuyện chu đáo như thế, có nên từ chối Phù Dung hay không? Thật khó mở lời…"
Hơn hết, cô cũng rất muốn được sống cùng Xử Nữ một thời gian. Cô tin người có ánh mắt sắc bén và thấu hiểu tâm tư người khác như mỹ nhân sẽ giúp cô quên được Tự Nhân, mỹ nhân nói sẽ cho cô thấy được nhiều thứ tuyệt vời hơn trong cuộc sống mà cô đã bỏ lỡ…
- Cái này… - Diệp ngập ngừng – Chúng ta có thể đi luôn không? Tôi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc rồi.
- Tốt quá. David, giúp cô bé mang đồ vào trong xe đi !
Nàng tiểu thư sang trọng ngồi lên xe và chờ đợi Diệp bước lên. Cô ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà nhỏ của mình như gửi lời tạm biệt. Quãng đường khá dài, Phù Dung bắt chuyện trước phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- Chắc cô vẫn còn là học sinh cấp III?
- Vâng, tôi đang học lớp 10.
- Ồ. Chúng ta chênh nhau tới lăm tuổi !
Phù Dung là một nàng tiểu thư không phải hạng giàu có tầm thường, mỗi lời nói của Phù Dung đều khiến Diệp cảm nhận rõ hơn một điều gì đó.
- Em nên gọi là “chị” rồi.
- Haha…Cũng không quan trọng ! – Phù Dung phẩy nhẹ tay, đôi mắt xinh đẹp hướng ra ngoài lớp kính mờ - Tôi với Tú Nhan là bạn thân từ thời mẫu giáo, học cùng nhau hết cấp III thì Nhan không thi đại học. Cậu ấy gần như cắt đứt mọi liên lạc với tôi, mẹ Tú Nhan nói cậu ta đã chuyển đi nơi khác sống cùng họ hàng. Bạn bè thân thiết bao nhiêu năm mà cậu ấy lại đột ngột cắt đứt liên lạc, tôi thấy cậu ta đúng là vô cùng khó hiểu, vô cùng…vô tâm ! Sau mấy năm không có tin tức, hôm nay cậu ta lại nhắn tin cho tôi nhờ tôi tới đón một cô bé về nhà cậu ta sống. Tôi chưa kịp vui mừng hội ngộ thì đã bị kinh ngạc tới đứng tim !
Diệp không biết nên đáp lại gì trước những lời kể chuyện của Phù Dung, cô nghĩ cô chỉ nên nghe là đủ. Diệp hơi căng thẳng khi Phù Dung quay nhìn cô một cách nghiêm túc.
- Cô là gì của Nhan hả Doãn Hạ Diệp?
Phù Dung đã cố gắng tự nhiên nhất nhưng Diệp vẫn không khỏi rùng mình, không phải vì câu hỏi của nàng tiểu thư mà bởi vì ngữ điệu ngấm đậm mùi sát khí.
- Chị… đang ghen đấy sao?
Diệp buột miệng, khi ý thức được mình đã nói ra suy nghĩ mới vừa hình thành trong đầu, Diệp tái mặt vội xua tay.
- Xin lỗi, xin lỗi !! Không phải như thế, ý em không phải như thế !
“Nhưng mình cũng không biết phải gọi tên cảm giác Phù Dung mang lại cho mình lúc này là gì thì mới chính xác. Nó thực sự có mùi sát khí và cả vị chua nồng nữa !”
- Cô cũng thẳng thắn đấy – Phù Dung tán thưởng – Nhan là người thẳng thắn nên cũng rất ưa thích những người thẳng thắn.
- Em… - Diệp ngày càng đổ nhiều mồ hôi lạnh.
- Ghen à? Ừm. Hay cứ cho rằng đó là ghen đi.
Phù Dung không phủ nhận, trái lại còn ngầm khẳng định với Diệp.
- Bạn bè đâu cần phải ghen, nhất là em không có một chút quan hệ đặc biệt với Tú Nhan.
- Ai nói bạn thân không được tiến xa hơn !
- Nhưng chị và Tú Nhan đều…
Diệp đã khôn ngoan hơn khi “nuốt trôi” được mấy chữ: “Cô và Tú Nhan đều là con gái” xuống bụng.
Tư tưởng thời đại giờ đã thoáng hơn nhiều lần so với trước kia, tình yêu đồng giới không phải là tội cũng không phải là điều gì để kì thị. Diệp gật gù tự đả thông tư tưởng bản thân.
- Quên đi, nói những lời này với cô, tôi chợt thấy mình quá ngớ ngẩn – Phù Dung cười buồn, đôi mi dài rậm cụp xuống – Nhan đâu cần một người như tôi, thế nên cậu ta mới dễ dàng vứt bỏ tôi như thế.
Bàn tay Diệp khẽ giật nhẹ, dường như cô cũng thấy câu chuyện của mình và Tự Nhân trong câu chuyện của Phù Dung. Đều là một người dễ dàng bỏ rơi một người, nhưng bản chất thì lại hoàn toàn khác nhau.
- Em không biết rõ nhưng dựa vào những hiểu biết của em về Tú Nhan, em tin rằng cậu ấy có lý do khó nói nên mới không liên lạc với chị.
- Lý do khó nói? – Phù Dung ngạc nhiên.
“Mình bắt đầu hiểu ra vấn đề trong câu chuyện của họ, có lẽ Xử Nữ không thể kể cho Phù Dung nghe về sứ mệnh Người Niêm Phong. Mỹ nhân không giống kiểu người vô tâm, nhiều khả năng cậu ấy muốn Phù Dung căm ghét mình để có thể dễ dàng cắt đứt liên lạc. Tóm lại, vì công việc Người Niêm phong, cũng vì sự an toàn cho một người Trần gian bình thường như Phù Dung, Xử Nữ đã nhận hết trách nhiệm về mình.”
Đôi mắt ngơ ngác hồi hộp chờ đợi của Phù Dung như đang tác động vào tâm trí Diệp khiến cô nhói lòng xót xa.
Diệp đã tự đưa bản thân cô và tình thế khó xử. Tình cảm của Phù Dung dành cho Xử Nữ chắc chắn không phải ngày một ngày hai, cô có nên nói ra thân phận của Xử Nữ để hóa giải hiểu nhầm giữa cả hai? Phù Dung đang trách nhầm Xử Nữ, sự thực thì Xử Nữ không vô tâm, cô ấy nghĩ cho bạn nên mới quyết định hành xử một cách khó hiểu.
Nhưng…
Đây là chuyện của hai người bọn họ, cô tham gia có phải sáng suốt? Diệp suy nghĩ không thể chu toàn và sâu xa bằng Xử Nữ. Chỉ sợ cô tham gia sẽ làm mọi chuyện theo hướng tồi tệ mà thôi.
- Xin lỗi, em… em không có quyền nói.
Diệp cúi gằm mặt, cho nàng tiểu thư yêu kiều hi vọng rồi lại dập tắt hi vọng ấy, Diệp đúng là kẻ không ra gì.
- Chị có tin Tú Nhan không?! Chị hãy tin Tú Nhan nhé. Tú Nhan không phải là người vô tâm, dù không thể nói rõ lý do nhưng chị hãy tin rằng Tú Nhan luôn lo lắng và quan tâm tới chị.
“Vì quan tâm lo lắng cho chị nên mới đủ can đảm cắt đứt mọi liên hệ với người bạn thân gần hai chục năm, không phải sao?”
- Haha… Về điểm này, cô thật tương đồng với Tú Nhan – sự thất vọng thể hiện trong đôi mắt xinh đẹp của Phù Dung, khóe mi đã ngân ngấn hàng lệ trong suốt – Không thể nói rõ lý do? Hay là không có lý do gì để nói?
Trong lòng Diệp lại nhói lên sự xót xa tiếc nuối. Phù Dung không ngăn nổi giọt nước mắt bèn quay mặt đi, những ngón tay mảnh khảnh gạt ngang gò má.
“Giữa Phù Dung và Tú Nhan không đủ niềm tin. Người không đủ niềm tin sẽ là người bỏ cuộc. Cũng phải thôi, nếu rơi vào vị trí của Phù Dung, đột ngột bị bỏ lại không một lý do những mấy năm trời, có lẽ mình cũng…”
Chiếc xe chuyển bánh êm ru, từng đoạn đường đi qua trong tĩnh lặng, xúc cảm xót xa và da diết khôn nguôi. Xe dừng trước một căn biệt thự kiểu cổ, có chút rêu phong nhuốm màu thời gian.
“Xử Nữ sống trong căn biệt thự lớn thế này sao? Thì ra mỹ nhân cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc”.
- Tú Nhan không có mặt, em tới thế này liệu có bất ngờ quá không? – Diệp lo lắng hỏi Phù Dung.
- Không sao. Chắc Tú Nhan đã đề cập với gia đình rồi thì mới nhắn tôi tới đón cô.
David – tài xế của Phù Dung xách đồ của Diệp trên tay, anh chàng bước lên phía trước và bấm chuông cửa. Diệp hồi hộp nhìn theo cánh cửa nhà, lập tức có người đẩy cửa ra. Một người phụ nữ dáng người cao gầy vận chiếc tạp dề đứng đối diện với Diệp.
- Cô Hương, lâu lắm rồi mới lại gặp cô. Cô vẫn khỏe chứ ạ? – Phù Dung vòng tay ôm người phụ nữ.
- Cháu khác quá, Phù Dung. Cô bé con da đen tóc xoăn ngày trước hay tới nhà cô ăn chè nay đã biến thành một nàng tiểu thư xinh đẹp như hoa rồi.
“Da đen tóc xoăn? Phù Dung mà cũng có thời đó sao?” – Diệp trố mắt.
- Đây là…
- A, cháu chào cô. Cháu là Doãn Hạ Diệp, là bạn của Xử Nữ ạ.
Diệp trở nên cuống quýt vụng về.
- Là Diệp sẽ tới ở cùng nhà ta một thời gian đấy sao? Hoan ngênh cháu.
- Dạ, cháu xin phép làm phiền gia đình một thời gian ngắn thôi ạ.
- Đừng khách sáo, Xử Nữ dẫn bạn bè của nó về nhà nhiều không đếm xuể rồi, nhà ta cũng hiếu khách lắm. Hai đứa và nhà đi !
“Phù. Thật may vì Xử Nữ đã lo liệu mọi chuyện đâu vào đấy, nếu không vụng ăn vụng nói như mình sẽ bị cô chê cười mất”.
- Cháu xin lỗi nhưng chắc phải về ngay thôi, công ti chỗ cháu đang có khách hàng lớn. Cháu đã làm tròn nhiệm vụ Tú Nhan giáo phó rồi. Haha – Phù Dung cười híp mắt.
- Chị phải đi ngay sao?
- Cô có thể yên tâm. Cô Hương và chú Thịnh rất thoải mái. Chúc cô có những ngày tháng vui vẻ bên Tú Nhan !
Phù Dung quàng tay qua cổ Diệp và thì thầm, nghe xong Diệp muốn nhảy dựng nên phản bác cô nàng tiểu thư. Trong đầu Phù Dung chỉ xoay quanh ý nghĩ Diệp và Xử Nữ đang có “mối quan hệ kia” mà.
Phù Dung đi rồi, một mình Diệp thêm mấy phần vụng về, hồi hộp. Mẹ Tú Nhan kéo tay Diệp vào trong nhà.
- Ngồi ghế nghỉ ngơi đi cháu, cháu uống nước hoa quả không?
- Dạ…dạ không ạ…
Cô Hương cười mỉm, nụ cười của cô giống nụ cười của Xử Nữ. Diệp dần dần lấy lại được cảm giác bĩnh tĩnh. Cô Hương đặt cốc nước cam trước bàn và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diệp.
- Xử Nữ kể một chút về cháu với chúng ta rồi. Nó bảo cháu biết chuyện của Người Niêm Phong?
- Vâng ạ. Chuyện của cháu có hơi rắc rối, đại thể là cháu…có quen biết hai yêu quái thành tinh lâu năm, cháu quen biết Xử Nữ cũng nhờ hai yêu quái kia.
- Nếu không có cháu và yêu quái tên Tự Nhân thì Thiên Yết nhà cô đã một phen khốn đốn. Thay mặt nó, cô rất biết ơn cháu – cô Hương cười dịu dàng và vuốt nhẹ mái tóc dài của Diệp.
Xử Nữ mỹ nhân thừa kế nụ cười đẹp mê hồn từ người mẹ, cũng nhờ vậy Diệp thấy cô Hương quen thuộc hơn. Cử chỉ dịu dàng tình cảm của cô Hương làm Diệp thấy ấm áp trong lòng.
“Phải ha, Thiên Yết là em trai của Xử Nữ.”
/54
|